Linh vũ thiên hà
Chapter
0215
Nếu như Thiên Kiếm môn cùng Vạn Thú Tông kết minh cùng bọn họ, hoàn cảnh khi đó đối với chúng ta mà nói có chút khó khăn, hay nói cách khác là vô cùng xấu.
Đạm Đài Tuyết Vi ngẩng đầu nói.
Chư vị, Thiên Kiếm môn cùng Vạn Thú Tông chúng ta có thể thương nghị sau, có lẽ Thiên Kiếm môn cùng Vạn Thú Tông cũng đang xem động tác của chúng ta.
Lục Thiếu Du nói.
Lục lão đệ nói có lý, bất luận như thế nào chúng ta cần kết minh trước thì hơn.
Lạc Kiến Hồng nói.
Mọi người gật đầu, đã có chung ý kiến, bất luận như thế nào bọn họ phải kết minh trước.
Hiện tại đám người Lan Lăng sơn trang đã kết minh với các sơn môn khác.
Điều này đối với bọn họ mà nói đã là một loại uy hiếp.
Mọi người sau đó lại thương nghị một ít chi tiết bên trong, nói chung cũng không có chuyện gì lớn, thế nhưng sau khi nhất trí đồng ý, mọi người đều muốn bầu ra một minh chủ, phụ trách việc liên lạc, thông báo cho tất cả các sơn môn.
Mà nói tới vị trí minh chủ này mọi người nhìn nhau, đương nhiên phải tìm một người mà tất cả mọi người đều phải đồng ý mới được.
Vì công bằng để đạt được mục đích cuối cùng, vị trí minh chủ này mỗi mười năm đổi một lần.
Minh chủ phải do tất cả các sơn môn nhất trí lựa chọn, tất cả nhất môn chi chủ viết tên một người vào trong giấy, ai đạt được nhiều người tán thành nhất thì sẽ đảm nhiệm chức vị minh chủ.
Mà quyết định của minh chủ chính là quyết định của tất cả các sơn môn lớn, đến lúc nó nếu có hơn phân nửa sơn môn không đồng ý thì quyết định này cũng không có hiệu quả.
Mà nếu có hơn một nửa sơn môn đồng ý thì cũng có thể bãi nhiệm minh chủ hiện tại.
Minh chủ đầu tiên mọi người chọn ra đều được ghi trên một tờ giấy.
Lục Thiếu Du có chút bất đắc dĩ, bản thân hắn cũng không thể ghi tên bản thân mình vào, mà có hai vị nhạc phụ ở đây, hắn ghi tên ai vào cũng không được, rơi vào đường cùng, Lục Thiếu Du trực tiếp bỏ quyền trống.
Mà kết quả cuối cùng lại khiến cho Lục Thiếu Du cảm thấy hơi bất ngờ.
Kết quả chính là toàn bộ nhất môn chi chủ của chín sơn môn đều ghi tên Lục Thiếu Du.
Lý do chọn Lục Thiếu Du, tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu như là người khác, trong lòng mọi người ít nhiều sẽ không đồng ý.
Thịnh tình của chư vị tiểu tử sợ rằng không có cách nào chối cãi.
Lời này của Lục Thiếu Du cũng không phải là khách khí, tất cả các sơn môn lớn kết minh, hắn trở thành minh chủ đầu tiên, áp lực không nhỏ.
Thiếu Du, tất cả mọi người đã tín nhiệm con thì con cũng không nên từ chối.
Lữ Chính Cường nói với Lục Thiếu Du.
Lục chưởng môn, tất cả các sơn môn lớn đều đồng ý, ngươi không nên từ chối.
Ngươi có thể đảm nhiệm được chức vị này hay không, ta tin trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cho nên ngươi không được từ chối.
Đạm Đài Tuyết Vi nói.
Những người còn lại đều tỏ vẻ ủng hộ, Lục Thiếu Du đứng dậy, nhìn mọi người rồi thi lễ nói: Nếu như chư vị đã tín nhiệm tiểu tử như vậy, vậy thì tiểu tử cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ chư vị đã tin tưởng.
Ha ha, Lục lão đệ.
Lan Lăng sơn trang, Nguyệt Long các cùng các sơn môn khác như Huyễn Hồn môn kết minh gọi là Thiên Địa minh, chúng ta cũng không thể không có tên a.
Lạc Kiến Hồng khẽ mỉm cười nói.
Thiên Địa Minh sao? Khẩu khí thật lớn.
Lục Thiếu Du mở miệng cười cười, lập tức nói: Chư vị, chư vị cảm thấy cái tên Đế Đạo Minh thế nào? Đế Đạo Minh, không tệ.
Vậy thì lấy tên là Đế Đạo Minh đi.
Ô Chấn Vũ cười nói, mọi người cũng không có ý kiến gì.
Đế Đạo Minh đã được thành lập như vậy.
Tất cả các sơn môn lớn kết minh, cử hành nghi thức kết minh trong Phi Linh môn.
Đế Đạo Minh được thành lập, tin tức trong đêm nhanh chóng được Ám đường của Phi Linh môn truyền ra bên ngoài.
Đệ tử Phi Linh môn biết được chưởng môn trở thành minh chủ Đế Đạo Minh đều cao hứng không thôi, bởi vì điều này vô hình trung cũng làm tăng địa vị của Phi Linh môn.
Mà trong một đêm, đối với rất nhiều đệ tử trẻ tuổi trong Phi Linh môn mà nói, tất cả đều vô cùng khẩn trương.
Suốt đêm có không ít đệ tử Phi Linh môn tiến về quảng trường trên thành Hoa Môn.
Hôm nay tất cả đệ tử thân truyền của các sơn môn lớn thi đấu, lần thi đấu này được cử hành trên quảng trường thành Hoa Môn.
Nếu như đi chậm, đến lúc đó sẽ không còn chỗ ngồi.
Sáng sớm hôm sau, khi sắc trời vừa sáng, mặt đất còn được phủ bởi một làn sương như tấm lụa mỏng.
Cả Phi Linh sơn mạch lúc này tràn ngập trong sương mù mông lung, giống như tiên cảnh.
Sắc trời vừa mới hơi sáng thì trên quảng trường Phi Linh môn đã có dòng người tấp nập.
Liếc mắt nhìn xuống phía dưới cũng có ba mươi lăm vạn người.
Già trẻ, nam nữ đều có, cũng có không ít người còn đang chạy tới.
Phù.
Niếp Phong thở ra một ngụm trọc khí, thủ ấn được thu lại, hai mắt mở ra.
Ánh mắt lập lòe, cảm nhận chân khí trong cơ thể, hắn thấp giọng nói: Hôm nay nhất định phải cố gắng tiến vào top bốn mươi.
Niếp Phong, ngươi cần phải cố gắng hơn nữa.
Bảo Nhi nói với Niếp Phong.
Được được, ta sẽ cố gắng.
Niếp Phong nói.
Sưu Sưu.
Một lát sau, trong Phi Linh môn có không ít yêu thú phi hành vỗ cánh bay lên, tiến về phía thành Hoa Môn.
Trên lưng yêu thú phi hành đều là đệ tử thân truyền trong các sơn môn lớn.
Từng thân ảnh thiếu nam, thiếu nữ, khí chất bất phàm.
Những người có thể tới đây đều là người nổi bật trong sơn môn của mình.
Hồng Chí, hôm nay phải cẩn thận một chút.
Trước mặt đệ chính là đệ tử của những sơn môn lớn đó.
Trên lưng yêu thú phi hành, Đoan Mộc Y Y nói với Đoan Mộc Hồng Chí.
Yên tâm đi tỷ tỷ, hiện tại đệ chính là đại sư huynh của Phi Linh môn, đệ sẽ không làm cho Lục đại ca mất mặt.
Đoan Mộc Hồng Chí kiên nghị nói.
Trong thành Hoa Môn, thời gian chậm rãi trôi qua.
Bầu trời xanh thẳm, thời tiết không tệ, ánh mặt trời ôn hòa chiếu rọi mặt đất, thi thoảng có gió nhẹ thổi qua.
Chung quanh quảng trường tấp nập, thế nhưng cũng không tạo thành tiếng động lớn.
Thời gian trôi qua, tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong lần thi đấu giữa các đệ tử trẻ tuổi trong các sơn môn lớn.
Lần thi đấu giữa các sơn môn này Phi Linh môn đã sớm phát ra tin tức, mà đây cũng là ý tứ của Lục Thiếu Du.
Mỗi một lần đại hội Tam tông Tứ môn đều danh chấn một phương, cực kỳ náo nhiệt.
Phi Linh môn mượn cơ hội này cũng có thể làm cho thành Hoa Môn náo nhiệt hơn một chút.
Về sau mỗi một lần chọn lựa đệ tử trẻ tuổi đều là đại sự trong thành Hoa Môn.
Tất cả đệ tử của các sơn môn lớn dưới ánh mắt chăm chú của mọi người cũng cưỡi yêu thú phi hành từ trên không trung mà lộ diện, cảnh này khiến cho không ít các thiếu nữ ở phía dưới lập tức chăm chú nhìn vào.
Sau khi tới quảng trường trong thành Hoa Môn, tất cả đệ tử các sơn môn lớn nối đuôi nhau đi ra.
Chung quanh cửa vào lúc này chật ních, chúng đệ tử phải chen chúc mới có thể tiến vào quảng trường.
Dòng người tiến về quảng trường ngày càng nhiều.
Một lát sau bên trong đã có hơn trăm vạn người.
Cảnh tượng này không thể nghi ngờ chính là hình ảnh náo nhiệt nhất trong thành Hoa Môn từ trước tới nay.
Rất nhiều người đều là người ở bên ngoài chạy tới, quan sát sự kiện náo nhiệt lần này.
Quảng trường này đã sớm được đệ tử Phi Linh môn sắp xếp, quây thành hình tròn, hai bên còn có mấy ngàn ghế ngồi.
Hiện giờ đã có hơn phân nửa người ngồi vào bên trên.
Những người này đều là một ít nhân vật có chút uy tín, danh tiếng bên trong thành Hoa Môn.
Còn lại đều là những người có quan hệ với bọn họ, người bình thường cũng không có tư cách ngồi vào chỗ này.
Phía sau quảng trường còn có một bệ đá, bên trên có trăm chiếc ghế, nhìn qua có thể thấy được những hàng ghế này so với những chiếc ghế xung quanh còn xa hoa hơn nhiều, đương nhiên đây chính là chỗ ngồi của những sơn môn lớn.
Khi một trăm ba mươi đệ tử trẻ tuổi tới dự thi đứng trên quảng trường, thanh âm xôn xao rốt cuộc cũng đạt tới đỉnh.
Không ngờ lại có không ít người biết rõ thân phận của những đệ tử trẻ tuổi này.
Kỳ thật cũng không có gì là kỳ quái.
Tất cả các đệ tử sơn môn lớn đi về phía Phi Linh môn, tư liệu rõ ràng cùng với thực lực đã bị Lưu Nhất Thủ cùng với Hoàng Đan thu được.
Trong thành Hoa Môn cũng xuất hiện không ít cửa hàng đặt cược, những nơi này đều do Phi Linh thương hội chống lưng.
Thế nhưng vì mặt mũi cũng chỉ có thể lén lút làm một chút mà thôi.
Lần này tất cả các đệ tử sơn môn lớn luận bàn là một việc trọng đại, Lưu Nhất Thủ, Hoàng Đan đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Về phần Lục Tiểu Bạch, trong khoảng thời gian này hắn đang bận chuẩn bị hôn sự của chính mình.
Nhất môn chi chủ của các sơn môn lớn lập tức cưỡi yêu thú phi hành tiến về thành Hoa Môn, đệ tử thân truyền trong môn thi đấu, tất cả nhất môn chi chủ của các sơn môn lớn cũng cảm thấy hứng thú.
Không biết lần thi đấu này thực lực của đệ tử sơn môn mình và các sơn môn khác có chênh lệch gì không.
Những cường giả này đi tới quảng trường, chúng đệ tử hành lễ, đám người vây xem hoan hô.
Mà trong đó, tiếng hô Linh Vũ Chiến Tôn là lớn nhất.
Trong phạm vi thế lực của Phi Linh môn, danh tiếng Linh Vũ Chiến Tôn Lục Thiếu Du không cần phải nói cũng biết, điều này khiến cho nhất môn chi chủ mấy sơn môn còn lại bất đắc dĩ không thôi.
Mọi người ngồi xuống, ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn vào những đệ tử thân truyền của mấy sơn môn còn lại.
Hơn phân nửa mọi người đều có tu vi Vũ Sư, không ít người là Vũ Sư cao trọng, mà cũng có vài Vũ Phách, tuổi đời đều còn rất trẻ, không thể nghi ngờ đều là người có thiên phú rất tốt.
Thi đấu như thế này đối với đám người Lục Thiếu Du mà nói đương nhiên không có gì rung động.
Bọn họ đều muốn xem biểu hiện của đệ tử trong sơn môn mình cùng với thực lực của đám người trẻ tuổi trong mấy sơn môn khác mà thôi.
Không gian Địa Tâm Linh Mạch cứ hai năm mở ra một lần.
Mỗi lần Thánh Linh giáo, Phi Linh môn, Nhị các Nhị đảo, tất cả đều lựa chọn hai mươi đệ tử.
Về phần Thánh Linh cốc, Tiêu Dao bang, Thiên Ưng lâu thì lựa chọn mười đệ tử, tổng cộng một trăm ba mươi người, cuối cùng cũng chỉ có bốn mươi người mới có thể tiến vào bên trong tu luyện.
Trên quảng trường lúc này tổng cộng có một trăm ba mươi người, thế nhưng phải đào thảo chín mươi người, cạnh tranh cực lớn.
Mà sau khi Đế Minh Đạo thành lập tối qua, tất cả cường giả trong các sơn môn lớn đã thương nghị, lần thi đấu này cũng chỉ là kích thích một chút mà thôi.
Trừ bốn mươi đệ tử tiến vào không gian Địa Tâm Linh Mạch ra thì trong top ba, người thứ nhất được thưởng một kiện Linh khí Hoàng cấp, một bộ vũ kỹ Huyền cấp hoặc là Linh kỹ, còn có đan dược ngũ phẩm.
Mà người xếp thứ ba thì chỉ được một khỏa đan dược ngũ phẩm mà thôi.
Bên trong tất cả các sơn môn lớn, đều dựa theo đại hội Tam tông Tứ môn, nếu như năm lần thi đấu liên tiếp mà một trong chín sơn môn không có đệ tử tiến vào top ba thì phải giao cho sơn môn khác mười bộ vũ kỹ Huyền cấp cùng mười khỏa đan dược thất phẩm.
Nếu như là đám người Thiên Ưng lâu, Tiêu Dao bang, Thánh Linh cốc thì chỉ thua một nửa mà thôi.
Từ tối hôm qua, Vân Dương Tông cùng Linh Thiên môn biết rõ mấy sơn môn lớn này có không gian Địa Tâm Linh Mạch để tôi luyện đệ tử thì Vân Khiếu Thiên cùng Lữ Chính Cường đều yêu cầu Lục Thiếu Du cho Vân Dương Tông và Linh Thiên môn được gia nhập.
Vì muốn đệ tử tham gia thi đấu, đôi oan gia này không ngờ không thể ở yên được một chỗ, cơ hồ là khẩu chiến không ngừng.
Mọi người kỳ thật cũng không có ý kiến, đều nhìn ý tứ của Lục Thiếu Du, bởi vì không gian này là Phi Linh môn phát hiện ra.
Hai vị nhạc phụ muốn gia nhập đương nhiên Lục Thiếu Du không thể nói không được.
Thế nhưng đương nhiên cũng không thể để cho hai sơn môn này cứ thế gia nhập.
Trải qua thương lượng, Vân Dương Tông muốn gia nhập vào bên trong cũng được, nhưng chỉ với tư cách khách mời.
Về sau đệ tử top ba trong thi đấu giữa các sơn môn lớn sẽ được tiến vào mật địa của Vân Dương Tông, bằng không sẽ không bàn nữa.
Trong mật địa của Vân Dương Tông có Linh Vũ thánh quả, Vân Khiếu Thiên đương nhiên không nỡ, thế nhưng Lục Thiếu Du cũng không thỏa hiệp, tăng thêm tất cả các sơn môn lớn đều thèm muốn Vũ Linh thánh quả trong mật địa của Vân Dương Tông, cho nên lập tức ồn ào lên tiếng.
Rơi vào đường cùng, sau khi Vân Khiếu Thiên thương nghị với trưởng lão trong môn cũng chỉ có thể cắn răng đáp ứng.
Mà Linh Thiên môn muốn tham dự thì phải cho tất cả các sơn môn lớn một kiện Vũ linh khí Huyền cấp, còn có hai khỏa Trú Nhan đan.
Tất cả các sơn môn lớn đều có thu hoạch, tuy rằng thu hoạch đối với bọn họ mà nói cũng không tính là cái gì.
Thế nhưng tâm tình lại tốt hơn.
Còn đối với Linh Thiên môn cùng Vân Dương Tông, trả giá như vậy cũng không ảnh hưởng cái gì cho nên mọi người đều vui vẻ đồng ý.
Lúc này đại hán râu quai nón của Vũ Đường lại tiến lên tuyến bố quy tắc thi đấu.
Một trăm năm mươi người phân tổ thi đấu, quy tắc chung chính là đào thải một trăm mười đệ tử, cuối cùng giữ lại bốn mươi người tiến hành thi đấu chọn ra top ba.
Nói xong quy tắc thi đấu, đại hán râu quai nón nhìn bốn phía, lớn tiếng nói, thanh âm không lớn thế nhưng lại hóa thành sóng âm quanh quẩn trong không gian: Hiện tại, ta tuyên bố, đại hội lần đầu của Đế Đạo Minh chính thức bắt đầu.
Oanh.
Sau khi đại hán râu quai nón tuyên bố bắt đầu, cả không gian lập tức vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Từng tiếng gầm truyền tới, đây chính là thi đấu giữa đệ tử các sơn môn lớn, thanh âm vô cùng náo nhiệt.
Sưu Sưu.
Ngay khi thanh âm của đại hán râu quai nón vừa dứt, tất cả đệ tử sơn môn lớn dự thi đều từ bên trên nhảy xuống.
Chân khí, linh lực dưới chân tràn ra, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, thân hình giống như một chiếc lá rụng từ trên không trung nhảy xuống.
Các đệ tử đều thể hiện thực lực bất phàm, khiến cho không ít tiếng vỗ tay nhiệt liệt ở chung quanh vang lên.
Nhìn biểu hiện của đệ tử trong môn, cường giả trong các sơn môn lớn không khỏi âm thầm gật đầu, có chút hứng thú quan sát.
Thi đấu tổng cộng chia ra làm hai ngày, ngày đầu tiên các đệ tử chọn ra bốn mươi người tiến vào không gian Địa Tâm Linh Mạch, về phần ngày hôm sau thì thi đấu chọn ra top ba.
Trong thi đấu kịch liệt, chung quanh liên tục vang lên tiếng hô ầm ĩ, trong đó có không ít đệ tử biểu hiện không tồi khiến cho tất cả mọi người có mặt đều phải âm thầm gật đầu.
Mà Phi Linh môn lúc này xuất hiện hai vũ giả tam hệ, còn có một vũ giả tứ hệ khiến cho tất cả các sơn môn lớn cực kỳ kinh ngạc.
Trong lúc quan sát, Vân Khiếu Thiên cũng không chịu ngồi yên, kéo tất cả nhất môn chi chủ các sơn môn lớn đánh cược, tiền cược không giới hạn.
Tất cả nhất môn chi chủ các sơn môn lớn đều có chút hứng thú, bắt đầu đặt cược.
Lục Thiếu Du cũng có hứng thú, tiền đặt cược đương nhiên đặt ở trên người Hoàng Tĩnh Ngọc, Đoan Mộc Hồng Chí còn có Niếp Phong, Dương Linh Hạo, Trịnh Thánh Kiệt.
Ngày đầu tiên cá cược, Lục Thiếu Du thắng ba mươi bộ vũ kỹ Huyền cấp đặt trên người Hoàng Tĩnh Ngọc, Trịnh Thánh Kiệt, Dương Linh Hạo.
Thế nhưng lại thua trên người Đoan Mộc Hồng Chí, Niếp Phong hai mươi bộ vũ kỹ Huyền cấp.
Tính toán ra còn lãi mười bộ vũ kỹ Huyền cấp.
Lục Thiếu Du cũng không có đau lòng, lúc này trong tất cả các sơn môn lớn như Thiên Vân đảo, Tinh Ngục các, Thánh Linh cốc, Thánh Linh giáo đều có hắc mã, thực lực đều không kém.
Mà Đoan Mộc Hồng Chí cùng với Niếp Phong vô cùng chật vật tiến vào top bốn mươi, không thể tiến vào được top đầu.
Thế nhưng bản thân Lục Thiếu Du cũng rõ, hai người này đều đang ẩn dấu thực lực, sợ rằng đang chuẩn bị vì top ba ngày mai.
Đoan Mộc Hồng Chí không biết từ nơi nào thậm chí còn học được một bộ công pháp che giấu tu vi khiến cho không ít cường giả không thể phán đoán ra được thực lực của hắn, chỉ có mấy cường giả có chút nghi hoặc mà thôi.
Mà Vân Khiếu Thiên lại là người thắng nhiều nhất trong ngày đầu tiên này, Ô Chấn Vũ thua nặng nhất, Đạm Đài Tuyết Vi cũng thắng một chút.
Lữ Chính Cường cũng vậy, Linh Thiên môn cùng Vân Dương Tông tuy rằng không có đệ tử tham gia, thế nhưng Vân Khiếu Thiên cùng Lữ Chính Cường đều có hứng thú nhìn thực lực đệ tử trẻ tuổi trong những sơn môn khác.
Ngày thi đấu đầu tiên chấm dứt, bên trong Phi Linh môn, đám người Hoàng Tĩnh Ngọc, Trịnh Thánh Kiệt, Dương Linh Hạo, Niếp Phong, Đoan Mộc Hồng Chí cùng với một Vũ Sư lục trọng của Phi Linh môn tiến vào top bốn mươi, thành tích bực này khiến cho tất cả các sơn môn lớn phải lau mắt mà nhìn.
Thiên Ưng lâu cùng Tiêu Dao bang chỉ có hai đệ tử tiến vào bên trong, Thánh Linh cốc thì nhiều hơn một người.
Ngày thi đấu đầu tiên chấm dứt, không ít đệ tử tạo dựng được thanh danh của mình, cửa hàng đặt cược lúc này càng thêm nhộn nhịp.
Đêm đến, những đệ tử trong top bốn mươi cũng không thoải mái, ai bị thương thì chữa thương, người cần điều tức thì điều tức.
Bởi vì thi đấu ngày mai vô cùng quan trọng, ai cũng muốn tiến vào top ba để dương danh thiên hạ.
Hôm sau, thi đấu lần nữa bắt đầu, quảng trưởng càng thêm náo nhiệt, đám người vây chung quanh tăng lên, tiếng xôn xao vang vọng, náo nhiệt vô cùng.
Trong ngày thi đấu này Vân Khiếu Thiên lại giật dây mọi người đặt cược.
Người hôm qua bị thua đã sớm muốn báo thù, bắt đầu nhao nhao đặt cược.
Từng trận thi đấu đều có người đặt cược.
Khi chỉ còn mười người trong quảng trường, trong mười người này Niếp Phong và Đoan Mộc Hồng Chí lại gian nan tiến vào bên trong, xếp ở kế cuối.
Hoàng Tĩnh Ngọc cũng ở bên trong, Trịnh Thánh Kiệt thì có chút thương thế cho nên cùng với Dương Linh Hạo dừng chân ở top mười năm, vô cùng tiếc nuối.
Trong lúc thi đấu cũng khiến cho tất cả đệ tử Phi Linh môn biết được thực lực của các sơn môn lớn tham dự lần này, tất cả các sơn môn lớn đều có cường giả bất phàm.
Trong lúc thi đấu mười chọn ra năm, Niếp Phong đấu với một thiếu nữ xinh đẹp của Thiên Vân đảo, người này cũng có tu vi Linh Phách nhất trọng, biểu hiện ban đầu không tầm thường, liên tục quá quan trảm tướng.
Mà Niếp Phong thì mỗi lần đều chật vật tấn cấp, cực kỳ miễn cưỡng, đánh đi đánh lại cũng chỉ có hai bộ vũ kỹ cấp thấp, tuy rằng không tồi, thế nhưng so với thiếu nữ mặc y phục màu đỏ của Thiên Vân đảo thì có vẻ yếu hơn một chút.
Vân Khiếu Thiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này cho nên lần nữa kêu gọi mọi người.
Nhất môn chi chủ các sơn môn lớn sau khi do dự một lát, chỉ có Lạc Kiến Hồng cùng Âm Dương Vương Dạ Vị Ương không có đặt cược vào thiếu nữ mặc y phục màu đỏ của Thiên Vân đảo, còn lại những người khác đều đặt vào thiếu nữ của Thiên Vân đảo kia.
Lục Thiếu Du mỉm cười, đệ tử của hắn đương nhiên hắn phải ủng hộ cho nên trực tiếp đặt cược bốn mươi bộ vũ kỹ Huyền cấp, Vân Khiếu Thiên do dự một lát, mới gật đầu tiếp nhận.
Nhìn thấy Lục Thiếu Du dường như nắm chắc, Lạc Kiến Hồng cũng không khách khí, đặt ba mươi bộ vũ kỹ Huyền cấp, Âm Dương Vương Dạ Vị Ương cũng cắn răng đặt cược hai mươi bộ vũ kỹ.
Vân Khiếu Thiên cũng không có cách nào, đành phải tiếp nhận đặt cược.
Tất cả các sơn môn lớn đặt thiếu nữ của Thiên Vân đảo chỉ có mười bộ vũ kỹ Huyền cấp.
Bât kể như thế nào, coi như là Niếp Phong chiến thắng thì hắn thua cũng không nhiều.
Sau khi giao thủ, Niếp Phong bắt đầu ra tay mạnh mẽ, không ẩn giấu thực lực, thế nhưng đối mặt với công kích linh hồn của thiếu nữ Thiên Vân đảo kia hắn cũng có chút đau đầu, không dám tiếp cận quá gần.
Mà cuối cùng Niếp Phong lợi dụng kỹ xảo chiến đấu, dụ thiếu nữ áo đỏ này vào cạm bẫy mà hắn đã thiết lập sẵn.
Sắc mặt thiếu nữ Thiên Vân đảo kia đại biến, không ngờ lại thi triển bí pháp cưỡng ép tăng hai trọng thực lực, đạt tới Linh Phách tam trọng.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Niếp Phong đã thua thì Niếp Phong cũng đã sớm có sự chuẩn bị, cánh tay phải toàn lực đánh ra một kích.
Bao tay Vũ linh khí Hoàng cấp xuất hiện, phối hợp với một quyền toàn lực, quyền ấn phá vỡ không gian, đánh bại thiếu nữ mặc y phục màu đỏ kia.
Lực lượng một quyền này thừa sức đánh bại Vũ Phách tam trọng đỉnh phong, so với một quyền khi đối phó với Trịnh Thánh Kiệt còn mạnh hơn nhiều.
Niếp Phong chiến thắng, tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới Niếp Phong lại có thực lực khủng bố như vậy.
Vân Khiếu Thiên cũng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, lần này hắn thua không ít.
Mà Lạc Kiến Hồng cùng Âm Dương Vương Dạ Vị Ương mỉm cười, bọn họ theo chân Lục Thiếu Du nên thắng được kha khá, và hai người cũng cảm thấy rất bất ngờ trước sợ thực lực của Niếp Phong.
Sau đó Đoan Mộc Hồng Chí cũng giao thủ với một thanh niên có khí chất bất phàm của Nhật Sát các, thanh niên kia có tu vi Vũ Phách nhị trọng, cũng là vũ giả tam hệ, thậm chí còn là người có khả năng đoạt được quán quân nhất.
Không ít ánh mắt nhìn vào người thanh niên này.
Đệ tử trong môn ra trận, Lạc Kiến Hồng lập tức trở thành nhà cái, ai tới cũng không cự tuyệt.
Đại đa số mọi người đều đặt cược vào trên người thanh niên của Nhật Sát các, biểu hiện của Đoan Mộc Hồng Chí tuy rằng không tệ, nhưng một đường chật vật tấn cấp, không có quá nhiều điểm sáng.
Lục Thiếu Du không chút khách khí, trực tiếp đặt cược năm mươi bộ vũ kỹ Huyền cấp trên người Đoan Mộc Hồng Chí, chỉ có Đạm Đài Tuyết Vi cùng Âm Dương Vương, Khâu Mỹ Vi theo chân Lục Thiếu Du đặt cược mà thôi.
Lữ Chính Cường vốn muốn đặt vào thanh niên của Nhật Sát các thế nhưng lại bị Khâu Mỹ Vi ngăn cản.
Khâu Mỹ Vi mỉm cười, sau đó đặt theo Lục Thiếu Du, không ngờ lần này Lữ Tiểu Linh lại liếc mắt nhìn nàng.
Thực lực của Đoan Mộc Hồng Chí, Lữ Tiểu Linh ở trong Phi Linh môn cho nên cũng biết rõ.
Kết quả cuối cùng cũng có thể đoán được, thanh niên Nhật Sát các kia tuy rằng bất phàm, thế nhưng cũng không phải là đối thủ của Đoan Mộc Hồng Chí.
Đoan Mộc Hồng Chí có tu vi Vũ Phách tứ trọng đỉnh phong, trong vòng mười chiêu đã giải quyết thanh niên của Nhật Sát các.
Mà ngay cả thanh niên kia thúc dục Linh khí Hoàng cấp cũng không thể làm gì được Đoan Mộc Hồng Chí.
Kế tiếp, Hoàng Tĩnh Ngọc cũng thi triển thủ đoạn của bản thân tiến vào top năm.
Đối thủ của nàng chính là một Vũ Phách nhị trọng của Kiền Hiên đảo, thực lực không dưới nàng, trên người cũng có một ít át chủ bài.
Sau khi chiến đấu kịch liệt một phen, Hoàng Tĩnh Ngọc thi triển tuyệt chiêu, phối hợp với đan điền khổng lồ của vũ giả tứ hệ, còn có phối hợp với các loại thuộc tính, nguy hiểm tấn cấp ngũ cường.
Hoàng Tĩnh Ngọc tấn cấp khiến cho Lục Thiếu Du lần nữa thu được bốn mươi bộ vũ kỹ Huyền cấp.
Trong ngũ cường thì Phi Linh môn chiếm tới ba, chuyện này khiến cho mọi người kinh hãi, đặc biệt là Đoan Mộc Hồng Chí cùng với Niếp Phong ngay từ đầu đã ẩn dấu thực lực, khiến cho nhất môn chi chủ của các sơn môn lớn đều mất vũ kỹ, bọn họ vô cùng bất đắc dĩ, Đoan Mộc Hồng Chí này với Niếp Phong đều giống như Lục Thiếu Du năm đó, ẩn giấu thực lực giả heo ăn thịt hổ.
Từ ngũ cường chọn ra tam cường, năm người rút thăm chọn ra một người tiến vào top ba, bốn người còn lại phải đấu với nhau.
Trong lúc rút thăm, vận khí của Niếp Phong không tồi, trực tiếp tiến vào top ba.
Mà Đoan Mộc Hồng Chí cùng Hoàng Tĩnh Ngọc lại may mắn không rút trúng nhau, phân biệt thi đấu với đệ tử của Nhật Sát các và Tinh Ngục các.
Ngay sau đó thi đấu lập tức diễn ra, Hoàng Tĩnh Ngọc đối chiến với một thanh niên của Nhật Sát các, người này có tu vi hoàn toàn không dưới nàng, đã là Vũ Phách tam trọng.
Thế nhưng trên phương diện thực lực, Hoàng Tĩnh Ngọc là vũ giả tứ hệ cũng không kém người này bao nhiêu, khó phân thắng bại.
Hoàng Tĩnh Ngọc lần nữa dựa vào bốn loại thuộc tính cùng với đan điền khổng lồ, thúc dục Vũ linh khí Huyền cấp cùng với vũ kỹ Hoàng cấp trung giai, đem đối thủ đánh bại.
Mà bản thân nàng cũng tiêu hao hầu gần như cạn kiệt, khiến cho sắc mặt trắng bệch.
Đối thủ của Đoan Mộc Hồng Chí chính là một linh giả Linh Phách nhị trọng đỉnh.
Dùng tu vi Linh Phách tứ trọng đỉnh phong của Đoan Mộc Hồng Chí, thắng bại đã định.
Sau hơn ba mươi chiêu, Đoan Mộc Hồng Chí bố trí khải giáp hộ thân, ngạnh kháng chống lại một chưởng của đối phương, nắm lấy cơ hội liên tiếp tấn công mạnh đối thủ, đánh bại đối thủ dưới kiếm của mình.
Đoan Mộc Hồng Chí cùng với Hoàng Tĩnh Ngọc không giống nhau.
Hoàng Tĩnh Ngọc trực tiếp tỏ vẻ không địch lại.
Mấy ngày trước hai người đã đọ sức qua, Hoàng Tĩnh Ngọc tự biết bản thân yếu hơn Đoan Mộc Hồng Chí.
Hiện tại bản thân nàng lại tiêu hao hầu như không còn, cũng không thể tái chiến.
Top ba đại hội Đế Đạo Minh lần đầu tiên lu mờ dưới ánh sáng của Phi Linh môn, chuyện này khiến cho tất cả các sơn môn lớn im lặng, trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể cười hắc hắc, lần này xem như Phi Linh môn lần nữa nổi danh.
Tất cả mọi người trong Phi Linh môn sau khi biết được kết quả như vậy đều kích động không thôi.
Đoan Mộc Hồng Chí, Hoàng Tĩnh Ngọc, Niếp Phong, ba người hiện tại đều có thanh danh cực cao trong đám đệ tử trẻ tuổi đồng lứa, trở thành nhân vật phong vân tuyệt đối.
Đoan Mộc Hồng Chí thì không cần nói, mà người ngây ngốc như Niếp Phong cũng trở thành đối tượng ngưỡng mộ của không ít thiếu nữ trong Phi Linh môn.
Đương nhiên, Đoan Mộc Hồng Chí, Hoàng Tĩnh Ngọc, Niếp Phong, tên ba người nhanh chóng từ trong thành Hoa Môn truyền ra khắp đại lục.
Thi đấu chấm dứt, trưởng lão trong các sơn môn lớn lập tức mang theo đệ tử trong môn cùng với cường giả Phi Linh môn tiến vào không gian trong sơn mạch Vụ Đô.
Mà thời điểm này, nhất môn chi chủ của các sơn môn lớn cũng có ý định rời đi.
Đệ tử trong môn phải tu luyện trong không gian nửa năm, phái trưởng lão trong sơn môn ở lại Cổ Vực là được rồi.
Dù sao tất cả các sơn môn lớn hiện tại đều có phân đà trong Cổ Vực.
Nhưng mà khi tất cả nhất môn chi chủ của các sơn môn lớn muốn rời đi đều nhận được hai cái thiệp cưới, một ám, một minh, sau khi mọi người nhìn thấy thiệp cưới lúc này mới hiểu ý, nhao nhao hợp tác.
Trong Phi Linh môn lúc này đã giăng đèn kết hoa, khắp nơi một màu đỏ hồng, không khí vui vẻ, bởi vì ngày mai chính là đại hôn của Lục đường chủ.
Trong Phi Linh môn, thân ảnh Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh xuất hiện, thi thoảng chỉ điểm đệ tử trang trí.
Không khí vui vẻ khắp nơi, sáng sớm hôm sau, tất cả các thế lực lớn nhỏ chung quanh đều phái người tới, mang theo lễ trọng.
Những thế lực lớn nhỏ thu được thiệp mời cũng cảm thấy trên mặt có ánh sáng.
Nhật Sát các, Thiên Vân đảo, Vân Dương Tông cùng mọi người đều biết Lục Tiểu Bạch có quan hệ bất phàm với Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du tự mình đưa thiệp cưới, lại đưa ra hậu lễ bất phàm khiến cho Lục Tiểu Bạch cười không dứt miệng.
Sáng sớm Lục Tiểu Bạch đã ăn mặc chỉnh chu, mặc y phục chú rể màu đỏ, chào hỏi các thế lực lớn nhỏ tới Phi Linh môn, vẻ mặt cao hứng không thôi.
Tất cả mọi người trong Phi Linh môn đều sống trong cảm giác vui vẻ, kể cả các cường giả trong tất cả các sơn môn lớn cũng không quan tâm tới chuyện bên ngoài, thanh âm vui vẻ từ sáng sớm đã vang vọng trong Phi Linh môn.
Thời gian trôi qua, thanh âm vui mừng kia càng thêm nồng đậm.
Trong một đình viện ở hậu sơn, trong phòng lúc này có Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, La Lan thị, Lục Tiểu Bạch, Tiểu Long, Dương Quá.
Lục Thiếu Du vỗ vai Lục Tiểu Bạch, nhìn Lục Tiểu Bạch rồi mỉm cười nói: Lục Tiểu Bạch, rốt cuộc ngươi đã lập gia đình, về sau đã là người có gia đình, chúc mừng ngươi.
Đa tạ công tử chăm sóc.
Lục Tiểu Bạch kích động hành lễ, hắn biết, tất cả những thứ mà mình có hôm nay đều là của công tử ban cho.
Hắn có thể danh chấn một phương, có được địa vị như ngày hôm nay, đường chủ Kim đường Phi Linh môn, cường giả Vũ Vương, nếu không có công tử, sợ rằng cả đời này hắn chỉ là một người hầu trong Lục gia mà thôi.
Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không được hành lễ như vậy nữa.
Nhìn thấy ngươi thành gia lập thất, công tử ta cũng vui mừng thay cho ngươi.
Lục Thiếu Du nâng Lục Tiểu Bạch dậy, nhìn gia phó trước mặt, người này từ trước tới nay hắn đều coi như huynh đệ trong nhà.
Tiểu Bạch, đã lập gia đình rồi, Uyển Nhi là một cô nương tốt, về sau phải đối xử với nó cho tốt, không nên bắt nạt nó, bằng không phu nhân cũng không tha cho ngươi.
La Lan thị nói với Lục Tiểu Bạch.
Hôm nay La Lan thị cũng cười không dứt miệng, Lục Tiểu Bạch giống như là nhi tử của nàng vậy.
Nhìn Lục Tiểu Bạch thành gia lập thất, trong lòng nàng cũng vô cùng cao hứng.
Phu nhân cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ đối tốt với nàng, không để cho nàng chịu ủy khuất.
Lục Tiểu Bạch gật đầu đáp.
Con thỏ con, hôm nay thành hôn sao?Lúc này một thanh âm trầm thấp mang theo cảm giác già nua truyền đến.
Thân ảnh Nam thúc vô thanh vô tức xuất hiện trong phòng nhỏ.
Bái kiến Nam thúc.
Nhìn thấy Nam thúc xuất hiện, Lục Tiểu Bạch lập tức hành lễ, thế nhưng lại bị Nam thúc vung tay, dùng một cỗ lực lượng vô hình nâng hắn dậy, Nam thúc nói: Ta không có gì tặng ngươi, vật bình thường bằng vào thân phận hiện tại của ngươi cũng không thiếu.
Ta có một khối ngọc bối, sau này nếu như gặp phải tình huống không ổn, chỉ cần bóp nát ngọc giản, trong thời gian ngắn nhất ta sẽ chạy tới ứng cứu.
Thanh âm vừa dứt, Nam thúc lập tức ném một khối ngọc giản cho Lục Tiểu Bạch, lời nói tuy rằng không quá ôn nhu, thế nhưng cho dù là ai cũng có thể nhìn thấy, ánh mắt Nam thúc nhìn Lục Tiểu Bạch vô cùng hiền từ.
Lục Tiểu Bạch cũng là hắn dạy bảo qua, tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, thế nhưng trong lòng hắn, tiểu tử này cũng là một nửa đệ tử.
Đa tạ Nam thúc.
Bản thân lập gia đình, Nam thúc tự mình tới, Lục Tiểu Bạch kích động không nói nên lời.
Tiểu tử, thứ này cho ngươi.
Nếu như gặp phải nguy cơ thì nhanh chóng bóp nát.
Nam thúc cũng đem một khối ngọc ném cho Lục Thiếu Du, sau đó thân ảnh vô thanh vô tức biến mất không thấy đâu nữa.
Dường như cường giả đều thích lên giọng kiểu như vậy nha.
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ cười, lập tức nhìn khối ngọc giản trong tay.
Trong lòng không khỏi có cảm giác ấm áp, lão gia hỏa này không nói một lời cảm động nào, thậm chí cũng không nói lời có ích với hắn, thế nhưng sự quan tâm trong nội tâm kia Lục Thiếu Du lại hiểu rõ.
Hắn nắm ngọc giản trong tay, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đông lão, hôm nay Tiểu Bạch thành hôn, Đông Lão cũng nên nói một câu dứt khoát, Oánh tỷ đã chờ người vài thập niên, rốt cuộc người có cưới hay không?Thu hồi ngọc giản, Lục Thiếu Du nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh rồi nói.
Đi đi.
Ngươi quan tâm tới bản thân ngươi đi.
Loại chuyện như thế này ngươi đừng có quan tâm.
Đông lão, không phải là ta quan tâm, hôm qua ta vừa nhận được tin Lộc Sơn cung phụng cầu hôn Oánh tỷ.
Lục Thiếu Du nở nụ cười tà nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh rồi nói.
Cái gì? Lão gia hỏa Lộc Sơn lão nhân kia dám? Ta liều mạng với hắn.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lớn tiếng quát, lập tức ân cần nhìn Lục Thiếu Du hỏi: Tiểu tử, Bạch Oánh có đáp ứng không? Dù sao Đông lão cũng không cưới, Đông lão quan tâm làm cái gì? Lại nói, chuyện này cũng không liên quan tới người.
Lục Thiếu Du liếc mắt nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, xem ra Đông Vô Mệnh cùng với Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đều có tình cảm với nhau.
Có lẽ hai người đều ngại mở miệng, hắn cũng nên xuất một ít lực.
Tiểu tử ngươi định âm ta?Mắt nhìn Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lập tức hồi phục tinh thần lại, cẩn thận suy nghĩ, dường như bản thân hắn đang bị tiểu tử này che mắt.
Đông lão, ta hỏi người một lần, rốt cuộc người có lấy Oánh tỷ hay không?Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đảo, lập tức nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói.
Ta không nói cho ngươi.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cũng không phải là loại người lương thiện, liền trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du.
Bảo hắn chém chém giết giết thì hắn chỉ nhăn mặt một chút mà thôi.
Thế nhưng chuyện như thế này, cái mặt già này của hắn làm sao có thể trơ ra được.
Huống chi lại nói ra những lời này trước mặt hậu bối.
Ồ? Không nói cho ta vậy thì đừng trách ta.
Lục Thiếu Du cười hắc hắc.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh khinh bỉ nhìn Lục Thiếu Du, bộ dáng như lợn chết không sợ nước sôi nói: Chẳng lẽ ngươi còn định trói ta sao? Ồ? Người cho rằng ta không dám sao?Lục Thiếu Du phất tay, miệng quát lớn một tiếng.
Lão gia hỏa này quả thực chết vì sĩ diện, không cứng rắn một chút thì không được.
Ngươi dám.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh còn chưa dứt lời, thân thể đột nhiên run lên, trên người bị cấm chế, toàn thân đập xuống mặt đất, linh lực không có cách nào vận chuyển, toàn thân bị cấm chế.
Đông lão, đắc tội, hôm nay quả thực tiểu tử ta phải trói người lại.
Chân khí trên người Dương Quá thu lại, người vừa mới ra tay là hắn, mọi người đã sớm thương lượng qua chuyện này.
Tiểu tử, các ngươi muốn làm cái gì?Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh bị bố trí cấm chế quá nhanh, hắn thật không ngờ mấy tiểu gia hỏa này lại dám trói hắn lại.
Làm cái gì đợi một lát nữa người sẽ biết rõ.
Lục Thiếu Du cười hắc hắc, lập tức nói: Đến đây, lột hết y phục trên người lão gia hỏa này xuống.
Tiểu tử, ta cầu xin ngươi, rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì?Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nghe thấy lời Lục Thiếu Du nói như vậy, lập tức cầu xin.
Hắn hiểu rõ Lục Thiếu Du nhất, tiểu tử này không có chuyện gì không làm được.
Hiện giờ có cầu xin cũng vô dụng.
Lục Thiếu Du mặc kệ Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cầu xin, cười hắc hắc nói: Đổi y phục tân lang cho người mà thôi.
Dừng tay, các ngươi dám cởi y phục trên người ta? Cứu mạng.
Đừng cởi y phục của ta, mấy tiểu gia hỏa không biết lớn nhỏ các ngươi.
Một lát sau, trong phòng Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Lục Thiếu Du nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh trần truồng, miệng nở nụ cười tà dị nói: Đông lão, làn da cũng không tệ a.
Càng già càng dẻo dai, rất hồng hào, bảo dưỡng không tệ.
Tiểu tử, không phải ngươi có sở thích biến thái như vậy đó chứ? Ta cho ngươi biết, ta là người bình thường.
Nhìn ánh mắt tà dị của Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lập tức rùng mình, mở miệng nói.
Người mới không bình thường, ta đang nghĩ xem hôm nay động phòng liệu có vấn đề gì hay không.
Lục Thiếu Du liếc nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, nói: Đến đây, đổi hỉ phục, trang trí lại căn phòng này.
Trong một đình viện tinh xảo lúc này cũng vô cùng náo nhiệt, đám người Lưu gia đã sớm tới phi Linh môn.
Lúc này trong đình viện này trừ mấy phụ nhân của Lưu gia ra còn có Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Lục Tâm Đồng, Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi, DIệp Mỹ, Nhan Kỳ, Bạch Toa Toa, mà ngay cả Hoa Mãn Ngọc, An Cát Tú Na, Khấu Phi Yến cũng ở bên trong.
Nhân vật chính ngày hôm nay chính là tiểu thư Lưu Uyển của Lưu gia.
Trên người mặc một bộ hỷ phục màu đỏ chót, thân thể linh lung, bay bổng.
Khuôn mặt trang điểm nhẹ, vô cùng động lòng người.
Thật xinh đẹp, đây là lần đầu tiên Phi Linh môn có việc vui như vậy.
Nhìn qua Lưu Uyển, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.
Lục Tâm Đồng nhẹ giọng nói: Oánh tỷ, việc giữ sư phụ ta và tỷ cũng nên làm thôi chứ.
Tiểu nha đầu nhà ngươi từ lúc nào đã biết nói những lời này vậy?Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh trừng mắt nhìn Lục Tâm Đồng nói: Ta và sư phụ ngươi thì có chuyện gì cơ chứ? Oánh tỷ, nếu không có gì thì tỷ xấu hổ làm gì?Lục Tâm Đồng cười hắc hắc nói: Oánh tỷ, tỷ cũng đừng tưởng rằng đám hậu bối như chúng ta không biết gì, chuyện của hai người chúng ta đều thấy, có lẽ hai người cũng nên tính chuyện đó thôi, để chúng ta lại lần nữa được náo nhiệt.
Đi đi.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh trừng mắt nhìn Lục Tâm Đồng, trên mặt ửng đỏ nói: Các ngươi còn nhỏ, không hiểu được những thứ này đâu.
Sư phụ, con cảm thấy Đông lão cũng không tệ.
Diệp Phi mỉm cười nói.
Chỉ bằng vào lão gia hỏa tính tình thối, trơ ra như hòn đá kia sao?Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói xong, dường như cảm thấy mình nói hơi nhiều cho nên trừng mắt nhìn Diệp Phi nói: Còn đứng đó xem náo nhiệt cái gì? Nhanh đi sắp xếp đi.
Bị sư phụ trừng mắt, có thân phận sư phụ đứng đầu, Diệp Phi không dám nói gì nữa.
Oánh tỷ, Đông lão không tệ, bằng không chúng ta đi nói với Đông lão nha.
Vân Hồng Lăng cười nói, hai năm qua ở trong Phi Linh môn, nàng cũng đã bắt đầu quen thuộc với đám người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
Ta nói này Oánh tỷ, lão gia hỏa Đông Vô Mệnh có lẽ cũng có ý mà không dám nói, nếu không chúng ta đi trước hỏi ý tứ hắn vậy.
Khâu Mỹ Vi hôm nay cũng có mặt cùng với Lữ Tiểu Linh, đôi mắt xinh đẹp nhìn Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, vui vẻ nói.
Oánh tỷ, đắc tội.
Lục Tâm Đồng nhìn mọi người, thanh âm vừa dứt, trong nháy mắt đánh ra mấy đạo cấm chế lên người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
Tâm Đồng, ngươi muốn làm gì?Vốn thực lực của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đã chênh lệch với Lục Tâm Đồng quá nhiều, dưới tình huống bất ngờ, đương nhiên lập tức bị cấm chế.
Oánh tỷ, chuyện này không liên quan tới ta, tất cả đều là chủ ý của ca ca.
Lục Tâm Đồng mỉm cười, lập tức nói với những người chung quanh: Nhanh trợ giúp Oánh tỷ đổi hỷ phục.
Các ngươi muốn làm gì? Nhanh thả ta ra.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh không có cách nào giãy dụa, bị chúng nữ trực tiếp thay hỷ phục.
Có Lục Tâm Đồng, Khâu Mỹ Vi, Vân Hồng Lăng dẫn đầu, đám người Diệp Phi, Bạch Toa Toa, Nhan Kỳ cũng không sợ, lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh thấy giãy dụa cũng không được, chỉ có thể tùy ý để cho mọi người thay y phục cho mình.
Tới trưa, náo nhiệt trong Phi Linh môn rốt cuộc cũng đạt tới đỉnh điểm.
Tiếng chúc mừng, hoan hô hội tụ lại cùng một chỗ.
Một đệ tử xuyên qua đại điện Phi Linh môn.
Cả Phi Linh môn lúc này tràn ngập trong không khí vui mừng, không ít đệ tử mặc hồng bào đi qua đi lại giống như thủy triều.
Trong đại điện lúc này có không ít người tới chúc mừng có mặt.
Mà ở vị trí đầu não là tất cả nhất môn chi chủ các sơn môn lớn.
Phía dưới là một ít thế lực lớn trong phạm vi Phi Linh môn được mời tới.
Trà rượu trên bàn đầy đủ, phía dưới còn được tơ lụa màu đỏ cuốn quanh, cực kỳ đẹp dẽ.
Lục Tiểu Bạch ở trong đại điện, vẻ mặt vui mừng, không ngừng đáp lại lời chúc tụng của mọi người chung quanh.
Nhân số trong đại điện xem ra đã đạt tới mức tối đa.
Không ít đệ tử Phi Linh môn không có tư cách tiến vào đại điện cũng túm năm tụm ba vây xem bên ngoài.
Thời điểm vui mừng như vậy chấp sự cũng không trách phạt bọn họ.
Tân nương tới.
Lúc này một thanh âm thanh thúy vang lên.
Một đạo thân ảnh xinh đẹp đứng bên ngoài đại điện.
Người này chính là Hoa Mãn Ngọc.
Thanh âm của Hoa Mãn Ngọc vừa truyền ra, tiếng ồn ào trong đại điện lập tức chấm dứt, tức thì yên tĩnh.
Từng ánh mắt nhìn về phía đại điện.
Đám đệ tử xúm lại nhường đường, nhìn người đang tiến vào đại điện, không ít người cảm thấy nghi hoặc.
Lúc này xuất hiện trong mắt mọi người có hai người đang mặc hỷ phục, trên đầu cũng được một cái khăn hồng bao phủ.
Hai tân nương tử, chung quanh có không ít nữ tử xinh đẹp nâng đỡ giống như vô số ngôi sao vây quanh vầng trăng.
Thế nhưng lúc này không có ai chú ý tới, một người trong hai người mặc hỷ phục kia bị người khác mang đi.
Tân nương xuất hiện, Lục Tiểu Bạch mỉm cười, trong lòng hắn đương nhiên hiểu rõ sự sắp xếp của công tử.
Chư vị, cảm ơn chư vị tới dự hôn lễ của ta.
Hôm nay ta thành gia lập thất, còn có hai người khác cũng thành gia lập thất, chính là hai vị cung phụng của bổn môn, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Hoa Tiên Tử Bạch Oánh, hiện tại mời Đông cung phụng xuất hiện.
Lục Tiểu Bạch không chút lúng túng lên tiếng.
Nghe vậy, trong đại điện cũng không có bao nhiêu người rung động, dù sao trong này cũng có không ít người biết sự sắp xếp của Lục Thiếu Du.
Người có thể tiến vào trong này, trong lòng đều biết rõ hai người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
Mà cường giả trong tất cả các sơn môn lớn đã sớm biết rõ tin này, cho nên cả đám đều mở miệng cười.
Trong lúc rối loạn nhỏ, trước đại điện lần nữa có người xuất hiện.
Người tới chính là Lục Thiếu Du, Dương Quá, Tiểu Long, còn có La Lan thị ở phía sau, mặt khác còn có Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên.
Khuôn mặt Lục Thiếu Du vui vẻ, cùng với Dương Quá một trái một phải nắm tay Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh mặt hỷ phục đi vào đại điện.
Trước đó do Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh không chút khách khí chửi bới cho nên Lục Thiếu Du lập tức đem thanh âm của hắn cấm chế lại.
Vì vậy cho nên trên đường đi Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.
Mà khi Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh đi tới đại điện cũng nghe thấy lời nói của Lục Tiểu Bạch, lúc này hắn mới hoàn toàn hiểu được mục đích của Lục Thiếu Du.
Tiến vào đại điện, vô số ánh mắt chăm chú nhìn vào, trên khuôn mặt dày của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh không biết đã chuyển thành màu gì, hận không thể tìm lỗ dưới mặt đất mà chui xuống, thế nhưng bản thân hắn cũng không có cách nào nhúch nhích.
Đông Vô Mệnh, chúc mừng.
Lão độc vật, chúc mừng.
Trong tất cả các sơn môn lớn cũng có không ít người quen Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, trong Phi Linh môn, đám người Thiên Thủ Quỷ Tôn, Thanh Linh Tôn giả, Hổ Viêm Thiên Vương cũng chúc mừng.
Nhìn thấy bộ dáng của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, cả đám lập tức ngây người.
Cảm ơn mọi người, cảm ơn.
Lục Thiếu Du liên tục nói lời cảm tạ, giống như bản thân hắn là chú rể vậy, sau đó trực tiếp đặt Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh trên đại điện, truyền âm nói với Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh: Đông lão, ta cũng chỉ có thể làm được tới mức như vậy.
Ta sẽ giải cấm chế cho người, kế tiếp phải nhìn xem người xử lý thế nào.
Người đừng có mà chạy trốn, trước mặt thiên hạ quần hùng, nếu như người chạy trốn, đến lúc đó Oánh tỷ sẽ mất mặt, đồng thời Lộc Sơn lão nhân sẽ nhân cơ hội mà nhảy vào.
Lục Thiếu Du truyền âm xong, lặng lẽ giải cấm chế trên người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh.
Toàn thân Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh run lên, cấm chế được giải, hắn cũng không dám rời khỏi, hung hăng nhìn Lục Thiếu Du, nghe không ít thanh âm chúc mừng chung quanh, không khỏi cười khổ rồi gật đầu.
Oánh tỷ, ta sẽ giải cấm chế cho tỷ.
Tỷ không nên chạy trốn, nếu như tỷ chạy trốn, trước mặt thiên hạ quần hùng, mặt mũi sư phụ ta sẽ mất hết.
Cùng một lúc, Lục Tâm Đồng nhận được ánh mắt của Lục Thiếu Du, lặng lẽ kết thủ ẩn, giải cấm chế trên người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
Đông lão, Oánh tỷ, đại hôn của các người ta cũng không dám làm chủ hôn.
Bất quá, ta đã mời chủ hôn cho hai vị.
Lục Thiếu Du mỉm cười, thanh âm vừa dứt, bên ngoài đại điện đã có hai đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Hai người chậm rãi đi vào, bước chân súc địa thành thốn, lập tức xuất hiện bên người Lục Thiếu Du.
Kim Lang Tôn giả, Khổng Tước Tôn giả.
Nhìn hai người xuất hiện, tuy rằng khí tức trên người đều được thu liễm, thế nhưng trong lúc vô hình lại khiến trong lòng mọi người có mặt chịu áp lực vô cùng lớn, giống như có một tảng đá trong nội tâm vậy.
Bái kiến Kim Lang Tôn giả, Khổng Tước Tôn giả tiền bối.
Nhìn hai người, tất cả cường giả trong các sơn môn lớn lập tức đứng dậy ôm quyền hành lễ.
Trước mặt cường giả bực này, mọi người đều muốn giao hảo.
Không cần đa lễ.
Khổng Tước Tôn giả mặc một bộ cẩm bào, ung dung mà cao quý, khuôn mặt đỏ ửng, hai mắt giống như biển cả bao la.
Không khí náo nhiệt trong Phi Linh môn hôm nay khiến cho nàng dường như cũng trẻ lại.
Ha ha, cả đời này thứ gì ta cũng đã làm, chỉ có chưa làm chủ hôn mà thôi.
Kim Lang Tôn giả hào sảng nói, mắt nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lại nói: Không biết bản tôn có tư cách làm chủ hôn cho ngươi hay không? Tiền bối hạ mình làm chủ hôn cho ta, thịnh tình này Vô Mệnh xin nhận.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh xoay người hành lễ, lúc này hắn cũng có chút kích động.
Hắn hiểu rõ, cường giả bực này như Kim Lang Tôn giả có thể hạ mình làm chủ hôn cho hắn là bởi vì cho Lục Thiếu Du mặt mũi, bằng không coi như hắn là Thôi Hồn Độc Vương thì cũng không có tư cách này.
Bạch Oánh tiểu thư, không biết hai người chúng ta có tư cách làm chủ hôn cho hai ngươi hay không?Khổng Tước Tôn giả nhìn Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh rồi nói.
Mặt dù có một lớp vải hồng che mặt, thế nhưng khí tức trên người vô cùng rõ ràng khiến cho Khổng Tước Tôn giả chỉ đơn giản đã biết rõ ai là Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
Tiền bối chịu tới, chúng ta cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, nào dám chê không được.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh xoay người hành lễ, dùng thân phận của hai người Kim Lang Tôn giả cùng Khổng Tước Tôn giả, đương nhiên nàng phải có cảm giác được sủng ái mà lo sợ.
Lúc này trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy bất ổn, trước đó nàng hoàn toàn không biết một tí gì.
Vậy là tốt rồi, bắt đầu.
Khổng Tước Tôn giả mỉm cười.
Không khí vui vẻ như thế này khiến cho áp lực của mọi người trong lúc vô hình giảm đi không ít.
Đông Vô Mệnh, ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng lấy Bạch Oách hay không?Kim Lang Tôn giả nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, nghiêm túc hỏi.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh tuy rằng đã có tuổi, thế nhưng ở trước mặt hắn vẫn chỉ là một vãn bối mà thôi.
Cái này.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh có chút khó xử, chuyện không trâu bắt chó đi cày, trước mặt bao nhiêu thế lực lớn trong thiên hạ, trước mắt bao nhiêu người, hắn không biết trả lời như thế nào.
Huống chi hắn cũng không biết Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh có đồng ý lấy hắn hay không.
Đông Vô Mệnh, ngươi là nam nhân hay nữ nhân vậy? Sảng khoái trả lời cho ta một câu.
Nếu như không lấy thì ta lấy nàng.
Trong đám người phía dưới, Lộc Sơn lão nhân không nhịn được mà đứng lên.
Hiện tại hắn vô cùng đau lòng, mà bản thân cũng đã lớn tuổi, những năm này ở trong Phi Linh môn, quan hệ của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh và Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, tầng ngăn cách như tờ giấy mỏng kia hắn cũng biết.
Có một ít chuyện cho dù cưỡng cầu cũng không được.
Ai nói ta không lấy?Đông Vô Mệnh trừng mắt nhìn Lộc Sơn lão nhân.
Muốn lấy thì sao không nói? Một đại nam nhân còn lề mề như vậy?Kim Lang Tôn giả cũng không có khách khí mà quát Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh một tiếng.
Lão độc vật, nói đi.
Không ít cường giả quen thuộc với Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cuhng quanh lập tức ồn ào.
Bạch Oánh, ngươi có đồng ý thành gia lập thất hay không?Đông Vô Mệnh đỏ mặt, cố lấy dũng khí, đánh bạc với mặt mũi của mình mà đi tới bên người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh rồi hỏi.
Đông Vô Mệnh, không được, ngươi chỉ hỏi một câu vậy mà muốn Oánh tỷ gả cho ngươi, cho dù tỷ ấy đồng ý ta cũng không đồng ý.
Ngươi nên nói lời từ tận đáy lòng mình mới được.
Hôm nay ta đại diện cho nhà gái.
Khâu Mỹ Vi tung người ngăn trước người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
Đúng vậy, lão độc vật, chí ít ngươi cũng phải nói lời trong lòng của mình chứ? Chỉ bằng một câu nói như vậy mà muốn Bạch Oánh tiểu thư gả cho ngươi, như vậy Bạch Oánh tiểu thư quá mất giá a.
Trong đại điện lập tức có tiếng ồn ào vang lên.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh đỏ bừng mặt, đám người này muốn mạng già của hắn sao? Hắn nghẹn họng cả buổi, cũng không nói ra được lời nào.
Dưới mảnh vải hồng, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh cũng vô cùng chờ mong.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc nàng cũng đợi được tới ngày hôm nay.
Tâm ý của lão gia hỏa kia nàng làm sao không biết.
Thế nhưng nàng vẫn chờ một câu nói của hắn, chỉ là đợi vài thập niên cũng không nghe được từ trong miệng hắn nói ra.
Lão độc vật, nói đi.
Nói mau, không thì ta sẽ nói.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Lộc Sơn lão nhân cũng lớn tiếng nói.
Hắn đã không có cơ hội, thế nhưng phải hối thúc Đông Vô Mệnh mới được, cũng không thể để Đông Vô Mệnh dễ dàng nắm Bạch Oánh vào trong tay như vậy.
Đông lão, có muốn ta giúp ngươi một tay hay không? Chỉ cần gần đầu, ta nói một câu, người nói một câu.
Thế nào? Ta đảm bảo người sẽ vượt qua.
Lục Thiếu Du truyền âm nói với Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh.
Đông Vô Mệnh nghẹn đỏ mặt, gật đầu với Lục Thiếu Du.
Hắn không nói ra được nửa lời, loại trường hợp này chính là lấy mạng già của hắn.
Hiện tại có người hỗ trợ, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Tuy rằng đang giận tiểu tử kia, thế nhưng hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng tiểu tử này mà thôi.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống hay chết, mà là việc ta đứng trước mặt nàng, thế nhưng nàng lại không biết ta.
Đông Vô Mệnh chậm rãi nói ra, mà khi nói tới đoạn này, lại có cảm giác buồn nôn nói không ra, lén lút trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, thế nhưng cũng không thể làm gì khác hơn mà thì thầm nói: Yêu nàng.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là ta đứng trước mặt nàng mà nàng không biết ta yêu nàng, không những yêu mà còn yêu rất sâu.
Thế nhưng lại không bỏ được cái mặt mo này mà nói ra câu ta yêu nàng.
Lời nói của Đông Vô Mệnh khiến cho toàn bộ đại điện yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ Đông Vô Mệnh lại có một mặt nho nhã như vậy, lời nói êm tai không thôi, khiến cho không ít thiếu nữ động tâm.
Khâu Mỹ Vi cùng Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh dưới mảnh vải hồng đều cảm thấy bất ngờ, người bất ngờ nhất chính là Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, khuôn mặt nàng tràn ngập vẻ hoài nghi.
Dùng hiểu biết của nàng với lão gia hỏa kia mà nói, lão gia hỏa này không phải là loại người như vậy.
Ta yêu nàng giống như.
Đông Vô Mệnh tiếp tục nói, mà nói tới một nửa, khi mọi người vẫn đang động dung thì đột nhiên đổi giọng nói: Ta nhổ vào, quá buồn nôn, ta không nói ra được.
Mọi người sửng sốt, Đông Vô Mệnh trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du nói: Vừa rồi, tất cả những lời nói buồn nôn kia không phải là do ta nói mà là tiểu tử kia lừa để ta nói.
Nhìn theo ánh mắt của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Thiếu Du, không ngờ những lời nói êm tai như vậy lại là Lục Thiếu Du nói.
Sau khi Đông Vô Mệnh trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, hắn lập tức đi nhanh về phía Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Khâu Mỹ Vi cũng không có ý tứ ngăn cản mà lui về phía sau.
Đông Vô Mệnh đứng bên người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, sau khi hít sâu một hơi rồi nói: Những lời vừa rồi là tiểu tử kia dạy ta nói, hôm nay ta đến đại điện này, mặc hỷ phục cũng bị tiểu tử kia trói tới.
Nghe lời nói của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, mọi người lần nữa nhìn vào Lục Thiếu Du.
Thế nhưng tiểu tử kia nói đúng, ta không thể buông bỏ được cái mặt mo này, bỏ qua thời gian vài thập niên.
Vài thập niên nay ta trốn tránh nàng, hiện tại ta có mấy lời nên nói, tình ý của nàng đối với ta, ta cũng biết.
Ta cảm thấy ta không xứng với nàng, từ trước cho tới bây giờ ta không thể nói ra được lời nói dễ nghe như tiểu tử kia.
Ta chỉ nói một câu, nàng có thành gia lập thất hay không? Cuộc đời này nàng đối với ta như vậy là may mắn của Đông Vô Mệnh ta, là số mệnh của Đông Vô Mệnh ta tốt.
Về sau nàng chính là tính mạng của ta.
Đông Vô Mệnh nói xong, nhìn vào Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
Trong đại điện lần nữa yên tĩnh, những lời nói này chính thức khiến cho không ít người động dung.
Không có ai chú ý tới, phía dưới mảnh vải hồng, thân thể mềm mại của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh khẽ run lên, nhiều năm như vậy rốt cuộc nàng cũng đợi được những lời này.
Tốt.
Lục Thiếu Du là người trầm trồ khen ngợi đầu tiên.
Lão gia hỏa này rốt cuộc cũng nói ra, lúc này nhiệm vụ của hắn mới chính thức hoàn thành.
Lục Thiếu Du nói xong, trong đại điện vang lên tiếng vỗ tay.
Cũng coi như quá quan.
Oánh tỷ, kế tiếp phải xem chính tỷ rồi.
Bạch Oánh tiểu thư, Đông Vô Mệnh đã mở miệng, ngươi cũng nên nói một lời, có gả hay không?Khổng Tước Tôn giả không làm lỡ thời gian, lập tức mỉm cười hỏi Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
Có.
Dưới mảnh vải hồng, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh khẽ gật đầu.
Có vải hồng che mặt cho nên không có ai nhìn thấy, khuôn mặt của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh so với tấm vải hồng này còn đỏ hơn.
Mọi người thấy Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đồng ý, trong đại điện lập tức vang lên thanh âm chúc mừng giống như thủy triều.
Coi như nhiệm vụ hoàn thành.
Hiện tại ta tuyên bố, hai người Đông Vô Mệnh, Bạch Oánh chính thức là phu thê.
Kim Lang Tôn giả lớn tiếng nói, cánh tay cũng móc ra một vật, đây chính là một hộp gấm lớn bằng bàn tay, hắn giao cho Đông Vô Mệnh rồi nói: Với tư cách người chủ hôn, một cặp Huyết Thủ Ô vạn năm này ta tặng cho ngươi.
Coi như là lễ vật.
Đa tạ tiền bối.
Đông Vô Mệnh run lên, cao hứng nhếch môi.
Một cặp Huyết Thủ Ô vạn năm, thiên tài địa bảo bực này đối với hắn mà nói, tuy rằng không bằng Diễn Linh thánh quả, thế nhưng giá trị cũng bất phàm.
Sau khi dùng, đủ để khiến cho thực lực của hắn và Bạch Oánh tăng lên không ít.
Kim Lang Tôn giả tặng lễ như v ậy khiến cho các cường giả khong ngừng hâm mộ.
Trong đại điện lần nữa vang lên tiếng hoan hô, vô số tiếng chúc mừng tân lang, tân nương Đông Vô Mệnh, Bạch Oánh.
Lục Thiếu Du cũng thở dài một hơi, hai người này vốn đã có tình, hắn cũng chỉ trợ giúp một chút mà thôi.
Dưới sự náo nhiệt, Kim Lang Tôn giả cũng xung phong nhận làm chủ hôn của Lục Tiểu Bạch cùng với Lưu Uyển.
Đây vốn là chuyện Lục Thiếu Du định làm, và Khổng Tước Tôn giả cũng đưa cho Lục Tiểu Bạch không ít thứ tốt.
Hai hôn lễ được cử hành, Đông cung phụng cùng Bạch cung phụng thành gia lập thất khiến cho không ít đệ tử Phi Linh môn kinh ngạc.
Diệp Phi, Diệp Mỹ, Bạch Toa Toa, Lục Tâm Đồng cùng Nhan Kỳ nhìn thấy Bạch Oánh lập gia đình,trong lòng giống như trút được một bầu tâm sự.
Khuôn mặt vui vẻ, nhất là hai tỷ muội Diệp Phi, Diệp Mỹ càng xinh đẹp động lòng người khiến cho một ít trưởng lão, hộ pháp trong các sơn môn lớn khác ngây ngốc không thôi.
Hôn lễ tiếp tục tiến hành, náo nhiệt không thôi.
Đông Vô Mệnh, Lục Tiểu Bạch cũng nhao nhao mời rượu khách khứa, trong lòng cực kỳ cao hứng.
Cái mặt mo của Đông Vô Mệnh rốt cuộc cũng hạ xuống được.
Tiểu gia hỏa Lục Kinh Vân cũng có mặt trong đại điện.
Hôm nay tiểu gia hỏa này vô cùng vui vẻ, ăn rất nhiều bánh kẹo, mấy cái túi trên người căng phồng.
Ngay khi tiểu gia hỏa mang theo một túi kẹo đầy định rời đi, hai đạo thân ảnh xinh đẹp lặng lẽ đi tới trước mặt tiểu gia hỏa.
Hai người này chính là nhị nữ Kính Hoa, Thủy Nguyệt của Thiên Vân đảo.
Nhìn Lục Kinh Vân, Kính Hoa, Thủy Nguyệt nhìn nhau, ánh mắt có chút biến hóa, ngồi xổm xuống, nhìn Lục Kinh Vân rồi hỏi: Tiểu gia hỏa, con tên gì?Lục Kinh Vân nhìn nhị nữ, đôi mắt đen lúng liếc nhìn chăm chú vào nhị nữ, dường như có cảm giác đã từng quen biết, nó do dự một lát rồi nói: Ta gọi là Lục Kinh Vân, các ngươi là ai? Chúng ta là người Thiên Vân đảo.
Thủy Nguyệt nhìn Lục Kinh Vân rồi hỏi: Cha mẹ con đâu? Ta chỉ có sư phụ cùng với nãi nãi.
Lục Kinh Vân chăm chú đánh giá hai người.
Sư phụ con là ai?Kính Hoa, Thủy Nguyệt nghe vậy, ánh mắt khẽ đổi, lần nữa hỏi Lục Kinh Vân.
Bé trai lúc trước sư muội bỏ lại được đám người Vân Dương Tông đưa tới Phi Linh môn.
Mục đích hai người tới Phi Linh môn lần này chính là tìm kiếm tung tích của bé trai trong Phi Linh môn theo sự khẩn cầu của sư muội.
Nhìn Lục Kinh Vân, hai người mơ hồ đã biết được chút ít.
Sư phụ ta là chưởng môn Phi Linh môn, Linh Vũ Chiến Tôn Lục Thiếu Du.
Lục Kinh Vân chống nạng, vô cùng uy vũ nói.
Kinh Vân, lại đang nghịch ngợm sao?Lúc này, La Lan thị đi tới bên người Lục Kinh Vân, mỉm cười với Kính Hoa, Thủ Nguyệt rồi ôm Lục Kinh Vân vào lòng, nói: Sao con lại lấy nhiều kẹo như vậy?Nhìn La Lan thị, hai người Kính Hoa, Thủy Nguyệt cũng biết thân phận của La Lan thị cho nên khẽ gật đầu đứng lên.
Nãi nãi, con lấy cho Bối Nhi ăn.
Lục Kinh Vân nói.
Tốt, nhanh đi chơi cùng Bối Nhi đi.
Cẩn thận một chút, đừng để bản thân bị ngã.
La Lan thị yêu thương nói, sau đón lập tức buông Lục Kinh Vân ra.
Tiểu gia hỏa nhanh chóng chạy ra khỏi đại điện.
Kính Hoa, Thủy Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Lục Kinh Vân, mãi cho đến khi Lục Kinh Vân chạy ra khỏi đại điện.
Chưởng môn.
Trong lúc náo nhiệt, Hoàng Bác Nhiên đi tới bên người Lục Thiếu Du, trong tay mang theo không ít ngọc giản nói: Chưởng môn, vừa rồi có người của Vạn Thú Tông tới đây, nói là cho mời chưởng môn cùng với nhất môn chi chủ của các sơn môn lớn.
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, Vạn Thú Tông này không ngờ lại phái người đem thiệp tới.
Không biết sẽ có chuyện gì, dường như đám người này cũng biết rõ tất cả các sơn môn lớn hiện tại đều ở Phi Linh môn, không ngờ lại đem tất cả các thiếp mời chuyển tới đây.
Hôn lễ đã tới khâu cuối cùng, Lục Thiếu Du cũng không mở ngọc giản ra, ánh mắt ý bảo Hoàng Bác Nhiên không nên để cho mọi người chú ý.
Khi đại điện chấm dứt náo nhiệt thì trời đã chạng vạng tối.
Trong Phi Linh môn cũng sắp xếp các loại hoạt động náo nhiệt, mãi đến khi mọi người tiễn hai tân lang, tân nương về động phòng thì Lục Thiếu Du mới truyền âm mời tất cả nhất môn chi chủ các sơn môn lớn tiến vào đại sảnh.
Vạn Thú Tông cũng phát ra rất nhiều thiếp mời, mà ngay cả Thiên Ưng lâu, Tiêu Dao bang, Thánh Linh giáo cũng có mặt ở bên trong.
Lục Thiếu Du đem thiếp mời của Vạn Thú Tông giao cho nhất môn chi chủ các sơn môn, mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
Xem ra nhất cử nhất động của Đế Đạo Minh đều nằm trong ánh mắt của người khác.
Thiếp mời này không ngờ lại vừa vặn đưa tới đây, không thiếu một khối ngọc giản nào.
Thế nhưng mọi người cũng không lo lắng.
Lần này mọi người kết minh vốn làm cao điệu cho nên Vạn Thú Tông không biết mới là lạ.
Tất cả các thế lực lớn, trong sơn môn đều có một ít thám tử của các thế lực khác chen vào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng không thể nói thành lời mà thôi.
Sưu.
Lục Thiếu Du mở ngọc giản, thanh âm lập tức truyền vào trong đầu: Lục chưởng môn, ngày mười chín tháng tư, tân nhiệm tông chủ của Vạn Thú Tông, đại đệ tử Lam Linh đảm nhiệm chức vị, mời Lục chưởng môn tới xem lễ.
Doãn Ngạc đề bút.
Thanh âm vừa dứt, ngọc giản nứt nẻ hóa thành tro bụi.
Mà thanh âm này Lục Thiếu Du cũng không xa lạ gì, chính là thanh âm của Vạn Thú Vương Doãn Ngạc của Vạn Thú Tông.
Mời chúng ta tới xem đại lễ.
Lúc này mọi người đều đã mở ra ngọc giản, nhanh chóng nghe được thanh âm của Doãn Ngạc.
Sắc mặt cả đám nhất môn chi chủ không khỏi biến hóa, chủ yếu là vì, ở thời điểm này đối với tất cả các thế lực lớn mà nói đều là một thời điểm tương đối đặc biệt.
Vạn Thú Tông cùng Thiên Kiếm môn ở giữa Thiên Đạo Minh cùng Đế Đạo Minh mà bảo trì trung lập.
Cho nên bất luận quyết định gì của hai sơn môn này sẽ khiến cho tất cả mọi người phỏng đoán.
Lục lão đệ, đệ xem Vạn Thú Tông này có thâm ý gì khác không?Lạc Kiến Hồng trầm tư một lát rồi nói với Lục Thiếu Du.
Nhạc phụ, theo người thì sao?Lục Thiếu Du nhìn về phía Vân Khiếu Thiên, trong mọi người có mặt lúc này, người hiểu về Vạn Thú Tông nhất có lẽ chính là Lục Thiếu Du.
Nếu như ta suy đoán không sai, sợ rằng Vạn Thú Tông cũng mời đám người Lan Lăng sơn trang, Nguyệt Long các.
Tân nhiệm tông chủ mới lại xuất hiện vào thời điểm này, Doãn Ngạc không ngờ lại thoái vị, ý vị trong này không khỏi khiến cho chúng ta phải cân nhắc một phen.
Dùng tâm trí của Vân Khiếu Thiên, chỉ bằng một câu nói đã nói ra quan hệ ở bên trong khiến cho mọi người gật đầu.
Thời điểm này Vạn Thú Tông có tông chủ mới, có lẽ là thời điểm mà Vạn Thú Tông quyết định.
Đạm Đài Tuyết Vi nói với mọi người.
Thiếp mời này đã nhận được, mặc kệ ý tứ của Vạn Thú Tông ra sao, chúng ta cứ đi tới thì biết.
Ô Chấn Vũ nói.
Ngày mười chín tháng tư, hiện tại vẫn còn hai mươi ngày, chúng ta phải mau chóng khởi hành.
Kỷ Diệu Tông nói.
Lữ Chính Cường do dự một lát rồi nói: Đi tới Vạn Thú Tông tuy rằng không có nguy hiểm quá lớn.
Bất quá chúng ta vẫn nên phòng bị một chút.
Đám người Lan Lăng sơn trang cùng các sơn môn khác cũng tới, dù sao mọi người vẫn nên đề phòng.
Đúng vậy.
Lục Thiếu Du khẽ gật đầu, lập tức nói: Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ lên đường tiến về Vạn Thú Tông.
Mặc kệ Vạn Thú Tông này có mục đích gì, đến Vạn Thú Tông thì chúng ta sẽ biết rõ.
Có nhiều sơn môn tới Vạn Thú Tông như vậy, có lẽ Vạn Thú Tông sẽ rất náo nhiệt.
Lạc Kiến Hồng cười nói.
Trong màn đêm, vô số ngôi sao xuất hiện trong bầu trời.
Ánh trăng chiếu xuống, đêm nay là một đêm vô cùng thích hợp cho việc động phòng.
Thân ảnh Lục Thiếu Du xuyên qua màn đêm, lập tức xuất hiện trong đình viện của đám người Nam thúc.
Gặp mặt Nam thúc cùng sư phụ, Lục Thiếu Du đem chuyện ngày mai đi tới Vạn Thú Tông nói ra một lần.
Sau khi rời khỏi Vạn Thú Tông cũng thuận tiện đi về phía Tổ Yêu Lâm.
Trên Vạn Thú Tông có lẽ không có việc gì quá lớn.
Vạn Thú Tông gióng trống khua chiêng mời các ngươi tới dự điển lễ như vậy thì có lẽ cũng không có động tác gì.
Thế nhưng bên trong Tổ Yêu Lâm thì không giống như vậy, phải cẩn thận một chút.
Nam thúc nói.
Sau khi nghe sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn nói vài câu, lúc này Lục Thiếu Du mới rời khỏi đình viện.
Trong Phi Linh môn hiện tại có Nam thúc cùng hai vị Tạ Thiên Tạ Địa trấn thủ, Lục Thiếu Du cũng không lo lắng quá nhiều.
Việc dạy bảo Lục Kinh Vân, Lục Thiếu Du cũng ném cho Nam thúc.
Sáng sớm hôm sau, khi tia nắng đầu tiên xuất hiện từ phía chân trời, ngoài đình viện ở hậu sơn Phi Linh môn, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh mặc một bộ y phục màu đen, khuôn mặt hồng nhuận, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh thì mặc một bộ y phục màu trắng, giống như tiên tử.
Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người không gì sánh được.
Đông lão, Oánh tỷ, nghỉ ngơi tốt không?Lục Thiếu Du cười hắc hắc đi tới bên người Đông Vô Mệnh.
Nhìn bộ dáng hai người, dường như hai người làm không ít chuyện đêm hôm qua a.
Thù ngày hôm qua lần sau ta sẽ tính toán với ngươi.
Lần này đi về phía Vạn Thú Tông phải cẩn thận một chút.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du nói.
Thiếu Du, tất cả phải cẩn thận, không thể chủ quan.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh cũng dặn dò Lục Thiếu Du.
Đông lão, Oánh tỷ, Khấu Phó chưởng môn, Phi Linh môn giao cho mấy vị.
Lục Thiếu Du gật đầu, sau đó lại cáo biệt cùng mẫu thân và Lục Kinh Vân.
Tiểu gia hỏa nhìn Lục Thiếu Du, có chút không nỡ nói: Sư phụ, người sớm trở về một chút.
Con phải nghe lời nãi nãi, biết không?Lục Thiếu Du vỗ đầu Lục Kinh Vân rồi nói.
Vâng, con sẽ ngoan ngoãn.
Đôi mắt đen lúng liếng của Lục Kinh Vân chớp động, không ngừng gật đầu nói.
Tâm Đồng, con cũng phải chú ý an toàn, không được khinh suất.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói với Lục Tâm Đồng.
Lục Tâm Đồng nói: Sư phụ, sư mẫu, con biết rồi.
Lần này tiến về Tổ Yêu Lâm nàng cũng đi, vì cơ hội lần này đêm hôm qua nàng năn nỉ ca ca rất lâu mới được.
Cáo từ mọi người, Lục Thiếu Du cùng Tiểu Long, Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Thiên Độc Yêu Long, Thiên Sí Tuyết Sư rời núi.
Lần này tiến về Tổ Yêu Lâm có không ít nguy hiểm cho nên Lục Thiếu Du không mang theo những người khác.
Dù sao Phi Linh môn cũng cần cường giả tọa trấn cho nên đám người Huyết Mị, Hắc Hùng, Nghịch Lân Yêu Bằng, Huyết Ngọc Yêu Hổ đều được Lục Thiếu Du để lại.
Ngoài Phi Linh môn, tất cả các cường giả đã chuẩn bị xuất phát.
Một lát sau, ngoài Phi Linh môn, hơn mười đầu yêu thú phi hành khổng lồ vỗ cánh bay lên.
Mọi người cùng nhau đi tới Vạn Thú Tông.
Đi tới Vạn Thú Tông, dùng tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư hiện tại mà nói, so với tọa kỵ phi hành của tất cả các sơn môn lớn còn nhanh hơn nhiều.
Thế nhưng Lục Thiếu Du cũng không tiện đi trước, dù sao thời gian cũng không gấp.
Lần này đi về phía Vạn Thú Tông, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh cũng đi tới.
Dù sao hai vị nhạc phụ đều tới cho nên hai nàng đi theo.
Tất nhiên lúc này hai nàng đều ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.
Ngoài nhị nữ ra trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư còn có Tiểu Long, Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Lục Thiếu Du cùng Thiên Độc Yêu Long.
Đi về Tổ Yêu Lâm, Lục Thiếu Du cũng không muốn mang theo quá nhiều người.
Nhiều người cũng không nhất định sẽ thuận tiện.
Sưu.
Trên phía chân trời yên tĩnh có từng đầu yêu thú phi hành giống như lưu quang xẹt qua phía chân trời, hai cánh chấn động mang theo tiếng gió rít gào.
Thiên Sí Tuyết Sư bay cao nhất, độ cao này những yêu thú phi hành khác cũng không theo kịp.
Lại nói, Thiên Sí Tuyết Sư có ngạo khí của mình, đương nhiên sẽ không bay song song cùng đám yêu thú phi hành khác.
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi im, quay đầu nhìn đám người sau lưng, không ít cường giả đều đang khoanh chân ngồi trên lưng yêu thú phi hành của sơn môn mình.
Quanh thân tràn ngập quang mang thuộc tính, đều đang lĩnh ngộ thuộc tính.
Hít.
Lục Thiếu Du hít sâu một hơi, đến Vạn Thú Tông cũng mất không ít thời gian, yêu thú của tất cả các sơn môn lớn cũng không mạnh như Thiên Sí Tuyết Sư cho nên trong khoảng thời gian này hắn cũng có thể cân nhắc xem làm sao có thể sáng tạo được vũ kỹ.
Nhớ kỹ, muốn sáng tạo ra vũ kỹ thuộc về mình thì không nên dừng lại trong vũ kỹ của người khác.
Nên tìm một con đường thuộc về bản thân mình, thoát khỏi tầm ảnh hưởng của người khác, như vậy mới có thể tùy tâm sở dục, nghĩ thông suốt, tới khi đó cách thời điểm ngươi sáng tạo vũ kỹ cũng không còn xa.
Trong đầu Lục Thiếu Du vang lên thanh âm của Địa Tôn.
Chỉ tiếc những lời này hiện tại Lục Thiếu Du vẫn cái hiểu cái không, muốn lý giải thấu triệt, có lẽ còn cần cân nhắc một phen.
Trầm tư, Lục Thiếu Du suy nghĩ, thủ ấn ngẫu nhiên biến hóa kéo theo từng đường vòng cung huyền ảo.
Thủ ấn bất đồng được kết, sau đó lại trầm tư suy nghĩ.
Thiên Sí Tuyết Sư xuyên qua tầng mây, hai cánh trên thân thể khổng lồ chấn động, trực tiếp cắt vỡ gợn sóng trong không gian.
Không khí rít gào, thanh âm trầm thấp vang lên.
Nếu không phải giảm bớt tốc độ, sợ rằng hiện tại Thiên Sí Tuyết Sư đã bỏ xa đám yêu thú phi hành kia rồi.
Chẳng biết từ khi nào quanh thân Lục Thiếu Du đã xuất hiện quang mang màu trắng, Phong thuộc tính nồng đậm quanh quẩn, một đạo quang tráo vô hình xuất hiện.
Không khí chung quanh rít lên không ngừng, bộ y phục màu xanh trên người có chút rung động.
Giờ phút này hai mắt Lục Thiếu Du nhắm chặt.
Tâm thần chìm đắm trong việc lĩnh ngộ thuộc tính phong, quanh thân tràn ngập khí tức thuộc tính phong.
Vừa rồi dường như hắn đã có chỗ đột phá trong việc sáng tạo vũ kỹ, trong lúc bất tri bất giác đã bắt đầu lĩnh ngộ.
Trong không gian lúc này đã có một cỗ năng lượng thuộc tính phong quay chung quanh Lục Thiếu Du.
Trong lúc lĩnh ngộ Lục Thiếu Du hoàn toàn tiến vào một loại trạng thái huyền ảo.
Loại lĩnh ngộ này cực kỳ nhanh chóng, sau khi tiến vào trạng thái của mảnh Vô Tự Thiên Thư thứ hai, Lục Thiếu Du cảm thấy tốc độ lĩnh ngộ của mình rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Duy chỉ có tốc độ lĩnh ngộ thuộc tính mộc của hắn lại không được như vậy.
Chuyện này khiến cho Lục Thiếu Du khó hiểu không thôi.
Tiểu Long, Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Vân Hồng Lăng, Thiên Độc Yêu Long đều tu luyện.
Thời gian đi tới Vạn Thú Tông cũng không ngắn, tất cả mọi người đều đang chìm đắm trong việc lĩnh ngộ hoặc tu luyện.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Vạn Thú Tông nằm gần phía Nam đại lục Linh Vũ, một trong Tam tông Tứ môn, nhắc tới Vạn Thú Tông, thân là vũ giả cùng linh giả trên đại lục, hẳn không có mấy ai không biết, đặc biệt là trên đại lục Linh Vũ có lẽ tất cả mọi người đều biết tới Vạn Thú Tông.
Về mặt thực lực thì Vạn Thú tông không thua bất cứ môn nào trong Tam Tông Tứ Môn, ít ra mặt ngoài là vậy, còn thực lực thật sự như thế nào thì chỉ có người trong các đại môn đại phái này mới biết rõ.
Mảnh đất cực kỳ rộng lớn xung quanh Vạn Thú tông đều là địa bàn của Vạn Thú tông.
Trên địa bàn của Vạn Thú tông thì Vạn Thú tông là tồn tại tuyệt đối, tất cả thế lực lớn nhỏ đều phải dựa vào Vạn Thú tông mà sinh tồn.
Mọi người đều mong muốn đưa tử đệ trong tộc mình vào Vạn Thú tông, chỉ cần có thể trở thành đệ tử thì đã là cho gia tộc mình nở mặt nở mày, nếu trở thành thân truyền đệ tử thì càng tuyệt vời hơn.
Về danh tiếng, Vạn Thú tông không thua kém sơn môn nào, nhất là về mặt khống thú khiến nhiều thế lực kiêng dè.
Trong một sơn mạch bao la, núi non trập trùng, cao cao hùng vĩ, thế núi biến hóa đa đoan, xung quanh có nhiều thành lớn liên miên, diện tích rất rộng rãi.
Chính giữa sơn mạch có núi cao vút ló ra, có cao ngất đâm thủng tầng mây.
Nhiều tầng mây lượn lờ quanh ngọn núi như dãy núi vốn lơ lửng giữa trời.
Sơn lãng phong đào, tầng tầng lớp lớp sơn mạch thương mang vô biên vô hạn.
Bên tai Lục Thiếu Du nghe giọng Vân Hồng Lăng: Thiếu Du, chúng ta sắp đến nơi rồi!Lục Thiếu Du ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư thu thủ ấn về, khí tức thu lại: Phù.
Đôi mắt Lục Thiếu Du mở ra, trong mắt bắn tia sáng tựa ánh sao rực rỡ rồi vụt tắt mất tăm.
Lục Thiếu Du thì thào: Sắp đến rồi sao?Thời gian qua quá nhanh, trong lĩnh ngộ này Lục Thiếu Du không cảm thấy thời gian tồn tại.
Lục Thiếu Du cảm giác thu hoạch trên người mình, trong lúc hắn lĩnh ngộ thì thuộc tính phong có tiến bộ khá nhiều.
Lục Thiếu Du quét mắt nhìn xung quanh là những dãy núi to không giới hạn, ra lệnh Thiên Sí Tuyết Sư hạ thấp độ cao một chút, xuyên qua núi dưới đất.
Đỉnh núi như đao tước búa chém cao vút đâm thẳng lên trời cao, khắp nơi là đỉnh núi liên miên trập trùng.
Ngẫu nhiên có con sông uốn lượn chảy qua sơn mạch, hai bên thâm cốc âm u toát ra không khí tĩnh lặng và lạnh lẽo.
Lúc Thiên Sí Tuyết Sư phi hành qua, trong sơn mạch thi thoảng có tiếng yêu thú sợ hãi truyền ra.
Xem tiếp...Linh vũ thiên hà
truyện tranh Linh vũ thiên hà
truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà truyện chữ
đọc truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License