con-mat-ao-thi

Hiển nhiên, việc nhỏ này xen vào giữa, đám tán tu này cũng không có chú ý quá nhiều, một lát sau cả đám thu hồi ánh mắt của mình, người uống rượu thì tiếp tục uống rượu, đang nói chuyện phiếm thì tiếp tục nói chuyện phiếm.

Bầu không khí ở quảng trường lại khôi phục cảnh tượng ồn ào, náo nhiệt.

Hiển nhiên, việc nhỏ này cũng không mang lại quá nhiều ảnh hưởng cho nơi này.

Một chung trà sau, người tên quản gia kia phái ra lục tục trở về, cả đám mang theo Đan dược sư đi tới.

Những Đan dược sư này tuổi tác không đồng đều, có trung niên, cũng có người có một đám râu lớn.

Thế nhưng lại không có một Đan Vương nào.

Vẻ mặt của tên quản gia kia có chút uể oải, nhưng mà vẫn không nói gì mà để cho những đan dược sư kia đi vào, hiển nhiên muốn cho đám người này xem xét thương thế của người trên cáng.

Không bao lâu sau, những đan dược sự này từ từ đi ra.

Chỉ là, sau đi đi ra, vẻ mặt những đan dược sư này đều uể oải, vô cùng thất vọng, giận mà không dám nói gì.

Xem ra đám người này vừa rồi đã từng bị thóa mạ qua.

Giang Trầη thính tai đã nghe được một Đan dược sư lúc đi qua hắn nhỏ giọng nói: Trúng loại độc này muốn không chết cũng khó.

Thần tiên cũng khó cứu được.

Ài, tuổi còn trẻ mà đã trúng loại kỳ độc như vậy.

Coi như là Đan Vương cửu phẩm có mặt ở đây lúc này cũng không thể làm được gì.

Mấy Đan dược sư này không dám nói ra, thế nhưng nói thầm vài câu lại khó tránh khỏi.

Giang Trầη nghe nói là trúng độc cũng vô cùng hiếu kỳ.

Độc gì mà lợi hại như vậy? Dám nói là thần tiên cũng khó cứ?Trong thế giới Chư Thiên, Giang Trầη ở phương diện đan đạo nghiên cứu sâu nhất, dùng độc nhất đạo ở trong phạm vi đan đạo, chỉ bất quá vẫn là bàng môn tả đạo mà thôi.

Nhưng mà người chính thức có thể nói hiểu độc trong thiên hạ mà nói, cơ hồ không có.

Cho dù là loại độc lợi hại nào đó cũng tất có vật khắc chế.

Chỉ là đôi khi không kịp tìm vật khắc chế mà thôi.

Hoặc là tốc độ phát độc cực nhanh, căn bản không kịp cứu chữa.

Người chính thức không chết vì độc đã ít lại càng thêm ít.

Đi thôi, nhanh lên.

Đám người kia lai lịch bất phàm, vạn nhất chậm chân để cho bọn họ giận chó đánh mèo chúng ta, khi đó khó tránh khỏi phải nếm một chút khổ sở.

Cũng đúng, đi nhanh lên.

Cửu Tiếu Kim Phật tán, ai cứu được chứ?Mấy linh dược sư được mời tới này đều nhao nhao nhanh chóng rời khỏi, căn bản không dám dừng lại một chút nào.

Hiển nhiên, người mời bọn họ tới, bọn họ căn bản không thể trêu vào.

Cửu Tiếu Kim Phật tán.

Giang Trầη nghe thấy danh tự này, trong lòng khẽ động một chút.

Độc này quả thực hắn đã từng nghe qua.

Chỉ là Cửu Tiếu Kim Phật tán này dường như cũng không được xếp vào top một trăm loại kỳ độc trong Chư Thiên a.

Từ lúc nào lại trở thành loại kỳ độc không có thuốc nào cứu chữa như vậy.

Giang Trầη cũng âm thầm cảm thấy buồn cười.

Nếu như quả thực có Đan Vương cửu phẩm ở đây, Giang Trầη tin chắc, người ta nhất định có biện pháp giải được Cửu Tiếu Kim Phật tán này.

Chỉ là việc không liên quan tới mình, tự nhiên Giang Trầη sẽ không lên tiếng bác bỏ quan niệm này.

Quản gia kia vô cùng lo lắng, lại kêu một gã tùy tùng tới, đưa một cái danh thiếp: Ngươi đi bái phỏng thành chủ Vạn Ấp thành một chút, nhìn xem thành chủ có kỳ nhân dị sĩ nào có thể giải được độc này hay không.

Vâng.

Những thủ hạ này đều vô cùng trung thành, hiệu suất làm việc cũng rất nhanh.

Tuyệt đối không dây dưa dài dòng, tay cầm danh thiếp, nhanh chóng bước về phía phủ thành chủ.

Quản gia kia cau mày, hiển nhiên trong lòng cũng không có bao nhiêu kỳ vọng với phía phủ thành chủ.

Giang Trầη thấy hắn trong lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, trong lòng im lặng.

Cửu Tiếu Kim Phật tán này nếu như không tạo ra giải dược đúng, vậy thì sau đó người trúng Cửu Tiếu KIm Phật tán mới thực sự là thần tiên khó cứu.

Chỉ là Giang Trầη không biết lai lịch đám người kia cho nên cũng không nói gì.

Nếu như đám người kia thực sự có quan hệ với Bất Diệt Thiên Đô, tới đuổi bắt bản thân hắn, vậy thì chẳng những Giang Trầη không có đồng tình mà còn âm thầm vỗ tay khen hay.

Người đi phủ thành phủ gửi bái thiếp rất nhanh đã trở về.

Thất gia, bên phía thành chủ Vạn Ấp thành cũng bất lực.

Quản gia kia phiền muộn cực kỳ, giọng nói cực kỳ không vui: Thành chủ Vạn Ấp thành từ lúc nào mà cao như vậy? Nhận được bái thiếp, cho dù không có cách nào trị liệu thì cũng phải tới đây.

Kế Canh thành chủ này xem ra cảm thấy cánh hắn đã cứng cáp rồi a.

Quản gia kia hiển nhiên trong lòng tràn ngập giận dữ mà không thể phát tiết, trong lòng nói lúc này tràn ngập vẻ không vui với thành chủ Vạn Ấp thành.

Tên thủ hạ kia lại nói: Thất gia, Kế Canh thành chủ thực sự không có vô lễ.

Chỉ là hiện tại trong quý phủ của hắn có Thánh pháp vương của Bất Diệt Thiên Đô, cho nên hắn ta cũng không thể bứt ra được.

Hắn nói, đợi lát nữa mới đi qua bái phỏng một lát.

Đợi lát nữa? Chờ hắn ta rảnh thì hoa đã tàn rồi.

Bất Diệt Thiên Đô? Thánh Pháp vương? Hừ, mặt mũi của Bất Diệt Thiên Đô từ khi nào còn lớn hơn mặt mũi của Lưu Ly vương thành chúng ta vậy?Trong lòng quản gia kia tràn ngập oán khí, hiển nhiên không chấp nhận loại thái độ này của thành chủ Vạn Ấp thành, hắn suy nghĩ một lát, cắn răng rồi lẩm bẩm nói: Chẳng lẽ hiện tại phải chạy về Lưu Ly vương thành sao?Tên thủ hạ kia vội nói: Thất gia, hiện tại muốn trở về Lưu Ly vương thành chỉ sợ cũng không được.

Cửa Bắc bị người Bất Diệt Thiên Đô tiếp quản, mỗi ngày chỉ có hai thời thần mở ra.

Muốn đi qua còn phải để cho bọn chúng kiểm tra.

Dường như bọn chúng muốn truy bắt hai người nào đó.

Kiểm tra?Quản gia kia nhíu mày, giống như lửa giận trong lòng tìm được nơi phát tiết, hắn chửi ầm lên: Bà mẹ nó.

Bất Diệt Thiên Đô hắn ở trên Bát vực là cái thá gì? Từ lúc nào tới phiên Bất Diệt Thiên Đô kiểm tra người Lưu Ly vương thành chúng ta? Tất cả thu thập một chút cho ta, lập tức trở lại Lưu Ly vương thành.

Thế nhưng mà.

.

.

Thương thế của thiếu gia, đường xá xa xôi, chỉ sợ sẽ khiến cho độc phát càng thêm nhanh.

Tên thủ hạ kia vội vàng khuyên nhủ.

Ở lại nơi hẻo lánh như vậy, chẳng lẽ có thể tốt hơn trên đường đi sao?Quản gia kia kỳ thực cũng biết đường xá xa xôi, khi vận chuyển sẽ khiến cho tốc độ phát độc tăng lên, thế nhưng mà so với việc ở lại nơi này, hiển nhiên còn tốt hơn gấp nhiều lần, dù sao cũng chẳng khác nào là chờ chết.

Thiếu gia xảy ra chuyện gì, bọn họ há có thể sống sót mà trở về một mình? Trả phòng, rời đi.

Quản gia kia nhanh chóng quyết định, hắn vốn ở lại Vạn Ấp thành tìm Đan Vương ở đây trị liệu qua một chút.

Cho dù không được, giảm bớt tốc độ phát độc cũng tốt.

Thế nhưng mà ai ngờ Vạn Ấp thành to lớn như vậy tất cả đều là phế vật, một Đan Vương cũng không có.

Hiển nhiên, việc nhỏ này xen vào giữa, đám tán tu này cũng không có chú ý quá nhiều, một lát sau cả đám thu hồi ánh mắt của mình, người uống rượu thì tiếp tục uống rượu, đang nói chuyện phiếm thì tiếp tục nói chuyện phiếm.

Bầu không khí ở quảng trường lại khôi phục cảnh tượng ồn ào, náo nhiệt.

Hiển nhiên, việc nhỏ này cũng không mang lại quá nhiều ảnh hưởng cho nơi này.

Một chung trà sau, người tên quản gia kia phái ra lục tục trở về, cả đám mang theo Đan dược sư đi tới.

Những Đan dược sư này tuổi tác không đồng đều, có trung niên, cũng có người có một đám râu lớn.

Thế nhưng lại không có một Đan Vương nào.

Vẻ mặt của tên quản gia kia có chút uể oải, nhưng mà vẫn không nói gì mà để cho những đan dược sư kia đi vào, hiển nhiên muốn cho đám người này xem xét thương thế của người trên cáng.

Không bao lâu sau, những đan dược sự này từ từ đi ra.

Chỉ là, sau đi đi ra, vẻ mặt những đan dược sư này đều uể oải, vô cùng thất vọng, giận mà không dám nói gì.

Xem ra đám người này vừa rồi đã từng bị thóa mạ qua.

Giang Trầη thính tai đã nghe được một Đan dược sư lúc đi qua hắn nhỏ giọng nói: Trúng loại độc này muốn không chết cũng khó.

Thần tiên cũng khó cứu được.

Ài, tuổi còn trẻ mà đã trúng loại kỳ độc như vậy.

Coi như là Đan Vương cửu phẩm có mặt ở đây lúc này cũng không thể làm được gì.

Mấy Đan dược sư này không dám nói ra, thế nhưng nói thầm vài câu lại khó tránh khỏi.

Giang Trầη nghe nói là trúng độc cũng vô cùng hiếu kỳ.

Độc gì mà lợi hại như vậy? Dám nói là thần tiên cũng khó cứ?Trong thế giới Chư Thiên, Giang Trầη ở phương diện đan đạo nghiên cứu sâu nhất, dùng độc nhất đạo ở trong phạm vi đan đạo, chỉ bất quá vẫn là bàng môn tả đạo mà thôi.

Nhưng mà người chính thức có thể nói hiểu độc trong thiên hạ mà nói, cơ hồ không có.

Cho dù là loại độc lợi hại nào đó cũng tất có vật khắc chế.

Chỉ là đôi khi không kịp tìm vật khắc chế mà thôi.

Hoặc là tốc độ phát độc cực nhanh, căn bản không kịp cứu chữa.

Người chính thức không chết vì độc đã ít lại càng thêm ít.

Đi thôi, nhanh lên.

Đám người kia lai lịch bất phàm, vạn nhất chậm chân để cho bọn họ giận chó đánh mèo chúng ta, khi đó khó tránh khỏi phải nếm một chút khổ sở.

Cũng đúng, đi nhanh lên.

Cửu Tiếu Kim Phật tán, ai cứu được chứ?Mấy linh dược sư được mời tới này đều nhao nhao nhanh chóng rời khỏi, căn bản không dám dừng lại một chút nào.

Hiển nhiên, người mời bọn họ tới, bọn họ căn bản không thể trêu vào.

Cửu Tiếu Kim Phật tán.

Giang Trầη nghe thấy danh tự này, trong lòng khẽ động một chút.

Độc này quả thực hắn đã từng nghe qua.

Chỉ là Cửu Tiếu Kim Phật tán này dường như cũng không được xếp vào top một trăm loại kỳ độc trong Chư Thiên a.

Từ lúc nào lại trở thành loại kỳ độc không có thuốc nào cứu chữa như vậy.

Giang Trầη cũng âm thầm cảm thấy buồn cười.

Nếu như quả thực có Đan Vương cửu phẩm ở đây, Giang Trầη tin chắc, người ta nhất định có biện pháp giải được Cửu Tiếu Kim Phật tán này.

Chỉ là việc không liên quan tới mình, tự nhiên Giang Trầη sẽ không lên tiếng bác bỏ quan niệm này.

Quản gia kia vô cùng lo lắng, lại kêu một gã tùy tùng tới, đưa một cái danh thiếp: Ngươi đi bái phỏng thành chủ Vạn Ấp thành một chút, nhìn xem thành chủ có kỳ nhân dị sĩ nào có thể giải được độc này hay không.

Vâng.

Những thủ hạ này đều vô cùng trung thành, hiệu suất làm việc cũng rất nhanh.

Tuyệt đối không dây dưa dài dòng, tay cầm danh thiếp, nhanh chóng bước về phía phủ thành chủ.

Quản gia kia cau mày, hiển nhiên trong lòng cũng không có bao nhiêu kỳ vọng với phía phủ thành chủ.

Giang Trầη thấy hắn trong lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, trong lòng im lặng.

Cửu Tiếu Kim Phật tán này nếu như không tạo ra giải dược đúng, vậy thì sau đó người trúng Cửu Tiếu KIm Phật tán mới thực sự là thần tiên khó cứu.

Chỉ là Giang Trầη không biết lai lịch đám người kia cho nên cũng không nói gì.

Nếu như đám người kia thực sự có quan hệ với Bất Diệt Thiên Đô, tới đuổi bắt bản thân hắn, vậy thì chẳng những Giang Trầη không có đồng tình mà còn âm thầm vỗ tay khen hay.

Người đi phủ thành phủ gửi bái thiếp rất nhanh đã trở về.

Thất gia, bên phía thành chủ Vạn Ấp thành cũng bất lực.

Quản gia kia phiền muộn cực kỳ, giọng nói cực kỳ không vui: Thành chủ Vạn Ấp thành từ lúc nào mà cao như vậy? Nhận được bái thiếp, cho dù không có cách nào trị liệu thì cũng phải tới đây.

Kế Canh thành chủ này xem ra cảm thấy cánh hắn đã cứng cáp rồi a.

Quản gia kia hiển nhiên trong lòng tràn ngập giận dữ mà không thể phát tiết, trong lòng nói lúc này tràn ngập vẻ không vui với thành chủ Vạn Ấp thành.

Tên thủ hạ kia lại nói: Thất gia, Kế Canh thành chủ thực sự không có vô lễ.

Chỉ là hiện tại trong quý phủ của hắn có Thánh pháp vương của Bất Diệt Thiên Đô, cho nên hắn ta cũng không thể bứt ra được.

Hắn nói, đợi lát nữa mới đi qua bái phỏng một lát.

Đợi lát nữa? Chờ hắn ta rảnh thì hoa đã tàn rồi.

Bất Diệt Thiên Đô? Thánh Pháp vương? Hừ, mặt mũi của Bất Diệt Thiên Đô từ khi nào còn lớn hơn mặt mũi của Lưu Ly vương thành chúng ta vậy?Trong lòng quản gia kia tràn ngập oán khí, hiển nhiên không chấp nhận loại thái độ này của thành chủ Vạn Ấp thành, hắn suy nghĩ một lát, cắn răng rồi lẩm bẩm nói: Chẳng lẽ hiện tại phải chạy về Lưu Ly vương thành sao?Tên thủ hạ kia vội nói: Thất gia, hiện tại muốn trở về Lưu Ly vương thành chỉ sợ cũng không được.

Cửa Bắc bị người Bất Diệt Thiên Đô tiếp quản, mỗi ngày chỉ có hai thời thần mở ra.

Muốn đi qua còn phải để cho bọn chúng kiểm tra.

Dường như bọn chúng muốn truy bắt hai người nào đó.

Kiểm tra?Quản gia kia nhíu mày, giống như lửa giận trong lòng tìm được nơi phát tiết, hắn chửi ầm lên: Bà mẹ nó.

Bất Diệt Thiên Đô hắn ở trên Bát vực là cái thá gì? Từ lúc nào tới phiên Bất Diệt Thiên Đô kiểm tra người Lưu Ly vương thành chúng ta? Tất cả thu thập một chút cho ta, lập tức trở lại Lưu Ly vương thành.

Thế nhưng mà.

.

.

Thương thế của thiếu gia, đường xá xa xôi, chỉ sợ sẽ khiến cho độc phát càng thêm nhanh.

Tên thủ hạ kia vội vàng khuyên nhủ.

Ở lại nơi hẻo lánh như vậy, chẳng lẽ có thể tốt hơn trên đường đi sao?Quản gia kia kỳ thực cũng biết đường xá xa xôi, khi vận chuyển sẽ khiến cho tốc độ phát độc tăng lên, thế nhưng mà so với việc ở lại nơi này, hiển nhiên còn tốt hơn gấp nhiều lần, dù sao cũng chẳng khác nào là chờ chết.

Thiếu gia xảy ra chuyện gì, bọn họ há có thể sống sót mà trở về một mình? Trả phòng, rời đi.

Quản gia kia nhanh chóng quyết định, hắn vốn ở lại Vạn Ấp thành tìm Đan Vương ở đây trị liệu qua một chút.

Cho dù không được, giảm bớt tốc độ phát độc cũng tốt.

Thế nhưng mà ai ngờ Vạn Ấp thành to lớn như vậy tất cả đều là phế vật, một Đan Vương cũng không có.

Thất gia, ăn đan dược này vào, ngay sau đó bệnh trạng của thiếu gia nhà ngươi nhất định sẽ giảm bớt.

Sẽ khôi phục sự thanh tỉnh.

Chúng ta ước định giờ thìn ngày mai rời khỏi thành a.

Giang Trầη cũng không nói nhảm quá nhiều mà lập tức quay người rời đi.

Nói nhiều cũng không có ý nghĩa, còn lại để cho đám người này tự mình suy nghĩ.

Trừ phi những người này điên, nếu không bọn họ sẽ không có lý do nào để từ chối.

Thất gia cầm đan dược, kinh ngạc tới ngẩn người, trong lúc nhất thời có chút do dự.

Hắn thực sự không biết có tin tưởng được người tự đề cử mình này không.

Thất gia, người này.

.

.

Có ý tứ gì? Thất gia, hắn có phải là người Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết hay không? Muốn mượn lực lượng chúng ta rời khỏi thành này? Đúng vậy a, nếu như vậy hắn ta đang lừa gạt chúng ta, làm chậm trễ bệnh tình của thiếu gia.

Những người kia ngươi một câu, ta một câu, nhanh chóng nói ra nghi vấn của mình.

Thất gia khoát tay nói: Việc tới nước này, để xem sau khi thiếu gia phục dụng khỏa đan dược này có hiệu quả như nào rồi nói sau.

Mọi người cũng không thể làm gì khác hơn, độc đã phát tác tới mức này, nếu không chậm trễ cứu trước, chỉ sợ sẽ là một chuyện lớn.

Cho dù mọi người không muốn thừa nhận, thế nhưng hiện tại chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống.

Đem đan dược nhét vào trong miệng thiếu gia, trợ giúp thiếu gia nuốt vào.

Tất cả mọi người đứng ở trước mặt thiếu gia, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào thiếu gia không chớp lấy một cái.

Ước chừng một phút đồng hồ sau, người thiếu gia nằm trên giường kia khó nhọc mở mắt, nói: Nơi này.

.

.

Ta về tới nhà rồi sao? Thiếu gia, ngài thực sự tỉnh rồi sao?Tên quản gia gọi là Thất gia kia đại hỉ.

Thất Hạ, hiện tại ta đang ở đâu? Thiếu gia, hiện tại chúng ta đang ở Vạn Ấp thành, sẽ nhanh chóng trở về Lưu Ly vương thành.

Thiếu gia kia ảm đạm nói: Thất hạ, nếu như ta không còn sống được, nhất định phải nói với phụ thân ta.

Chú ý trong nội tộc, thủ túc tương tàn.

.

.

Thất gia kia vội hỏi: Thiếu gia, người sẽ không chết đâu.

Chúng ta đã mời được một Đan Vương, độc của người đã được giảm bớt sơ bộ.

Chỉ cần trở lại Lưu Ly vương thành, người nhất định sẽ khôi phục, nhất định sẽ giống như trước.

Sinh long hoạt hổ, thiếu gia, người nhất định phải chịu đựng.

Thiếu gia kia không biết có nghe lọt những lời này không mà đầu khẽ lắc một cái, lại không nói gì thêm, hai mắt khẽ nhắm lại.

Thất gia nhanh chóng đi qua xem thiếu gia còn thở hay không, nghe thấy hô hấp của thiếu gia cùng với mạch tượng đều có lực hơn trước rất nhiều, lúc này càng thêm đại hỉ.

Hắn vung tay lên: Đều đi ra ngoài cho ta, đừng làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của thiếu gia.

Mọi người rời khỏi, một mình Thất gia canh giữ ở bên cạnh giường.

Ước chừng một giờ sau, tên thiếu gia này mới một lần nữa tỉnh lại, tinh thần cũng khôi phục thêm một ít, thần thức dường như cũng khôi phục trạng thái bình thường.

Thất Hạ, ta thực sự không chết?Trong mắt tên thiếu gia kia có nhiều thêm vài phần thần thái.

Thiếu gia, người không có việc gì đâu.

Đan Vương ra tay, quả nhiên bất phàm.

Giờ phút này Thất gia rốt cuộc tin tưởng bổn sự của Giang Trầη.

Là vị Đan Vương nào ra tay? Độc này của ta Đan Vương bình thường khó mà giải được nha.

Tên thiếu gia kia dường như cũng có chút nghi hoặc.

Thất gia nói ngắn gọn, đem tất cả chuyện xảy ra nói qua một lần.

Tên thiếu gia kia nao nao: Còn có chuyện lạ như vậy? Người này chẳng lẽ thực sự là Giang Trầη mà Bất Diệt Thiên Đô kia đuổi giết sao?Thất gia cười khổ: Giang Trầη kia bất quá chỉ là một hậu sinh trẻ tuổi trong Vạn Tượng Cương Vực, Vạn Tượng Cương Vực lại không có Đan Vương.

Tuy rằng thuộc hạ hoài nghi, thế nhưng lại cảm giác hắn không phải là Giang Trầη.

Một Đan Vương, nào có dễ dàng bồi dưỡng như vậy?Loại địa phương nhỏ bé như Vạn Tượng Cương Vực mà có Đan VƯơng? Hơn nữa còn là Đan Vương có thủ đoạn cao minh như vậy.

trước đó Thất gia cũng hoài nghi đối phương là Giang Trầη, là lo lắng đối phương muốn mượn lực lượng của mình thông qua cửa Bắc, hiện tại thiếu gia được cứu tỉnh, nhìn thấy thủ đoạn của đối phương, hắn lại không nghi ngờ đối phương là Giang Trầη.

Bởi vì hắn cảm thấy, Giang Trầη không có khả năng có thủ đoạn đan đạo nghịch thiên như vậy.

Cũng chưa nghe nói qua Vạn Tượng Cương Vực có Đan Vương gì đó.

Đương nhiên, Thất gia là người Lưu Ly vương thành, đối với chuyện của Vạn Tượng Cương Vực cũng không có bao nhiêu hứng thú.

Giang Trầη diệt cả đoàn người Cung Vô Cực, đây là tin tức lớn lan truyền ra tất cả các vực chung quanh, nhưng đối với người Lưu Ly vương thành mà nói, cũng không coi là cái gì.

Dù sao Bất Diệt Thiên Đô trong mắt Lưu Ly vương thành cũng chỉ có vậy mà không, không gì hơn.

Mặc kệ hắn có phải là Giang Trầη hay khong, loại nhân vật này Vi gia chúng ta phải có quan hệ tốt, không thể đắc tội.

Tên thiếu gia kia tuy rằng suy yếu, thế nhưng lại có một cỗ khí phách quyết đoán.

Thất gia vội hỏi: Thiếu gia yên tâm, thuộc hạ biết rõ.

Cho dù hắn lợi dụng chúng ta qua cửa Bắc, kết một thiện duyên cũng không có gì là không tốt.

Đúng vậy, Bất Diệt Thiên Đô muốn tra Vi gia chúng ta? Ta muốn nhìn xem bọn chúng có mấy lá gan?Đừng nhìn tên thiếu gia kia vừa mới khôi phục, tỉnh táo lại một chút, thế nhưng trong lời nói lại có một cỗ khí độ khiến cho người ta không dám khinh thường.

Đúng rồi, Thất Hạ, nếu như độc này của ta được giải, sau khi trở về không nên lộ ra.

Lần này ta trúng độc vô cùng kỳ lạ, ta hoài nghi.

.

.

Thiếu gia, chẳng lẽ cái độc này.

.

.

Thiếu gia có cách nghĩ thế nào?Tên quản gia gọi là Thất gia kia cả kinh.

Độc này nhất định là trước khi ta rời khỏi nhà đã trúng.

Ta hoài nghi, độc này là mối họa trong nội bộ.

Chỉ là không biết rốt cuộc là tới từ nhất mạch nào.

Tên thiếu gia kia lạnh nhạt nói: Không thể tưởng tượng được, Vi gia ta to lớn như vậy lại xuất hiện kẻ có dị tâm.

Thiếu gia, việc này có chắc chắn hay không?Thất gia kinh hãi.

Cho dù không phải chắc chắn mười phần, thế nhưng cũng có chín thành nắm chắc.

Bỏ đi, việc này trở về lại bàn.

Việc cấp bách là tạo mối quan hệ tốt với vị Đan Vương tiên sinh này.

Vi gia ở phương diện này thiếu nhân tài, nếu như có được quan hệ tốt với vị tiên sinh này, nói không chừng tương sai sẽ là một cánh tay đắc lực cho Vi gia chúng ta.

Là thiếu gia nhìn xa trông rộng.

Vị Đan Vương này tuy rằng thần bí, thuộc hạ cũng biết hắn có thực học, không phải là loại người thật giả lẫn lộn.

Bởi vì Giang Trầη ra tay bất phàm, dựng sào thấy bóng.

Khiến cho vị quản gia Thất gia này cũng khen không dứt miệng, đánh giá đối với Giang Trầη cũng cao hơn rất nhiều.

Hai chủ tớ lại trò chuyện trong chốc lát, Thất gia mới nói: Thiếu gia, độc thương của người còn chưa có khỏi hẳn, vẫn nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Chuyện trao đổi với Đan Vương cứ giao cho thuộc hạ a.

Có thể nhìn ra được vị quản gia Thất gia vô cùng trung thành với vị thiếu gia này.

Hiển nhiên là một trung bộc, thậm chí còn coi tính mạng của thiếu gia nặng hơn tính mạng của mình.

Giang Trầη trở lại quảng trường lớn, lại nghênh đón từng đạo ánh mắt dị thường.

Hiển nhiên những tán tu kia cũng hiếu kỳ thân phận của hắn.

Vừa rồi nghe giọng nói của vị quản gia gọi là Thất gia kia, gia hỏa nhìn qua không có chút gì đặc biệt này không ngờ lại là Đan Vương.

Loại địa phương như Vạn Ấp thành này Đan Vương cũng không thấy nhiều.

Nhất là trong đám tán tu, Đan Vương trong con mắt của bọn họ đều là tồn tại vô cùng thần thánh.

Giá trị của một Đan Vương căn bản không phải là thứ mà tán tu bọn họ có thể so sánh.

Số lượng cường giả Hoàng cảnh trên Thần Uyên đại lục rất nhiều, thế nhưng số lượng Đan Vương lại chưa bằng một phần mười cường giả Hoàng cảnh.

Bởi vậy có thể thấy được, giá trị và địa vị của Đan Vương ở trên Thần Uyên đại lục ra sao.

Lúc ở tông môn Giang Trầη cũng đã sớm quen loại ánh mắt kinh ngạc này, cho nên lúc này hắn không có cảm giác gì khó chịu.

Lúc này cũng không nên làm mọi chuyện phức tạp.

Nhìn thấy biểu hiện trên mặt Giang Trầη lạnh nhạt, nhiều tán tu ôm ý định làm quen lúc này cũng thức thời thối lui.

Hiển nhiên ai cũng không dám tùy tiện đi quấy rầy một Đan Vương đại nhân.

Vạn nhất chọc giận đối phương thì phiền phức lớn.

Nói không khách khí một chút, chỉ cần Đan Vương đại nhân tùy tiện mở miệng, không biết bao nhiêu người sẽ nguyện ý bán mạng vì hắn.

Giang công tử, tìm ra được biện pháp khỏi thành rồi sao?Hoàng Nhi mỉm cười.

Chúng ta trở về phòng rồi thảo luận tiếp.

Sau khi tiến vào phòng, Giang Trầη đem chuyện xảy ra nói qua một lần.

Hoàng Nhi cũng không phải rất quen thuộc Lưu Ly vương thành, chỉ nghe nói Lưu Ly vương thành có bảy đại đế, dưới bảy đại đế còn có hai mươi tám đại phiệt.

Mỗi một đại phiệt đều khống chế một mảng lớn địa bàn trong Lưu Ly vương thành.

Mà dưới đại phiệt còn có vô số thế gia cường đại, còn có tông môn, bang phái.

Đây đều là lực lượng cơ bản cấu thành cơ cấu của Lưu Ly vương thành.

Cho dù Hoàng Nhi không biết nhiều lắm, thế nhưng cũng biết đại khái.

Nói như vậy, Vi gia kia hẳn là thế gia dưới đại phiệt? Thuộc về thế lực thứ ba trong Lưu Ly vương thành?Giang Trầη có chút sầu lo, nói: Nói như vậy bọn họ đáng tin hay sao? Thế lực cấp thứ ba trong Lưu Ly vương thành, cũng không chênh lệch với tông môn nhị phẩm là bao.

Hơn nữa bọn họ là đại biểu của Lưu Ly vương thành.

Tin rằng Bất Diệt Thiên Đô cũng không dám dùng sức mạnh với bọn họ.

Dù sao Lưu Ly vương thành vô cùng bao che khuyết điểm, chuyện này vô cùng nổi danh.

Hoàng Nhi tỉnh táo phân tích.

Hy vọng như thế, đây là một cơ hội.

Bỏ qua cơ hội này, muốn ra khỏi cửa Bắc không biết còn tới năm tháng nào nữa.

Giang Trầη thở dài.

Lần này quả thực có chút giống như đánh bạc.

Nhưng mà hắn không có lựa chọn nào khác.

Đợi khi mọi sự đã được chuẩn bị thì cũng đã muộn.

Vốn hành trình của hắn đã trì hoãn rất lâu, đoán chừng tù binh của Đan Kiền Cung từ Xích Đỉnh trung vực đã tới Lưu Ly vương thành rất lâu rồi.

Mà hiện tại hắn còn đang trên đường đi, khoảng cách một trước một sau quá lớn, chưa biết chừng sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Chờ đợi thêm nữa, Giang Trầη cũng không đợi được.

Hoàng Nhi bỗng nhiên nói: Giang công tử, Hoàng Nhi có chút nghi ngờ Vi gia này, không biết bọn họ có thể không cần quan tâm tới mặt mũi của Bất Diệt Thiên Đô hay không.

Không bằng như vậy, ngày mai công tử đi cùng bọn họ ra khỏi cửa Bắc.

Hoàng Nhi một mình hành động, chúng ta tách ra hành động, chung quy sẽ không khiến cho người khác chú ý hơn là khi hai chúng ta đi cùng nhau.

Như vậy sao được?Giang Trầη dứt khoát lắc đầu: Ta đã đồng ý với Thuấn lão nhất định phải chiếu cố thật tốt cho Hoàng Nhi cô nương.

Hoàng Nhi thản nhiên cười nói: Công tử đã chiếu cố ta rất tốt.

Lần này Giang công tử nghe Hoàng Nhi một lần.

Ta một thân một mình, bọn họ cũng sẽ không kiểm tra ra được gì.

Dù sao ta thân là nữ nhi, so với mục tiêu mà bọn họ muốn kiếm hoàn toàn khác.

Chỉ cần qua khỏi cửa Bắc, ta sẽ nghĩ biện pháp hội họp với công tử.

Giang Trầη còn muốn phản đối, nhưng mà trong đôi mắt của Hoàng Nhi lần này tràn ngập vẻ kiên quyết.

Giang công tử, lần này công tử nhân nhượng Hoàng Nhi bá đạo một chút đi.

Cứ quyết định như vậy, Hoàng Nhi về phòng trước.

Sáng sớm ngày mai, công tử hội họp vơi bọn họ.

Ta sẽ rời khỏi thành muộn một chút.

Hoàng Nhi xưa nay đều là người hiền hào, lần này không ngờ nàng lại kiên quyết như vậy, căn bản không để cho Giang Trầη cự tuyệt.

Buổi sáng hôm sau, Giang Trầη dậy thật sớm, định đi tìm Hoàng Nhi, lại phát hiện ra Hoàng Nhi chỉ lưu lại một tờ giấy, nói nàng đi dạo chơi bốn phía Vạn Ấp thành, bảo Giang Trầη cứ rời khỏi tha nfh trước, không cần chờ nàn.

gGiang Trầη biết rõ Hoàng Nhi cô nương cố ý làm vậy, đối với hành động cô nương hiểu lòng người này vô cùng thưởng thức.

Thân phận cao như vậy, tướng mạo lại đẹp như thế, một tiểu thư khuê các thiên phú xuất chúng thế nhưng lại khéo hiểu lòng người, không có một chút tình tình điêu ngoa của đại tiểu thư chút nào, đối nhân xử thế vừa tự nhiên lại vừa hào phóng.

Hoàng Nhi đã kiên trì như vậy, Giang Trầη cũng không gượng ép.

Đúng giờ hắn đi tới trước cửa phòng vị Thất gia kia, vị Thất gia này đã đứng chờ ở ngoài cửa đã lâu.

Nhìn thấy Giang Trầη, biểu lộ trên mặt vị Thất gia này so với ngày hôm qua còn nhiệt tình hơn nhiều.

Đan Vương đại nhân, chúng ta đã chuẩn bị xong.

Xem giọng điệu của vị Thất gia này, Giang Trầη liền biết rõ tình huống của vị thiếu gia Vi gia kia có lẽ không tệ, hắn lạnh nhạt gật đầu nói: Nếu như thế thì lên đường tôi.

Cuối cùng ta muốn hỏi một câu, các ngươi có nắm chắc hay không?Thất gia tự nhiên biết rõ Giang Trầη hỏi là có ý gì, hắn cười nói: Vô luận thế nào tại hạ cũng không dám mang tính mạng của thiếu gia nhà ta ra nói giỡn.

Trong khi nói chuyện, cửa phòng bên cạnh mở ra, một người trẻ tuổi, sắc mặt tím tái, bước đi có chút tập tễn đi tới.

Thiếu gia, sao người lại ra đây?Thất gia nhìn thấy người trẻ tuổi này vội vàng chạy tới nâng.

Ta không có gì đáng ngại.

Người trẻ tuổi kia khoát khoát tay, từ chối để Thất gia nâng, hắn vô cùng có thiện ý gật đầu với Giang Trầη, nói: Ngài nhất định là Đan Vương đại nhân giải độc cho Vi mỗ? Xem ra ngươi khôi phục không tệ.

Giang Trầη dò xét người này, chỉ cười nhạt một tiếng.

Người trẻ tuổi kia hiển nhiên rất hiểu làm người, hắn tiến lên, khẽ khom người, ngữ khí thành khẩn nói lời cảm ơn: Tại hạ gọi là Vi Kiệt, đệ tử của thế gia cửu cấp Lưu Ly vương thành, đa tạ ân cứu mạng của Đan Vương đại nhân.

Giang Trầη lạnh nhạt cười nói: Không sao, theo nhu cầu mà thôi.

Lại nói, bây giờ ngươi cũng chỉ có thể miễn cưỡng coi như là tạm thời thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm.

Vi Kiệt cũng không để ý tới chuyện này, mỉm cười nói: Tin rằng dưới bàn tay của Đan Vương đại nhân, Vi mỗ nhất định sẽ triệt để khôi phục.

Giang Trầη nhìn thấy Vi Kiệt này không có sự ngạo mạn của một đệ tử đại thế gia, cách đối nhân xử thế vô cùng lão luyện, đối với Vi Kiệt này cũng có chút hảo cảm.

Đi thôi.

Giang Trầη gật gật đầu, hắn cũng không muốn nói nhiều.

Thất gia kia khẽ giật mình: Không phải Đan Vương đại nhân còn có đồng bạn sao? Chỉ là một bằng hữu Vạn Ấp thành, nghe ta tới Vạn Ấp thành liền cố ý tới nói chuyện với ta.

Hôm nay đã trở về.

Giang Trầη cố ý nói như vậy cũng không muốn để cho đám người kia suy đoán hắn chính là người mà Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết.

Quả nhiên, nghe thấy Giang Trầη nói như vậy, Thất gia và Vi Kiệt kia thoáng cái liếc mắt nhìn nhau trao đổi, một chút hoài nghi còn lại trong lòng thoáng chốc biến mất toàn bộ.

Nhưng mà đối với bọn họ mà nói, cho dù Đan Vương đại nhân này có phải Giang Trầη hay không, bọn họ cũng không thèm để ý.

Lúc này tính mạng của Vi Kiệt quan trọng hơn tất cả.

Coi như là Giang Trầη, trợ giúp lẫn nhau cũng không phải là chuyện không thể.

Vi gia bọn họ sẽ không để ý tới chuyện này.

Đi trên đường trong Vạn Ấp thành, Giang Trầη cảm nhận phong thổ trong Vạn Ấp thành, trong lòng không có một chút khẩn trương nào.

Cho tới nước này, hắn đã quyết định đánh bạc một lần, có lo lắng cũng không có tác dụng.

Nửa canh giờ sau, bị họ đi tới cửa Bắc.

Sau khi Bất Diệt Thiên Đô tiếp quản cửa Bắc, tất cả thay đổi chóng mặt.

Bốn phía đều là trạm gác, khắp nơi trên cửa Bắc đều bố trí các loại trận pháp cấm chế.

Nhìn trận thế như vậy quả thực chính là thiên la địa võng.

Bên ngoài cửa Bắc đã có không dưới ngàn người xếp hàng chờ đi ra ngoài.

Bởi vì các công đoạn kiểm tra cực kỳ phức tạp, cho nên đội ngũ chờ rời khỏi thành xếp rất dài.

Nhưng mà người Lưu Ly vương thành hiển nhiên sẽ không an phận thủ thường đứng xếp hàng ở đằng kia.

Đừng nhìn lúc Vi Kiệt bị thương đám người kia thúc thủ vô sách, rất là bị động.

Giờ phút này cảm giác ưu việt của người tới từ Lưu Ly vương thành lại vô cùng rõ ràng.

Dưới sự dẫn dắt của Thất gia, đội ngũ căn bản không cần phải xếp hàng, xuyên qua đám người chen chúc, đi ra khỏi cửa thành.

Mà đám tán tu xếp hàng nhìn thấy loại đội ngũ như thế này xuyên qua, cũng không dám mở miệng trách mắng.

Dù sao chỉ cần là đội ngũ Lưu Ly vương thành, mặc kệ địa vị cao thấp ra sao, căn bản không có thói quen theo quy củ xếp hàng.

Mà Bất Diệt Thiên Đô căn bản sẽ không để cho bọn họ đi xếp hàng, đối với sự chen ngang của bọn họ cũng không có ngăn cản.

Thất gia kia đi tới cửa kiểm tra, đã sớm có đệ tử Bất Diệt Thiên Đô tay cầm một loại thấu kính kỳ quái, muốn quét lên mặt Thất gia.

Thất gia trực tiếp đẩy ra, quát lớn: Ngươi làm gì vậy?Người Bất Diệt Thiên Đô bốn phía nhanh chóng vây quanh.

Một gã phụ trách đi tới, quét qua người Thất gia vài lần, nói: Các hạ, phối hợp một chút đi.

Thất gia nở nụ cười đĩnh đạc: Ngươi là người Vạn Ấp thành? Tại hạ là chấp pháp giả của Bất Diệt Thiên Đô, phụng mệnh cao tầng Bất Diệt Thiên Đô, đuổi bắt.

.

.

Bất Diệt Thiên Đô?Thất gia không đợi đối phương nói xong mà thô bạo ngắt lời hắn ta, nói: Vạn Ấp thành là địa bàn Bất Diệt Thiên Đô các ngươi sao? Các hạ, Vạn Ấp thành không phải là địa bàn của Bất Diệt Thiên Đô ta, thế nhưng chúng ta đã bàn cùng với thành chủ Vạn Ấp thành, tiếp quản cửa Bắc.

Kính mong các hạ phối hợp.

Thất gia cười ha hả: Phối hợp? Dựa vào cái gì mà phối hợp với các ngươi? Cửa Bắc Vạn Ấp thành này ta không đi một trăm lần cũng đi qua tám mươi lần, hiện tại không ngờ lại kiểm tra nghiêm ngặt như vậy.

Người Bất Diệt Thiên Đô đều chạy tới cửa Lưu Ly vương thành, kiểm tra người LƯu Ly vương thành ta sao? Ngươi xác định không phải ngươi đang chọc cười ta đó chứ?Sắc mặt người phụ trách của Bất Diệt Thiên Đô kia trầm xuống, nói: Bằng hữu, nên phối hợp một chút.

Đã là người Lưu Ly vương thành, nhất định không phải đối tượng chúng ta đuổi bắt, phối hợp một chút thì làm sao? Coi như cho Bất Diệt Thiên Đô chúng ta mặt mũi.

Những ngày này bọn họ đóng ở cửa Bắc, cũng gặp qua một ít thế lực Lưu Ly vương thành đi qua.

Trải qua sự thương lượng của Bất Diệt Thiên Đô, đại bộ phận đều bán một chút mặt mũi cho Bất Diệt Thiên Đô.

Mà Bất Diệt Thiên Đô vì để tỏ lòng biết ơn đều cho đối phương một phần lễ mọn, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ.

Thất gia hiển nhiên không có ý định cho đám người này mặt mũi, hắn cười lạnh nói: Cho các ngươi mặt mũi, ai cho Lưu Ly vương thành ta mặt mũi? Đến chắn trước cửa nhà Lưu Ly vương thành chúng ta, còn trông cậy chúng ta cho các ngươi mặt mũi? Ngươi không cảm thấy các ngươi rất khôi hài sao?Khí thế của Thất gia rất thịnh, hiển nhiên ngay cả một chút mặt mũi cũng không định cho đám người này.

Tiếng ồn ào bên này lại kinh động tới cao tầng Bất Diệt Thiên Đô, một gã đại hán mặc cẩm bào mang theo mấy người nhanh chóng đi tới.

Người này vừa mới xuất hiện, toàn trường tức thì tĩnh lặng, cơ hồ tất cả tiếng nghị luận không phân biệt lớn nhỏ, coi như không hẹn mà gặp, thoáng cái im bặt.

Cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ? Thánh pháp vương đại nhân.

Những người của Bất Diệt Thiên Đô kia đều tiến lên thi lễ, hiển nhiên bọn họ đối với đại hán mặc cẩm bào kia vô cùng cung kính.

Thánh pháp vương đại nhân.

Trong lòng Giang Trầη có chút trầm xuống, hắn cũng nghe nói lần này người mà Bất Diệt Thiên Đô phái tới chủ trì đại cục là một Thánh pháp vương, đại cường giả Hoàng cảnh bát trọng.

Ở Bất Diệt Thiên Đô, Thánh pháp vương có địa vị cao cả, giống như những thái thượng trưởng lão của các tông môn khác, là cự đầu của tông môn đỉnh cấp.

Quyền thế, địa vị, trong tông môn tuyệt đối có thể đứng vào trong top hai mươi, thậm chí là top mười.

So với loại pháp vương như Cung Vô Cực, địa vị cao cả hơn rất nhiều.

Bằng hữu là người của gia tộc nào trong Lưu Ly vương thành?Thánh pháp vương kia cười nhạt một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thất gia, ánh mắt sâu xa, giống như muốn nhìn thấu Thất gia vậy.

Thất gia cũng là cường giả Hoàng cảnh, chỉ bất quá là Hoàng cảnh sơ kỳ mà thôi.

Trước mặt cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ, Thất gia có thể cảm nhận được một tia áp lực đập vào mặt.

Thế nhưng mà hắn ở Lưu Ly vương thành đã nhìn quen các loại cường giả, tự nhiên sẽ không bị một cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ dọa cho không nói được lời nào.

Hắn cười nhạt một tiếng: Thán pháp vương các hạ, ngươi hỏi như vậy là có ý gì? Nếu ta nói ta là người của phong hào Đại đế, ngươi sẽ làm thế nào?Thánh pháp vương kia cười ha hả nói: Nếu như người trước mặt là phong hào Đại đế, tự nhiên Mục mỗ phải cho vài phần mặt mũi.

Nhưng mà tôn giá dường như cũng không giống a.

Thánh pháp vương họ Mục kia lườm Thất gia, sau đó lại nhìn những võ sĩ đằng sau.

Nhãn lực của hắn tương đối khá, đối với cấp bậc của những thế lực cấu thành Lưu Ly vương thành hiển nhiên ít nhiều cũng có ít hiểu rõ.

Đám người này lai lịch không nhỏ, tuyệt đối không phải là thế lực lệ thuộc trực tiếp phong hào Đại đế.

Thất gia hiển nhiên cũng không muốn lâm vào trong tiết tấu của đối thủ, hắn lạnh nhạt cười: Ta không có hứng thú nói lời vô nghĩa với các ngươi, thiếu gia nhà ta thân bị trọng thương, cần lập tức trở về Lưu Ly vương thành cứu chữa.

Hơn nữa trên người thiếu gia còn có tin tức quan trọng nhất đối với Lưu Ly vương thành, không chậm trễ được.

Thức thời thì hiện tại để cho chúng ta đi qua.

Đi, tự nhiên phải cho đi rồi.

Nhưng mà kính xin chư vị phối hợp một chút.

Vị Thánh pháp vương họ Mục này cũng không phải dễ nói chuyện như vậy.

Lưu Ly vương thành so với tông môn nhất phẩm còn mạnh hơn, đó là nói từ chỉnh thể.

Tông môn nhất phẩm kiêng kỵ Lưu Ly vương thành, chưa hẳn đã kiêng kỵ mỗi một thế lực trong Lưu Ly vương thành.

Nếu như mỗi một người trong Lưu Ly vương thành không tiếp nhận kiểm tra, vậy thì hắn kiểm tra ở nơi này cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Thất gia căn bản không thèm nghĩ mà dứt khoát nói: Không có khả năng.

Thánh pháp vương họ Mục kia lạnh nhạt nói: Vậy ngại quá, chư vị nên trở lại trong Lưu Ly vương thành đi thôi.

Biểu lộ trên mặt Thất gia cứng đờ: Nói như vậy, Bất Diệt Thiên Đô các ngươi quyết tâm gây khó dễ cho Lưu Ly vương thành chúng ta sao? Rất tốt, những chuyện này ta sẽ về nói cho gia chủ.

Họ Mục, ngày sau nếu như Lưu Ly vương thành thực sự xung đột với Bất Diệt Thiên Đô, hy vọng ngươi gánh chịu nổi trách nhiệm này.

Thánh pháp vương của Bất Diệt Thiên Đô tuy rằng lợi hại, thực lực so với Thất gia còn mạnh hơn.

Thế nhưng Thất gia là người Lưu Ly vương thành, trên phương diện tâm lý có ưu thế.

Lại nói, loại cường giả cấp bậc như Thánh pháp vương họ Mục kia, Thất gia ở Lưu Ly vương thành cũng không phải chưa từng thấy qua, cường giả mạnh hơn Thánh pháp vương họ Mục này cũng gặp hơn không ít.

Cho nên Mục pháp vương này muốn chơi với hắn, Thất gia căn bản còn không sợ.

Biểu hiện trên mặt Mục pháp vương kia trầm xuống, nói thật hắn cũng không muốn đem chuyện này náo loạn quá mức.

Dù sao bọn họ làm như vậy thực sự đã mạo hiểm đắc tội với Lưu Ly vương thành.

Nếu như người này thực sự trở về nói lung tung một trận, châm ngòi thị phi, nói không chừng sẽ làm ra mâu thuẫn lớn.

Loại quái vật khổng lồ như Lưu Ly vương thành, Bất Diệt Thiên Đô không muốn gây khó dễ vào.

Bằng hữu, lùi một bước dễ nói chuyện, thế nào?Thái độ Mục pháp vương thoáng cái mềm đi một ít.

Không cần lùi một bước, cửa bắc Vạn Ấp thành này xưa nay ta qua thế nào, hiện tại qua thế nào, ngươi sao không đi hỏi thăm một chút? Vi gia ta ở Lưu Ly vương thành ngay trong Lưu Ly vương thành cũng không có bị người ta kiểm tra.

Ở một Vạn Ấp thành nho nhỏ này không ngờ còn bị người tra đòi kiểm tra.

Nực cười.

Lại nói Thất gia này kéo danh nghĩa Lưu Ly vương thành làm da hổ, quả thực không tồi chút nào.

Vi gia?Đám tán tu bốn phía đều lớn tiếng kinh hô.

Vi gia, ở trong Lưu Ly vương thành quả thực đúng là thế lực lớn, tuy rằng không phải là thế lực dòng chính dưới trướng phong hào Đại Đế, ở Lưu Ly vương thành cũng không phải là thế lực đỉnh cấp.

Nhưng tuyệt đối là một thế lực lớn, hơn nữa còn là một thế lực có vô số nhân tài kiệt xuất.

Ai cũng biết, mạnh nhất Lưu Ly vương thành là bảy đại phong hào Đại đế, những người này không thể nghi ngờ đều là lực lượng siêu nhiên của Lưu Ly vương thành, có địa vị cao cao tại thượng.

Phía dưới chính là hai mươi tám đại phiệt, hai mươi tám đại phiệt này chính là hai mươi tám nhà có lực lượng cấp cao nhất trong Lưu Ly vương thành.

Trừ hai mươi tám đại phiệt này ra, những thế gia còn lại chính là thế gia cửu cấp giống như Vi gia.

Thoạt nhìn, loại thế gia cửu cấp này là thế lực tầng thứ ba, nhưng mà ở Lưu Ly vương thành, loại thế lực này không thể nghi ngờ chính là thế lực nhất lưu.

Loại thế lực này trước mặt phong hào Đại Đế cũng được nói vài lời.

Trong lúc nhất thời đám tán tu bốn phía bắt đầu bàn tán.

Vi gia sao, Vi gia không phải là tiểu thế lực bình thường a.

Thú vị rồi, muốn loại thế lực Vi gia tiếp nhận kiểm tra, quả thực người ta cũng không cảm thấy vui a.

Quả thực như thế, nếu như là địa bàn của Bất Diệt Thiên Đô, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Đây là cửa nhà của Lưu Ly vương thành, muốn bọn họ tiếp nhận kiểm tra, thật là.

.

.

Đúng vậy, thế lực đỉnh cấp trong Lưu Ly vương thành, đều có mặt mũi rất lớn.

Muốn bọn họ tiếp nhận kiểm tra, chính là đánh vào mặt mũi bọn họ, khó trách người ta không vui.

Xem một chút đi, dường như sắp có trò hay xem rồi.

Đám tán tu nhao nhao nghị luận, cũng không có tận lực nhỏ giọng, dù sao bọn họ nói những lời này cũng không thiên về phía nhà nào, cũng không sợ đắc tội một nhà nào trong hai nhà đó.

Một kẻ đóng vai phản diện, đương nhiên phải có một kẻ đóng vai tốt.

Lúc này Vi đại thiếu gia kia chậm rãi đi lên, chậm rãi ôm quyền với Mục pháp vương kia rồi nói: Mục pháp vương, tại hạ gọi là Vi Kiệt.

Mục Pháp vương cũng không có lãnh đạm mà chắp tay nói: Thì ra là thiếu gia của Vi gia Lưu Ly vương thành.

Vi gia với tư cách là thế gia cửu cấp trong Lưu Ly vương thành, danh khí tự nhiên không nhỏ.

Mục pháp vương tự nhiên có nghe qua.

Tuy rằng chưa tới mức hắn đắc tội không nổi, thế nhưng mà loại thế gia cửu cấp này một khi xé rách da mặt, thực sự có khả năng làm ảnh hưởng tới quyết định của phong hào đại đế.

Một khi Vi gia đem chuyện này thêm mắm thêm muối bẩm báo tới phong hào Đại Đế, khi đó, Bất Diệt Thiên Đô sẽ vô cùng phiền toái.

Mục pháp v ương, lại nói, ngươi cũng là trưởng bối của Vi mỗ, nếu như Vi mỗ là một tiểu tử vô danh, tiếp nhận kiểm tra cũng là chuyện nên làm, cũng không có gì.

Nhưng mà nếu như tiểu chất đại biểu Vi gia, đại biểu cho thể diện của Lưu Ly vương thành.

Nếu như hôm nay ngươi thực sự kiểm tra ta, cho dù ta có thể hiểu, thế nhưng người thiên hạ này cũng chưa chắc có thể hiểu được.

Nếu như tất cả mọi người đều nói Vi gia ta sợ Bất Diệt Thiên Đô các ngươi, nói người Lưu Ly vương thành ta sợ Bất Diệt Thiên Đô các ngươi.

Cái lưỡi trong miệng bọn họ, quả thực không có cách nào ngăn cản bọn họ không nói.

Những lời này của Vi Kiệt nghe qua vô cùng bình tĩnh, thế nhưng vẫn có cái ý tứ kia.

Kiểm tra sao? tuyệt đối không thể, cho ngươi kiểm tra chính là bị ngươi vuốt mặt.

Vi gia cũng tốt, Lưu Ly vương thành cũng tốt, đều không thể chấp nhận chuyện này.

Thế lực bình thường quả thực còn không dám nói mình đại biểu cho Lưu Ly vương thành.

Thế nhưng mà đối với thế gia cửu cấp như Vi gia mà nói, hoàn toàn có tư cách này.

Nói những lời này cũng không có ai cảm thấy bọn họ không có tư cách này.

Mục pháp vương hiện tại có chút khó xử.

Người Vi gia rất cường thế, hơn nữa hết lần này tới lần khác lại là thế lực mà hắn không có biện pháp vạch mặt.

Nếu như là thế lực bình thường, Mục pháp vương căn bản sẽ không phí nhiều lời như vậy, không tiếp nhận? Không tiếp nhận kiểm tra thì đừng mong thông qua.

Muốn đi qua nhất định phải tiếp nhận kiểm tra, cho dù là cưỡng ép kiểm tra, không phải hắn không dám.

Thế nhưng mà loại thế lực như Vi gia, hắn thực sự không có biện pháp dùng sức mạnh để kiểm tra.

Vi hiền chất, ngươi đã coi Mục mỗ là trưởng bối, cho Mục mỗ một chút nhân tình.

Mục mỗ sẽ kiểm tra coi như tượng trưng, sau đó chắc chắc sẽ dâng ra một phần lễ mọn coi như tạ lỗi.

Mục pháp vương còn muốn cố gắng tranh thủ một chút.

Vi Kiệt cười nhạt một tiếng: Mục pháp vương, ngươi còn chưa hiểu rõ ý tứ củ Vi mỗ sao? Phần lễ mọn kia Vi gia ta căn bản không thiếu.

Hiện tại nếu như ta chịu mất mặt để đi qua cửa thành, nếu như đây là địa bàn của Bất Diệt Thiên Đô các ng ươi, các ngươi muốn làm thế nào Vi mỗ nhất định sẽ phối hợp.

Nhưng mà đây là cửa nhà Lưu Ly vương thành, cho dù ngươi có một trăm phần lễ mọn, Vi mỗ cũng kiên quyết không thể ném mặt mũi ở trước cửa nhà được.

Lời nói của Vi gia có lý lẽ rõ ràng, không thể phản bác.

Mục Pháp vương bất đắc dĩ, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn qua đội ngũ của Vi gia: Vi hiền chất, bản thân hiền chất có thể không cần kiểm tra, những người khác.

.

.

Những người khác cũng như vậy, bọn họ đã đồng hành với Vi mỗ, đều là lão huynh đệ của Vi gia chúng ta.

Bọn họ bị kiểm tra, so với Vi mỗ bị kiểm tra cũng không có gì khác nhau.

Vi Kiệt không nhượng bộ một chút nào.

Mục Pháp vương nhíu mày, nói: Vi hiền chất, hiền chất làm như vậy khiến cho Mục mỗ khó xử a.

Thất gia bên kia cười nhạt một tiếng nói: Ngươi muốn làm gì thì làm, nếu như muốn động thủ, chúng ta sẽ phụng bồi.

Đánh thì đánh, không cần biết thua hay không, trên phương diện khí thế Thất gia lại không yếu hơn chút nào.

Mấy lần Mục pháp vương thiếu chút nữa bị lửa giận xông lên đầu, thế nhưng hắn vẫn cố gắng cưỡng ép ngăn chặn lại.

Không ngừng tự nhủ với bản thân mình, không thể nổi giận, không thể nổi giận.

Một khi nổi giận việc này sẽ trở nên lớn hơn.

Bỏ đi, nếu như là Vi gia, Mục mỗ bán mặt mũi cho ngươi.

Nhưng mà Mục mỗ chỉ có một yêu cầu, những người này đã đều là lão huynh đệ của Vi hiền chất, Vi hiền chất không ngại giới thiệu một chút, Mục mỗ cũng muốn nhận thức bọn họ một chút a.

Không thể dùng bảo vật kiểm tra, muốn hỏi thân phận một chút cũng có thể chứ?Vi Kiệt cười cười, vẫy tay một cái, nói: Nếu như vậy, từng người các ngươi đều tự giới thiệu mình với Mục pháp vương một chút đi.

Thất gia là người thứ nhất đi ra: Vi Thất Hạ, đã hiệu lực cho Vi gia bốn mươi năm, Mục pháp vương không biết có thể thông qua được hay không?Mấy võ sĩ còn lại cũng tiến lên trước, tự báo danh tự.

Mặt Mục pháp vương đen lên, nhìn chằm chằm vào bọn họ, mặt không biểu tình.

Giang Trầη đi cuối cùng, âm thầm hít sâu một hơi, lúc tới phiên hắn, hắn nói: Đan Vương nhị cấp Thì Trinh, Đan Vương khách khanh của Vi gia.

Lời này không nhanh không chậm, thái độ lạnh nhạt, nói xong liền muốn đi qua.

Mục pháp vương khoát tay chặn lại: Đợi một chút.

Mục pháp vương nhìn chằm chằm vào Giang Trầη, nói với Vi Kiệt: Vi hiền chất, vị bằng hữu kia dường như không dùng tướng mạo vốn có a.

Không biết liệu có thể dùng mặt thật gặp người khác không?Vi Kiệt thản nhiên nói: Mục pháp vương, Đan Vương đại nhân ngay cả gia phụ cũng phải kính hắn ba phần.

Nếu như ngươi kiểm tra hắn, hậu quả so với lúc kiểm tra Vi mỗ còn nghiêm trọng hơn a.

Mục pháp vương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Trầη, nói: Người này khả nghi vô cùng.

Khả nghi ở chỗ nào?Vi Kiệt thản nhiên nói: Bởi vì hắn dịch dung, cho nên khả nghi hay sao? Đan Vương đại nhân trước khi làm khách khanh của Vi gia chúng ta trên đường đi đã đắc tội rất nhiều người.

Ngay cả cha ta cũng chưa nhìn thấy diện mạo thực sự của hắn, Mục pháp vương muốn đoạn đường lui của hắn?Mục pháp vương bán tín bán nghi: Người này đầu nhập vào Vi gia các ngươi đã được bao lâu rồi?Vi Kiệt cười ha hả: Đan Vương khách khanh Vi gia ta chẳng lẽ còn phải báo cáo cho Bất Diệt Thiên Đô các ngươi hay sao?Trong lòng Mục pháp vương do dự, hắn có thể đoán được người trước mắt này đã từng dịch dung qua.

Nhưng Vi kiệt nói hắn ta đã hiệu trung vì Vi gia nhiều năm, hiển nhiên không thể nào là Giang Trầη được.

Trong lúc nhất thời Mục pháp vương trầm ngâm khó quyết.

Một gã thuộc hạ bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói: Vị Đan Vương đại nhân này là trưởng lão khách khanh của Vi gia, có lẽ sẽ có lệnh bài Đan Vương a? Lệnh bài Đan Vương được đan dược giới công nhận là tín vật, không thể làm giảMục pháp vương nghe vậy đại hỉ: Đúng vậy, nếu như vị bằng hữu Đan Vương này đưa ra lệnh bài Đan Vương, sau khi Mục mỗ xem qua nhất định sẽ trả lại.

Giang Trầη cười nhạt một tiếng, tay áo run lên, tay lấy ra một cái lệnh bài Đan Vương: Cẩn thận nhìn đi.

Lệnh bài Đan Vương kia không thể làm giả được, bên trên quả thực có viết hai chữ Thì Trinh.

Mục pháp vương nhìn kỹ, lệnh bài Đan Vương này là thật chứ không có giả.

Cũng không có bất kỳ dấu vết làm giả nào.

Đan Vương Thì Trinh?Mục Pháp vương nhíu mày, nghĩ kỹ vẫn không tìm ra được lỗ hổng nào, hắn chắp tay, mặt đen lên, nói: Vi hiền chất, đắc tội rồi.

Vi Kiệt cười nhạt một tiếng, nói: Cáo từ.

Nói xong hắn vung tay lên, đội ngũ nghênh ngang đi ra khỏi cửa Bắc, nghênh ngang rời đi.

Căn bản không thèm giả vờ khách sáo với Mục pháp vương.

Người Lưu Ly vương thành không cần phải ăn nói khép nép với Bất Diệt Thiên Đô.

Mục pháp vương nhìn chằm chằm vào đội ngũ Vi gia, nhìn cả buổi, mãi tới khi đội ngũ này biến mất hắn mới lạnh lùng thu hồi ánh mắt của mình.

Hắn có cảm giác, cảm thấy có chút là lạ, cảm giác như đội ngũ Vi gia này dường như có thứ gì đó không ổn.

Thế nhưng không ổn ở chỗ nào, hắn cũng không thể nói rõ được nên lời.

Vi Kiệt cũng tốt, Vi Thất Hạ cũng được, hai người này đều không có vấn đề, thậm chí những võ sĩ kia đều không có vấn đề gì, chỉ là tên Đan Vương đã từng dịch dung qua kia giống như con rồi bay chung quanh trong lòng hắn, chung quy vẫn có cảm giác khó hiểu, nghi hoặc.

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, Mục pháp vương này cũng hiểu được Đan Vương này có lẽ không có một chút quan hệ nào với Giang Trầη kia.

Giang Trầη là thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực, Vạn Tượng Cương Vực căn bản không có khả năng có được một Đan Vương.

Cho dù là trước đó Giang Trầη hoàn thành qua khảo hạch, cũng không có khả năng đã sớm tính tới cửa ngày hôm, sớm đem danh tự trên lệnh bài Đan Vương đổi thành Thì Trinh.

Khảo hạch Đan Vương bình thường đều dùng tên của bản thân mình hoặc là đạo hiệu, ai lại vô duyên vô cớ dùng tên người khác cơ chứ?Trong lúc nhất thời, trong lòng Mục pháp vương cảm thấy lộn xộn.

Theo bản năng cường giả, hắn cảm thấy tên Đan Vương này có vấn đề, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại không có khả năng người này là Giang Trầη.

Càng nghĩ càng không tìm ra một manh mối nào rõ ràng, hắn khoát tay nói: Cẩn thận làm việc, không được thả một ai rời đi.

Chuyện Vi gia chỉ giống như một khúc cây ném xuống giếng, tuy rằng vô số tán tu có mặt ở đây nghị luận, thế nhưng không có một ai dám đưa ra dị nghị gì với sự kiểm tra của người Bất Diệt Thiên Đô.

Vi gia có thể hung hăng càn quấy, bọn họ lại không có tư cách hung hăng càn quấy.

Cũng không phải Bất Diệt Thiên Đô không dám đắc tội với Vi gia, mà là không dám đắc tội với Lưu LY vương thành sau lưng Vi gia.

Đắc tội không nổi với Lưu Ly vương thành, nhưng đám tán tu như bọn họ, cho dù có nhiều hơn nữa, Bất Diệt Thiên Đô chỉ cần một phút cũng có thể bóp chết bọn họ.

Ước chừng một giờ sau, cửa Bắc lại xuất hiện một lần oanh động, lần này là một thiếu nữ tuyệt sắc, một mình một ngựa, cưỡi một con ngựa trắng nhẹ nhàng rời khỏi cửa Bắc.

Giai nhân như vậy giống như tiên nhân thoáng cái hạ phàm, khiến cho tất cả những người có mặt ở đây trợn mắt há hốc mồm.

Có người so sánh mỹ nữ với hoa, có người so sánh mỹ nữ với nước, nhưng mà bất luận vật nào trên thế gian này ví von với thiếu nữ này, dường như đều phải ảm đạm thất sắc.

Ở trần thế dường như đáng lẽ ra không có ai tuyệt sắc như vậy.

Trong thoáng chốc, tất cả người ta đều có chút hoài nghi, có phải là tiên tử từ trên trời hạ phàm hay không.

Những đệ tử Bất Diệt Thiên Đô kiểm tra kia lúc này trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, cả đám giống như ném chuột sợ vỡ bình, cẩn thận từng ly từng tí, rất sợ làm kinh động giai nhân.

Cũng may giai nhân này rất phối hợp, không gây phiền toái gì cho bọn họ.

Sau khi kiểm tra, mỹ nhân từ từ biến mất, khiến cho những đệ tử Bất Diệt Thiên Đô này buồn vô cớ.

Vừa rồi không phải chúng ta hoa mắt đó chứ? Đây là tiên tử từ nơi nào tới? Đúng vậy a.

Khí chất như vậy, tông môn nhất phẩm trên Bát vực sợ rằng cũng không có mỹ nhân tuyệt sắc như vậy.

Tuyệt đối chính xác, cho dù là tông môn nhất phẩm cũng không thể nào dưỡng ra loại khí chất như vậy.

Những người lên tiếng nghị luận cũng không phải là tán tu mà là những đệ tử tới từ Bất Diệt Thiên Đô.

Bản thân Bất Diệt Thiên Đô chính là tông môn nhất phẩm, cho nên bọn họ có quyền lên tiếng nhất.

Bên trong Bất Diệt Thiên Đô không phải không có nữ thiên tài có dung mạo tuyệt sắc, thậm chí còn có tồn tại giống như nữ thần.

Thế nhưng mà luận khí chất, căn bản không cần phải so sánh cũng có thể nhận ra so với thiếu nữ vừa rồi, rõ ràng chênh lệch một đoạn lớn.

Thứ như khí chất này rất kỳ lạKhông có bất kỳ tham số thực chất để đối chiếu nào, nhưng bất luận là ai chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể nhẹ nhõm phân ra được cao thấp.

Cho dù người buôn bán nhỏ đứng ở đầu đường cũng có thể làm được.

.

.

.

Một ngày sau, dội ngũ Vi gia tiến vào trong một tòa Đại thành thuộc Lưu Ly vương thành, Giang Trầη cũng không có nuốt lời, khi dừng lại ở thành thị này, hắn điều phối một ít giải dược giao cho Vi Kiệt.

Vi thiếu gia, phân thành ba ngày phục dụng.

Một ngày ba lượt, tất sẽ khỏi hẳn.

Vi Kiệt trịnh trọng tiếp nhận: Vi mỗ đa tạ Đan Vương tiên sinh cứu mạng.

Giang Trầη khoát tay nói: Không cần, chuyện ở cửa Bắc cũng may có Vi thiếu gia ra mặt.

Bằng không mà nói, ta muốn thuận lợi qua cửa Bắc, sợ rằng sẽ gặp phải một ít trắc trở.

Vi Kiệt lại không cho rằng như vậy, hắn cười nói: Chỉ là tiện tay mà thôi, cho dù không có Đan Vương đại nhân, Vi mỗ cũng không thể để cho hắn kiểm tra đội ngũ Vi gia chúng ta.

Quả thực những lời này cũng đúng, Lưu Ly vương thành có tính cách của Lưu Ly vương thành, nếu như để cho Bất Diệt Thiên Đô kiểm tra, vậy thì còn ra thể thống gì nữa?Giang Trầη thấy hắn không kể công, hảo cảm trong lòng với Vi Kiệt kia càng tăng thêm, hắn giơ tay lên, nói: Được rồi, sau này còn gặp lại.

/Vi Kiệt khẽ giật mình, vội hỏi: Đan Vương đại nhân muốn đi hay sao?Giang Trầη cười cười, tùy ý gật đầu.

Vi Kiệt kinh hãi, nói: Xin Đan Vương đại nhân dừng bước.

Ồ?Vi Kiệt nhanh bước tới, thành tâm thành ý nói: Đan Vương đại nhân, đoạn đường này cách trung tâm Lưu Ly vương thành cũng không xa.

Cho dù không biết Đan Vương đại nhân cần đi trung tâm thành làm chuyện gì, thế nhưng Đan Vương đại nhân có ân cứu mạng với Vi mỗ.

Vi mỗ còn muốn mời Đan Vương đại nhân tới Vi gia làm khách, để cho Vi mỗ có cơ hội báo đáp một phen.

Còn nữa, nếu như Đan Vương đại nhân có việc gì cần Vi mỗ hỗ trợ, ở trong Lưu Ly vương thành, Vi gia ta ít nhiều cũng có một chút mặt mũi, có lẽ cũng có thể xuất lực một hai.

Giang Trầη trầm ngâm không nói, hắn tách ra với người Vi gia bất quá chỉ là vì giao dịch đã xong mà thôi.

Nghe Vi Kiệt nói như vậy, lại nhìn ánh mắt chân thành của Vi Kiệt, trong lòng khẽ động, đồng thời âm thầm suy nghĩ, lần này đi Lưu Ly vương thành để nghe ngóng tin tức, muốn cứu người.

Thế nhưng lại chưa quen thuộc nơi này, quả thực cần một ít giúp đỡ của người bản địa.

Tuy rằng Vi Kiệt này trẻ tuổi, thế nhưng tài trí lại không tầm thường, nói không chừng quả thực có thể dùng tới.

Hơn nữa người này cũng không phải là người trở mặt như lật sách.

Trong lòng Giang Trầη suy nghĩ một phen, cũng có chút dao động.

Đan Vương đại nhân, thực không dám dấu diếm.

Vi gia ta ở Lưu Ly vương thành mặc dù có chút thế lực, nhưng mà về phần đan dược, có thể giúp được chút sức lực.

Những năm qua Vi gia chúng ta luôn cầu hiền, muốn thuê một Đan Vương khách khanh, thế nhưng lại không.

.

.

Giang Trầη sững sờ, hắn nhớ rõ lúc ở đan đấu Huyễn Ba sơn, Vân Niết trưởng lão từng nói qua một ít chuyện về Đan Vương và Đan Đế.

Hắn từng nói có một ít tông môn tam phẩm có tư cách khảo thí Đan Vương, chứng thực Đan Vương.

Mà tông môn nhị phẩm, có tư cách khảo thí Đan Vương từ tứ cấp tới lục cấp.

Tông môn nhất phẩm thì có tư cách khảo thí thất cấp tới cửu cấp Đan Vương.

Vi gia này nếu như là cửu cấp thế gia trong Lưu Ly vương thành, ít nhất có thể so được với tông môn nhị phẩm bình thường, tại sao lại không có Đan Vương khách khanh cơ chứ?Nhìn thấy Giang Trầη chần chờ, Vi Kiệt vội nói: Đan Vương đại nhân, Vi gia ta vốn có một Đan Vương tứ cấp, chỉ là.

.

.

Ài, mấy năm trước bởi vì một ít chuyện xưa, Đan Vương của Vi gia ta vẫn lạc.

Từ đó về sau, Vi gia ta luôn ở trong trạng thái không có Đan Vương tọa trấn, vô cùng xấu hổ.

Vi Kiệt vừa nói vậy, Giang Trầη như có điều suy nghĩ.

Đan Vương tứ cấp của Vi gia ngươi vẫn lạc, ta đây chính là Đan Vương nhị cấp, chỉ sợ cũng không giúp được gì a.

Giang Trầη cười nhạt một tiếng.

Vi Kiệt khẽ than nhẹ một tiếng, không có tiếp tục giải thích mà nở nụ cười miễn cưỡng: Đan Vương đại nhân, là Vi mỗ thất lễ.

Lúc trước bởi vì vội vàng mà muốn mời chào đại nhân gia nhập.

Hiện tại ngẫm lại quả thực Vi mỗ có một chút tư tâm.

Đại nhân có ân cứu mạng với Vi mỗ, quả thực Vi mỗ không nên để cho đại nhân xông vào trong chỗ nguy hiểm.

Nguy hiểm?Giang Trầη khẽ giật mình.

Vi Kiệt xấu hổ cười cười: Vâng, Đan Vương khách khanh của Vi gia ta quả thực có chút nguy hiểm.

Nhưng mà Vi mỗ quả thực không có tâm hại đại nhân, trước kia thầm nghĩ báo đáp ân cứu mạng của đại nhân.

Mới mời đại nhân đi tới phủ ta làm khách.

Nào biết được không kìm lòng được mà nói ra.

Vi Kiệt vốn cho rằng sau khi nghe những lời này Đan Vương đại nhân sẽ tức giận rời đi.

Lại không nghĩ rằng Giang Trầη cười nhạt một tiếng: Nguy hiểm? Ngươi đồng hành cùng ta, không phải sẽ khiến cho Vi gia ngươi gặp nguy hiểm càng lớn hơn sao?Vi Kiệt ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời không rõ ý tứ này của Giang Trầη.

Nhưng mà Vi Kiệt là người thông tuệ, suy nghĩ một lát, một đạo linh quang hiện lên, sắc mặt Vi Kiệt hơi đổi, lập tức nở nụ cười khổ: Nói như vậy, Đan Vương đại nhân.

.

.

.

Thực sự là người mà Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết?Hiện tại đã qua Bắc môn, sau khi tiến vào khu vực Lưu Ly vương thành, Giang Trầη đã là cá rơi vào biển rộng, trời cao mặc chim bay, tự nhiên lúc này ở trước mặt Vi Kiệt hắn cũng không cần phải che dấu cái gì.

Đã muốn hợp tác, muốn ra tay cứu người Đan Kiền Cung, thân phận này sớm muộn cũng phải lộ ra.

Loại chuyện như vậy, càng không giấu được.

Vi thiếu gia hối hận rồi sao?Giang Trầη cười nhạt một tiếng, ánh mắt có chút thâm ý nhìn chằm chằm vào người Vi Kiệt, giống như muốn khám phá sâu trong nội tâm của Vi Kiệt.

Vi Kiệt đột nhiên cười rộ lên, vỗ trán một cái: Không thể tưởng tượng nổi, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Vi mỗ kỳ thực đã từng hoài nghi qua.

Chỉ là khi nghĩ qua các điểm mấu chốt, mối hoài nghi này đã bị Vi mỗ bỏ qua.

Không thể tưởng tượng được cuối cùng trực giác của Vi mỗ lại đúng.

Thế nhưng mà Đan Vương Trinh Thì kia? Xảy ra chuyện gì?Vi Kiệt cũng vô cùng hào sảng, sau khi nghe, tuy rằng kinh ngạc, một lúc sau đã khôi phục lại thái độ như bình thường, vô cùng tự nhiên nói chuyện với Giang Trầη.

Đan Vương Trinh Thì?Giang Trầη cười ha hả: Chưa đọc đúng, phải đọc ngược lại.

Thì Trinh? Vậy đó là ai?Vi Kiệt hiển nhiên không biết Thì Trinh là ai.

Nếu không phải là người Bất Diệt Thiên Đô, có lẽ ngươi cũng đoán ra được.

Thì Trinh là một Đan Vương nhị cấp của Cửu Dương Thiên Tông.

Vẻ mặt Vi Kiệt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi, chuyện này cũng có thể tồn tại hay sao?Nhưng mà hắn cũng lập tức kịp phản ứng.

Danh tự trên lệnh bài Đan Vương, từ trái tới phải là Thì Trinh, nhưng mà nếu đọc từ phải sang trái là Trinh Thì.

Mà loại lệnh bài này khi điêu khắc, địa vực khác nhau thì phong cách khắc cũng khác nhau.

Có địa vực thì khắc từ trái qua phải, có nơi thì khắc từ phải qua trái, thậm chí còn từ trên xuống dưới.

Chỉ là trong lúc mấu chốt, lệnh bài sờ sờ ra đó, tăng thêm hắn tự xưng mình là Trinh Thì, ý nghĩ đầu tiên trong đầu của người ta chính là Trinh Thì, danh tự trên lệnh bài sẽ độc từ phải qua tría.

Đây là xu hướng tư duy bình thường của con người.

Lại nói, Thì Trinh ở trong Cửu Dương Thiên Tông cũng không phải là nhân vật nổi đình nổi đám gì, danh khí còn xa mới đạt tới mức người trong thiên hạ đều biết rõ.

Bởi vì như vậy lúc Giang Trầη tự xưng Trinh Thì, cũng không có ai nghĩ tới Thì Trinh lúc trước.

Hơn nữa tuy rằng Mục Pháp vương từng nghe nói qua Tào Tấn của Cửu Dương Thiên Tông chết trên tay Giang Trầη, thế nhưng Thì Trinh và Ngô mập mạp đều là tiểu nhân vật.

Tự nhiên hắn không có hứng thú đi nghe ngóng nhiều chi tiết tỉ mỉ như vậy.

Dù sao, Mục pháp vương kia cao cao tại thượng.

Nhất định sẽ không biết Thì Trình kia chính là Đan Vương nhị cấp.

Cho nên Giang Trầη đi trước một bước, trêu đùa Mục pháp vương một phen.

Vi Kiệt cũng ngạc nhiên, khiếp sợ một hồi lâu mới thở dài nói: Các hạ thực sự đủ can đảm, cẩn trọng, thời khắc mấu chốt ngay cả người của Vi gia chúng ta cũng không có hoài nghi, chứ đừng nói là người của Bất Diệt Thiên Đô, ha ha ha.

.

.

Nói xong những lời này, bản thân Vi Kiệt cũng không khỏi cười lớn.

Hiển nhiên hắn không thèm chú ý tới việc bị lợi dụng.

Vô luận thế nào người ta thực sự đã cứu tính mạng của hắn.

Một cái mạng đổi một lần vượt qua kiểm tra, tính như thế nào vẫn là Vi Kiệt hắn lãi.

Một cường giả Hoàng cảnh bát trọng khó gặp, đối mặt với cường giả bực này vẫn bình tĩnh tự nhiên, tố chất tâm lý như vậy, dũng khí, tài trí hơn người cũng khiến cho Vi Kiệt cảm thấy vô cùng bội phục.

Cùng là người trẻ tuổi, Vi Kiệt cũng vô cùng thưởng thức Giang Trầη.

Chuyện của Bất Diệt Thiên Đô và Vạn Tượng Cương Vực, Vi Kiệt không biết rõ nhiều lắm.

Nhưng đại khái cũng đã nghe qua một ít, tự nhiên hắn biết rõ Bất Diệt Thiên Đô xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực, diệt tông môn người ta.

Đây là sự thực.

Loại chuyện như thế này Vi Kiệt tự nhiên sẽ không can thiệp vào.

Chỉ là trong lòng đối với Bất Diệt Thiên Đô không đồng ý một chút nào.

Huống chi Bất Diệt Thiên Đô này còn lớn lối muốn kiểm tra Vi gia của hắn, hơn nữa lại ngay tại cửa vào Lưu Ly vương thành.

CHuyện này khiến cho cán câm tâm lý của Vi Kiệt tự nhiên phải hướng về phía Vạn Tượng Cương Vực.

Hiện tại biết được người cứu tính mạng mình chính là Giang Trầη mà Bất Diệt Thiên Đô cực khổ đuổi giết, hắn ngoài khiếp sợ ra còn tràn ngập sự thưởng thức đối với Giang Trầη.

Giang Trầη đối mặt với sự tán thưởng của Vi Kiệt cũng không cảm thấy lâng lâng, hắn nhẹ nhàng cười: Hiện tại, Vi thiếu gia đã biết rõ ai sẽ càng thêm nguy hiểm rồi chứ?Vi Kiệt lơ đễnh nói: Huynh đài nói giỡn rồi.

Ở Lưu Ly vương thành, quả thực không tới phiên Bất Diệt Thiên Đô bọn chúng dương oai.

Vi gia ta làm việc căn bản không cần phải nhìn vào thái độ của Bất Diệt Thiên Đô.

Vẫn là câu nói kia, huynh đài có ân cứu mạng với ta, nếu như nguyện ý tới Vi gia ta làm khách.

Vi mỗ nhất định sẽ toàn lực chiêu đãi.

Ở Lưu Ly vương thành có gì cần Vi mỗ xuất lực, Vi mỗ tất sẽ toàn lực giúp đỡ.

Vi Kiệt hiển nhiên không phải là loại người qua sông đoạn cầu, có ơn tất báo, một chút đạo lý này tự nhiên hắn vẫn hiểu.

Đương nhiên, trừ tầng quan hệ này ra, Vi Kiệt đối với Giang Trầη cũng thưởng thức vô cùng.

Một người trẻ tuổi của Vạn Tượng Cương Vực, có thể đối mặt với hai đại tông môn nhất phẩm là Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô, bị đuổi giết mà vẫn còn đứng sừng sững, chỉ đơn thuần bằng phần bổn sự này, đã đủ tư cách để Vi Kiệt hắn kết giao.

Người khác sợ Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông, Lưu Ly vương thành không sợ một chút nào.

Ở địa bàn của Lưu Ly vương thành, quả thực không tới phiên hai thế lực này giương oai.

Vi thiếu gia, thân phận Đan Vương nhị cấp của Giang mỗ là giả a.

Giang Trầη cười nhạt, nhắc nhở một câu.

Huynh đài, nếu như Vi Kiệt ta chỉ bởi vì ngươi là Đan Vương nhị cấp mà mời chào ngươi, chẳng khác nào là bợ đít, có khác gì là kẻ thiển cận đâu.

Giang Trầη nhìn thấy Vi Kiệt thẳng thắn như vậy, hắn cười nói: Tốt, nếu như thế, Giang mỗ đã quá cẩn thận rồi.

Nhưng mà đan dược nhất đạo, Đan Vương nhị cấp, cấp độ của Giang mỗ hiện tại chưa hẳn đã là Đan Vương nhị cấp.

Lời này vừa ói ra, Vi Kiệt quả thực sững sờ, hắn lập tức ngẫm lại, độc của hắn, Đan Vương nhị cấp bình thường quả thực chưa chắc đã giải được.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Vi Kiệt vừa mừng vừa sợ.

Hai người công bằng, bầu không khí thoáng cái trở nên vô cùng hài hòa.

Không thể không nói, Vi Kiệt này là một người trẻ tuổi vô cùng không tệ, khiến cho Giang Trầη nhớ tới lúc hắn còn ở liên minh thập lục quốc gặp tứ vương tử Diệp Dung của Thiên Quế vương quốc.

Chỉ là tứ vương tử Diệp Dung kia cuối cùng vẫn chỉ là vương tử của vương quốc thế tục, phương diện kiến thức, khí độ chênh lệch vạn dặm với Vi Kiệt này.

Hơn nữa so với Diệp Dung, trong tính cách của Vi Kiệt cũng nhiều hơn vài phần khí phách, loại khí phách này không phải biểu hiện thành ngang ngược càn rỡ ra bên ngoài, mà là loại khí phách can đảm ở mọi lúc, mặc kệ người đối diện là ai.

Nhớ tới Diệp dung, kỳ thực Giang Trầη cũng có chút lo lắng cho Thiên Quế vương quốc, còn có Bảo Thụ tông, không biết hiện tại thế nào rồi.

Hắn đã sớm để Diệp Trọng Lâu trở lại Bảo Thụ tông, Bảo Thụ tông có lẽ đã sớm có ứng phó.

Chỉ cần Diệp Trọng Lâu sớm bố trí, tránh đi lần đại nạn này, vẫn còn có hi vọng.

Hắn đoná, người Bảo Thụ tông đã sớm có đối sashc.

Bằng không mà nói, bằng vào tính cách của người Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông, nhất định sẽ bắt người Bảo Thụ tông đến áp chế hắn.

Hắn không có gặp chuyện như vậy đã nói rõ người Bảo Thụ tông tạm thời vẫn còn an toàn.

Giang huynh, chuyện Vạn Tượng Cương Vực, tiểu đệ cũng có nghe qua.

Chuyện Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết huynh hiện tại đang xôn xao, thiên hạ đều biết.

Chỉ là nghe nói bọn họ dường như đoán huynh sẽ tới Lưu Ly vương thành, cho nên một đường bố trí mai phục trên lộ tuyến đi tới Lưu Ly vương thành.

Tại sao bọn chúng lại biết được chuyện này?Vi Kiệt hiếu kỳ hỏi.

Giang Trầη đã nói rõ thân phận với Vi Kiệt, loại chuyện này cũng không cần phải gạt hắn.

Huống chi cuối cùng vẫn phải mượn nhờ lực lượng của Vi gia nghe ngóng nơi hạ lạc của đám người Câu Ngọc.

Vi thiếu gia, thực không dám dấu diếm.

Xích Đỉnh trung vực bị Bất Diệt Thiên Đô thao túng, xâm lấn Đan Kiền Cung, bắt đi một lượng lớn nhân mã của Đan Kiền Cung ta.

Về sau lại đem những tù binh kia bán cho Lưu Ly vương thành.

Bọn họ đoán ra ta sẽ tới Lưu Ly vương thành cứu người, cho nên mới chặn đánh ven đường.

Vi Kiệt nghe vậy, có chút rung động, nói: Thực sự bán tới Lưu Ly vương thành? Tin tức này chuẩn xác hay không?Giang Trầη gật gật đầu: Tin tức này chắc chắn mười phần.

Tin tức này không đơn thuần là đạt được từ chỗ của Cung Vô Cực, Giang Trầη còn đi tới Xích Đỉnh đế đô nghe qua, vừa vặn nghe được từ trong miệng hoàng tử của Xích Đỉnh đế quốc.

Vi Kiệt thấy Giang Trầη chắc chắn như vậy, biểu hiện trên mặt vô cùng ngưng trọng: Nếu như thực sự bán cho Lưu Ly vương thành, muốn cứu người quả thực vô cùng khó giải quyết.

Xin Vi thiếu gia chỉ giáo cho.

Trong lòng Giang Trầη khẽ động.

Lưu Ly vương thành là nơi tự do, ở trong địa bàn của Lưu Ly vương thành tuyệt đối không cho phép buôn bán người.

Trên thực tế ở Lưu Ly vương thành cũng không có mấy thế lực buôn bán người.

Nhưng mà mấy thế lực buôn bán người kia cực kỳ không dễ chọc.

Vi Kiệt nói tới chuyện này, ngữ khí cũng có chút ngưng trọng.

Giang Trầη nói: Vi thiếu gia, nếu như khó xử, không cần người Vi gia các ngươi nhúng tay vào.

Chỉ cần thăm dò dùm ta là thế lực nào mua người Đan Kiền Cung chúng ta là được.

Chuyện khác tự mình Giang mỗ nghĩ biện pháp vậy.

Vi Kiệt vội nói: Cũng không phải là sợ phiền toái, mà là những thế lực này không dễ nói chuyện.

Chuyện này trở lại thành trung tâm của Lưu Ly vương thành rồi nói sau.

Tuy rằng Giang Trầη nóng vội, thế nhưng cũng biết việc này không chỉ nói một hai câu là có thể xử lý thỏa đáng.

Giang huynh, việc này ngàn vạn lần không thể nóng vội.

Càng không thể dùng vũ lực giải quyết, chuyện sẽ càng trở nên lớn hơn, không thể vãn hồi.

Huynh đắc tội với Bất Diệt Thiên Đô, bọn họ chưa hẳn đã làm gì được huynh.

Thế nhưng ở Lưu Ly vương thành, một khi huynh đắc tội thế lực lớn, phiền toái so với khi đắc tội với Bất Diệt Thiên Đô còn lớn hơn gấp mười lần.

Ngữ khí của Vi Kiệt thận trọng, xem ra tuyệt đối không phải nói quá.

Vi thiếu gia yên tâm, muốn cứu người chỉ có thể dùng trí.

Tốt nhất là có thể giao dịch.

Cho dù muốn ta ra giá gấp đôi, gấp ba, năm lần cũng đều được.

Vi Kiệt gật gật đầu: Sau khi trở về hành sự theo hoàn cảnh.

Trước đó vẫn không nên bạo lộ thân phận.

Huynh vẫn là Đan Vương Trinh Thì, để tránh đánh rắn động cỏ.

Lại nói, nếu như để cho Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông biết rõ huynh đã tiến vào trong Lưu Ly vương thành, đoán chừng bọn họ sẽ phái thích khách đối phó với huynh.

Tuy rằng Lưu Ly vương thành cấm các thế lực khác giương oai ở địa bàn của mình.

Nhưng mà bất luận một cỗ thế lực nào đều có một chỗ góc chết mà ánh mặt trời không thể chiếu tới.

Đúng vậy, cứu người là trên hết.

Tự nhiên Giang Trầη biết rõ nặng nhẹ, nói cho cùng, vẫn là vấn đề thực lực.

Nếu như mình có đủ thực lực, không cần phải trốn đông trốn tây như vậy.

Nếu như hắn có đủ thực lực, Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông nào dám phóng nửa cái rắm.

Vài ngày sau, Giang Trầη cùng với đội ngũ Vi gia thuận lợi trở về thành trung tâm của Lưu Ly vương thành.

Khi Giang Trầη đứng ở ngoài cửa thành trung tâm Lưu Ly v ương thành, từ phía xa nhìn thấy Lưu Ly vương thành trong truyền thuyết, trong lòng cũng bị sự phồn hoa của Lưu Ly vương thành làm cho kinh hãi.

Cũng không phải Giang Trầη chưa từng thấy qua phồn hoa, thế nhưng Lưu Ly vương thành này so với những thành thị khác trên Thần Uyên đại lục, thật sự quá nổi bật.

So sánh với nó, cái gì Thái A thành, cái gì mà Xích Đỉnh đế đô, cái gì mà Long Hưng thành, Vạn Ấp thành, hết thảy đều giống như nông thôn so với thành thị.

Đan Vương đại nhân, nhìn thấy không? Kiến trúc cao vút trong mây kia chính là Lưu Ly vương tháp, tương truyền thờ phụng Thiên Vị phù chiếu của Lưu Ly vương thượng cổ.

Còn thờ phụng Thiên Vị xá lợi của Lưu Ly vương.

Ánh sáng của Lưu Ly vương chiếu rọi mười vạn năm số mệnh của Lưu Ly vương thành.

Giang Trầη theo tay Vi Kiệt nhìn lại, trong thành trì vô tận kia có một tòa Lưu Ly vương tháp cao vút trong mây.

Tản ra ánh sáng bảy màu chói lọi, chiếu sáng cả Lưu Ly vương thành.

Khiến cho Lưu Ly vương thành này từ xa nhìn lại giống như được phủ kisn bởi một loại khí chất trang nghiêm, thần thánh.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Độc tôn tam giới

  • truyện tranh Độc tôn tam giới

  • truyện Độc tôn tam giới

  • Độc tôn tam giới truyện chữ

  • đọc truyện Độc tôn tam giới

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License