Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0149
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnBất đồng cùng với trước đó, thần sắc trong hai tròng mắt này, hiện ra toàn bộ vẻ yêu dị và băng hàn, cùng Diệp Οản Οản tưởng như là hai người.
Dường như, trong một cơ thể phân hóa ra làm hai nhân cách hoàn toàn bất đồng.
Lúc này, ngay dưới con mắt của mọi người, chai rượu không nắm trong tay Diệp Οản Οản, trong nháy mắt đập vào trên đầu của Lăng Hoắc.
Một giây kế tiếp, chỉ nghe Choang một tiếng vang thật lớn, chai rượu không vỡ vụn, cả người Lăng Hoắc lập tức thối lui về phía sau.
Mảnh thủy tinh vụn cắt rách da thịt trên đầu Lăng Hoắc, máu tươi đỏ thẫm tí tách rơi xuống.
Một màn này, rơi vào trong mắt của Bắc Đấu và Thất Tinh, lại là vạn phần kinh ngạc.
Phong tỷ không phải là con mịa nó uống say bất tỉnh nhân sự sao.
?? Như vậy mà cũng được?Ha.
Bỗng nhiên, Lăng Hoắc cười khẽ một tiếng, hoàn toàn không quan tâm đến máu tươi trên trán, nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản: Bạch Minh chủ.
Đây là cố ý làm bộ như uống say, sau đó muốn để cho ta buông lỏng cảnh giác sao??Giờ phút này, hàn quang trong mắt của Diệp Οản Οản không ngừng lóe lên, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên người Lăng Hoắc ở bên cạnh.
Người đàn ông này, tựa hồ nhìn có chút quen mắt.
Nhưng lại khiến cho nàng vô cùng chán ghét.
Diệp Οản Οản không nhanh không chậm, từ trên lưng thành viên thành viên Không Sợ Minh đứng lên, nhìn chằm chằm Lăng Hoắc, khóe miệng hơi hơi dương lên, chợt, hướng về Lăng Hoắc ngoắc ngoắc ngón tay: Qua đây!!Nghe được lời nói này, cộng thêm thần thái khinh thường và phách lối cực độ kia của Diệp Οản Οản, nụ cười trên mặt của Lăng Hoắc, cuối cùng cũng tản đi.
Bại tướng dưới tay, ai cho ngươi lá gan, đứng trước mặt ta? Khóe miệng Diệp Οản Οản treo lên một nụ cười lạnh như băng.
Trong nháy mắt khi Diệp Οản Οản nói ra câu nói này, Bắc Đấu cùng Thất Tinh hai mặt nhìn nhau một cái, trong mắt tất cả đều là sự kinh ngạc.
Mới vừa rồi không phải là đã xác nhận, nữ nhân này, cũng không phải là Minh chủ sao?Nhưng mà, tại sao… giờ phút này, nhìn người trước mắt này, hoàn toàn giống nhau như đúc với Phong tỷ…Cõi đời này cho dù có người có tướng mạo tương tự nhau, làm sao ngay cả khí chất cũng đều có thể giống nhau đến như vậy?Bạch Minh chủ! Ngữ khí vẫn là như năm đó.
Cuồng vọng đến không có điểm dừng!! Lăng Hoắc cười vang, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh, con dao găm sắc bén trong tay vung lên, trong nháy mắt hướng về hai con ngươi của Diệp Οản Οản đâm tới.
Không thể không nói, tốc độ của gã Lăng Hoắc này thật là nhanh đến cực hạn, hơn nữa lực bộc phát còn cực mạnh.
Trong nháy mắt, thân hình biến mất lại lần nữa xuất hiện, cũng đã đứng ở bên cạnh Diệp Οản Οản.
Vút!Dao găm từ trong tay Lăng Hoắc, trực tiếp dâm thẳng về phía Diệp Οản Οản, chỉ thấy hàn quang màu trắng hiện lên.
Còn không đợi mọi người suy nghĩ nhiều, bàn tay cầm dao găm kia của Lăng Hoắc, đã bị Diệp Οản Οản phong khinh vân đạm chặn lại.
Hai ngón tay nhỏ dài, nắm lấy chiếc dao găm đâm tới từ bên hông của Lăng Hoắc kia.
Vô luận Lăng Hoắc giãy giụa như thế nào, dao găm vẫn đứng yên không nhúc nhích, phảng phất như hai ngón tay của nữ nhân này, chính là một ngọn núi không cách nào rung chuyển nổi.
Chợt, một âm thanh quỷ dị vang lên, mọi người liền thấy, con dao găm kia của Lăng Hoắc, trong nháy mắt bị Diệp Οản Οản bẻ gãy vụn!Tình cảnh này, khiến cho thần sắc của đám người Tam trưởng lão Lý Tư đột nhiên biến đổi.
Thần sắc mọi người, khó tin!Con bà nó.
Phong tỷ trâu bò! Bắc Đẩu mặt đầy kích động: Phong tỷ, đá hắn đi, nhanh đi.
Đánh cho hắn gãy vụn như con dao găm kia, để cho con chó này biết được vị trí của nó ở đâu!! Phong tỷ, chai dzồ!!Diệp Οản Οản liếc mắt nhìn Bắc Đẩu một cái, cũng hướng về Bắc Đẩu lộ ra một nụ cười vô hình kia.
Nhìn thấy trên khuôn mặt Diệp Οản Οản hiện ra nụ cười, Bắc Đẩu lại hơi sững sờ.
Nụ cười này.
Thật giống như đã từng quen biết!!Sao? Ngươi quá yếu rồi… Diệp Οản Οản thu hồi lại ánh mắt, nhìn chằm chằm Lăng Hoắc gần trong gang tấc, mở miệng không thèm đếm xỉa tới.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Lên, giết chết con điếm thối này! Lúc này, đám người Thiết Đầu Bang được Lăng Hoắc dẫn tới, trong nháy mắt bao vây lấy Diệp Οản Οản.
Chỉ bằng các ngươi.
?? Diệp Οản Οản nâng một cước lên, hung hăng đá thẳng vào bụng Lăng Hoắc.
Khuôn mặt Lăng Hoắc bởi vì sự đau đớn khó có thể dùng lời để diễn tả được, có vẻ hơi vặn vẹo, cả người giống như diều đứt dây, bị Diệp Οản Οản lại dùng một cước đạp bay ra ngoài mấy thước.
Chợt, Diệp Οản Οản chỉ dùng một ngón tay, đánh cho đám Thiết Đầu Bang lao lên đầu tiên ngã lật trên đất.
Chỉ có chút thực lực này thôi à? Diệp Οản Οản lắc đầu một cái, lập tức xông vào bên trong đám người.
Đám người Thiết Đầu Bang còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, đã thấy tàn ảnh lóe lên trước mặt.
Chợt, thân thể phảng phất như bị một tòa núi lớn từ trên trời giáng xuống đụng trúng, một tên lại nối tiếp một tên văng ngang ra ngoài.
Tình cảnh này, khiến cho đông đảo cao tầng của Không Sợ Minh, bao gồm cả Tam trưởng lão Lý Tư ở bên trong, trợn mắt hốc mồm, khó mà tin nổi.
Nữ nhân này.
Là giả mạo sao??!Á á á.
Đám Thiết Đầu Bang vài giây trước còn chửi mắng gào thét, đã hóa thành tiếng kêu đầy hoảng sợ.
Nữ nhân này.
Là quái vật sao!?Bạch Phong!! Ta muốn ngươi chết!! Bỗng nhiên, gã đàn ông đầu đinh Lăng Hoắc lần nữa đứng dậy, hướng về Diệp Οản Οản lao như bay tới.
Quỳ xuống cho ta! Cơ hồ chỉ trong chốc lát, Diệp Οản Οản tung một chưởng đánh vào sau ót của Lăng Hoắc.
Diệp Οản Οản vừa dứt tiếng, chỉ nghe rầm một tiếng, Lăng Hoắc đột nhiên quỳ sụp xuống đất.
Hoắc gia!Nhìn thấy Lăng Hoắc bị nữ nhân y như quái vật trước mặt này trong nháy mắt thu thập, không ít thành viên Thiết Đầu Bang muốn tiến lên trước giúp Lăng Hoắc một tay.
Nhưng mà, còn chưa đợi những thành viên Thiết Đầu Bang kia kịp có hành động, một ánh mắt của Diệp Οản Οản đã đảo tới.
Đám người Thiết Đầu Bang bị ánh mắt Diệp Οản Οản đảo qua, thân thể khẽ run lên, nhất thời câm như hến, không dám còn có bất kỳ động tác gì nữa.
Bạch Phong.
! Lăng Hoắc nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, thần sắc ung dung đã hoàn toàn biến mất, trên khuôn mặt bị thay thế bởi một vẻ âm độc.
Lăng Hoắc vốn còn định giãy giụa đứng dậy, nhưng mà cánh tay trái của Diệp Οản Οản đã nhẹ nhàng khoác lên trên vai của Lăng Hoắc, vô luận Lăng Hoắc có động tác như thế nào cũng đều không công, căn bản là không có cách từ trong lòng bàn tay của Diệp Οản Οản thoát ra được khỏi sự trói buộc.
Ngươi.
Quá yếu rồi! Khóe miệng Diệp Οản Οản hơi hơi dương lên, treo vòng quanh một nụ cười khó hiểu, nhìn chằm chằm Lăng Hoắc đang cắn răng nghiến lợi, tà mị cười một tiếng.
Bạch Phong! Ngươi đừng quá kiêu ngạo! Ngươi sớm muộn sẽ rơi vào trong tay ta.
Lăng Hoắc ngữ khí âm độc hung tàn.
Lăng Hoắc vừa dứt tiếng, Diệp Οản Οản nâng lên một cước, trong nháy mắt đá mạnh ở trên đầu Lăng Hoắc.
Chỉ nghe Uỳnh một tiếng vang thật lớn, Lăng Hoắc như một tờ giấy mỏng giữa cuồng phong bão táp, trong nháy mắt văng ra sau mấy thước.
Sau khi Lăng Hoắc nặng nề rơi xuống, cả người cũng đã hoàn toàn chết ngất tại chỗ, cũng không còn có động tĩnh gì.
Á á á.
Thấy Lăng Hoắc bị Không Sợ Minh Chủ một cước đá bất tỉnh, đám người Thiết Đầu Bang còn lại, thân thể run rẩy.
Không Sợ Minh Chủ này.
Thật sự là con người sao?Tam trưởng lão Lý Tư khó tin nhìn về phía Diệp Οản Οản.
Từng chiêu từng thức một mới vừa rồi Diệp Οản Οản thi triển, đều là tuyệt học mà Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong tự nghĩ ra…Với thực lực của gã Lăng Hoắc này mà nói, lại có thể bị nữ nhân này đánh cho một trận y như bao cát? Lăng Hoắc ở trong tay cô ta, căn bản là không hề có chút sức đánh trả nào!Thần sắc chúng cao tầng Không Sợ Minh vạn phần khiếp sợ.
Chuyện này… con mịa nó!! Là ai nói Không Sợ Minh Chủ của bọn họ là giả…là giả mạo?Nhìn lại cái con ả Lương Lệ Hoa kia, đã sớm thừa dịp loạn lạc thoát ly khỏi Không Sợ Minh, không còn thấy bóng dáng.
Chuyện này.
Chẳng lẽ.
Cô ta.
Cô ta thật sự là Không Sợ Minh Chủ?? Là Bạch Phong!! Tam trưởng lão Lý Tư thần sắc rung động.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Cho tới nay, hắn chưa bao giờ tin tưởng nữ nhân này là Không Sợ Minh Chủ.
Ngôn ngữ, hành động, cử chỉ của nàng, còn có tướng mạo, so với Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong chân chính, vẫn có một chút chênh lệch.
Càng không hề thể hiện ra thực lực bản thân bao giờ.
Cho nên, cơ hồ tất cả các cao tầng của Không Sợ Minh, đều cho rằng thân phận của Diệp Οản Οản không đúng.
Thậm chí một vài cao tầng của các trận doanh, quyết định người nào trước tiên tìm ra được chứng cứ nữ nhân này giả mạo Không Sợ Minh Chủ, liền có thể leo lên vị trí Không Sợ Minh Chủ…Cơ trong cùng một lúc, phần lớn cao tầng nhìn về Diệp Οản Οản, thần sắc kích động vạn phần, vẻ vui sướng và hưng phấn khó mà che giấu.
Minh.
Minh chủ!Nhị trưởng lão uỵch một tiếng quỳ xuống ở trước người Diệp Οản Οản.
Minh chủ.
Thật sự là Minh chủ!Một đám cao tầng Không Sợ Minh, thậm chí có một số người ngôn ngữ cũng không còn được mạch lạc.
Không Sợ Minh Chủ mất tích nhiều năm, tất cả mọi người không nghĩ tới, một ngày kia, Không Sợ Minh Chủ, thật sự lại sẽ trở về.
Tam trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, trong nháy mắt ngồi liệt trên đất.
Xong rồi, hắn đã làm cái gì với Minh chủ.
Minh chủ, ngài thật sự trở về rồi.
Một vị trưởng lão trong đám, quỳ rạp xuống bên người Diệp Οản Οản, lão lệ tuôn rơi.
Mấy năm nay không có Bạch Phong, Không Sợ Minh cũng không còn được dũng khí của năm đó.
Các thế lực ngày trước thần phục ở dưới chân Không Sợ Minh, hiện nay, thậm chí còn dám cùng Không Sợ Minh làm ầm làm ĩ.
Nếu như, năm đó Minh chủ không mất tích mà nói, Không Sợ Minh hiện tại làm gì phải đến mức rơi xuống đến tình trạng hôm nay.
Thậm chí chưa kể đến bên ngoài, ngay cả nội bộ Không Sợ Minh, cũng đã chia rẽ nghiêm trọng, phân hóa ra các thế lực lớn, từng người gườm nhau, tranh đoạt, không nhìn mặt nhau.
Minh chủ, là chúng tôi ngu xuẩn! Minh chủ a.
Không thể nhận ra được ngài! Thậm chí, còn coi ngài là kẻ giả mạo.
t r u y e n fu l l.
vn Còn muốn tìm ra chứng cứ ngài giả mạo Không Sợ Minh Chủ.
Một vị trưởng lão sắc mặt xấu hổ không chịu nổi.
Các cao tầng thuộc phe Tam trưởng lão Lý Tư trố mắt nhìn nhau, mồ hôi lạnh từ trên trán thấm ra.
Giờ phút này ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Từ sau khi Minh chủ trở về, bọn họ chưa bao giờ đem Minh chủ để ở trong mắt.
Thậm chí ngữ khí, lời nói của bọn họ lại còn nhiều lần dám phạm thượng.
Bọn họ há chẳng phải là.
Chết chắc!?Các người lại có thể đến bây giờ còn hoài nghi Phong tỷ? Tôi đã sớm nói, Phong tỷ không phải là giả.
Bắc Đẩu nghe thấy mọi người nói như vậy, không khỏi lạnh giọng cười nói.
Thất Tinh lắc đầu một cái.
Chuyện này cũng không thể trách người bên cạnh! Dù sao, Minh chủ trở về quá mức trùng hợp, chính cả cậu cũng đã từng nhiều lần hoài nghi.
Diệp Οản Οản thậm chí nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn đám người đó lấy một lần, ngáp một cái, lảo đảo xoay người rời đi, đi vào bên trong phòng làm việc.
Minh chủ.
Đám người Lăng Hoắc này, xử lý như thế nào? Một vị cao tầng lại hỏi một tiếng, chỉ bất quá Diệp Οản Οản cũng không hề đáp lại.
Cuối cùng, bất đắc dĩ, chúng cao tầng chỉ có thể trước tiên đem đám người Lăng Hoắc và Thiết Đầu Bang nhốt vào bên trong địa lao của Không Sợ Minh.
Rất nhanh, mọi người đi theo Diệp Οản Οản, đi vào bên trong phòng làm việc, nhưng lại thấy Diệp Οản Οản đang ngồi ở trên ghế khò khò ngủ say.
Minh chủ đây là thế nào? Một vị cao tầng mặt đầy vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ là sau khi cùng Lăng Hoắc giao thủ quá mệt mỏi?Phong tỷ uống say.
Một bên, Thất Tinh mở miệng nói.
Uống say?Nghe được lời này của Thất Tinh, mọi người tại đây đều sững sờ.
Khó trách, ở trên người Diệp Οản Οản có mùi rượu nồng nặc.
Chỉ bất quá, trước đó Lăng Hoắc xuất hiện, khiến cho mọi người lòng rối như tơ vò, căn bản cũng không chú ý tới điểm này.
Nghịch ngợm, các ngươi làm sao có thể để cho Minh chủ uống nhiều rượu như vậy? Lần này nếu như là mới vừa rồi Minh chủ bởi vì say rượu, thua bởi Lăng Hoắc, hoặc là bị thương, vậy phải làm thế nào!? Một vị trưởng lão nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, hung hăng mắng.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Nghe tiếng, Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức.
Chuyện này cùng hắn có quan hệ cái cọng lông gì? Phong tỷ cho tới bây giờ đều không uống rượu, ai biết lần này sao lại nổi hứng lên, uống nhiều rượu như vậy?Mặc dù muốn văng tục, nhưng dù sao đối phương cũng là trưởng lão, nên Bắc Đẩu vẫn nhịn xuống.
Minh chủ đại khái lúc nào sẽ tỉnh? Một vị cao tầng trong đám nhìn về phía Bắc Đẩu.
Lúc này, Bắc Đẩu lâm vào trầm tư, thuận miệng nói: Ông đừng hỏi tôi, nếu như Phong tỷ đã uống rượu, số độ thấp một chút, Phong tỷ sẽ sớm tỉnh, còn như số độ cao hơn một chút, thì sẽ tỉnh chậm hơn.
Còn không đợi cao tầng tiếp tục mở miệng, Beerus và Đại Bạch bỗng nhiên mở mắt thú ra, một trước một sau hướng về nơi này đi tới, cũng ngồi chồm hổm ở bên người Diệp Οản Οản, ánh mắt của 2 con mãnh thú, không ngừng đảo về phía mọi người ở đây.
Có Beerus và Đại Bạch xuất hiện, mọi người cũng không dám tiếp xúc quá gần, chẳng qua chỉ thủ ở bên ngoài.
Mãi đến mấy tiếng sau, Diệp Οản Οản lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra, mùi rượu trên người cũng dần dần tản đi.
Giờ phút này, đầu của Diệp Οản Οản đau đến sắp nứt, miệng lưỡi khô khốc.
Nàng mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, nàng biến thành siêu cấp cao thủ.
Thật giống như đem một cao thủ khác treo lên đánh một trận.
Về phần tại sao mình lại ở trong mơ treo người cao thủ kia lên đánh, ngay chính Diệp Οản Οản cũng không hiểu được rõ ràng.
Thấy Diệp Οản Οản tỉnh lại, Beerus liếm liếm gò má của Diệp Οản Οản, gai ngược nơi đầu lưỡi của mãnh thú, lại khiến cho Diệp Οản Οản da đau thịt nhức.
Tiểu Hắc ngoan ngoãn.
Diệp Οản Οản dựng thẳng người lên, sờ sờ đầu của Beerus, mà Beerus lại nhắm hai mắt lại, nguyên một bộ dáng lão tử rất hưởng thụ.
Phong tỷ.
Rất nhanh, Thất Tinh rót một ly nước, đưa cho Diệp Οản Οản.
Diệp Οản Οản đang khô miệng khô lưỡi, trực tiếp đem ly nước lọc Thất Tinh đưa tới uống một hơi cạn sạch.
Tôi sao vậy.
?? Diệp Οản Οản nhéo mi tâm một cái.
Thần sắc Thất Tinh tựa hồ có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể đúng sự thật nói: Phong tỷ, tỷ uống rượu, say rồi.
Nghe được lời nói này, Diệp Οản Οản nhất thời sững sờ.
Nàng uống rượu? Còn con mịa nó uống say?Diệp Οản Οản rốt cuộc cũng nhớ lại phần nào.
Trước đó chính mình sau khi trở lại phòng làm việc, bởi vì khát nước, đem chai rượu mà Cẩu Tạp Chủng đưa cho nàng uống hết sạch.
Vốn cho là, đó là thức uống kia mà.
Giờ phút này, trong lòng Diệp Οản Οản không khỏi có chút lo lắng.
Nàng hoàn toàn sơ suất rồi!! Sau khi say rượu, nàng có làm chuyện khác người gì đó hay không? Có thể lúc say rượu, không cẩn thận để bại lộ thân phận hay không?Phong tỷ, tỷ có thể coi như là tỉnh rồi, con chó Lăng Hoắc kia rốt cuộc xử trí như thế nào đây? Giết gọn hay là đánh chết? Bắc Đẩu nhanh chân chạy tới bên cạnh Diệp Οản Οản, mở miệng hỏi.
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, Diệp Οản Οản mặt đầy mộng bức.
Cái gì?? Bắc Đẩu đang nói cái gì? Lăng Hoắc là cái quỷ gì? Tôi là ai? Đây là đâu?Còn nữa, giết gọn hay đánh chết, chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra sao?Đúng rồi, trước tiên đừng để ý Lăng Hoắc, những lão già kia đều đang chờ bên ngoài đấy, đòi phải gặp được Phong tỷ.
Bắc Đẩu lại nói.
Nghe được lời nói này, chân mày Diệp Οản Οản hơi hơi nhíu lên.
Đám lão già Không Sợ Minh kia, rốt cuộc đã xong chưa, không gây sự không thấy thoải mái hay sao?Để cho bọn họ đi vào! Diệp Οản Οản ngồi thẳng người dậy.
Bắc Đẩu gật đầu một cái, đi ra khỏi phòng làm việc.
Rất nhanh, trưởng lão và các trận doanh lớn của Không Sợ Minh rối rít xuất hiện, tràn vào bên trong phòng làm việc, Tam trưởng lão Lý Tư tất nhiên cũng trong đó.
Minh chủ, ngài không sao chứ?Đại trưởng lão mặc âu phục màu đỏ lên tiếng, vội vàng đi tới bên người Diệp Οản Οản, mặt đầy vẻ quan tâm.
Thấy vậy, Diệp Οản Οản có chút ngơ ngác.
Đại trưởng lão này, Diệp Οản Οản tự nhiên là có ấn tượng, trước đó hoàn toàn chưa bao giờ đem nàng để ở trong mắt, hôm nay đây là thế nào?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnCòn nữa, quan tâm kiểu này là cái quỷ gì?Ha ha!! Minh chủ, ngài trước đó uống nhiều rồi.
Minh chủ vẫn là nên lấy thân thể làm trọng, uống vừa phải thỏa đáng, nếu không sẽ làm tổn thương thân thể.
Tam trưởng lão Lý Tư cũng liền vội vã xông tới, mặt đầy nụ cười lấy lòng.
Tam trưởng lão và Đại trưởng lão phân biệt thuộc về hai phe bất đồng, đều muốn tìm ra chứng cứ nàng giả mạo Không Sợ Minh Chủ, từ đó leo lên vị trí Không Sợ Minh Chủ.
Hai người này, ngày thường đều chỉ mong nàng mau nhanh chết đi.
Trong lòng Diệp Οản Οản có chút nghi ngờ, nhưng trên miệng đương nhiên sẽ không nhiều lời.
Minh chủ.
Thuộc hạ biết tội!Không cho Diệp Οản Οản có cơ hội mở miệng, Tam trưởng lão Lý Tư bỗng nhiên không hề có dấu hiệu nào quỳ ở dưới chân Diệp Οản Οản, mặt đầy vẻ sám hối.
Thấy vậy, Diệp Οản Οản trợn mắt hốc mồm.
Cái gã Tam trưởng lão này làm cái gì vậy, chẳng lẽ cũng trúng Cổ độc?Minh chủ.
Trước đó, là thuộc hạ mắt mù, một mực hoài nghi thân phận của ngài, vẫn còn muốn tìm ra chứng cứ ngài giả mạo Minh chủ, từ đó leo lên vị trí Không Sợ Minh Chủ…Nhưng mà, thuộc hạ cũng là xuất phát từ lòng trung thành.
Ngài hao tốn bao nhiêu tâm huyết mới sáng tạo ra được Không Sợ Minh, thuộc hạ so với ai khác đều hiểu rõ ràng hơn.
Mà trừ Minh chủ ra, thuộc hạ cho rằng, chỉ có thuộc hạ mới có thể đảm nhiệm chức trách to lớn này, Không Sợ Minh nhờ đó sẽ đi được càng thêm xa hơn.
Đây tuyệt đối không phải là thuộc hạ muốn tại Không Sợ Minh một tay che trời, mà là vì lo nghĩ cho Không Sợ Minh.
Tam trưởng lão Lý Tư mặt đầy kích động nói.
Diệp Οản Οản: .
Ha ha.
!! Tam trưởng lão, ông cũng có phần quá kiêu ngạo! Coi như Minh chủ thật sự mất tích, với tâm tính của ông, nếu như là leo lên vị trí Minh chủ, tôi cho rằng, cũng không có thành tựu to tát gì!! Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Lý Tư, mở miệng nói.
Nghe tiếng, Lý Tư nhìn về phía Đại trưởng lão, cười lạnh một tiếng: Vậy cũng vẫn tốt hơn có một vài người chỉ là muốn đơn thuần ngồi lên vị trí Minh chủ Không Sợ Minh hưởng ấm êm.
Lời của Lý Tư vừa dứt tiếng, gương mặt Đại trưởng lão bỗng biến sắc, chỉ vào Tam trưởng lão, mặt đầy tức giận: Lý Tư, ông ít ở trước mặt Minh chủ ăn nói lung tung đi!! Tôi đối với Không Sợ Minh trung thành tâm huyết, có thiên địa chứng giám, tuyệt đối không phải vài ba lời của ông liền có thể xuyên tạc sự thật!Đại trưởng lão, tôi chỉ nói là một vài người, cũng không hề chỉ mặt gọi tên nói Đại trưởng lão ông như thế nào, ông kích động như vậy để làm cái gì? Tôi nói tên họ của ông rồi sao? Minh chủ anh minh biết bao, còn cần tôi tới vặn vẹo xuyên tạc sao? Lý Tư mặt đầy nụ cười lạnh.
Thấy Tam trưởng lão Lý Tư và Đại trưởng lão cãi vã, Diệp Οản Οản càng thêm nghi ngờ.
Hai người kia, rốt cuộc là uống lộn thuốc gì rồi vậy hả?Hiện tại mở miệng một tiếng Minh chủ, gọi so với gọi cha ruột còn thân thiết hơn…Đủ rồi! Diệp Οản Οản mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, phẩy phẩy tay: Muốn làm ồn thì đi ra ngoài làm ồn!Nghe Diệp Οản Οản nói lời ấy, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão hai người bỗng im bặt, không dám nói thêm lấy nửa câu.
Minh chủ, thuộc hạ trước đó ngộ nhận là ngài là giả mạo, nhiều lần mạo phạm.
Nhưng xin Minh chủ niệm tình thủ hạ gây ra chuyện cũng là do có nguyên nhân xuất phát từ chân tâm.
Xin tha cho thuộc hạ tội chết.
!! Tam trưởng lão thận trọng hướng về Diệp Οản Οản mở miệng cầu xin.
Tuy nói Diệp Οản Οản không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, hai người này lại là uống lộn thuốc gì? Nhưng mà vở kịch này, vẫn phải tiếp tục diễn thôi!Con ngươi Diệp Οản Οản hơi hơi chuyển một cái, chợt nhìn về phía Tam trưởng lão, lạnh giọng mở miệng nói: Ta tự nhiên biết ngươi là hạch tâm của Không Sợ Minh.
Ta rời khỏi Không Sợ Minh nhiều năm, lại lần nữa trở về, quá mức trùng hợp, ngươi có hoài nghi, cũng là hợp tình hợp lý.
Chính bởi vì người không biết không có tội, lần sau không được phá lệ.
Hả? Sau khi nghe Diệp Οản Οản nói ‘người không biết không có tội’ và ‘lần sau không được phá lệ’ xong, Tam trưởng lão Lý Tư rõ ràng sửng sốt một chút.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnThậm chí ngay cả chính Lý Tư cũng đều không nghĩ tới, Minh chủ lại có thể.
không trách tội mình?Lý Tư lần này, vốn cho là, chính mình cho dù không chết, sợ là cũng phải rơi một lớp da.
Kết quả tốt nhất, cũng là sẽ bị trục xuất khỏi Không Sợ Minh.
Nhưng mà, vạn vạn không ngờ tới, Minh chủ lại có thể… Không trách tội chính mình!Minh chủ.
Lý Tư nắm chặt hai quả đấm, cắn răng: Minh chủ, ngài nói đúng! Nếu như tùy tiện tới một người, chúng tôi đều tùy tiện thừa nhận thân phận của người đó, đó mới là bất trung đối với Minh chủ.
Minh chủ, ngài yên tâm, ngày sau Lý Tư tôi sẽ đem hết toàn lực, cũng phải che chở cho ngài chu toàn!Ha ha!! Lý Tư, năng lực của ông thật là lớn à nha! Minh chủ còn cần ông tới che chở chu toàn? Đại trưởng lão châm chọc nói.
Giờ phút này, Tam trưởng lão Lý Tư lườm Đại trưởng lão một cái, dường như cũng không nguyện ý phản ứng lại ông ta, một câu nói cũng không thèm đáp lại.
Thấy tội bất kính của Tam trưởng lão Lý Tư được Không Sợ Minh Chủ ân xá, các cao tầng vốn hoài nghi thân phận của Diệp Οản Οản trước đó, lập tức quỳ xuống bên người Diệp Οản Οản nhận tội.
Diệp Οản Οản chỉ có thể miễn xá tội bất kính cho từng vị cao tầng, bao gồm cả Đại trưởng lão trong số đó.
Một bên, Bắc Đẩu âm thầm giơ ngón tay cái lên đối với Diệp Οản Οản, nhỏ giọng hướng về Thất Tinh nói: Cao tay, Phong tỷ không hổ là Phong tỷ, quá cao tay rồi! Lão Thất, cậu có hiểu không, cái này gọi là ngự nhân chi thuật!Cái này gọi là đế vương chi thuật.
Thất Tinh liếc mắt nhìn Bắc Đẩu một cái.
Thật ra thì, nào phải là Diệp Οản Οản dùng đế vương chi thuật gì gì, cho dù nàng có không tha thứ cho tội lỗi của đám người Tam trưởng lão, thì biết phải làm thế nào bây giờ? Đứng lên đánh chết bọn họ?Đánh thắng được sao?Giờ phút này, đám người được Diệp Οản Οản đại xá, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên, Tam trưởng lão Lý Tư hướng về Diệp Οản Οản mở miệng: Minh chủ, đám người Thiết Đầu Bang cùng Lăng Hoắc kia, hiện tại đang bị giam ở trong địa lao.
Người xem, chuyện này nên xử lý như thế nào?Không để cho Diệp Οản Οản có cơ hội mở miệng, Đại trưởng lão hướng về Lý Tư cười lạnh một tiếng: Tam trưởng lão, loại chuyện này, còn cần hỏi Minh chủ à? Đám người Lăng Hoắc đó, dĩ nhiên là xử tử toàn bộ, chấm dứt hậu hoạn.
Lúc này, Tam trưởng lão nhìn thẳng Đại trưởng lão: Tôi hiện tại đang cùng Minh chủ thương lượng, ông chen miệng vào làm gì? Ông nói xử trí như thế nào liền xử trí như thế nấy sao? Ông coi chính mình là Minh chủ rồi hả?Ngươi!! Đại trưởng lão biến sắc: Lý Tư, ngươi ngưng ở trước mặt Minh chủ ngậm máu phun người!Ha ha! Tôi nói đều là sự thật, có ăn nói linh tinh hay không, không cần tôi nói, Minh chủ tự nhiên có thể nhìn thấy, có thể nghe được.
Lý Tư mặt đầy coi thường.
Mấy năm nay khi Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong mất tích, Đại trưởng lão cùng Tam trưởng lão thường hay bất hòa, hai người như nước với lửa.
Mà trận doanh hai người lãnh đạo, cũng đã từng bùng nổ qua mấy lần đại chiến, chỉ bất quá không thể phân ra thắng bại mà thôi.
Gần hai năm nay mới hơi hơi yên tĩnh lại một chút.
Lăng Hoắc.
Thiết Đầu Bang?Diệp Οản Οản nghi ngờ trong lòng.
Chẳng lẽ sau khi nàng uống say ngoắc cần câu xong, đã đắc tội với vị đại lão nào?Bị giam tại địa lao lại là cái quỷ gì?Minh chủ, Lăng Hoắc bây giờ đang ở trong địa lao, ngài có muốn trước tiên đi xem một chút hay không? Một vị cao tầng hướng về Diệp Οản Οản hỏi.
Diệp Οản Οản trầm tư chốc lát, chợt gật đầu một cái, nói: Đi xem một chút!Diệp Οản Οản làm sao biết được Lăng Hoắc là ai? Còn có thể không đi xem một chút là chuyện gì xảy ra được sao.
??Diệp Οản Οản vừa dứt tiếng, chúng cao tầng liền vội vàng đứng lên, Đại trưởng lão giúp Diệp Οản Οản mở cửa phòng làm việc ra.
Rất nhanh, mọi người tập hợp thành một nhóm, bao gồm cả Bắc Đấu và Thất Tinh ở bên trong, hướng về phía hầm giam của Không Sợ Minh đi tới.
Hầm giam Không Sợ Minh được thiết lập tại tầng hầm của trụ sở chính Không Sợ Minh, ngày trước vốn dùng để nhốt những thành viên phạm sai lầm của Không Sợ Minh, sau này biến thành nơi nhốt tù binh phe đối nghịch.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnBên trong hầm giam ẩm thấp tối tăm, trong không khí dường như có mùi mốc, hít vào trong mũi cũng không mấy thoải mái.
Diệp Οản Οản sau khi trở thành Không Sợ Minh Chủ, đây cũng là lần đầu tiên đi tới hầm giam của Không Sợ Minh, trước đó cũng chưa từng đi qua.
Hầm giam dưới tầng hầm, diện tích cực kỳ rộng lớn, ước chừng có mấy trăm buồng giam độc lập.
Dọc theo đường đi, Diệp Οản Οản cũng nhìn thấy không ít thành viên Thiết Đầu Bang bị giam giữ.
Bạch Phong!! Con chó cái nhà ngươi, một ngày nào đó, lão tử sẽ khiến cho ngươi chết cực kỳ thảm! Một gã thành viên Thiết Đầu Bang bị giam ở trong tù lao, hai tay nắm song sắt, cắn răng nghiến lợi hướng Diệp Οản Οản lớn tiếng chửi ầm lên.
Ngươi tìm chết!Lúc này, Tam trưởng lão Lý Tư giận dữ.
Hắn mới vừa muốn mở miệng nói gì, nhưng đã bị Diệp Οản Οản cắt ngang.
Những người này, Diệp Οản Οản không quen biết bất cứ ai.
Bọn họ tại sao lại bị giam ở trong địa lao Không Sợ Minh, Diệp Οản Οản cũng không rõ ràng.
Mà lại có rất nhiều thành viên Thiết Đầu Bang, sau khi nhìn thấy Diệp Οản Οản, thân thể theo bản năng run lên, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, cũng không dám thở mạnh.
Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt những người này, Diệp oản không khỏi sững sờ.
Bọn họ thật giống như đều đang đợi chết vậy! Chính mình lại kinh khủng như vậy sao.
??Rất nhanh, đám người Tam trưởng lão, sau khi dẫn theo Diệp Οản Οản đi tới một buồng giam, liền dừng bước.
Trong lao, là một gã đàn ông tóc đầu đinh bị khóa chặt, sắc mặt gã ta hơi tái nhợt, sau khi nhìn thấy Diệp Οản Οản, trong mắt tóe ra một vệt hàn quang kinh người.
Bạch Phong, ngươi tới rồi!! Lăng Hoắc ngồi trên chiếu, nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, lạnh giọng cười nói.
Diệp Οản Οản nhìn về phía gã đầu đinh.
Người đàn ông này, tựa hồ có chút quen mắt.
Thật giống như là đã gặp qua ở nơi nào?!Chỉ bất quá, trong lúc nhất thời, Diệp Οản Οản lại không thể nhớ ra nổi.
Hừ, Lăng Hoắc, ngươi đã là người sắp chết, còn có cái gì để nói!? Đại trưởng lão nhìn chằm chằm gã đầu đinh, lạnh giọng mở miệng nói.
Nghe được lời nói này, khóe miệng nam nhân đầu đinh hơi hơi dương lên, treo lên nụ cười lạnh giá thấu xương: Được làm vua thua làm giặc! Nếu như ta đã thua, vậy liền không có gì để nói nữa.
Nghe xong câu này, Diệp Οản Οản quan sát Lăng Hoắc mấy lần.
Nam nhân này quả là một nam tử hán, chỉ bất quá, tại sao lại bị nhốt ở trong địa lao, có thù oán cùng Không Sợ Minh sao?Lại nói, dáng dấp thật là ngon trai à nha!! Dù vết sẹo nơi mắt trái kia khiến anh ta hơi có vẻ dữ tợn, nhưng mà lại có thêm một vẻ nam tính thật là hấp dẫn.
Minh chủ, gã Lăng Hoắc này, nhiều lần mạo phạm, giết quách cho rồi đi! Một vị cao tầng hướng về Diệp Οản Οản nói.
Nghe được đề xuất này, Diệp Οản Οản lại lắc đầu một cái.
Con mịa nó, Không Sợ Minh Chủ trước kia rốt cuộc đã tạo ra cái nghiệt gì, hở một tí là chém chém giết giết…Hiện tại Không Sợ Minh Chủ chính là nàng!! Nếu như nàng lại tiếp tục để chính sách như vậy tiếp diễn, các thế lực ở Độc Lập Châu, sớm muộn đều sẽ bị nàng đắc tội toàn bộ…Đến khi đó, chỉ sợ là nàng chết cũng không biết đã chết thế nào! Không thể thân thiện hòa ái hơn một chút được hay sao?Chẳng lẽ xây dựng một Phật hệ Không Sợ Minh, làm một Phật hệ Không Sợ Minh Chủ, khó khăn đến vậy sao?Thậm chí, người đàn ông này rốt cuộc là ai, lại phạm phải chuyện gì, nàng căn bản không biết chút nào! Làm sao có thể tùy tiện đem người ta giết chết?Suy nghĩ kỹ một chút, số lượng địch nhân chưa đủ nhiều hay sao??Hiện tại giết chết người ta, đến lúc đó cái đám Thiết Đầu Bang gì gì đó đoán chừng lại có cớ báo thù.
Tất nhiên, đối với Diệp Οản Οản mà nói, thế này cũng không tính là lòng dạ đàn bà gì cả! Chính mình căn bản cũng không phải là Không Sợ Minh Chủ, đã như vậy, thì tại sao lại phải vì chuyện của Không Sợ Minh mà đem lại thêm nhiều địch nhân cho mình? Nàng đẹp chứ đâu có ngu!!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnHa ha, Bạch Phong, thế nào? Trước khi ta chết, lại muốn tìm cách đặc biệt nhục nhã ta một phen sao? Lăng Hoắc nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, lạnh giọng cười nói.
Nghe tiếng, Diệp Οản Οản không khỏi lắc đầu một cái.
Não của gã đàn ông này bị chó gặm rồi sao, đến loại thời điểm này mà còn không biết nói vài lời ca tụng!! Dù cho mình có muốn thả hắn ta, cũng đều không tìm ra được một lý do nào cả…Tại sao phải muốn chết như thế, sống không tốt sao?Hiện tại những vị cao tầng bên cạnh nàng nào, người nào là đèn đã cạn dầu?Bạch Phong, muốn giết cứ giết, ta thấy, cũng không cần nói nhảm! Thấy Diệp Οản Οản không mở miệng, Lăng Hoắc lại nói.
Diệp Οản Οản: .
Ngươi con mịa nó phối hợp một chút, tìm một nấc thang nào đó cho hai bên cùng leo xuống đi.
Chỉ bất quá, nhìn tình hình mà nói, muốn để cho người đàn ông này nhượng bộ, tựa hồ là không mấy thực tế rồi đi…Ha ha!! Bỗng nhiên, Diệp Οản Οản đảo tròng mắt một vòng, nhìn chằm chằm gã đầu đinh, hơi mỉm cười nói: Lăng Hoắc, ngươi mặc dù ba lần bốn lượt mạo phạm Không Sợ Minh, nhưng ta thấy ngươi cũng là một gã nam tử hán, giết đi rồi, có phần hơi quá mức đáng tiếc! Ngươi hôm nay, nếu như là chịu thề độc, ngày sau giữ gìn khuôn phép cho đàng hoàng, ta có lẽ có thể xem xét thả cho ngươi một con đường sống.
Nghe Diệp Οản Οản nói xong lời ấy, toàn bộ mọi người, kể cả Tam trưởng lão Lý Tư và Đại trưởng lão trong đó, đều sửng sốt một chút.
Bọn họ không nghe lầm đấy chứ? Minh chủ muốn thả Lăng Hoắc?Cái gã Lăng Hoắc này căn bản chính là một con chó điên!Nếu như bây giờ không đem cái con chó điên này trừ đi, ngày sau hắn nhất định sẽ kéo nguyên một bầy quay trở lại!Tuy nói, có Minh chủ ở đây, ngược lại cũng không cần lo lắng, nhưng nếu như bị một con chó điên ghi thù, cũng khiến cho người ta cảm thấy không mấy thoải mái.
Minh chủ, người này nhiều lần mạo phạm ngài.
Hẳn là nên đánh chết tại chỗ! Tam trưởng lão Lý Tư nhìn về phía Lăng Hoắc bị giam ở trong lồng giam, hàn quang trong mắt lóe lên.
Ha ha.
Bỗng nhiên, Lăng Hoắc lãnh đạm thờ ơ cười một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Οản Οản: Bạch Phong, giữa ngươi và ta, hai bên đều vô cùng hiểu rõ nhau, cần gì phải ở trước mặt ta giả mù sa mưa? Muốn giết, không bằng giết ngay và luôn cho nó thống khoái, như thế nào?Hừ! Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Lăng Hoắc, hừ lạnh một tiếng: Lăng Hoắc, bây giờ ngươi thân là tù nhân của Không Sợ Minh, sinh tử đã được quyết định từ lâu.
Ở trước mặt Minh chủ, còn dám phách lối như vậy?Nếu như không có Bạch Phong, các ngươi lại là cái thứ gì? Lăng Hoắc đảo mắt lườm đám người Đại trưởng lão, cười lạnh nói.
Nghe tiếng, thần sắc chúng cao tầng trầm xuống, hận không thể đem Lăng Hoắc phanh thây lăng trì.
Những gì gã Lăng Hoắc này nói, quả thực là sự thật.
Hôm nay đám cao tầng Không Sợ Minh bọn họ, cơ hồ đều bị Lăng Hoắc ngược toàn bộ.
Nếu như không phải là Minh chủ kịp thời xuất hiện, hậu quả khó mà lường được.
Lăng Hoắc, được làm vua thua làm giặc! Những lời này, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua? Tam trưởng lão Lý Tư nhìn chằm chằm Lăng Hoắc, cười lạnh một tiếng: Thứ giả thiết mà ngươi nói, cũng không có khả năng tồn tại.
Không có Minh chủ, chúng ta quả thực không phải là đối thủ của ngươi! Nhưng tiếc là.
Không Sợ Minh chúng ta, làm sao có thể không có Minh chủ?Lăng Hoắc cười lạnh một tiếng, cũng không mở miệng đáp lại.
Diệp Οản Οản nghi ngờ trong lòng, chuyện này có liên quan gì tới mình chứ?Diệp Οản Οản hơi nhíu mày.
Chẳng lẽ, chính mình sau khi uống say quắc cần câu xong.
đã làm chuyện gì?Còn không đợi Diệp Οản Οản tiếp tục suy nghĩ thêm, Tam trưởng lão Lý Tư hướng về nàng cung kính nói: Minh chủ, hay là đem cả đám Lăng Hoắc xử tử toàn bộ.
Nếu như là thả bọn chúng đi, cũng như thả hổ về rừng.
Đạo lý này mặc dù Diệp Οản Οản cũng hiểu, nhưng mà việc ác này, nàng không muốn ôm!Không cần biết cái đám Thiết Đầu Bang kia là thế lực như thế nào, nhưng mà người ta dầu gì cũng là một thế lực lớn, cái gã Lăng Hoắc này tựa hồ còn là đại nhân vật của Thiết Đầu Bang.
Nếu như mình tiêu diệt hắn ta, vậy rồi sao? Các bang chúng của Thiết Đầu Bang, còn chẳng phải là sẽ tìm nàng để trả thù sao…??Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnvềDĩ nhiên, nếu như thả cái gã Lăng Hoắc này, có lẽ đúng như Tam trưởng lão nói, chính là thả hổ về rừng.
Nhưng nàng cũng không phải là Minh chủ Không Sợ Minh, đến lúc đó chờ thế lực Tử Vong Hoa Hồng của mình phát triển ổn định xong, nàng nhất định sẽ rời khỏi Không Sợ Minh, không tiếp tục làm hứng bom đại hiệp cho Không Sợ Minh nữa.
Minh chủ, ý của ngài là…? Một vị cao tầng Không Sợ Minh, nhìn về phía Diệp Οản Οản.
Diệp Οản Οản suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng quyết định chủ ý, ngữ khí đầy khẳng định, nói: Thả hắn, còn có người của hắn ra!Nghe được mệnh lệnh của Diệp Οản Οản, chúng cao tầng Không Sợ Minh, bao gồm cả đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh, thần sắc đều vô cùng kinh ngạc.
Cái đám này thật vất vả mới bắt lại được, thật muốn thả?Giờ phút này, chính cả Lăng Hoắc ở trong lồng giam cũng hơi nhíu mày lại, nhìn về phía Diệp Οản Οản, sau khi quan sát mấy giây, lúc này mới hơi có chút nghi ngờ mở miệng hỏi: Bạch Phong.
Ngươi thật sự muốn thả ta?Nghe tiếng, Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm Lăng Hoắc, cười lạnh một tiếng, nói: Lăng Hoắc, ta hôm nay có thể thả ngươi, còn có thủ hạ của ngươi.
Chỉ bất quá, ta khuyên ngươi ngày sau vẫn là chớ có trêu chọc vào Không Sợ Minh! Ngươi nếu như thật có thực lực trêu chọc Không Sợ Minh, hôm nay cũng sẽ không bị nhốt ở chỗ này, ngươi nói xem!Nghe Diệp Οản Οản nói lời ấy, Lăng Hoắc cũng không nói thêm gì cả.
Đúng như Diệp Οản Οản nói, trận chiến ngày hôm nay, Lăng Hoắc đã hiểu được rõ ràng, với thực lực hiện tại của hắn mà nói, căn bản không phải là đối thủ của Không Sợ Minh Chủ.
Dĩ nhiên, những thứ này cũng không phải là trọng điểm.
Khiến cho Lăng Hoắc không cách nào hiểu được chính là, cái tên Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong này, tại sao lại thả cho mình một con đường sống??Bạch Phong, coi như là ngươi hôm nay thả ta, ta cũng sẽ không cảm kích ngươi! Trong lồng giam, gã đầu đinh nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, mở miệng nói.
Diệp Οản Οản: .
Không cần ngươi cảm kích, ngươi con mịa nó đừng ngày ngày nhìn ta chằm chằm không buông như vậy, ta liền đa tạ cả nhà ngươi rồi.
Minh chủ, xin ngài nghĩ lại! Lý Tư vội vã mở miệng.
Thả đi! Diệp Οản Οản phất phất tay nói.
Thấy Diệp Οản Οản đã quyết, Tam trưởng lão vốn còn muốn nói gì, cuối cùng cũng hạ lệnh để cho thành viên coi ngục của Không Sợ Minh đem tù binh thả ra.
Sau khi Lăng Hoắc được thả, hắn nhìn về phía Diệp Οản Οản: Bạch Phong, ngươi mới vừa nói, trừ ta ra, còn sẽ thả người của ta.
Đương nhiên.
Diệp Οản Οản phất phất tay, để cho Lý Tư đem tất cả các thành viên Thiết Đầu Bang toàn bộ đều thả ra.
Chỉ chốc lát sau, đám người Thiết Đầu Bang được thả ra khỏi phòng giam, từng tên một cúi đầu đứng ở sau lưng gã đầu đinh, không dám thở mạnh lấy một cái.
Bạch Phong! Ngươi thật sự thả chúng ta.
Không hối hận? Lăng Hoắc nhìn về phía Diệp Οản Οản.
Ngươi nếu như không hài lòng, có thể tiếp tục quay trở lại phòng giam.
Diệp Οản Οản chỉ chỉ vào nhà tù bên cạnh.
Ha ha!! Được, Bạch Phong.
Hôm nay, ta cùng các huynh đệ của ta, cảm ơn ngươi.
Bất quá, món nợ của vết sẹo này, cũng chưa kết thúc đâu! Núi không chuyển nước chuyển, chúng ta sau này gặp lại.
Lăng Hoắc nói.
Còn nói nhảm nhiều như vậy, không mau cút ngay đi!! Đại trưởng lão tức giận quát một tiếng.
Lăng Hoắc lơ đễnh, phất phất tay, mang theo các thành viên Thiết Đầu Bang xoay người rời đi.
Chờ sau khi Lăng Hoắc hoàn toàn rời khỏi trụ sở chính Không Sợ Minh, Đại trưởng lão lúc này mới hướng về Diệp Οản Οản nói: Minh chủ, cái gã Lăng Hoắc này cũng không phải là đèn đã cạn dầu.
Hôm nay không nhổ cỏ tận gốc, chỉ sợ ngày sau sẽ quay lại gây rắc rối.
Nghe tiếng, Diệp Οản Οản liếc mắt lườm Đại trưởng lão một cái: Có tôi ở đây, ông gấp cái gì?Đại trưởng lão cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng hiểu được đạo lý này.
Bây giờ, Minh chủ trở về, tại sao hắn phải sợ Lăng Hoắc?Lăng Hoắc không tới trả thù thì coi như xong đi, nếu như còn dám tới, lần sau nhất định để cho hắn chỉ có đi chứ không có về!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Minh chủ, thuộc hạ có một chuyện không hiểu.
Tam trưởng lão Lý Tư đi tới bên cạnh Diệp Οản Οản, nghi ngờ nói: Minh chủ ngày hôm nay, vì sao phải thả cái gã Lăng Hoắc kia rời đi?Nghe tiếng, Diệp Οản Οản liếc mắt nhìn Tam trưởng lão một cái.
Chính mình cùng với cái gã đầu đinh kia, ngày xưa vô duyên ngày nay không thù, muốn lấy tính mạng hắn để làm cái gì? Tất nhiên, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Diệp Οản Οản lại nói: Ta thả hắn rời đi, tự có mục đích riêng của ta.
Nghe Diệp Οản Οản nói xong, Tam trưởng lão như có điều suy nghĩ, chợt hướng về Diệp Οản Οản giơ ngón tay cái lên, cung kính nói: Tôi biết ngay mà, Minh chủ thả hắn ta rời đi, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Minh chủ chính là Minh chủ, nhìn xa trông rộng.
Cao tay, thật sự là cao tay!Diệp Οản Οản ngơ ngơ ngác ngác nhìn Lý Tư, hắn mới với nói cái gì vậy trời? Cái kỹ năng vỗ mông ngựa này của Lý Tư.
khó tránh khỏi có chút hơi lố?Còn nữa, rõ ràng hắn ta chính là hình mẫu điển hình của một kẻ hung tàn, bỗng nhiên đổi tính là sao? Sự thân mật của gã Lý Tư này khiến cho Diệp Οản Οản có cảm giác hắn ta chỉ thiếu điều đem gương mặt già nua kia đi lau sạch giày cho nàng nữa là đủ bộ, nàng thật sự không thể thích ứng nổi, có được hay không?Thật là hoài niệm cái gã Lý Tư của ngày hôm qua…Sau khi rời khỏi hầm giam, Diệp Οản Οản vốn định hỏi thăm Bắc Đẩu, chính mình sau khi uống rượu say rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lăng Hoắc và đám Thiết Đầu Bang lại là có chuyện gì?Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui lại không tiện mở miệng.
Thẳng thắn đi hỏi, e rằng người bên cạnh sẽ hoài nghi.
Hỏi mập mờ ám chỉ, cái gã Bắc Đẩu này lại nghe không hiểu.
Nếu đã nghe không hiểu, muốn moi ra được thông tin gì, sẽ hết sức khó khăn.
Bất quá, Diệp Οản Οản lại tin chắc, nhất định là chính mình sau khi say rượu đã làm ra chuyện gì đó, mới có thể khiến cho thái độ đối với mình của đám cao tầng Không Sợ Minh như Tam trưởng lão Lý Tư và Đại trưởng lão có chút thay đổi.
Nếu không, bọn họ tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ liền tin chắc mình là Không Sợ Minh Chủ.
Mặc kệ sau khi say rượu đã xảy ra chuyện gì, những cao tầng này không hoài nghi thân phận của mình nữa, đó chính là chuyện tốt.
Khiến cho Diệp Οản Οản tò mò chính là, sau khi mình say rượu đã làm cái gì, lại có thể làm cho con cáo già Lý Tư vốn vẫn dùng trăm phương ngàn kế để tra ra thân phận của mình, đều thay đổi biết thân biết phận.
Chẳng lẽ, chính mình thật sự là Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong?Còn không đợi Diệp Οản Οản tiếp tục suy nghĩ nhiều, chuông điện thoại di động bỗng vang lên.
Diệp Οản Οản liếc mắt nhìn qua, cuộc điện thoại này là do Nhiếp Vô Danh gọi tới.
Ha ha, Hữu Danh lão bản, gần đây có khỏe không? Tiếng cười của Nhiếp Vô Danh, từ trong điện thoại truyền tới.
Cũng còn khá, vẫn chưa chết đâu! Diệp Οản Οản tức giận mở miệng.
Cái con hàng Nhiếp Vô Danh này, thật sự là quá biết đào hố! Nếu như không phải là do hắn ăn hai đầu, mình tại sao còn bị trúng thứ Tình Cổ chết tiệt kia!?Hữu Danh lão bản, cô càng già càng dẻo dai, làm sao có thể chết được! Nhiếp Vô Danh vội vàng nói.
Cái gì? Càng già càng dẻo dai?Hữu Danh muội muội, tôi đang ở tại địa điểm lần trước chúng ta gặp mặt.
Cô mau tới đi, không gặp không về! Nói xong, Nhiếp Vô Danh không cho Diệp Οản Οản có cơ hội mở miệng, nhanh chóng cúp điện thoại.
Vậy thì anh cứ từ từ chờ đi!! Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm điện thoại di động, cắn răng nghiến lợi nói.
Lúc này, Diệp Οản Οản đem Bắc Đẩu kêu qua, đánh một vài ván Đấu Bài Địa Chủ, sau khi đem tiền mặt trên người Bắc Đẩu toàn bộ lột sạch, lúc này mới hài lòng hướng về địa điểm hẹn với Nhiếp Vô Danh mà đi tới.
Sau mấy tiếng, Diệp Οản Οản mới đi vào trong tiệm, liếc mắt liền nhìn thấy Nhiếp Vô Danh ngồi ở chỗ khúc quanh.
Thấy Diệp Οản Οản xuất hiện, Nhiếp Vô Danh liền vội vàng đứng dậy: Con bà nó! Hữu Danh lão bản, cô cũng quá hố hàng rồi đi! Đến bây giờ mới đến, gọi điện thoại cũng không thèm nhận.
Diệp Οản Οản cũng không trả lời, ngồi xuống ngả lưng, nhấp một hớp trà nóng, lúc này mới nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, không nhanh không chậm nói: Hố của tôi…cũng đâu có sâu bằng hố của ‘ngài’!!
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License