con-mat-ao-thi

Vài năm, vài thập niên, mấy trăm năm, hoặc là mấy ngàn năm, mấy vạn năm cũng không nhất định.

Trên người ngươi có THiên Trụ giới, chỉ là nếu như muốn dung hợp với vật kia ngươi không nên động tới Thiên Trụ giới, làm như vậy không có lợi với ngươi.

Lão Ảnh nói.

Lâu như vậy sao? Lục Thiếu Du sững sờ, vài thập niên, mấy trăm năm hoặc là mấy ngàn năm, mấy vạn năm, chuyện này khiến cho Lục Thiếu Du trực tiếp sững sờ.

Thời gian quá lâu a, đặc biệt là mấy ngàn năm, mấy vạn năm, quá dọa người.

Hắn tu luyện tới hiện tại mới có bao lâu chứ.

Lâu sao? Không lâu a.

Sắc mặt Lão Ảnh khẽ đổi, lập tức nói: Chuyện này phải xem vào bản thân ngươi, nhớ kỹ, muốn dung hợp nó thì phải có đại nghị lực, đại hằng tâm, đại trí tuệ, đại thiên phú, đại tâm cảnh, đây cũng là cơ duyên lớn nhất trong Thiên Trủng, muốn đạt được cái cơ duyên này thì phải nhớ kỹ năm điều này.

Đa tạ Lão Ảnh nhắc nhở.

Lục Thiếu Du cung kính thi lễ, trước kia Lục Thiếu Du thật không ngờ đường đường là Thiên Đế đại nhân nhưng lại đối tốt với mình như vậy, ánh mắt hắn lập tức biến đổi, nói: Lão Ảnh, Tiểu Long đi cùng ta.

Thiên phú của tiểu gia hỏa kia cũng không tệ khiến cho ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Ta sẽ sắp xếp nó cho tốt, những chuyện này không cần ngươi lo lắng.

Người nhà của ngươi bên ngoài ta cũng sẽ giúp ngươi nhìn qua.

Ngươi cứ tĩnh tâm dung hợp vật kia là được rồi, chuyện khác không cần ngươi lo.

Lão Ảnh phất phất tay, thúc dục Lục Thiếu Du đi vào bên trong.

Vậy đa tạ Lão Ảnh.

Lục Thiếu Du gật đầu, có Thiên Đế chú ý tới người thân hắn, hắn còn có gì không thể yên tâm được chứ.

Đi thôi, chỉ cần ngươi dung hợp được vật kia thì ở trong thiên địa mênh mông, thì sau này bên trong ba ngàn đại thiên thế giới này ngươi sẽ có một chỗ cắm dùi.

Nhớ kỹ, tất cả ở một chữ ngộ.

Lão Ảnh dứt lời, phất tay một cái, Lục Thiếu Du trực tiếp được một cỗ lực lượng nhu hòa bao phủ, thân thể không nằm trong sự khống chế mà tiến vào trong cánh cửa đá.

Ầm ầm.

Tiếp đó, khi Lục Thiếu Du quay đầu lại thì cánh cửa sau lưng đã đóng.

Trong không gian này lờ mờ, chỉ có quang mang nhàn nhạt chiếu rọi bốn phía.

Phía trước có một lối đi, trong không gian này có khí tức man hoang cuồn cuộn, giống như nơi này chưa từng có bất kỳ ai đặt chân qua.

Mắt nhìn Lục Thiếu Du vào trong cánh cửa, Lão Ảnh chăm chú nhìn bóng lưng Lục Thiếu Du, ánh mắt khẽ đổi, miệng mỉm cười nói: Nếu những lão gia hỏa kia biết rõ, bảo vật mà lúc trước bọn họ liều chết liều sống, trả một cái giá lớn lúc này lại bị một tiểu tử gà mờ, ngay cả Phá Giới Cảnh cũng không phải dung hợp, có lẽ biểu hiện trên mặt sẽ rất đặc sắc a.

Ánh mắt Lão Ảnh dao động, cảm thán một hồi rồi nói: Cũng chỉ có lão nhân gia mới có phách lực như vậy, dám đeo bảo vật này giao cho tên thái điểu này, cũng khiến cho ta ghen ghét a.

Hy vọng có thể thành công.

Dứt lời, thân ảnh tập tễnh của Lão Ảnh chậm rãi rơi đi, rõ ràng chỉ mới bước một bước, thế nhưng lại vô thanh vô tức biến mất trong không gian.

Trên ngọn núi được năng lượng thiên địa nồng đậm bao phủ, Tiểu Long tìm kiếm trên hai ngọn núi một lần, thế nhưng cũng không gặp được lão đại.

Có liên hệ bằng huyết khế trong đầu, Tiểu Long biết rõ lão đại còn an toàn, thế nhưng hắn lại không cảm giác được hiện tại lão đại ở phương nào.

Thiên Đế, ngươi dấu lão đại ta ở đâu? Có bản lĩnh cũng đem ta tới đó.

Tiểu Long ngẩng đầu, trường bào màu vàng tung bay, mắt nhìn ngôi sao nhàn nhạt trên không trung lớn tiếng nói.

Sao nào? Ngươi muốn xem bản lĩnh của ta sao? Ngay khi Tiểu Long vừa mới dứt lời, trong không gian xuất hiện chấn động cực nhỏ.

Một cỗ mây mù nhàn nhạt bắc đầu khởi động, lúc này có một đạo thân ảnh tập tễn xuất hiện bên cạnh Tiểu Long, người này chính là Lão Ảnh.

Ngươi là ai? Tiểu Long nhìn qua thân ảnh tập tễnh đột nhiên xuất hiện, nghe thấy thanh âm này theo bản năng lập tức lùi về phía sau một bước, ánh mắt mang theo sự cảnh giác và kinh ngạc nhìn về phía Lão Ảnh, cả kinh nói: Ngươi là Thiên Đế.

Đại nhân? Thiên phú của tiểu gia hỏa ngươi không tồi, có thể lĩnh ngộ bên trong nơi này, lại lĩnh ngộ ra con đường thích hợp với bản thân ngươi.

Lão Ảnh không trả lời Tiểu Long, ánh mắt còn cực kỳ hiếu kỳ đánh giá Tiểu Long.

Này, lão đại ta đâu? Ngươi đem lão đại ta đi đâu? Ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi dám gây bất lợi với lão đại ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi.

Sau khi khiếp sợ xong, Tiểu Long lập tức nhìn Lão Ảnh nói, chỉ là dường như lời nói này cũng vô cùng yếu ớt, không có bao nhiêu lực lượng.

Ngươi dưới cơ duyên xảo hợp có thể ở đây cũng coi như có duyên.

Cũng được, ta cho ngươi một hồi tạo hóa đi.

Lão Ảnh dứt lời, thò tay một cái, hai người đồng thời biến mất tại chỗ không thấy.

Trong thông đạo ở trong cánh cửa đá, một đường đi thẳng về phía trước, dưới sự bao phủ của khí tức man hoan, mỗi khi tiến về phía trước một bước, áp lực mà Lục Thiếu Du phải chịu càng lớn, giống như trước ngực có một hòn đá đè nặng, khiến cho người ta cảm thấy áp lực không nói nên lời.

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Thiếu Du một đường đi thẳng về phía trước, phát hiện ánh sáng trong không gian đã sáng ngời hơn không ít, đột nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt rung động vô cùng, lẩm bẩm nói: Nơi này là địa phương nào? Chỉ thấy lúc này không gian phía trước đột nhiên rộng lớn hắn lên, lộ ra một phiến hư không.

Trong hư không lúc này giống như một mảnh hỗn độn, quang mang sáng ngời lan tràn, tựa như một cái túi lớn, một cỗ khí tức man hoang, thê lương, cổ xưa từ bên trong tràn ra.

Cái túi này bao la vô cùng, bao la vượt quá sự tưởng tượng của Lục Thiếu Du, ngẩng đầu nhìn cái túi lớn này, giống như là nhìn vào trong tinh không bao la trong vũ trụ, tâm thần căn bản không có cách nào dò xét.

Trong lúc mơ hồ bên trong có hư ảnh trăng sao di chuyển, có năng lượng thiên địa hội tụ rồi lan tràn, có quang mang lập lòe, hết lập lòe rồi lại sáng chói mắt.

Lúc này Lục Thiếu Du nhìn qua cái túi bao la khôn cùng kia giống như nhìn vào toàn bộ vũ trụ bao la vậy, cỗ khí tức mênh mông không có cách nào hình dung, nương theo khí tức man hoang khiến cho Lục Thiếu Du có xúc động mốn phủ phục ngay lập tức.

Định.

Dưới uy áp cực lớn này, quanh thân Lục Thiếu Du có một cỗ khí tức tuôn ra, bàn chân đạp mạnh mặt đất, cả không gian run lên, thân thể lập tức đứng vững trên mặt đất.

Lục Thiếu Du chống cự, trong cái túi lớn mênh mông kia dường như có thứ gì đó bị kích thích, tiếp đó lực lượng vô hình đè nặng lên trên người Lục Thiếu Du càng lớn, dường như nhất định phải khiến cho Lục Thiếu Du phủ phục dưới mặt đất mới thôi.

Hừ, chẳng lẽ một đạo khí tức cũng muốn ta phủ phục dưới mặt đất sao? Cả đời này của ta không lạy trời cũng không quỳ xuống đất.

Không quỳ quân, không quỳ vương, chỉ quỳ phụ mẫu, cho dù là ai cũng không thể khiến ta quỳ xuống mặt đất.

Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, trong mắt có quang mang bắn ra, một cỗ chân khí thuộc tính thổ bàng bạc tuôn ra, tương liên với mặt đất, hai chân vững như bàn thạch, đứng mà không ngã.

Chỉ bằng một đạo khí tức có thể khiến cho hắn phủ phục, chuyện này khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du tràn ngập ngạo khí, hắn muốn đặt chân vào ba ngàn đại thiên thế giới, nếu như ngay cả một đạo khí tức này cũng không thể chống lại thì hắn dựa vào cái gì mà đặt chân trên ba ngàn đại thiên thế giới, dựa vào cái gì mà đạt được cơ duyên lớn nhất theo lời Lão Ảnh nói? Sưu Sưu.

Lục Thiếu Du càng phản kháng, uy áp này lại càng lớn, khí tức man hoang, thê lương, cổ xưa cuồn cuộn vọt tới, tất cả đều tập trung vào người Lục Thiếu Du.

Dưới loại khí tức man hoang, cổ xưa, thê lương này, thậm chí còn khiến cho linh hồn, huyết mạch Lục Thiếu Du cũng kịch liệt run rẩy.

Dưới cỗ uy áp cực lớn này Lục Thiếu Du cảm thấy mình càng ngày càng khó có thể chống lại, giống như hiện tại có tảng đá ngàn cân đè nặng trên lưng hắn, không chỉ như vậy, còn có uy áp tới từ linh hồn và huyết mạch khiến cho hắn càng ngày càng khó chống đỡ.

Trong giây lát, trên trán Lục Thiếu Du có mồ hôi chảy xuống, thân thể run rẩy, khó có thể chống đỡ được.

Hắn có cảm giác xương cốt toàn thân lúc này cũng bị áp lực khiến cho biến dạng, rạn nứt.

Hừ.

Lục Thiếu Du hừ một tiếng, thanh âm nghông nghênh vang vọng, tuyệt đối không cúi đầu, chân khí thuộc tính thổ bàng bạc bài sơn hải đảo tuôn ra, liên kết với mặt đất, thân thể vững vàng giống như bàn thạch.

Mặc kệ áp lực mạnh mẽ tới bao nhiêu thì hắn cũng tuyệt đối không cúi đầu.

Mà trong lòng, dưới cỗ áp lực lớn này linh hồn và huyết mạch hắn cũng run rẩy, đây là thứ khiến cho Lục Thiếu Du có cảm giác không thể chống đỡ được.

Uy áp tới từ huyết mạch và linh hồn càng khó có thể chống lại.

Giờ phút này Lục Thiếu Du cũng vận dụng tâm cảnh hơn người, ngẩng đầu mà đứng, nhất định thề không cúi đầu, thậm chí trong lòng còn sinh ra sự phản kháng, áp lực càng lớn thì sự phản kháng trong lòng hắn càng mạnh.

Sưu.

Trong lúc trong lòng Lục Thiếu Du sinh ra sự phản kháng thì Lục Thiếu Du kinh ngạc phát hiện ra cỗ lực lượng áp chế này bắt đầu từ từ phai nhạt, cuối cùng không ngờ lại hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ một thoáng, toàn thân nhẹ nhõm, so với lúc trước quả thực vô cùng đối lập giống như thiên đường và địa ngục vậy.

Sưu.

Mà khi Lục Thiếu Du đang nghi hoặc, trong cái túi phía trước đột nhiên có một đoàn quang mang cực lớn lan tràn ra.

Bên trong mơ hồ có thể thấy được bên trong cũng có trăng sao, có ánh sao rạng rỡ, đạo quang mang này từ trong cái túi mênh mông kia lan tràn ra, giống như là từ sâu trong vũ trụ, từ sâu trong tinh hải mênh mông, vượt qua vô số ức năm ánh sáng mà tới vậy.

Cái túi cực lớn kia theo quang mang lan tràn cũng giống như lập tức sống lại trong đó có một cỗ khí tức man hoang, cổ xưa mênh mông lan tràn ra.

Sưu.

Giống như đã thật lâu hoặc giả chỉ trong sát na, đạo quang mang này đột nhiên xuyên thủng cái túi kia.

Đến lúc này Lục Thiếu Du mới nhìn rõ đạo quang mang này có hình dạng giống như chữ vạn, trong nháy mắt bao phủ lên trên người Lục Thiếu Du, một cỗ khí tức man hoang, thê lương, cổ xưa dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hắn.

Cỗ khí tức man hoang, cổ xưa, thê lương tụ tập, bao phủ lấy thân thể Lục Thiếu Du, liên tục không ngừng tiến vào trong cơ thể Lục Thiếu Du.

Cỗ lực lượng khổng lồ này dũng mãnh tràn vào, Lục Thiếu Du lập tức có cảm giác bản thân mình bị một cỗ hấp lực bao phủ, trong nháy mắt thân thể không nằm trong sự khống chế của hắn mà bị cỗ lực lượng này bao phủ ném vào trong cái túi lớn kia.

Tất cả chuyện này không tới lượt Lục Thiếu Du phản kháng, căn bản hắn không thể chống cự được một chút nào.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Lục Thiếu Du trực tiếp tiến vào trong cái túi lớn, thân thể ở trong một đoàn mây mù màu trắng cực lớn.

Mà ánh mắt Lục Thiếu Du cũng nhanh chóng nhìn lên trên không trung, chỉ thấy lúc này trên không trung có một đoàn quang mang chữ vạn lớn mấy thước đang lan tran tràn ra khí tức cổ xưa, thê lương, man hoang.

Chí bản Vô Tự Thiên Thư.

Ánh mắt Lục Thiếu Du run lên, đây chính là đồ án chữ Vạn do chín bản Vô Tự Thiên Thư biến thành, lúc trước khi chín bản Vô Tự Thiên Thư rời đi Lục Thiếu Du cũng không biết nó đi tới nơi nào.

Lúc này Lục Thiếu Du mới biết được hóa ra chín bản Vô Tự Thiên Thư lại ở trong này, chỉ là lúc này chín bản Vô Tự Thiên Thư hóa thành đoàn quang mang chữ vạn, chỉ lớn mấy thước, mà bên ngoài mới chỉ lớn bằng lòng bàn tay mà thôi.

Kinh ngạc một hồi, Lục Thiếu Du dùng ánh mắt chờ mong nhìn quang mang chữ Vạn do chín bản Vô Tự Thiên Thư biến thành phía trước.

Trong quang mang chữ VẠn này trong lúc mơ hồ truyền ra tiếng sấm nổ, quang mang chung quanh tách ra, trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn thấy dấu vết nhàn nhạt của mấy chữ Linh, Tiêu, Thống, Hiệp, Giải, Tâm, Liệt, Tề, Thiên trong quang mang hình chữ Vạn.

Theo dấu vết của chín chữ to trong quang mang, khí tức cổ xưa, man hoang, thê lương giống như thiên địa sơ khai chậm rãi từ trong đồ án chữ Vạn này lan tràn ra.

Giống như trong không gian này tất cả khí tức thê lương, cổ xưa, man hoang đều từ trong quang mang hình chữ Vạn khuếch tán ra.

Ở trong khí tức này Lục Thiếu Du càng cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn, nhìn qua đoàn quang mang hình chữ Vạn khiến cho linh hồn, thân thể hắn rung động.

Khiến cho Lục Thiếu Du cảm thấy mình nhỏ bé không nói nên lời, chỉ là một hạt cái bụi trong thiên địa mênh mông, một hạt cát bụi trong vũ trụ mà thôi.

Sưu.

Trong quang mang hình chữ VẠn, một cỗ quang mang trực tiếp bao phủ lấy người Lục Thiếu Du, gợn sóng trong không gian run lên, hai mắt Lục Thiếu Du tức thì nhắm lại.

Trong chớp mắt này Lục Thiếu Du có cảm giác mình tới một địa phương vô cùng xa lạ, nhìn kỹ thì thấy trong này vàng son lộng lẫy, to lớn vô cùng.

Cúi đầu xem xét Lục Thiếu Du phát hiện ra mình mặc một bộ long bào, đầu đội long quan, nghiễm nhiên dường như đã trở thành Đế vương trong nhân gian.

Đại vương.

Từng đạo thanh âm truyền tới, Lục Thiếu Du lập tức nhìn thấy trước mặt mình có không ít nữ tử thân ảnh mềm mại, hoặc là linh lung động lòng người, hoặc vũ mị mê người, tất cả đang uốn éo không ngừng, đang nịnh nọt xoay xung quanh hắn.

Ánh mắt Lục Thiếu Du ngẩn ngơ, không biết đây là địa phương nào mà bộ dáng của bản thân lại trở thành thế này.

Dường như là khảo nghiệm.

Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, Lão Ảnh đã từng nói qua muốn đạt được đại cơ duyên kia cần phải có đại nghị lực, đại hằng tâm, đại trí tuệ, đại thiên phú, đại tâm cảnh, xem ra bây giờ hắn thực sự đang ở trong ảo ảnh, đang tiếp nhận khảo nghiệm.

Sợ rằng chỉ cần tâm cảnh của hắn hơi dao động một chút là hắn sẽ mất đi đại cơ duyên.

Đại vương, sủng hạnh chúng thiếp đi, chúng thiếp sẽ hầu hạ đại vương cho tốt.

Từng nữ tử đều vũ mị, lung linh, cực kỳ xinh đẹp, đôi tay trắng như ngọc đang vuốt ve từ trên xuống dưới.

Tục phấn, vật hư ảnh đã muốn làm dao động tâm tình của ta sao? Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, miệng đột nhiên quát, từng chữ vang vọng, thanh âm giống như tiếng sấm ầm ầm vang vọng trong đại điện vàng son lộng lẫy.

Sưu Sưu.

Lục Thiếu Du dứt lời, cả đám nữ tử xinh đẹp trước mắt đều hóa thành vật hư ảo, biến mất không thấy gì nữa.

Mà tiếp đó, trước người Lục Thiếu Du lập tức xuất hiện một vách núi đá dựng đứng, trên vách núi đá dựng đứng này không có thông đạo, chỉ có một bậc thang, bậc thang từ trên xuống dưới, cao vút trong mây, tựa như muốn lướt qua trời cao vậy.

Trên bậc thang có hàn mang bắn ra bốn phía, Lục Thiếu Du nhìn kỹ vào lập tức nhận ra bậc thang này do vô số lưỡi dao tạo thành, bậc thang này ít nhất cũng có hơn vạn tầng, tất cả đều là lưỡi dao chằng chịt rậm rạp.

Điều càng khiến cho Lục Thiếu Du kinh ngạc chính là lúc này trong cơ thể hắn không ngờ lại hoàn toàn không có một chút chân khí nào, linh lực, thậm chí là thể chất cũng giống người thường như đúc.

Nhìn vách núi đá trước mặt, Lục Thiếu Du không cần nghĩ cũng biết nhất định hắn vừa mới thoát khỏi ảo cảnh kia đã chạm phải một ảo cảnh khác.

Tuy rằng hắn biết rõ đây là ảo cảnh thế nhưng lại không có cách nào đi ra.

Ở trong ảo cảnh này tất cả ưu thế của hắn đều không có, giống như người bình thường vậy.

Nhìn bậc thang bằng đao, Lục Thiếu Du không cần suy đoán cũng biết, sợ rằng phải do bản thân hắn tự mình đi tới, bằng không sẽ không có cách nào thoát khỏi ải cảnh này, mà nếu như lui về hắn cũng mất đi đại cơ duyên.

Hắn đã không giống như người bình thường, đi tới bậc thang bằng lưỡi đao, trong lòng Thiếu Du hiểu rõ, sợ rằng cách cái chết cũng không xa.

Nếu như chết ở trong ảo cảnh này thì bản thân hắn cũng chết thật.

Không phải chỉ là khảo nghiệm thôi sao, đi một lần thì thế nào.

Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, tiếp đó lập tức đạp chân vào bậc thang.

Lục Thiếu Du giơ chân đạp vào bậc thang, lập tức vô số lưỡi đao sắc bén đâm thủng đế giày, đâm vào bàn chân Lục Thiếu Du, vô số lưỡi đao so với trong tưởng tượng của Lục Thiếu Du còn sắc bén hơn nhiều.

Ah.

Lục Thiếu Du lập tức kêu to một tiếng, đã lâu hắn không có cảm giác này, lúc này hắn đã là người bình thường, hoàn toàn không còn ưu thế nào khác, tất cả giống như người bình thường, cho nên Lục Thiếu Du mới biết được loại cảm giác này đau đớn bao nhiêu.

Lưỡi đao đâm vào bàn chân, máu tươi lập tức tràn ra, trực tiếp nhuộm đỏ lưỡi đao.

Ah.

Bàn chân khác của Lục Thiếu Du đặt xuống, trong miệng lần nữa vang lên tiếng kêu đau đớn, lưỡi đao phía dưới đâm vào chân, máu tươi tràn ra, đau đớn vô cùng.

Nhìn qua bậc thang bằng lưỡi đao vạn tầng, Lục Thiếu Du cắn răng, từng bước đặt chân xuống, mỗi một bước đặt xuống, lưỡi đao trực tiếp đâm vào lòng bàn chân.

Lưỡi đao sắc bén vô cùng, loại đau đớn kịch liệt này khiến cho Lục Thiếu Du khó có thể nhịn được.

Sau khi đi được mấy trăm bậc của bậc thang bằng lưỡi đao, đôi chân của Lục Thiếu Du đã đầm đìa máu tươi, một mảng lớn máu tươi tràn ra, huyết nhục mơ hồ, mỗi một lần lưỡi đao xoẹt qua, máu tươi bắn tứ tung, da thịt bị cắn nát, vô cùng thê thảm.

Ah.

Lục Thiếu Du đau đớn kịch liệt kêu lên liên tục, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng từ trên thái dương ứa ra, mới mấy trăm bậc thang mà thôi Lục Thiếu Du đã không có cách nào chịu đựng.

Loại đau đớn kịch liệt tới tận tim gan này vốn không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Huống chi hiện tại mới có mấy trăm bậc thang mà thôi, bên trên còn có hơn vạn bậc thang bằng lưỡi dao.

Tiếp tục, ai cũng không thể ngăn cản được ta.

Lục Thiếu Du cắn răng, bàn chân đã không thể tiếp tục nhấc lên, Lục Thiếu Du trực tiếp dùng đầu gối quỳ xuống dưới đất, từng bước bước lên, trực tiếp đi lên bậc thang.

Đầu gối lập tức cảm thấy đau đớn, cơn đau này còn lớn hơn bàn chân, thế nhưng Lục Thiếu Du vẫn cố nén tất cả.

Đầu gối da tróc thịt bong, lộ ra xương cốt, sau khi không có cách nào dùng đầu gối đi nữa thì Lục Thiếu Du mới dừng lại.

Mà lúc này hắn mới tổng cộng đi được hơn một ngàn bậc thang bằng lưỡi đao mà thôi, hơn một ngàn bậc thang bằng lưỡi đao sắc bén này đã khiến cho bàn chân và đầu gối Lục Thiếu Du da tróc thịt bong, máu tươi một đường tràn ra, sắc mặt vô cùng trắng bệch.

Nếu như là người bình thường có lẽ không thể kiên trì được, sợ rằng đã bị hù dọa chết, thế nhưng Lục Thiếu Du vẫn không sợ.

Lục Thiếu Du cắn răng, nhìn bậc thang bằng lưỡi dao sắc bén bên trên, trực tiếp rùng bờ mông ngồi xuống rồi nhảy về phía sau, một đường hướng lên, mỗi một bước đều nhảy lên, máu tươi tràn ra.

Mỗi một tầng một tầng, mãi đến khi bờ mông tróc da tróc thịt, Lục Thiếu Du không thể tiếp tục được nữa mà lại dùng chân, sau đó là đầu gối, tiếp tục là mông, cứ như vậy thay phiên nhau.

Cũng không biết qua bao lâu, hơn mười thời thần hay là mấy chục thời thần, khi Lục Thiếu Du đứng trên đỉnh vách núi đá thì nửa người dưới thậm chí chỉ còn lại da tróc, xương trắng, da thịt đều rơi xuống, máu tươi chảy tới khô.

Một bậc cuối cùng của bậc thang bằng lưỡi dao sắc bén Lục Thiếu Du thậm chí còn phải dùng lực lượng toàn thân, dùng tay leo lên.

Mà khi Lục Thiếu Du bò lên bậc thang cuối cùng, vốn hán tưởng rằng có thể phá vỡ ảo cảnh này, thế nhưng không ngờ thứ chờ đợi Lục Thiếu Du lại là một biển lửa lớn, sau vách núi đá này không ngờ lại là một biển lửa cuồn cuộn.

Nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt không gian khiến cho gợn sóng lắc lư, hỏa diễm ngập trời tràn ngập không trung giống như bao phủ cả thiên địa.

Chẳng lẽ còn phải vượt qua biển lửa? Đến thời điểm này Lục Thiếu Du thậm chí còn không tin nơi này là ảo cảnh, đau đớn chân thật tới tận tim gan, giờ phút này bản thân hắn da tróc thịt bong, máu tươi chảy tới khô, tất cả đều vô cùng chân thật, đâu giống như ảo cảnh.

Lục Thiếu Du thậm chí còn hoài nghi, tất cả đều là âm mưu cực lớn do Thiên Đế bố trí, bày kế để cho hắn tự mình nhảy vào trong âm mưu cực lớn này.

Thử một lần.

Lục Thiếu Du cắn răng, trực tiếp nhảy vào trong biển lửa cuồn cuộn.

Sưu.

Nhưng mà vào thời điểm này, Lục Thiếu Du vừa mới nhảy vào trong biển lửa đột nhiên đã cảm thấy toàn thân run lên, linh hồ bắt đầu chấn động kịch liệt.

Đúng là ảo cảnh sao? Lục Thiếu Du lập tức mở hai mắt ra, lúc này hắn mới phát hiện ra tất cả mọi chuyện vừa rồi đều là ảo cảnh.

Lúc này tỉnh lại hắn mới phát hiện ra bản thân mình vẫn đang ở đằng trước đồ án chữ Vạn, vẫn được khí tức man hoang, cổ xưa, viễn cổ bao phủ.

Ầm ầm.

Hai mắt Lục Thiếu Du mở ra, trong đồ án chữ Vạn ở phía dược lập tức có chín chữ Linh, Phiêu, Thóng, HIệp, Giải, Tâm, Liệt, Tề Thiện lơ lửng xuất hiện mang theo chín thanh âm giống như sấm sết vang vọng ở trong cái túi lớn này.

Ngay trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Thiếu Du, dưới tiếng sấm rền hung hãn này, chín chữ lớn Linh, Phiêu, Thống, Hiệp, Giải, Tâm, Liệt, Tề, Thiện trong đồ án chữ Vạn trước mặt Lục Thiếu Du giống như chín đạo bí văn hiển hiện, mang theo chín đạo quang trụ sáng chói khuếch tán, một cỗ năng lượng mênh mông tới cực điểm lan tràn.

Giờ phút này ở trong quang mang của chín chữ Linh, Phiêu, Thống, Hiệp, Giải, Tâm, Liệt, Tề, Thiện này, Lục Thiếu Du kinh ngạc phát hiện ra không ngờ chín chữ lớn kia lần nữa xảy ra biến hóa.

Chín chữ Linh, Phiêu, Thống, Hiệp, Giải, Tâm, Liệt, Tề, Thiện đang mờ đi, trong lúc mơ hồ có thể nhìn ra có một chữ to đang hình thành, trực tiếp kết thành thủ ấn.

Biến hóa kinh người bực này khiến cho Lục Thiếu Du kinh ngạc, chín chữ to hóa thành chín đạo thủ ấn đang ngưng kết, mỗi một đạo thủ ấn biến hóa đều có thể dẫn động năng lượng thiên địa, làm cho tim hắn đập nhanh.

Ầm ầm.

Chín chữ to Linh, Phiêu, Thống, Hiệp, Giải, Tâm, Liệt, Tề, Thiện ở trong quang mang chữ Vạn hóa thành một thủ ấn huyền ảo bằng nắm tay, tổng cộng có chín đạo thủ ấn được kết.

Khí tức mênh mông, man hoang, cổ xưa, thê lương trong nháy mắt tuôn ra, giống như dẫn động năng lượng man hoang, thê lương bàng bạc trong cái túi này.

Ầm ầm.

Lập tức chín đạo thủ ấn do chín chữ Linh, Phiêu, Thống, Hiệp, Giải, Tâm, Liệt, Tề, Thiện to ngưng kết ra mang theo thanh âm hung hãn giống như sấm sét trực tiếp dùng tốc độ Lục Thiếu Du không có cách nào ngăn cản phóng về phía hắn.

Chín chữ to hóa thành chí đạo thủ ấn huyền ảo mà phức tạp, quang mang vạn trượng.

Sưu Sưu.

Chín chữ to biến thành chín đạo thủ ấn, mang theo thanh âm hung hãn giống như sấm sét, hung hăng bắn vào trong mi tâm của Lục Thiếu Du.

Dùng chữ Linh làm thủ ấn đầu tiên, tám chữ Phiêu, Thống, Hiệp, Giải, Tâm, Liệt, Tề, Thiện còn lại hóa thành tám đạo thủ ấn huyền ảo theo thứ tự tiến vào trong mi tâm của Lục Thiếu Du.

Chín chữ to hóa thành thủ ấn huyền ảo biến mất trong mi tâm Lục Thiếu Du, linh hồn Lục Thiếu Du lập tức trầm xuống, hai con mắt nhắm lại, cứ như vậy đứng đấy giống như tiến vào trong trạng thái ngủ say vậy.

Ông.

Một tiếng sấm nổ mạnh vang vọng, trong quang mang chữ Vạn hơn mười thước kia đột nhiên có một cỗ chấn động kỳ dị lan tràn ra, quang mang tức thì bộc phát, trực tiếp bao phủ Lục Thiếu Du vào bên trong.

Khi quang mang của chữ Vạn bao phủ toàn bộ thân thể Lục Thiếu Du, trong sát na này cả quang mang chữ Vạn run lên, Lục Thiếu Du lại trực tiếp khoanh chân ngồi, vô cùng quỷ dị.

Vừa vặn ngồi ở giữa quang mang hình chữ Vạn.

Trong quang mang của đồ án chữ Vạn, sau khi Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi xuống, quang mang chung quanh lập lòe, phát ra chấn động từng đợt, Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi ở bên trong giống như lão tăng nhập định, vững như bàn thạch, không thể rung chuyển.

Không ngờ nhanh nhưu vậy đã tới bước này.

Ngay khi Lục Thiếu Du tiến vào trong trạng thái giống như lão tăng nhập định, trong một đại điện, người gọi là Lão Ảnh kinh ngạc không thôi, dường như hoàn toàn vượt quá dự đoán của bản thân hắn, miệng thì thào nói: Để xem cuối cùng ngươi có được nó hay không.

Xem ra lão nhân gia đã có dự kiến trước, tuyển người như vậy cũng đã có sắp xếp.

Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Đây là nơi nào? Bên người Lão Ảnh, Tiểu Long dường như bị cấm chế, lúc này đang dùng ánh mắt hung hăng nhìn Lão Ảnh.

Tên tiểu tử nhà ngươi có chút dị số, có thể đạt được phần cơ duyên này hay không ta cũng không quá rõ, đành phải dựa vào vận khí của ngươi vậy.

Lão Ảnh dứt lời, dường như nhớ tới cái gì đó mà khẽ phất tay một cái.

Dường như tìm tòi trong nhẫn trữ vật một hồi, sau đó mới tìm ra vật không cần, hoặc giả đã ném từ lâu, coi như là vật không quan trọng.

Một khỏa linh quả màu vàng nhỏ bằng nắm tay trẻ con xuất hiện trong tay lão giả tập tễnh, bên trên khỏa linh quả màu vàng này tràn ngập năng lượng kinh người.

Một cỗ năng lượng chấn động từ bên trong lan tràn ra, năng lượng nhộn nhạo rung động bên trong khiến cho linh hồn Tiểu Long cũng theo đó run rẩy.

Tìm được rồi, tìm được một khỏa linh quả cấp thấp như vậy quả thực không dễ.

Nhìn khỏa linh quả màu vàng trong tay, Lão Ảnh tập tễn kia mỉm cười, sau đó đi tới trước mặt Tiểu Long nói: Đây là Phá Giới quả, nể mặt lão đại ngươi ta mới tìm cho ngươi, có thể đạt được cơ duyên của ngươi hay không phải dựa vào vận khí của ngươi.

Lão Ảnh dứt lời, trực tiếp nhét linh quả màu vàng vào trong cái miệng của Tiểu Long, Tiểu Long muốn nói gì đó thế nhưng lại bị cấm chế nên nói không nên lời, chỉ có thể nuốt khỏa linh quả màu vàng này vào trong bụng.

Ngươi.

Khi Lão Ảnh tập tễnh kia giải cấm chế trên người Tiểu Long, Tiểu Long còn muốn nói điều gì đó thì không gian trước mặt hắn đột nhiên run lên, lập tức đi vào trong một không gian lạ lẫm, bên trong tràn ngập khí tức cổ xưa, thê lương.

Thời gian từ từ trôi qua, chúng Đế tiến vào trong Thiên Trủng đi ra, ngoài Thiên Trủng, chúng Đế chỉ bồi hồi dừng lại bên ngoài màn sương trắng ngập trời một ít rồi mới rời đi.

Đám người Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Bạch Linh, Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Nam thúc, Thánh Thủ Linh Đế và những người khác đều chờ ở bên ngoài mấy ngày rồi mới quyết định trở về Phi Linh môn.

Chí Thánh Đại Đế đương nhiên cũng được mọi người mời tới Phi Linh môn.

Thân là sư phụ Lục Thiếu Du, lại có thực lực, tu vi cường hãn kinh khủng như vậy cũng khiến cho tất cả Đế giả, Tôn cấp, nhất là trong thời gian chờ mấy ngày kia bu lại.

Chí Thánh Đại Đế phát hiện Lục Tâm Đồng và Dương Quá đều hiểu lực lượng thời gian cho nên mới giảng giải cho hai người không ít về lĩnh ngộ lực lượng thời gian.

Chí Thánh Đại đế chỉ tùy tiện giảng giải, thế nhưng lại khiến cho hai người Lục Tâm Đồng và Dương Quá nhận được lợi ích không nhỏ.

Thậm chí so với trước đó, kể cả thời gian mấy chục năm trong Thiên Trụ giới thì hiện tại chỗ tốt mà hai người nhận được còn lớn hơn nhiều.

Bắc Cung Vô Song, Bạch Linh cùng với mọi người trở lại Phi Linh môn mới biết được mọi người vào Thiên Trủng đã được mấy tháng.

Mà đám tiểu gia hỏa nhìn thấy mẫu thân quay về đều cao hwunsg không thôi.

Mấy tháng này những tiểu tử này không thấy mẫu thân và phụ thân cho nên thường xuyên khóc kinh thiên động địa.

Chỉ khổ Lục Kinh Vân phải chiếu cố chín tiểu gia hỏa.

Trên đại lục, những người có tu vi Tôn cấp trong các tộc và các thế lực lớn đều nhận định, đã lâu như vậy không thấy Đế giả trong môn quay về nhất định đã lành ít dữ nhiều.

Mà Đế giả các đại Hoàng tộc, còn có Linh Thiên môn cùng Vân Dương Tông, Thiên Vân đảo quay về, trên đời này cũng không có bức tường nào là không lọt gió, tin tức lập tức truyền ra toàn bộ đại lục.

Khiến cho không ít người biết sự tồn tại của Thiên Trủng, đám người có tu vi Vương cấp, Tôn cấp kinh ngạc không thôi.

Mà khi người Thác Bạt Hoàng tộc nhìn thấy cường giả trong tộc không quay về mà cường giả trong các tộc khác lại ít nhiều cũng quay về khiến cho bọn họ không nhịn được đi hỏi thăm.

Các trưởng lão tự mình tới các tộc hỏi thăm, lúc này bọn họ mới biết được cường giả Đế cấp trong tộc đều đã bị diệt, mà người diệt lại là Lục Thiếu Du.

Các trưởng lão của Thác Bạt Hoàng tộc tuy rằng nổi giận, thế nhưng bọn họ lại không là kẻ ngu, hiện tại thực lực của Phi Linh môn tăng thêm chúng Đế giả quay về, người ta không đi tìm bọn họ gây phiền phức thì thôi, bọn họ sao dám đi tìm Phi Linh môn cơ chứ.

Cho nên chỉ có thể chịu đựng, sau đó báo thù.

Chu Tước Hoàng tộc và Bạch Hổ Hoàng tộc sau khi Chu Loan, Chu Thần Hi, Hổ Tu trở về cả hai tộc rung chuyển, bất an.

Có không ít trưởng lão trong hai tộc đem lửa giận trút lên người Độc Cô gia tộc, là Độc Cô Ngạo Vũ kia khống chế lão tổ của hai tộc bọn họ.

Trong Phi Linh môn, không bao lâu, cường giả Lục gia, Thánh Linh giáo, Huyền Vũ Hoàng tộc, Thanh Long Hoàng tộc tề tụ, thương lượng chuyện của Lục Thiếu Du, thế nhưng không có ai biết kết quả như thế nào.

CUối cùng bọn họ chỉ biết rõ Lục Thiếu Du, Tiểu Long tiến vào trong thế giới của Thái Cổ Minh Viêm Hỏa, mà Thái Cổ Minh Viêm Hỏa lại thôn phệ Thái Cổ U Viêm Hỏa của Lục Thiếu Du, cuối cùng dưới sự công kích phong tỏa của Chí Thánh Đại đế rồi tiến vào trong bình chướng trong không gian kia.

Cho nên tình huống cuối cùng không có ai biết được, thế nhưng tất cả mọi người rất lo lắng, dùng thực lực kinh khủng của Thái Cổ Minh Viêm Hỏa kia, ngay cả Chí Thánh Đại Đế cũng không có cách nào chính thức làm gì được nó.

Không biết Lục Thiếu Du và Tiểu Long có thể làm gì được nó hay không, chuyện này có bao nhiêu phần cơ hội trong lòng mọi người biết rõ.

Mà ngay cả Chí THánh Đại Đế cũng đã nói, bản thân hắn không có cách nào chính thức làm gì được Thái Cổ U Minh VIêm, quả thực Lục Thiếu Du cũng không nắm chắc được mấy thành, dù sao cũng không nhiều lắm.

Cuối cùng chúng cường giả cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, hy vọng có thể cát nhân thiên tướng.

Thời gian giống như cát chảy, bất tri bất giác trôi qua.

Khí tức man hoang, thê lương, cổ xưa tràn ngập ra, ở trong cái túi mênh mông này, dưới năng lượng trong đồ án chữ Vạn bao phủ, Lục Thiếu Du vẫn vững như bàn thạch, không thể rung chuyển.

Dưới cỗ khí tức cổ xưa, man hoang, thê lương, bộ dáng khoanh chân ngồi của Lục Thiếu Du giống như đã trải qua ngàn năm, một vạn năm, thậm chí thời gian càng dài, toàn thân còn lộ ra khí tức man hoang, thê lương.

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Thiếu Du lại có động tĩnh, hai mắt nhắm chặt, trong tay có từng đạo thủ ấn huyền ảo, phức tạp mang theo đường vòng cung huyền ảo được kết.

Cuối cùng sau khi được kết, đạo thủ ấn kia lại đột nhiên lại biến thành chữ Linh.

Thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du kết xuất thành chữ Linh, cả quang mang chữ Vạn kia đột nhiên run lên, trong mi tâm Lục Thiếu Du đồ án do chữ linh biến thành lập lòe, giống như muốn phóng ra vậy.

Ầm ầm.

Giờ phút này trên đại lục, kể cả Đông Hải và Cổ Vực, Tổ Yêu lâm, Linh Hoàng nhai đột nhiên mặt đất run lên, một cỗ khí tức khiến cho tất cả sinh linh trên đại lục này run sợ chợt lóe lên rồi biến mất, cuối cùng vô thanh vô tức trở lại bình thường.

Thời gian trăm năm, nếu như có thể hoàn thành lĩnh ngộ, trên người tụ tập đại nghị lực, đại hằng tâm, đại trí tuệ, đại thiên phú, đại tâm cảnh quả thực là thiên tài, đợi lâu như vậy tuyệt đối xứng đáng.

Thời gian ngàn năm xem hư miễn cưỡng.

Ba năm trước đây trong đại thế giới ít nhất cũng có một chỗ cắm dùi trong đám thanh niên đồng lứa nhân tộc.

Nếu như là vạn năm thì cũng lãng phí bảo vật này.

Lục Thiếu Du tiến vào trogn không gian tràn ngập khí tức man hoang thì ngoài thạch thất, lão giả thì thào nói, thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.

Trong không gian man hoang, cổ xưa, thân ảnh Tiểu Long xuất hiện.

Giờ phút này Tiểu Long ngẩng đầu, mắt nhìn không gian phía trước, lúc này trước mắt hắn có bốn thi thể thú tộc khổng lồ đang ở tên không trung, nhìn thấy bốn thi thể thú tộc, ánh mắt Tiểu Long run lên.

Bốn cỗ thi thể khổng lồ này theo thứ tự là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, bốn bộ thi thể này cũng đặc biệt khổng lồ, khí tức bên trên càng lộ ra khí tức thê lương, cổ xưa, mang hoang.

Khí tức này tương liên với thiên địa này, bên trên bốn cỗ thi thể có thiên uy kinh khủng lan tràn ra.

Tiểu Long run lên, dưới cỗ khí tức quen thuộc này, nhìn qua thi thể Huyền Vũ và Thanh Long khổng lồ kia, đây nhất định là tổ tiên Thanh Long và Huyền Vũ đời thứ nhất a.

Hậu bối trong tộc bái kiến Thanh Long lão tổ, Huyền Vũ lão tổ.

Tiểu Long không biết tại sao thi thể tổ tiên đời thứ nhất tại sao lại ở nơi này, thế nhưng hắn lại cung kính hành lễ.

Ầm ầm.

Tiểu Long hành lễ, cả không gian đột nhiên run lên, thi thể Huyền Vũ và Thanh Long khổng lồ giống như sống lại, hai mắt cực lớn đột nhiên mở ra, khí tức mênh mông, man hoang, cổ xưa lan tràn, khí tức giống như bài sơn hải đảo từ trong cơ thể khuếch tán ra.

Ngao Ngao.

Hai tiếng thú rống, trên thi thể khổng lồ của Thanh Long, Huyền Vũ, trong mi tâm đều có một đạo hư ảnh Thanh Long, Huyền Vũ rít gào.

Hai đạo hư ảnh này so với hư ảnh bình thường có chút khác biệt, đều được vô số bí văn rậm rạp, chằng chịt bao phủ.

Bên trong bí văn có rung động không ngừng khiến cho lòng người run run.

Xoẹt.

Một đạo thanh âm vang vọng, hai đạo hư ảnh Thanh Long, Huyền Vũ lập tức tiến vào trong mi tâm Tiểu Long, trực tiếp tiến vào trong ấn ký con mắt thứ ba trên trán Tiểu Long rồi biến mất.

Trong sát na này toàn thân Tiểu Long run lên, thân thể giống như không còn nằm trong sự khống chế mà lập tức ngồi xuống, tay kết thủ ấn tu luyện, toàn thân được bao phủ trong một vòng quang mang quỷ dị.

Quang mang quỷ dị này như là bí văn, bên trong còn có một cỗ khí tức hung hãn mang theo uy của thiên địa, mang hoang, thê lương.

Trên đại lục Linh Vũ, Cổ Vực, một năm sau trong thiên địa xuất hiện dị tượng gió nổi mây phun.

Trong hậu sơn Phi Linh môn, khí tức khủng bố tràn ngập, kim quang rực rỡ che khuất bầu trời, khí tức sắc bén vô cùng vô tận lan tràn ra.

Trên không trung, một đạo thân ảnh cao ngất đang được quang mang màu vàng bao phủ, thân thể lăng không lơ lửng, trên trời xanh có một đạo quang trụ màu vàng giống như thực chất trực tiếp bao phủ lấy thân thể thanh niên này.

Người thanh niên này nhắm chặt hai mắt, hai tay mở rộng, toàn thân được quang mang màu vàng tràn ngập khí tức sắc bén này bao phủ, một cỗ năng lượng thiên địa vô hình lập tức hội tụ.

Khi tất cả bình tĩnh trở lại, khí tức trên người thiếu niên có thân thể cao ngất kia bắt đầu bình tĩnh trở lại, hai mắt nhắm chặt, thế nhưng trên khuôn mặt đã có uy áp Đế giả lan tràn ra.

Kinh Vân đột phá thành Đê,s trong khoảng thời gian ngắn đột phá thành Đế, so với phụ thân nó còn biến thái hơn nhiều a.

Thánh Thủ Linh Đế nhìn Lục Kinh Vân, ánh mắt run run, cảm thán không thôi.

Hắn tu luyện mấy ngàn năm, còn từng đột phá thất bại, cuối cùng mới nguy hiểm mà đột phá được.

Thế nhưng thiếu niên ở trước mắt hắn lại một đường đột phá không có một chút trở ngại nào.

Đối lập như vậy khiến cho khuôn mặt già của hắn có chút xấu hổ.

Đây là chỗ tốt của huyết mạch Hoàng tộc, có thiên địa chiếu cố cho nên mới có thiên phú và tốc độ tăng trưởng tu vi như vậy, người khác có hâm mộ cũng không có được.

Nam thúc nhìn Lục Kinh Vân, thế nhưng lại nói với Thánh Thủ Linh Đế: Đứa nhỏ Kinh Vân này thoạt nhìn thiên phú còn mạnh hơn phụ thân nó, thế nhưng cũng chỉ là mặt ngoài, Thiếu Du mới là người mạnh nhất.

Một đường đi tới hiện tại không biết trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, hậu nhân đi theo bước chân của nó đương nhiên sẽ nhanh hơn người khác nhiều, thế nhưng mà đi xa hơn thì lại không bằng được người thứ nhất.

Tất cả các đại Hoàng tộc hiện tại là ví dụ, sau này Kinh Vân cũng phải tìm một con đường thuộc về bản thân mình.

Thánh Thủ Linh Đế không nói gì, ánh mắt nhìn về phía trước lại quay người nhìn Nam thúc bên cạnh nói: Một năm đã trôi qua, không biết hiện tại Thiếu Du thế nào rồi.

Tiểu tử này không để cho người khác bớt lo, từ trước tới nay đều phải chờ đợi nó trong lo lắng.

Chỉ là trải qua vô số hiểm cảnh nó vẫn có thể bình yên vô sự thoát ra.

Lần này tuy rằng không phải bình thường thế nhưng nhất định không có việc gì.

Nam thúc nói.

Thánh thủ Linh Đế nhìn Nam thúc, trong mắt rõ ràng cũng tràn ngập sự tin tưởng.

Ngoài đình viện tinh xảo, ngọn núi liên miên, một mảnh xanh biếc, gió nhẹ khẽ thổi qua.

Trên ngọn núi lúc này có mấy đạo thân ảnh xinh đẹp đang đứng, một đạo thân ảnh xinh đẹp có mái tóc rũ xuống tận eo, tựa như thác nước màu đen, đùi ngọc thon dài, bờ mông ngạo nghễ, tư thế vô cùng động lòng người, mà người này không phải là ai khác mà chính là Lăng Thanh Tuyền.

Thanh Tuyền, có một ít chuyện có lẽ ngươi cũng đã nghe nói qua.

Một đạo thân ảnh xinh đẹp bước lên phía trước rồi đi tới bên người Lăng Thanh Tuyền.

Hai mắt như sao, ánh mắt có chút chấn động lộ ra khí chất uy nghiêm khiến cho tim người ta đập thình thịch, thế nhưng lại không dám tùy tiện tới gần.

Đương nhiên, hiện tại trên đại lục đều xôn xao về chuyện này, đương nhiên ta cũng có nghe nói qua.

Lăng Thanh Tuyền ngẩng đầu, đôi mắt đen biến ảo, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh nói: Ta thật không ngờ phụ thân của ta lại là tộc trưởng Độc Cô Hoàng tộc, ta và ngươi lại có quan hệ huyết mạch.

Ta cũng thật không ngờ, ngay từ đầu ta không chấp nhận, thậm chí không có cách nào tiếp nhận được các ngươi.

Độc Cô Cảnh Văn nhìn Lăng Thanh Tuyền, khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp khiến cho cả thiên địa động lòng, vạn vật ảm đạm, thất sắc, trong đôi mắt có chút bất đắc dĩ, miệng nói: Thế nhưng về sau ta lại biết rõ, so với ta, phụ thân còn thiếu nợ các người nhiều hơn.

Phụ thân không thiếu nợ chúng ta.

Từng sợi tóc sau lưng Lăng Thanh Tuyền tung bay, có cảm giác vũ mị, khóe miệng nở nụ cười mê người, nói: Mặc dù phụ thân đối với ta và ca ca có chút nghiêm khắc, thế nhưng chúng ta đều cảm giác được phụ thân yêu thương chúng ta.

Mặc kệ người ngoài nói như thế nào, ta biết người là một người cha tốt, đồng thời cũng là một tộc trưởng xứng đáng của Độc Cô Hoàng tộc.

Độc Cô Cảnh Văn nói.

Ta cũng thật không ngờ ta và ngươi có lúc lại dùng thân phận như vậy gặp mặt nhau.

Lăng Thanh Tuyền nhìn Độc Cô Cảnh Văn nói, nhị nữ đứng đó đều giống như tiên tử trên tín tầng trời, lạnh lẽo,uy nghiêm, thế nhưng vẫn động lòng người vô cùng.

Du Thược sao rồi? Độc Cô Cảnh Văn nhìn Lăng Thanh Tuyền thật lâu rồi mới khẽ than nói.

Nó đã không còn trách hắn nữa, hy vọng có thể tiêu tan a.

Tất cả chuyện này đều tại ta.

Lăng Thanh Tuyền quay đầu lại nhìn bóng lưng thiếu nữ đang đứng với Lục Kinh Vân ở phía xa, trong mắt có chút chấn động.

Ta đã nói qua với tộc trưởng và trưởng lão trong tộc, các trưởng lão Độc Cô gia tộc chúng ta đều hy vọng các ngươi có thể trở về, nhận tổ quy tông.

Độc Cô Cảnh Văn nói.

Lăng Thanh Tuyền mở miệng cười cười nói: Ta nghĩ hiện tại ta còn chưa thể trở về nhanh như vậy được.

Ta cần chút thời gian, cho dù là ngươi, theo lý mà nói, có lẽ ta phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, thế nhưng hiện tại ta thực sự không có cách nào thốt lên được hai từ này.

Bảo ta gọi ngươi hai chữ muội muội, trong lòng ta cũng có chút cảm giác khó tả.

Độc Cô Cảnh Văn nói, nhị nữ nhìn nhau, sau đó lập tức mỉm cười.

Đúng rồi, trưởng lão Lục gia, còn có phụ mẫu đều hy vọng ngươi có thể trở về, mang theo Du Thược trở về, bằng không lần sau bọn họ sẽ tự mình tới tìm các ngươi.

Độc Cô Cảnh Văn nói.

Lục gia.

Lăng Thanh Tuyền gật đầu, chậm rãi cười nói: Không có hắn ta đi tới Lục gia làm gì? Thời gian lần nữa trôi qua, trong vân nang vô biên tràn ngập khí tức man hoang, cổ xưa, thê lương.

Lục Thiếu Du ở trong quang mang chữ Vạn do chín bản Vô Tự Thiên Thư ngưng tụ thành vẫn vững như bàn thạch, không thể rung chuyển, trên người còn phát ra một cỗ khí tức man hoang, thê lương, từng đạo thủ ấn trong tay được kết, không ngừng kéo theo từng đường vòng cung phức tạp mà huyền ảo.

Ầm ầm.

Giờ phút này cả đại lục Linh Vũ đang yên tĩnh, mặt đất đột nhiên lần nữa run lên, tất cả sinh linh trên đại lục đều cảm nhận có một cỗ khí đáng sợ, khiến cho tất cả run rẩy, lại không có cách nào hình dung ra được chợt lóe, sau đó lại vô thanh vô tức biến mất.

Trên đại lục Linh Vũ, cũng không biết từ khi nào, đột nhiên có một ngày tất cả Linh giả và Vũ giả dần dần phát hiện ra một chuyện vô cùng kinh ngạc, phương diện tu luyện của mình xảy ra biến hóa cực lớn, giống như đột nhiên năng lượng trong thiên địa này lại đột nhiên tăng cường vậy.

Trong những hạp cốc, ngọn núi thích hợp tu luyện kia đột nhiên có một ngày Vũ giả và Linh giả phát hiện ra có năng lượng tuôn ra.

Linh mạch thiên địa vốn khô héo trên đại lục lần nữa tràn ngập năng lượng thiên địa.

Thời gian lần nữa trôi qua, mỗi một Vũ giả và Linh giả trên đại lục Linh Vũ đều có thể cảm nhận được biến hoa bực này, dừng như tốc độ tăng trưởng tu vi của bản thân càng lúc càng nhanh, đối với năng lượng thiên địa càng lúc lĩnh ngộ càng nhanh.

Trước kia có rất nhiều nút cổ chai trên phương diện lĩnh ngộ vào lúc này trong lúc bất tri bất giác lại được thông suốt, không có một chút trở ngại nào.

Trong Linh Hoàng nhai và Tổ Yêu lâm, cơ hồ tất cả yêu thú, linh thú đều cảm nhận được biến hóa bực này, đặc biệt là không ít dã thú đột nhiên có một ngày phát hiện ra mình biến thành linh thú và yêu thú.

Những biến hóa này Tứ đại Thú Hoàng tộc cũng lập tức biết được, mà chúng cường giả yêu thú, linh thú của Tứ Hoàng tộc đã sớm cảm giác được biến hóa trong thiên địa.

Trên đại lục này có không ít trẻ con vừa mới sinh ra, vừa mới ra đời được kiểm tra thể chất, tất cả đều có thể tu luyện, trong dân chúng bình dân vốn không có khả năng sinh ra huyết mạch Vũ giả và Linh giả, dưới tình huống bình thường mà nói, đứa trẻ sinh ra, trong một ngàn người có một người mới có thể Vũ giả và Linh giả đã là không tồi rồi.

Tối đa có hai người có cơ hội trở thành Vũ giả, Linh giả, có hơn ba thì đã là kỳ tích rồi.

Lúc này có người lại hiểu chuyện thống kê, hiện tại trẻ con do bình dân sinh ra, trong một ngàn đứa trẻ ít nhất có năm trăm đứa trẻ có cơ hội trở thành Vũ giả và Linh giả.

Loại biến hóa này khiến cho người ta khiếp sợ, đối với người bình thường mà nói thì bọn họ cao hứng và hưng phấn.

Đối với cường giả các thế lực đỉnh tiêm mà nói, loại biến hóa quỷ dị này khiến cho chúng cường giả nghi hoặc không thôi.

Mà mỗi khi cỗ khí tức khiến cho lòng người rung động, run sợ không hiểu cùng với mặt đất run rẩy chợt lóe lên rồi biến mất, biến hóa trong thiên địa này cũng càng lúc càng lớn.

Cho tới hiện tại, suốt ba năm ròng đã xảy ra sáu lần thiên địa run rẩy.

Chúng cường giả kinh ngạc, không biết trong thiên địa này xảy ra biến cố gì hay không, thế nhưng bọn họ lại lặng lẽ tu luyện, mau chóng đề cao thực lực của bản thân.

Coi như sau đó có biến cố lớn thì cũng có thực lực ứng phó.

Ầm ầm.

Năm thứ ba lẻ chín tháng trong thiên địa xuất hiện lần run rẩy thứ bảy, cỗ khí tức không hiểu kia càng khiến cho người ta run sợ, cũng khiến cho tất cả mọi người càng kinh ngạc và bất an.

Mà lập tức, tất cả Vũ giả và Linh giả lại lần nữa phát hiện ra, năng lượng thiên địa trên đại lục lại lần nữa nồng đậm, cơ hồ tốc độ tu luyện của tất cả Vũ giả, Linh giả đều vô cùng nhanh chóng, dễ dàng càng thêm dễ dàng một chút.

Giống như trong tối tăm có thần linh dẫn đường vậy.

Trên đại lục này, ở trong một ít nơi thâm sơn cùng cốc bắt đầu xuất hiện không ít linh dược giống như kỳ tích.

Thậm chí còn có rất nhiều linh dược khó gặp, lúc này lại tùy ý nhìn thấy được.

Năm thứ tư lẻ bảy tháng, trong thiên địa lần nữa rung động lần thứ tám, lần này cỗ khí tức khiến cho mọi người run sợ không hiểu lại càng khiến cho tất cả mọi người run sợ.

Chỉ là biến hóa trong thiên địa này lại một lần nữa tăng lên, có thể nói trước kia ở trong một ít sơn môn có một ít người thiên thú như đám người Dương Diệu đã tốt lắm rồi.

Thế nhưng hiện tại chỉ là bình thường, hoặc là nói không kém mà thôi.

Mà đệ tử thiên phú mạnh mẽ khi trước thì hiện tại lại càng cường hãn.

Không có ai biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đại bộ phận người mừng rỡ không thôi.

Trong lòng cường giả đỉnh cấp lại bất an, thế nhưng lại tiếp tục tu luyện, nhanh chóng nhận được chỗ tốt lớn nhất từ thiên địa biến hóa.

Trong thời gian năm năm, trong khoảng thời gian ngắn này, trên đại lục, dưới sự biến hóa của thiên địa này có không ít người có tu vi Tôn cấp đạt được chỗ tốt cực lớn.

Trong thời gian năm năm, sau Lục Kinh Vân của Lục gia thành Đế xong, Du Thược được mọi người gọi là Lục Du Thược cũng không có một chút trở ngại nào mà cũng thành Đế.

Ngay sau đó, Lăng Thanh Tuyền, Lăng Thanh Tuyệt thành Đế.

Trong Phi Linh môn, người được gọi là sư huynh của Ngũ Hành Đại Đế Lục Thiếu Du cũng trở thành Đế giả.

Sau đó là đám người Cực Lạc Tam Quỷ, Thiên Địa Nhị Lão cũng đột phá khiến cho Phi Linh môn thoáng cái có một đống lớn Đế giả.

Mà vẫn còn chưa hết, ngay khi Thiên Địa Nhị Lão đột phá Đế giả, tọa kỵ Thiên Sí Tuyết Sư của Ngũ Hành Đại Đế cũng đột phá thành Đế, hiện tại cả đại lục nhìn thấy Phi Linh môn thì trốn từ xa, không ai dám trêu chọc.

Trong các đại Hoàng tộc, Thú Hoàng tộc cũng có cường giả mới tấn cấp thành Đế.

Tóm lại biến hóa trong thiên địa mang tới chỗ tốt cực lớn cho tất cả mọi người.

Tu luyện giả, bất kể là Linh giả hay Vũ giả, yêu thú hay là linh thú đều có thể nhận được chỗ tốt cực lớn.

Trong thời gian năm năm này, đám tiểu gia hỏa nhà Lục Thiếu Du cũng đã được bảy tuổi, cả đám đều là thiên kiêu chi tử, có thể đi ngang Phi Linh môn.

Cho dù ở trên đại lục cũng không có ai dám trêu vào mấy tiểu bất điểm này, sợ rằng có người trêu chọc mấy tiểu gia hỏa này thì không cần mấy thế lực khủng bố, to lớn sau lưng mấy tiểu gia hỏa ra tay mà đã trực tiếp bị Lục Kinh Vân được người ta gọi là Linh Vũ Tà Đế tiêu diệt.

Người trên đại lục cũng biết, đại ca của chín tiểu gia hỏa này chính là Đế giả, còn không phải là Đế giả bình thường.

Vốn người Phi Linh môn cho rằng Lục Kinh Vân khi còn bé đã tinh nghịch lắm rồi, thế nhưng hiện tại mọi người mới biết được, chín tiểu gia hỏa này tụ tập lại một chỗ càng thêm kinh khủng, quả thực như muốn lật tung Phi Linh môn lên vậy.

Thế nhưng chín tiểu gia hỏa này lại rất được Chí Thánh Đại Đế yêu thương, mỗi một tiếng gia gia khiến cho xương cốt Chí Thánh Đại Đế như mềm nhũn.

Chín tiểu gia hỏa cũng nhận được không ít chỗ tốt từ trong tay Chí Thánh Đại Đế, đồng thời Chí Thánh Đại Đế còn xung phong nhận việc đốc thúc đám tiểu gia hỏa tu luyện.

Có Chí Thánh Đại Đế tự mình chỉ đạo, đám người Nam thúc, Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Bạch Linh đương nhiên còn cầu không được, cả đám vui vẻ, nhẹ nhõm không thôi.

Huống chi hiện tại đám người Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn đều đang đợi, không có quá nhiều tâm tư trông coi đám tiểu gia hỏa tu luyện.

Thiên phú tu luyện của chín tiểu gia hỏa đương nhiên không cần phải nói, nếu không phải Chí Thánh Đại Đế ngại bối phận sợ rằng đã sớm thu chín tiểu gia hỏa làm đồ đệ.

Lúc này sợ rằng đã hận không thể sớm trực tiếp thu chín tiểu gia hỏa vào làm môn hạ.

Chúng nữ, Bắc Cung Vô Song, Bạch Linh, Độc Cô Cảnh Văn, Lam Linh, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh ngoại trừ lúc bế quan ra thì mỗi ngày đều chờ mong, chờ mong bỗng nhiên có một ngày đạo thân ảnh quen thuộc kia có thể xuất hiện trước mắt các nàng.

Cho dù mỗi một lần trước khi bế quan chúng nữ đều nghĩ tới việc sau khi xuất quan, đạo thân ảnh quen thuộc kia có lẽ đã xuất hiện trước mặt chúng nữ.

Không có ai biết, lúc này trong vân nang bao na mênh mong kia, Lục Thiếu Du đang vững như bàn thạch, khoanh chân ngồi trong quang mang chữ Vạn do chín bản Vô Tự Thiên Thư tạo ra.

Lục Thiếu Du kết ra từng đạo thủ ấn phức tạp, từng đường vòng cung huyền ảo xuất hiện, mỗi một đường vòng cung huyền ảo đều có thể dẫn động khí tức thê lương, cổ xưa, mang hoang mênh mông trong vân nang.

Tại một nơi khác trong không gian, bên trong hai ngọn núi cao vút trong mây, năng lượng thiên địa cuồn cuộn, chung quanh tràn ngập một cỗ uy áp cực lớn, gợn sóng trong không gian bị gạt ra, hội tụ thành một ao nước bằng năng lượng khổng lồ, bên trên có sương mù màu trắng bao phủ, giống như tất cả năng lượng thiên địa trong thế giới này đều ở nơi này vậy.

Trên hồ nước bằng năng lượng khổng lồ, không ít Vũ Linh thánh quả treo lơ lửng ở bên trên, năng lượng nồng đậm trong linh quả lan tràn.

Lúc này có một đạo thân ảnh tập tễn xuất hiện trên ngọn núi, người này chính là Thiên Đế gọi là Lão Ảnh.

Ánh mắt Lão Ảnh khẽ đổi, cúi đầu nhìn qua hồ nước bằng năng lượng khổng lồ, thân ảnh lóe lên, gợn sóng trong không gian trước người nhoáng lên, thân ảnh của hắn vô thanh vô tức biến mất không thấy gì nữa.

Mà khi thân ảnh Lão Ảnh một lần nữa xuất hiện đã ở bên ngoài đại điện sừng sững, giống như từ dưới mặt đất ngoi lên rồi xuyên thẳng về phía chân trời.

Lão Ảnh lăng không mà đứng, chung quanh bị sương mù dày đặc bao phủ, thân thể mơ mơ hồ hồ như ẩn như hiện, hai mắt tựa như trăng sáng, ngẩng đầu nhìn mấy ngôi sao thoáng hiện trên bầu trời, mấy ngôi sao trước mắt hắn lúc này đã bắt đầu biến hóa không nhỏ, sắc mặt hắn kinh ngạc, rung động nói: Vật đổi sao dời, thiên địa lệch vị trí, đã có biến hóa, đang biến hóa.

Trong quang mang chữ Vạn, hai mắt Lục Thiếu Du nhắm chặt, thủ ấn trong tay không ngừng biến hóa.

Không có ai biết được, giờ phút này trong đầu Lục Thiếu Du, từ khi bắt đầu cho tới bây giờ, trong mấy năm này, trên kim đao màu vàng của hắn luôn có đao mang màu vàng lan tràn ra.

Dưới đao mang màu vàng này, lúc này trong đầu Lục Thiếu Du, bí văn chín chữ Linh, Tiêu, Thống, Hiệp, Giải, Tâm, Liệt, Tề, Thiện dưới đao mang rực rỡ chiếu sáng vay quanh tiểu hồn anh rồi xoay tròn không ngừng.

Đao mang màu vàng cùng với bí văn chín chữ to kia dường như có mối liên hệ, trong chín chữ to bằng bí văn này phóng ra một cỗ tin tức và hư ảnh, Lục Thiếu Du đang nhận được chỗ tốt cực lớn từ trong những tin tức cùng với hư ảnh này.

Lục Thiếu Du cảm giác lúc này hắn đang ở trong hư vô và vũ trụ mênh mông, đang ngao du dưới hư không thâm thúy, lẳng lặng cảm ngộ thiên địa này, vũ trụ này.

Tất cả biến hóa của vạn vật trong thiên địa bỗng nhiên hắn cũng có thể đốn ngộ, giống như đang ngao du trong năng lượng thuộc tính thiên địa vậy, hợp thành một thể với năng lượng thuộc tính trong thiên địa.

Dưới loại lĩnh ngộ này, Lục Thiếu Du biết rõ bản thân mình xảy ra biến hóa cực lớn, giống như trong lúc bất tri bất giác hắn đã biết rõ không ít ảo diệu trong năng lượng thiên địa, có một cách nhìn hoàn toàn mới đối với vạn vật.

Trong lúc bất tri bất giác, Lục Thiếu Du vốn bị khí tức man hoang, cổ xưa, thê lương bao phủ, mà lúc này trên người Lục Thiếu Du đã có khí tức man hoang, cổ xưa, thê lương từ bên trong cơ thể hắn tràn ra.

Khi tới năm thứ sáu lẻ tám tháng, sau khi tay Lục Thiếu Du đánh ra từng đạo thủ ấn huyền ảo cùng với đường vòng cung phức tạp, từng đạo thủ ấn này đột nhiên hóa thành vô số bí văn rồi ngưng tụ thành chữ Thiện.

Sau khi Lục Thiếu Du kết xuất ra chữ Thiện này, cả quang mang chữ Vạn đột nhiên run rẩy không ngớt.

Ầm ầm.

Lúc này trong mi tâm Lục Thiếu Du trực tiếp có đồ án bí văn chữ Thiền lập lòe hiển hiện.

Ầm ầm.

Mặt đất trên đại lục Linh Vũ yên tĩnh đột nhiên run rẩy, lần run rẩy này không chỉ có một lần, mà liên tục run rẩy, mỗ cỗ khí tức khiến cho tất cả sinh linh trên đại lục run sợ bắt đầu lan tràn ra.

Khi tức này từ trong hư không, từ dưới mặt đất thẩm thấu ra, khí tức này không thấy tung tích, không thấy hình bóng, không có bất kỳ chấn động nào, thế nhưng lại khiến cho tất cả mọi người đều cảm nhận được, không chỗ nào là không có.

Khi đạo thủ ấn cuối cùng được kết, chữ Thiện trong mi tâm Lục Thiếu Du lập lòe, sau đó tức thì biến mất không thấy gì nữa.

Đồ án chữ Vạn hơn mười thước bao phủ Lục Thiếu Du run rẩy, trong khoảnh khắc bộc phát ra quang mang chói mắt, giờ phút này Lục Thiếu Du đang khoanh chân ngồi vững như bàn thạch, tuy rằng giống như lão tăng nhập định, bất động không có một chút dao động nào, thế nhưng trong cơ thể lại bắt đầu có khí tức bành trướng truyền ra, linh hồn trong đầu chấn động.

Sưu Sưu.

Trong chớp mắt ngắn ngủi, trong cơ thể và trong đầu Lục Thiếu Du đều truyền ra chấn động, mà theo đó, đồ án chữ Vạn quanh thân dường như sinh ra sự cộng minh nào đó với Lục Thiếu Du mà nhanh chóng chấn động không ngừng.

Ngay lúc đó, trong vâng nang mênh mông bao la này, khí tức man hoang, thê lương, cổ xưa cuồn cuộn kia run rẩy không ngớt, khí tức lập tức chen chúc, bị quang mang hình chữ Vạn kia thôn phệ, sau đó rót vào trong cơ thể Lục Thiếu Du.

Những khí tức này tiến vào trong cơ thể Lục Thiếu Du, quang mang hình chữ Vạn không ngừng xoay tròn khiến cho người ta nhìn vào không khỏi cảm thấy hoa mắt.

Mà lúc này trong đầu Lục Thiếu Du, dưới sự chiếu rọi của kim đao màu vàng, chín chữ to bằng bí văn cũng không ngừng xoay tròn.

Ông.

Ngay lúc này, kim đao màu vàng đột nhiên run lên, phát ra một tiếng sấm minh, trong giây lát, trong quang mang màu vàng có một đạo kim quang trực tiếp rơi vào trên người tiểu hồn anh, sau đó lập tức hóa thành một cỗ tin tức cực lớn.

Thiên địa hỗn độn, vũ trụ hồng hoang, thời gian lưu chuyển, không gian không nơi nào yên ổn, tuế nguyệt mênh mông, trong hỗn độn vũ trụ được sinh ra, sau đó là trăng sao, mặt trời, cùng với thổ thủy hỏa phong.

Cỗ quang mang mà vàng này trực tiếp từ trong kim đao màu vàng tuôn ra, hóa thành một cỗ tin tức cực lớn tiến vào trong đầu Lục Thiếu Du, mà giờ phút này Lục Thiếu Du mới kinh ngạc biết rõ một ít tin tức khiến cho hắn rung động, tin tức này so với số tin tức mà Lục Thiếu Du biết được trong miệng Lão Ảnh còn nhiều hơn và kỹ càng hơn.

Trong cỗ tin tức này Lục Thiếu Du biết được, trong thiên địa hỗn độn, khi vũ trụ được khai mở, khắp nơi đều là một mảnh hỗn độn, không có thời gian và không gian, cũng không có trăng sao cùng với năng lượng thiên địa.

Trải qua vô số tuế nguyệt, đột nhiên có một ngày trogn trời đất này hỗn độn bị phá vỡ, thời gian và không gian xuất hiện, trăng sao được ngưng tụ, trong thiên địa này cũng có bốn loại năng lượng thuộc tính thổ, thủy, hỏa, phong.

Thời gian và không gian xuất hiện, thời gian trôi qua, trong thiên địa mênh mông này bắt đầu xuất hiện vô số thế giới, những thế giới này đều có vết tích tương liên với nhau, giống như nói cách mà không cách, không cách mà lại cách.

Dưới năng lượng thiên địa mênh mông, có thời gian làm trật tự, không gian tìm được vị trí, vũ trụ ổn định, thời không hình thành, trong thiên địa này rốt cuộc cũng hình thành tam thiên thế giới.

Trong thời gian mênh mông, trong tam thiên thế giới bắt đầu dần dần thai nghén ra sinh mệnh, thai nghén ra các loại chủng tộc, những sinh mệnh này có không ít người có đại trí tuệ, các đại năng lợi dụng năng lượng thiên địa tu luyện, cuối cùng đạt được cơ duyên trong ba ngàn sinh linh rồi khống chế ba ngàn thế giới.

Ba ngàn thế giới này có tiểu thiên thế giới, trung thiên thế giới, cuối cùng là đại thiên thế giới.

Ba ngàn đại thiên thế giới hoàn toàn là do ba ngàn thế giới xuất hiện đầu tiên kia, hiện tại ba ngàn đại thiên thế giới trong thiên địa mênh mong đều đến từ ba ngàn tiểu thế giới khi trước.

Ba ngàn tiểu thế giới vừa mới xuất hiện lúc trước cũng được gọi là ba ngàn thế giới hỗn độn.

Ba ngàn thế giới này xuất hiện đầu tiên trong thiên địa mênh mông, đến từ hỗn độn.

Đồn rằng chỉ có ba ngàn thế giới hỗn độn mới có thế giới chi nguyên, tất ca thế giới khác đều là thế giới mới hình thành sau ba ngàn thế giới hỗn độn, cho nên chỉ có ba ngàn thế giới hỗn độn mới có thế giới chi nguyên.

Ba ngàn sinh linh lúc trước đạt được cơ duyên chính là thế giới chi nguyên, đạt được thế giới chi nguyên là có thể khống chế một phương thế giới, tương liên với thế giới, khống chế vạn vật trên thế giới.

Từ tin tức trong đao mang màu vàng Lục Thiếu Du mới biết được, thứ mà hắn đang luyện hóa là thế giới chi nguyên, thế giới chi nguyên của một thế giới hỗn độn.

Thế giới chi nguyên chính là vật quan trọng nhất của thế giới hỗn độn, tương đương với hồn anh của Vũ giả và Linh giả, sau khi luyện hóa thế giới chi nguyên này sau, cả phương thế giới này đều nằm trong lòng bàn tay, chính thức có thể ngao du đại lục.

Hiện tại Lục Thiếu Du mới biết được, hắn luyện hóa thế giới chi nguyên, chín bản Vô Tự Thiên Thư này chính là thế giới chi nguyên.

Thế giới chi nguyên do vô số năng lượng ngưng tụ, ẩn chứa tất cả áo nghĩa, huyền diệu của thiên địa, vũ trụ, là chín áo nghĩa cổ đại.

Chín áo nghĩa cổ đại, khi Lục Thiếu Du luyện hóa chín bí văn do chín bản Vô Tự Thiên Thư Linh, Tiêu, Thống, Hiệp, Giải, Tâm, Liệt, Tề, Thiện biến thành thì hắn đã biết được.

Trên chín đạo bí văn do chín bản Vô Tự Thiên Thư Linh, Tiêu, Thống, Hiệp, Giải, Tâm, Liệt, Tề, Thiện biến thành ẩn chứa chín đại áo nghĩ cổ đại, trong bí văn chữ Linh của Vô Tự Thiên Thư ẩn chứa áo nghĩa bất động và chủ động, trong bí văn chữ Tiêu của Vô Tự Thiên Thư lại ẩn chứa áo nghĩa tốc độ năng lượng.

Trong bản Vô Tự Thiên Thư chữ Tiêu ẩn chứa áo nghĩa cộng minh với thiên địa, áo nghĩa chiến đấu, dũng mãnh quả cảm.

Trong bản Vô Tự Thiên Thư chữ hiệp ẩn chứa áo nghĩa phục nguyên, chi phối, khống chế vạn vật.

Bên trong bản Vô Tự Thiên Thư chữ Giải là ẩn chứa áo nghĩa cảm ứng vạn vật, nhìn rõ vạn vật.

Trong bản Vô Tự Thiên Thư chữ liệt ẩn chứa áo nghĩa lực lượng thời không.

Trong Vô Tự Thiên THư chữ Tề ẩn chứa áo nghĩa bốn loại năng lượng thuộc tính thổ, thủy, hỏa phong.

Cuối cùng trong bản Vô Tự Thiên Thư chữ Tiền ẩn chứa áo nghĩa siêu việt vạn vật, tâm thiện, vạn hóa minh hợp.

Chín bản Vô Tự Thiên Thư, chín đại áo nghĩa cổ đại, đương nhiên trong thế giới chi nguyên còn có vô số áo nghĩa khác, chỉ là chín đại áo nghĩa này lại là chủ yếu.

Chí chữ to Linh, Tiêu, Thống, Hiệp, Giải, Tâm, Liệt, Tề, Thiện bằng bí văn đại biểu cho chín đại áo nghĩa cổ đại cùng với tất cả áo nghĩa trong thế giới chi nguyên.

Giờ phút này giống như tất cả đang đánh một đạo lạc ấn vào trong cơ thể Lục Thiếu Du vậy.

Đối với chín đại áo nghĩa cổ đại này, trước đó đã thấm sâu vào trong người Lục Thiếu Du, hắn đã thấu hiểu rất rõ, lúc trước ở trong mấy bản Vô Tự Thiên Thư kia đều có một không gian kỳ diệu, đều có tác dụng cực lớn với lĩnh ngộ.

Lục Thiếu Du nhớ rõ không gian trong bản Vô Tự Thiên Thư chữ Thiền có thể làm tăng không ít linh hòn lực, mà bên trong đó ẩn chứa áo nghĩa siêu việt vạn vật, vạn hóa minh hợp.

Mà không gian mà bản Vô Tự Thiên Thư chữ Tề mang hắn vào có bốn loại năng lượng thuộc tính thổ, thủy, hỏa, phong.

Bốn loại năng lượng thuộc tính thổ, thủy, hỏa, phong kia có thể hòa tan vào làm một thể với năng lượng thuộc tính trong cơ thể hắn.

Có thể đạt được chỗ tốt cực lớn, mà đây là bốn loại năng lượng thuộc tính thổ, thủy, hỏa, phong đầu tiên trong thiên địa.

Không gian do bản Vô Tự Thiên Thư chữ Linh dẫn vào lại có chỗ tốt cực lớn với tâm cnarh, khiến cho tâm cảnh hắn càng ngày càng vững vàng, đồng thời có thể làm cho ý thức hắn tăng cường.

Nói ngắn gọn một chút là có thể tăng cường tâm cảnh, hiện tại Lục Thiếu Du cũng biết rõ bên trong nó ẩn chứa áo nghĩa bất động hoặc chủ động.

Thứ dễ hiểu nhất mà Lục Thiếu Du cũng dung hợp nhanh nhất chính là bản Vô Tự Thiên Thư chữ Liệt, không gian bên trong bản Vô Tự Thiên Thư chữ liệt này ẩn chức lực lượng thời không và lực lượng không gina.

Lúc trước chính ở trong này Lục Thiếu Du đã lĩnh ngộ ra được lực lượng thời không, đó chính là áo nghĩa lực lượng thời không.

Tóm lại bên trong thế giới chi nguyên này có vô số áo nghĩa, trong đó có chín áo nghĩa cổ đại, đều huyền ảo, phức tạp vô cùng.

Giờ phút này trong đầu Lục Thiếu Du, dưới kim quang màu vàng kia, chín chữ Linh, Tiêu, Thống, Hiệp, Giải, Tâm, Liệt, Tề, Thiền to lớn nhanh chóng xoay tròn.

Khi kim quang tiêu tán trong tiểu hồn anh thì chín chữ to bằng bí văn ngày cũng giống như lạc ấn, rung động một hồi rồi trực tiếp tiến vào trong tiểu hồn anh của Lục Thiếu Du.

Từng chữ to bằng bí văn rơi vào trong tiểu hồn anh, tiểu hồn anh run lên, trong lúc vô hình dường như tương liên với không gian chung quanh, kết nối với một mảnh hư không mênh mông.

Mỗi một chữ to bằng bí văn đánh vào trong tiểu hồn nah, tâm thần kết nối với hư không càng ngày càng bao la, mênh mông.

Sưu.

Khi chữ Thiền to bằng bí văn rơi vào trong tiểu hồn anh, trên tiểu hồn anh lập tức có quang mang lan tràn, khí tức lê thương cổ xưa từ trong tiểu hồn anh lan tràn ra.

Cùng một thời gian, trên tiểu hồn anh Lục Thiếu Du truyền ra một cỗ năng lượng khủng bố ngập trời, khiến cho người ta có cảm giác sinh cơ vô hạn, giống như đột nhiên có sinh mạng vậy, giống như được gột rửa, mỗi một lần năng lượng chấn động đều giống như trái tim đang nhảy nhót.

Ầm ầm.

Cũng vào giờ phút này, trên đại lục Linh Vũ vốn là đang đầu mùa hè, bầu trời vạn dặm không có mấy, ánh nắng chói chang, trong giây lát cả thiên địa bỗng nhiên ảm đạm.

Trên trời xanh, mặt trăng và mặt trời cùng xuất hiện, ngôi sao di chuyển tựa như có ngôi sao muốn rớt xuống mặt đất vậy.

Trên đại lục Linh Vũ, chỉ một thoáng cả hải vực cuồn cuộn, sóng biển bỗng nhiên dâng cao, cuồng phong rít gào.

Sưu Sưu.

Tất cả cường giả trên đại lục lập tức xuất hiện, lăng không mà đứng, một cỗ khí tức khrung bố đang từ trong hư không, mặt đất không ngừng tràn ra.

Lúc này tất cả sinh linh trong thiên địa đều cảm thấy tim đập nhanh, tim đập rộn lên, có người lại cảm giác tim ngừng đập, chân khí, linh lực trong cơ thể bị áp chế tuyệt đối.

Thiên địa lờ mờ, mặt trăng và mặt trời cùng xuất hiện, từng ngôi sao như rơi xuống, giờ phút này vô số sinh linh ở khắp nơi trên đại lục Linh Vũ đều nhìn thấy một màn này, tất cả đều cảm thấy tim đập nhanh không thôi.

Ầm ầm.

Mặt đất nổ vang, trên không trung vang lên tiếng sấm hung hãn, trong mặt đất dường như có thứ gì tỉnh lại, tiếng ầm vang từ trong lòng đất không ngừng vang vọng, giống như có thiên quân vạn mã đang chạy, muốn từ trong lòng đất lao nhanh ra vậy.

Thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun, tiếng sấm vang vọng, dị tượng xuất hiện trong thiên địa.

Trong Tổ Yêu Lâm ở phía nam, Linh Hoàng nhai ở phía Bắc vạn thú rít gào, bắt đầu phủ phục trên mặt đất.

Dã thú, yêu thú, linh thú đều không có ngoại lệ nào.

Coi như là trong Thanh Long Hoàng tộc, Chu Tước Hoàng tộc, Huyền Vũ Hoàng tộc, Bạch Hổ HOàng tộc cũng không có một chút phản kháng nào, thân thể không nằm trong sự khống chế mà lập tức hóa thành bản thể khổng lồ phủ phục trên mặt đất.

Cổ Vực, đại lục Linh Vũ, Đông Hải, mặt đất nổ vang, sơn mạch rung động, tiếng sấm vang vọng không ngừng trong không trung.

Cả hải vực cuồn cuộn, sóng biển không ngừng lan tràn ra chung quanh.

Tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống mặt đất, không ai dám đứng thẳng, tất cả mọi người đều chịu thiên uy, thân thể không nằm trong sư khống chế, không có bất kỳ ai có thể chống lại, trong tất cả các đại Hoàng tộc, dưới thiên uy mênh mông cuồn cuộn này không ai không quỳ rạp xuống mặt đất, không ai dám sinh lòng phản kháng trong lòng.

Một lát sau, chúng Đế giả đều không có ai chống lại được thiên uy mênh mông cuồn cuộn này, tất cả quỳ rạp xuống mặt đất, trên trời cao không ngừng vang lên tiếng sấm.

Trên đại lục lúc này chỉ có một đạo thân ảnh hùng vĩ đạp không mà đứng trên hậu sơn Phi Linh môn, ánh mắt nhìn chăm chú lên trên không trung rung động không thôi.

Thiên uy mạnh mẽ như vậy, rốt cuộc trong thiên địa này xảy ra biến cố gì? Tại sao lại khủng bố như thế? Đạo thân ảnh hùng vĩ này nhìn dị tượng trên trời cao rồi lẩm bẩm nói.

Đạo thân ảnh này chính là Chí Thánh Đại Đế, cả đại lục Linh Vũ hiện tại trừ Chí Thánh Đại đế ra thì không có người nào giãy dụa khỏi thiên uy mênh mông cuồn cuộn, thế nhưng coi như là Chí Thánh Đại Đế thì lúc này cũng chỉ miễn cưỡng chịu đựng mà thôi.

Trong thiên địa, tại một hải vực mênh mông trong hiên địa, trên đại lục bao la có một tòa đại điện sừng sững ở phía chân trời, giống như cự long ngẩng đầu, trên đại điện có vô số ngôi sao tràn ngập, lúc này bên trên có một đạo thân ảnh tập tễnh đạp không mà đứng, lộ ra một cỗ khí tức cổ xưa trường tồn với thời gian.

Trong thời gian trăm năm có thể lĩnh ngộ thành công là coi như có đại nghị lực, đại hằng tâm, đại trí tuệ, đại thiên phú, đại tâm cảnh tụ tập lại thành một thiên tài.

Trong thời gian ngàn năm thì coi như có thể vượt qua kiểm tra, thế nhưng mới chỉ có sáu năm tám tháng.

Trong vòng sáu năm tám tháng, thiên phú bực này cũng vượt quá dự đoán trước đó của lão nhân gia a.

Xem ra kế hoạch cần phải sửa lại.

Lão Ảnh đạp không mà đứng, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Sưu.

Cả đại lục Linh Vũ bắt đầu lan tràn ra năng lượng chấn động cực kỳ đáng sợ, mặt đất run rẩy không ngớt.

Không ai có thể cảm giác được lúc này cả đại lục Linh Vũ bắt đầu có một cỗ hấp lực tràn ra, cỗ hấp lực này đang nhanh chóng thu hút năng lượng thiên địa vô hình trên không trung hội tụ tới.

Vô số năng lượng thiên địa rậm rạp, chằng chịt từ bốn phương tám hướng trên không trung kéo tới, tụ tập lại trong thế giới này, rồi quanh quẩn trên núi, sông, sơn mạch, hải vực, lặng lẽ thẩm thấu vào trong thế giới này, khiến cho năng lượng trong thế giới này ngày càng đầy đủ.

Cả thế giới này cũng giống như thức tỉnh, lặng lẽ xảy ra biến hóa cực lớn, chỉ là loại biến hóa này còn chưa có ai có thể cảm giác được.

Trong vân nang mênh mông, lúc này Lục Thiếu Du ở trong quang mang chữ Vạn, toàn thân đang cắn nuốt năng lượng cuồn cuộn hội tụ tới không dứt, khí tức chấn động, quang mang đại thịnh, khí tức trên thân thể trong chốc lát tăng vọt.

Loại tăng vọt này rợn cả người, hơn nữa là Linh Vũ trực tiếp tăng vọt.

Linh Đế tam trọng, Linh Đế tứ trọng, Linh Đế ngũ trọng, Linh Đế lục trọng.

Vũ Đế lục trọng, Vũ Đế thất trọng, toàn thân Lục Thiếu Du cắn nuốt năng lượng trong quang mang chữ Vạn, quang mang chữ vạn lại cắn nuốt năng lượng cực lớn trong vân nang.

Trong vân nang cực lớn tràn ngập khí tức man hoang, cổ xưa, thê lương, vô số khí tức lúc này chen chúc nhau hội tụ tới, không ngừng cuồn cuộn không dứt tiến vào trong quang mang chữ Vạn.

Toàn thân Lục Thiếu Du được quang mang bao phủ, mỗi một lỗ chân lông đều đang cắn nuốt năng lượng cực lớn, Âm Dương Linh Vũ Quyết trong cơ thể tự động vận chuyển, trực tiếp thôn phệ, luyện hóa sạch sẽ cỗ năng lượng mênh mông nào tiến vào trong cơ thể.

Dưới loại khí tức tăng vọt, cả vân nang run rẩy, năng lượng mênh mông cuồn cuộn không dứt rót vào bên trong, cùng lúc, khí tức thê lương, man hoang, cổ xưa khủng bố tràn ngập phiến không gian này.

Ầm ầm.

Khi Lục Thiếu Du đột phá tới Vũ Đế bát trọng, cả vân nang run rẩy rít gào, chung quanh đồ án chữ Vạn đã có một vòng xoáy bằng năng lượng mênh mông, năng lượng phô thiên cái địa dường như bị một loại lực lượng nào dẫn dắt không ngừng rót vào bên trong quang mang chữ Vạn, năng lượng cuồn cuộn không dứt, khiến cho khí tức trên người Lục Thiếu Du nhanh chóng kéo lên.

Những năng lượng này rót vào trên người Lục Thiếu Du, cũng không biết là nguyên nhân gì, Lục Thiếu Du lại có cảm giác giống như đang thu về năng luowjng chân khí trong cơ thể.

Sau khi những năng lượng thiên địa này tiến vào trong cơ thể hắn, cơ hồ có thể nói Âm Dương Linh Vũ Quyết gần như không cần luyện hóa là đám năng lượng thiên địa này có thể trực tiếp hóa thành chân khí và linh lực.

Năng lượng mênh mông rót vào, không ngừng cuồn cuộn rót vào trong quang mang chữ Vạn, cuối cùng đều rót vào người Lục Thiếu Du đang khoanh chân ngồi, thân thể vững như bàn thạch trong chữ Vạn.

Dưới cỗ khí tức mênh mông, man hoang, thê lương, cổ xưa kia, giờ phút này quanh thân Lục Thiếu Du tràn ngập quang mang, từ phía xa nhìn lại giống như đại năng thời viễn cổ, tràn ngập thiên uy mênh mông.

Dưới tốc độ đột phá như vậy, trong cơ thể Lục Thiếu Du cũng xảy ra biến hóa cực lớn, chân khí mênh mông trong đan điền lúc này nổi lên sóng to gió lớn, ầm ầm vang vọng không ngừng.

Lúc này vũ đan sáu màu của Lục Thiếu Du xoay tròn, Tử Lôi Huyền Đỉnh và Huyết Lục đều xoay phía trên vũ đan sáu màu, theo Lục Thiếu Du đột phá, hai kiện thần khí đều nhận được chỗ tốt cực lớn.

Trong đầu, theo Lục Thiếu Du đột phá, tiểu hồn anh, đại hồn anh đều đạt được không ít chỗ tốt.

Kim đao màu vàng đương nhiên cũng không buông tha loại cơ hội như vậy, lập tức cướp đoạt không ít chỗ tốt, quang mang màu vàng tràn ngập không ngớt.

Khí tức trên người Lục Thiếu Du không có ý tứ dừng lại, dường như đang tới gần biên giới của cảnh giới trong truyền thuyết kia, mà lúc này Lục Thiếu Du lại giống như không hề hay biết, không biết nếu như tỉnh lại hắn có thể cưỡng ép dừng đột phá vì sợ ảnh hưởng tới căn cơ hay không.

Thế nhưng lúc này sợ rằng Lục Thiếu Du có tỉnh lại cũng thân bất do kỷ, bởi vì năng lượng mênh mông này căn bản không nằm trong sự khống chế của Lục Thiếu Du, muốn khống chế cũng căn bản không có cách nào khống chế được.

Vũ Đế cửu trọng.

Linh Đế cửu trọng.

Vũ Đế cửu trọng đỉnh phong.

Linh Đế cửu trọng đỉnh phong.

Khí tức Lục Thiếu Du tiếp tục kéo lên vô cùng khủng ố, dần dần tới gần cảnh giới trong truyền thuyết.

Cả vân nang to lớn run rẩy, quang mang chữ Vạn xoay tròn tạo thành một vòng xoáy khủng bố ở chung quanh, khiến cho mây mù dày đặc chung quanh nổi lên sóng to gió lớn.

Mà khí tức trên người Lục Thiếu Du trong lúc mơ hồ lần nữa biến hóa, bên trong thê lương, man hoang, cổ xưa dường như còn có một cỗ khí tức giống như quân lâm thiên hạ, thiên địa tuôn ra.

Khí tức này khiến cho người ta cảm giác run sợ, khiến cho người ta nhìn qua phải thần phục.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Linh vũ thiên hà

  • truyện tranh Linh vũ thiên hà

  • truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà truyện chữ

  • đọc truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License