Linh vũ thiên hà
Chapter
0325
Lục Thiếu Du ta sẽ không để cho ngươi yên.
Bắt được hai người, ánh mắt Huyết Kiếm Đại Đế âm trầm, trong mắt hiện lên huyết sắc nhàn nhạt.
Đột nhiên hắn nhìn lên trên không trung, ánh mắt trầm xuống, lạnh nhạt nói: Dương Đỉnh Thiên, tên mập mạp chết bầm, âm hồn bất tán nhà ngươi, coi như ngươi dò xét thấy ta ở chỗ này thì sao? Cho dù tự mình ngươi chạy tới đây thì cũng không giữ ta lại được.
Huyết Kiếm, ngươi không chết ta không an lòng a, cho nên ngươi phải chết.
Trên không trung, một đạo âm thanh vang vọng, không gian từ từ chấn động.
Một đạo thân ảnh mặc trường bào lập tức xẹt qua khộng gian xuất hiện.
Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua không gian khiến cho người ta có cảm giác thỏa mái, năng lượng thiên địa vô hình biến hóa.
Trong mắt người vừa mới xuất hiện này hiện lên sự vui vẻ, thân thể mập mạp, cái bụng phình tựa như phật di lặc.
Bụng phình tới nỗi sắp phá tan y phục, cái đầu bóng loáng, đây chính là Dương Đỉnh Thiên của Vân Dương Tông.
Dương Đỉnh Thiên, cho dù ta chỉ còn lại bản thể ngươi làm sao có thể làm khó dễ được ta? Ngươi không giữ lại được ta.
Huyết Kiếm Đại Đế nhìn thấy Dương Đỉnh Thiên xuất hiện, ánh mắt tràn ngập huyết sắc, âm trầm tới tận cùng.
Ánh mắt Dương Đỉnh Thiên nhìn vào Lăng Thanh Tuyền cùng với Du Thược bị cấm chế trong tay Huyết Kiếm Đại Đế một lát rồi lại nhìn Huyết Kiếm Đại Đế, nói: Huyết Kiếm, dùng tu vi và thanh danh của ngươi, không ngờ lại làm ra chuyện như thế này, ngươi không thấy xấu hổ sao? Dương Đỉnh Thiên, đừng có nói với ta những lời này.
Ngươi cùng với tạp chủng Lục Thiếu Du kia huyết tẩy Thiên Kiếm môn ta, chó gà không tha.
Cơ nghiệp vài vạn năm của Thiên Kiếm môn bị phá hủy trong chốc lát.
Hiện tại các ngươi nhất định phải nhận sự trả thù của Thiên Kiếm môn ta.
Trong kẽ răng Huyết Kiếm Đại Đế dường như có mùi máu tươi lan tràn ra.
Hắn âm trầm nói với Dương Đỉnh Thiên, dứt lời, tay rút huyết kiếm ra khỏi vỏ, quang mang đỏ tươi lóe lên, thu Lăng Thanh Tuyền và Du Thược vào trong huyết kiếm.
Đã như vậy ta đành phải giữ ngươi lại.
Ánh mắt Dương Đỉnh Thiên trầm xuống, trong mắt hiện lên sự ngưng trọng khó có thể che dấu.
Trường bào rộng thùng thình màu xám run run, năng lượng thiên địa trong không trung chấn động.
Bằng vào một mình ngươi còn chưa đủ.
Huyết Kiếm Đại Đế cầm thanh huyết kiếm trong tay, ánh mắt đột nhiên sắc bén, lấy bản thân làm trng tâm, một mùi máu tươi vô hình đột nhiên lan tràn ra.
Trên trường kiếm bắt đầu có âm thanh quái vị vang vọng, cả không trung gió nổi mây phun.
Phong Thần Tiễn.
Ánh mắt Dương Đỉnh Thiên lần nữa trầm xuống, không có một chút do dự nào, há mồm phóng ra một đạo quang mang màu trắng rồi lập tức nắm trong tay.
Đây chính là một thanh chiến tiễn tạo thành quái dị, toàn thân có vô số bí văn lan tràn.
Ầm ầm.
Chiến tiễn vừa mới xuất hiện, không gian này trong khoảnh khắc cuồng phong rít gào, không gian run run.
Trong lòng Dương Đỉnh Thiên trùng xuống, không hề nhiều lời, chân khí dẫn động năng lượng thuộc tính phong trong thiên địa, lấy bản thân hắn làm trung tâm phô thiên cái địa tuôn ra.
Cánh tay vung lên, một đạo quang nhận lập tức phá không đánh về phía Huyết Kiếm Đại Đế, giữa không trung bị xé rách tạo thành một vết nứt không gian đen kịt, lan tràn ra uy áp kinh khủng.
Khặc khặc.
Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi? Huyết Kiếm Đại Đế âm trầm hét lớn, trường bào màu đỏ hất lên, mùi máu tươi phô thiên cái địa lan tràn ra chung quanh.
bao phủ trên không trung, giống như không trung được một mảnh mây màu đỏ tươi bao phủ, ánh mặt trời khó có thể chiếu xuyên qua đám mây này.
Cả không gian đột nhiên âm trầm, tràn ngập mùi máu.
Đám mây màu đỏ giống như máu tươi bao phủ bầu trời, thân thể Huyết Kiếm Đại Đế cũng bị bao phủ vào bên trong, biến mất trong đám mây màu đỏ.
Sưu Sưu.
Dương Đỉnh Thiên lần nữa vung chiến tiễn ra, đánh nát đám mây màu đỏ che khuất bầu trời.
Không gian chấn động, cuồng phong rít gào.
Kình khí hùng hồn, mênh mông tựa như một cơn lốc khuếch tán, thổ tan đám mây màu đỏ.
Dương Đỉnh Thiên, ta không muốn động thủ với ngươi.
Nói cho tiểu tạp chủng Lục Thiếu Du kia biết, muốn cứu hai người của Lục gia này thì một mình hắn đi tới Thiên Kiếm sơn mạch.
Nếu như có người thứ hai, hai người Lục gia này sẽ chết trước.
Âm thanh của Huyết Kiếm Đại Đế quanh quẩn trên không trung, vết nứt không gian xác nhập rồi biến mất, trên không trung dần dần yên tĩnh trở lại.
Ánh mắt Dương Đỉnh Thiên trầm xuống, trường bào rộng thùng thình theo gió đung dưa.
Thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.
Ban đêm, trăng sáng treo trên bầu trời, từng ngôi sao lưa thưa le lói.
Trong đại điện của Phi Linh môn, Lục Thiếu Du từ trong miệng nhị nữ Diệp Phi và Diệp Mỹ biết được động tĩnh bên ngoài.
Tất cả các sơn môn lớn trong Thiên Địa minh đều bị các sơn môn lớn trong Đế Đạo minh quét ngang.
Tất cả các sơn môn lớn của Thiên Địa minh đã triệt để biến mất trên đại lục này.
Lục Thiếu Du cố ý hỏi thăm tình huống của hai người Niếp Phong và Đoan Mộc Hồng Chí.
Đoan Mộc Hồng Chí diệt Huyền Sơn môn, Niếp Phong diệt Lan Lăng sơn trang.
Trong đó nghe nói còn tìm ra không ít dư nghiệt của Hóa Vũ tông, tất cả đều bị người Phi Linh môn đánh chết.
Niếp Phong còn phát hiện ra một đường hầm không gian trong Lan Lăng sơn trang, đi tới Địa Linh tông.
Đoan Mộc Hồng Chí cũng chạy tới Địa Linh tông giúp đỡ, lúc này có lẽ đang trên đường trở về.
Lục Thiếu Du nhíu mày, Vân Dương Tông và Linh Thiên môn chỉ đối phó với Huyễn Hồn môn và Quy Nguyên môn.
Dựa theo thực lực của hai sơn môn này mà nói, rất có khả năng Niếp Phong và Đoan Mộc Hồng Chí không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Sợ rằng hai sơn môn này làm như vậy là nhường Niếp Phong và Đoan Mộc Hồng Chí.
Có tin tức của Hắc Sát giáo hay không? Lục Thiếu Du hỏi.
Hắc Sát giáo không có động tác.
Đối với chuyện tiêu diệt các sơn môn lớn trong Thiên Địa minh tỏ thái độ bàng quan, không nhúng tay vào.
Diệp Phi nói.
Thật sao? Ánh mắt Lục Thiếu Du biến đổi, Hắc Sát giáo lúc này sợ rằng cũng chỉ muốn bo bo giữ mình mà thôi.
Đợi có thời gian phải sắp xếp Hắc Sát giáo một chút mới được.
Nhưng vào lúc này trên không trung Phi Linh môn xuất hiện không ít chấn động.
Có Đế giả tới, người Vân Dương Tông.
Lục Thiếu Du lập tức đứng dậy, quang mang màu trắng dưới chân lóe lên, thân ảnh lập tức biến mất trong đại điện.
Một lát sau, trong đại điện của Phi Linh môn, giờ phút này có mấy Đế giả Vân Dương Tông có mặt.
Vân Thủy Đế Tiên, Vân Khiếu Thiên cùng với Dương Đỉnh Thiên.
Lục Thiếu Du, có hai mẫu tử gọi là Du Thược rơi vào trong tay Huyết Kiếm.
Hắn nói ngươi một mình đi tới Thiên Kiếm sơn mạch, nếu không hai mẫu tử kia sẽ chết trước.
Trong đại điện, mọi người hàn huyên một lúc, Dương Đỉnh Thiên nói với Lục Thiếu Du trên chủ vị.
Du Thược.
Trong lòng Lục Thiếu Du rung động, thân hình đột nhiên đứng dậy, trong mắt có hàn ý lạnh thấu xương bắn ra khiến cho cả đại điện đột nhiên lạnh lẽo, hắn quát: Nếu như mẫu tử các nàng thiếu một cọng tóc, ta nhất định sẽ xé xác Huyết Kiếm lão cẩu.
Thiếu Du, Du Thược kia là người phương nào? Nhìn thấy hàn ý ngập trời từ trên người Lục Thiếu Du lan tràn ra, Vân Khiếu Thiên hỏi.
Phụ thân, Du Thược là nhi nữ của Thiếu Du và Lăng Thanh Tuyền.
Vân Hồng Lăng bên người Vân Khiếu Thiên nói.
Ah.
Vân Khiếu Thiên lập tức nghẹn họng, Lăng Thanh Tuyền là người phương nào đương nhiên hắn hiểu rõ.
Thiếu Du, ngươi định làm thế nào? Nam thúc khẽ cau mày, vẻ mặt ngưng trọng.
Nghĩa phụ, con đi Thiên Kiếm sơn mạch.
Lục Thiếu Du không có một chút do dự nào, mẫu tử Du Thược bị Huyết Kiếm bắt, hắn không còn lựa chọn nào khác, nhất định phải mau chóng cứu mẫu tử các nàng ra.
Một mình ngươi đi sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm, dù sao Huyết Kiếm cũng là Vũ Đế tứ trọng, coi như là Vũ Đế ngũ trọng bình thường muốn triệt để đánh chết hắn cũng khó.
Dương Đỉnh Thiên nghiêm túc nói.
Thiếu Du, hay là chúng ta đi cùng? Một mình con đi quá nguy hiểm.
Thánh Thủ Linh Đế nói.
Huyết Kiếm kia nói chỉ một mình con đi, nếu như mọi người đi, bị Huyết Kiếm Đại Đế kia phát hiện ra, con sợ Du Thược sẽ gặp nguy hiểm, cho nên để một mình con đi thôi.
Hàn ý trong mắt Lục Thiếu Du không ngừng bắn ra, nói: Ngàn vạn lần mọi người không nên nhúng tay vào, con không muốn Du Thược có một chút ngoài ý muốn nào.
Lục Thiếu Du dứt lời, nghiêm túc nhìn tất cả mọi người.
Giờ phút này Lục Thiếu Du không dám để cho mẫu tử Du Thược xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Có tấm gương của Đông lão và Lam Linh, Lục Thiếu Du không muốn sau này mình phải hối hận.
Phạm phải sai lầm mà bản thân hắn vĩnh viễn không có cách nào tha thứ.
Thực lực Huyết Kiếm Đại Đế quá mức cường hãn, chỉ sợ một mình ngươi đi sẽ bị lún sâu vào, Huyết Kiếm nhất định sẽ có chuẩn bị để đối phó với ngươi.
Nam thúc nói với Lục Thiếu Du.
Muốn đối phó con sao? Huyết Kiếm kia còn chưa đủ.
Mọi người yên tâm đi.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói, Thái Cổ U Minh Viêm lại khôi phục không ít.
Thực lực của bản thể hắn đã tới Vũ Đế nhị trọng.
Coi như là chính diện chống lại Huyết Kiếm kia giờ phút này Lục Thiếu Du cũng có niềm tin chiến một trận.
Ta luôn hoài nghi Huyết Kiếm ẩn thân ở nơi nào đó, Kiếm sơn của Thiên Kiếm môn biến mất, hiện tại ta thấy Huyết Kiếm đã sớn chuẩn bị từ trước.
Bố trí một không gian khác.
Phong ấn Kiếm sơn vào bên trong, trừ phi có người hiểu được ảo diệu trong không gian bằng không rất khó phát hiện ra không gian này.
Nếu như bị nhốt vào trong không gian kia, đến lúc đó ta sợ sẽ không có ai giúp được ngươi.
Dương Đỉnh Thiên nghiêm túc nói với Lục Thiếu Du.
Tiền bối yên tâm đi, hươu chết về tay ai còn không nhất định, lần này ta nhất định phải đi.
Ánh mắt Lục Thiếu Du dần dần âm trầm, sát ý trong mắt lan tràn ra.
Huyết Kiếm lão cẩu kia dám đối phó với mẫu tử Du Thược, hắn làm sao có thể buông tha cho người này.
Thiếu Du, tất cả phải cẩn thận, phải đem Lăng cô nương và Du Thược về.
Bắc Cung Vô Song đi tới bên người Lục Thiếu Du rồi nói.
Mẫu tử các nàng an toàn, chàng cũng phải như vậy.
Không thể xảy ra chuyện gì.
Đôi mắt xinh đẹp của Độc Cô Cảnh Văn nhìn về phía Lục Thiếu Du, thực lực của Huyết Kiếm kia nàng biết rõ, cho nên lúc này nàng cũng không có cách nào giúp được cái gì.
Ta sẽ cố gắng.
Lục Thiếu Du gật đầu, lần này hắn tuyệt đối sẽ không để cho mẫu tử các nàng xảy ra chuyện gì.
Một lát sau, từ trong miệng mọi người Lục Thiếu Du biết được vị trí của Thiên Kiếm sơn mạch.
Trên quảng trường Phi Linh môn, dưới ánh mắt của mọi người Lục Thiếu Du khẽ phất tay, lưu quang dưới chân lóe lên, thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.
Huyết Kiếm này sợ rằng không dễ đối phó như vậy, tuyệt đối sẽ không để cho Lục Thiếu Du sống khá giả.
Ánh mắt Độc Cô Cảnh Văn lóe lên, nói với Nam thúc.
Cảnh Văn, con muốn để cho bọn họ nhúng tay vào sợ rằng không dễ.
Con cũng biết một ít chuyện trong tộc rồi chứ? Nam thúc dứt lời, ánh mắt hơi trầm xuống, dường như trong lòng đã có chủ ý, lập tức nói với Độc Cô Cảnh Văn: Ta đi cùng con, có lẽ hy vọng sẽ lớn hơn một chút.
Đại bá, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải lập tức trở về.
Độc Cô Cảnh Văn nói.
Được.
Nam thúc gật đầu, ánh mắt ngưng trọng.
Ta cũng trở về Bắc Cung gia một chuyến, hy vọng có tác dụng.
Bắc Cung Vô Song nói.
Một lát sau, thân ảnh ba người Nam thúc, Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn nhanh chóng xé rách không gian rời đi.
Nếu như Bắc Cung gia tộc và Độc Cô gia tộc có thể nhúng tay vào thì việc này sẽ nhẹ nhàng hơn không ít.
Chỉ tiếc.
Nhìn dấu vết không gian chấn động phía trước, Dương Đỉnh Thiên khẽ vỗ cái đầu bóng loáng của mình, ánh mắt vô cùng ngưng trọng.
Lão tổ, đáng tiếc như thế nào? Chẳng lẽ trong Bắc Cung gia tộc và Độc Cô gia tộc không có ai có thể đối phó với Huyết Kiếm Đại Đế kia sao? Vân Hồng Lăng hỏi Dương Đỉnh Thiên.
Trong Bắc Cung gia tộc và Độc Cô gia tộc đương nhiên có người có thể đối phó với Huyết Kiếm Đại Đế kia, muốn chà đạp lão gia hỏa kia cũng không thành vấn đề.
Những Hoàng tộc này ta có cảm giác dường như đều có mưu đồ khác, đồng thời cũng không coi các sơn môn lớn như chúng ta vào đâu.
Dương Đỉnh Thiên nhìn Vân Hồng Lăng, mắt liếc Vân Khiếu Thiên, nói: Chuyện phụ thân và mẫu thân con năm đó vốn Độc Cô gia tộc cũng không dễ nói chuyện như vậy.
Vừa vặn khi đó ta đột phá tới Vũ Đế tứ trọng, lại có một ít duyên phận nhỏ với lão nhân trong Độc Cô gia tộc, cho nên phụ thân con mới có thể sống yên ổn tới lúc này.
Vân Dương Tông cũng có thể bình yên vô sự.
Tuy rằng Độc Cô gia tộc có cường giả, thế nhưng những Hoàng tộc như bọn họ có lệnh cấm của Thiên Đế, không thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện bên ngoài, cho nên muốn bọn họ ra tay sợ rằng vô cùng khó, đồng thời còn có chỗ cố kỵ.
Lão tổ, bằng vào quan hệ của Thiếu Du và Độc Cô gia tộc, Bắc Cung gia tộc, chẳng lẽ cũng không thể ra tay hay sao? Vân Hồng Lăng hỏi tiếp.
Chuyện này ta cũng không biết được.
Chuyện của những Hoàng tộc năm đó ta cũng không quá rõ.
Dường như bọn họ đang mưu đồ gì đó.
Có thể ra tay vì Lục Thiếu Du hay không, hoặc là có cố kỵ lệnh cấm của Thiên Đế hay không hiện tại cũng không có cách nào biết được.
Hy vọng Lục Thiếu Du sẽ không xảy ra chuyện gì.
Dương Đỉnh Thiên dứt lời, sắc mặt trầm xuống nói: Ta vẫn không yên lòng, cho dù không có cách nào nhúng tay vào ta cũng phải ở bên ngoài Thiên Kiếm sơn mạch quan sát.
Ta cũng đi, vạn nhất có việc nói không chừng còn có thể giúp Nhị đệ được một ít.
Chỉ cần không tới gần Thiên Kiếm sơn mạch là được.
Dương Quá trầm giọng nói.
Sưu Sưu.
Từng đạo thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.
Vầng trăng sáng nhô lên cao, đêm nay chính là đêm trăng tròn, trăng sáng sao thưa, ánh trăng bao phủ dãy núi.
Đại lục Linh Vũ, tại nơi vốn là Thiên Kiếm thành của Thiên Kiếm môn trên một sơn mạch bao la, sau khi Thiên Kiếm môn bị huyết tẩy, trong sơn mạch này có thể nói là rất ít người lui tới.
Ngay cả dã thú cũng không thấy đâu.
Tại một chỗ trong không gian, dưới bóng đêm lờ mờ, một ngọn núi khổng lồ cao vút trong mây xuất hiện.
Cây cối chung quanh không có, vách núi dựng đứng, cực kỳ đồ sộ.
Mà ngọn núi khổng lồ này cô độc đứng đó càng khiến cho người ta có cảm giác không tầm thường.
Trên ngọn núi khổng lồ cắm vô số lợi kiếm.
Từ chân núi tới đỉnh núi, trong khe nứt của núi đá có đủ loại trường kiếm rậm rạp, chằng chịt cắm xuống.
Kiếm quang bắn ra bốn phía, kiếm khí lạnh lẽo mà sắc bén tràn ngập chung quanh thế nên cây cối không thể sinh trưởng.
Nơi này cũng chỉ có một ngọn núi này đột nhiên mọc lên, kiếm quang lan tràn, dưới bóng đêm lờ mờ khiến cho người ta có cảm giác lập lòe.
Trước ngọn núi lúc này có mấy đạo thân ảnh đang đứng, đứng đầu là một người lưng đeo trường kiếm, đúng là chưởng môn Cổ Kiếm Phong của Thiên Kiếm môn.
Chung quanh còn có mấy trưởng lão của Thiên Kiếm môn khác.
Sắc mặt mấy người uể oải, thậm chí là ủ rũ.
Cơ nghiệp trên vạn năm của Thiên Kiếm môn bị hủy, thậm chí cho tới bây giờ, trên cả đại lục đã không còn nơi nào cho bọn họ sống yên ổn.
Bọn họ vốn đường đường là trưởng lão và chưởng môn Thiên Kiếm môn, là nhân vật mà chỉ cần khẽ dậm chân một cái là có thể khiến cho đại lục rung động.
Thế nhưng hiện tại chi có thể nghẹn khuất trốn trong không gian này, cừu hận không cần phải nói.
Sưu.
Trên ngọn núi có một đạo kiếm quang lóe lên, một vết nứt không gian xuất hiện.
Một đạo thân ảnh xinh đẹp lập tức lách mình đi tới trước người Cổ Kiếm Phong.
Trên người mặc bộ váy dài màu tím, ở trên ống tay áo rộng thùng tình còn có tơ tằm thêu thành hình hoa sen.
Nhìn qua có chút thanh nhã, dáng người cao gầy mang theo vẻ lạnh lùng.
Người này chính là Nguyên Nhược Lan.
Nhược Lan, Huyết Kiếm lão tô có gì phân phó? Cổ Kiếm Phong vội vàng hỏi Nguyên Nhược Lan.
Huyết Kiếm lão tổ bảo sư phụ và chư vị trưởng lão đi vào không gian Ảo Ảnh ma kiếm.
Nguyên Nhược Lan nói.
Vậy thì mẫu tử Lăng Thanh Tuyền thì sao? Trong mắt Cổ Kiếm Phong tràn ngập hận ý nói.
Bây giờ không phải có thể giết mẫu tử Lăng Thanh Tuyền cùng với Lục Thiếu Du báo thù cho Thiên Kiếm môn chúng ta hay sao? Nguyên Nhược Lan âm thầm thở dài, cách đây không lâu nàng cũng mới biết được Lăng Thanh Tuyền có quan hệ sâu như vậy với Lục Thiếu Du.
Đối với Lăng Thanh Tuyền kia đương nhiên nàng cũng có chút quen thuộc.
Trên người thiếu nữ kia mang Kim Hoàng khí, Vũ Tôn cùng với Linh Tôn bát trọng, thiên phú cùng với thiên địa chiếu cố như vậy, nàng không cần suy đoán nhiều cũng biết có quan hệ như thế nào với Lục Thiếu Du.
Sư phụ, Huyết Kiếm lão tô nói giữ lại mẫu tử Lăng Thanh Tuyền còn có chút tác dụng.
Nguyên Nhược Lan nói, trong lòng giờ phút này đang nhớ tới đạo thân ảnh mặc áo bào xanh kia.
Đi tới bước này, sợ rằng nàng và hắn sẽ không chết không thôi.
Lục Thiếu Du này nhất định phải chết.
Nếu như Lục Thiếu Du chết, Thiên Kiếm môn ta còn có hy vọng trùng kiến hậu thế.
Trong mắt Cổ Kiếm Phong hiện lên sát ý, chỉ là trong ánh mắt tràn ngập sát ý này lại có chút trống rỗng.
Hắn hiểu rõ, bằng vào tu vi của hắn hiện tại, trước mặt Lục Thiếu Du chỉ là con sâu cái kiến.
Huyết Kiếm lão tổ nói, Lục Thiếu Du kia không dễ bị giết như vậy.
Chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ, bảo tồn truyền thừa của Thiên Kiếm môn.
Nguyên Nhược Lan nói.
Trong không gian lờ mờ, âm thanh quỷ khóc thần sầu quanh quẩn.
Khắp nơi tràn ngập ma khí, nếu như người có tâm cảnh không đủ mà tiến vào nơi này chỉ sợ sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Trong không gian có một cái hố sâu hình kiếm lớn vài trăm thước, nước đỏ chót giống như máu tươi.
Cái hố sâu này giống như một thanh kiếm lớn nằm ở trong không gian này, bên trong tràn ngập ma khí cùng với mùi máu tươi, khiến cho mọi người nhìn vào tim không khỏi đập nhanh.
Lúc này trong hố sâu, Huyết Kiếm Đại Đế đang khoanh chân ngồi đó.
Toàn ngâm trong nước, âm thanh quỷ khóc thần sầu không ngừng vang vọng chung quanh tai.
Nước đỏ tươi trong ao cuồn cuộn, tựa như nước sôi, một tia năng lượng quỷ dị bao phủ thân thể người này vào bên trong.
Dường như có năng lượng bàng bạc tiến vào trong cơ thể hắn, khiến cho thương thế trên người hắn khôi phục với một tốc độ nhanh chóng.
Giờ phút này có thể nhìn thấy được, trên khuôn mặt già nua chừng năm mươi tuổi của Huyết Kiếm Đại Đế kia hiện lên gân xanh, có máu tươi đang không ngừng lưu chuyển, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi kinh hãi.
Du Thược, con thế nào rồi? Không bị thương chứ? Trong không gian khiến cho người ta sởn gai ốc, mẫu tử Lăng Thanh Tuyền cùng với Du Thược bị cấm chế ở bên trong.
Vừa rồi nhị nữ bị hỏi không ít chuyện, giờ phút này cũng không bị cấm chế âm thanh.
Mẫu thân, con không sao.
Người thì sao? Ánh mắt Du Thược tràn ngập vẻ lo lắng và khẩn trương.
Mẫu tử bọn họ bị cấm chế, cho dù là ai cũng không có cách nào nhìn thấy đối phương.
Ta không sao, đứa nhỏ này, không nên vụng trộm chạy ra như vậy chứ.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lăng Thanh Tuyền hiện lên vẻ ngưng trọng.
Chuyện bên ngoài nàng đều biết.
Giờ phút này rơi vào trong tay Huyết Kiếm Đại Đế, bằng vào quan hệ cua Du Thược và Lục Thiếu Du, Huyết Kiếm Đại Đế này nhất định sẽ không bỏ qua mẫu tử các nàng.
Mẫu thân, có phải hắn không quan tâm tới mẫu tử chúng ta hay không? Du Thược hỏi, lúc này bị cấm chế cho nên tâm tình của nàng cũng bình phục không ít.
Lăng Thanh Tuyền khẽ mở miệng, nhíu mày, cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Bên cạnh hắn có nhiều nữ nhân như vậy, nhất định là không quan tâm tới mẫu tử chúng ta.
Ta hận hắn.
Du Thược cắn răng nói, khi biết được chân tướng, trong lúc nhất thời nàng cũng không kịp phản ứng.
Du Thược, không phải phụ thân con không để ý tới con, những năm này hắn không biết sự tồn tại của con.
Muốn trách thì trách mẫu thân.
Tất cả đều là mẫu thân không tốt.
Lăng Thanh Tuyền khẽ than trong lòng, vốn nàng tưởng rằng hắn ở trong Hư Không Bí Cảnh đã lành ít dữ nhiều cho nên mới nói dối với Du Thược.
Bằng vào tính cách của Du Thược, nàng không ngờ mọi chuyện lại tới mức này.
Mẫu thân, những năm này hắn chưa từng tới tìm người, sao người lại nói giúp hắn? Du Thược trầm giọng nói.
Lăng Thanh Tuyền không nói thêm gì, ánh mắt nhìn qua chung quanh, toàn thân bị cấm chế.
Nếu là cấm chế bình thường thì nàng còn có biện pháp.
Thế nhưng cấm chế do Huyết Kiếm Đại Đế bố trí, đối với nàng mà nói, muốn cởi bỏ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mẫu thân, người nói liệu hắn có chết hay không? Rõ ràng hắn có thể né tránh, tại sao lại nhận một kiếm của con? Mãi một lúc lâu sau Du Thược mới nhẹ giọng hỏi.
Yên tâm đi, nếu ngay cả con cũng giết được hắn thì hắn đã sớm chết vô số lần.
Sau khi hắn biết rõ chúng ta ở đây nhất định sẽ tới cứu con.
Lăng Thanh Tuyền nói.
Con không muốn hắn cứu, con quyết không nhận hắn.
Trong lòng Du Thược lúc này hỗn loạn một mảnh, rõ ràng nàng đang hận hắn vì từ nhỏ hắn không bên cạnh nàng.
Thế nhưng lại lo lắng, sợ một kiếm kia có thể giết chết hắn.
Nếu như hắn chết, vậy thì.
Tóm lại hiện tại trong lòng nàng vô cùng hỗn loạn.
Nếu như hắn thực sự đến sợ rằng cũng lành ít dữ nhiều.
Lăng Thanh Tuyền trầm giọng nói.
Mẫu thân, tên đàn ông phụ lòng kia không phải sẽ đến thật đó chứ? Nghe thấy mẫu thân nói vậy, Du Thược có chút lo lắng hỏi.
Hai tiện tỳ các ngươi tốt nhất ít nói nhảm đi, ảnh hưởng tới Huyết Kiếm lão tổ khôi phục thì ta sẽ nghiền nát các ngươi thành tro bụi.
Lúc này có mấy đạo thân ảnh xuất hiện trong không gian này, Cổ Kiếm Phong oán hận nhìn nhị nữ, hận không thể băm vằm hai người thành ngàn mảnh.
Nếu không phải Huyết Kiếm lão tổ bảo giữ lại tính mạng của hai người này thì hắn đã sớm ra tay đánh chết hai người này để báo thù cho đệ tử Thiên Kiếm môn rồi.
Vũ Tôn nhị trọng nho nhỏ, nếu không phải ta bị cấm chế, ngươi ở trước mặt ta chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền âm trầm, lạnh lẽo nhìn Cổ Kiếm Phong.
Tiện tỳ.
Cổ Kiếm Phong giận dữ, hận không thể lập tức ra tay đánh chết Lăng Thanh Tuyền.
Sư phụ, Huyết Kiếm lão tổ đang khôi phục, không nên quấy rầy.
Nguyên Nhược Lan lập tức giữ chặt Cổ Kiếm Phong.
Hừ.
Cổ Kiếm Phong hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Hắn tới rồi, Nhược Lan, đi ra ngoài dẫn hắn vào.
Lúc này, trong huyết trì, ánh mắt Huyết Kiếm Đại Đế đột nhiên mở ra, trong đôi mắt bắn ra huyết sắc quang mang.
Sưu.
Trong sơn mạch yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng xé gió.
Trong không gian có một đạo thân ảnh mặc áo bào xanh xuất hiện, sau mấy hô hấp thân ảnh này đã xuất hiện trên ngọn núi.
Thiên Kiếm sơn mạch.
Lục Thiếu Du nhìn ngọn núi bao la, ánh mắt âm trầm, tâm thần tràn ra chugn quanh.
Trong sơn mạch liên miên này trừ một ít dã thú ra ngay cả yêu thú cấp thấp cũng không có.
Căn bản không có khí tức chấn động của người Thiên Kiếm môn.
Chuyện này khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du âm thầm trầm xuống, dựa theo lời Dương Đỉnh Thiên nói, người Thiên Kiếm môn ẩn thân trong không gian của Thiên Kiếm sơn mạch, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.
Thủ đoạn không gian này quả thực không phải bình thường.
Ồ, đến rồi sao? Ngay khi trong lòng Lục Thiếu Du trầm xuống, trên không trung có khí tức chấn động truyền ra.
Sưu.
Trong một sơn cốc yên tĩnh đột nhiên xuất hiện vết nứt không gian, một âm thanh vang lên: Lục minh chủ, Lăng cô nương và nữ nhi của ngươi đang ở nơi này.
Nguyên Nhược Lan.
Lục Thiếu Du đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên, thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.
Khi thân ảnh Lục Thiếu Du lần nữa xuất hiện thì đã tới một không gian lờ mờ.
Vết nứt không gian vừa mới xuất hiện lập tức xác nhập lại như cũ.
Mà trong mắt Lục Thiếu Du xuất hiện một ngọn núi khổng lồ có mây trắng lượn lờ, quang mang rực rỡ.
Lục Thiếu Du cẩn thận nhìn lại mới thấy rõ, đây không ngờ lại là một kiếm sơn cực lớn, thông thiên.
Cái kiếm sơn này uốn lượn, cắm vô số lợi kiếm từ chân núi tới đỉnh núi, khắp nơi đều là kiếm.
Kiếm quang bắn ra bốn phía, kiếm khí lạnh lẽo sắc bén tràn ngập chung quanh.
Kiếm sơn khổng lồ cùng với vô số lợi kiếm hòa thành một thể, tựa như một đầu kiếm long ngẩng đầu bay lên trời.
Khí thế tràn ngập không gian khiến cho người ta một khi tới gần trong lòng sẽ không tự chủ được mà run lên, tim đập nhanh hơn.
Mà trên núi, trên một thanh trường kiếm có một đạo thân ảnh xinh đẹp mặc váy tím đứng đó.
Toàn thân có ma khí nhàn nhạt lan tràn a, đây chính là Nguyên Nhược Lan kia.
Nguyên Nhược Lan, ta tới rồi.
Mẫu tử Thanh Tuyền đâu? Ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn vào đạo thân ảnh này, hắn và nàng có không ít quan hệ, thế nhưng dù so vẫn kém mẫu tử Lăng Thanh Tuyền và Du Thược.
Không ngờ ngươi lại thực sự tới một mình.
Xem ra trong lòng người mẫu tử Lăng Thanh Tuyền có địa vị rất lớn.
Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Thiếu Du xa xa, nhíu mày, xưng hô của hắn đối với nàng đã đổi, nàng không ngờ ngày hôm nay lại tới nhanh như vậy.
Nguyên Nhược Lan, Huyết Kiếm đâu? Hiện tại ngươi đã không có tư cách ở trước mặt ta nói chuyện.
Ánh mắt Lục Thiếu Du âm trầm, hắn biết rõ Huyết Kiếm ở trong không gian này, cho nên hắn không có động tác gì khác.
Vì mẫu tử Du Thược, hắn biết mình phải nhẫn nại, nhất định không thể làm tổn thương tới mẫu tử Du Thược.
Ánh mắt Nguyên Nhược Lan biến đổi, không nói thêm gì.
Khặc khặc.
Một tiếng cười to âm lệ vang lên, cùng lúc ánh mắt Lục Thiếu Du cũng nhìn về phía sau lưng Nguyên Nhược Lan, ánh mắt hắn trầm xuống, thân thể bắt đầu căng cứng.
Sưu.
Cùng lúc, tiếng cười âm lệ này vùa dứt, sau lưng Nguyên Nhược Lan đột nhiên có sương mù đỏ tươi tuôn ra, một mùi máu tươi lan tràn mang theo ma khí mênh mông khuếch tán.
Sương mù màu đỏ tuôn ra, cả không gian run lên, nhất thời trong phiến không gian này tràn ngập mùi máu tươi.
Sương mù màu đỏ tràn ngập, bao phủ không trung.
Che lấp ánh trăng trên không trung.
Mặt đất lúc này tối đen, âm trầm.
Lục Thiếu Du, không ngờ ngươi lại dám tới.
Quả thực bổn Đế phải bội phục ngươi.
Huyết vụ lan tràn, trong động khẩu trên Kiếm sơn sau lưng Nguyên Nhược Lan vang lên âm thanh của Huyết Kiếm Đại Đế.
Ta đến rồi, đúng theo yêu cầu của ngươi.
Mau thả người trong tay ngươi ra.
Lục Thiếu Du trầm giọng nói.
Vào đi, ngươi không còn lựa chọn nào khác đâu.
Âm thanh của Huyết Kiếm Đại Đế truyền ra, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Mời Lục minh chủ.
Thân ảnh Nguyên Nhược Lan lóe lên, lập tức biến mất trong cửa động.
Lục Thiếu Du nhìn Kiếm sơn khổng lồ trước mắt, Lục Thiếu Du có thể cảm nhận được rõ ràng sự bất phàm của Kiếm sơn khổng lồ này.
Kiếm sơn khổng lồ khiến cho hắn có cảm giác kinh hãi.
Trong lúc mơ hồ còn có cảm giác nguy hiểm.
Chỉ là bây giờ hắn cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi vào mà thôi.
Thân ảnh lóe lên, Lục Thiếu Du tiến vào trong Kiếm sơn, Kiếm sơn đột nhiên run lên, cửa động không gian lập tức đóng cửa.
Lục Thiếu Du tiến vào trong động khẩu trên Kiếm sơn, hắn chỉ cảm thấy gợn sóng trong không gian trước người lóe lên, thân ảnh lập tức xuất hiện trong một không gian lạ lẫm.
Đây là một không gian lờ mờ, phóng mắt nhìn lại không thấy điểm cuối.
Không gian này vô cùng lớn.
Ô Ô.
Trong không gian, tiếng quỷ khóc thân sầu quanh quẩn, khắp nơi tràn ngập ma khí.
Mỗi một đạo âm thanh đều giống như chiếc chùy gai đánh vào linh hồn, khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du trong lúc mơ hồ run lên.
Thanh Tuyền, Du Thược, hai người không sao chứ? Ánh mắt Lục Thiếu Du nhanh chóng nhìn thấy hai người Lăng Thanh Tuyền và Du Thược.
Giờ phút này mẫu tử hai nàng đang bị cấm chế.
Cổ Kiếm Phong cùng với một lão giả của Thiên Kiếm môn đang cầm trường kiếm gác lên cổ mẫu tử các nàng.
Trong lòng hắn đột nhiên run lên, hàn ý lạnh thấu xương lan tràn.
Mẫu tử Du Thược, Lăng Thanh Tuyền nhìn thấy đạo thân ảnh mặc áo bào xanh này xuất hiện, ánh mắt đại biến.
Ta và Du Thược không sao.
Mắt nhìn Lục Thiếu Du, Lăng Thanh Tuyền do dự một lát rồi trả lời Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du, xem ra hai tiện tỳ này đối với ngươi vô cùng quan trọng.
Dám một mình tới đây, cũng tốt, giảm bớt một ít công phu cho ta.
Hai mắt Huyết Kiếm Đại Đế lúc này tràn ngập quang mang đỏ tươi, mùi máu tươi lan tràn khiến cho lòng người rung động.
Huyết Kiếm, có bản lĩnh thì động thủ với ta.
Thả mẫu tử các nàng ra.
Ánh mắt Lục Thiếu Du đảo qua không trung, ánh mắt nhìn vào huyết trì sau lưng Huyết Kiếm.
Huyết Trì đỏ tươi này hình kiếm giống như một thanh kiếm lớn ở trong không gian này.
Bên trong tràn ngập khí tức ngập trời, khói đen trong không gian chung quanh lượn lờ, khiến cho tim mọi người đập nhanh hơn, đồng thời ánh mắt của Lục Thiếu Du cũng run rẩy.
Muốn người sao? Không dễ như vậy đâu.
Huyết Kiếm Đại Đế âm trầm nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt tràn ngập sát ý, giờ phút này hắn khẽ mỉm cười.
Trong mắt hắn, lúc này Lục Thiếu Du hẳn phải chết không cần nghi ngờ.
Huyết Kiếm, ta cảnh cáo ngươi.
Nếu như mẫu tử các nàng thiếu một cọng tóc, thì tất cả đệ tử Thiên Kiếm môn, cho dù là chôn sâu ba thước ta cũng phải nghiền nát bọn chúng thành tro bụi.
Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói, nhìn thấy mẫu tử Du Thược bị cấm chế, ánh mắt hắn đã tràn ngập hàn ý.
Hừ.
Nhìn Lục Thiếu Du, Huyết Kiếm Đại Đế khẽ mỉm cười nói: Sợ rằng ngươi không có tư cách này, muốn cứu hai tiện tỳ này sao? Rất đơn giản, thứ nhất là mạnh mẽ đoạt.
Nhưng mà đừng nói ngươi đoạt được hay không, huống chi chỉ cần ngươi khẽ động ta lập tức có thể khiến cho hai tiện tỳ này tan thành mây khói.
Hàn ý trong mắt Lục Thiếu Du dần dần nồng đậm, hàn ý trong mắt bắn ra.
Nhìn qua Lục Thiếu Du, lúc này Huyết Kiếm cũng không để ý tới ánh mắt tràm ngập hàn ý, dường như nhìn thấy Lục Thiếu Du như vậy trong lòng hắn càng thỏa mãn, hắn thản nhiên nói: Thứ hai, ngươi có thể trao đổi với ta.
Huyết Kiếm Đại Đế dứt lời đột nhiên phất tay một cái, mùi máu tươi bắt đầu lan tràn, nắm lấy Lăng Thanh Tuyền và Du Thược vào trong tay.
Hai tiện tỳ, không ngờ lại có thủ đoạn đụng tới cấm chế của ta, thế nhưng các ngươi còn quá non.
Ánh mắt Huyết Kiếm Đại Đế trầm xuống, quang mang huyết sắc trong tay lóe lên, hung hăng trút xuống cơ thể nhị nữ.
Phụt.
Nhị nữ Lăng Thanh Tuyền và Du Thược đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt lập tức trắng bệch.
Huyết Kiếm lão cẩu, dừng tay cho ta.
Nhìn thấy Du Thược và Lăng Thanh Tuyền phun ra máu tươi, Lục Thiếu Du biến sắc, thân hình không nhịn được run lên, hàn ý trong mắt ngập trời.
Đột nhiên tập trung vào trên người Huyết Kiếm Đại Đế, khí tức bắt đầu khởi động.
Lục Thiếu Du, nếu như ngươi muốn hai tiện tỳ này còn sống, tốt nhất nên thành thật một chút cho ta.
Huyết Kiếm Đại Đế lạnh nhạt cười, hai tay đánh ra hai cỗ sương mù đỏ như máu bao phủ thân thể Lăng Thanh Tuyền và Du Thược, chỉ cần tâm niệm hắn khẽ động là có thể đánh chết nhị nữ.
Lục Thiếu Du càng đau lòng, hắn càng vui vẻ.
Trao đổi như thế nào? Giờ phút này Lục Thiếu Du nhìn thấy khóe miệng mẫu tử hai nàng tràn ra máu tươi, sát ý trong lòng hắn ngập trời, hai tay nắm chặt.
Đầu móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, có tia máu bắt đầu tràn ra.
Thế nhưng lúc này hắn biết mình chỉ có thể tỉnh táo mà thôi.
Lục Thiếu Du, ngươi nói xem nếu như ta giết hai tiện tỳ này ngươi sẽ như thế nào.
Huyết Kiếm Đại Đế lạnh lùng cười với Lục Thiếu Du, ánh mắt lạnh lẽo, tất cả hiện tại đều đang nằm trong lòng bàn tay hắn.
Huyết Kiếm lão cẩu, ta nhất định sẽ băm vằm ngươi thành vạn đoạn, nghiền nát ngươi thành tro bụi.
Lục Thiếu Du nhìn thẳng vào mắt Huyết Kiếm, âm thanh có chút run rẩy, sát ý cùng với hàn ý ngập trời giờ phút này lấy thân thể hắn làm trung tâm hung hăng khuếch tán.
Cả không gian bắt đầu rung động, có dấu hiệu phong vân biến sắc.
Hàn ý cùng với sát khí ngập trời bắt đầu khởi động khiến cho ánh mắt Lăng Thanh Tuyền và Du Thược biến hóa.
Có lẽ nhị nữ thật không ngờ Lục Thiếu Du lại tức giận như vậy.
Đừng quá khẩn trương, ngươi còn có cơ hội a.
Huyết Kiếm Đại Đế không quan tâm tới Lục Thiếu Du đang tức giận, một mình Lục Thiếu Du tới đây, hắn không đặt vào trong mắt.
Ở trong không gian này, lúc này cho dù Dương Đỉnh Thiên có tới, tuyệt đối cũng không tiến vào trong không gian này được.
Huyết Kiếm nhìn Lăng Thanh Tuyền và Du Thược bị cấm chế trong tay mình, nhíu mày, lập tức nhìn Lăng Thanh Tuyền rồi nói: Đây là nữ nhân của ngươi đúng không? Nếu như ngươi muốn nàng ta sống, rất đơn giản, giao ra một vật.
Nói, ngươi muốn thứ gì? Ánh mắt Lục Thiếu Du bắt đầu lạnh lẽo nhìn Huyết Kiếm Đại Đế, âm thanh bắt đầu khàn khàn.
Rất đơn giản, Vô Tự Thiên Thư của Lục gia.
Huyết Kiếm Đại Đế nhìn Lục Thiếu Du, trong mắt hiện lên sự khác thường, một mùi máu tươi bao phủ Lăng Thanh Tuyền, hắn nói: Ngươi đừng có nói ngươi không có.
Lúc trước Độc Cô gia tộc và Linh Vũ giới nhìn chằm chằm vào Lục gia nho nhỏ của ngươi.
Vân Dương Tông và Linh Thiên môn cũng tình nguyện dùng nữ nhân để đánh bạc với ngươi.
Cho nên ngươi không có Vô Tự Thiên Thư mới là lạ.
Huống chi Thiên Kiếm môn ta đã sớm nhận được tin tức Lục gia các ngươi có Vô Tự Thiên Thư.
Trong sát na, Lăng Thanh Tuyền nghe vậy trên khuôn mặt trắng bệch biến hóa, tự nhiên nàng biết rõ Vô Tự Thiên Thư, cũng biết rõ giá trị của nó.
Trong lòng Lục Thiếu Du giờ phút này cũng trầm xuống, hắn không ngờ Huyết Kiếm Đại Đế này lại muốn Vô Tự Thiên Thư.
Xem ra đây mới là mục đích chính thức của Huyết Kiếm Đại Đế.
Hắn ta cũng biết sự tồn tại của Vô Tự Thiên Thư.
Ngày hôm nay nếu như không đưa cho hắn Vô Tự Thiên Thư, sợ rằng mẫu tử các nàng sẽ mất mạng.
Thế nhưng Vô Tự Thiên Thư này quá mức quan trọng, trong lòng Lục Thiếu Du ngưng trọng.
Nếu như ngươi không quyết định, hoặc là nói không có, ta sẽ giết nữ nhân này.
Huyết Kiếm Đại Đế nhìn Lục Thiếu Du, nở nụ cười lạnh lẽo.
Cảm giác này rất tốt, tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn, từng bước từng bước.
Tốt, thả mẫu tử các nàng ra, Vô Tự Thiên THư này sẽ là của ngươi.
Lục Thiếu Du không có bao nhiêu do dự, Vô Tự Thiên Thư quan trọng, thế nhưng coi như mất đi thì ngày sau hắn cũng có cơ hội thu lại.
Nếu như mẫu tử hai nàng gặp chuyện không may, về sau hắn sẽ phải hối hận.
Một bản Vô Tự Thiên Thư ở trong lòng Lục Thiếu Du còn xa mới quan trọng bằng mẫu tử hai nàng.
Dứt lời trong tay Lục Thiếu Du xuất hiện bản Vô Tự Thiên Thư của Lục gia, không có chân khí và linh lực đưa vào nó chỉ giống như một khối ngọc thạch bình thường.
Không có quá thu hút sự chú ý của mọi người.
Vô Tự Thiên Thư, thật sự là Vô Tự Thiên Thư.
Mà nhìn thấy Vô Tự Thiên Thư, Huyết Kiếm Đại Đế lập tức nhận ra, ánh mắt run lên, tràn ngập nóng bỏng nhìn chăm chú vào Vô Tự Thiên Thư trong tay Lục Thiếu Du.
Vô Tự Thiên Thư.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền nhìn vào Vô Tự Thiên Thư trong tay Lục Thiếu Du, nàng lập tức nhìn về phía Lục Thiếu Du nói: Lục Thiếu Du, Vô Tự Thiên Thư rất quan trọng, dùng để đối lấy ta, ta sẽ không cảm kích ngươi.
Mẫu tử hai nàng so với Vô Tự Thiên Thư còn quan trọng hơn.
Lục Thiếu Du nhìn Lăng Thanh Tuyền nói.
Trong sát na, trên khuôn mặt trắng bệch, thanh xuân của Du Thược khẽ chấn động, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Lục Thiếu Du.
Lăng Thanh Tuyền nghe vậy ánh mắt trên khuôn mặt trắng bệch lóe lên, nói: Cho dù ngươi giao nó cho Huyết Kiếm, không nhất định người này sẽ bỏ qua cho chúng ta.
Ngươi đừng tin Huyết Kiếm.
Khặc khặc.
Huyết Kiếm Đại Đế nở nụ cười âm lệ, lập tức nói: Lục Thiếu Du, ngươi không còn lựa chọn nào khác, giao ra Vô Tự Thiên Thư đi.
Lục Thiếu Du, còn có Thiên Linh Kim Kiếm của ta, đem Thiên Linh Kim Kiếm trả cho ta.
Phía xa, Cổ Kiếm Phong nhìn Lục Thiếu Du lớn tiếng quát.
Tín vật chưởng môn Thiên Linh Kiếm Kiếm của hắn đã bị Lục Thiếu Du đoạt đi trong Hư Không Bí Cảnh.
Thiên Linh Kim Kiếm trong tay hắn lúc này chỉ là hàng chế tác lại mà thôi.
Ngươi nghe thấy không? Giao ra đây.
Huyết Kiếm Đại đế nhíu mày, ánh mắt đỏ tươi mang theo sự nóng bỏng nhàn nhạt tập trung vào trên Vô Tự Thiên Thư.
Thả hai người bọn họ.
Ánh mắt Lục Thiếu Du âm trầm, lần nữa lấy ra Thiên Linh Kim Kiếm mà hắn đoạt của Cổ Kiếm Phong trong Hư Không Bí Cảnh.
Thanh trường kiếm này giống thanh trường kiếm màu vàng trong tay Cổ Kiếm Phong như đúc.
Ta chỉ nói thả một mình nàng ta mà thôi.
Về phần nữ nhi của ngươi cần đồ vật khác đổi.
Một đổi một, không nên gấp.
Huyết Kiếm Đại Đế cười cười.
Ngươi.
Hàn ý trong mắt Lục Thiếu Du ngập trời, thế nhưng giờ phút này hắn không thể không áp chế sự tức giận trong lòng.
Lục Thiếu Du, không nên tin Huyết Kiếm, ngươi giao Vô Tự Thiên Thư cho hắn, chưa chắc hắn đã bỏ qua cho chúng ta.
Đến lúc đó hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Ngươi chết, ta và Du Thược cũng khó có thể thoát khỏi cái chết.
Lăng Thanh Tuyền nói với Lục Thiếu Du.
Du Thược nhìn Lục Thiếu Du, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, muốn nói cái gì đó, thế nhưng cũng không thể thốt lên thành lời.
Lục Thiếu Du nhìn mẫu tử Lăng Thanh Tuyền, không để ý tới Lăng Thanh Tuyền nữa mà nhìn Huyết Kiếm Đại Đế nói.
Một tay giao vật, một tay giao người.
Khặc khặc, ta sẽ hào phóng một chút, giao người trước cho ngươi, ta cũng không sợ ngươi chạy.
Huyết Kiếm Đại Đế nở nụ cười âm lệ, cởi bỏ cấm chế trên người Lăng Thanh Tuyền, lập tức ném nàng về phía Lục Thiếu Du.
Nàng không sao chứ? Cánh tay Lục Thiếu Du vung lên, lập tức dùng chân khí bao phủ lấy Lăng Thanh Tuyền, đặt nàng bên cạnh mình.
Ta không sao, có lẽ ngươi nên cứu Du Thược trước.
Lăng Thanh Tuyền lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt lo lắng nhìn vào nữ nhi còn đang bị Huyết Kiếm Đại Đế cấm chế.
Nhất định ta sẽ cứu nó.
Lục Thiếu Du nói với Lăng Thanh Tuyền xong, ném Vô Tự Thiên THư cùng với thanh trường kiếm màu vàng về phía Huyết Kiếm Đại Đế, lạnh nhạt nói: Còn một người nữa, ngươi muốn thứ gì? Sưu.
Huyết Kiếm Đại Đế đón Thiên Linh Kim Kiếm và Vô Tự Thiên Thư, ánh mắt nhìn chăm chú vào Vô Tự Thiên Thư.
Về phần Thiên Linh Kim Kiếm hắn cũng không có quá coi trọng.
Thỏa mãn thu hồi Vô Tự Thiên Thư, Huyết Kiếm Đại Đế cố nén sự kích động trong lòng, lúc này mới nhìn Du Thược trong tay, lại nhìn Lục Thiếu Du nói: Còn nó hình như là nữ nhi của ngươi đúng không? Bớt nói nhảm đi, muốn trao đổi cái gì? Nếu như ngươi dám làm tổn thương nó một chút, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi hối hận.
Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói.
Ta biết rõ ngươi bất phàm, trên người còn có Thái Cổ U Minh Viêm, lực phòng ngự của bản thể cũng đặc biệt cường hãn.
Thế nhưng dường như Thái Cổ U Minh Viêm ở trong Hư Không Bí Cảnh gặp phải chuyện gì cho nên thực lực giảm lớn.
Nhìn Lục Thiếu Du, Huyết Kiếm Đại Đế như cười như không nói: Muốn trao đổi nữ nhi của ngươi rất đơn giản, ngươi hủy linh hồn phân thân của ta, ta rất công bằng, không đuổi tận giết tuyệt.
Chỉ cần ngươi tự bạo linh hồn phân thân và bản thể, để lại hồn anh là được.
Thế nào? Ta rất công bằng, khặc khặc.
Lúc trước đại chiến một hồi, Huyết Kiếm Đại Đế không khó biết được dường như Thái Cổ U Minh Viêm gặp phải chuyện gì cho nên thực lực giảm lớn.
Bằng không dùng thực lực trong lời đồn của Thái Cổ U Minh Viêm, sợ rằng hắn không phải là đối thủ.
Có lẽ Lục Thiếu Du này khống chế Thái Cổ U Minh Viêm, nếu như Lục Thiếu Du chết, hắn thu được Thái Cổ U Minh Viêm kia, thực lực không chừng còn tăng lên một mảng lớn.
Cho nên Thái Cổ U Minh Viêm này hắn nhất định phải thu được.
Đương nhiên, dùng quan hệ của Lục Thiếu Du và Thái Cổ U Minh Viêm, đoạt xá linh vật trời sinh, dựa theo lời nói của Mẫu Đơn, trên đại lục này không có mấy người biết rõ.
Tự bạo linh hồn phân thân và bản thể.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền biến đổi, tự bạo linh hồn phân thân cùng với bản thể, chỉ để lại hồn anh.
So với chết chẳng khác là bao.
Ánh mắt Du Thược giờ phút này nhìn chằm chằm vào trên người Lục Thiếu Du.
Tự bạo linh hồn phân thân và bản thể, nàng biết rõ hậu quả phía sau.
Chỉ còn lại hồn anh, so với chết cũng không khác là bao.
Phía xa xa, ánh mắt Nguyên Nhược Lan cũng theo đó mà chấn động, biến hóa.
Thế nhưng giờ phút này nàng biết rõ mình vô lực, thực lực của nàng đã kém hắn quá xa.
Lục Thiếu Du, ngươi có thể lựa chọn đáp ứng, hoặc là nữ nhi của ngươi sẽ chết.
Huyết Kiếm Đại Đế nhìn Lục Thiếu Du nở nụ cười lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: Nhưng mà xem ra dường như ngươi không còn lựa chọn nào khác.
Lục Thiếu Du, ngươi không được đáp ứng.
Nếu như ngươi chết ta và Du Thược cũng không có cách nào rời khỏi đây.
Huyết Kiếm này rõ ràng đang đùa bỡn ngươi.
Hắn chỉ muốn ngươi chết mà thôi.
Lăng Thanh Tuyền lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp có chút khẩn trương nhìn Lục Thiếu Du.
Nhìn ánh mắt Lăng Thanh Tuyền, trong lòng Lục Thiếu Du có chút xúc động, cúi đầu nói: Chẳng lẽ nàng có biện pháp cứu Du Thược sao? Lăng Thanh Tuyền nghe vậy, nhìn Lục Thiếu Du không nói gì.
Lúc này nàng cũng không có biện pháp cứu Du Thược, thế nhưng nàng cũng không muốn hắn chết.
Nàng cảm thấy bất lực, trừ phi.
Những năm này khổ cho nàng rồi.
Lục Thiếu Du nhìn Lăng Thanh Tuyền, vươn tay vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Lăng Thanh Tuyền, lau vết máu ở khóe miệng nàng, khẽ nói: Chuyện trước kia là ta không đúng, tha thứ cho ta.
Ngươi không chết ta mới xem xét tha thứ cho ngươi.
Đôi mắt của Lăng Thanh Tuyền nhìn về phía Lục Thiếu Du, giờ phút này chỉ bằng một câu nói của Lục Thiếu Du, dường như không ít ủy khuất trong lòng nàng đã biến mất.
Khặc khặc, cảnh tượng thật cảm động.
Nhưng mà nhanh lựa chọn đi, ta không có thời gian nghe người một nhà các ngươi nói chuyện yêu đương.
Huyết Kiếm Đại Đế lạnh lẽo cười.
Ta đồng ý.
Lục Thiếu Du ngẩng đầu, nhìn Huyết Kiếm Đại Đế nói.
Lục Thiếu Du, ta không muốn ngươi cứu ta.
Ta không nhận ngươi, ngươi đừng có phí tâm cơ.
Du Thược nghe vậy nhìn Lục Thiếu Du quát lớn.
Lục Thiếu Du không để ý tới Du Thược, tiếp tục nhìn Huyết Kiếm nói: Ngươi thả người trước.
Ngươi cho rằng ta ngu sao? Vừa rồi ta đã thả nữ nhân ngươi trước.
Hiện tại ngươi cứ tự bạo trước, ngươi có thể yên tâm.
Huyết Kiếm ta nói chuyện tuyệt đối giữ lời.
Huyết Kiếm Đại Đế cười lạnh nói.
Lục Thiếu Du ngươi đi đi, ta không nhận ngươi đâu.
Ngươi mau mang mẫu thân đi, ta không cần ngươi lo.
Du Thược quát lớn.
Được, ngươi phải tuân thủ hứa hẹn.
Mặt khác, ngươi thả mẫu tử các nàng, phải cam đoan để cho mẫu tử các nàng an toàn rời khỏi đây.
Nếu không ta tuyệt đối không tự bạo.
Trong mắt Lục Thiếu Du bắn ra hàn ý, thân thể nhảy lên không trung.
Ta có thể đáp ứng ngươi.
Chỉ cần ngươi tự bạo linh hồn phân thân và bản thể, ta cam đoan sẽ thả mẫu tử bọn chúng.
Sau khi giải quyết linh hồn phân thân và bản thể Lục Thiếu Du, muốn đối phó với Lục Thiếu Du này quá đơn giản.
Nói không chừng tới lúc đó Thái Cổ U Minh Viêm sẽ thuận lợi rơi vào trong tay hắn.
Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều là kế hoạch tinh vi của hắn.
Vốn độ khó khi áp dụng kế hoạch này cũng không nhỏ.
Ai ngờ lại có thể gặp mẫu tử này, tất cả lại thuận lợi như vậy.
Cho nên hắn mới đáp ứng thả mẫu tử nhà này, cũng không có chuyện gì, huống chi hắn chỉ đáp ứng mà thôi.
Ngươi không được làm vậy, mau dẫn mẫu thân rời khỏi đây đi.
Ta không cần ngươi lo.
Du Thược tiếp tục nói, trong lòng nàng giờ phút này cũng không muốn nhìn thấy người phụ thân này chết trước mặt nàng.
Vì nàng và mẫu thân hắn lại có thể không chút do dự giao ra Vô Tự Thiên Thư, chuyện này khiến cho trong lòng nàng cảm động.
Sưu.
Lục Thiếu Du nhìn Du Thược không nói gì, ánh mắt trầm xuống, thủ ấn lập tức biến hóa, trong mi tâm có một đạo lưu quang bắn ra, lập tức hóa thành một đạo linh hồn phân thân giống như bình thường.
linh hồn lực có thể so sánh với Đế cấp nhất trọng lan tràn ra.
Huyết Kiếm, tốt nhất ngươi nên tuân thủ hứa hẹn.
Lục Thiếu Du lạnh lùng quát, linh hồn phân thân cùng với bản thể bành trướng.
Cuối cùng trong không trung xung quanh thân thể hắn xuất hiện vết nứt không gian khiến cho người ta rung động.
Lục Thiếu Du, không nên.
Không.
Lăng Thanh Tuyền và Du Thược biến sắc, đều quát lớn.
Một giây sau, thân thể Lục Thiếu Du và linh hồn phân thân bành trướng, trong nháy mắt đột nhiên nổ tung.
Phanh Phanh.
Bản thể Lục Thiếu Du và linh hồn phân thân nổ tung.
Không gian vỡ nát, bắn ra quang mang chói mắt, lực lượng ngập trời khuếch tán.
Không gian chung quanh nổ tung.
Từng vết nứt không gian đen kịt lan tràn trên bầu trời.
Từng vết nứt không gian giống như thực chất lan tràn ra quang mang đen kịt khiến cho tim người ta đập nhanh.
Khục khục.
Kình khí khủng bố khuếch tán, phá hủy một mảng lớn hư không, khiến cho đám người Nguyên Nhược Lan và Cổ Kiếm Phong lui lại.
Nếu như bị lan tới gần, tuyệt đối sẽ mất mạng.
Giờ phút này không gian đột nhiên hỗn loạn, ai cũng khó có thể dò xét vào bên trong.
Nguyên Nhược Lan biến sắc, Cổ Kiếm Phong và mấy trưởng lão Thiên Kiếm môn có chút vui mừng.
Lục Thiếu Du, sao ngươi lại ngốc như vậy? Thân thể mềm mại Lăng Thanh Tuyền lảo đảo lui về phía sau, ánh mắt bắt đầu ngốc trệ, trong mắt có nước mắt chảy ra.
Phụ thân.
Du Thược nhìn không trung hỗn loạn, miệng không nhịn được kêu lên một tiếng.
Trong không gian hỗn loạn, ánh mắt Huyết Kiếm Đại Đế lập tức nhìn về phía trước, miệng nở nụ cười lạnh lẽo.
Ai nói Lục Thiếu Du khó đối phó? Không ngờ hắn lại đối phó dễ dàng như vậy.
Sớm biết như vậy lúc trước hắn đã bắt mẫu tử này, Thiên Kiếm môn cũng không vì thế mà phải trả một cái giá lớn như vậy.
Khi kình khí gần tiêu tán hết, ánh mắt mọi người nhìn vào trong không gian, huyết vụ bắn tứ tung.
Trên không trung lập tức xuất hiện một đạo quang mang, kình khí gần tán đi, quang mang ngày càng sáng, đây chính là thân thể hồn anh của Lục Thiếu Du.
Trên thân thể hồn anh của Lục Thiếu Du còn có một cây đao màu vàng, giữa không trung còn có một chiếc nhẫn trữ vật.
Tử Lôi Huyền Đỉnh, Huyễn Ảnh Thanh Vũ, còn có một thanh đại đao màu đỏ và một chiếc nhẫn cổ quái đang lơ lửng trên không trung.
Lục Thiếu Du này chết chắc, có chạy đằng trời.
Mắt nhìn cảnh này, Cổ Kiếm Phong cùng với mấy trưởng lão Thiên Kiếm môn còn lại đều cười lạnh.
Mọi người âm thầm cao hứng trong lòng, Lục Thiếu Du chỉ còn lại hồn anh, đã không đủ để gây sợ hãi.
Ánh mắt Huyết Kiếm Đại Đế nhìn về phía tước, tâm thần đã sớm dò xét chung quanh, sắc mặt biến hóa không ngừng, nhìn Lục Thiếu Du rồi vội vàng hỏi: Lục Thiếu Du, Thái Cổ U Minh Viêm đâu? Thái Cổ U Minh Viêm của ngươi đâu? Trong dự đoán của Huyết Kiếm Đại Đế, Thái Cổ U Minh Viêm kia ở trong đầu Lục Thiếu Du.
Lần trước hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy, hắn muốn bản thể và linh hồn phân thân của Lục Thiếu Du tự bạo chính là muốn chiếm đoạt Thái Cổ U Minh Viêm làm của riêng.
Giờ phút này trong tâm thần dò xét của Huyết Kiếm Đại Đế lại không cảm nhận được một chút dấu vết nào của Thái Cổ U Minh Viêm.
Chỉ có dấu vết tàn hồn của linh hồn phân thân Lục Thiếu Du sau khi tự bạo, dường như còn mang theo sát khí.
Thế nhưng rõ ràng là tàn hồn.
Linh hồn phân thân bị phá hủy, chuyện này khiến cho trong lòng hắn có chút kỳ quái.
Không phải ngươi bảo một mình ta tới sao? Thái Cổ U Minh Viêm không tới đây.
Quang mang trên hồn anh Lục Thiếu Du lóe lên, hóa thành bộ dáng bản thể hư ảo.
Khí tức cực kỳ suy yếu, ánh mắt ngưng trọng vô cùng.
Hừ, cũng tốt, bắt hồn anh của ngươi, đến lúc đó Thái Cổ U Minh Viêm nhất định là của ta.
Huyết Kiếm Đại đế cười lạnh, dường như cũng không có hoài nghi Lục Thiếu Du.
Bởi vì hắn có tự tin, bên cạnh Lục Thiếu Du không còn khí tức của những người khác.
Lúc này chỉ còn lại thân thể hồn anh, lúc này trong mắt hắn, Lục Thiếu Du tuyệt đối không có một chút uy hiếp nào.
Chỉ cần bắt hồn anh của Lục Thiếu Du, Thái Cổ U Minh Viêm sẽ là của hắn.
Thực hiện hứa hẹn của ngươi đi.
Thân thể và linh hồn phân thân của ta đã tự bạo.
Ngươi nên thả nữ nhi của ta rồi.
Ánh mắt thân thể hồn anh của Lục Thiếu Du âm trầm nhìn Huyết Kiếm Đại Đế nói.
Đương nhiên, gần đây ta vô cùng giữ lời.
Huyết Kiếm Đại Đế cười nhạt một tiếng, cởi bỏ cấm chế trên người Du Thược, một đoàn huyết vụ bao phủ Du Thược ném về phía Lục Thiếu Du.
Du Thược, con sao rồi? Năng lượng trên thân thể hồn anh của Lục Thiếu Du tiếp lấy Du Thược, dường như cũng không để ý tới việc linh hồn phân thân và bản thể tự bạo.
Ngược lại trong lòng còn mừng rỡ, cao hứng nhìn Du Thược nói: Con vừa mới gọi ta là phụ thân đúng không? Con tha thứ cho phụ thân rồi sao? Ta không cần ngươi lo.
Du Thược ổn định thân thể, mắt nhìn thân thể hồn anh của Lục Thiếu Du, thân hình run lên, lập tức giãy dụa khỏi năng lượng của Lục Thiếu Du bao phủ.
Trong mắt có nước mắt chảy xuống, lập tức quay đầu lại nhìn Huyết Kiếm Đại Đế, quát lớn: Tuy rằng ta hận hắn, thế nhưng ta cũng không cho phép ai động tới hắn.
Âm thanh vang vọng, quanh thân Du Thược có thuộc tính kim phô thiên cái địa tuôn ra, khí tức sắc bén vô cùng, thân ảnh như thiểm điện, một đạo chưởng ấn được ngưng tụ, lập tức đánh về phía Huyết Kiếm Đại Đế.
Chưởng ấn bao phủ không gian, bao phủ Huyết Kiếm Đại Đế vào bên trong, dùng tu vi Vũ Tôn bát trọng đỉnh phong của Du Thược hiện tại, tăng thêm bản thân bất phàm, tuy rằng bản thân bị thương, thế nhưng uy thế cũng không bình thường.
Du Thược, dừng tay.
Con không phải là đối thủ của Huyết Kiếm đâu.
Lăng Thanh Tuyền biến sắc, thực lực của Du Thược sao lại là đối thủ của Huyết Kiếm.
Thân ảnh xinh đẹp lập tức phóng về phía trước, nàng không thể để cho nữ nhi mình xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Phanh.
Chưởng ấn của Du Thược mang theo khí tức sắc bén khuếch tán, đánh nát không gian chung quanh Huyết Kiếm Đại Đế thành mảnh vỡ.
Một mảng lớn không gian hư vô đen kịt.
Nhưng mà thân ảnh Huyết Kiếm Đại Đế kia đã sớm biến mất không thấy gì nữa.
Du Thược, mau lui lại.
Nhanh.
Trong sát na này, thân ảnh Lăng Thanh Tuyền dừng lại.
Hừ tự mình muốn chết, không thể trách ta được.
Cũng tại thời điểm này, thân ảnh Huyết Kiếm Đại đế xuất hiện sau lưng mẫu tử Lăng Thanh Tuyền, dưới ánh mắt âm trầm có sát ý lan tràn, khẽ phất tay dẫn động năng lượng thiên địa bàng bạc, bao phủ mẫu tử Lăng Thanh Tuyền vào bên trong.
Dưới lực lượng trói buộc của không gian, Lăng Thanh Tuyền cùng với Du Thược cảm thấy chân khí, linh lực đình trệ, ngay cả lùi lại cũng khó khăn.
Tu vi cách biệt quá xa, thực lực hơn kém quá lớn, căn bản khó có thể chống lại.
Các ngươi lui ra phía sau.
Thân thể hồn anh của Lục Thiếu Du đột nhiên xuất hiện bên người nhị nữ, năng lượng bàng bạc lan tràn bao phủ nhị nữ.
Lúc này áp lực trên người Lăng Thanh Tuyền và Du Thược mới biến mất.
Lục Thiếu Du, ngươi chỉ là thân thể linh hồn còn dám đi lên sao? Cái gọi là Linh Vũ song tu, thuộc tính đại thành, trở thành Hoàng tộc cũng chỉ có thế.
Ngày hôm nay ngươi khó tránh khỏi bàn tay của Huyết Kiếm ta.
Huyết Kiếm Đại Đế lạnh lùng quát, thân ảnh trong sát na lao thẳng về phía Lục Thiếu Du, mùi máu tươi lan tràn, dẫn động năng lượng thuộc tính phong bàng bạc, hội tụ tạo thành một chưởng ấn khổng lồ trên không trung.
Phía trên chưởng ấn do Huyết Kiếm Đại Đế ngưng tụ có uy áp huyết tinh lan tràn ra.
Trong nháy mắt bao phủ ba người Lục Thiếu Du và mẫu tử Lăng Thanh Tuyền.
Chưởng ấn khổng lồ đánh xuống, bao phủ không gian cực lớn, mang theo một mùi máu tươi ngập trời, khiến cho linh hồn người ta bỡ ngỡ.
Lăng Thanh Tuyền cùng Du Thược dưới sự bảo hộ của Lục Thiếu Du cũng bị ảnh hưởng cực lớn.
Phá.
Lục Thiếu Du nhìn chưởng ấn trên không trung, trong mắt bắn ra hàn ý, linh hồn lực mênh mông bắt đầu lan tràn, đột nhiên ngưng tụ thành một đầu cự hổ màu trắng bằng linh hồn cực lớn, uy áp linh hồn mênh mông tràn ngập không gian.
Uy áp linh hồn mênh mông bao phủ, Huyết Kiếm Đại Đế biến sắc, thân là Vũ giả, đương nhiên hắn cực kỳ cố kỵ công kích linh hồn.
Cự hổ màu trắng lập tức đánh về phía chưởng ấn, một trảo ấn sắc bén xé rách không gian tạo thành vết nứt đen kịt trong không gian.
Hung hăng đập vào phía trên chưởng ấn khổng lồ kia.
Chưởng ấn khổng lồ bao phủ cự hổ bằng linh hồn, lập tức va chạm vào một chỗ.
Không gian bắt đầu mờ đi, cả không gian bắt đầu bành trướng, trong giây lát bắn ra quang mang mạnh mẽ.
Sau đó cả không gian đột nhiên co rút lại, một âm thanh cực lớn quanh quẩn trên không trung.
Phanh Phanh.
Chưởng ấn và cự hổ bằng linh hồn bỗng nhiên hóa thành năng lượng khủng bố bạo tạc, khuếc tán.
Kình khí cường hãn vô cùng và lực lượng linh hồn khuếch tán trên không gian.
Năng lượng đáng sợ lan tràn phá hủy gợn sóng trong không gian.
Không gian chấn động kịch liệt, gợn sóng trong không gian giống như pháo hoa tán loạn.
Khục khục.
Thân thể linh hồn của Lục Thiếu Du lập tức lảo đảo lui lại, lại kéo tay mẫu tử Lăng Thanh Tuyền lảo đảo lui tiếp về phía sau mười bước, lúc này thân thể hắn mới đứng vững được.
Thân thể linh hồn run lên, dường như mờ ảo đi một chút.
Chỉ lạ là trên thân thể hồn anh, kim đao màu vàng vẫn xoay quanh cách đó không xa.
Linh hồn Vũ Đế nhị trọng, không ngờ ngươi đã đột phá Vũ Đế nhị trọng.
Thân thể Huyết Kiếm Đại Đế lảo đảo lui lại mấy bước, dưới công kích linh hồn, hắn cũng bị ảnh hưởng.
Mà lúc này Lục Thiếu Du ra tay, hắn có thể nhận ra không ngờ tu vi của Lục Thiếu Du đã là Vũ Đế nhị trọng.
Vũ Đế nhị trọng a, làm sao trong lòng hắn không thể khiếp sợ cơ chứ.
Từ lúc Lục Thiếu Du đi ra khỏi Hư Không Bí Cảnh mới được bao lâu a.
Lúc trước ở Thiên Kiếm môn mới là Vũ Đế nhất trọng, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn đã là Vũ Đế nhị trọng, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Có thể đột phá cấp độ Đế giả đều là nhân trung chi long, là tồn tại giống như lông phượng sừng lân.
Mà tới Đế giả, người khác đột phá, cho dù thiên phú có mạnh mẽ ra sao, ít cũng phải hơn một ngàn năm, nhiều thì vạn năm.
Hoặc là vĩnh viễn không có cách nào đột phá.
Thế nhưng Lục Thiếu Du này trong thời gian ngắn lại đột phá.
Lúc này dò xét tu vi của Lục Thiếu Du, Huyết Kiếm Đại Đế mới chính thức ý thức được Lục Thiếu Du này đáng sợ ra sao.
Sắc mặt hắn cứng ngắc, tu vi của Lục Thiếu Du trong thời gian ngắn đột nhiên tăng mạnh tới tình trạng như vậy.
Giờ phút này Huyết Kiếm Đại Đế cảm thấy may mắn vì mình đã đối phó với Lục Thiếu Du này, để cho người này chỉ còn lại thân thể linh hồn.
Lúc này Lục Thiếu Du đã không còn bao nhiêu sự uy hiếp.
Lúc này hắn nhất định phải bắt được thân thể linh hồn này.
Chờ sau khi hắn đạt được Thái Cổ U Minh Viêm, nhất định phải đánh chết Lục Thiếu Du diệt trừ hậu hoạn.
Hai người lui về phía sau đi.
Thân thể Lục Thiếu Du ổn định lại, quay đầu nhìn Lăng Thanh Tuyền, ánh mắt chăm chú nhìn vào người Du Thược, khẽ nói: Du Thược, có phụ thân ở đây, mẫu tử con tuyệt đối không có việc gì.
Phụ thân sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào động vào một sợi tóc của con.
Nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt Lăng Thanh Tuyền giờ phút này cực kỳ phức tạp, âm thanh mang theo chút ân cần, khẽ nói: Ngươi thế nào rồi? Không được cậy mạnh, ngươi chỉ còn lại thân thể hồn anh, nếu như thân thể hồn anh cũng tiêu tán, vậy thì.
Yên tâm đi, không ai có thể động tới mẫu tử nàng, ta cam đoan.
Lục Thiếu Du trầm giọng nói.
Nhìn qua ánh mắt Lục Thiếu Du, giờ phút này trong lòng Lăng Thanh Tuyền cảm thấy ấm áp, khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt thâm thúy, nàng đột nhiên cảm thấy kỳ thực tên vô sỉ này cũng không quá vô sỉ, hạ lưu.
Ít nhất vì mẫu tử các nàng ngay cả tính mạng mà hắn cũng không muốn.
Có lẽ sâu trong lòng nàng, cho tới bây giờ chưa từng thật sự ghét hắn.
Ngươi vẫn nên tự bảo vệ mình thì hơn.
Du Thược nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt giờ phút này tuyệt đối có quan tâm, thế nhưng lúc mở miệng thì quả thực nói chuyện không dễ tí nào.
Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng, tiểu nha đầu này có tính tình giống y Lăng Thanh Tuyền, đều quật cường như vậy.
Thế nhưng tình tính quật cường này dường như cũng giống hắn.
Thật sự là một màn cảm động, một nhà đoàn tụ a.
Huyết Kiếm Đại Đế nhìn Lục Thiếu Du, sắc mặt âm trầm, sát ý trong mắt không thèm che dấu lan tràn.
Hiện tại Lục Thiếu Du này khiến cho hắn có cảm giác uy hiếp, nếu như không phải muốn đạt được Thái Cổ U Minh Viêm thì hiện tại hắn sẽ không chút do dự nào mà đánh chết hồn anh của Lục Thiếu Du.
Cho dù là một đạo hồn anh cũng khiến cho hắn có chút bất an trong lòng.
Huyết Kiếm lão cẩu, khoản sổ sách giữa chúng ta nên tính toán được rồi.
Lục Thiếu Du phất tay ý bảo mẫu tử Lăng Thanh Tuyền và Du Thược lùi về phía sau, ánh mắt nhìn thẳng về phía Huyết Kiếm Đại Đế, lạnh nhạt nói: Dám đụng tới nữ nhân và nữ nhi của ta, ngươi nhất định phải trả giá.
Ai là nữ nhân của ngươi.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền lập tức nhìn về phía Lục Thiếu Du, ánh mắt run lên.
Giờ phút này nhìn về bóng lưng Lục Thiếu Du, đột nhiên nàng cảm thấy trên người bóng lưng này có khí tức đáng sợ.
Khí tức này bành trướng khiến cho trong lòng nàng cảm thấy khó chịu.
Khí tức âm trầm vô cùng, làm cho linh hồn người ta bỡ ngỡ.
Lục Thiếu Du, hiện tại ngươi có tư cách gì mà nói vậy? Giao dịch của chúng ta đã hoàn thành, cũng là thời điểm nên giải quyết mối thù của Thiên Kiếm môn.
Huyết Kiếm Đại Đế nhìn linh hồn thể của Lục Thiếu Du, ánh mắt này khiến cho trong lòng hắn vô hình run lên, đồng thời còn cảm thấy lạnh lẽo.
Trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Ngươi cho rằng ngươi có thể làm gì được ta sao? Vũ Đế tứ trọng? Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Lục Thiếu Du đột nhiên cười lạnh, trong đôi mắt đen láy của linh hồn thể đột nhiên bắn ra hàn ý.
Huyết Kiếm lão cẩu này dám động tới nữ nhân và nữ nhi của hắn.
Giờ phút này Lục Thiếu Du đã động sát tâm, sát ý nồng đậm tới mức tận cùng.
Huyết Kiếm lão cẩu này nhất định phải chết.
Ngươi không cần phải xen vào chuyện này, mang mẫu thân đi đi.
Ánh mắt Du Thược trầm xuống, khẽ cắn răng, thân thể mềm mại định tiến lên phía trước.
Lùi ra sau đi.
Ngay lúc đó, trên người Du Thược có năng lượng tàn hồn và sát khí chấn động, dưới ánh mắt kinh ngạc của nhị nữ, một đạo thân ảnh đột nhiên ngưng tụ, năng lượng linh hồn mênh mông chấn động, lan tràn, một Lục Thiếu Du khác hiện lên.
Không phải đã.
Hai mẫu tử Lăng Thanh Tuyền và Du Thược lập tức biến sắc.
Lục Thiếu Du, linh hồn phân thân ngươi không phải đã tự bạo rồi sao? Rõ ràng đã biến thành tàn hồn, không có khí tức khác.
Tại sao lại còn có thể ngưng tụ.
Cho dù là tồn tại cũng không trách khỏi sự dò xét của ta.
Huyết Kiếm Đại Đế lúc này đột nhiên biến sắc, cảnh này khiến cho hắn khiếp sợ.
Một đạo linh hồn phân thân cũng không làm nên chuyện gì.
Ngươi vẫn khó tránh khỏi cái chết.
Bất quá chỉ khiến cho ta tốn sức hơn một ít mà thôi.
Bản thể ngươi đã tự bạo, khó có thể làm nên chuyện gì.
Sau khi khiếp sợ, ánh mắt Huyết Kiếm Đại Đế trầm xuống, càng quyết tâm diệt trừ Lục Thiếu Du.
Linh hồn phân thân này nhất định phải diệt trước.
Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng, cái này căn bản không phải là linh hồn phân thân.
Chỉ là đại hồn anh mà thôi, chỉ tiếc Huyết Kiếm Đại Đế không biết quá nhiều, đối với sự tồn tại của đại hồn anh không có ai biết rõ.
Đồng thời cũng không có ai có thể giải thích sự tồn tại của đại hồn anh.
Tăng thêm đại hồn anh lúc này có thể thực sự so với Đế cấp nhất trọng, thậm chí linh hồn chấn động so với Đế cấp nhất trọng còn mạnh hơn.
Muốn gạt Huyết Kiếm này cũng không quá khó khăn.
Về phần đại hồn anh tự bạo, chuyện này vốn cũng không phải việc khó.
Đại hồn anh vốn là tàn hồn và sát khí, thân thể bởi vì Tử Kim Huyền Lôi và một ít nguyên nhân đặc thù cho nên mới có thể ngưng tụ thành thân thể.
Chia năm xẻ bảy rồi ngưng tụ lại cũng không thành vấn đề.
Bản thể của ta không dễ diệt như vậy.
Chỉ cần ta không chết thì bản thể của ta cũng không bị diệt.
Lục Thiếu Du cười lạnh một tiếng, thủ ấn kết xuất.
Sưu.
Lúc này, trên mặt đất đột nhiên có vô số huyết nhục bị nghiền nát cấp tốc ngưng tụ.
Vô số huyết nhục rõ ràng đã chia năm xẻ bảy, thế nhưng lúc này cẩn thận nhìn lại, rõ ràng nhìn thấy đám huyết nhục này dùng một phương thức huyền ảo dính lấy với nhau.
Đây là.
Vô số huyết nhục thật nhỏ, rậm rạp, chằng chịt, ngay trong ánh mắt kinh hãi của Du Thược, Lăng Thanh Tuyền, Nguyên Nhược Lan, Cổ Kiếm Phong cùng với những trưởng lão xa xa, năng lượng mênh mông hội tụ, thế tích càng lúc càng lớn.
Trong nháy mắt bắt đầu ngưng tụ không ít, giống như trong lúc mơ hồ bắt đầu khôi phục.
Cả không trung gió nổi mây phun, không gian run rẩy không ngớt.
Thân thể bất tử sao? Huyết Kiếm Đại Đế cũng kinh ngạc, cái dấu hiệu này, bản thể Lục Thiếu Du không ngờ lại có dấu hiệu lần nữa khôi phục.
Trong lúc kinh hãi, Huyết Kiếm Đại Đế khẽ phất tay một cái, trong lòng bàn tay có năng lượng thuộc tính phong bàng bạc ngưng tụ thành một đạo chưởng ấn bằng năng lượng cực lớn.
Chưởng ấn cực lớn mang theo kình phong bàng bạc, đánh về phía Lục Thiếu Du.
Hắn không thể để cho Lục Thiếu Du ngưng tụ thành công, Lục Thiếu Du này thật quỷ dị.
Huyết Kiếm lão cẩu, bắt đầu tính sổ đi.
Cùng lúc đó, một âm thanh lạnh lẽo như băng từ trong miệng Lục Thiếu Du truyền ra.
Trước thân thể linh hồn của Lục Thiếu Du, không gian cấp tốc chấn động, khí tức nóng bỏng lan tràn, lần nữa có một đạo thân ảnh xuất hiện.
Đạo thân ảnh này xuất hiện, trong sát na đánh ra một đạo quyền ấn nóng bỏng, hung hăng đánh vào chưởng ấn bằng năng lượng của Huyết Kiếm Đại Đế.
Oanh.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai đạo chưởng ấn mang theo năng lượng khủng bố lập tức ầm ầm va chạm vào nhau.
Một âm thanh đinh tai nhức óc giống như sấm sét vang vọng, khiến cho màng nhĩ mọi người đau đớn.
Kình khí bàng bạc phô thiên cái địa tán loạn.
Năng lượng khủng bố khuếch tán ra hư không.
Sưu.
Trên không trung, hai đạo thân ảnh đồng thời bị đẩy lui hơn trăm thước mới đứng vững được.
Thái Cổ U Minh Viêm.
Thân hình Huyết Kiếm Đại Đế ổn định lại, lập tức ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đạo thân ảnh vừa mới xuất hiện.
Đạo thân ảnh kia xuất hiện, trong nháy mắt ngắn ngủi, cả phiến hư không có nhiệt độ kinh khủng trong chốc lát tuôn ra.
Nhiệt độ kinh khủng này đúng là Thái Cổ U Minh Viêm.
Vừa mới xuất hiện chính linh hồn phân thân của Lục Thiếu Du ẩn thân trong cơ thể đại hồn anh.
Thừa dịp đại hồn anh nổ tung, ẩn giấu trong không gian.
Dùng thiên phú ẩn giấu của Thái Cổ U Minh VIêm, Huyết Kiếm Đại Đế này cũng khó có thể dò xét ra được.
Linh hồn phân thân của Lục Thiếu Du chính thức xuất hiện, trong không gian có nhiệt độ cao vô hình lan tràn.
Nhiệt độ cao này khiến cho da dẻ mọi người cảm thấy nóng bỏng.
Nguyên Nhược Lan, Cổ Kiếm Phong và những người khác đột nhiên nhìn về phía thân ảnh Lục Thiếu Du vừa mới ngưng tụ lại trên không trung.
Hai đạo linh hồn phân thân sao? Chuyện này khiến cho mọi người nghi hoặc, ánh mắt kinh ngạc không thôi.
Trong mắt Lăng Thanh Tuyền và Du Thược thì không tự chủ được mà có chút vui mừng.
Không phải ngươi nói không mang Thái Cổ U Minh Viêm sao? Huyết Kiếm Đại Đế nhìn Lục Thiếu Du, sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn cũng không biết quan hệ của Lục Thiếu Du và Thái Cổ U Minh Viêm.
Còn tưởng rằng Lục Thiếu Du chỉ khống chế Thái Cổ U Minh Viêm mà thôi.
Hắn không biết lúc này có thể nói Lục Thiếu Du kỳ thật chính là Thái Cổ U Minh Viêm.
Huyết Kiếm Đại Đế cho rằng, nếu như khí tức của người ngoài ở đây thì hắn nhất định sẽ biết.
Trong không gian này có cấm chế đặc biệt, cho dù là có người trốn trong thần khí hắn cũng có thể dò xét ra.
Cho nên ngay từ đầu hắn không chút hoài nghi bên trong thần khí của Lục Thiếu Du cất dấu đám người Dương Đỉnh Thiên.
Tất cả đều khó có thể tránh khỏi sự dò xét của hắn.
Bởi vì trong không gian này nằm trong sự khống chế của hắn.
Mà cảnh này đương nhiên khiến cho hắn kinh ngạc.
Ta nói ngươi lại tin sao? Xem ra ngươi không chỉ già mà còn ngốc.
Ngày hôm nay ngươi nhất định sẽ chết.
Linh hồn phân thân Thái Cổ U Minh Viêm của Lục Thiếu Du quát lớn, sát ý bắt đầu lan tràn ra trong không gian.
Hừ, bất kể như thế nào.
Ngươi khó tránh khỏi cái chết.
Ánh mắt Huyết Kiếm Đại Đế trầm xuống, thủ ấn biến hóa, mùi máu tươi quanh thân phô thiên cái địa tuôn ra.
Trường bào đỏ tươi tung bay, trong không gian này lập tức vang lên tiếng quỷ khóc thần sầu.
Sưu Sưu.
Cùng lúc, sau lưng Huyết Kiếm Đại Đế, trong cái đầm hình kiếm kia bắt đầu có khí tức ngập trời tràn ra.
Khói đen chung quanh lượn lờ, huyết thủy trong cái đầm cuồn cuộn, tựa như nước đang sôi.
Âm thanh quỷ khóc thần sầu vang vọng không ngừng trên không trung.
Sưu Sưu.
Huyết thủy trong cái đầm kia hóa thành bọt nước phóng lên trời, tạo thành vòng xoáy xoay tròn quanh thân Huyết Kiếm Đại Đế, đều bị Huyết Kiếm Đại Đế thôn phệ vào trong thân thể.
Lần trước Huyết Kiếm lão tổ bị trọng thương.
Trong thời gian ngắn không có cách nào khôi phục.
Co nên lúc này phải vận dụng lực của Ma Kiếm trì để khôi phục tới trạng thái đỉnh phong đối phó với Lục Thiếu Du.
Chẳng lẽ thực lực của Lục Thiếu Du đã khiến cho Huyết Kiếm lão tổ coi trọng như vậy sao? Nhìn không gian trước mặt, Cổ Kiếm Phong cùng với chúng trưởng lão Thiên Kiếm môn nghị luận, âm thanh tràn ngập vẻ kinh hãi.
Ánh mắt Nguyên Nhược Lan run run, chăm chú nhìn về phía trước.
Bằng vào sự hiểu biết của nàng về Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du không phải là người dễ đối phó.
Lúc này nàng mới coi như triệt để hiểu rõ.
Lục Thiếu Du đã sớm sắp xếp tất cả các thủ đoạn.
Toàn là những thủ đoạn không thể tưởng tượng được, khiến cho Huyết Kiếm lão tổ cũng khó có thể phát giác ra.
Sưu Sưu.
Huyết Kiếm Đại Đế hấp thu huyết thủy trong Ma Kiếm trì, khí tức trên người dường như khôi phục tới trạng thái đỉnh phong trước trọng thương.
Trường bào màu đỏ tung bay, ánh mắt đỏ rực, mùi máu tươi trên người càng thêm nồng đậm.
Lấy bản thân làm trung tâm, một mùi máu tươi vô hình lập tức lan tràn, khiến cho lòng người rung động.
Sưu.
Trong chớp mắt ngắn ngủi, dưới không trung, vô số huyết nhục vốn đã vỡ nát từ bản thể Lục Thiếu Du lần nữa khôi phục lại như lúc ban đầu.
Toàn thân không có một chút dấu vết nào, nhẫn trữ vật và Thiên Trụ giới cũng trở lại tay hắn.
Linh hồn thể Lục Thiếu Du lập tức tiến vào trong mi tâm, kim đao màu vàng không rời một tấc, lập tức theo đuôi vào.
Ông.
Trong nháy mắt, sau khi Lục Thiếu Du khôi phục bản thể, quang mang trên người lóe lên, bố trí Thanh Linh Khải Giáp.
Sau đó Huyễn Ảnh Thanh Vũ xuất hiện sau lưng, tiếng sấm minh vang vọng, Huyết Lục cũng nắm trong tay.
Huyết Kiếm Đại Đế vốn định thừa dịp bắn hồn anh Lục Thiếu Du, sau đó mới đoạt bảo vật của Lục Thiếu Du.
Bởi vì thân thể và linh hồn phân thân của Lục Thiếu Du bị phá hủy, linh hồn thể vẫn còn.
Cho nên nhẫn trữ vật và thần khí vẫn là vật có chủ, cho nên chưa thể cướp đoạt được ngay.
Giờ phút này Lục Thiếu Du bố trí Thanh Linh Khải Giáp, Huyễn Ảnh Thanh Vũ khẽ vỗ.
Tay cầm Huyết Lục, khí tức lạnh lẽo lan tràn, cả không gian gió nổi mây phun.
Nhìn cảnh này, ánh mắt Du Thược chớp động, giờ phút này nàng đã hiểu được một chút về vị phụ thân trước mắt này.
Rõ ràng khôi phục, hoàn toàn khôi phục.
Nhìn thấy Lục Thiếu Du lại một lần nữa khôi phục lại như lúc ban đầu.
Cổ Kiếm Phong, Nguyên Nhược Lan, thậm chí là Lăng Thanh Tuyền kinh hãi, nghẹn họng.
Tự bạo như vậy khiến cho toàn thân Lục Thiếu Du hóa thành mảnh vỡ, thế nhưng không ngờ lại có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.
Đây rốt cuộc là lực phòng ngự như thế nào, quả thực quá đáng sợ.
Đây là Bất Tử Chi Thân, lực phòng ngự tới tình trạng như vậy so với Bất Tử Bất Diệt cũng không khác bao nhiêu.
Bất kể như thế nào ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết.
Cơ mặt Huyết Kiếm Đại Đế co rúm lại, một tiếng quát lạnh vang lên, trường kiếm màu đỏ tựa như máu tươi phóng lên trời.
Trường kiếm màu đỏ được rút ra khỏi vỏ, cả không trung bỗng nhiên biến sắc.
Tay cầm trường kiếm màu đỏ, đối mặt với Lục Thiếu Du và Thái Cổ U Minh Viêm, Huyết Kiếm Đại Đế rõ ràng cũng không dám chủ quan.
Lão cẩu, động nữ nhân và nữ nhi của ta, ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết.
Bản thể Lục Thiếu Du vừa mới nói xong, Huyết Lục chỉ thẳng về phía Huyết Kiếm Đại Đế, sát ý bành trướng, lập tức tràn ngập phiến không gian này.
Sưu.
Cùng một thời gian, trên linh hồn phân thân Thái Cổ U Minh Viêm của Lục Thiếu Du có quang mang màu xanh da trời tràn ra.
Bên trong quang mang màu xanh da trời này có khí tức nóng bỏng kinh khủng, khiến cho linh hồn cũng không có cách nào chịu được nhiệt độ nóng bỏng như vậy.
Sát ý trong mắt Huyết Kiếm Đại Đế bắn ra, trường kiếm màu đỏ trong tay vung lên, mùi máu tươi phô thiên cái địa lan tràn.
Mùi máu tươi ngập trời nương theo khí tức nóng bỏng ngưng tụ trên không trung.
Rất rõ ràng, Huyết Kiếm Đại Đế cũng là vũ giả song thuộc tính Phong Hỏa.
Sưu Sưu.
Mùi máu tươi ngập trời cùng với khí tức thuộc tính Hỏa phô thiên cái địa tuôn ra.
Sau lưng Huyết Kiếm Đại Đế được ngưng tụ vô số hư ảnh trường kiếm bằng hỏa diễm.
Trên hư ảnh trường kiếm bằng hỏa diễm có mùi máu tươi ngập trời lan tràn ra.
Hư ảnh trường kiếm giống như thực chất, trước mũi kiếm có vết nứt không gian đen kịt xuất hiện.
Lục Thiếu Du, cẩn thận.
Lăng Thanh Tuyền ở phía xa trầm giọng nói với Lục Thiếu Du.
Giờ phút này, mẫu tử Lăng Thanh Tuyền, Du Thược được đại hồn anh bảo hộ.
Lục Thiếu Du dùng đại hồn anh chuyên môn bảo hộ mẫu tử nàng.
Ánh mắt Lục Thiếu Du chăm chú nhìn lên không trung, vô số hư ảnh trường kiếm kia nhìn qua có chút bất phàm.
Chỉ bằng vào mùi máu tươi kia cũng khiến cho người có tu vi đồng cấp bị ảnh hưởng cực lớn.
Thực lực của Huyết Kiếm tuyệt đối khủng bố.
Lục Thiếu Du, đi chết đi.
Vô số hư ảnh trường kiếm huyết sắc lơ lửng, âm thanh âm trầm của Huyết Kiếm Đại Đế quanh quẩn trong không gian, trường bào màu đỏ bay phất phới, huyết kiếm bắt đầu rung rung.
Lão cẩu, để xem ai chết trước.
Linh hồn phân thân của Lục Thiếu Du bước ra một bước, không gian run lên, trong âm thanh của hắn cũng tràn ngập sát ý cùng với hận ý bàng bạc.
Xem tiếp...Linh vũ thiên hà
truyện tranh Linh vũ thiên hà
truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà truyện chữ
đọc truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License