con-mat-ao-thi

Lúc này, ngồi ở bên trong Phi Chu so với đứng dưới mặt đất hoàn toàn là hai loại tâm cảnh khác nhau.

Ngồi ở bên trong phi chu, bọn họ xuyên qua hải vực này cơ hồ không có bất kỳ lo lắng nào.

Mà người phía dưới, cho dù có thể đột phá biên cảnh, dù là Đông Duyên đảo không ngăn chặn bọn họ, muốn thành công thoát đi, chỉ sợ mười người nhiều lắm cũng chỉ có bốn năm người làm được.

Đây còn là tình huống vô cùng lạc quan.

Ung Bồng thống lĩnh tuy rằng không nói gì, nhưng mà nhìn bộ dáng nắm chặt bàn tay vợ con của hắn, cũng có thể biết được tâm tính của hắn lúc này kỳ thực cũng không khác phụ tử Tinh Huy là bao.

Tinh Huy thở dài: Lần này Đông Duyên đảo khó tránh khỏi bạo loạn.

Lần bạo loạn này qua đi, Đông Duyên đảo không có một ngàn năm, chỉ sợ rất khó khôi phục nguyên khí.

Ung Bồng thở dài: Ngàn năm chỉ sợ vẫn là phỏng đoán lạc quan, ta đoán tối thiểu là một ngàn năm trăm năm.

Giang Trầη nhịn không được cười rộ lên: Không có khả năng khôi phục lại nguyên khí.

Ồ?Tất cả mọi người nhìn qua Giang Trầη, trong mắt hiện lên vẻ tò mò.

Giang Trầη nhún nhún vai, cười nói: Dù sao sau này chư vị cũng không có bất kỳ quan hệ nào với Đông Duyên đảo này, cần gì phải quan tâm tới vận mệnh Đông Duyên đảo?Tinh Huy bật cười nói: Cũng đúng, chúng ta may mắn như vậy, có thể được Giang công tử chiếu cố.

Đây quả thực là chuyện nằm mơ chúng ta cũng không dám nghĩ tới.

Tinh Đồng không nhịn được gật đầu, thi thoảng dùng ánh mắt nhìn về phía Giang Trầη rồi lại thẹn thùng cúi đầu, giống như sợ Giang Trầη phát hiện ra vậy.

Phi chu có tốc độ rất nhanh, xuyên thẳng qua không trung, xuyên qua biên cảnh, thông suốt, không gặp bất kỳ ngăn cản nào.

Hiển nhiên đoạn đường này Giang Trầη dùng tốc độ cực nhanh xông qua, căn bản khiến cho Đông Duyên đảo không kịp trở tayHai ngàn dặm hải vực, cũng không coi là khoảng cách quá xa.

Tinh DUyến phi chu này phi hành chừng nửa canh giờ đã lao ra khỏi vùng hải vực nguy hiểm, tiến vào vùng trời sáng sủa hơn.

Cảm giác áp lực mà phiến hải vực kia mang tới cho bọn họ triệt để không còn.

Nhìn trời xanh mây trắng ngoài tấm kính, còn có vùng hải vực xanh thẳm kia, thi thoảng có vài hòn đảo nhỏ hoang tàn vắng vẻ.

Loại cảm giác yên bình, loại cảm giác thoải mái này làm cho bọn họ không nhịn được mà muốn cất tiếng cười to.

Đúng vậy, là tự do.

Giờ phút này rốt cuộc bọn họ cũng tự do.

Giang Trầη lại nói: Chư vị, trước tiên đừng cao hứng quá sớm.

Kế tiếp chúng ta nên đứng đâu, đi chỗ nào? Lúc này nếu như Hồi Xuân đảo vực biết Đông Duyên đảo bạo loạn, tất sẽ phái trọng binh chặn đường.

Chúng ta hẳn là đám người sớm nhất rời khỏi, cho nên trước mắt mà nói, vẫn tương đối an toàn.

Nhưng mà kế tiếp thì khó mà nói được.

Chúng ta phải tìm được địa phương đặt chân tiếp theo.

Giang Trầη ở Đông Duyên đảo không có lý giải gì với bên ngoài, mà những điển tịch mà Bùi Tinh tiền bối lưu lại hắn còn chưa có thời gian đọc qua tất cả.

Ung Bồng cười khổ nói: Ta vừa ra đời đã ở trong Đông Duyên đảo, đối với bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.

Ta ở Đông DUyên đảo xem như đời thứ năm.

Lão tổ tông ta hình như là một quý tộc của Hồi Xuân đảo vực.

Nhưng mà hiện tại chỉ sợ cũng không thể nào đi nhận tổ quy tông được.

Tinh Huy không có lên tiếng, trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: Hồi Xuân đảo vực ở phía Tây nam Đông Duyên đảo.

Lần này chúng ta chỉ cần đi về hướng Đông là không gặp đại quân Đông Duyên đảo.

Hướng đông này đi qua một nơi có chút lớn, hình như gọi là Tiểu Thang đảo.

Tinh Huy khác với Ung Bồng, thời gian hắn lưu vong tới Đông Duyên đảo này mới có ít năm, cho nên đối với bên ngoài vẫn tương đối quen thuộc.

Tinh Huy lão ca, ta nhớ thời gian ngươi lưu vong tới đây thì Tinh Đồng muội tử đã được sinh ra a? Ngươi đối với bên ngoài cũng không lạ lẫm sao?Giang Trầη hiếu kỳ hỏi.

Vẻ mặt Tinh Huy phức tạp, thở dài nói: Thực không dám giấu diếm, Tinh Huy ta ở Hồi Xuân đảo vực vốn cũng là con dòng cháu giống.

Chỉ tiếc gia tộc của ta đắc tội với hoàng thất, cho nên gặp tai họa ngập đầu.

Nhất mạch ta bị liên quan tới, cho nên cũng bị lưu vong.

Hồi Xuân đảo vực kia ta không thể nào quay về được nữa.

Ung Bồng nghe vậy hai mắt sáng ngời, ôm quyền nói: Tinh Huy lão ca, bây giờ chúng ta là người trên cùng một chiếc thuyền.

Ung mỗ đối với bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.

Sau khi đi ra ngoài, nên đi đường nào? Phải ở chỗ nào thì mới yên ổn hơn một chút?Tinh Huy nghĩ một lát rồi nói: Ung thống lĩnh ngươi có bản lĩnh, có thể lăn lộn rất nhiều nơi.

Nếu như ngươi, công tử và thiên kim của ngươi có thể tu luyện tới trình độ cao, ta đề nghị ngươi đi Thập đại thần quốc.

Thập đại thần quốc có không khí tu luyện tốt nhất, hơn nữa tiến cảnh phát triển cũng tốt nhất.

Nếu như cân nhắc vì đời sau, Thập đại thần quốc là lựa chọn tốt nhất.

Thập đại thần quốc?Ung Bồng đối với bên ngoài vô cùng lạ lẫm.

Đúng vậy, Thập đại thần quốc là thế lực đỉnh cấp trong Vạn Uyên đảo, cũng nắm giữ quyền nói chuyện của Vạn Uyên đảo.

Giống như Hồi Xuân đảo vực vvajay, đừng nhìn bọn họ ngưu bức hò hét, nhưng ở cả Vạn Uyên đảo chỉ là nhân vật tam lưu, nhị lưu.

Xưa nay Hồi Xuân đảo vực đều muốn vỗ mông ngựa thập đại thần quốc, nhưng mà cũng chưa có tư cách.

Có thể nhìn ra được kiến thức của Tinh Huy này rất rộng rãi.

Giang Trầη bỗng nhiên lạnh nhạt hỏi.

Tinh Huy lão ca biết rõ về Đa Văn thần quốc sao? Đa Văn thần quốc? Trong thập đại thần quốc nó bài danh thứ năm.

Nhưng mà chính bọn chúng.

Lần gọi là thí luyện trong Hắc Yểm sơn mạch này, căn bản là Hồi Xuân đảo vực an bài.

Hơn một ngàn thí luyện giả chúng ta đều là đối tượng mà những thiên tài trong tám đại thế gia của Đa Văn thần quốc săn giết.

Từ đầu tới đuôi đây đều là âm mưu một hồi săn giết.

Giang Trầη nói tới chuyện này, ngữ khí cũng có chút lạnh lẽo.

Ồ? Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Ung Bồng cũng đứng ngồi không yên: Giang công tử, ta dốc hết sức để đề cử ngươi đi tham dự tuyển chọn, không thể tưởng tượng được lại là hại ngươi.

Giang Trầη không thèm để ý mà cười nhạt nói: Không có gì đáng ngại, ngươi cũng có ý tốt, cũng không biết chuyện bên trong.

Lại nói, cũng là gặp họa đắc phúc.

Nếu khong mấy người chúng ta làm sao có thể tiêu diêu tự tại, ngồi trong phi chu thong dong rời khỏi đây? Các ngươi biết rõ mấy người trước đó đuổi giết chúng ta là ai không? Ai? Chẳng lẽ là.

.

.

Đúng vậy.

Giang Trầη gật đầu: Chính là người tám đại thế gia của Đa Văn thần quốc.

Lời vừa nói ra, những người này đều triệt để há hốc mồm.

Bất kể là Ung Bồng hay là Tinh Huy, trong lúc nhất thời đều bị tin tức này làm cho chấn động.

Bọn họ còn tưởng rằng người đuổi giết Giang Trầη chỉ là người Đông Duyên đảo, không ngờ tới lại là người Đa Văn thần quốc.

Lại nhìn lại vị Giang công tử này, dường nhưu đối với chuyện bị cường giả Đa Văn thần quốc đuổi giết cũng không quá để ý.

Ít nhất từ phản ứng bên ngoài của hắn xem ra, không nhìn ra bộ dáng của người bị đuổi giết.

Ung Bồng kia nửa ngày sau mới cẩn thận từng ly từng tí hỏi: Giang công tử, không biết Đa Văn thần quốc kia.

.

.

Ba cường giả Trung Thiên Vị, bởi vì ta giết vài thiên tài của bọn chúng, theo không dứt.

Nhưng mà hiện tại có lẽ đã bỏ cuộc.

Đúng rồi, kế tiếp các ngươi có tính toán gì không? Tốt nhất nên cân nhắc cho rõ ràng.

Ta tìm địa phương thả các ngươi xuống, ở bên cạnh ta đối với các ngươi mà nói cũng là một mối họa ngầm.

Giang Trầη cứu bọn họ, cũng chỉ là tiện tay mà thôi, cũng không cần hồi báo, cầu bọn họ đi theo mình.

Tinh Huy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: Hai phụ tử cúng ta muốn tìm một chút địa phương khác biệt chút, trải qua nốt quãng đời còn lại.

Loại địa phương như Thập đại thần quốc, cuối cùng cũng không thích hợp với phụ tử chúng ta.

Tinh Huy tự biết lấy mình, dùng chút thực lực của hắn, đi Thập đại thần quốc, chỉ sợ cũng chỉ là pháo hôi mà thôi.

Thực tế hiện tại nhi nữ hắn lớn như vậy, lại trổ mã, xinh đẹp mỹ miều như vậy, đi tới đâu đều được chú ý.

Cho nên Tinh Huy quyết định tìm địa phương hắn có thể lăn lộn được.

Ung Bồng rời khỏi Đông Duyên đảo, ở Vạn Uyên đảo này hắn chưa quen thuộc, hiển nhiên cũng không có cách nào thi triển tay chân.

Nhưng mà suy nghĩ trong lòng hắn là đi thập đại thần quốc phát triển, thế nhưng mà không có người tiến cử, thoáng cái muốn đặt chân ở Thập đại thần quốc, độ khó rất lớn.

Trong lúc nhất thời Ung Bồng cũng chần chờ bất định.

Đã như vậy, ta ở Tiểu Thang đảo phụ cận thả các ngươi xuống vậy.

Giang Trầη nói.

Tinh Huy ngẫm lại, gật gật đầu nói: Cũng tốt, Tiểu Thang đảo đi nơi khác cũng coi như thuận tiện.

Hơn nữa Hồi Xuân đảo cho dù có phái ra truy binh cũng không có nhanh chóng đuổi tới vùng này như vậy.

Những tiểu nhân vật như chúng ta có lẽ Hồi Xuân đảo vực cũng không có đặt trong lòng.

Tinh Huy tự giễu cười cười.

Cũng không phải là hắn tự coi nhẹ mình.

Đối với cả Đông Duyên đảo mà nói, phụ tử Tinh Huy quả thực không được coi là nhân vật không tầm thường gì.

Lần này Đông DUyên đảo biến động, người trốn ra tối thiểu dùng đơn vị trăm vạn để tính toán, hơn nữa tiếp đó còn có thể liên tục không ngừng trốn ra.

Trong đám người này không biết có bao nhiêu cường giả, thực lực Hồi Xuân đảo vực có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng đuổi bắt bốn phía nhiều người như vậy.

Huống chi, một khi trốn ra ngoài, muốn bắt trở về, độ khó cực lớn, cơ hồ là lớn tới mức không thể tưởng tượng được.

Giống như cá ở bên trong một cái ao nhỏ vậy, trong cái ao nhỏ này có thể vớt được cá dễ dàng.

Nhưng một khi cá trong ao chạy ra tới sông, biển, khi đó sẽ rất khó mà bắt trở lại.

Muốn bắt, cũng chỉ có thể bắt một ít cá lớn trọng điểm, tôm tép nhãi nhép, đâu có nhiều tinh lực và nhân thủ như vậy.

Lại nói, những kẻ lưu vong trong Đông Duyên đảo cũng không có ấn ký độc nhất vô nhị nào, muốn đuổi theo giết cũng không có manh mối gì mà lần theo.

Tinh Huy mặc dù trong lòng cảm kích Giang Trầη, thế nhưng cẩn thận suy nghĩ, hắn cũng biết được tách ra khỏi Giang Trầη công tử có lẽ cũng là lựa chọn tốt nhất.

Phụ tử mình đi theo hắn, như vậy sẽ khéo chân sau của hắn.

Mà Giang Trầη này bị nhiều cường giả Trung Thiên vị của Đa Văn thần quốc đuổi giết như vậy, phụ tử mình đi theo hắn cũng nguy hiểm vạn phần.

Trong vùng hải vực hai ba trăm dặm cách Tiểu Thang đảo, Giang Trầη giảm tốc độ, chuẩn bị thả bọn họ xuống Tiểu Thang đảo.

Giang công tử, hai lần ân cứu mạng, Tinh Huy không có cách gì báo đáp.

Chỉ có thể cầu mong tất cả hành động sau này của Giang công tử đều thuận lợi.

Tinh Đồng từ khi nghe nói tới Tiểu Thang đảo sẽ tách ra với Giang Trầη, trong lòng vẫn rầu rĩ không vui.

Gần tới giờ tạm biệt, vành mắt đỏ bừng.

Đôi mắt dễ thương nhìn qua Giang Trầη, cố gắng làm cho mình không rơi nước mắt.

Giang đại ca, cám ơn huynh.

Đời này Tinh Đồng mãi khôn quên ân của Giang đại ca.

Đối với thiếu nữ đơn thuần như Tinh Đồng mà nói, Giang Trầη ngang trời xuất thế, cứu vớt vận mệnh nàng, cứu vớt vận mệnh phụ tử Tinh gia bọn họ.

Giống như là bạch mã vương tử vậy, đã hình thành hình tượng đại anh hùng trong lòng nàng.

Thiếu nữ trẻ tuổi như nàng lúc này là thời điểm rất thích tưởng tượng, là cái tuổi có tâm tư hồn nhiên nhất.

Cho nên trong lòng nàng đã sớm coi Giang Trầη là một đại anh hùng không ai có thể thay thế, là đại ca ca.

Hiện tại phải tách ra khỏi đại ca ca này, hơn nữa rất có thể đời này kiếp này không có cơ hội gặp lại, chuyện này khiến cho nàng thất lạc.

Bảo sao nàng không bằng hoàng, không thương tâm cho được?Giang Trầη cười cười an ủi.

Tinh Đồng muội tử, rời khỏi Đông Duyên đảo, thế giới bên ngoài tự do, có lẽ muội nên cao hứng mới đúng.

Tinh Đồng nhu thuận gật đầu, trong mắt tràn ngập chờ mong, hỏi: Giang đại ca, sau này muội còn cơ hội nhìn thấy huynh không?Về sau sao?Giang Trầη khẽ thở dài, chuyện về sau, quả thực hắn không thể hứa hẹn trước được điều gì.

Nhưng mà nhìn qua ánh mắt chờ mong của thiếu nữ đơn thuần kia.

Giang Trầη cũng không đành lòng cự tuyệt, lập tức cười nói: Nếu như có duyên nhất định sẽ còn gặp lại.

Tinh Huy nhìn thấy nhi nữ như vậy, cũng biết trong lòng nhi nữ đã sinh ra tâm lý ỷ lại vào Giang Trầη công tử, thậm chí là không muốn xa rời.

Tinh Huy cũng từng là người trẻ tuổi, cho nên biết rõ tâm tư của nữ nhi.

Nhưng mà đối với chuyện này hắn không thể nào tránh được.

Nếu như Giang Trầη chỉ biểu lộ chút tiếng gió, hắn tuyệt đối sẽ không do dự, nhất định sẽ đem nhi nữ giao cho Giang Trầη.

Tinh Huy dù sao cũng từng gặp qua các mặt của xã hội, cũng nhìn ra được Giang công tử này tuyệt đối không phải là người bình thường.

Loại thiên tài này nếu như có thể làm con rể hắn, cuộc đời sau này của nhi nữ hắn sẽ rất đảm bảo.

Mà vận mệnh của Tinh Huy hắn nói không chừng sẽ hoàn toàn khác.

Thế nhưng mà xem ra Giang Trầη công tử hiển nhiên không có ý tứ này.

Tinh Huy tự nhiên cũng không có cách nào chủ động mở miệng, nếu như chủ động quá mức, như vậy sẽ hạ thấp nữ nhi của mình.

Chỉ là nhìn qua vẻ mặt quyến luyến của nữ nhi mình, trong lòng Tinh Huy đau đớn không thôi.

Đồng nhi, Giang Trầη công tử là người làm đại sự.

Công tử có thể cứu phụ tử chúng ta hai lần là tạo hóa của phụ tử chúng ta.

Về sau phụ tử chúng ta mỗi ngày đều nên cầu nguyện cho Giang Trầη công tử, hy vọng một ngày kia công tử có thể trở nên nổi bật, danh chấn Vạn Uyên đảo.

Đến lúc đó hai phụ tử chúng ta cũng cảm thấy vẻ vang vì công tử.

Phụ thân an ủi cũng không khiến cho tâm tình Tinh Đồng dễ chịu hơn chút nào.

Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn là nữ hài tử nhu thuận.

Cố gắng khắc chế nước mắt không trào ra, lặng lẽ trở lại sau lưng phụ thân.

Ánh mắt lưu luyến không thôi.

Giang công tử, không biết kế tiếp Giang công tử địn hđi đâu? Nếu như công tử định đi Thập đại thần quốc, ngàn vạn lần phải chú ý tới một chuyện.

Trước khi đi, Tinh Huy bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.

Cái gì? Công tử lái phi chu, ngàn vạn lần không thể trực tiếp xông vào thập đại thần quốc, nếu không sẽ bị coi là người xâm nhập, bị đuổi giết tại chỗ.

Thập đại thần quốc là nơi hạch tâm trong Vạn Uyên đảo, quy củ của bọn họ rất nhiều.

Còn nữa, giữa thập đại thần quốc có rất nhiều liên quan.

Ngươi bị người Đa Văn thần quốc đuổi giết, nhất định không thể phớt lờ chuyện này.

Vạn nhất bọn chúng có thủ đoạn gì đó, tuyên bố lệnh truy sát với ngươi trong thập đại thần quốc.

Đối với ngươi mà nói cũng cực kỳ bị động.

Tinh Huy nói rõ những thứ hắn biết ra, chân thành cảnh báo cho Giang Trầη.

Giang Trầη gật đầu nói: Đa tạ Tinh Huy lão ca, ta sẽ chú ý.

Tinh Huy gật đầu, không nói gì nữa, mang theo Tinh Đồng rời khỏi Tinh Duyến phi chu, đi về phía Tiểu Thang đảo.

Bên Ung Bồng, cả nhà cũng chuẩn bị cáo từ Giang Trầη.

Chấn nhi, Cách nhi, qua tới dập đầu với Giang Trầη thúc thúc các con đi.

Không có Giang Trầη thúc thúc, đời này của các con có lẽ chỉ có thể ở Đông Duyên đảo, sống như cái xác không hồn mà thôi.

Hai đứa trẻ này vô cùng nhu thuận, lần trước Giang Trầη cứu mẫu thân bọn chúng, bọn chúng đã vô cùng cảm kích Giang Trầη.

Lần này Giang Trầη lại có ân với cả nhà, bọn chúng tự nhiên càng thêm thân thiết với Giang Trầη.

Hai đứa trẻ tiến lên, muốn dập đầu với Giang Trầη.

Giang Trầη vội vàng đỡ: Dập đầu thì không cần.

Ung thống lĩnh, hai đứa trẻ này ta thấy căn cốt không tệ, chắc hẳn trước nay ngươi cũng dạy bảo chú tâm.

Ta thấy thừa dịp bọn chúng nhỏ tuổi, có lẽ nên tìm cho bọn chúng một ít tông môn tốt, để cho thiên phú bọn chúng có thể phát triển một cách tốt nhất.

Ung Bồng gật gật đầu, nói: Vâng, Ung mỗ cũng đang nghĩ như vậy.

Bảo trọng.

Giang Trầη cũng không có nói gì nữa.

Giang Trầη công tử, bảo trọng.

Ung Bồng mang theo vợ con, rời khỏi Tinh Duyến phi chu, bay về phía Tiểu Thang đảo.

Sau khi tiễn bước hai người này, Giang Trầη chỉ còn lại một mình.

Hắn lập tức triệu hoán ra Long Tiểu Huyền, Tiểu Bạch cùng với thần điểu Chu Tước.

Chu Tước tiền bối, Vạn Uyên đảo này, Vô Tận hải vực này mặc chúng ta tiêu dao.

kế tiếp chúng ta sẽ tìm một nơi tốt, hoàn thành nghi thức niết bàn cho người.

Được không?Thần điểu Chu Tước luôn mong chờ chuyện này, cho nên sẽ không khách khí.

Giang Trầη, bản linh đời này chỉ thiếu qua nhân tình của Thánh Nhất tông.

Xem ra lại thiếu nợ ngươi một nhân tình.

cũng tốt, bản linh gần đây có trạng thái rất là không tệ.

Có lẽ bây giờ hoàn thành nghi thức niết bàn cũng là thời cơ hợp lý.

Như vậy đi, chúng ta vừa đi vừa tìm kiếm ven đường, tranh thủ tìm nơi thích hợp.

Trong Vạn Uyên đảo có một chữ đảo, trên thực tế lại là một mảnh hải vực vô tận.

Mà trong hải vực này kỳ thực cũng không đơn giản chỉ có hải vực, càng có đảo, có ít đảo diện tích rất lớn.

Thậm chí còn không thể gọi là đảo, mà là một mảnh lục địa rộng rãi.

Không thể tưởng tượng được địa bàn Vạn Uyên đảo này lại to lớn như vậy.

Địa bàn của cương vực nhân loại kỳ thực đã không coi là nhỏ.

Nhưng mà nếu như đặt ở trong hải vực Vạn Uyên đảo này, cũng chỉ coi như một khối đại lục không nhỏ, nhiều lắm chỉ là tỷ lệ chín châu mất một sợi lông mà thôi.

Muốn ở trong hải vực mênh mông tìm được địa bàn niết bàn thích hợp cũng cực kỳ không dễ.

Nhưng mà Giang Trầη cũng không gấp gáp, Tinh Duyến phi chu một đường đi về phía đông.

Căn cứ vào cảm ứng của Giang Trầη, hắn cảm thấy càng di chuyển, dường như khí hậu càng nóng bức.

Có lẽ ở khu vực phía đông này sẽ có cơ hội.

Cứ như vậy xuyên thẳng qua hải vực mênh mông.

Ba ngày sau, Giang Trầη lại phát hiện ra phía trước có một lục địa.

Hơn nữa mảnh lục địa này rõ ràng là thế lực lớn chiếm cứ.

Nhìn tư thế kia, chỉ sợ không chênh lệch với Hồi Xuân đảo vực là bao, thậm chí là còn lớn hơn.

Mặc kệ, cuối cùng cũng tới nơi có dấu vết con người.

Có lẽ nên xuống dưới hỏi thăm một chút.

Giang Trầη cảm thấy biện pháp mò kim đáy bể này cũng chưa chắc đã phù hợp.

Còn không bằng xuống phía dưới nghe ngóng một chút.

TInh Duyến phi chu được Giang Trầη thu lại, Giang Trầη cưỡi Thần điểu Chu Tước, phóng về phía mảnh lục địa kia.

Rất nhanh Giang Trầη đã đáp xuống bên ngoài đảo.

Ngoài đảo này rõ ràng có cấm chế, ngăn cản tu sĩ bên ngoài tiến vào phiến lục địa này.

Bằng hữu, hoan nghênh đi vào Lam Yên đảo vực.

Giang Trầη đáp xuống mặt đất, lập tức có chấp pháp giả trong đảo nhanh chóng bay tới, lễ phép ngăn cản Giang Trầη lại, nhìn qua vừa nho nhã lễ độ, lại không thiếu đi vẻ sắc bén.

Có thể nhìn ra được, đây đều là võ giả tinh anh được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Tuy rằng cũng chỉ là tu sĩ Đế cảnh, nhưng mà phương diện tinh khí thần đều vô cùng đầy đủ.

Xem ra vô cùng có tổ chức, hơn nữa đối với nơi này vô cùng có cảm giác quy túc, nếu không toàn thân cao thấp không có khả năng tràn ngập tinh khí thần, no đủ như vậy.

Giang Trầη mỉm cười, gật đầu ý bảo, chỉ là không có nói gì.

Bằng hữu lần đầu tiên tới Lam Yên đảo vực sao?Một gã chấp pháp giả có khuôn mặt hình vuông, ngữ khí khách khí hỏi Giang Trầη.

Giang Trầη cũng không phủ nhận: Đúng, lần đầu tới đây, mong chiếu cố nhiều hơn.

Tên chấp pháp giả mặt hình vuông này gật đầu nói: Lam Yên đảo vực chúng ta hoan nghênh tu sĩ khắp nơi tới đây.

Chỉ là Lam Yên đảo vực cũng có quy củ của Lam Yên đảo vực.

Chỉ cần bằng hữu khắp nơi tuân thủ quy củ của chúng ta.

Nhất định sẽ có một hành trình vui vẻ tại Lam Yên đảo vực.

Giang Trầη đối với loại thái độ của những người này rất là thỏa mãn, hắn cũng lập tức khách khí nói: Chỉ cần có quy củ ta sẽ tuân thủ.

Ta không tới hô phong hoán vũ, cho nên không cần phải lo lắng.

Thấy Giang Trầη cũng là người dễ nói chuyện, tên chấp pháp giả mặt hình vuông này cũng khoát tay nói: Nếu đã như vậy mời bằng hữu sang bên cạnh, bên trong có đại sảnh làm việc, đăng ký một chút, giao nạp một ít linh thạch tượng trưng là có thể tự do đi lại trong Lam Yên đảo vực chúng ta.

Về phần rất nhiều quy củ và cấm kỵ, sẽ có người nói rõ cho khách nhân.

Giang Trầη đi theo sự chỉ dẫn của đối phương, đi vào trong một đại sảnh.

Quá trình làm thủ tục vô cùng thuận lợi, thái độ phục vụ cũng vô cùng tốt.

Thu thủ tục phí quả thực cũng chỉ là tượng trưng một chút.

Chuyện này khiến cho Giang Trầη càng có thêm hảo cảm với Lam Yên đảo vực.

Có lẽ phụ tử Tinh Huy và Ung Bồng ở Lam Yên đảo vực này có lẽ mới là nơi tốt nhất.

Trong đầu Giang Trầη hiện lên suy nghĩ như vậy.

Nhưng mà những ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu Giang Trầη mà thôi.

Sau khi thu được giấy thông hành, tất cả thủ tục đã được làm xong, có người mang theo Giang Trầη, giới thiệu: Lam Yên đảo vực chúng ta bên ngoài có mười tám đảo, mỗi một ngoại đảo đều có thể tiến hành tục ra vào.

Ngươi làm thủ tục ở nơi này thì cũng có thể thông qua nơi khác.

Đến những ngoại đảo khác, cũng không cần lặp lại quá trình này.

Thế nhưng xin nhớ kỹ một điểm, nhất định phải thuộc rõ những quy củ kia, bên trong có các loại cấm kỵ của Lam Yên đảo vực ta, nhất định không thể xúc phạm.

Mỗi một địa phương đều có biển báo rõ ràng, hoặc là có người dẫn đường.

Lam Yên đảo vực này quả thực khiến cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân.

Không thể tưởng tượng được Lam Yên đảo vực này lại có phục vụ chu đáo như vậy.

Còn tưởng rằng bốn phía Vạn Uyên đảo đều có hoàn cảnh sinh tồn ác liệt như Đông Duyên đảo a.

Không thể không nói chuyến đi Vạn Uyên đảo này, trạm thứ nhất rơi vào Đông Duyên đảo làm cho ấn tượng chỉnh thể của Giang Trầη đối với Vạn Uyên đảo trở nên cực kỳ không xong.

Thế nhưng mà tới khu vực Lam Yên đảo vực này, cảm nhận phong thổ của Lam Yên đảo vực, Giang Trầη vẫn cảm thấy loại địa phương như Đông DUyên đảo không có ý nghĩ đại biểu cho Vạn Uyên đảo.

Sau khi qua ngoại đảo, Giang Trầη bước vào đất liền, diện tích lục địa này chỉ sợ cũng không nhỏ hơn cương vực nhân loại bao nhiêu.

Căn cứ theo quy tắc, ở lục địa Lam Yên đảo vực tuyệt đối không cho phép phi chu phi hành, cho nên Giang Trầη chỉ có thể cưỡi thần điểu Chu tước, phi hành dưới tầng trời thấp.

Đi một đoạn đã thấy phía trước có một mảnh sơn cốc, rõ ràng có chút náo nhiệt.

Vùng sơn cốc kia không ngờ lại còn có một ít kiến trúc, chằng chịt không thôi.

Giang Trầη đang suy nghĩ có nên đi xuống xem náo nhiệt một chút hay không, thuận tiện hỏi thăm tin tức một chút thì đã có người từ trong hư không nhảy ra.

Người này cười hì hì, nói với Giang Trầη: Bằng hữu, hoan nghênh đi vào Lam Yên đảo vực.

Đây là Hoàng Oanh cốc, bằng hữu tới tham gia giao dịch hội của Hoàng Oanh cốc hay sao? Giao dịch hội?Giang Trầη khẽ giật mình, quả thực hắn không tới để tham dự Giao dịch hội này a.

Bằng hữu, chẳng lẽ bằng hữu chỉ đi ngang qua?Người nọ khẽ giật mình, lập tức ân cần cười nói: Đã đi ngang qua thì mau mau tới xem náo nhiệt a, mở mang tầm mắt một chút.

Hội giao dịch của Hoàng Oanh cốc này có rất nhiều bảo vật trân quý, linh dược quý báu, còn có rất nhiều Lam Nhan cổ ngọc của Lam Yên đảo vực.

.

.

Đối với hội giao dịch quả thực Giang Trầη không có bao nhiêu hứng thú.

Nhưng mà hắn cũng không có cự tuyệt, là cười cười nói: Vậy thì mở rộng tầm mắt một chút vậy.

Đáp xuống bên ngoài cốc, Giang Trầη phóng mắt nhìn lại, khắp nơi bày bán các loại hàng hóa ở vỉa hè, trung tâm còn có một khu giao dịch vực lớn, còn là khu giao dịch quan trọng nhất.

Lúc này Hoàng Oanh cốc đã có vô số người tới tham dự náo nhiệt.

Trong lúc Giang Trầη đang di chuyển, bỗng nhiên trong đám người có một đạo thân ảnh nhảy ra.

Đây là một thiếu niên gầy gò, thon dài, cái đầu, vẻ mặt có chút dơ bẩn, nhìn qua giống như vài ngày chưa có tắm rửa.

Chợt nhìn qua giống như là một kẻ ăn mày vậy.

Huynh đài, huynh đài, tiểu đệ có lễ.

Tiểu khất cái này dường như cũng thích ra vẻ lễ nghi của đại nhân vật, ra vẻ người lớn ôm quyền thi lễ với Giang Trầη.

Giang Trầη mỉm cười, cũng ôm quyền đáp lễ.

Giang Trầη cũng không có vì đối phương dơ bẩn mà khinh thị đối phương.

Từ xưa có câu nói, không ai mãi mãi nghèo hèn, một chút đạo lý đó Giang Trầη vẫn hiểu.

Thiếu niên kia thấy Giang Trầη khách khí với hắn như vậy, trong mắt càng hiện lên vẻ vui sướng.

Ngữ khí có chút kích động nói: Huynh đài, tiểu đệ tự giới thiệu một chút, tiểu đệ gọi là Hoa Minh.

Ồ, ngươi tốt chứ.

Giang Trầη gật gật đầu, nói: Hoa Minh huynh đệ có gì chỉ giáo?Thiếu niên kia thấy Giang Trầη khách khí như vậy, cũng lớn gan nói: Huynh đài, huynh xem cách ăn mặc của tiểu đệ chính là địa đầu xà nơi này đúng không? Không dám gạt huynh đài, mấy ngày này Hoàng Oanh cốc tổ chức đại hội giao dịch, tiểu đệ ở đây chờ cơ hội.

Đợi một người biết nhìn hàng a.

Nên nói như thế nào?Giang Trầη khẽ cười, hỏi.

Nói như vậy, nếu như huynh đài tới tham dự hội giao dịch, nếu như huynh đài mướn tiểu đệ, tiểu đệ dám đảo bảo, huynh đài mua bất kỳ vật gì ở hội giao dịch, ít nhất cũng bớt đi hai ba thành linh thạch.

Nếu như huynh đài muốn bán gì đó, tiểu đệ cũng có thể tăng một thành giá trị của vật mà huynh đài muốn bán.

Lúc nói những lời này, trong thanh âm của tiểu khất cái này có một loại tự hào không thèm che giấu.

Đây là tự đề cử mình.

Giang Trầη nhìn qua thiếu nine có chút nghiêm trang này, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương một hồi, mỉm cười nói: Ta chỉ nhìn qua, chưa hẳn đã tham dự đại hội giao dịch.

Hoa Minh kia thấy Giang Trầη nhã nhặn từ chối hắn, cũng gấp gáp không thôi: Huynh đài không tin tiểu đệ sao? Không phải là không tin, ta tin ngươi có bổn sự này.

Nhưng mà ta thực sự chưa chắc sẽ tham dự hội giao dịch gì đó.

Ngươi nhìn ta giống kẻ có tiền sao?Hoa Minh không cần nghĩ ngợi, gật đầu một cách đầy quyết đoán.

Không, rất giống.

Ta cảm thấy huynh đài rất có tiền, so với tuyệt đại đa số người ở đây còn có tiền hơn.

Nhưng mà lúc Hoa Minh nói những lời này, thanh âm lại không lớn, hắn thấp giọng nói: Trị an ở Lam Yên đảo vực rất tốt, người dám can đảm nháo sự ở Lam Yên đảo vực này không nhiều lắm.

Nhưng mà là người thì nên có tâm phòng bị.

Loại người có tiền như ngươi, vẫn nên đề phòng người khác thì tốt hơn.

Giang Trầη thấy thiếu niên này thành thật như vậy, cũng cảm thấy buồn cười.

Rõ ràng là một thiếu niên, lại cố gắng ra vẻ thành thục, cực kỳ thú vị a.

Thiên Mục thần đồng của Giang Trầη nhìn người cực kỳ thấu triệt.

Biết rõ người trẻ tuổi gọi là Hoa Minh này cũng không có quá nhiều ác ý, cho nên hắn cũng nhãn nhặn với đối phương.

Ngươi nói ngươi gọi là Hoa Minh? Là địa đầu xà ở Lam Yên đảo vực này sao?Giang Trầη hơi cười, hỏi.

Hoa Minh vỗ ngực một cái, ngẩng đầu nói: Huynh đài không cần hoài nghi, ta vừa ra đời đã lăn lộn ở Lam Yên đảo vực, nhất là vùng Hoàng Oanh cốc này, không có nơi nào mà ta không quen thuộc.

Ta có thể nói cho huynh đài biết.

.

Trong lúc đang nói chuyện, một đội chấp pháp giả phía sau bước tới.

Hoa Minh nhìn thấy đội ngũ chấp pháp giả, hơi có chút bất an, ánh mắt trốn tránh.

Đầu rụt lại, ý đồ trốn tránh tai mắt của những chấp pháp giả này.

Hoa Minh, tên ranh con nhà ngươi, muốn ở chỗ này đục nước béo cò sao? Chúng ta đã cảnh cáo ngươi rồi, không cho phép quấy rối đại hội giao dịch trong Hoàng Oanh cốc, ngươi có hiểu không vậy?Hoa Minh bị quát lớn, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng lại mạnh miệng lầm bầm nói: Mấy chấp pháp đại ca nói quá lời rồi.

Hoa Minh ta quang minh lỗi lạc, đã quấy rối lúc nào chưa? Mọi người quen thuộc thì quen thuộc, nhưng cũng không nên phỉ báng danh dự Hoa Minh ta a.

Xú tiểu tử, dù nói thế nào ngươi vẫn là kẻ bần hàn a.

Những chấp pháp giả kia không có trục xuất Hao Minh, hiển nhiên đối với loại tiểu tử bản địa như Hoa Minh, bọn họ cũng sớm có thói quen mắt nhắm mắt mở.

Chỉ cần hắn không làm ác thì cho phép hắn lăn lộn chút.

Hoa Minh cười hắc hắc, đợi đám chấp pháp giả đi xa, lại mặt dày mày dạn đi về phía Giang Trầη.

Giang Trầη như cười như không nhìn qua Hoa Minh này, hỏi: Người nhiệt tình như vậy, là muốn kiếm chút tiền lời chỗ ta, đúng không?Loại chuyện này vốn nên ngầm hiểu lẫn nhau.

Giang Trầη nói toạc ra khiến cho Hoa Minh có chút tay chân luống cuống, nụ cười trên mặt bắt đầu xấu hổ.

Đôi tay không nhìn được lau lên bộ y phục không quá sạch sẽ của hắn.

Ta có thể cho ngươi một cơ hội, thế nhưng mà ta vẫn sẽ khảo nghiệm ngươi có cơ hội kiếm được số lợi nhuận này hay không.

Lời nói của Giang Trầη lại làm cho hai mắt Hoa Minh tỏa sáng.

Tốt, theo như huynh đài nói.

Cách ăn mặc của Hoa Minh khiến cho hành động tự tiến cử bản thân mình của hắn đại đa số đều thất bại, không có tiền lệ thành công.

Hơn nữa mỗi một lần tự đề cử mình hơn phân nửa đều bị một chầu thóa mạ, hoặc là chế nhạo một hồi.

Vận khí không tốt, còn có thể dẫn tới một trận đòn no nê.

Cho nên vẻ mặt ôn hòa của Giang Trầη lại làm cho Hoa Minh cảm thấy đây là một cơ hội.

Ta đối với tình huống của Lam Yên đảo vực và chung quanh Lam Yên đảo vực không quá hiểu rõ, cho nên muốn hiểu một chút.

Nếu như ngươi có thể nói ra thứ khiến ta thỏa mãn, vậy ta sẽ thưởng cho ngươi một số linh thạch.

Bao nhiêu?Hoa Minh càng quan tâm tới thứ này hơn.

Ngươi muốn bao nhiêu?Giang Trầη như cười như không, dường như cố ý câu dẫn Hoa Minh.

Chuyện này càng khiến cho Hoa Minh tâm tư khó nhịn, thân thể giống như con khỉ.

Cân nhắc một hồi mới cắn răng nói: Ngươi cho ta một trăm linh thạch Thiên Cấp, tất cả mọi thứ ta biết rõ sẽ nói cho ngơi biết.

Trong mắt Hoa Minh mà nói đây quả thực là cái giá trên trời.

Hắn đã chuẩn bị tâm lý cho tốt, đợi Giang Trầη trả giá.

Giang Trầη khẽ giật mình, bị cái giá của Hoa Minh là cho chấn động.

Cũng không phải là tiểu tử này báo giá quá nhiều.

Mà cái giá này quá mức ôn hòa, làm cho Giang Trầη tưởng mình nghe nhầm.

Một trăm linh thạch Thiên Cấp, ở loại địa phương này đáng bao tiền chứ? Quá nhiều sao?Hoa Minh cảm thấy gấp gáp: Nếu như ngươi cảm thấy nhiều, ngươi có thể trả giá.

Tự nhiên không phải Giang Trầη ngại nhiều, hoàn toàn ngược lại.

Hắn cảm thấy cái giá này ít tới đáng thương.

Làm cho hắn cơ hồ hoài nghi, tư liệu của Hoa MInh này thực sự có giá trị hay sao? Một trăm linh thạch Thiên cấp, không nhiều.

Nếu như thứ ngươi nói quả thực có giá trị, ta cho ngươi hai trăm.

Nếu như giá trị siêu quần, ta sẽ cho ngươi năm trăm.

Sao nào?Đối với Giang Trầη mà nói, năm trăm linh thạch Thiên cấp giống như nhổ một chiếc lông đùi vậy, căn bản không ảnh hưởng tới toàn cục.

Tài phú của hắn hiện tại tuyệt đối là cấp bậc thổ hào.

Cho dù là so với người có tiền ở Vạn Uyên đảo, hắn tuyệt đối không thua kém.

Dù sao tài phú của Thư Vạn Thanh vô cùng kinh người.

Một điểm mấu chốt nhất chính là cường giả Thiên Vị của cương vực nhân loại chỉ có ngần đó, tài phú đỉnh cấp của cương vực nhân loại có thể nào là đều bị những người này bao quát.

Mà khắp nơi trong Vạn Uyên đảo đều là cường giả Thiên Vị.

Số tài phú phân tới tay từng cường giả Thiên Vị nhất định là càng ít.

Cho nên liều tài phú mà nói, cường giả Thiên Vị của Vạn Uyên đảo, còn xa không hùng hậu bằng Thư Vạn Thanh.

Thật sao?Hoa Minh nghe vậy hai mắt sáng ngời, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Chắc chắn mười phần.

Vẻ mặt Giang Trầη vô cùng chắc chắn.

Tốt, vậy ngươi hỏi đi.

Ngươi muốn biết gì đó thì cứ việc hỏi.

Ta không biết sẽ không nói, thế nhưng một khi biết thì nhất định sẽ nói ra tất cả.

Ngữ khí của Hoa Minh rất là kích động, nghĩ tới năm trăm linh thạch Thiên Cấp đang ở phía xa vẫy tay với hắn, trong lòng hắn lập tức kích động khó hiểu.

Chuyện này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một số tài phú rất lớn.

Chúng ta sang bên kia đã nói.

Giang Trầη chỉ về phía địa phương còn chưa đông nghịt người của Hoàng Oanh cốc.

Được, ngươi nói đi đâu thì đi đó.

Hoa Minh hiện tại đã bị năm trăm linh thạch Thiên cấp làm cho đầu óc mụ mẫm, đâu còn có thể ý kiến phản đối được chứ.

Đi vào chỗ hẻo lánh, Giang Trầη cầm một trăm Thiên linh thạch ra, nói: Đây là tiền đặt cọc, ngươi cầm trước đi.

Còn được cầm tiền đặt cọc trước? Hoa Minh quả thực kinh ngạc tới mức ngây người.

Nhận linh thạch từ trong tay Giang Trầη giống như là cướp vậy.

Dùng xu thế sét đánh không kịp che tai, giống như ảo thuật, thoáng cái biến mất.

Hỏi đi, cứ tùy tiện hỏi.

Ta muốn biết Lam Yên đảo vực này ở Vạn Uyên đảo có địa vị gì? Có quan hệ đi lại gần với thập đại thần quốc hay không?Đây là vấn đề thứ nhất của Giang Trầη.

Lam Yên đảo vực trong Lam Yên đảo vực miễn cưỡng được coi như là thế lực nhị lưu.

Về phần thập đại thần quốc, dường như không lui tới quá nhiều.

Ta sống tới lớn như vậy, chưa từng nghe nói qua có đại nhân vật của Thập đại thần quốc tới Lam Yên đảo vực này.

Nhưng mà lần này dường như nghe nói có đại nhân vật nào của Thập đại thần quốc sắp tới muốn tới Lam Yên đảo vực.

Tới làm gì vậy?Giang Trầη truy vấn.

Thứ Lam Yên đảo vực hấp dẫn người ta nhất chính là Lam Yên cổ ngọc.

Lam Yên cổ ngọc chính là cổ ngọc độc nhất vô nhị ở Vạn Uyên đảo, nghe nói là hoang ngọc thượng cổ.

Có chút cổ ngọc càng ẩn chứa truyền thừa thượng cổ.

Mỗi mấy trăm năm, Lam Yên đảo vực sẽ có một lần thịnh hội đào bới cổ ngọc.

Dường như năm nay là thời gian tổ chức htijnh hội này.

Rất nhiều đại gia tộc của Thập đại thần quốc đều phái đại biểu tới tham dự.

Đào bới cổ ngọc?Giang Trầη có chút khó hiểu.

Vậy cổ ngọc này ở nơi nào? Cổ ngọc khắp nơi đều có, chỉ nhìn xem thăm dò thế nào mà thôi.

Nhưng mà địa phương thừa thãi cổ ngọc nhất là Hoàng Long lĩnh ở phía đông.

Chỗ kia kéo dài mấy vạn dặm, ẩn chứa rất nhiều cổ ngọc.

Chỉ là Lam Yên đảo vực luôn hạn chế khai thác, chưa từng khai thác quá độ.

Cho nên khu vực này được bảo hộ vô cùng tốt.

Huynh đài, ngươi lần đầu tiên tới Lam Yên đảo vực, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ.

Hoàn Long lĩnh này không thể xông loạn, bằng không chết thế nào cũng không biết.

Giang Trầη đối với Lam Yên cổ ngọc này không có bao nhiêu hứng thú.

Người tới là người Thập đại thần quốc, làm cho Giang Trầη có chút hứng thú.

dù sao hắn bây giờ đối với Thập đại thần quốc này hoàn toàn không biết gì cả.

Nghe nói thập đại thần quốc đối với người bên ngoài đều hạn chế rất lớn.

Cho nên Giang Trầη cũng đang suy nghĩ, đến lúc đó làm sao lăn lộn tới vĩnh hằng thần quốc.

Đây là chuyện mà Giang Trầη hiện tại nên cân nhắc nhất.

Ngươi đã nghe ngóng qua thế lực lớn, đại gia tộc nào của Thập đại thần quốc tới chưa?Giang Trầη lại hỏi.

Hoa Minh lắc đầu: Cái này hiện tại cũng không ai biết, chỉ sợ hoàng thất Lam Yên đảo vực mới biết được a.

Giang Trầη cũng biết loại tin tức cơ mật này Hoa Minh chỉ sợ không biết rõ được.

Hắn lập tức đổi chủ đề, lại hỏi: Hoa Minh ngươi có biết chung quanh Lam Yên đảo vực này có có đảo vực nào hỏa thuộc tính đặc biệt nổi bật hay không? Tốt nhất là hoang đảo.

Hỏa thuộc tính?Hoa Minh khẽ giật mình, thốt lên: Có a.

Đó là Thi Bì Thánh đảo.

Thi Bì? Đảo? Đó là địa phương nào? Được rồi, nơi đó thật ra được gọi là Thi Tì địa ngục đảo.

Trong đảo này ẩn chứa một núi lửa thiên nhiên.

Bốn phía hải vực đều sôi trào.

Nước biển trăm dặm chung quanh sôi trào giống như là một nồi súp lớn vậy.

Chỗ kia cho dù là một ít tu sĩ thuộc tính hỏa, bình thường cũng không dám tới gần.

Rất nhiều tu sĩ thuộc tính Hỏa tới vào Thi Tì địa ngục đảo này tu luyện đại đa số đều có đi mà không có về.

Số ít may mắn có thể trở về hơn phân nửa đều trở thành cường giả nổi tiếng.

Giang Trầη nghe vậy đại hỉ.

Nói cho ta biết, đảo kia ở chỗ nào? Cách đây có xa lắm không? Tọa độ, phương hướng ở đâu?Hoa Minh cười khổ, nói: Huynh đài, ngươi là tu sĩ thuộc tính hỏa hay sao? Ta khuyên ngươi nên tỉnh táo một chút.

Đảo vực kia vô cùng đáng sợ.

người đi, một trăm người chỉ sợ có chín mươi chín người chết.

Ngươi muốn đi tới địa phương đó đột phá cực hạn võ đạo sao? Đừng nói nhảm nữa, ngươi còn muốn linh thạch nữa không?Sắc mặt Giang Trầη trầm xuống.

Ài, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi a.

Hoa Minh hiển nhiên tâm tư không xấu, khó gặp được một người chịu đưa tiền cho hắn, tâm tính thiếu niên của Hoa Minh cũng không hy vọng người thiện lương như Giang Trầη gặp chuyện không may.

Đây là tâm tính bản năng của thiếu niên.

Ngươi yên tâm đi.

Cho dù một vạn người chết mất chín trăm chín mươi chín ngàn, người duy nhất còn sống nhất định là ta.

Ngươi trực tiếp trả lời vấn đề của ta là được rồi.

Được rồi, Thi Tì địa ngục đảo kia cách Lam Yên đảo vực không tính là quá xa.

Dường như không tới một vạn tám ngàn dặm.

Ở thẳng phía Đông, hơi thiên về phía Bắc một chút.

Nghe nói vùng kia, tu sĩ phải đi vòng.

Có rất ít tu sĩ nguyện ý đi qua loại địa phương như vậy.

Vì sao? Nước biển sôi trào ảnh hưởng không lớn với tu sĩ a? Đi ngang qua một chút thì sợ cái gì? Không đơn thuần là nước biển, Thi Tì núi lửa kia ngẫu nhiên sẽ phun trào, nhiệt độ phi thường cao, đủ để phá hỏng phòng ngự bản thể của cường giả Thiên Vị.

Tu sĩ Đế cảnh bình thường đi ngang qua chỗ đó, không cẩn thận sẽ trực tiếp bị thiêu đốt thành tro bụi.

Ngay một chút bột phấn xương cốt cũng không chừa lại một chút nàoNhững lời này của Hoa Minh ngược lại cũng có chút giá trị.

Nhưng mà Giang Trầη nghe những lời này chẳng những không có mất hứng, ngược lại vẻ mặt còn càng thêm vui mừng.

Đây không phải là địa phương thần điểu Chu Tước thích nhất hay sao?Thầndđiểu Chu Tước cần hoàn thành nghi thức niết bàn, cần nhất là loại địa phương như vậy.

Có loại địa phương này, xác suất thành công của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.

Hoa Minh rung động, hiển nhiên khi hắn nhìn thấy vẻ mặt vị huynh đài này vui mừng như vậy, trong lòng sợ rằng đã nhận định vị huynh đài trước mắt điên rồi.

Giang Trầη sau khi biết rõ tin tức về Thi Tì địa ngục đảo này, lại truy vấn một ít tin tức về Thi Tì địa ngục đảo.

Hoa Minh lại nói: Tư liệu cụ thể ta cũng biết không nhiều lắm.

Ngươi muốn biết tư liệu về Thi Tì địa ngục đảo, có thể đi một ít thành thị lớn của Lam Yên đảo vực thẩm tra tư liệu kỹ càng hơn.

Có lẽ còn ổn thỏa hơn một chút.

Được rồi, ngươi lại nói xem Lam Yên đảo vực này có bao nhiêu cường giả? Cường giả? Vậy thì cũng khó mà nói đuuợc.

Dù sao cường giả Đại Thiên vị nhất định là có một ít.

Cường giả Trung Thiên vị càng có một đám.

Cường giả tiểu Thiên Vị cũng coi như là tồn tại tương đối đỉnh tiêm.

Tu sĩ Đế cảnh ở Lam Yên đảo vực xem như lực lượng trung kiên, số lượng lớn nhất.

Từ Nguyên Cảnh lên, Thánh Cảnh, Hoàng cảnh coi như là mới nhập môn a.

Giang Trầη nghe vậy im lặng.

Nguyên Cảnh ở liên minh thập ục quốc cũng tính là cường giả cấp bậc lão tổ.

Ở Lam Yên đảo vực này không ngờ lại chỉ là vừa mới là bước khởi đầu.

Tiểu hài tử vừa mới ra đời, năm ba tuổi đã có thể tu luyện tới Nguyên Cảnh.

Đế cảnh ở cương vực nhân loại luôn được coi là cường giả đỉnh tiêm.

Mà ở chỗ này chỉ có thể coi là lực lượng trung kiên, tầm trung.

Tương đương với địa vị của cường giả Thánh Cảnh ở cương vực nhân loại.

Đây vẫn chỉ là Lam Yên đảo vực mà thôi.

Thập đại thần quốc, thân là thế lực nhất lưu.

Nhất định còn cường đại hơn.

Xem ra thực lực của Thập đại thần quốc này chỉ sợ sẽ càng thêm thâm bất khả trắc.

Vạn Uyên đảo này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại? Có cường giả Thần cấp hay không?Trong lòng Giang Trầη thực sự không dám xác định.

Cường giả Thần cấp đó là tồn tại thuộc về vị diện Chư Thiên, thần linh, thần linh a, tiến vào cường giả Thần cấp tuyệt đối có thể xưng là thần linh.

Giang Trầη vốn cảm thấy Vạn Uyên đảo không có thần linh, nhưng hiện tại xem ra, hắn cũng không dám quá xác định.

Sau khi hỏi một trận, Giang Trầη đối với thực lực Lam Yên đảo vực có một số nhận thức đại khái.

Về phần đại hội giao dịch của Lam Yên đảo vực, Giang Trầη cũng lý giải được một chút.

Hoa Minh nói: Huynh đài, ta nhìn địa vị của ngươi không nhỏ.

Nhưng mà đại hội giao dịch tỏng Hoàng Oanh cốc này địa vị tuy rằng không cao, thế nhưng ngẫu nhiên cũng có cơ hội kiếm được chỗ tốt.

Ta từ nhỏ lớn lên ở chỗ này, mỗi một lần giao dịch hội đều có được mấy lần cơ hội chiếm được chỗ tốt thực sự.

Kiếm được chỗ tốt thực sự?Giang Trầη hiếu kỳ.

Kiếm được chỗ tốt thực sự hơn phân nửa là xuất hiện ở trên Lam Yên cổ ngọc.

Có một ít Lam Yên cổ ngọc, bề ngoài không dễ xem xét.

Không biết giá trị truyền thừa của nó.

Mấy năm trước có một lần, có một khối Lam Yên cổ ngọc cấp thấp được dùng cái giá thấp mua đi.

Kết quả người kia lại nhặt được bảo vật thực sự.

Khối cổ ngọc kia không ngờ lại ẩn chứa một đạo ý chí uy năng của cường giả thượng cổ.

Đạo ý chí, uy năng kia ẩn chứa uy áp vô cùng.

Một khi phóng xuất ra trong chiến đấu, ngay cả cường giả Thiên Vị cũng có thể bị đạo ý chí này uy áp tới sụp đổ.

Còn có một lần.

.

.

Hoa Minh này đối với điển cố về Hoàng Oanh cốc thực sự thuộc như lòng bàn tay.

Chuyện này khiến cho Giang Trầη đối với Hoa Minh này phải lau mắt mà nhìn.

Thiếu niên dơ bẩn này không ngờ lại có kiến thức sinh tồn như vậy.

Bằng không mà nói, ở Hoàng Oanh cốc này muốn lăn lộn tuyệt đối không dễ dàng như vậy.

Giang Trầη hỏi rất nhiều vấn đề, cảm thấy năm trăm Thiên linh thạch này đáng giá.

Lập tức đưa cho đối phương năm trăm Thiên linh thạch.

Một trăm trước đó coi như là tiền bo, năm trăm này mới thực sự là phí cố vấn.

Giang Trầη ra tay cũng coi như hào phóng, Hoa Minh kia càng cao hứng bừng bừng.

Hoa Minh đếm linh thạch, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào phía trước: Nhìn xem, chỗ đó vừa dán thông cáo, nhất định lại có chuyện náo nhiệt gì đó.

Bằng không trong lúc diễn ra hội giao dịch sẽ không có thông cáo gì.

Đi, qua đó xem.

Hoa Minh này kéo tay Giang Trầη, đi về phía bên kia.

Dù sao Giang Trầη cũng không có việc khác, cũng cùng đi qua.

Thông cáo trên kia thực sự là thông cáo mới nhất.

Là treo thưởng truy sát.

ên trên còn vẽ chân dung.

Giang Trầη nhìn qua, thiếu chút nữa cười không ra tiếng.

Chân dung bên trên có hai người, một là hình tượng của hắn lúc ở Đông Duyên đảo, hai là hình tượng Tô Hồng.

Ba đại thế gia của Đa Văn thần quốc cáo với đồng đạo thiên hạ.

Hai người này có huyết hải thâm cừu với ba đại thế gia chúng ta.

Phàm là người bắt giữ hai ác tặc này, thưởng một ngàn vạn Thiên Linh thạch.

Người cung cấp manh mối, thưởng hai trăm vạn Thiên linh thạch.

Người giết chết, thưởng năm trăm vạn Thiên Linh thạch.

Giang Trầη nhìn qua thông cáo treo giải thưởng, trong lòng trầm xuống.

May mắn, may mắn mà hắn anh minh, ở trong Tinh Duyến phi chu, đổi một thân trang phục, cũng sửa đổi họ.

Đổi về tên giả Thiệu Uyên năm đó từng dùng ở cương vực nhân loại.

Danh tự này không người nào biết.

Hoa Minh nhìn về thông cáo trên cột xa xa, thì thào thở dài nói: Trời ạ, hai người này phạm phải tội lớn gì? Bị ba đại thế gia của Đa văn thần quốc liên hợp đuổi giết, như vậy rất không may a.

Giang Trầη hiện tại giống như người đừng ngoài cuộc quan sát, hắn cười nhạt nói: Ai biết được? Treo giải thưởng trên trời như vậy, ba đại thế gia quả thực có tiền a.

Hoa Minh cảm khái: Thập đại thần quốc vốn có tiền như vậy, vốn luôn tùy hứng như vậy.

Nếu như qua một đoạn thời gian ngắn nữa treo thưởng không thành công, ta đoán bọn họ còn có thể tăng thưởng lên.

Hiện tại một ngàn vạn, nói không chừng sau đó sẽ tăng lên ba ngàn vạn, năm ngàn vạn.

Những đại thế gia này bọn họ không thiếu tiền, bọn họ cần mặt mũi.

Một khi bọn họ tuyên bố liên thủ phát ra lệnh truy sát này, không đạt tới mục tiêu tuyệt đối không thể bỏ qua.

Giang Trầη cười nói: Nói như vậy hai người này chẳng phải sẽ chết chắc sao? Vậy thì cũng không nói trước được.

Vạn Uyên đảo thường xuyên có lệnh truy sát, mặc dù đại đa số thành công.

Nhưng mà luôn có một ít ngoại lệ.

Theo ta thấy, trong lệnh truy sát của ba đại thế gia này nói cũng không quá kỹ càng.

Chỉ sợ hai người này phạm tội không nhỏ.

Trong khi hai người bọn họ nói chuyện, phía trước đã có tu sĩ trong giang hồ khác cười lạnh nói: Đám ếch ngồi đáy giếng các ngươi, nhìn qua đã biết cả đời không rời khỏi Lam Yên đảo vực.

Chuyện này bên ngoài đã sớm truyền ra rồi a.

Hoa Minh nghe vậy cũng không có phẫn nộ vì lời nói châm chọc này mà ngược lại còn mặt dày mày dạn nghênh đón: Vị đại ca này tư thế oai hùng bất phàm, nhìn qua chính là người đã từng gặp các mặt xã hội.

Nhưng không biết trong thông cáo treo giải thưởng này có nội tình gì không?Hoa Minh này dường như trời sinh ăn chén cơm tình báo này, đặc biệt quan tâm tới những tin tức này, không ngại làm kẻ dưới ra vẻ học hỏi.

Người nọ không thèm ngó tới Hoa Minh, nhìn Giang Trầη sau lưng Giang Trầη, dường như diện mạo bất phàm, cho nên cũng không quá khinh thị.

Hắn cười hắc hắc vô cùng quái dị: Việc này xảy ra ở Đông DUyên đảo của Hồi Xuân đảo vực.

Nghe nói Đa Văn thần quốc có vài thiên tài bị hai người này tiêu diệt.

Nội tình rất là phức tạp a.

Hiện tại bên ngoài đã truyền ra xôn xao, vô cùng náo nhiệt.

Hoa Minh nghe vậy thoáng cái phấn chấn, nghe ngóng nói: Xin hỏi đại ca, có thể nói tình hình cụ thể, tỉ mỉ bên trong hay không?Dưới thông cáo này, mọi người năm mồm bảy miệng thảo luận, đều nghị luận.

Hiển nhiên mọi người đối với thông cáo này vô cùng chú ý.

Nhưng mà cũng có người dội gáo nước lạnh: Treo giải thưởng rất cao a, nhưng mà mọi người cũng suy nghĩ một chút, thu nhập cao, nguy hiểm cũng cao a.

Cũng có đạo lý a.

Có thể khiến cho ba đại thế gia của Đa Văn thần quốc tuyên bố liên hợp ra lệnh truy sát, đây tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường.

Tính toán ra số tiền này cũng không phải là chúng ta không kiếm được chút lợi nhuận.

Vận khí tốt có thể cung cấp một chút manh mối, khi đó sẽ thu được hai trăm vạn Thiên linh thạch, cũng không tệ a.

Dưới cột thông cáo, mọi người nghị luận một hồi, cũng từ từ chậm rãi tán đi.

Người giang hồ đều vô cùng coi trọng sự thực.

Biết rõ thông cáo treo giải thưởng nhất định không thuộc về bọn họ, nghị luận qua đi, máu nóng trong đầu hạ nhiệt, đây cũng là chuyện thường tình.

Hoa Minh nhìn thấy Giang Trầη còn nhìn cột thông cáo, cười nói: Huynh đài, chẳng lẽ ngươi cảm thấy hứng thú với giải thưởng này?Giang Trầη cười nói: Quả thực có chút hứng thú.

Một ngàn vạn Thiên linh thạch, đây chính là một số tiền lớn a.

Khoản tiền lớn thì lớn thật, nhưng mà loại chuyện này tốt nhất không nên lẫn vào thì tốt hơn.

Loại người liều mạng như vậy, người bình thường đều không thể trêu vào.

Hoa Minh ngược lại dùng lời thấm thía khích lệ Giang Trầη.

Giang Trầη nghiêm túc gật đầu, trong lòng gật đầu: Bên trên treo giải thưởng này rõ ràng có ta và Tô Hồng.

Nói như vậy Tô Hồng quả nhiên thoát khỏi Hắc Yểm sơn mạch kia.

Tên này cũng không đơn giản a.

Dưới loại tình huống lúc đó, rõ ràng hắn lại không bị bắt ở trong Hắc Yểm sơn mạch, cuối cùng còn có thể thoát khỏi Đông Duyên đảo.

Tiềm lực của tiểu tử này quả thực kinh người.

Giang Trầη lúc trước thiện ý nhắc nhở Tô Hồng một chút, làm cho Tô Hồng chiếm cứ tiên cơ, chủ động thoát đi, có lẽ đối với Tô Hồng này mà nói, là một cơ hội.

Nhìn thông cáo một lát, Giang Trầη cũng quay người đi về phía khu giao dịch kia.

Hoa Minh thì ân cần theo phía sau, bộ dáng giống như tùy tùng của Giang Trầη.

Giang Trầη đối với thiếu niên thành thật này cũng không có bao nhiêu ác cảm.

Cho nên cũng không phản đối hắn đi theo.

Một đường đi qua những cửa hàng vỉa hè kia, Giang Trầη giống như cưỡi ngựa xem hoa, một đường đi qua.

Hoa Minh nhìn thấy Giang Trầη không có tâm tư nhìn ngắm chung quanh, hắn nhịn không được mà hỏi: Huynh đài, ngươi không nhìn lấy một cái, làm sao xác định những đồ vật trên những cửa hàng vỉa hè này không có thứ tốt?Giang Trầη cười nói: Ở những cửa hàng vỉa hè này có xác suất lớn xuất hiện thứ tốt hay sao?Hoa Minh sững sờ, vẫn thành thật gật đầu: Không phải là rất lớn.

Đã không quá lớn, cần gì phải đi tìm từng chỗ một? Lại nói, Hoàng Oanh cốc này ngàn vạn quầy hàng, chẳng lẽ phải đi tra từng cái một?Hoa Minh không phản bác được.

Qua hồi lâu, Hoa Minh lại thở dài một hơi: Thế nhưng mà ngươi cũng không nhìn thì làm sao biết không có thứ tốt? Tự nhiên ta có phán đoán của riêng mình.

Giang Trầη cười thần bí.

Rất nhiều chuyện hắn cũng không chắc chắn.

Kỳ thực mỗi một khi hắn đi qua một quầy hàng đều quét qua vài lần, nếu như có đồ vật khiến cho hắn cảm thấy đặc biệt hứng thú, hắn sẽ ngừng lại nhìn một chút, nếu như không có, tự nhiên hắn sẽ không lãng phí thời gian.

Dùng kiến thức rộng rãi của hắn kiếp trước, hơn nữa lại dùng cảnh giới thần thức kinh người, có vật gì tốt quả thực không thoát khỏi con mắt của hắn.

Đi qua một loạt quầy hàng, hoặc ít hoặc nhiều Giang Trầη đều có chút thất vọng.

Những đồ vật trên những quầy hàng vỉa hè này cũng không coi là xấu.

Nhưng đa số thường thường không có gì lạ.

Đối với tu sĩ Hoàng cảnh, Đế cảnh mà nói, có lẽ những vật này đều có thể dùng tới.

Nhưng đối với Giang Trầη mà nói, hắn căn bản không cần quan tâm tới những vật này.

Nếu như Hoa Minh nói rõ có cơ hội tìm kiếm chỗ tốt thực sự, nếu như không có cơ hội tìm kiếm chỗ tốt này, hắn căn bản không muốn ra tay.

Lúc này Giang Trầη chợt dừng bước, dừng lại trước một quầy hàng.

Lão bản quầy hàng này là một người lùn tịt, thấp bé, thế nhưng thân thể lại vạm vỡ, cường tráng, u thịt nổi lên, chỉ là nhìn qua cực kỳ đôn hậu, nhìn thấy Giang Trầη đứng lại trước quầy hàng của hắn, hắn lắp bắp nói: Khách nhân, ngươi muốn xem gì?Giang Trầη gật đầu, nhìn qua Thiên địa Lăng Vân chi ở trên quầy hàng, cười hỏi: Mấy cọng linh dược này giá cả bao nhiêu?Thiên địa Lăng Vân chi là chủ tài liệu luyện chế Đế Lăng đan, ở cương vực nhân loại vô cùng quý hiếm.

Ngẫu nhiên thu được vài cọng cũng là chuyện vô cùng hiếm thấy.

Mà mấy gốc Thiên địa Lăng Vân chi này, phẩm chất và số lượng đều vượt quá cấp độ của cương vực nhân loại, chuyện này khiến cho trong lòng Giang Trầη sinh ra sự yêu thích.

Bây giờ hắn cũng là Đế cảnh, Đế lăng đan cũng có tác dụng trợ giúp hắn rất lớn.

Cho nên nhìn thấy Thiên địa Lăng Vân chi, tự nhiên hắn nổi lên ý thu mua.

Một gốc linh dược chủ tài liệu như Thiên địa Lăng Vân chi, dùng giá ở cương vực nhân loại thu mua, mấy ngàn vạn ức linh thạch không đồng đều, thế nhưng mà đó đều là Thánh Linh thạch.

Một trăm ức thánh linh thạch tương đương với một trăm vạn Thiên linh thạch.

Khách nhân, mấy cọng Thiên Địa lăng vân chi này nếu như ngài để ý, một gốc tám mươi vạn Thiên Linh thạch, nếu như lấy đi toàn bộ, ta sẽ giảm giá cho ngài thêm, chiết khấu cho ngài một thành, ngài thấy thế nào?Cái giá mà thanh niên chất phác này đưa ra quả thực vô cùng chân thật.

Ít nhất giá tiền này so với ở cương vực nhân loại có lợi hơn rất nhiều.

Ở cương vực nhân loại, Thiên Địa Lăng Vân chi cấp bậc này tuyệt đối vượt qua một trăm ức Thánh linh thạch, cũng chính là hơn một trăm vạn Thiên Linh thạch.

Ở đây một gốc tám mươi vạn, nhưng lại giảm giá a.

Giá tiền này tuyệt đối vô cùng có công đạo, Giang Trầη tính toán một chút, tổng cộng có sáu gốc Thiên Địa Lăng vân chi.

Đều bọc lại cho ta.

Phần hào khi này của Giang Trầη làm cho chủ nhân quầy hàng này quả thực khẽ giật mình.

Mà Hoa Minh bên cạnh hắn cũng dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá Giang Trầη.

Đây là thổ hào a.

Ra tay xa xỉ như vậy, sáu gốc Thiên Địa Lăng Vân chi này chẳng phải là bốn năm trăm vạn Thiên Linh thạch hay sao?Ở Lam Yên đảo vực, người có thể xuất ra bốn năm trăm vạn Thiên Linh thạch tuyệt đối không ít, nhưng mà một hơi xuất ra nhiều tiền như vậy, đây tuyệt đối là nhân vật có uy tín, danh dự.

Hoa Minh lại bị hào khí của Giang Trầη làm cho chấn động, trong lúc nhất thời biểu lộ trên mặt vô cùng sinh động.

Khách nhân, ta đã gói kỹ cho ngài.

Tám mươi vạn một gốc, giảm giá một thành cho ngài còn bảy mươi hai vạn một gốc.

Tổng cộng có sáu gốc, hai sáu mười hai, tổng cộng là bốn trăm ba mươi hai vạn.

Số lẻ xóa cho ngài, chỉ thu ngài bốn trăm ba mươi vạn, như thế nào?Thanh nhiên chất phác này hiển nhiên vô cùng tôn trọng khách hàng lớn như Giang Trầη, ngữ khí tất cung tất kính, còn có vài phần kính sợ.

Chậm đã.

Hoa Minh kêu lên: Thiên Địa Lăng vân chi của ngươi mặc dù không tệ, nhưng mà không tính là hoàn mỹ.

Ngươi nhìn gốc này mà xem, trên phiến lá còn có chút khuyết điểm nhỏ nhặt.

Còn có gốc này, bên trên rễ dường như có chút vấn đề a.

Tên chủ quán kia trợn mắt há hốc mồm, nhìn qua Hoa Minh, há to mồm, thế nhưng lại không biết nói thế nào? Sau đó hắn lại nhìn qua Giang Trầη, hiển nhiên hắn hiếu kỳ, thiếu niên vô cùng bẩn thỉu và vị khách quý ra tay hào phóng như vậy là cùng một đám sao? Khách.

.

.

Khách nhân, Thiên Địa lăng vân chi của ta coi như là nhất đẳng.

Ngươi.

.

.

Tên chủ quầy này hiển nhiên không am hiểu ăn nói, dưới sự kích động, không nói nên lời được gì.

Ta ta cái gì? Việc buôn bán trong Hoàng Oanh cốc không có chiết khấu gì cả, đều không có ý chào hỏi lấy người.

Như vậy đi, bốn trăm ba mươi vạn, lại giảm hai thành.

Tên chủ quầy kia con mắt xanh lên, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, kích động tới mức hận không thể tiến lên đánh một trận với Hoa Minh.

Nhưng mà cân nhắc tới việc mình là người làm ăn, cuối cùng hắn khắc chế kích động trong lòng, thở phì phò trừng mắt nhìn Hoa Minh.

Cầm Thiên Địa lăng vân chi trong tay đặt xuống quầy hàng: Ta.

.

.

Ta không bán, không bán còn không được sao?Hoa Minh ngây người, hắn vốn muốn ép giá.

Biểu hiện ở trước mặt Giang Trầη một chút, thế nhưng không ngờ rằng chủ quầy này lại cương liệt như vậy, trực tiếp không bán.

Chuyện này khiến cho hắn có cảm giác khiêng đá nện vào chân mình.

Trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.

Tên chủ quầy ngươi bình thường làm ăn thế nào? Rao giá trên trời, trả tiền ngay tại chỗ a.

Nếu như ngươi cảm thấy giá cả bất công, ngươi cứ ra giá đi.

Không bán, không bán.

Tên chủ quầy kia hiển nhiên cảm thấy mình bị Hoa Minh nhục nhã, tức giận không có chỗ phát tiết.

Hoa Minh luống cuống tay chân, hắn cũng là người mồm mép lợi hại, thế nhưng người ta thực sự không bán, hắn cũng không có cách nào.

Đoạt? Hắn không có bổn sự này, cũng không có dũng khí như vậy.

Giang Trầη như cười như không liếc nhìn Hoa Minh, hắn bỗn gnhiene im lặng, đem bốn trăm ba mươi vạn Thiên Linh thạch lấy ra, để xuống mặt đất, nói: Huynh đệ, đừng nghe hắn nói nhảm, bốn trăm ba mươi vạn, ngươi cất kỹ đi.

Thiên Địa Lăng vân chi này ta lấy.

Tên chủ quầy kia nhìn thấy Giang Trầη vẫn xuất ngần đó tiền ra, lại hòa ái với hắn như vậy, trong lúc nhất thời sửng sốt.

Lại nhìn qua Giang Trầη, cũng cầm Thiên Địa lăng vân chi, thản nhiên đi về phía trước.

Hoa Minh nhịn không được lập tức đuổi theo Giang Trầη, hắn có chút gấp gáp, mặt xấu hổ mà đỏ lên, nhưng vẫn nhanh chóng đuổi theo Giang Trầη.

Huynh đài, huynh đài, chờ ta một chút.

TIểu tử Hoa Minh này làm việc ngược lại vô cùng cố chấp, hơn nữa da mặt cũng dày, tuổi còn nhỏ lại có cách sinh tồn của mình.

Giang Trầη dừng bước, lạnh nhạt cười nói: Tốt, sứ mạng của ngươi cũng đã hoàn thành.

Ta đã cho ngươi phí tình báo, ta cũng đã trả tiền.

Ngươi nên đi tìm người khác làm ăn đi thôi.

Hoa Minh kích động nói: Huynh đài, vừa rồi là một chút ngoài ý muốn.

Năng lực ép giá của ta còn không có biểu hiện hoàn mỹ ra ngoài.

Phương diện linh dược, ta cũng không quá lành nghề.

Nếu như ngươi thu mua cổ ngọc, đó là sở trường của ta.

Đến lúc đó ngươi nghe ta, khi đó nhất định có thể bớt cho ngươi không ít tiền.

Giang Trầη thấy Hoa Minh này chấp nhất như vậy cũng im lặng.

Cũng may hắn chỉ đi dạo, có thêm một người bên mình hay không cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.

Hắn nhún nhún vai nói: Đã như vậy, ngươi muốn đi cùng thì cứ việc.

Hoa Minh kích động không thôi, liên tục vỗ ngực.

Tốt, đuuờng xa mới biết sức ngực, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ phát hiện ra Hoa Minh ta tuyệt đối không chỉ có hư danh.

Hoa Minh tuổi còn nhỏ, nhưng có thể lăn lộn trong Hoàng Oanh cốc này, những chuyện khác không có, nhưng ánh mắt nhìn người vẫn còn có một chút.

Khó gặp được người có vẻ mặt ôn hòa với hắn như vậy, hơn nữa nhìn qua người này diện mạo bất phàm, ra tay hào phóng như vậy, nhìn qua giống như rất có tiền.

Hoa Minh cảm thấy, đây nhất định là cơ hội đổi vận của hắn.

Cho nên hắn mới không tiếc quấn quít gắt gao đi theo Giang Trầη.

Giang Trầη thu mua mấy cọng Thiên địa Lăng vân chi, sau đó lại không phục trạng thái bất động, chỉ nhìn của mình.

Về phần Lam Yên cổ ngọc nóng bỏng nhất Thiên địa Lăng vân chi, hắn ít đụng vào.

Lam Yên cổ ngọc, giống như là đánh bạc vậy.

Đại bộ phận thời điểm, Lam Yên cổ ngọc chỉ có giá trị cất chứa, không có giá trị thực dụng nào.

Nếu như mua được thứ có giá trị thực dụng, vậy hơn phân nửa chính là kiếm được thứ tốt thực sự.

Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng tới sự nóng bỏng khi giao dịch Lam Yên cổ ngọc.

Mỗi một quầy hàng đều có một ít võ giả cuồng nhiệt vây quanh.

Hiển nhiên, ở Lam Yên đảo vực này, Lam Yên cổ ngọc cải biến không ít vận mệnh võ giả.

Có một ít võ giả thậm chí còn thông qua thu hoạch bên trong Lam Yên cổ ngọc đạp vào đỉnh phong võ đạo.

Có thể nói, Lam Yên cổ ngọc thành toàn cho một đám võ giả.

Nhưng mà Lam Yên cổ ngọc cũng làm cho rất nhiều võ giả táng gia bại sản.

Nói trắng ra chính là đem hy vọng võ đạo của vô số võ giả ký thác vào trên Lam Yên cổ ngọc.

Nhưng trên thực tế, bên trong Lam Yên cổ ngọc ẩn chứa tỷ lệ truyền thừa cực nhỏ.

Một phần vạn, thậm chí xác suất còn thấp hơn.

Giang Trầη nhìn thấy bầu không khí cuồng nhiệt này, trong lòng lắc đầu.

Hắn cũng không thích loại bầu không khí cuồng nhiệt này, càng không thích đám võ giả đem hy vọng võ đạo ký thác vào truyền thừa có tỷ lệ cực nhỏ, hư vô mờ mịt trong Lam Yên cổ ngọc.

Lam Yên cổ ngọc này chính là đánh bạc.

Đối với đại bộ phận người mà nói, chính là lần đánh bạc không lấy lại được vốn.

Hơn nữa Giang Trầη cũng hoài nghi, trên thị trường này rốt cuộc có bao nhiêu Lam Yên cổ ngọc ẩn chứa truyền thừa thượng cổ? Lam Yên bảo ngọc được xưng là bảo vật này thực sự có xác xuất xuất hiện cao như vậy sao?Mấu chốt nhất chính là, Giang Trầη cực kỳ hoài nghi, cho dù có bảo bối, chẳng lẽ không có cao nhân nhìn ra? Không có người nào nhìn qua hay sao?Cổ ngọc có lẽ trong mắt rất nhiều võ giả, Lam Yên cổ ngọc này trước khi không luyện hóa nhất định sẽ không nhìn ra được gì.

Nhưng mà dùng tầm mắt của Giang Trầη, hắn lại tin chắc rằng, nếu như có cao nhân tuyệt đối, cho dù không xem xét được trước, thế nhưng chỉ cần hơi chút cảm ứng, cũng có khả năng.

Hoa Minh kia đi theo sau lưng Giang Trầη, hiếu kỳ hỏi: Huynh đài, xem ra huynh đài lần đầu tiên tới Lam Yên đảo vực, không muốn thử Lam Yên cổ ngọc nổi danh nhất Lam Yên đảo vực hay sao? Không nhìn thấy thứ phù hợp.

Giang Trầη chỉ đơn giản trả lời một câu.

Hoa Minh cười nói: Ngươi cưỡi ngựa xem hoa như vậy.

Lại nói, Lam Yên đảo vực, chơi chính là số mệnh.

Ngươi không cần lo không có thứ gì xuất hiện.

Giang Trầη cười nói: Đã không nhìn ra, thì cần gì phải tiêu tiền uổng phí như vậy? Tiêu tiền uổng phí sao? Vạn nhất thì sao? Vạn nhất thực sự có chỗ tốt thì sao? Đây chính là thu hoạch ngàn lần vạn lần cũng không mua được a.

Giang Trầη cười cười: Phát tài sao? Đây là nguyên nhân mà mọi người cuồng nhiệt như vậy sao? Lam Yên đảo vực này thịnh hành nhất là thứ này.

Huynh đài, nếu như huynh đài ngây ngốc ở Lam Yên đảo vực một đoạn thời gian ngắn, mặc kệ đi tới chỗ nào, chơi Lam Yên cổ ngọc đều là mốt a.

Tự nhiên Giang Trầη không phải là người dễ bị đả động như vậy, hắn chỉ dạo chơi, đi qua đi lại, mỗi một lần khi đi ngang qua quầy hàng, hắn đều quét mắt nhìn vài lần.

Nhưng mà hắn vẫn không có ra tay.

Tuy rằng tâm tư Hoa Minh khó nhịn, cảm thấy mình anh hùng không có đất dụng võ.

Thế nhưng tiền người ta đã cầm trong tay, hắn cũng không có khả năng yêu cầu người ta phải thêm tiền boa.

Cứ như vậy đi một đừng, trọn vẹn đi dạo hai thời thần, ngay khi Hoa Minh sắp buông tha, Giang Trầη bỗng nhiên đứng trước cửa ra vào của một cửa hàng, dừng bước lại.

Cửa hàng này rõ ràng quy mô khá lớn, hơn nữa tu sĩ bên trogn này cũng rất nhiều.

Vào xem.

Giang Trầη nói xong, đi vào trong cửa hàng kia.

Hoa Minh nhìn thấy Giang Trầη đi vào trong cửa hàng, lại có chút gấp gáp.

Hắn ở trong Hoàng Oanh cốc này hiểu rõ như lòng bàn tay, chỉ là cũng chỉ là đối với những cửa hàng vỉa hè kia mà thôi.

Loại cửa hàng lớn như vậy bình thường sau lưng đều có thế lực.

Hoa Minh hắn mặc dù có ba tấc lưỡi nở hoa sen, thế nhưng cũng không dám ép giá lung tung trong cửa hàng ta.

Nếu không bị thế lực bản thể nhìn chằm chằm vào, Hoa Minh hắn cũng không chịu nổi.

Mà cửa hàng vỉa hè hơn phân nửa là tán tu, tạm thời xuất hiện, không có căn cơ ở bản địa, Hoa Minh dám can đảm giết người.

Quả nhiên Hoa Minh kia vừa mới tiến vào đã bị tiểu nhị bên trong không khách khí ngăn lại: Tiểu tử, ngươi tới làm gì? Một tiểu khất cái như ngươi cũng có thể đi vào hay sao? Nhìn bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ như ngươi còn không sợ làm khách quý hoảng sợ hay sao?Hoa Minh này nhìn qua quả thực khiến cho người ta không thích chút nào.

Hoa Minh vội vàng la lên: Không thấy ta mang khách quý tới tiệm các ngươi sao? Vị khách quý kia là đại nhân vật có lai lịch lớn, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn đuổi ra ngoài?Tên tiểu nhị kia khẽ giật mình, nhìn qua cách ăn mặc của Giang Trầη, tuy rằng không nhìn ra trò trống gì, thế nhưng người ta ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng, khí độ dường như quả thực bất phàm.

Trong lúc nhất thời tiểu nhị kia cũng không quyết định được.

Giang Trầη mỉm cười: Hắn là tùy tùng ta tạm thời thuê, để hắn vào đi.

Hoa Minh nghe vậy trên mặt nở nụ cười đắc ý: Có nghe không? Khách quý lên tiếng rồi.

Trừ phi các ngươi muốn đem khách quý đuổi ra ngoài, bằng không thì mau tránh ra cho bổn công tử vào.

Tên tiểu nhị và chưởng quỹ phía sau nhìn nhau, nhìn thấy chưởng quỹ không nói gì thêm, hắn đành thở phì phò cho Hoa Minh đi vào.

Hắn cảnh cáo: Ngươi nên thành thật một chút, không nên quấy rối, không nên đụng phải những khách quý khác.

Hoa Minh cười hắc hắc: Hiện tại ta là người làm thuê cho người ta a, phụ trách với cố chủ.

Những người khác ta cũng lười quản tới.

Giang Trầη không để ý tới Hoa Minh mà cúi đầu, bắt đầu đi dạo trong cửa hàng.

Cửa hàng này khi Giang Trầη đi ngang qua, đạo phong ấn trong thần thức xuất hiện một tia chấn động.

Đạo dây chuyền phong ấn trong thần thức hắn hiện tại đã trở thành còi báo động, chỉ cần trong đạo phong ấn này xuất hiện chấn động, hơn phân nửa là có chuyện xảy ra.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Giang Trầη muốn đi vào một chút.

Hắn cảm thấy, nếu như Lam Yên cổ ngọc của Lam Yên đảo vực này có cơ hội thay đổi vận mệnh, vậy nơi này quả thực có thứ rò rỉ có thể nhặt được.

Giang Trầη không chút hoang mang, chậm rãi tìm ra thứ này trong cửa hàng.

Đồ vật trong cửa hàng này quá nhiều, tuy rằng là cửa hàng chuyên kinh doanh Lam Yên cổ ngọc, nhưng mà bốn phía cửa hàng này đều là cổ ngọc.

Những cổ ngọc này đại đa số đều là ngọc thô chưa mài dũa, không có trải qua tạo hình của con người, là đào móc đi ra.

Từ bên ngoài nhìn vào quả thực không chênh lệch nhiều lắm.

Hoa Minh cười hắc hắc: Huynh đài, nếu như ngươi muốn thử một chút, ta giúp ngươi ép giá.

Nhất định sẽ thu được cái giá tốt.

Giang Trầη khoát tay nói: Đừng nói chuyện, cứ nhìn là được.

Hoa Minh đành phải câm miệng.

Cổ ngọc bên trên cửa hàng này chồng chất khắp nơi, muốn từ bên trong vô số cổ ngọc này tìm được thứ đồ vật hợp ý với mình quả thực không dễ dàng.

Hơn nữa bên cạnh cổ ngọc còn có chật ních người, Giang Trầη cũng không muốn đứng ở sau lưng người khác.

Chỉ đành xem trước ở những nơi không có người, hoặc là ít người.

Chỉ tiếc địa phương ít người quả nhiên không có thứ gì tốt.

Giang Trầη tùy tiện nhìn vài cái, trong thần thức lại thấy không có phản ứng đặc biệt gì.

Bên trong cửa hàng này nhất định có vật gì tốt.

Bằng không mà nói, đạo phong ấn trong thần thức ta sẽ không vô duyên vô cớ sinh ra sự chấn động.

Chỉ là, rốt cuộc thứ tốt ở đâu? Là một khối trong vô số khối Lam Yên cổ ngọc này hay sao?Tuy rằng chưa thể nói là mò kim đáy bể, thế nhưng độ khó khi muốn tìm ra quả thực rất lớn.

Giang Trầη chạy một vòng, trừ những địa phương nhiều người hắn chưa từng đi, những nơi khác trên cơ bản hắn đã đi qua một lần.

Không thu hoạch được gì.

Giang Trầη có chút thất vọng, nhìn qua mấy nơi có nhiều người, hắn đành đi qua.

Cũng may ở nơi này quả thực có trật tự, sau khi Giang Trầη đi qua, có tiểu nhị dẫn đường cho hắn, làm cho hắn có thể nhẹ nhàng tìm được nơi quan sát tốt.

Giang Trầη nhìn mấy chỗ, lại không có phát hiện ra thứ gì.

Chỉ còn lại chỗ nhiều người nhất, Giang Trầη nhìn qua đám người chen chúc kia, nói: Không phải thứ tốt luôn ở nơi có nhiều người nhất chứ? Như vậy mà nói cũng không dễ a.

Nơi nhiều người, ngươi một chút, ta một chút, nói không chừng nếu như có thứ tốt cũng đã sớm bị chọn.

Đi qua nhìn một lát.

Giang Trầη đi về phía nơi có nhiều người nhất.

Trong vòng luẩn quẩn này có rất nhiền hoang ngọc, chồng chất tạo thành một tòa núi nhỏ, quy mô vô cùng lớn.

Mà bên cạnh tòa núi nhỏ kia, ít nhất tụ tập bốn năm mươi người.

Nhóm người này, vẻ mặt tràn ngập vẻ cuồng nhiệt, bộ dáng giống như muốn đãi vàng vậy.

Một tiểu nhị thấy Giang Trầη tới gần, mỉm cười nói: Khách quý, đống nguyên thạch này là hàng hôm nay mới tới.

Trước đó không có trải qua chọn lựa, cho nên xác suất xuất hiện thứ tốt sẽ lớn hơn một chút.

Nhưng mà tương ứng với nó, giá cả cũng cao hơn một chút.

Đối với chuyện này Giang Trầη không cảm thấy kỳ quái gì, bất kỳ vật gì, có hàng mới tới đều có lực hấp dẫn rất lớn.

Hoa Minh lại làm ra vẻ: Giá cả bây giờ là bao nhiêu?Tiểu nhị kia có chút chán ghét nhìn Hoa Minh, lại nhìn Giang Trầη, sau khi hiểu quan hệ giữa hai người, lời nói mắng chửi người cuối cùng hắn cũng không có nói ra, mà chỉ cười nói với Giang Trầη: Khách nhân, khối lớn ở đây mỗi khối năm trăm Thiên linh thạch, khối nhỏ mà nói, ba trăm Thiên linh thạch.

Số đặc biệt lớn thì một ngàn Thiên linh thạch.

Giang Trầη nhìn qua đồng hoang ngọc chồng chất như núi kia, tất cả lớn nhỏ ít nhât cũng có mấy vạn khối.

Giang Trầη âm thầm tặc lưỡi, sinh ý Lam yên cổ ngọc này quả nhiên là làm rất tốt a.

Một đống lớn Lam Yên cổ ngọc như vậy, chỉ sợ giá cả ít nhất cũng ngàn vạn Thiên linh thạch.

Hoa Minh hắng giọng hồn nhiên không để ý tới vẻ mặt chán ghét của tiểu nhị kia, nói: Phương diện chiết khấu tính như thế nào đây? Không có chiết khấu.

Tên tiểu nhị kia trừng mắt nhìn Hoa Minh, hiển nhiên đối với đầu phân heo đi theo quấy rầy rất là khó chịu, cảm thấy hắn ta ở chỗ này rất là dư thừa.

Không có chiết khấu, ngươi đừng khi dễ cố chủ ta là người ngoài a.

Hoa Minh ta là địa đầu xà ở Hoàng Oanh cốc này, Hoàng Oanh cốc chúng ta làm sinh ý cổ ngọc, nào có chuyện không có chiết khấu? Bằng vào thân phận của cố chủ ta, các ngươi cũng nên có chiết khấu mới đúng.

Quý ngài là?Tên tiểu nhị kia nhìn qua Giang Trầη.

Hừ, cố chủ nhà ta chính là nhân vật trong Thập đại thần quốc, về phần thân phận tự các ngươi đoán đi.

Hiếm khi tới Lam Yên đảo vực chúng ta làm khách.

Các ngươi có lẽ cũng không muốn lưu lại ấn tượng không tốt cho khách quý đó chứ?Hoa Minh này rất biết cáo mượn oai hùm.

Giang Trầη thấy Hoa Minh này tự mình sắp xếp cho hắn một thân phận như vậy cũng cười khổ không thôi.

Nhưng mà hắn cũng không có mở miệng phủ nhận.

Hoa Minh kia đã mở miệng, hắn có mở miệng làm sáng tỏ cũng không quan trọng.

Được rồi.

Tên tiểu nhị kia dò xét Giang Trầη một lát, nói: Đã là khách quý thì coi như hội viên cao cấp, giảm cho ngài một thành.

Nếu như số lượng cực lớn, có thể hưởng thụ ưu đãi một thành rưỡi.

Giang Trầη bỗng nhiên nhếch miệng cười cười: Ta chỉ chơi đùa mấy khối, mức không lớn.

Lời vừa nói ra, tên tiểu nhị kia và Hoa Minh thiếu chút nữa té xỉu.

Hoa Minh đã nói như vậy, kết quả Giang Trầη chỉ nói mua mấy khối.

Hắn còn tưởng rằng Giang Trầη sẽ giống như lúc thu mua Thiên địa Lăng Vân chi, vừa ra tay chính là cấp bậc trăm vạn, thậm chí không chỉ có như vậy.

Mấy khối? Mấy khối đáng giá vài đồng cơ chứ?Biểu lộ của tên tiểu nhị kia có chút xấu hổ nói: Khách nhân, nếu như tiêu phí không tới vạn, thì chiết khấu này không có.

Nếu như chỉ lại mấy khối mà nói, cộng lại không tới ba ngàn Thiên linh thạch, loại sinh ý này còn chiết khấu gì chứ? Trong cửa hàng bọn họ không có tiền lệ như vậy a.

Không sao cả, ta chỉ cần thứ tốt.

Giang Trầη vô cùng thản nhiên.

Thật vất vả mới lách vào được đám người, Giang Trầη đứng trong đám người, cũng học mọi người, bắt đầu lựa chọn.

Tới gần đống nguyên thạch cổ ngọc này, đạo phong ấn trong thần thức của Giang Trầη cũng xuất hiện sự chấn động trước đó, loại tần suốt này vô cùng quen thuộc.

Quả nhiên là ở chỗ này.

Giang Trầη kiên nhẫn tìm tòi.

Đầu tiên, hắn bắt đầu càn quét những khối cổ ngọc trên tay những người này.

Phát hiện những thứ mà những người này cầm vào trong tay đều không có chỗ đặc biệt gì.

Tâm sự trong lòng cũng biến mất.

Nếu như thứ tốt đã bị người ta nắm bắt tới tay, vậy thì khó khăn lớn.

Đã không tới tay thì chứng minh thứ tốt còn ở trong đống nguyên thạch trước mắt này.

Giang Trầη không chút hoang mang, đi theo tiết tấu tìm kiếm của mọi người, thần thức triển khai toàn bộ, nhìn chằm chằm vào mỗi một khối cổ ngọc nguyên thạch được mọi người chọn lựa.

Không thể không nói, nhiều người hiệu suất vô cùng cao.

Đột nhiên thần thức Giang Trầη khẽ động, một khối nguyên thạch trong lúc mọi người tìm kiếm lăn ra khiến cho thần thức hắn rung động.

Là nó sao?Giang Trầη ra tay rất nhanh, quyết định nhanh chóng, trực tiếp nắm lấy khối nguyên thạch kia.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Độc tôn tam giới

  • truyện tranh Độc tôn tam giới

  • truyện Độc tôn tam giới

  • Độc tôn tam giới truyện chữ

  • đọc truyện Độc tôn tam giới

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License