Linh vũ thiên hà
Chapter
0021
Thiên Sí Tuyết Sư cảm giác uy nhiếp khổng lồ này vẻ mặt kinh hoàng, người run như cầy sấy, vô hình trung nó bị ức chế.
Lục Thiếu Du gầm lên:– Đi!Lục Thiếu Du vung Huyết Hồn Ấn, ấn quyết như rồng lượn trong hư không lại như cọp vồ mồi, tiếng long phượng sư tử hổ báo thú gầm đánh vào trán Thiên Sí Tuyết Sư, hóa thảnh đoàn sáng đỏ biến mất.
– Tiểu Long hộ pháp!Cùng lúc đó Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng, chưởng ấn không ngừng biến đổi, các ánh sáng thần dị rơi vào trán Thiên Sí Tuyết Sư.
Tiểu Long to lớn xoay quanh sau lưng Lục Thiếu Du, co duỗi đầu lưỡi:– Gri gri!Trong đầu Lục Thiếu Du cảm giác rõ ràng Thiên Sí Tuyết Sư ở trong não mình, Huyết Hồn Ấn đang bị chống cự quyết liệt.
Một con Thiên Sí Tuyết Sư nhỏ xíu trắng tinh đứng chắn trước Huyết Hồn Ấn, toàn thân Thiên Sí Tuyết Sư mờ ảo chưa đông thành hình.
Lục Thiếu Du thầm than:– Không uổng có huyết mạch cực cao trong yêu thú.
Thiên Sí Tuyết Sư nhỏ xíu chính là linh hồn của Thiên Sí Tuyết Sư.
Trong yêu thú nhị giai thì linh hồn lực là hư ảo, không thể ngưng tụ thành hình nhưng linh hồn của Thiên Sí Tuyết Sư lại ngưng tụ, độ mạnh linh hồn hơn hẳn các yêu thú bình thường.
Lục Thiếu Du không dám khinh thường, hắn khống chế Huyết Hồn Ấn hóa thành hình dạng như rồng không phải rồng, giống hổ nhưng không phải hổ trùm lên Thiên Sí Tuyết Sư.
Lúc này Thiên Sí Tuyết Sư bản nhỏ vùng vẫy dữ dội, lãnh thổ trong đầu không thể để vật bên ngoài xâm nhập.
Hai luồng năng lượng đánh nhau trong não Thiên Sí Tuyết Sư, mức độ nguy hiểm tuy bên ngoài không nhìn thấy nhưng càng cuồng bạo, hiểm hóc hơn trận chiến lúc nãy.
Ầm ầm ầm! Các tiếng nổ đì đùng vang lên, quanh thân Thiên Sí Tuyết Sư nổi bão tố che kín không gian.
Huyết Hồn Ấn hóa thành ánh sáng đỏ vô biên, uy nhiếp ngút trời đè xuống.
Bùm bùm bùm! Vang tiếng nổ điếc tai, bên ngoài thì Lục Thiếu Du không ngừng bắt ấn đánh ra, mặt tái xanh.
Thiên Sí Tuyết Sư thật khó khống chế, hoặc nên nói giết nó không khó khăn nhưng muốn kiểm soát Thiên Sí Tuyết Sư thì khó hơn giết chết gấp mấy lần.
Lục Thiếu Du hét lên: – Khống thú thuật, áp chế!Lục Thiếu Du đánh ra một thủ ấn phức tạp huyền ảo, ánh sáng chói mắt chui vào trán Thiên Sí Tuyết Sư.
– Grao! Trong đầu Thiên Sí Tuyết Sư quanh quẩn tiếng long phượng sư tử hổ báo gầm thét, uy nhiếp ngập trời đè xuống.
Thiên Sí Tuyết Sư bản nhỏ run bần bật, chỉ chớp mắt đoàn sáng đỏ máu bao bọc nó.
Đoàn sáng hóa thành luồng sáng máu chui vào trán Thiên Sí Tuyết Sư cỡ nhỏ.
Ngay lúc này, sau lưng Lục Thiếu Du, Lữ Tiểu Linh đã khống chế Ngân Linh Huyễn Thử xong.
Lữ Tiểu Linh hét lên: – Ngươi là Linh Giả? Đó là Thiên Sí Tuyết Sư của ta, trả lại đây!Lữ Tiểu Linh là Linh Giả nên biết ngay Lục Thiếu Du định làm gì, đối phương muốn khống chế Thiên Sí Tuyết Sư mà nàng thích nhất.
Lữ Tiểu Linh lao tới gần Lục Thiếu Du:– Dừng tay, mau dừng tay!Thiên Sí Tuyết Sư mà nàng thích nhất sao có thể bị người khác lấy đi?– Gri gri!Tiểu Long co duỗi đầu lưỡi, nghểnh cổ nhìn Lữ Tiểu Linh chằm chằm, mắt bắn ra tia sáng cảnh cáo.
Tiểu Long biết hai ngày nay Lữ Tiểu Linh luôn đi chung với Lục Thiếu Du, nếu không nó đã tấn công nàng.
Lữ Tiểu Linh nhìn Tiểu Long, dừng bước:– Yêu thú?Lữ Tiểu Linh nghi hoặc nhìn hình dạng của Tiểu Long, chợt nghĩ đến điều gì.
Lữ Tiểu Linh hét to: – Ngân Linh Huyễn Thử, hãy đối phó con rắn này!Ngân Linh Huyễn Thử đã bị Lữ Tiểu Linh thu phục lao ra từ sau lưng nàng.
Tiểu Long trầm thấp gầm gừ:– Gri gri!Cái lưỡi đỏ rực thật dài co duỗi, đôi mắt hung tợn nhìn Ngân Linh Huyễn Thử chằm chằm.
– Chít chít!Ngân Linh Huyễn Thử khoảng sáu thước nhìn Tiểu Long, cảm nhận khí thế từ người nó.
Ngân Linh Huyễn Thử kêu chít chít không dám đến gần.
Lữ Tiểu Linh nhìn Tiểu Long:– Khí thế thật mạnh, ngươi cũng là linh thú, huyết mạch tốt hơn cả Ngân Linh Huyễn Thử.
Ngân Linh Huyễn Thử có huyết mạch cực cao nhưng bây giờ Ngân Linh Huyễn Thử sợ con rắn màu vàng này, vậy huyết mạch của con rắn phải là trên Ngân Linh Huyễn Thử, nếu không dù đánh không lại nhưng Ngân Linh Huyễn Thử đã không bị ức chế gắt gao thế này.
Lục Thiếu Du chợt mở mắt ra.
Thiên Sí Tuyết Sư nằm dưới đất gào thét: – Grao! Khí thế cường đại của Thiên Sí Tuyết Sư đã hoàn toàn phục hồi.
Lục Thiếu Du đứng dậy ngước nhìn Thiên Sí Tuyết Sư thân hình khổng lồ.
Thiên Sí Tuyết Sư cúi đầu to, trong mắt tràn ngập kính sợ với Lục Thiếu Du, ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn.
Lữ Tiểu Linh biết ngay chuyện gì xảy ra.
– Đồ lừa đảo, đồ ăn cướp! Ngươi cướp Thiên Sí Tuyết Sư của ta, mau trả lại đây!Thiên Sí Tuyết Sư mà nàng yêu thích đã bị tiểu tử này cướp đi.
Lữ Tiểu Linh luôn cho rằng đối phương chỉ là Vũ Giả, mà Vũ Giả thì không thể một mình khống chế yêu thú, trừ phi có Linh Giả hỗ trợ.
Lữ Tiểu Linh không ngờ rằng đối phương cũng là Linh Giả, nàng ngây thơ đến mấy cũng biết yêu thú như Thiên Sí Tuyết Sư khiến tất cả Linh Giả muốn chiếm làm của riêng, nên Lữ Tiểu Linh toàn mời Vũ Giả hỗ tợ, không ngờ tiểu tử này cũng là Linh Giả.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: – Ta không cướp của ai, là ta thu phục Thiên Sí Tuyết Sư, nàng chỉ dẫn đường cho ta, đa tạ.
Thiên Sí Tuyết Sư rống to: – Grao! Thiên Sí Tuyết Sư nhảy lên không trung, vỗ đôi cánh, lốc xoáy quét bay đống đá vụn.
Thiên Sí Tuyết Sư xoay quanh trên bầu trời.
Lục Thiếu Du nói: – Tiểu Long, chúng ta đi.
Tiểu Long thu nhỏ người, thần dị biến kích cỡ còn hai mươi ly hước quấn vai Lục Thiếu Du.
– Lữ Tiểu Linh, đa tạ, ta đi trước.
Lần sau gặp mặt nàng đừng mặc trang phục nóng bỏng thế này, ta sợ không kiềm được làm này làm kia với nàng, ha ha.
Chân khí vận chuyển dưới chân, Lục Thiếu Du nhảy vọt lên một tảng đá lấy đà rồi leo lên tấm lưng rộng của Thiên Sí Tuyết Sư bay trên trời.
Lữ Tiểu Linh nhào hướng Lục Thiếu Du:– Đồ lừa đảo, trả Thiên Sí Tuyết Sư lại cho ta!– Grao! Thiên Sí Tuyết Sư vỗ cánh bay lên, nhìn Ngân Linh Huyễn Thử lần cuối như đang từ biệt đồng bạn.
Thiên Sí Tuyết Sư đập cánh bay mất.
Lữ Tiểu Linh giận dữ nhìn hướng Thiên Sí Tuyết Sư biến mất:– Đồ lừa đảo, ta sẽ không tha cho ngươi.
Lữ Tiểu Linh hét lên: – Này, ngươi không thể bỏ mình ta lại đây, ta thật sự không đi nổi nữa.
– Là yêu thú, yêu thú phi hành!– Mau nhìn, có người ngồi trên nó, yêu thú này đã có chủ.
Trong Lan Lăng sơn có nhiều người ngước lên nhìn bầu trời, một con yêu thú phi hành vỗ cánh bốn phía.
Bọn họ than ngắn thở dài, đến Lan Lăng sơn nhưng không được gì.
Lục Thiếu Du ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, kinh thán:– Tốc độ nhanh thật.
Thiên Sí Tuyết Sư bay nhanh hơn Hắc Đầu Giác Trĩ mà Lục Thiếu Du từng ngồi, Nham Thứu của Vân Dương tông, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Lục Thiếu Du nói: – Tuyết Sư, hãy bay với tốc độ nhanh nhất của ngươi!Lục Thiếu Du rất muốn biết Thiên Sí Tuyết Sư bay bằng tốc độ mau nhất sẽ đến mức độ nào, rõ rằng nó còn chưa bay hết sức.
Thiên Sí Tuyết Sư gầm lên:– Grao! Thiên Sí Tuyết Sư đập đôi cánh, khí lưu mạnh mẽ rít gào bay ra, nó như mũi tên rời dây cung rạch phá dòng không khí.
Lục Thiếu Du chép miệng:– Nhanh quá!Tốc độ quá khủng khiếp, nhanh hơn Hắc Đầu Giác Trĩ gấp năm lần trở lên.
Lục Thiếu Du thầm giật mình.
Hiện tại Thiên Sí Tuyết Sư mới chỉ là yêu thú nhị giai hậu kỳ, nếu lên tam giai, tứ giai thì sau này nó bay càng nhanh hơn.
Chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, Lục Thiếu Du điểu khiển Thiên Sí Tuyết Sư bay đến bên ngoài Phi Linh sơn, tốc độ Thiên Sí Tuyết Sư nhanh đến kinh người.
Vù vù vù! Thiên Sí Tuyết Sư đáp xuống một đỉnh núi, khép đôi cánh.
Tuy nhiên Thiên Sí Tuyết Sư quá to, khoảng bốn mươi thước, cao mấy thước, Lục Thiếu Du không tiện dẫn vật khổng lồ trở về Phi Linh Môn.
Lục Thiếu Du hỏi Thiên Sí Tuyết Sư:– Tuyết Sư, ngươi có thể thu nhỏ thân hình không?Thiên Sí Tuyết Sư gầm gừ:– Grao grao! Thiên Sí Tuyết Sư nhìn Lục Thiếu Du như đang nói gì.
Chỉ có Lục Thiếu Du biết Thiên Sí Tuyết Sư thật sự nói chuyện, Huyết Hồn Ấn bày trong đầu nó khiến hắn biết ngay các suy nghĩ của nó.
Thiên Sí Tuyết Sư đang nói cho Lục Thiếu Du biết rằng nó không thể thu nhỏ, trừ phi đến tứ giai mới có thể tự do biến đổi.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói: – Rắc rối đây.
Lục Thiếu Du đành pải mang theo Thiên Sí Tuyết Sư vào Phi Linh Môn, nếu bỏ nó lại bên ngoài lỡ bị cường giả nào thấy thì tiêu.
Lục Thiếu Du nói: – Tuyết Sư, nếu không có chuyện gì nhớ đừng giang hai cánh.
Giờ chỉ còn cách đưa Thiên Sí Tuyết Sư vào Phi Linh Môn, che giấu thân phận.
Nếu Thiên Sí Tuyết Sư không giương cánh thì đám người Hoàng Hải Ba cũng khó nhận ra.
Thiên Sí Tuyết Sư khẽ gầm như đáp lại Lục Thiếu Du:– Grao! Bên ngoài Phi Linh Môn, khi Lục Thiếu Du trở về được nhiều đệ tử ùa ra đón.
Bọn họ rất ngạc nhiên nhìn vật khổng lồ sau lưng Lục Thiếu Du.
– Mau nhìn kìa, chưởng môn đã về!– Chưởng môn còn mang về một con yêu thú, thật đẹp.
Mọi người hành lễ:– Kính chào chưởng môn!Lục Thiếu Du nhẹ gật đầu, mang theo Thiên Sí Tuyết Sư trở về chỗ ở.
Cá đệ tử còn đứng ở phía tò mò xem xét Thiên Sí Tuyết Sư nhưng không dám đến gần.
Bên ngoài ồn ào làm Lục Tâm Đồng tò mò đi ra xem.
Thấy Lục Thiếu Du trở về, Lục Tâm Đồng chạy ra ôm:– Ca ca!Lục Tâm Đồng nhìn chằm chằm Thiên Sí Tuyết Sư đi sau lưng Lục Thiếu Du:– Con chó đẹp quá!Thiên Sí Tuyết Sư khép đôi cánh, trên đầu có dúm lông đã bị Tiểu Long đốt trong trận chiến, bề ngoài nó khá giống con chó.
Thiên Sí Tuyết Sư nghiêm nghị phản đối:– Grao! Nó là sư tử, không phải chó.
Phương Tân Kỳ đi ra, thấy Thiên Sí Tuyết Sư thì rất kinh ngạc hỏi: – Đây là yêu thú gì? Sao ta trước giờ chưa từng nó?Lục Thiếu Du nói: – Tuyết Sư, đi sau núi, không được rời khỏi khu vực đó.
Thiên Sí Tuyết Sư gầm gừ, nhanh chóng ra sau núi.
Phương Tân Kỳ kinh ngạc hỏi Lục Thiếu Du: – Chưởng môn đã thu phục được con yêu thú này?Lục Thiếu Du trả lời:– Ừm! Nó là yêu thú hộ thân cũng là tọa kỵ của ta.
– Chưởng môn thật lợi hại, có yêu thú làm tọa kỵ.
– Yêu thú to như vậy chắc là tam giai?Đám sư thúc bàn tán xôn xao, vẻ mặt ngạc nhiên.
Đệ tử Phi Linh Môn muốn có tọa kỵ yêu thú của riêng mình là nằm mơ.
Dù là đệ tử thân truyền trong đại môn đại phái không phải ai đều có tọa kỵ yêu thú.
Mọi người ngạc nhiên qua đi tự động giải tán.
Lục Thiếu Du ăn cơm chiều xong đi về phòng mình chuẩn bị tu luyện.
Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng, hắn nhớ đến Lữ Tiểu Linh.
Nữ nhân này sẽ không bị nguy hiểm gì, có Ngân Linh Huyễn Thử ở cạnh nàng, Lữ Tiểu Linh lại là Linh Sư tam trọng, người bình thường không dám trêu vào.
Lục Thiếu Du biết khôn thì đừng gặp lại Lữ Tiểu Linh, hắn cướp Thiên Sí Tuyết Sư của nàng, dù Lữ Tiểu Linh không làm gì được hắn nhưng thế lực sau lưng nàng dễ dàng nghiền nát hắn.
Lục Thiếu Du từng nghĩ đã có Thiên Sí Tuyết Sư yêu thú phi hành làm tọa kỵ, muốn đi Vân Dương tông không có vấn đề gì.
Nhưng yêu thú trong sơn mạch nguy hiểm này quá mạnh mẽ, thực lực của Lục Thiếu Du không đủ, dù có Tiểu Long cũng vô dụng.
Nếu xui xẻo gặp chyện thì Lục Thiếu Du tàn đời, tốt nhất là tìm dong binh đoàn cùng nhau đi, hoặc tăng mạnh thực lực đến trình độ nào đó.
Lục Thiếu Du cũng đã hứa với Lục Tâm Đồng sẽ báo thù cho tiểu cô nương, hắn không thể đi ngay được.
Huống chi trong Phi Linh Môn có báu vật ở mật thất, Lục Thiếu Du nên đi xem thử, không chừng được thứ tốt gì.
– Tu luyện!Lục Thiếu Du ném hai viên đan dược tam phẩm vào miệng, bắt đầu luyện hóa.
Âm Dương Linh Vũ quyết đúng là đốt tiền, hai viên đan dược tam phẩm vừa rồi đẳng cấp trung giai cộng lại giá trị hơn một vạn kim tệ.
Đan dược hóa thành năng lượng hùng dũng khuếch tán trong cơ thể.
Lục Thiếu Du vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết bắt đầu luyện chế năng lượng trong thân thể, tinh luyện ra từng tia chân khí tinh thuần rót vào đan điền khí hải.
Một lát sau, vầng sáng vàng đất bao phủ người Lục Thiếu Du, tăng mạnh dần lên.
Một đêm qua đi, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn Lục Thiếu Du liền ngừng tu luyện.
Một đêm qua đi, hai viên đan dược tam phẩm chứa năng lượng đã bị Lục Thiếu Du luyện sạch.
Lục Thiếu Du cảm giác chân khí trong cơ thể đã đến hậu kỳ Vũ Sĩ bát trọng.
Lần trước trên đường từ thị trấn về Phi Linh Môn, Lục Thiếu Du nuốt chân khí của một Vũ Đồ bát trọng thì đã gần đến hậu kỳ, bây giờ giờ năng lượng chứa trong hai viên đan dược tam phẩm, nếu Lục Thiếu Du tiếp tục nuốt một Vũ Sĩ là có thể đột phá đẳng cấp Vũ Sĩ cửu trọng.
Lục Thiếu Du mới ra khỏi phòng thì thấy Trương Minh Đào vội vàng chạy đến, vẻ mặt hốt hoảng:– Chưởng môn, nguy rồi!Lục Thiếu Du hỏi: – Sư huynh, sao vậy?Trước mặt Phương Tân Kỳ thì Lục Thiếu Du luôn gọi Trương Minh Đào là sư huynh, tránh cho bị lộ thân phận.
Trương Minh Đào nói: – Chưởng môn, người Hắc Kiếm Môn đến, bọn họ muốn gặp chưởng môn.
Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi: – Hắc Kiếm Môn là gì? Ta không quen.
Phương Tân Kỳ mở miệng nói: – Chưởng môn, Hắc Kiếm Môn nằm ở vòng ngoài Phi Linh sơn chúng ta, xem như là hàng xóm.
Hắc Kiếm Môn tìm đến sợ là không có chuyện gì tốt đẹp.
Trương Minh Đào nói: – Có hai đệ tử Hắc Kiếm Môn đến nói thẳng là muốn gặp chưởng môn.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói: – Vậy được, mang ta đi gặp người đó.
Lục Tâm Đồng, Lục Thiếu Du, Trương Minh đào, Phương Tân Kỳ lập tức đi đại điện.
Dọc đường đi Phương Tân Kỳ kể đại khái về Hắc Kiếm Môn cho Lục Thiếu Du nghe.
Hắc Kiếm Môn gần ngay cạnh Phi Linh Môn, trong môn phái có khoảng hai trăm đệ tử, thực lực môn chủ là Vũ Phách.
Nghe nói Hắc Kiếm Môn có năm trưởng lão, toàn là đẳng cấp Vũ Phách.
Mấy đệ tử thì thực lực tổng thể mạnh hơn Phi Linh Môn một chút.
Hắc Kiếm Môn luôn muốn chèn ép Phi Linh Môn, một mình chiếm Phi Linh sơn.
Trước kia Lục Thanh còn sống nên Hắc Kiếm Môn hơi ngán, giờ nghe đâu chưởng môn của Phi Linh Môn đã bị giết, đổi chưởng môn mới, thế là Hắc Kiếm Môn định tấn công Phi Linh Môn.
Lục Thiếu Du nghe mấy tin này hắn nhíu chặt mày, Phi Linh Môn có nhiều rắc rối thật.
Lục Thiếu Du bước vào đại điện, các đệ tử đều có mặt.
– Kính chào chưởng môn!Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu, Trịnh Anh đã đứng chờ bên trên đại điện.
Có một nam một nữ đứng giữa đại điện.
Hai người khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, vóc dáng cao ráo, tóc đen dài vừa phải.
Bọn họ lưng cõng thanh kiếm đen to.
Nữ nhân thì thân hình yêu kiều, cung trang bó sát người.
Mắt nữ nhân là kiểu hoa đào, loại nữ nhân này rất mạnh về tình dục, người bình thường không thỏa mãn nổi.
Lục Thiếu Du xem xét hai người đó, khí thế đều là Vũ Sư nhất trọng, chắc là người nổi bật trong nhị đại đệ tử của Hắc Kiếm Môn.
Hai người khách cũng nhìn chằm chằm Lục Thiếu Du bước vào đại điện, vẻ mặt ngạc nhiên.
Bọn họ không ngờ chưởng môn mới của Phi Linh Môn là một thiếu niên.
Bên trên đại điện có bốn chiếc ghế, Lục Thiếu Du ngồi xuống ngay ghế chính giữa.
Lục Thiếu Du ngồi xuống ghế dựa tốt nhất trong đại điện, hờ hững nhìn thanh niên nam nữ.
Ba trưởng lão Hoàng Hải Ba thấy Lục Thiếu Du không nói chuyện thì đành ngồi kế bên hắn.
Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu ngồi xuống dưới tay Lục Thiếu Du, sắc mặt hơi thay đổi, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Nữ nhân mặc cung trang thấy Lục Thiếu Du chỉ kinh ngạc chóng vánh rồi mắt phượng đảo qua, cười tủm tỉm nói với Lục Thiếu Du:– Chắc hẳn các hạ chính là chưởng môn mới của Phi Linh Môn? Sư phụ đặc biệt phái hai sư huynh huynh muội chúng ta đến chúc mừng chưởng môn mới nhậm chức.
Lục Thiếu Du hờ hững nhìn nữ nhân kia:– Các người là Hắc Kiếm Môn? Đến chúc mừng ta nhậm chức mà không có quà gì sao? Hắc Kiếm Môn quá hẹp hòi.
– Cái này.
Hai người Hắc Kiếm Môn biến sắc mặt, hơi lúng túng.
Bọn họ không ngờ có người trực tiếp đòi quà.
Nữ nhân lúng túng nói: – Chỉ trách hai sư huynh muội chúng ta vội vàng đi quên mang theo quà sư phụ chuẩn bị, hôm nào sẽ đưa đến.
Lục Thiếu Du lạnh lùng nói: – Vậy được, ta chờ ở đây, các người hãy về lấy quà đi, tránh cho bị sư phụ trách thì không tốt.
Giọng điệu tốt bụng nghĩ cho người.
Hai nữ đệ tử và Phương Tân Kỳ xì cười.
– Phì.
!Các nàng không ngờ tiểu sư đệ thú vị như vậy.
Thanh niên nam, nữ càng lúng túng hơn, ho khan hai tiếng.
Nữ nhân nói tiếp:– Nếu sư phụ có trách thì đành chịu, là lỗi của chúng ta.
Nhưng sư phụ kêu chúng ta đến vì có chuyện muốn ngay mặt nói với chưởng môn mới Phi Linh Môn, chờ chúng ta trở lại tặng quà chưởng môn cũng không muốn.
Lục Thiếu Du thản nhiên nói: – Có chuyện gì? Nói đi.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ: Rốt cuộc vào vấn đề.
Nữ nhân cung trang nhìn Lục Thiếu Du, nhẹ giọng nói: – Sư phụ của ta nói Hắc Kiếm Môn và Phi Linh Môn làm hàng xóm mấy chục năm, tình cảm luôn rất tốt, hay hai phái chúng ta hợp thành một? Làm như vậy thực lực lớn mạnh hơn, sau này hai phái là người một nhà.
Lục Thiếu Du nói:– Cũng rất tốt, nếu hai phái hợp thành một thì chúng ta là người một nhà.
Nữ nhân mặc cung trang mừng rỡ, nàng không ngờ thuyết phục thành công mau như vậy, trở về sẽ được sư phụ thưởng hậu hĩnh.
Đám người Phi Linh Môn khó hiểu nhìn chưởng môn, không hiểu vì sao chưởng môn đồng ý yêu cầu này, rõ ràng ý của Hắc Kiếm Môn là nuốt chửng Phi Linh Môn.
Lục Thiếu Du nhìn đám người trong đại điện, nói với hai người Hắc Kiếm Môn:– Nhưng ta nghĩ ra cách khác càng hay.
Phi Linh Môn ta nam nhiều nữ ít, âm dương mất cân đối, hay vậy đi, ta thấy tiểu thư là người nổi bật trong nhị đại đệ tử Hắc Kiếm Môn đúng không? Tiểu thư ở lại Phi Linh Môn ta đi, vừa ý đệ tử nào trong môn thì cứ cưới nhau, đây cũng xem như hai phái kết thân.
Đồ cưới thì Hắc Kiếm Môn cứ tùy ý ra, Phi Linh Môn ta sẽ không so đo những chuyện này.
Nam đệ tử Hắc Kiếm Môn ngạc nhiên nhìn Lục Thiếu Du:– Cái gì? Chưởng môn có ý gì?Trong đám đệ tử, một tên đầu trọc bắt mắt tiến lên lớn tiếng nói: – Chưởng môn, đệ tử nguyện ý cưới vị tiểu thư này vì Phi Linh Môn.
– Ha ha ha, ta cũng đồng ý!Nhiều đệ tử tiến lên góp lời, cười ồ lên.
Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói: – Tiểu thư thấy sao? Tự mình chọn một phu tế đi.
Lục Thiếu Du hờ hững liếc mắt hai đệ tử Hắc Kiếm Môn.
Thanh niên cõng kiếm sắc mặt âm trầm nói: – Phi Linh Môn có ý gì? Hắc Kiếm Môn ta và Phi Linh Môn kết thân, giờ Phi Linh Môn ngươi đang đùa giỡn Hắc Kiếm Môn ta sao?Ánh mắt Lục Thiếu Du nghiêm nghị lóe tia sáng lạnh liếc qua thanh niên, có sát khí khuếch tán:– Càn rỡ! Ngươi là thân phận gì, dám nói kiểu đó với ta?Lục Thiếu Du trầm giọng nói: – Hoàng trưởng lão, bắt người này cho ta!Hoàng Hải Ba cảm nhận khí thế từ người Lục Thiếu Du, biến sắc mặt nói: – Chưởng môn, điều này e rằng không ổn, đừng để hai phái phân tranh.
Lục Thiếu Du nét mặt sa sầm nói: – Hoàng trưởng lão là chưởng môn hay ta? Hoặc là Hoàng trưởng lão không thèm để chưởng môn vào mắt, không để môn quy Phi Linh Môn vào mắt?Lục Thiếu Du nhìn Hoàng Hải Ba chằm chằm.
Đám người trong đại điện cảm nhận khí lạnh từ người Lục Thiếu Du, trừ ba trưởng lão ra hầu như mọi người như rơi vào ao lạnh, người run rẩy.
Bọn họ thế mới biết tiểu chưởng môn có sát khí làm người rét run.
Cơ mặt Hoàng Hải Ba co giật nhìn thẳng ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thiếu Du, lên tiếng: – Tuân lệnh chưởng môn! Hoàng Hải Ba đứng dậy.
– Tiểu tử Hắc Kiếm Môn, dám càn rỡ trong Phi Linh Môn? Ngoan ngoãn đứng yêu!Hoàng Hải Ba kết ấn đánh ra, chân khí màu lam bao bọc quanh thân gã.
Hoàng Hải Ba giẫm mạnh xuống đất hóa thành cái bóng mơ hồ vọt hướng thanh niên Hắc Kiếm Môn, chưởng ấn giáng xuống.
Thanh niên Hắc Kiếm Môn hét to một tiếng: – Phi Linh Môn ngươi mà dám ra tay thì Hắc Kiếm Môn ta sẽ không bỏ qua!Thanh niên Hắc Kiếm Môn nhanh chóng lùi ra sao.
Hoàng Hải Ba có thực lực Vũ Phách nhị trọng, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt thanh niên Hắc Kiếm Môn.
Chưởng ấn hóa thành trảo chộp vai thanh niên Hắc Kiếm Môn, tốc độ nhanh như sấm sét.
Vù vù vù! Thanh niên Hắc Kiếm Môn không ngờ người Phi Linh Môn đánh thật, gã buộc lòng phải lùi nhanh lại, tay phải thò ra sau định rút kiếm rộng sau lưng.
Hoàng Hải Ba sắc mặt âm trầm nói: – Còn muốn chống cự? thành thật chút đi!Hoàng Hải Ba trút hết bất mãn với Lục Thiếu Du vào người thanh niên Hắc Kiếm Môn, trảo ấn bắn ra mấy chỉ quang.
Vài luồng sáng chân khí chói mắt bắn ra nhanh như sấm sét giáng mạnh xuống vai trái của thanh niên Hắc Kiếm Môn.
Xoẹt xoẹt xoẹt! Thanh niên này còn chưa kịp rút kiếm thì bả vai đau nhức, năm lỗ máu phun ra, mặt trắng bệch.
Nữ nhân mặc cung trang biến sắc mặt hét lên: – Sư huynh!Nữ nhân mặc cung trang thò tay vào túi trữ vật treo bên hông, trường kiếm xuất hiện.
Lục Thiếu Du hét to một tiếng: – To gan, ngươi muốn động thủ sao?Năm ngọn lửa nóng cháy bay ra, lửa xẹt qua dòng không khí, vì khoảng cách không xa nên giây sau năm chỉ ấn đã đến trước mặt nữ nhân mặc cung trang.
Hơi nóng làm không khí vặn vẹo.
Nữ nhân mặc cung trang sợ hãi biến sắc mặt, thủ ấn lại thay đổi, mũi chân nhún nhẹ lùi nhanh về.
Trường kiếm vạch năm năng lượng ảo ảnh tàn kiếm, kiếm ảnh vung lên chém hướng năm chỉ quang lửa nóng rực.
Người ngạc nhiên hơn là đệ tử trong Phi Linh Môn, đặc biệt ba vị trưởng lão.
Lục Thiếu Du thi triển Vũ kỹ thuộc tính hỏa, lần trước hắn đấu với người chưởng môn ấn phù dùng Vũ kỹ thuộc tính thủy.
Ba trưởng lão nhướng mày:– Là Vũ Giả song hệ!Thực lực càng mạnh bọn họ càng hiểu sự cường đại của Vũ Giả song hệ.
Vù vù vù! Trong đại điện kiếm ảnh và chỉ ấn va vào nhau, năng lượng khuếch tán.
Năng lượng cuồng bạo hất văng mấy đệ tử Phi Linh Môn đứng gần dó té xuống đất.
Vù vù vù! Lục Thiếu Du đã biến mất trên ghế ngồi, ánh sáng chợt lóe, hắn lao nhanh hướng nữ tử cung trang Hắc Kiếm Môn.
Nữ tử cung trang Hắc Kiếm Môn mạnh hơn Lục Thiếu Du, nàng nhanh chóng lùi ra sau, bất giác thụt lùi ra phía ngoài đại điện.
Kiếm ảnh lắc lư, kiếm quang tăng vọt tựa như xé rách không gian bắn hướng Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du hừ lạnh một tiếng: – Hừ! Lục Thiếu Du nhíu mày, vầng sáng vàng đất chói mắt tỏa ra tạo thành vảy ngưng tụ lên áo giáp phủ quanh người hắn.
Khi kiếm quang chém tới, Lục Thiếu Du bắt ấn, kình khí chém ra.
Nương nhờ lực đẩy của kình khí Lục Thiếu Du trượt ra sau, kiếm quang dán sát thân thể xẹt qua.
Luồng gió sắc bén xuyên qua Thanh Linh khải giáp làm Lục Thiếu Du thấy hơi nhói.
Lục Thiếu Du nhếch môi:– Thực lực của tiểu thư không tệ nhưng phản ứng thì quá chậm.
Chân khí tăng vọt, chân khí vàng đất dâng lên, năng lượng khổng lồ làm dòng không khí vặn vẹo gợn sóng.
Lục Thiếu Du trầm giọng quát:– Khai Sơn chưởng!Lục Thiếu Du giẫm mạnh mặt đất, vọt lên trước, đá vụn bị đạp bể, đất đai nứt rạn.
Biểu tình nữ nhân mặc cung trang trầm trọng:– Nguy rồi!Nữ nhân mặc cung trang thấy người lạnh lõe, muốn lùi nhưng đã muộn.
Một bóng xanh tựa hồn ma cười tủm tỉm đến trước mặt nữ nhân mặc cung trang, chưởng ấn vàng chói mắt đập mạnh vào bụng nàng.
Nữ nhân mặc cung trang thậm chí không kịp dựng hộ thân cương khí.
Bùm! Khí kình cường đại trút vào bụng nữ nhân mặc cung trang.
Cổ họng nữ nhân mặc cung trang phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, thân thể như diều đứt dây bay lên cao rớt xuống cách hơn mười thước.
Nữ nhân mặc cung trang phun ra búng máu.
Bùm! Nữ nhân mặc cung trang té bên ngoài đại điện, mặt đất nứt rạn.
Lục Thiếu Du lạnh lùng nói: – Quay về nói với người Hắc Kiếm Môn tốt nhất đừng mơ mộng gì về Phi Linh Môn ta.
Tuy Phi Linh Môn không mạnh nhưng Hắc Kiếm Môn ngươi tuyệt đối không trêu vào nổi đâu!Nữ nhân mặc cung trang giãy dụa đứng dậy:– Thả sư huynh của ta ra!Trong mắt nữ nhân mặc cung trang nhìn Lục Thiếu Du dường như không tin nổi chuyện vừa xảy ra.
Đối phương chỉ là Vũ Sĩ bát trọng làm sao có thể đánh bại nàng được? Không thể nào!Lục Thiếu Du liếc ra sau lưng thanh niên Hắc Kiếm Môn bị Hoàng Hải Ba xách trong tay.
Lục Thiếu Du nói với nữ nhân mặc cung trang:– Thả hắn thì tiểu thư ở lại đây, tự chọn đi.
Nữ nhân mặc cung trang lạnh lùng nhìn Lục Thiếu Du:– Tốt, Phi Linh Môn chờ đó, nếu dám đụng vào một cọng tóc của sư huynh ta thì Hắc Kiếm Môn sẽ không tha cho các ngươi!Nữ nhân mặc cung trang xoay người đi.
Lục Thiếu Du thản nhiên nói: – Cứ đi như vậy sao? Chẳng lẽ tiểu thư cảm thấy Phi Linh Môn là nơi tiểu thư muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Lục Thiếu Du dứt lời đã vọt tới sau lưng nữ nhân mặc cung trang.
Nữ nhân mặc cung trang ngoái đầu lại, bóng áo xanh đã đứng sau lưng nàng:– Ngươi muốn làm cái gì? – Không làm gì, đến Phi Linh Môn thì phải để lại thứ gì đó, tránh cho ngươi lần sau không nhớ bài học.
Một luồng sáng nóng rực xẹt qau cắt tai trái của nữ nhân mặc cung trang.
Nữ nhân mặc cung trang hét thảm:– A! Tai phải nữ nhân mặc cung trang chảy máu ròng ròng, nguyên lỗ tai bị Hỏa Ảnh Chỉ của Lục Thiếu Du đâm thủng rớt dưới đất.
Đám người Phi Linh Môn biểu tình giật mình, không ngờ tiểu chưởng môn khi đã ra tay thì không chút mềm lòng.
Mấy nữ đệ tử biến sắc mặt.
Lục Thiếu Du lạnh lùng quát: – Cút!Trong Cổ vực này ngựa ngoan bị người cưỡi, người hiền bị ăn hiếp.
Nếu Lục Thiếu Du không tâm ngoan thủ lạt thì chức đại chưởng môn này sẽ không làm được bao lâu.
Nữ nhân mặc cung trang không dám ở lại lâu hơn, che tai phải chảy máu chạy nhanh ra thiên địa.
Thiếu niên này bề ngoài dễ ăn nhưng không ngờ là sát tinh.
Lục Thiếu Du quay đầu nhìn đám đệ tử Phi Linh Môn, ánh mắt sắc bén nói: – Mọi người nghe đây, sau này có người đến Phi Linh Môn gây sự đừng hở chút là thông báo với ta, cứ đánh thẳng tay.
Một người không đánh lại thì hai người lên, hai người không đủ thì mười người.
Người Phi Linh Môn ta không làm anh hùng hảo hán, cũng không làm người yếu hèn.
Miễn không bị ăn hiếp là được, nghe rõ chưa?Các đệ tử đồng thanh kêu lên: – Nghe rõ thưa chưởng môn!Đám đệ tử trẻ máu nóng sôi sục, nhiệt huyết đốt cháy.
Những đệ tử vốn đã mất hy vọng với Phi Linh Môn dường như bị đánh thức nhiệt huyết.
Mắt Trịnh Anh lóe tia sáng, mỉm cười với Lục Thiếu Du.
Thanh niên Hắc Kiếm Môn bị Lục Tâm Đồng xách trong tay không thể nhúc nhích, gã trừng Lục Thiếu Du:– Thả ta ra, các ngươi muốn làm cái gì? Mau thả ta!Trong mắt thanh niên Hắc Kiếm Môn tràn ngập sợ hãi, mới rồi thiếu niên này ra tay độc ác không chút mềm lòng.
Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói: – Làm gì? Chút nữa ngươi sẽ biết.
Lục Thiếu Du nói với Hoàng Hải Ba:– Hoàng trưởng lão, giao người này cho ta giải quyết, mấy đệ tử khác đi tu luyện, không có thực lực chỉ có thể bị người ăn hiếp.
Hoàng Hải Ba giao thanh niên Hắc Kiếm Môn vào tay Lục Thiếu Du, mắt lấp lóe tia sáng, không biết gã suy nghĩ cái gì.
Lục Thiếu Du trực tiếp trở lại nơi ở, hắn kéo thanh niên Hắc Kiếm Môn vào mật thất sau núi, biểu tình trầm trọng.
Lần này Hắc Kiếm Môn đến Phi Linh Môn, Hắc Kiếm Môn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Thực lực của Phi Linh Môn chưa đủ sức đối kháng lại Hắc Kiếm Môn, Lục Thiếu Du cần tìm cách ứng đối.
Thanh niên Hắc Kiếm Môn thấy mình bị đưa vào mật thất thì càng run:– Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?Ánh mắt Lục Thiếu Du âm trầm nói: – Chút nữa ngươi sẽ biết.
Mắt Lục Thiếu Du lóe tia sáng lạnh, trảo ấn chụp xuống đỉnh đầu thanh niên Hắc Kiếm Môn.
Lục Thiếu Du vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, lực cắn nuốt tuôn ra.
– A!!!Thanh niên Hắc Kiếm Môn bị tấn công bất ngờ, cơ thể co giật, chân khí không nghe theo điểu khiển xuyên qua kinh mạch tràn ra ngoài người.
Não thanh niên Hắc Kiếm Môn đau nhức sống không bằng chết.
Chốc lát sau mặt Lục Thiếu Du đỏ rực, tay hắn cầm cái xác khô.
Năng lượng chân khí khổng lồ chạy chồm trong cơ thể Lục Thiếu Du.
Tay Lục Thiếu Du ngưng tụ linh hỏa đốt xác khô thành tro tàn, hắn ngồi xếp bằng, huyết khí cuộn trào chạy lung tung trong kinh mạch khiến kinh mạch trướng nở đau nhức.
Nếu không phải kinh mạch của Lục Thiếu Du sớm được rèn luyện rộng và dày hơn thì hắn khó sống nổi.
Bản thân Lục Thiếu Du hiện rất khó chịu.
Thanh niên Hắc Kiếm Môn là Vũ Sư, Lục Thiếu Du thì là Vũ Sĩ.
Hắn nuốt chân khí của đối phương.
Nếu Lục Thiếu Du là thể chất bình thường thì đã nổ banh xác, dù vậy chân khí cuộn trào, năng lượng khổng lồ chạy chồm như ngựa điên trong người hắn.
Lục Thiếu Du biết Nam thúc không nói giỡn.
Trước kia Nam thúc đã dặn dò là Lục Thiếu Du tuyệt đối không được cắn nuốt người thực lực mạnh hơn mình, đan dược phẩm chất cao, năng lượng quá lớn thì thân thể không chịu nổi.
Lục Thiếu Du cảm thấy thực lực của thanh niên Hắc Kiếm Môn chỉ vừa đến Vũ Sư, hắn thì là đỉnh Vũ Sĩ bát trọng nên muốn thử xem.
Giờ Lục Thiếu Du đã biết Vũ Sư và Vũ Sĩ cách biệt quá lớn.
Dù là Vũ Sĩ cửu trọng và Vũ Sư nhất trọng cũng cách biệt xa, chân khí trong người thanh niên Hắc Kiếm Môn khổng lồ hơn hắn tưởng tượng nhiều.
– Luyện hóa!Lục Thiếu Du nhanh chóng vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết luyện hóa năng lượng trong thân thể.
May mắn kinh mạch và cơ thể của Lục Thiếu Du mạnh hơn người cùng tu vi, hắn cắn răng miễn cưỡng đối kháng lại.
*** Trong một đại điện, mấy người ngồi trên ghế.
Một nữ nhân mặc cung trang loang lổ vết máu đứng trong đại điện nói gì đó.
Nữ nhân mặc cung trang chính là đệ tử Hắc Kiếm Môn bị Lục Thiếu Du cắt rớt một lỗ tai trong Phi Linh Môn.
Trên bệ cao, một nam nhân áo đen tức giận quát: – Cái gì? Phi Linh Môn quá to gan!Cơn giận cháy hừng hực trong nam nhân áo đen.
Nữ nhân mặc cung trang nói: – Sư phụ phải báo thù cho đệ tử, đại sư huynh còn đang bị Phi Linh Môn bắt giữ.
Hốc mắt nữ nhân mặc cung trang ngấn lệ, nàng che lỗ tai không dám buông tay, thiếu một lỗ tai xem như bị hủy dung.
Nam nhân áo đen hỏi đám người trong đại điện:– Các vị trưởng lão thấy sao?Một lão nhân mặc trường bào nói: – Chưởng môn, Phi Linh Môn bình thường không to gan như vậy, ta lo là có cường giả chống lưng.
Mới rồi Ngọc nhi đã nói chưởng môn Phi Linh Môn là một nhãi ranh Vũ Giả song hệ, trước kia chưa từng xuất hiện trong Phi Linh Môn.
Xem khí thế từ người lão nhân thì là cường giả đẳng cấp Vũ Phách, chính là trưởng lão của Hắc Kiếm Môn.
Một lão nhân mặc trường sam đứng bên trái trầm giọng nói: – Cái này khó nói, sợ là tiểu tử chưa dứt sữa không biết nặng nhẹ, dám chống lại Hắc Kiếm Môn chúng ta.
Phi Linh Môn làm sao có cường giả được, chúng ta nên thừa dịp này tiêu diệt sạch Phi Linh Môn.
Nam nhân áo đen nói: – Hai vị trưởng lão nói đều có lý, nhưng Phi Linh Môn đột nhiên to gan như vậy e rằng có chỗ dựa, chúng ta nên điều tra rõ tình huống.
Nữ nhân mặc cung trang hỏi: – Sư phụ, còn đại sư huynh thì tính sao? Đại sư huynh vẫn đang trong tay Phi Linh Môn.
Nam nhân áo đen hừ lạnh một tiếng: – Hừ! Ta không tin Phi Linh Môn dám giết người Hắc Kiếm Môn, chắc muốn dùng đại sư huynh của ngươi để uy hiếp chúng ta.
Ta thật muốn xem Phi Linh Môn dám làm gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong mật thất.
Ánh sáng vàng đất bao phủ toàn thân Lục Thiếu Du, từng đợt chân khí sau khi được luyện hóa không ngừng rót vào đan điền khí hải của hắn.
Những chân khí này luyện hóa sơ là sẽ thuộc về Lục Thiếu Du, nhanh hơn luyện hóa đan dược nhiều.
Mấy canh giờ sau quanh thân Lục Thiếu Du dần tăng lên khí thế.
Trong đan điền khí hải của Lục Thiếu Du, chân khí dồi dào tràn ngập, chân khí lan tràn kinh mạch toàn thân, kinh mạch lại trướng to ra.
Lục Thiếu Du trầm giọng quát:– Áp súc lại!Lục Thiếu Du vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, chân khí lao mạnh vào đan điền khí hải.
Lúc này đột phá cũng nằm trong dự tính của Lục Thiếu Du.
Hắn ở trạng thái cao nhất Vũ Sĩ bát trọng, giờ nuốt Vũ Sư Hắc Kiếm Môn, đột phá Vũ Sĩ cửu trọng là chuyện nước chảy thành sông.
Bùm! Chân khí áp súc, trong đan điền khí hải của Lục Thiếu Du vang tiếng nổ trầm đục.
Đan điền khí hải mở rộng gấp mấy lần.
Vù vù vù! Năng lượng vô hình trong thiên địa ùa vào cơ thể Lục Thiếu Du, khí thế quanh thân hắn tăng vọt lên, mãi khi trời sáng hơi thở mới dần bình ổn lại.
Lục Thiếu Du thở hắt ra khí đọng trong đan điền khí hải:– Hộc hộc!Lục Thiếu Du cảm giác trong đan điền khí hải lúc này chân khí dồi dào hơn trước kia gấp mấy lần nhếch môi nở nụ cười.
Có Âm Dương Linh Vũ quyết khiến đột phá thực lực thật nhanh.
Năng lượng chân khí bị Lục Thiếu Du cắn nuốt hắn chỉ luyện hóa một góc nhỏ, Lục Thiếu Du ước chừng năng lượng này đủ cho hắn đột phá đẳng cấp đỉnh Vũ Sĩ cửu trọng, lại nuốt hồn thần dịch lần nữa là sẽ một hơi đột phá Linh Sư, Vũ Sư nhất trọng.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ: – Luyện hóa tiếp, phải nhanh chóng tăng mạnh thực lực.
Thực lực mới là tất cả, hiện tại Lục Thiếu Du chỉ là Vũ Sĩ cửu trọng, sức mạnh còn yếu, hắn phải tăng tốc độ.
Lục Thiếu Du tiếp tục luyện hóa năng lượng chân khí trong thân thể, chân khí bị hắn cắn nuốt liên tục luyện hóa hiệu quả tốt hơn một chút.
Năng lượng chân khí trong cơ thể không ngừng bị luyện hóa thành chân khí tinh thuần, tiến vào đan điền khí hải.
Chân khí tinh khiết chồng chất nhiều hơn trong đan điền khí hải.
Trong khi Lục Thiếu Du luyện hóa thời gian đã tạm thời mất đi ý nghĩa.
Năm ngày sau, cửa mật thất mở ra, bóng áo xanh đi ra ngoài.
Tiểu Long nhảy lên vai Lục Thiếu Du, thân thiết kêu:– Xèo xèo!Thiên Sí Tuyết Sư ngoan ngoãn đứng một bên.
Lục Thiếu Du cười tủm tỉm xuất quan.
Như Lục Thiếu Du dự định, sau khi đột phá Vũ Sĩ cửu trọng, luyện hóa chân khí của thanh niên Vũ Sư Hắc Kiếm Môn, đẳng cấp lên đến đỉnh cửu trọng.
Lục Thiếu Du lại dùng hồn thần dịch lần nữa là sẽ đột phá đẳng cấp Linh Sư, Vũ Sư.
Khi đó Lục Thiếu Du đạt tới Linh Sư, Vũ Sư nhất trọng, các loại thủ đoạn, dù gặp Vũ Sư lục trọng, thất trọng cũng có sức đánh lại.
Lục Thiếu Du còn nhiều con bài chưa lật.
Lục Thiếu Du quay về chỗ ở, Lục Tâm Đồng vui vẻ lao tới, trong lòng đã hoàn toàn xem hắn là người thân.
Phương Tân Kỳ nói với Lục Thiếu Du:– Chưởng môn đã bế quan hai lần trong thời gian ngắn, chưởng môn cố gắng thật, hèn gì thực lực mạnh như vậy.
Lục Thiếu Du hỏi: – Lục sư tỷ, mấy ngày nay người Hắc Kiếm Môn chưa đến sao?Lục Thiếu Du thầm lấy làm lạ vì người Hắc Kiếm Môn không đến kiếm chuyện, bọn họ thật sự sợ Phi Linh Môn sao?Phương Tân Kỳ trả lời:– Không, chắc đã bị chưởng môn hù sợ không dám đến gây sự với Phi Linh Môn chúng ta.
Lục Thiếu Du nhướng mày.
Bị hắn hù sợ? Không thể nào.
Lục Thiếu Du đọc ký ức trong đầu thanh niên Vũ Sư, hiểu sơ tình huống của Hắc Kiếm Môn.
Thanh niên là đại đệ tử của chưởng môn Hắc Kiếm Môn, nữ nhân mặc cung trang bị Lục Thiếu Du cắt rớt một lỗ tai là nhị đệ tử Triệu Ngọc.
Tiền Bá Thiên, chưởng môn của Hắc Kiếm Môn, tu vi Vũ Phách tam trọng giống Lục Thanh.
Trước kia Lục Thanh còn sống, Hắc Kiếm Môn không dám làm gì Phi Linh Môn.
Trong Hắc Kiếm Môn còn năm trưởng lão, ba người Vũ Phách nhị trọng, hai người Vũ Phách nhất trọng.
Đẳng cấp Vũ Sư thì mười mấy người, những đệ tử khác có một nửa là đẳng cấp Vũ Sĩ, thực lực tổng thể mạnh hơn Phi Linh Môn nhiều.
Tiền Bá Thiên nghe nói Lục Thanh đã chết thì muốn bá chiếm Phi Linh sơn, phái hai đệ tử đến thăm dò tình huống.
Lục Thiếu Du lẩm bẩm:– Hắc Kiếm Môn.
Không biết Hắc Kiếm Môn đang chờ cái gì nhưng chắc chắn sẽ không dễ bỏ qua.
Lục Thiếu Du phải tìm cách mới được, tránh cho Phi Linh Môn chịu thiệt lớn.
Lục Thiếu Du vốn không quan tâm Phi Linh Môn chết sống thế nào, nhưng trong Phi Linh Môn có mật thất để lại từ thời kỳ nó còn ở đỉnh cao, vậy thì khác.
Nếu Phi Linh Môn xảy ra chuyện gì, Lục Thiếu Du không mở mật thất ra được, chìa khóa nằm trong tay ba trưởng lão khác.
Hơn nữa sống trong Phi Linh Môn một thời gian, Lục Thiếu Du không muốn đệ tử Phi Linh Môn bị người tàn sát.
Nếu Hắc Kiếm Môn tấn công, đệ tử Phi Linh Môn chỉ có nước chờ bị làm thịt, không đánh lại nổi, thực lực cách biệt quá lớn.
Lục Thiếu Du nhức cái đầu, hắn cũng yếu, muốn bảo vệ Phi Linh Môn không dễ gì, hoặc nên nói là không đối kháng nổi với Hắc Kiếm Môn.
Lục Thiếu Du nhỏ giọng nói: – Nếu có Nam thúc ở đây thì tốt rồi.
Nếu có Nam thúc, tuy ngoài miệng sẽ bảo không giúp đỡ nhưng chắc chắn Nam thúc âm thầm giúp Lục Thiếu Du.
Có Nam thúc thì sợ gì Hắc Kiếm Môn nho nhỏ? Vấn đề là Nam thúc còn ở Lục gia.
Lục Thiếu Du thầm cảm thán nếu có thể kéo được một cường giả tọa trấn cho Phi Linh Môn thì hắn sẽ nhẹ gánh nhiều.
Nghĩ tới điều này Lục Thiếu Du tự giễu mình.
Cường giả thật sự làm sao coi trọng Phi Linh Môn nho nhỏ được? Địa môn đại phái đều sẽ mở rộng sơn môn hoan nghênh cường giả đến.
Thấy Lục Thiếu Du đứng sững sờ, Lục Tâm Đồng ngước đầu hỏi: – Ca ca đang nghĩ gì?Lục Thiếu Du lấy lại tinh thần:– Không có gì.
Lục Thiếu Du nói: – Ca ca đi ra ngoài một lúc, Lưu Nhất Thủ ngoan ngoãn ở đây không cho đi lung tung.
Lục Tâm Đồng chớp mắt to, nhẹ gật đầu:– Ừm! Lục Thiếu Du rời khỏi chỗ ở, nhướng mày.
Hắc Kiếm Môn cách Linh Phi sơn không xa, người Hắc Kiếm Môn không có hành động gì, vậy Lục Thiếu Du đành đích thân tới đó.
Lục Thiếu Du định tìm một người, sử dụng Sưu Linh Thuật thăm dò tình huống trước, cũng để chuẩn bị.
Lục Thiếu Du đến sau núi kêu Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long đi cùng.
Ra ngoài Phi Linh Môn, Thiên Sí Tuyết Sư đập cánh lặng lẽ biến mất.
Mang Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long theo, Lục Thiếu Du yên lòng yên dạ.
Dù gặp phải cường giả Vũ Phách, có Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư thì Lục Thiếu Du sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn, ít nhất Thiên Sí Tuyết Sư có thể chở hắn chạy trốn.
Hắc Kiếm Môn cách Phi Linh Môn không xa, gần như kề sát nhau.
Lục Thiếu Du cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư chỉ mất hai mươi phút là vào phạm vi Hắc Kiếm Môn.
Lục Thiếu Du biết Hắc Kiếm Môn chỉ là môn phái hạng ba, tính trong Cổ vực thì thế lực Hắc Kiếm Môn chẳng đáng là gì, nhưng Phi Linh Môn lại càng yếu hơn Hắc Kiếm Môn.
Lục Thiếu Du nhảy xuống Thiên Sí Tuyết Sư, nói: – Tuyết Sư, ngươi núp gần đây đi, không được lệnh của ta thì không được lộ ra.
Phía trước là Hắc Kiếm Môn, nếu Thiên Sí Tuyết Sư xuất hiện rất dễ gây chú ý, nếu vời cường giả Vũ Phách đến thì Lục Thiếu Du không chịu nổi.
Thiên Sí Tuyết Sư khẽ gầm:– Grao! Thiên Sí Tuyết Sư khép cánh nằm trong một rừng cây.
– Tiểu Long, chúng ta đi.
Lục Thiếu Du mang theo Tiểu Long vượt qua hai đỉnh núi mới đến khu vực Hắc Kiếm Môn.
Bốn phía có cỏ dại um tùm, phương xa có nhiều cây to mọc xiêu vẹo, dễ dàng ẩn thân.
Lục Thiếu Du không dám đến gần khu vực trung tâm, miễn cho bị cường giả phát hiện.
Trên ngọn núi, Lục Thiếu Du quan sát dãy kiến trúc Hắc Kiếm Môn từ xa, xung quanh không thấy người Hắc Kiếm Môn đâu.
– Sao không có ai?– Chờ.
Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống, chỉ cần gặp một đệ tử Hắc Kiếm Môn là hắn có thể thi triển Sưu Linh Thuật, biết ngay Hắc Kiếm Môn đang làm trò gì.
Thời gian chậm rãi trôi, đã đến giữa trưa, thời tiết bắt đầu nóng bức.
May mắn đã gần mùa thu, không còn mặt trời chói chang.
Chờ mấy canh giờ sau Lục Thiếu Du chửi thầm:– Chết tiệt!Lục Thiếu Du tính đổi nơi khác.
Chợt Tiểu Long co duỗi lưỡi:– Gri gri!Mắt Tiểu Long cảnh giác nhìn chằm chằm đằng trước.
– Có người đến!Lục Thiếu Du giấu đi hơi thở, hắn cảm giác có hai người xuống núi.
Một giọng nam nhân nhẹ nhàng vang lên:– Sư muội, mấy ngày không gặp, ta rất nhớ sư muội.
Một thanh âm nũng nịu dụ dỗ cất lên:– Sư huynh xấu xa, chẳng biết sư huynh nói thật hay dỗ người ta.
Lúc này một nam một nữ đi lên đỉnh núi, hai người nhìn bốn phía, tìm một lùm cỏ dày ngồi xuống, cách chỗ Lục Thiếu Du núp hơn mười thước.
Xung quanh là cỏ dày, hai người kia không ngờ còn có người khác ở đây.
Hai người bộ dạng khoảng hai mươi mốt, hai tuổi.
Nữ nhân trẻ tuổi chút, váy lộ nửa ngực, khe rãnh sâu hấp dẫn, khuôn mặt thì bình thường, không xấu nhưng cũng không quá đẹp.
Nam dáng người khôi ngô, trán rộng mắt hít, có chút xấu xa.
Lục Thiếu Du cảm giác hơi thở từ hai người, toàn là đẳng cấp Vũ Sư nhất trọng, thực lực không tệ.
Lục Thiếu Du nhìn ký ức trong đầu thanh niên Hắc Kiếm Môn biết hai người này cùng là đệ tử của Tiền Bá Thiên, chưởng môn Hắc Kiếm Môn, đứng hàng thứ ba, thứ bốn.
Tiền Bá Thiên có sáu đệ tử, bốn người đẳng cấp Vũ Sư, hai người là Vũ Sĩ bát trọng, cửu trọng.
Vừa ngồi xuống đất, thanh niên đã sờ người thiếu nữ:– Sư muội, ta nhịn hơn mười ngày rồi, hôm nay cho ta sung sướng đi.
Thiếu nữ ỡm ờ:– Sư huynh xấu xa, mới đó đã khi dễ người ta.
Mắt thiếu nữ nóng rực hùa theo thanh niên sờ soạng.
– Sư muội không thích vậy sao?Thanh niên lộ rõ háo sắc, hai tay sờ ngực thiếu nữ xoa bóp.
Thiếu nữ nhắm mắt rên rỉ.
Thiếu nữ vừa thở dốc vừa nói: – Sư huynh phải hứa với ta sau này không được đụng vào nhị sư tỷ, nếu không ta mặc kệ sư huynh.
Thanh niên khẽ nói: – Sư muội yên tâm, nhị sư tỷ bị cắt đứt một lỗ tai trong Phi Linh Môn, nhìn xấu muốn nôn, không nổi hứng được.
Sư muội tốt hơn, trong lòng ta chỉ có mình sư muội.
Thanh niên sốt ruột luồn tay vào cung trang của thiếu nữ, tay kia dọc theo lưng trượt xuống mông.
Thiếu nữ không chịu nổi khiêu khích, rên rỉ:– A.
Vậy thì tốt, trong lòng ta chỉ có sư huynh.
Bảo bối phía dưới của sư huynh mạnh hơn đại sư huynh nhiều.
Thiếu nữ giật mình nói lỡ miệng, vội im ngay.
Thanh niên cười dâm:– Cái gì? Sư muội và đại sư huynh ngủ với nhau? Hôm nay ta phải cho sư muội biết sự lợi hại của ta!Thanh niên hấp tấp cởi quần áo, hai người quen tay nhanh chóng cởi sạch đồ.
Lục Thiếu Du chửi thầm:– Đôi cẩu nam nữ!Nhìn hai người này yêu đương vụng trộm làm Lục Thiếu Du cũng nóng trong người.
Lục Thiếu Du nhỏ giọng nói với Tiểu Long: – Tiểu Long, ra tay!Chân khí bộc phát từ người Lục Thiếu Du, hắn quỳ rạp dưới đất, vọt nhanh ra ngoài như con báo săn.
Vù vù vù! Tiểu Long hóa thành luồng sáng vàng, bay nhanh ra ngoài mau hơn Lục Thiếu Du.
Tiểu Long nhanh như chớp lao về phía hai người.
– Là ai?Hai người là Vũ Sư, phát hiện ngay có hơi thở lạ sau lưng.
Nhưng bọn họ lõa thể, phản ứng chậm hơn một bước, cộng thêm Lục Thiếu Du sớm chuẩn bị sẵn cho việc đánh lén.
– Khai Sơn chưởng!Trong khi hai người hốt hoảng bò dậy thì một chưởng ấn của Lục Thiếu Du đã nhanh chóng vỗ vào ngực thanh niên.
Lực lượng cường đại truyền vào, thanh niên bị đánh văng ra.
Thân hình nho nhỏ của Tiểu Long lao tới trước Lục Thiếu Du, nó cắn mạnh vào cổ thiếu nữ trần truồng.
Thanh niên bị Lục Thiếu Du vỗ chưởng đánh bay, miệng hộc máu:– Phụt.
Lục Thiếu Du đã có tu vi đỉnh Vũ Sĩ cửu trọng, tuy thanh niên là Vũ Sư nhất trọng nhưng bất ngờ bị đánh lén cũng không chịu nổi.
Thanh niên nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm:– Ngươi là ai?Không đợi Lục Thiếu Du trả lời, thanh niên quay đầu lao xuống núi, chạy trốn quan trọng hơn, gã thậm chí không có thời gian mặc áo.
– Muốn chạy? Đã muộn mất rồi!Lục Thiếu Du đã sớm chuẩn bị sẵn, chân khí vận chuyển vào bàn chân, người vọt tới trước, năm chỉ ấn nóng rực rạch phá hư không.
Cảm giác năm chỉ ấn nóng rực ập tới lưng mình, thanh niên hoảng loạn chợt khựng lại, vội vàng tụ lại chân khí.
Một chưởng ấn chân khí vàng đất nghênh đón.
Bùm bùm bùm! Vang tiếng nổ năng lượng trên bầu trời, năng lượng khuếch tán đá vụn bay đầy trên đỉnh núi, tầng đất bị xới tung.
– Nộ Diễm Quyền!Cùng lúc đó, cú đấm của Lục Thiếu Du đánh mạnh vào người thanh niên, quyền ấn hơi nóng kèm theo lực lượng cường đại trút xuống.
Thanh niên bị đánh bay đi, máu lẫn với mảnh nhỏ nội tạng bị thanh niên phun ra.
Chợt từ xa vang tiếng hét to: – Ai đánh nhau trong Hắc Kiếm Môn của ta?Tiếng động vừa rồi gây chú ý với cường giả trong Hắc Kiếm Môn.
Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống:– Nguy rồi!Đã không kịp thi triển Sưu Linh Thuật, vài bóng người từ xa lao nhanh đến, đều cỡ đẳng cấp Vũ Phách, tốc độ nhanh như tia chớp.
Lục Thiếu Du kêu lên: – Tiểu Long, chúng ta đi mau!Lục Thiếu Du đến gần Thiên Sí Tuyết Sư, thiếu nữ trần truồng đã bị Tiểu Long hút khô máu.
Thiên Sí Tuyết Sư gầm nhẹ:– Grao! Cơ thể to lớn xoay quanh tầng trời thấp.
Chân khí vận chuyển dưới chân Lục Thiếu Du, hắn nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long thì sớm quấn vai hắn.
Vù vù vù! Thiên Sí Tuyết Sư đập cánh bay lên.
Mấy bóng người trong Hắc Kiếm Môn khi chạy lên đỉnh núi chỉ thấy thân hình Thiên Sí Tuyết Sư bay xa.
Nhìn hai cái xác không mảnh vải che thân nằm dưới đất, nam nhân áo đen rống to: – Ta chống mắt xem là ai càn rỡ trong Hắc Kiếm Môn của ta?Người này chính là chưởng môn của Hắc Kiếm Môn, Tiền Bá Thiên.
Tiền Bá Thiên phát ra tiếng húy gió trầm thấp:– ù ù!Trong Hắc Kiếm Môn có con yêu thú khổng lồ vỗ cánh bay lên, là yêu thú phi hành to bốn mươi thước, màu đen, lông chim dày.
– Chúng ta đuổi theo!Mấy người Hắc Kiếm Môn nhảy lên lưng yêu thú phi hành đuổi theo gắt gao.
Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống:– Chết tiệt, còn đuổi theo?Từ trong đầu thanh niên cho Lục Thiếu Du biết Hắc Kiếm Môn có yêu thú phi hành, nhưng chỉ là nhị giai trung kỳ bình thường, tên Hắc Tê Yêu Điểu, về tốc độ hay thực lực đều không sánh bằng Thiên Sí Tuyết Sư.
Tuy nhiên lúc này Lục Thiếu Du không có thực lực đối kháng với Hắc Kiếm Môn, hắn không đánh lại cường giả Vũ Phách.
Lục Thiếu Du nói với Thiên Sí Tuyết Sư:– Tuyết Sư, chúng ta tạm đừng về, ngươi bay một vòng đi.
Dù biết người Hắc Kiếm Môn không thể đuổi kịp nhưng Lục Thiếu Du không trở về Phi Linh Môn ngay được.
Thiên Sí Tuyết Sư đáp lại:– Grao! Thiên Sí Tuyết Sư đập hai cánh dấy lên dòng khí, chớp mắt biến mất trong sơn mạch đằng trước.
Một lát sau, Tiền Bá Thiên cưỡi trên lưng yêu thú phi hành chửi thầm:– Chết tiệt, đó là yêu thú gì mà nhanh thế?Tiền Bá Thiên nhìn yêu thú phi hành kia biến mất trong tầm mắt, gã không đuổi kịp.
Tốc độ của yêu thú đó quá nhanh, Tiền Bá Thiên không thấy rõ hình dạng của yêu thú.
Trong một sơn mạch, Lục Thiếu Du thấy đằng sau không còn bóng dáng yêu thú phi hành của Hắc Kiếm Môn, hắn nhếch môi cười.
Hắc Tê Yêu Điểu không cách nào so sánh với Thiên Sí Tuyết Sư được.
Lục Thiếu Du quan sát trên cao, cách Phi Linh Môn một khoảng dài, bên dưới là núi non trập trùng vô ngần.
Trong dãy núi có mấy con sông uốn lượn bao la, có nhiều kiến trúc khác, chắc là người bình thường cư ngụ.
Chợt có mùi thuốc bốc lên từ hiệp cốc đằng trước.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói: – Ủa? Mùi thuốc thật nồng.
Mùi vị này dường như có ai đang luyện đan.
Lục Thiếu Du lẩm bẩm:– Trong hiệp cốc này tại sao có người đang luyện đan, còn không phải là đan dược bình thường.
Nếu là đan dược phẩm cấp thấp thì không có mùi thuốc đậm đặc thế này.
Lục Thiếu Du không kiềm được lòng tò mò, dnặ dò Thiên Sí Tuyết Sư chờ ngoài hiệp cốc:– Tuyết Sư, ngươi chờ ta ở bên dưới, ta đi xem sao.
Lục Thiếu Du giấu đi hơi thở, hắn bò hướng hiệp cốc, dọc theo mùi đan dược lặng lẽ tiến lên.
Có thể luyện chế ra đan dược phẩm cấp cao hiển nhiên không phải kẻ yếu, Lục Thiếu Du phải hết sức cẩn thận.
Rình ngó người ta luyện đan là hành động không lễ phép.
Vù vù vù! Chợt có hai người rạch phá dòng không khí mang theo tiếng xé gió sắc bén đáp xuống hiệp cốc.
Lục Thiếu Du cảm nhận hai hơi thở cường đại, hắn không dám thở mạnh thầm nghĩ: – Thực lực mạnh quá!Thực lực quá mạnh, mạnh đến khó tin, Lục Thiếu Du ước chừng cỡ Vũ Suất.
Nếu so với Vũ Phách thì như con kiến và con voi.
Người đứng bên trái hét to: – Đông Vô Mệnh, ta biết ngươi ở đây, ra đi!Thanh âm quanh quẩn trong hiệp cốc.
Hai người khoảng năm mươi tuổi, mặc trường bào.
Người bên trái cao hơn chút, mặc áo trắng, tóc cũng trắng, không gió áo tự bay, khí thế hùng hồn chấn vỡ đá vụn xung quanh.
Người khác lùn hơn, mập hơn nhiều, đôi mắt âm trầm, vầng sáng vàng đất bao quanh người, khí thế sắc bén.
Khí thế đó làm Lục Thiếu Du núp ở phía xa bị ức chế.
Trong hiệp cốc vang lên thanh âm trầm thấp:– Ha ha ha! Hai kẻ vô sỉ, các ngươi có giỏi thì tự mình đi vào!Thanh âm chứa khí lạnh, giọng nói lạnh băng làm người rợn gai ốc.
Thanh âm này rất quen thuộc.
Lục Thiếu Du núp dưới một tảng đá to, giọng nói làm hắn cảm giác đã nghe ở đâu đó.
Lão nhân âm trầm hơi mập hét to một tiếng: – Đông Vô Mệnh, ngươi sắp chết còn cố vùng vẫy sao? Cho rằng bày một độc trận thì chúng ta không vào được hả?Chân khí bộc phát, lão nhân mập âm trầm nhảy vọt lên lao hướng hiệp cốc.
Cương quyển bao phủ người lão nhân tóc bạc, lão cũng lao vào hiệp cốc.
Bùm bùm bùm! Trong hiệp cốc truyền ra các tiếng nổ.
Lục Thiếu Du núp sau tảng đá to, không biết chuyện gì xảy ra bên trong nhưng thanh âm trong hiệp cốc rất quen thuộc, chắc chắn là người quen Lục Thiếu Du từng gặp.
– Để xem đó là ai?Lục Thiếu Du biết cường giả đẳng cấp cỡ này chiến đấu thì hắn không tư cách xen vào, sơ sẩy một cái sẽ bị đối phương phát hiện.
Nhưng thanh âm quen thuộc khiến Lục Thiếu Du thầm thắc mắc, hắn cắn răng bò lên hiệp cốc, nhìn xuống phía dưới.
Bùm bùm bùm! Lục Thiếu Du thấy trong sơn cốc tràn ngập khói độc màu đen đậm đặc, hai lão nhân tấn công dồn dập quét bay khói độc không thể gần người.
Hiệp cốc rung rinh, trên bầu trời vang vọng tiếng nổ điếc tai.
Hai lão nhân công kích đã đến trình độ khủng bố, mỗi đợt công kích vung ra vặn vẹo không gian gây tiếng nổ.
Chính giữa sơn cốc, mùi thuốc đậm đặc lại dâng lên, có người vẫn đang luyện chế đan dược.
Hai lão nhân không ngừng công kích làm người kia hơi thở không ổn định, rất khó luyện chế đan dược thành công.
Lão nhân mập âm trầm hét to một tiếng: – Đông Vô Mệnh, độc trận của ngươi không có gì hay ho cả, phá!Chân khí thuộc tính thổ bộc phát, lão nhân mập âm trầm cách không vỗ chưởng.
Chưởng thế đánh ra, năng lượng vô hình dao động kịch liệt trong hiệp cốc.
Chưởng ấn to mấy trăm thước dung nhập vào không gian, lặng lẽ quét về hướng đầy mùi thuốc.
Khói độc đen đậm đặc chớp mắt tụ tập lại thành móng vuốt khói đen khổng lồ đằng trước chưởng ấn.
Chưởng ấn vỗ mạnh vào móng vuốt khói đen, năng lượng chân khí thuộc tính thổ hùng hồn thoáng chốc tràn ngập, không gian hiệp cốc bị vặn vẹo.
Thanh thế khiến người sợ hãi, làm Lục Thiếu Du ở bên trên hiệp cốc tim đập nhanh nhìn lén.
Đây mới là cường giả thật sự, giơ tay nhấc chân, mỗi đợt công kích cực kỳ cường đại.
Bùm!Năng lượng cuồng bạo thổi tan, móng vuốt khói đen nhìn như yếu ớt nhưng lúc này lại là không gì phá nổi nhất.
Khói đen bị đánh tan lại nhanh chóng ngưng tụ xen lẫn mùi nồng gay mũi, trong khói có chất độc, lỡ hít một hơi sẽ gặp rắc rối.
– Chẳng lẽ là lão độc vật?Lục Thiếu Du nhìn khói độc đầy trời, liên tưởng thanh âm quen thuộc kia, hắn nghĩ ngay một người.
Lão độc vật Thôi Hồn Độc Suất.
Trong khói độc lại vọng ra tiếng quát:– Hừ! Độc trận của ta sao có thể bị các ngươi dễ dàng phá?Lục Thiếu Du nghe kỹ hơn:– Đúng là lão độc vật rồi, sao lão ở đây?Thanh âm trong khói độc trừ lão độc vật Thôi Hồn Độc Suất ra còn có ai? Lần trước chạy trốn trong Sơn mạch Vụ Đô, Lục Thiếu Du cứ tưởng sau này không còn dịp gặp lại lão độc vật, ai ngờ tình cờ gặp tại đây.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói: – Thôi, đi cho rồi.
Lão độc vật không dễ chọc, nếu thấy Lục Thiếu Du không chừng lại cho hắn ăn một viên độc dược, đi thì hơn.
Vở kịch này không thể xem, sơ sẩy một cái là mất mạng nhỏ.
Lão nhân tóc bạc hét to một tiếng: – Đông Vô Mệnh, ta chờ xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu? Với tình huống hiện tại của ngươi chắc không chịu được lâu đúng không? Để xem ngươi có thể đối kháng lại hai chúng ta hợp sức không?Hai lão nhân tự kết ấn, hai năng lượng hùng hồn trong ngưng tụ hiệp cốc, không gian run rẩy.
Năng lượng cuồng bạo tràn ngập hình thành vầng sáng rực rỡ một xanh một vàng, hóa thành hai quả cầu năng lượng to lớn.
Hai quả cầu ánh sáng xoay tròn, năng lượng ngập trời, thiên địa như chìm xuống, năng lượng này quá khủng bố.
Hai lão nhân nhanh chóng đổi thủ ấn đẩy quả cầu năng lượng, lực lượng tuôn ra.
Vù vù vù! Hai quả cầu ánh sáng xé rách không gian, vặn vẹo dòng không khí rít gào đập vào khói độc dày, năng lượng kèm theo khiến người hết hồn cảm nhận nó.
Khói độc màu đen đậm đặc bám vào chính giữa, mùi hôi bốc lên cao.
Sóng năng lượng kịch liệt nổi gợn sóng khiến tim người đập nhanh.
Chớp mắt hai quả cầu năng lượng to lớn đập mạnh vào khói độc, khói độc như sóng dạt ra, gợn sóng vặn vẹo không gian to lớn trong hiệp cốc.
Không gian biến hình, trướng to ra.
Bùm bùm bùm! Vang tiếng nổ điếc tai trên bầu trời, ba năng lượng to lớn va chạm trong không trung.
Các năng lượng đụng mạnh, bão năng lượng khủng bố như cơn lốc thổi quét.
Hiệp cốc rung rinh tựa động đất.
Bùm bùm bùm! Trong hiệp cốc lại vang tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Khói đen tan tác, đoàn lửa khổng lồ bay tứ tung.
Chính giữa hiệp cốc, một lão nhân áo đen ngồi xếp bằng, miệng chảy ra vết máu, mặt tái nhợt.
Trước mắt lão nhân áo đen có cái đỉnh to, các đốm lửa tứ tán chính là linh hỏa nổ tung trong đại đỉnh.
Lục Thiếu Du định thừa dịp bỏ chạy nhưng mới đứng dậy thì vì thực lực ba người quá mạnh chấn động hiệp cốc, đá rơi như mưa làm hắn cùng một hòn đá cao hai thước lăn xuống dưới.
– Chết tiệt!Lục Thiếu Du nhanh chóng vận chuyển chân khí, đá vụn đập túng lưng hắn.
Lục Thiếu Du nhảy vọt mấy cái, mặt xám mày tro đáp xuống một sơn cốc, vừa lúc đứng cách Thôi Hồn Độc Suất không xa.
Lục Thiếu Du vừa rớt xuốc hiệp cốc thì nó rơi khỏi vai hắn, giờ lại nhảy lên người hắn.
Thôi Hồn Độc Suất, hai lão nhân nhìn Lục Thiếu Du đột nhiên xuất hiện, cùng nhướng mày.
Lục Thiếu Du cười khổ chào Thôi Hồn Độc Suất:– Lão thúc, chúng ta lại gặp mặt.
– Là tiểu tử nhà ngươi? Ta cứ nghĩ ngươi đã chết trong Sơn mạch Vụ Đô.
Thôi Hồn Độc Suất cất đại đỉnh trước mặt, nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, khá bất ngờ khi thấy hắn.
Ánh mắt Thôi Hồn Độc Suất nghi ngờ nhìn Tiểu Long trên vai Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du hành lễ:– Suýt chết mới thoát ra, các người tiếp tục đi, ta không quấy rầy, xin phép đi trước.
Lục Thiếu Du xoay người định chạy ra ngoài hiệp cốc, hắn không chơi chung với bọn họ nổi.
Lão nhân mập âm trầm nhìn Lục Thiếu Du, nói: – Tiểu tử, ngươi và Đông Vô Mệnh quen nhau? Vậy đừng đi nữa.
Thôi Hồn Độc Suất liếc lão nhân mập âm trầm:– Phương Thành Hữu, một đứa nhóc chưa dứt sữa mà ngươi cũng muốn giết sao? Hắn không hề biết chuyện giữa ta và Thiên Tinh tông các ngươi.
Thôi Hồn Độc Suất ném viên đan dược cho Lục Thiếu Du:– Tiểu tử, đây là thuốc giải Phệ Huyết Hóa Cốt đan, ngươi mau đi đi.
Lục Thiếu Du nhận lấy đan dược, sửng sốt nhìn.
Lão độc vật bị gì mà nổi lòng từ bi? Nhưng Lục Thiếu Du đã sớm giải độc rồi.
Lão nhân mập âm trầm lạnh lùng quát: – Đông Vô Mệnh, ngươi chưa từng tốt bụng như vậy, tiểu tử này và ngươi có quan hệ không giống bình thường, ta càng không thể thả hắn!Lão nhân mập âm trầm lao hướng Lục Thiếu Du.
Thôi Hồn Độc Suất biến mất tại chỗ, lão chắn trước mặt Lục Thiếu Du:– Phương Thành Hữu, ta chỉ nợ tiểu tử này một nhân tình, ngươi có cần vậy không?Bàn tay Thôi Hồn Độc Suất vung khói độc màu đen bao phủ không gian.
Thôi Hồn Độc Suất nói với Lục Thiếu Du:– Tiểu tử, trốn nhanh lên, thoát được coi như ngươi lớn mạng, không thoát được xem như xui.
Thôi Hồn Độc Suất xách Lục Thiếu Du bay ra ngoài hiệp cốc.
Lão nhân tóc bạc cũng bay lên trên, chân khí vận chuyển phong tỏa không gian to lớn:– Thôi Hồn Độc Suất, ngươi không trốn thoát được!Thôi Hồn Độc Suất sắc mặt âm trầm nói: – Tất Phương Sơn, hai tên vô sỉ, có giỏi thì đấu tay đôi!Lão nhân mập âm trầm Phương Thành Hữu đến sau lưng Thôi Hồn Độc Suất, hai lão nhân một trước một sau bao vây Thôi Hồn Độc Suất vào giữa.
Lục Thiếu Du ở giữa không trung thầm nghĩ lão độc vật tốt nhất đừng thả hắn rơi xuống, hắn không có Vũ kỹ bay nếu té xuống sẽ bị thương nặng.
Lão nhân tóc bạc lạnh lùng nói: – Đấu tay đôi? Một người sẽ không làm gì ngươi được.
Vô sỉ? Đông Vô Mệnh nhà ngươi tốt lành hơn ai?Lục Thiếu Du khẽ hỏi Thôi Hồn Độc Suất:– Hiện tại nên làm gì? Thôi Hồn Độc Suất khẽ thở dài: – Còn làm sao được? Ta đã bị thương nặng, dù không bị thương thì không đánh lại hai người đó hợp tác.
Hiện tại ta chỉ có thể liều mạng, nhưng lại liên lụy ngươi nữa.
Phương Thành Hữu âm trầm quát to: – Đông Vô Mệnh, hôm nay là ngày chết của ngươi.
Không ngờ ngươi còn dám trở về Cổ vực, đây là ngươi tự tìm đường chết!Thôi Hồn Độc Suất hừ lạnh một tiếng: – Hừ! Ngươi nghĩ có thể trói buộc được ta sao.
Nếu lần này ta không chết thì lần sau chắc chắn sẽ tiêu diệt Thiên Tinh tông các ngươi!Trong mắt Thôi Hồn Độc Suất lộ ra oán hận, tay chộp vai Lục Thiếu Du, một tay biến đổi khẩu quyết.
Thôi Hồn Độc Suất phun ra tinh huyết lơ lửng trong không trung, khói đen tuôn ra từ tay lão, khói đen nhanh chóng bao lấy tinh huyết.
Khói đen tỏa mùi hôi gay mũi, Thôi Hồn Độc Suất đứng trên bầu trời hiệp cốc, linh lực dao động quanh thân, người run bần bật biểu tình vặn vẹo dữ tợn.
Thấy bộ dạng của Thôi Hồn Độc Suất, Phương Thành Hữu và tất Phương Sơn biến sắc mặt nói: – Ngươi dám dùng tinh huyết cho độc ăn?Thôi Hồn Độc Suất hét to một tiếng: – Nếu ta không chết sẽ giết bởi Thiên Tinh tông!Thôi Hồn Độc Suất đánh ra thủ ấn, khói đen đậm đặc trước mắt biến thành muôn vàn sợi tơ đen, mỗi sợi to cỡ sợi tóc.
Tơ đen xuyên thấu không gian bắn hướng Phương Thành Hữu, Tất Phương Sơn.
Phương Thành Hữu, Tất Phương Sơn kinh hoàng kết ấn bày hộ thân cương quyển trước mặt, lực công kích ập hướng độc khí tơ đen, không dám để chúng nó gần người.
Nhưng các độc khí tơ đen rất mạnh, chúng nó bao phủ ở giữa không trung, hoàn toàn giam cầm Phương Thành Hữu, tất Phương Sơn.
Vù vù vù! Thôi Hồn Độc Suất xách Lục Thiếu Du nhảy lên hiệp cốc, bay trong không khí vượt hai đỉnh núi.
Thôi Hồn Độc Suất phun ngụm máu:– Phụt.
Mặt Thôi Hồn Độc Suất trắng bệch, không thể chống đỡ được lâu hơn, té xuống sơn mạch.
Bùm bùm bùm! Rớt xuống đất Thôi Hồn Độc Suất lại phun máu, hai người té từ mấy thước xuống.
Mông Lục Thiếu Du đau nhức, dường như hắn ngồi trúng hòn đá nhọn, suýt nát cúc hoa.
Thôi Hồn Độc Suất nói:– Tiểu tử, đi nhanh lên, người Thiên Tinh tông sẽ không tha cho ngươi, độc khí của ta không giam cầm bọn họ được bao lâu.
– Còn lão thì sao?Lục Thiếu Du vốn định đi nhưng thấy lão độc vật luôn giục hắn chạy trốn, lòng thầm nghĩ: – Lão độc vật cũng tốt thật.
Thôi Hồn Độc Suất vùng vẫy bò dậy, nói: – Ta không còn sức chạy, cũng không trốn thoát được.
Mặc kệ ta, ngươi đi mau, chậm trễ nữa sẽ không kịp.
Lòng Lục Thiếu Du giãy dụa, hắn chạy trốn một mình thì không thành vấn đề, bên ngoài có Thiên Sí Tuyết Sư đang chờ.
Nhưng sợ là lão độc vật sẽ gặp nguy hiểm.
Lục Thiếu Du nói: – Lão độc vật, coi như ta tốt bụng cứu mạng lão.
Nếu không cứu được thì chúng ta chỉ còn cách chết chung.
Lục Thiếu Du kêu Thiên Sí Tuyết Sư đến, trong đầu hắn luôn có mối liên kết với Thiên Sí Tuyết Sư.
Hiện tại Thiên Sí Tuyết Sư đang ở gần đây.
Vù vù vù! Tiếng đập cánh xé gióa vang lên, Thiên Sí Tuyết Sư xuất hiện trên tầng trời thấp.
Thấy Thiên Sí Tuyết Sư, Thôi Hồn Độc Suất kinh ngạc kêu lên: – Thiên Sí Tuyết Sư, là Thiên Sí Tuyết Sư!Thôi Hồn Độc Suất biết lai lịch của Thiên Sí Tuyết Sư.
Lục Thiếu Du nói: – Lên mau, chúng ta chạy trốn trước.
Lục Thiếu Du leo lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, lòng thầm cầu nguyện hai cường giả có đuổi theo cũng đừng nhanh hơn Thiên Sí Tuyết Sư.
Thôi Hồn Độc Suất nhìn chằm chằm Thiên Sí Tuyết Sư bay lơ lửng tầng trời thấp:– Tiểu tử nhà ngươi có Thiên Sí Tuyết Sư, ta đã xem thường ngươi.
Chợt trong hiệp cốc truyền đến hai tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Bùm bùm!Trong không trung tràn ngập năng lượng cường đại.
Thôi Hồn Độc Suất giật mình nhảy ngay lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư:– Nguy rồi, bọn họ thoát khốn!Vù vù vù! Thôi Hồn Độc Suất đập cánh bay nhanh tới trước.
Hiệp cốc phía xa có hai bóng người nhanh như chớp rạch phá hư không đuổi theo.
Lục Thiếu Du ra lệnh: – Tuyết Sư mau lên!Tốc độ của Phương Thành Hữu, Tất Phương Sơn nhanh hơn cả Thiên Sí Tuyết Sư.
Thiên Sí Tuyết Sư khẽ gầm:– Grao! Cơ thể khổng lồ đập cánh xẹt qua hư không, tiếng gió rít vang bên tai.
Thiên Sí Tuyết Sư đã bay với tốc độ nhanh nhất.
Thôi Hồn Độc Suất nói: – Tiểu tử, tuy Thiên Sí Tuyết Sư của ngươi rất nhanh nhưng mới chỉ là nhị giai, hai lão quỷ kia toàn là cường giả Vũ Suất, Thiên Sí Tuyết Sư thua xa về mặt tốc độ.
Lục Thiếu Du sốt ruột hỏi: – Vậy phải làm sao?Mắt thấy hai cường giả càng lúc càng đến gần.
Thôi Hồn Độc Suất hỏi: – Khí độc đan lần trước ta đưa cho ngươi đâu?Lục Thiếu Du trả lời:– Sớm dùng xong rồi.
Khí độc đan bị Lục Thiếu Du dùng lúc trong Sơn mạch Vụ Đô, nếu không hắn làm sao thoát khỏi vòng vây yêu thú?Phương Thành Hữu, Tất Phương Sơn nhanh chóng đuổi theo, khoảng cách dần rút ngắn còn khoảng ngàn thước, sắp đuổi kịp.
– Đông Vô Mệnh, ngươi không chạy thoát được, không ngờ còn có yêu thú như Thiên Sí Tuyết Sư.
Nhưng đẳng cấp thực lực quá thấp, Thiên Sí Tuyết Sư không thể cứu ngươi được!Lục Thiếu Du hỏi dồn: – Lão độc vật, chúng ta sắp tàn đời rồi, lão còn cách nào không?Hai cường giả quá mạnh, Thiên Sí Tuyết Sư không nhanh bằng Phương Thành Hữu và Tất Phương Sơn, thực lực của bọn họ thật khủng khiếp.
Thôi Hồn Độc Suất lạnh lùng quát: – Thiên Tinh tông chết tiệt, hôm nào ta sẽ giải quyết nó!Cơ mặt Thôi Hồn Độc Suất co giật, dường như tiếc của.
Thôi Hồn Độc Suất kết thủ ấn, sương mù bảy sắc dày đặc bao phủ không gian sau lưng lão.
Trong sương mù bảy sắc có một luồng năng lượng khổng lồ khuếch tán cùng với mùi nồng ngặc gay mũi che kín bầu trời.
Không còn thấy bóng dáng tất Phương Sơn, Phương Thành Hữu đâu, bình thường đó Thiên Sí Tuyết Sư bay xa.
Thôi Hồn Độc Suất nói: – Chúng ta cần tìm một chỗ đặt chân, chiêu này là vũ khí cuối cùng của ta nhưng cũng không thể giam cầm bọn họ lâu hơn.
Lục Thiếu Du tò mò hỏi: – Lão độc vật mới dùng thứ gì vậy?Mới rồi Lục Thiếu Du thấy trong sương mù bảy sắc chứa năng lượng kinh người, vẻ mặt lão độc vật tiếc của đứt ruột, dường như sương mù bảy sắc không phải vật bình thường.
Thôi Hồn Độc Suất đau lòng nói: – Đó là tài liệu ta dùng để luyện chế độc đan cao giai lục phẩm.
Ta bỏ ra nhiều thời gian, công sức, tu luyện thành công là sẽ đột phá đến cảnh giới Linh Vương, hiện tại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nếu muốn gom lại tài liệu lần nữa sẽ mất chín năm, mười năm trời.
Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm không khí đằng sau, vẫn rất lo:– Bọn họ sẽ không đuổi theo được đi?Thôi Hồn Độc Suất trả lời:– Tạm trời thì không đuổi theo được nhưng chúng ta cần tìm nơi đặt chân.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói: – Chỗ càng nguy hiểm càng an toàn.
Lục Thiếu Du nhìn sơn mạch liên miên rừng cây bên dưới, nói với Thiên Sí Tuyết Sư:– Tuyết Sư, chúng ta đáp xuống.
Đây là sơn mạch có rừng cây um tùm, diện tích lớn không biết đang ở đâu.
Lục Thiếu Du vào sơn mạch, kêu Thiên Sí Tuyết Sư khép cánh lại.
Thôi Hồn Độc Suất hỏi: – Tiểu tử, ngươi còn dám ở lại đây? Không sợ hai lão quỷ kia tìm tới sao?Lục Thiếu Du đáp:– Nếu hai người kia lại đuổi theo dù chúng ta muốn trốn cũng không thoát, còn không bằng núp tại đây.
Bọn họ sẽ cho rằng chúng ta thừa dịp chạy xa, không ngờ chúng ta núp gần đây.
Lục Thiếu Du quan sát bốn phía, gần đây vừa lúc có sơn động khá to.
Lục Thiếu Du nói: – Chúng ta tạm nghỉ trong này đi, chờ một đêm chắc bọn họ sẽ đi xa.
Lúc này sắc trời đã là hoàng hôn, Phương Thành Hữu, Tất Phương Sơn không dễ tìm người.
Thôi Hồn Độc Suất nói: – Ngươi rất có gan, dù sao ta không đi nổi nữa, nghe theo ngươi.
Hai người vào hang.
Lục Thiếu Du âm thầm dặn Tiểu Long canh giữ ở cửa hang phòng ngừa hai cường giả kia tìm đến hắn sẽ biết ngay.
Trong sơn động.
Thôi Hồn Độc Suất nói: – Xem như tiểu tử nhà ngươi đã cứu mạng ta, lần trước ngươi cũng giúp đỡ ta.
Ta nợ ngươi nhân tình hai lần, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ta chưa từng nợ ai, chờ ta lành vết thương có thể đồng ý làm hai việc trong khả năng cho ngươi.
Lục Thiếu Du không khách sáo hỏi ngay:– Lão độc vật nói thật không?Một cường giả Linh Suất đồng ý làm hai điều, lời hứa này rất đáng giá.
– Ta không đến mức lừa nhóc con nhà ngươi.
Thôi Hồn Độc Suất liếc Lục Thiếu Du:– Còn nữa, nếu ngươi còn gọi ta là lão độc vật thì ta sẽ cho ngươi nếm thử chút độc.
Lục Thiếu Du phản xạ thụt lùi mấy bước, mỉm cười nói: – Cái tên lão độc vật rất dễ nghe, lão vẫn muốn ăn bớt bắt ta kêu lão là thúc sao? Ta không làm.
Thôi Hồn Độc Suất khẽ thở dài: – Tuỳ ngươi, nhiều năm qua ngươi là người chuyện với ta nhiều nhất.
Thôi Hồn Độc Suất nhìn Lục Thiếu Du, cười giễu, vẻ mặt không còn âm u lạnh lùng người sống không được tới gần.
Lục Thiếu Du hỏi: – Tại sao? Lão không có người thân sao?Thôi Hồn Độc Suất trả lời:– Người nhà chết lâu rồi.
Lục Thiếu Du tò mò hỏi: – Còn thê tử của lão? Lão không thành thân sao?– Thê tử.
Vốn có một vị hôn thê.
Khuôn mặt bình tĩnh của Thôi Hồn Độc Suất chợt vặn vẹo, mắt lóe tia sáng lạnh:– Tiếc rằng nữ nhân kia lòng dạ rắn rết hại ta cửa nát nhà tan.
Ta sống là để tìm ả báo thù, nhưng ả đi Thiên Tinh tông, mấy lần ta muốn giết ả nhưng không thể.
Lục Thiếu Du không ngờ lão độc vật còn có quá khứ khổ như vậy, hắn vô tình hỏi trúng vết thương lòng của người ta.
Lục Thiếu Du thấy tội lỗi:– Lão độc vật, ngại quá, ta không nên hỏi những chuyện này.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh khẽ thở dài: – Không sao, ta mãi không quên nữ nhân kia, ta sống vì lấy mạng ả.
Chỉ hận là Thiên Tinh tông quá mạnh, sức một mình ta không đối kháng lại cả Thiên Tinh được.
Vẻ mặt Thôi Hồn Độc Suất cô đơn.
Lục Thiếu Du không biết Thiên Tinh tông mạnh cỡ nào nhưng hai lão nhân kia là người của Thiên Tinh tông, cộng với mấy tháng trước dường như lão độc vật bị Thiên Tinh tông truy sát, từ đó suy ra thực lực của Thiên Tinh tông.
Thiên Tinh tông dù gì là một tông phái, lão độc vật có một mình, chắc chắn không đánh lại nguyên tông phái người ta.
Lục Thiếu Du ngần ngừ một lúc, hỏi: – Lão độc vật dù gì là Linh Giả đẳng cấp Linh Suất, chẳng lẽ không có bằng hữu sao?Theo Lục Thiếu Du biết thì mỗi Linh Giả đều có một thế lực lớn, nhất là cường giả Linh Suất như Thôi Hồn Độc Suất, có vài cường giả Vũ Suất tình cảm tốt là chuyện thường, có bằng hữu là Vũ Vương cũng không lạ.
Vì tác dụng đặc biệt của Linh Giả, có vài chuyện Vũ Giả không thể thiếu Linh Giả nên hai người thường đi chung.
Thông thường cường giả đẳng cấp Linh Suất như Thôi Hồn Độc Suất không ai dám chọc, một vì thực lực Linh Suất vốn đã cao, chọc vào Linh Suất tương đương chọt túng tổ ong.
Linh Suất vung tay một cái có thể mời đến nhiều Vũ Giả cường đại hỗ trợ, cho nên Linh Giả không dễ chọc.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói: – Ngươi sai rồi.
Tuy ta là Linh Giả nhưng vì báo thù, ta vô tình được một quyển công pháp tu độc, tu luyện độc công, chuyên tu độc trong thiên hạ.
Ngươi cảm thấy Linh Giả toàn thân là độc như ta có mấy ai dám tới gần? Cộng với tính tình của ta không muốn để ý tới ai, nên ta không có bằng hữu.
Lục Thiếu Du thở dài, cũng đúng, lão độc vật toàn thân là độc cộng với bộ dạng người sống đừng đến gần, ai dám chơi với lão? Hèn gì Thôi Hồn Độc Suất không tìm được người giúp đỡ.
Lục Thiếu Du hỏi: – Giờ lão có tính otná gì không?Mắt Thôi Hồn Độc Suất tràn đầy nỗi hận:– Chờ ta lành vết thương lại đi Thiên Tinh tông báo thù.
Lục Thiếu Du nói: – Lão đi là tự sát, lão biết rõ thế lực Thiên Tinh tông cường đại còn cứng rắn xông? Không chừng trong Thiên Tinh tông có người rất hy vọng lão tới.
Thôi Hồn Độc Suất trừng Lục Thiếu Du:– Có thù chẳng lẽ không trả? Đông Vô Mệnh ta không phải loại người tham sống sợ chết!Lục Thiếu Du nói: – Lão không tham sống sợ chết, lão chết thì mãi mãi không thể trả thù, lão chết thì người trong Thiên Tinh tông vui mừng.
Lão sống mới khiến bọn họ nhức đầu.
Cơ mặt Thôi Hồn Độc Suất co giật, vẻ mặt buồn bã.
Lục Thiếu Du nói thẳng:– Một mình lão cũng không báo thù thành công được, cần gì phải đi?Thôi Hồn Độc Suất lạnh nhạt nói: – Hừ! Dù vậy thì ta chết cũng kéo theo người chôn chùng.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: – Lão anh hùng, khâm phục.
Hy vọng lúc đó lão có thể kéo theo nữ nhân kia chôn cùng.
Thôi Hồn Độc Suất im lặng, không biết nên nói những gì.
Đã bao nhiêu lần Thôi Hồn Độc Suất xông vào Thiên Tinh tông nhưng không thấy được cái bóng của nữ nhân kia.
Thôi Hồn Độc Suất khẽ thở dài: – Xem ra đời này ta báo thù khó khăn, thật hận.
Không khí tràn ngập bi thương.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói: – Lão độc vật đã hứa hai chuyện với ta, còn giữ lời không?Thôi Hồn Độc Suất nhìn Lục Thiếu Du:– Ta nói rồi, ta nói thì giữ lời, ta có thể hứa với ngươi hai chuyện trong khả năng.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: – Vậy tốt, chuyện thứ nhất là ta muốn mời lão tham gia Phi Linh Môn.
Thôi Hồn Độc Suất lắc đầu: – Phi Linh Môn? Chưa nghe nói qua, hơn nữa ta không muốn tham gia vào môn phái nào, ngươi đổi cái khác đi.
Lục Thiếu Du hỏi vặc lại:– Lão vừa bảo là nói chuyện giữ lời nhưng giây sau đã đổi ý?Thôi Hồn Độc Suất nhướng mày nói: – Điều này cũng gọi là sự việc sao? Ta chưa từng nghe cái tên Phi Linh Môn thì sao đồng ý?Lục Thiếu Du cười tủm tỉm:– Hì hì, tiểu tử bất tài, hiện tại chính là chưởng môn của Phi Linh Môn, giờ lão đã nghe nói.
Lục Thiếu Du thầm tính toán nếu lão độc vật tham gia Phi Linh Môn thì hắn không sợ gì Hắc Kiếm Môn nho nhỏ, cũng không cần lo lắng Hoàng Hải Ba.
Thôi Hồn Độc Suất thản nhiên liếc Lục Thiếu Du:– Ngươi làm chưởng môn?Ánh mắt Thôi Hồn Độc Suất khinh thường nói: – Ngươi làm chưởng môn là ta biết ngay Phi Linh Môn không ra gì, chắc ngươi tụ tập mấy tiểu tử chưa dứt sửa nổi hứng muốn thành lập một môn phái đúng không? Nếu ta muốn tham gia môn phái thì biết bao nhiêu đại môn đại phái cầu xin ta đi.
Ngươi cảm thấy ta sẽ nhìn trúng Phi Linh Môn tồi tàn của ngươi sao?
Xem tiếp...Linh vũ thiên hà
truyện tranh Linh vũ thiên hà
truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà truyện chữ
đọc truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License