con-mat-ao-thi

Tiểu ô quy kích động, nó miêu tả một phen, sau khi Bạch Tiểu Thuầη nghe xong ánh mắt sáng lên nhưng thần sắc dần dần âm tràm nhìn về phía tộc trưởng Thái gia và đại tộc lão.

Bạch tổng quản, sợ rằng tin tức Thái gia đã sớm truyền ra, ta đoán Trần gia sẽ có chuẩn bị, chúng ta có nên tăng tốc độ hay không? Không sao, việc này Bạch mỗ sớm có kế hoạch, chúng ta đi chậm mới tốt.

Bạch Tiểu Thuầη cười nói, không có giải thích, hắn cầm ngọc giản truyền âm, lúc này đám người bay về hướng Trần gia.

Thời khắc này Trần gia đã sớm có chuẩn bị, trên thực tế trước đó lão tổ Trần gia đã sớm làm ra chuẩn bị xấu nhất, cũng sớm có phân phó tương ứng, cho nên hiện tại Trần gia đã tận lực di chuyển tài nguyên đi nơi khác, chẳng những âm thầm đưa tộc nhân rời đi, phân tán tài bảo tới các nơi, hóa thành mấy phần, đưa tới các bộ lạc thổ dân dưới trướng.

Những bộ lạc thổ dân này nhìn như không liên quan tới Trần gia, nhưng trên thực tế đã sớm bị khống chế từ nhiều năm trước.

Bây giờ, sau khi biết Thái gia xảy ra chuyện, đám người Trần gia cũng nơm nớp lo sợ, trong tổ điện Trần gia, tộc trưởng Trần gia và một đám tộc lão âm trầm, bọn họ không thể bình tĩnh nổi.

Hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề, từ sau khi biết được lão tổ bị giam giữ, chúng ta đã bất đầu phân tán nội tình.

Vì không bị phát hiện, chẳng những phân ra mấy phần, càng ẩn giấu hành tung, đoán chừng hiện tại.

Những tộc nhân kia cũng sớm tới bộ lạc thổ dân rồi.

Tuy chúng ta không dời đá nện chân mình.

Dường như Cự Quỷ Vương không có dự định muốn diệt chúng ta, chỉ muốn suy yếu nội tình.

Một khi phát hiện chúng ta di chuyển tài phú.

Hừ, lão tổ chỉ là bị giam giữ, Trần gia khác với Thái gia, chúng ta không chờ chết.

Tộc trưởng Trần gia lên tiếng, vào lúc hắn dốc sức di chuyển nội tình, mặc dù vẫn hoảng sợ nhưng kiên quyết làm.

Lúc đám người Trần gia thương lượng đối sách, bỗng nhiên nơi xa có tiếng rít phá không bay tới, đám người biến sắc, lúc này ra khỏi tổ điện nhìn hai vạn Hồn Tu bay tới.

Hai vạn Hồn Tu ngựa quen đường cũ, sau khi giáng lâm liền bao vây Trần gia, sau đó trách ra mọt con đường để Bạch Tiểu Thuầη nghênh ngang cất bước đi tới, Trần Hải đi theo bên người, lúc ánh mắt nhìn người Trần gia, sát ý bộc phát không chút che dấu.

Thời điểm Bạch Tiểu Thuầη giáng lâm Trần gia, tại một bộ lạc tỏổ dân quy mô trung đẳng trên ngọn núi gần thành Cự Quỷ, Chu Nhất Tinh và Lý Phong và mấy ngàn Hồn Tu đang đứng nơi đó.

Trong tay Chu Nhất Tinh cầm ngọc giản, trong mắt mang theo hàn quang nhìn Lý Phong bên cạnh.

Lý huynh, đại tổng quản bàn giao, chúng ta nên động thủ, công đầu này là của hai chúng ta.

Trần gia ám độ trần thương thì có ích lợi gì!Lý Phong vui mừng, nội tâm tràn ngập chí khí, trước kia khi Bạch Tiểu Thuầη hoa lệ xoay người làm đại tổng quản, hắn và Chu Nhất Tinh cũng xoay người, hai người cũng câu thông qua, biết bây giờ tầm mắt khác biệt, thành Cự Quỷ có thế lực đông đảo, bọn họ không cần nội đấu, hiện tại phải liên hợp với nhau mới có thể đi xa, một bước lên mây, bọn họ lên như diều gặp gió, hiện tại hắn đi cùng với Chu Nhất Tinh, mang theo mấy ngàn người đi tới bộ lạc thổ dân.

Trong bộ lạc thổ dân, khi Chu Nhất Tinh cùng Lý Phong ra lệnh liền xông lên, mấy ngàn người trực tiếp giết vào.

Tộc nhân Trần gia ẩn nấp trong bộ lạc khiếp sợ, trong tuyệt vọng giãy dụa phản kháng, trong lúc chém giết, tại một trướng bồng có người vui mừng hô to.

Tài bảo Trần gia ở chỗ này!Chu Nhất Tinh cuồng hỉ, hắn là người đầu tiên xông vào trướng bồng, Lý Phong không nghĩ nhiều, vì đoạt công, cũng đi vào, trong nháy mắt hắn tiến vào, sắc mặt hắn biến hóa, bởi vì trong trướng bồng không có tài bảo, mà là có ba người mang theo sát cơ lao về phía hắn! Một người trong đó chính là Chu Nhất Tinh! Chu Nhất Tinh ngươi.

Lý Phong kinh hãi, hắn muốn lui nhưng đã chậm, đây là Chu Nhất Tinh bố trí sát cục, hắn rống to đè thấp tiếng la của Lý Phong, không bao lâu, Lý Phong phun máu tươi sụp đổ, trái tim bị đánh nát.

Hắn muốn nói gì đó nhưng lại cũng không nói ra được.

Giết ngươi, không phải là vì tranh công.

Chu Nhất Tinh ngồi xuống, hắn dùng giọng điệu chỉ Lý Phong nghe được, nói xong liền vỗ một chưởng lên thiên linh của Lý Phong, đánh Lý Phong hồn phi phách tán.

Làm xong những việc này, Chu Nhất Tinh đứng dậy nhìn hai người bên cạnh mình, ngưng trọng mở miệng hứa hẹn vinh hoa phú quý, hai người này xem như tranh cung cho Chu Nhất Tinh, biết mình giúp đại ân, từ nay xem như người mình, lại nghe Chu Nhất Tinh trịnh trọng hứa hẹn liền an tâm.

Rất nhanh, tộc nhân Trần gia trong bộ lạc bị trấn áp, càng thu sạch nội tình Trần gia giấu trong bộ lạc.

Cùng một thời gian, mấy bộ lạc khác trong phạm vi thành Cự Quỷ cũng diễn ra cảnh chém giết thu toàn bộ tài bảo Trần gia ám độ trần thương mang đi.

Số lượng tài phú đông đảo làm người ta trợn mắt líu lưỡi, hô hấp dồn dập, không ai dám tham tài phú của Bạch tổng quản, sau khi nộp lên cho Chu Nhất Tinh, Chu Nhất Tinh không nhìn nhiều, hắn mang theo nhân mã đi về Trần gia.

Trên đường đi, rất khéo đi ngang qua Mê Hồn Lâm, trong mắt Chu Nhất Tinh xuất hiện hàn quang, tìm lý do diệt sát bộ lạc nơi đây, càng trùng hợp hai tên Hồn Tu chặm giết hắn cũng bị diệt sát.

Hiện tại hắn không có sơ hở! Mẹ nó, ta cũng không phải vì hắn, mà là vì mình!Chu Nhất Tinh cố gắng không suy nghĩ chuyện trong địa cung, thì thào nói nhỏ, những chuyện này không phải do Bạch Tiểu Thuầη an bài, mà là Chu Nhất Tinh tự mình làm mà thôi.

Thân phận của Bạch Tiểu Thuầη không bị Cự Quỷ Vương hoài nghi, Chu Nhất Tinh biết quá nhiều chuyện, đã sớm hoài nghi, nhất là Bạch Tiểu Thuầη Kết Anh, đáy lòng của hắn xác định tám chín phần, vạch trần thân phận Bạch Hạo có chỗ tốt nhưng chỉ có một lần, ngược lại như bây giờ, buộc chặt cùng một chỗ đánh cược tương lai lâu dài!Vào lúc này bên ngoài Trần gia, sát khí từ trên người hai vạn Hồn Tu bộc phát ngưng tụ cùng một chỗ tạo thành uy áp khiến người ta kinh tâm động phách, trực tiếp bao phủ Trần gia.

Tộc nhân Trần gia lưu lại đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch, ngay cả tộc trưởng Trần gia và các tộc lão cũng hít thở dồn dập, cảm thấy nguy cơ sinh tử tới gần.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thuầη đi tới, sắc mặt tộc trưởng Trần gia dữ tợn, hắn quát lớn.

Bạch Hạo, ngươi đừng khinh người quá đáng!!Bạch Tiểu Thuầη dừng bước, trong mắt xuất hiện hàn quang, hắn sớm đoán ra thái độ cường ngạnh của Trần gia, dù sao Trần gia dám can đảm làm ra chuyện luyện chế cấm phiên nhân thần căm phẫn.

Trần gia chỉ có hai lựa chọn, hoặc là cường ngạnh đến cùng, liều chết giãy dụa, hoặc là hẹn mọn tới cực hạn, cúi đầu với tất cả.

Hiển nhiên Trần gia lựa chọn cái đần tiên.

Hoặc là nói, đây là lựa chọn của tộc trưởng Trần gia, du sao ngày đó.

Trong trận chiến với mình, tộc trưởng Trần gia dùng tới Cấm phiên kém một chút là giết mình.

Lớn mật!Trần Hải nghe xong biết đây là cơ hội biểu hiện, tiến lên một bước, giọng nói như lôi đình, những Hồn Tu Nguyên Anh chung quanh thủ hộ Bạch Tiểu Thuầη.

ánh mắt mang theo hàn quang.

Trần Hải gầm lên, mấy chục Nguyên Anh nhìn chằm chằm làm tộc truởng Trần gia sợ hãi, tộc lão bên cạnh hắn cũng khiếp sợ.

Bạch Tiểu Thuầη lạnh lùng nhìn tộc truởng Trần gia sau đó cười nói.

Đây chính là thái độ Trần gia các ngươi?Chỉ một câu đơn giản nhưng hai vạn Hồn Tu chung quanh bộc phát sát khí, tâm thần người Trần gia khổ sở, hai mắt lại đỏ ngầu, tộc trưởng Trần gia không có cách nào, hắn biết, đối phưong sẽ không diệt Trần gia nhưng mình phải chết.

Hắn không quên chuyện trong thành ngày dó.

đối phương quyết tâm giết mình, nếu không phải lão tổ xuất hiện kịp thòi, sợ rằng mình không phải chỉ mất cánh tay mà là vẫn lạc.

càng quan trọng hơn, hắn luyện chế anh phiên kia, bảo vật nay là thứ nhân thần cộng phẫn, trời tru đât diệt.

Đã chuyển nội tình đi, một ít tộc nhân có tiềm lực cũng mang đi, ta làm tộc trưởng đã tận lực, lão tổ chỉ bị giam giữ nhưng Trần gia tồn tại cũng không khác gì không tồn tại, nếu như vậy, không bằng để tộc trưởng Trần gia ta làm việc cuối cùng, mang theo toàn bộ Trần gia huyết chiến.

Như vậy cũng có thể lưu lại thanh danh thà chết không chịu khuất phục.

Tộc trưởng Trần gia ngẩng đầu lên, đang muốn đi chọc giận Bạch Tiểu Thuầη, vào lúc này đại tộc lão Trần gia bước tới.

Chúng ta bái kiến Bạch tổng quản!Đại tộc lão vừa ra, những tộc lão khác cũng lên tiếng, cùng nhau bái kiến, ngay cả tộc nhân Trần gia khác cũng run rẩy bái kiến.

Tộc trưởng Trần gia nhìn thấy đại tộc lão ra mặt, sắc mặt hắn biến hóa không chừng, hắn vẫn nhịn suy nghĩ chọc giận Bạch Tiểu Thuầη, cúi đầu không nói.

Cảnh này làm ánh mắt Bạch Tiểu Thuầη chớp động mấy lần, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, hắn nhìn nguời Trần gia.

Bản tổng quản tới đây, các ngươi nên biết làm cái gì rồi chứ? Chúng ta hiểu ý đồ của Bạch tổng quản tới đây, Trần gia có không ít bảo vật, xin mời Bạch tổng quản giám thưởng.

Đại tộc lão thở sâu, hắn mở miệng trước, hắn nhìn ra tộc trưởng có phần không đúng, nhưng lại không nghĩ tới đối phương muốn chọc giận Bạch tổng quản, hậu quả làm như thế, trái tim đại tộc lão rung động.

Muốn kéo tất cả mọi người cùng chết với ngươi sao?Ánh mắt đại tộc lão sinh ra hàn quang, sau khi lạnh lùng nhìn tộc trưởng Trần gia trầm mặc không nói, hắn lập tức ra lệnh, lập tức có nhiều bảo vật được đưa lên.

Hồn dược, oan hồn, đa sắc hỏa, luyện linh chi bảo, còn có phối phương đa sắc hỏa, đủ loại đồ vật bị chồng chất trên quảng trường, còn có một số kỳ trân dị bảo, trong lúc nhất thời, bảo quang khuếch tán, cả bầu trời cũng sinh ra hào quang.

Nhìn thì không ít nhưng nếu so với Thái gia chỉ bằng một phần nhỏ mà thôi, sắc mặt Bạch Tiểu Thuầη trầm xuống.

Chỉ có những thứ này?Đại tộc lão Trần gia đắng chát, hắn cũng hết cách, nội tình gia tộc đã chuyển đi, hết lần này tới lần khác việc này hắn không thể nói rõ, vào lúc do dự tộc trưởng Trần gia lên tiếng.

Trần gia ta trải qua hạo kiếp lần này, trong nhà chỉ còn bốn bức tường, chỉ có chút này, nếu ngươi không tin, ngươi có thể tìm kiếm, nếu xem trọng cái gì thì lấy đi!Trần Hải nghe ra ngôn từ mỉa mai của tộc trưởng Trần gia, nhìn sang Bạch Tiểu Thuầη, hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức vung tay, rất nhiều Hồn Tu chạy vào dò xét.

Bạch Tiểu Thuầη chắp tay sau lưng đứng ở giữa không trung, hắn không một lời, mặc cho Trần Hải điều tra, rất nhanh, Hồn Tu đi vào liền đi ra báo kết quả, truyền âm với Trần Hải, sắc mặt Trần Hải khó nhìn nói với Bạch Tiểu Thuầη.

Bạch tổng quản, Trần gia đã sớm có chuẩn bị.

Không tìm được cái gì.

Bạch Tiểu Thuầη nhẹ gật đầu, không nói gì, hắn vẫn chắp tay đứng đó, theo thời gian trôi qua, toàn bộ Trần gia hoàn toàn yên tĩnh nhưng lại có cảm giác đè nén càng ngày càng mãnh liệt, trong sự ngột ngạt này, người Trần gia bị sợ hãi chiếm cứ tâm thần, trong mắt của bọn họ, Bạch Tiểu Thuần đứng đó giống như thiên uy, sinh tử của bọn họ nằm trong tay của đối phương.

Ngay cả đám tộc lão Trần gia cũng sinh ra dao động, càng căng thẳng hơn lúc trước, duy chỉ có tộc trưởng Trần gia không quan tâm, sâu trong mắt còn mang theo điên cuồng.

Vào lúc này, đột nhiên Bạch Tiểu Thuầη tươi cười, hắn ngẩng đầu nhìn phương xa, trong nháy mắt hắn nhìn sang, Trần Hải và đại tộc lão Trần gia cũng phát giác, bọn họ nhìn sang, trên bầu trời có rất nhiều bóng đen đang bay tới.

Không qua bao lâu những bóng đen càng lúc càng lớn, có hơn vạn Hồn Tu xuất hiện tại nơi đây.

Đứng đầu là một thanh niên, sắc mặt thanh niên kiêu căng, càng có sát khí, chính là.

Chu Nhất Tinh.

Qua mấy hô hấp, Chu Nhất Tinh đã giáng lâm nơi này, hơn vạn Hồn Tu nhìn chung quanh, lại vây quanh Trần gi một vòng, mà Chu Nhất Tinh đi lên vài bước, cũng không nhìn kẻ nào khác, hắn đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuầη.

Sắc mặt Trần Hải biến hóa, sau khi nhìn Bạch Tiểu Thuầη một chút cũng không ngăn cản, rất nhanh, Chu Nhất Tinh tới gần Bạch Tiểu Thuầη, ôm quyền cúi đầu thật sâu.

Chủ tử, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, đã thu sạch nội tình Trần gia chuyển đi nơi khác, xin ngài xem qua!Chu Nhất Tinh nói xong, tay áo hất lên, lúc này trong túi trữ vật của hắn có rất nhiều bảo vật xuất hiện.

Hồn tháp, đa sắc hỏa, luyện linh chi bảo, thậm chí còn có mười bình ngọc, bất kỳ một vật nào trong đó cũng chứa mấy vạn cân nước Thông Thiên Hà.

Càng có hai hộp thủy tinh.

Nhiều bảo vật như thế, Bạch Tiểu Thuầη nhận không ra, chỗ nào cũng có, còn nhiều hơn đại tộc lão Trần gia xuất ra vài lần, thậm chí không tính pho tượng linh ngọc của Thái gia, chênh lệch không ít hơn chút nào.

Khi những bảo vật này vừa xuất hiện, sắc mặt tộc trưởng Trần gia biến hóa, tộc lão bên cạnh hắn cũng hít khí lạnh, bọn họ giật mình, tộc nhân Trần gia đều mở to mắt như gặp phải sấm sét giữa trời quang, mặc dù không phải tất cả tộc nhân đều biết nội tình gia tộc đã chuyển đi, nhưng bây giờ không cần ai nói cũng biết.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuầη đảo qua, cho dù trải qua vơ vét Thái gia, sau khi nhìn đến những bảo vật này, Bạch Tiểu Thuầη vẫn kích động tim đập rộn ràng, sắc mặt giả vờ phong khinh vân đạm, hắn hất tay áo lên và nói: Đều nhận lấy đi, những bảo bối này đều là người ta không cần, nếu không cần, chúng ta muốn, đa tạ Trần tộc trưởng.

Bạch Tiểu Thuầη cười ha ha, Trần Hải trợn mắt há mồm, ánh mắt miễn cưỡng không nhìn những bảo vật kia, Chu Nhất Tinh lập tức xưng phải, hắn lập tức thu sạch sẽ bảo vật.

Thời khắc này sắc mặt tộc trưởng Trần gia xám như tro, đầu óc rung động, thân thể lảo đảo, về phần những tộc lão khác nhao nhao áp chế xúc động bùng nổ trong lòng, trong lúc nguy cơ sinh tử, bọn họ không dám ngẩng đầu, vẫn có một ít tiểu bối tính khí nóng nảy, bọn hắn quen thuộc gia tộc cường thế, hiện tại trơ mắt nhìn việc này liền phẫn nộ quát lớn.

Các ngươi quá phận!! Bạch Hạo, ngươi đang cướp đoạt!!Khi tiếng quát vang lên, các tộc lão Trần gia biến sắc, muốn đi ngăn cản nhưng đã chậm, Trần Hải chờ chính là cơ hội biểu hiện mình, nghe thế trong mắt mang theo sát khí, hắn giơ chỉ điểm tới.

Tiếng ỏổ vang lên, mi tâm hai tên tiểu bối Trần gia vừa lên tiếng trực tiếp xuất hiện lỗ máu, hai người mềm nhũn ngã xuống đất.

Thật to gan, tên của Bạch tổng quản đâu phải các ngươi có thể tùy ý gọi.

Trần Hải hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn khắp bốn phương.

Khi ánh mắt Trần Hải hung nhìn qua, đám người Trần gia run rẩy, đại tộc lão cũng tức giận, mắt thấy tộc trưởng Trần gia còn muốn lên tiếng, hắn trừng mắt quát lớn.

Tộc trưởng!!Đại tộc lão tức giận rống to, sắc mặt tộc trưởng Trần gia tộc biến hóa và im lặng.

Bạch tổng quản, việc này là tiểu bối Trần gia vô lễ, giết rất đúng!Đại tộc lão thở sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη.

Nếu Bạch tổng quản đã cầm nội tình ngàn năm của Trần gia chúng ta.

Hiện tại Trần gia thật không có gì, còn xin Bạch tổng quản thả cho chúng ta con đường sống.

Ngữ khí đại tộc lão bi tráng, hắn ôm quyền cúi đầu.

Bạch Tiểu Thuầη trầm ngâm một phen, trên thực tế Trần gia cũng không xê xích nhiều với Thái gia, mặc dù Trần gia năm đó truy sát chính mình, hiện tại đã giáo huấn không ít, Bạch Tiểu Thuần đang suy nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt nhìn lên người tộc trưởng Trần gia, nhìn thấy ánh mắt oán độc của tộc trưởng Trần gia.

Sự oán độc này bị tộc trưởng Trần gia cực lực ẩn giấu, Bạch Tiểu Thuầη là người nhìn mặt nói chuyện nên nhìn ra, trong hoàn cảnh này hắn cũng biết phải cứng rắn, đã có quyết đoán như vậy không cần do dự, bộ dáng như có chút khó xử, ánh mắt đảo qua tộc nhân Trần gia, trọng điểm nhìn lên người nữ nhân Trần gia.

Nhưng phàm là nữ tu hơi có chút tư sắc đều bị Bạch Tiểu Thuầη cẩn thận dò xét một lần, lúc này tất cả mọi người đều chú ý Bạch Tiểu Thuầη, cũng nhìn ra hành động của Bạch Tiểu Thuầη, đại tộc lão Trần gia sững sờ, hắn còn không nghĩ tới Bạch Hạo còn có ham mê như vậy.

Cũng đúng, dù sao người này còn trẻ tuổi.

Đại tộc lão nghĩ tới đây, hắn lập tức bàn giao, rất nhanh, những nữ tử bị Bạch Tiểu Thuần dò xét qua đều đi ra, sắc mặt tái nhợt đứng trước mặt Bạch Tiểu Thuầη.

Thậm chí còn có một ít tộc nữ không trong đám người cũng bị đưa tới, dẫn tới trước mặt Bạch Tiểu Thuầη, dần dần nữ nhân Trần gia đã có mấy trăm người, mập ốm khác nhau, tư thái ngàn vạn.

Bạch tổng quản tuổi trẻ tài cao, lại là chân long trong loài người, bên người phải có thị nữ mới tốt, những tộc nữ này đều là kiều nữ của Trần gia, nếu đại nhân xem trọng ai, đó là phúc khí của các nàng.

Thấy đại tộc lão lên tiếng, ánh mắt chớp động, nếu Bạch Tiểu Thuầη thật mang tộc nữ Tâần gia đi, đây là chuyện tốt.

Nghĩ tới đây, nội tâm của hắn có chờ mong.

Bạch Tiểu Thuầη vội ho một tiếng, nội tâm thầm mắng Cự Quỷ Vương lão sắc quỷ, hắn không có cách nào, lập tức giơ tay chặn lại.

Những kiều nữ này coi như xong, nghe nói Trần tộc trưởng diễm phúc không cạn, còn không mời phu nhân ra cho bản tổng quản xem.

Bạch Tiểu Thuầη cảm khái, càng phiền muộn, hắn không có cách nào, đây là Cự Quỷ Vương điểm danh, hắn phải mở miệng như vậy.

Lúc hắn nói ra lời này, ánh mắt đám người Trần gia mở to, cả đám trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn có người nghẹn ngào xôn xao, ngay cả đại tộc lão Trần gia cũng ngây người, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη.

Mà Trần gia tộc trưởng không nhịn được nữa, đột nhiên ngẩng đầu rống to.

Bạch Hạo, ngươi khinh người quá đáng!!Bạch Tiểu Thuầη chột dạ, đáy lòng mắng Cự Quỷ Vương, hắn không thể lùi bước, đột nhiên hắn trừng mắt, Trần Hải bên cạnh hít sâu một hơi, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη còn mang theo thần thái quái dị, càng có kính nể, hắn tiến lên một bước, trực tiếp nâng tay phải trấn áp tộc trưởng Trần gia.

Lớn mật!Tiếng nổ vang lên, tộc trưởng Trần gia phun máu tươi, thân thể liên tiếp lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη mang theo huyết quang, sâu trong lòng hắn không tức giận như thế, hắn nhanh chóng tính toán, nếu Bạch Hạo nhìn trúng phu nhân của mình, như vậy một khi mang đi, hắn tuyệt đối không xuất thủ nữa.

Dù sao cướp đoạt thê tử người khác là chuyện bị chỉ trích, nếu như giết mình sẽ làm trò với người khác.

Nếu không chết, hắn tự nhiên không muốn vẫn lạc, thậm chí lúc này hắn đang suy nghĩ nên lợi dụng việc này thế nào để nâng cao uy tín của mình trong gia tộc.

Dù sao cũng là phu nhân của ta, ta muốn người khác cảm thấy mình chịu nhục đến cực hạn, nhưng lại vì gia tộc mà chịu nhục, kể từ đó hóa giải bất mãn của đại tộc lão với ta, thậm chí có thể để tất cả tộc nhân tín nhiệm ta.

Nghĩ tới đây, tộc trưởng Trần gia cắn chót lưỡi phun máu tươi, lúc ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào Bạch Tiểu Thuầη, cả người bi thương như dã thú sắp bạo phát tới nơi.

Ánh mắt kia mang theo điên cuồng, ai nhìn thấy cũng phải rung động, mà tộc nhân Trần gia càng tức giận không nhỏ.

Bạch Tiểu Thuầη cũng bị ánh mắt này làm giật nảy mình, khóc không ra nước mắt, suy nghĩ chính mình cũng ủy khuất nha, cái sọt lớn như thế, chính mình phải gánh thay Cự Quỷ Vươn.

Thật sự không được thì thôi, loại chuyện này có hơi quá.

Cùng lắm thì trở về bảo Cự Quỷ Vương xử lý.

Nhưng lúc này tộc trưởng Trần gia nhìn ra Bạch Tiểu Thuầη đang do dự, hắn lập tức hồi hộp, không còn tiếp tục diễn kịch, lập tức hét lớn.

Thôi thôi, vì gia tộc.

Người tới, thỉnh phu nhân ra đây!Thân thể tộc trưởng Trần gia run rẩy, dường như già nua không ít, những tộc nhân Trần gia khác đều bi phẫn, giống như quên đi sợ hãi, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη còn mang theo lửa giận, cảnh này cũng bị tộ trưởng Trần gia phát hiện, nội tâm của hắn cười lạnh, khống chế thân thể lung lay sắp đổ, biểu lộ đau khổ thật sâu nhưng trong mắt vô cùng đắc ý.

Bạch Tiểu Thuầη há to miệng, hắn không nói ra được từ nào, chỉ có thể thở dài, đáy lòng khổ cực, cõng cái sọt lớn như vậy cũng thôi đi.

Nghĩ đến sau sự kiện này nói không chừng sẽ bị ngàn người chỉ trẻo, lưng đeo bêu danh đoạt thê tử người khác, sợ là có nước bọt dìm chết mình, hắn ủy khuất ghê gớm, hết lần này tới lần khác việc còn không thể nói ra, chỉ có thể trời biết đất biết Cự Quỷ Vương biết, nghĩ tới đây, hắn bi trán thở dài, rất nhanh, có tộc nhân Trần gia mang theo một nữ tử đi tới quảng trường.

Nữ tử này hơn ba mươi tuổi, da thịt trắng hơn tuyết, dung nhan tuyệt mỹ, càng có phong vận trưởng thành, bộ dạng này rất hoảng sợ, miễn cưỡng trấn định, lúc nàng vừa xuất hiện, ngay cả Trần Hải cũng phải nhìn nhiều vài lần, trong mắt mang theo hoảng hốt, giống như hiểu vì sao Bạch tổng quản nhất định phải đòi nàng này.

Bạch Tiểu Thuầη khổ sở, ánh mắt nhìn qua, tuy nữ tử này tuyệt sắc nhưng hắn lại không chút để ý, trước mắt xấu hổ ho khan một tiếng.

Vậy.

Quấy rầy!Bạch Tiểu Thuầη xoay người rời đi, hắn không muốn dừng lại nơi này, nhất là nghĩ đến từ nay về sau thanh danh của mình bị hủy, hắn càng đau khổ.

Trần Hải mang theo nụ cười cổ quái, Chu Nhất Tinh cũng hít khí lạnh, cố gắng bình tĩnh, sau khi hai người nhìn nhau, lại đi tới bên cạnh Trần phu nhân, khách khí mang nàng đi cùng.

Thời điểm Trần phu nhân đi tới, đã nghe người ta nói qua chuyện này, hiện tại sắc mặt tái nhợt, đột nhiên nàng nhìn về phía tộc trưởng Trần gia, nhìn thấy trên mặt phu quân của mình khô sở nhưng trong mắt nàng ngược lại lộ ra vẻ oán độc, nàng hiểu rất rõ phu quân của mình, người ngoài không nhìn ra hắn diễn trò, nàng há có thể không nhìn ra, sau khi trầm mặc, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu như được tự do, thở sâu, mỉm cười, quay người không chút do dự đi cùng Trần Hải cùng Chu Nhất Tinh rời khỏi Trần gia.

Nàng tuyệt tình làm không ít tộc nhân Trần gia tức giận hơn trước, âm thầm nói lời vũ nhục, nội tâm bi phẫn không nhỏ.

Rất nhanh, mấy vạn Hồn Tu chung quanh rời đi, tộc trưởng Trần gia nhìn thấy cảnh này liền đắc ý, chỉ là một phu nhân mà thôi, đổi lấy mạng mình là có ý nghĩa.

Hiện tại bay lên giữa không trung, Bạch Tiểu Thuầη liền nghiêm mặt, oán khí rất sâu, vào lúc tâm phiền thì Trần Hải dẫn theo Trần phu nhân bay tới gần.

Bạch tổng quản, nàng.

Nàng muốn gặp ngài.

Dẫn Trần phu nhân tới phía sau Bạch Tiểu Thuầη, Trần Hải nhanh chóng lui lại, đáy lòng càng hâm mộ Bạch Tiểu Thuầη lớn mật, hắn nhìn nữ tử này cũng vừa gặp đã yêu.

Bạch Tiểu Thuầη nghe xong trợn mắt, quay đầu nhìn sang Trần phu nhân, mở to miệng đang muốn nói cái gì, Trần phu nhân lại ngẩng đầu kiên định, quả quyết nói ra.

Đa tạ đại nhân giúp thiếp thân thoát ly khổ hải, thiếp thân có một thỉnh cầu, hi vọng đại nhân có thể đồng ý!Bạch Tiểu Thuầη khẽ giật mình, sau khi nhìn Trần phu nhân một chút, mặc dù đối phương nói như vậy nhưng nội tâm áy náy nên vẫn gật đầu.

Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta có thể cân nhắc.

Còn xin đại nhân giúp ta.

Giết Trần Thế Sơn!Trần phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ, sau khi nói xong thở dài nhẹ nhõm, Trần Thế Sơn, đây chính là tộc trưởng Trần gia.

Cái gì!Bạch Tiểu Thuầη trợn mắt nhìn Trần phu nhân, hắn giật mình, vởi vì chuyện này khác với suy nghĩ của hắn.

Trần Thế Sơn người này lòng dạ nhỏ mọn, tính cách tàn bạo, lấy hoạt anh luyện bảo nhân thần cộng phẫn, hắn vì muốn khống chế vật này thật hoàn mỹ, không tiếc mang cốt nhục của ta và hắn luyện thành chủ hồn, ta vô lực ngăn cản, bi phẫn đến nay, trái tim trở nên băng giá.

Hôm nay đại nhân mang ta đi, đối với thiếp thân mà nói đây là giải thoát, cho nên ta không hận đại nhân, thậm chí trong lòng cảm kích càng nhiều, mà đại nhân quyền cao chức trọng, tương lai có tiền đồ bất khả hạn lượng, dựa theo đạo lý sẽ không hứng thú với ta, bại hoại thanh danh, cho nên nhất định có khổ tâm và dụng ý, mà thiếp thân có thể cam đoan, tương lai tất cả mặc kệ vị trí chỗ nào, địa vị như thế nào cũng tôn kính đại nhân, nghe theo đại nhân.

Trần phu nhân nói nhỏ, trong lời nói mang theo cơ trí và quả quyết một cách không ngờ, Bạch Tiểu Thuầη động dung nghiêm túc nhìn Trần phu nhân một chút.

Trong lời nói, hắn nhớ tới tộc trưởng Trần gia dùng mười vạn hoạt anh luyện bảo thiên địa không dung kia, nếu có khả năng, Bạch Tiểu Thuầη không muốn tha hắn, nhất là bây giờ nghe nói nói hắn dùng cốt nhục bản thân luyện bảo đã không bằng cầm thú, cũng không khác gì tộc trưởng Bạch gia, Bạch Tiểu Thuầη trầm mặc một lát sau đó ngẩng đầu truyền âm với Trần Hải.

Trần Hải sững sờ nhìn Bạch Tiểu Thuầη một lúc, hắn quay người rời đi, không bao lâu đã trở về, trong tay của hắn cầm một cái đầu, chính là tộc trưởng Trần gia.

Trong mắt đầu lâu mang theo dáng vẻ không dám tin, càng có không cam tâm.

Dường như đến chết vẫn không hiểu nổi, vì sao Bạch Hạo lại giết mình.

Nhìn đầu lâu tộc trưởng Trần gia, Trần phu nhân kích động bộ ngực phập phồng, nàng hít sâu để khôi phục tâm tình sau đó khom người bái tạ Bạch Tiểu Thuầη.

Bạch Tiểu Thuầη thân là đại tổng quản thành Cự Quỷ, mỗi hành động của hắn đều bị vô số người nhìn chăm chú, nhất là hắn mang theo Trần Hải cùng mấy vạn Hồn Tu đằng đằng sát khí bay ra khỏi thành Cự Quỷ, rõ ràng đã giơ đao chém ba đại gia tộc.

Cho nên càng có nhiều người chú ý tới hắn, sau khi Bạch Tiểu Thuầη rời khỏi Thái gia không lâu, tin tức truyền khắp thành Cự Quỷ, càng không cần nói Trần gia.

Sau khi Bạch Tiểu Thuầη rời đi không lâu, trong toàn thành Cự Quỷ, thế lực khắp nơi đều biết Bạch Tiểu Tuần đi tới Trần gia, thậm chí tin tức tộc trưởng Tâần gia chết đi cũng bị các thế lực biết được.

Sau đó mọi người đều biết những gì diễn ra trong Trần gia, cả đám người bêến sắc, trong ánh mắt mang theo thần thái không tưởng tượng nổi, thời gian dần trôi qua đã mang ra thảo luận, tại rất nhiều khu vực trong thành Cự Quỷ đều kinh hô.

Cái gì, hắn đoạt Trần phu nhân!! Oa, Bạch Hạo này.

Lại có loại ham mê như thế, hắn càng nhìn trúng phu nhân Trần Thế Sơn, ta nghe nói qua vị Trần phu nhân kia rồi, nghe nói quốc sắc thiên hương, càng có thể chất phụ tu hiếm thấy.

Thật sự là.

Không cách nào miêu tả.

Bạch Hạo cũng quá lớn mật, cướp đoạt thê tử người khác thì cũng thôi đi, hắn còn giết Trần Thế Sơn!!Tiếng kinh hô truyền khắp nơi, tin tức tương quan truyền khắp thành Cự Quỷ, không bao lâu những người có tin tức linh thông cũng nghe chuyện này, ánh mắt mọi người biến hóa, càng có làng sóng chế nhạo sinh ra.

Trong chốc lát các nơi đã truyền ra tin tức này, Bạch Tiểu Thuầη trừ bị nhận định tâm ngoan thủ lạt, lục thân không nhận ra, hắn còn bị mang thanh danh ưa thích thê tử người khác.

Lời đồn này cũng truyền vào tai Cự Quỷ Vương, sắc mặt Cự Quỷ Vương âm trầm nhưng nội tâm nóng rực, lúc nhìn về phía Trần gia, trong mắt của hắn còn có ý tán thưởng.

Vị Trần phu nhân kia cũng sớm bị Bạch Tiểu Thuầη an bài tu sĩ bên người đưa đến thành Cự Quỷ, hiện tại sắc mặt của hắn âm lãnh mang theo mấy vạn Hồn Tu tiến thẳng tới gia tộc cuối cùng, Bạch gia!Trên đường đi, Trần Hải tới bên người Bạch Tiểu Thuầη, thỉnh thoảng nhìn Bạch Tiểu Thuần, đáy lòng kính nể rất nhiều, nhất là nghĩ đến Bạch Hạo có ham mê như thế, hắn càng mở rộng tầm mắt, loại chuyện này, có can đảm trắng trợn như vậy, có thể thấy được Bạch tổng quản trước mắt có quyền thế ngập trời, hắn âm thầm cân nhắc, về sau nên tiếp xúc với Bạch Hạo nhiều hơn.

Chu Nhất Tinh cảm thấy cổ quái nhưng không lên tiếng, trong đầu đang suy nghĩ mình thân là tùy tùng, xem ra sau này phải lưu ý phu nhân nhà người khác nhiều hơn.

Bạch Tiểu Thuầη làm sao không biết thần sắc của hai người bọn họ, nhưng hắn ủy khuất và bất đắc dĩ, hết lần này tới lần khác chuyện này không thể giải thích, hắn chỉ có thể thở dài trong lòng, lúc tâm phiền, lúc ánh mắt nhìn về phía Bạch gia, trong mắt của hắn mang theo hàn quang.

Từ lúc đi tới Bạch gia cho đến bây giờ, hình ảnh gút mắc xuất hiện trong đầu Bạch Tiểu Thuần, cuối cùng tất cả hình ảnh đều biến mất, trong đầu hắn chỉ còn lại thân ảnh sắc mặt tái nhợt nằm dưới đại thụ.

Bạch Hạo.

Bạch Tiểu Thuầη thì thào, Thiên Nhân Hồn cũng tốt, ân oán cũng được, tất cả là gút mắc nhân quả, mà hắn cũng phải cho đồ nhi của mình một câu trả lời.

Hiện tại chính là thời khắc đó.

Tiếng thét truyền khắp bốn phương, mấy vạn thân ảnh hóa thành hào quang bay về phía Bạch gia, càng ngày càng gần, sát ý như mây đen áp đỉnh giống như có thể nghiền nát tất cả.

Bạch gia hiện tại lòng người bàng hoàng, rất nhiều tộc nhân đều hoảng hốt bi thiết, không giống với Trần gia và Thái gia, tộc nhân dòng chính Bạch gia hiểu rõ mình mới là đại thù sinh tử với Bạch Hạo!Tuy không phải tất cả tộc nhân Bạch gia đều như vậy, những chi mạch cũng khẩn trương nhưng phần lớn cũng không có quá lo lắng, đầu tiên bọn họ không phải dòng chính, hơn nữa không có thù hận với Bạch Hạo, thứ yếu, bọn họ không tham dự vào việc truy sát Bạch Hạo.

Cho dù cuối cùng lúc phản loạn, mặc dù bọn họ xông vào thành Cự Quỷ, trong các tộc nhân truy sát Bạch Tiểu Thuầη lại không có bọn họ.

Tất cả do dòng chính chủ đạo, cho dù tộc trưởng hay tộc lão ra tay với Bạch Hạo đều là dòng chính, cho nên hiện tại Bạch gia phân biệt rõ ràng, dòng chính và chi mạch.

Từ xa có thể nhìn thấy dòng chính bị vây vào giữa, bốn phía đều là tộc nhân chi mạch, cả đám trầm mặc và lạnh lùng nhìn sang đám người dòng chính Bạch gia.

Trong này có tộc trưởng Bạch gia, có Thái phu nhân, có đại tộc lão Hình đường, còn có mấy tộc lão và hơn ngàn tộc nhân, sắc mặt cả đám tái nhợt và tuyệt vọng.

Bọn họ không phải không muốn bỏ chạy, có thể trời đất bao la nhưng không nơi cho bọn họ dung thân, lại có thù hận với Bạch Hạo, người qua đường sớm biết cả rồi, từ khi từ thành Cự Quỷ trở về, Bạch Tiểu Thuầη quật khởi và thế lực khắp nơi nịnh nọt Bạch Tiểu Thuầη đã để mắt tới Bạch gia.

Nhất là sau khi Bạch Tiểu Thuầη được bổ nhiệm làm đại tổng quản, hắn lại âm thầm an bài thế lực khắp nơi ra tay chèn ép Bạch gia, càng chú ý tới Bạch gia nhiều hơn, thậm chí ngoài sáng trong tối đều phong tỏa Bạch gia, trừ phi Bạch gia điên cuồng phá vây, bằng không cũng không ai chạy thoát.

Mà một khi điên cuồng phá vây, việc này đầu tiên phải được tất cả người Bạch gia đồng ý, thứ yếu.

Cự Quỷ Vương còn chưa có ý định xử lý ba đại gia tộc, một khi bọn họ phá vây, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.

Bạch gia cũng không phải bền chắc như thép, âm thầm đã rạn nứt nên làm gì có việc thống nhất ý kiến, thế là kéo dài tới bây giờ.

Lại trọng yếu nhất.

Những tộc lão và tộc nhân chi mạch Bạch gia đều hiểu rõ, việc này nhất định phải cho Bạch Hạo một công đạo, nếu để dòng chính chạy trốn, như vậy Bạch Hạo sẽ tức giận khai đao với chi mạch.

Cho dù vì bản thân hay vì Bạch gia, dòng chính nhất mạch sẽ bị đẩy ra dập tắt lửa giận của Bạch Hạo.

Hiện tại Bạch gia hoàn toàn yên tĩnh, tộc nhân chi mạch kiềm chế chung quanh, người dòng chính nhất mạch run rẩy, trong đó có không ít tôi tớ, trong đó có một nha hoàn, đó là người lúc trước mỉa mai Bạch Tiểu Thuầη, còn có một lão giả, đó là quản sự răn dạy Bạch Tiểu Thuầη, mỗi người đều là người đã từng chán ghét và khi dễ Bạch Hạo.

Hiện tại bọn họ tuyệt vọng, nhất là tộc trưởng Bạch gia, sắc mặt hắn tái nhợt, nội tâm đắng chát, trước kia ở sống bảo vệ thành, Bán Thần Hồn bạo đã làm nửa người của hắn biến mất, tu vi tiếp cận sụp đổ, sau khi sử dụng bí bảo nội tình của Bạch gia mới khôi phục, nhưng bây giờ theo thời gian trôi qua, sắc mặt của hắn càng dữ tợn, bên cạnh hắn, Thái phu nhân mặt không còn chút máu, khi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt sợ hãi cũng không thể lấn át được oán độc sâu trong mắt.

Nếu nói trong đám người ai hận Bạch Hạo nhất, chính là Thái phu nhân này, đồng dạng, người sợ hãi và tuyệt vọng nhất cũng là nàng, nàng làm sao cũng không dự liệu được, Bạch gia bỏ ra cái giá lớn như thế cuối cùng vẫn bại, mà Bạch Hạo từ đó một bước lên trời.

Toàn bộ Bạch gia lâm vào yên tĩnh, trong đám người chung quanh có một nữ tử, nữ tử này tướng mạo mỹ lệ, trong sắc mặt bất nhẫn, cũng có phức tạp, khi thì ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa, nữ tử này chính là Ngũ tiểu thư, xem như là nàng cũng không nghĩ ra Bạch Hạo lại có địa vị như vậy.

Trong đám người còn có một lão giả, ẩn ẩn có thể thấy được tộc lão chi mạch chung quanh đều lấy người này cầm đầu, lão giả này chính là đại tộc lão Pháp đường, trong thần sắc của hắn tràn đầy cảm khái, lúc trước Bạch Tiểu Thuầη mưu phản Bạch gia, hắn nhắm mắt lại cũng hiển hiện trước mắt.

Đáng tiếc.

Kỳ lân tử chân chính của Bạch gia!Lão giả thở dài, tuy hắn là đại tộc lão nhưng không dám không theo lệnh của lão tổ, hắn chỉ có thể làm là không tham gia và không xuất thủ với Bạch Hạo.

Đúng lúc này đại tộc lão Pháp đường và Hình đường biến sắc, những tộc lão khác và tộc trưởng Bạch gia hít thở dồn dập, trên bầu trời có tiếng nổ như sấm sét từ nơi xa vọng tới, ngay sau đó là sát ý kinh người bao phủ chân trời.

Tới rồi!Không biết là ai mở miệng, toàn bộ Bạch gia vô cùng khẩn trương, trong khẩn trương, bọn họ ngẩng đầu nhìn sang, lập tức nhìn thấy Bạch Tiểu Thuầη mang theo mây đen vô biên và khí thế khủng bố bay tới, mấy vạn Hồn Tu bay tới Bạch gia.

Bạch Tiểu Thuầη cất bước chậm rãi, hắn đi mỗi bước như cây dùi đánh vào tim dòng chính Bạch gia, sắc mặt người dòng chính Bạch gia tái nhợt không còn chút máu.

Thân thể tộc trưởng Bạch gia run rẩy, oán độc trong mắt Thái phu nhân cũng biến thành sợ hãi.

Ta.

Không thích giết người, thật có chút thời điểm rõ ràng không thích nhưng vẫn phải làm.

Vì mình cũng tốt, vì người khác cũng được.

Đúng cũng tốt, sai cũng được!Bạch Tiểu Thuầη quát lớn.

Giết!Sau khi lên tiếng, Bạch Tiểu Thuầη nâng tay phải chỉ vào dòng chính Bạch gia đang bị chi mạch bao vây.

Hắn vừa chỉ xuống, Bạch Tiểu Thuầη vẫn đứng đó như cũ nhưng Trần Hải bên người hắn lại bộc phát sát khí kinh thiên.

Vâng lệnh đại tổng quản!Trần Hải quát lớn còn mang theo máu tanh, giọng nói vang vọng, hắn bước thẳng vào Bạch gia.

Mấy vạn tướng sĩ sau lưng hắn cũng bộc phát sát khí.

Mấy chục tên Hồn Tu Nguyên Anh Hồn và Luyện Hồn sư đi theo đại quân, tất cả cường giả đều lao thẳng về phía Bạch gia.

Giết chóc cực kỳ đột ngột nhưng nằm trong dự liệu của mọi người, nó không cho người ta biết trước, giống như mưa to, nói đến là đến.

Bạch Hạo!! Ngươi là nghịch tử!Tộc trưởng Bạch gia gào thét thảm thiết, hắn cũng không nghĩ tới đối phương dứt khoát như thế, không nói cái gì khác, cũng không bàn ân tình, phải biết mình là phụ thân của hắn.

Hắn vốn định dùng ngôn từ đả động đối phương, hắn cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình, thừa nhận đối phương là người Bạch gia, bất kể như thế nào, vì Bạch gia cũng tốt, vì mình cũng được, trước trôi qua việc này đã.

Nếu như về sau có cơ hội, lại nghĩ biện pháp báo thù, hiện tại tất cả tính toán của hắn đều thất bại.

Bạch Tiểu Thuầη dứt khoát vung đồ đao chém xuống.

Trong tiếng kêu gào, đám người Trần Hải đánh tới, tiếng kêu thảm thiết, cầu xin tha thứ, thậm chí gào thét vang lên không dứt bên tai, lọt vào tai Bạch Tiểu Thuầη, Bạch Tiểu Thuầη vẫn đứng giữa không trung, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, không có ai biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng nếu như Lý Thanh Hậu hoặc là chưởng môn sưu huynh của Bạch Tiểu Thuầη ở nơi này, bọn họ nhất định sẽ giật mình nhìn ra, Bạch Tiểu Thuầη đã khác với trước kia.

Bản tính của hắn mặc dù không thay đổi nhưng thủ đoạn và phương pháp đối đãi một ít chuyện lại dần dần thay đổi.

Trên mặt đất, tộc nhân chi mạch trầm mặc, không ngăn cản, không trợ giúp, chỉ yên lặng nhìn tất cả, Ngũ tiểu thư cũng tốt, đại tộc lão Pháp đường cũng được, đều là như vậy.

Tộc nhân dòng chính Bạch gia kêu thê lương thảm thiết, thị nữ nha hoàn đã từng nhục nhã Bạch Tiểu Thuầη tuyệt vọng phun máu tươi, ngực bị lưỡi đao đâm xuyên tim.

Còn có quản sự kia, ánh mắt của hắn tuyệt vọng không còn thần thái.

Từng tộc nhân đã từng nhục nhã Bạch Hạo, dưới thủ đoạn đám người Trần đều không thể phản kháng, tất cả đều ngã xuống, còn có tộc lão dòng chính, những tộc lão mặc kệ lúc trước ra ngoại thành truy sát hoặc xuất thủ trong nội thành, giờ phút này giãy dụa trong tuyệt vọng, bốn tộc lão rống to muốn đào thoát bay ra ngoài.

Bắn tên!Trần Hải cười lạnh, hắn quát một tiếng, lúc này mấy vạn Hồn Tu đứng bên ngoài ngẩng đầu nhìn lên, mỗi người đều cầm trường cung sau đó bắn mấy vạn mũi tên lên bầu trời, bốn tộc lão bỏ chạy kêu thảm thiết, hồn phi phách tán.

Bạch Tiểu Thuầη không xen vào việc này, hắn vẫn nhìn bầu trời.

Tới khi dòng chính tử vong không còn bao nhiêu người, đại tộc lão Hình đường cười thảm, bị Trần Hải và hai Hồn Tu Nguyên Anh khác hợp lực đánh giết, giờ phút này Nguyên Anh của dòng chính chỉ còn lại tộc trưởng Bạch gia mà thôi.

Hắn nhìn vô số thi thể chung quanh, nhìn đại tộc lão Hình đường thảm thiết, tộc trưởng Bạch gia run rẩy như phát cuồng, ngửa mặt lên trời gào thét, không để ý thương thế, hắn hóa thành hào quang bay về phía Bạch Tiểu Thuầη.

Nghịch tử, cho dù ta chết cũng phải đồng quy vu tận với ngươi.

Tộc trưởng Bạch gia rống to mang theo điên cuồng, lúc hắn xông lên có rất nhiều Hồn Tu Nguyên Anh ngăn cản, hai bên oanh kích giữa không trung.

Đã liều chết, tộc trưởng Bạch gia giết ra con đường máu, thân thể đầy máu tươi, mắt thấy khoảng cách với Bạch Tiểu Thuầη còn trăm trượng, ánh mắt hắn mang theo điên cuồng phóng đi, rất nhiều Hồn Tu Nguyên Anh tấn công.

Rầm rầm rầm!Tiếng nổ quanh quẩn bốn phương, cảnh tượng vô cùng thê thảm, tộc trưởng Bạch gia phun máu tươi, mắt thấy còn cách Bạch Tiểu Thuầη năm mươi mét, hắn run rẩy, sinh cơ trên người dập ắt, ngực lõm xuống, Nguyên Anh toái diệt, thần thái trong mắt ảm đạm, hắn đã dầu cạn đèn tắt, cho dù không tiếp tục xuất thủ hắn cũng không sống được mấy giây.

Nhưng hắn điên cuồng đi từng bước về phía Bạch Tiểu Thuầη.

Để hắn đến đây đi.

Hồn Tu Nguyên Anh chung quanh buồn bực xấu hổ, đang muốn tiếp tục xuất thủ, Bạch Tiểu Thuần lên tiếng làm bọn họ dừng bước.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuầη nhìn lên bầu trời cũng nhìn xuống, hắn nhớ tình cảnh Bạch Hạo trước khi chết, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn tộc trưởng Bạch gia đang đi tới gần.

Hối hận sao, Bạch Hạo.

Cũng là con của ngươi!Bạch Tiểu Thuầη hỏi.

Lão phu hối hận, hối hận năm đó không nên để cho mẫu thân của ngươi chết dứt khoát như vậy, ta phải ngược đãi nàng tới chết, càng hối hận năm đó sau khi sinh ngươi ra, lão phu nên bóp chết ngươi ngay lập tức.

Tộc trưởng Bạch gia đã điên rồi, hồi quang phản chiếu cười như điên, quang mang trong mắt biến mất, đến cuối cùng tiếng cười của hắn vẫn vang vọng nhưng thân thể rơi xuống đất.

Tộc trưởng Bạch gia khí tuyệt bỏ mình!Tộc nhân chi mạch Bạch gia im lặng nhìn tất cả, mọi người cúi đầu, suy nghĩ nào cũng có, không biết là phức tạp hay là phiền muộn.

Trên quảng trường trừ thi thể chỉ có một người đang đứng đó, chính là Thái phu nhân, toàn thân nàng nhiễm máu tươi, thân thể run rẩy, trong mắt mang theo oán độc cười như điên.

Mẫu thân ngươi là tiện nhân, ngươi là tiện chủng, đến đây, ngươi không phải hận ta sao, giết ta đi! Ta chỉ hận lúc trước phái người đi lại không thể giết ngươi.

Nàng vốn phải chết, những Hồn Tu Nguyên Anh xuất thủ đều biết thù hận giữa Bạch tổng quản và Thái phu nhân cực lớn, cho nên những người này có chừng mực, chỉ thương không giết, lưu lại cho Bạch Tiểu Thuầη.

Bạch Tiểu Thuầη không có nhìn Thái phu nhân đang điên cuồng, hắn nói với Trần Hải.

Những sát thủ do Thái phu nhân này phái đi cũng không phải một kẻ, ta muốn phần danh sách này.

Nói xong Bạch Tiểu Thuầη cất bước rời đi, biến mất giữa không trung, lúc xuất hiện đã ở trong tiểu viện hoang phế của Bạch gia.

Tiểu viện có nhiều cỏ dại, trên đất còn có một ít đồ chơi bằng gỗ rơi vào trong bụi cỏ, đã mục nát tan vỡ, cách đó không xa còn có một cái giếngBạch Tiểu Thuầη đứng ở chỗ này, trầm mặc thật lâu sau đó than thở.

Lão phu nhân, mối thù Bạch Hạo và của ngươi ta đã báo xong rồiBạch Tiểu Thuầη vung tay phải lên, cỏ dại chung quanh biến mất, những đồ chơi kia cũng hóa thành tro bụi.

Cát bụi trở về với cát bụiLàm xong việc này, Bạch Tiểu Thuầη rời đi, trước khi đi, ánh mắt hắn nhìn sang Ngũ tiểu thư, Ngũ tiểu thư cũng ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thuầη, sau khi hai người nhìn nhau, Bạch Tiểu Thuầη lên tiếng.

Ngũ tỷ, ngươi tới làm Tộc trưởng Bạch gia đi, đại tộc lão sẽ phụ trợ Ngũ TỷĐại tộc lão Pháp đường cảm khái nhìn Bạch Tiểu Thuầη, hắn gật đầu sau đó ôm quyền cúi đầu với Ngũ tiểu thư, rất nhanh, tộc nhân chi mạch thức tỉnh khỏi huyết tinh, từng người run rẩy bái kiến Ngũ tiểu thư.

Bạch Tiểu Thuầη đi, nội tình ngàn năm của Bạch gia cũng bị hắn mang đi, trên đường trở về thành Cự Quỷ, tâm tình của hắn bình tĩnh, Trần Hải nhìn Bạch Tiểu Thuầη một chút sau đó lên tiếng.

Đã hỏi ra danh sách, Thái phu nhân.

Đã tự vẫn.

Phiền phức Thiên Hầu, sau ba ngày mang đầu người trong danh sách tới cho ta.

Bạch Tiểu Thuầη lên tiếng, Trần Hải nghiêm túc gật đầu.

Rất nhanh, đoàn người quay về thành Cự Quỷ, khi trở về, chuyện Bạch Tiểu Thuầη diệt sát dòng chính Bạch gia cũng truyền khắp tòa thành, vô số người sau khi nghe xong liền hít sâu một hơi nhưng không có ngoài ý muốn, sâu trong nội tâm càng hiểu rõ Bạch Hạo lòng dạ ác độc, tâm ngoan thủ lạt cỡ nào.

Lần giết chóc này chẳng khác gì lập u, uy danh của Bạch Tiểu Thuầη trong thành Cự Quỷ cực kỳ hiển hách, thanh danh của hắn cũng lan truyền ra các nơi.

Thế lực khắp nơi đều hiểu, hiện tại mạng của dòng chính Bạch gia tạo nên thanh danh của Bạch tổng quản.

Vương ân cuồn cuộn, dưới một người trên vạn vạn người!Cho dù là Thiên Nhân như Vô Thường Công, tu vi tuy cao nhưng thanh danh vẫn bị Bạch Tiểu Thuầη đè xuống, dù sao địa vị của hắn trong lòng Cự Quỷ Vương không bằng Bạch Tiểu Thuầη.

Sau khi về tới thành Cự Quỷ, Bạch Tiểu Thuầη sửa sang cảm xúc sa sút khi ở Bạch gia, hắn không thích giết người nhưng hắn dùng thân phận Bạch Hạo trải qua những việc như thế, hắn cảm nhận biệt khuất và tức giận thay Bạch Hạo.

Cho nên hắn muốn làm chủ thay Bạch Hạo, muốn để Bạch Hạo khi còn sống tiếp nhận tất cả hóa thành cái giá Bạch gia cần trả, cho dù dòng chính của Bạch gia bị hắn hạ lệnh tiêu diệt.

Tâm tình bình tĩnh, sau khi về tới tòa nhà, Bạch Tiểu Thuầη nhìn bảo vật chồng chất trước mặt liền hoa mắt, hô hấp của hắn dồn dập, ánh mắt sáng ngời.

Cho dù hắn không phải người tham lam, hắn cho rằng tiền tài là vật ngoài thân nhưng đối mặt với tài phú mà người thường tích lũy một vạn đời cũng không có được, trái tim bất tranh khí vẫn đập rộn ràng.

Vô số oan hồn, vô số hồn dược, một cái Thiên Nhân Hồn và vô số pháp bảo luyện linh, sau khi ánh mắt Bạch Tiểu Thuầη đảo qua mọi vật, ánh mắt hắn dừng lại.

Làm hắn động dung chính là bí bảo nội tình của ba đại gia tộc.

Pho tượng linh ngọc của Thái gia, Trần gia cùng Bạch gia cũng có bí bảo nội tình của mình, trong đó bí bảo của Trần gia là bái bình màu đỏ, trong bình ngọc này có một giọt máu tươi, nghe nói có thể giúp oan hồn khôi phục trí nhớ kiếp trước, có linh động và trở thành quỷ tu.

Loại thiên tài địa bảo này vô cùng kỳ dị, toàn bộ Man Hoang cũng hiếm như phượng mao lân giác, dựa theo Trần gia chuẩn bị, vật này vốn dự định để lão tổ Trần gia vô vọng bước vào Bán Thần, thọ nguyên đoạn tuyệt, dùng vật này chuyển hóa trở thành quỷ tu che chở Trần gia, đáng tiếc lão tổ Trần gia phản loạn thất bại nên bị giam giữ, tất cả chuẩn bị đều hóa thành hư vô.

Về phần nội tình Bạch gia chính là đài sen bảy màu trong đó vốn có bảy hạt sen, bây giờ chỉ còn lại hai hạt, vật này càng thần kỳ, miễn là còn sống một hơi, mặc kệ bị thương nặng cỡ nào, thân thể bị tàn phá, có thể ăn một hạt sen là có thể sống lại, thân thể mọc ra như mới!Lúc trước tộc trưởng Bạch gia và lão tổ Bạch gia bị thương nặng khôi phục chính là nhờ vào hạt sen này.

Ba loại bí bảo này, bất cứ thứ gì cũng đủ oanh động bốn phương, có thể thấy nội tình ba đại gia tộc cực sâu.

Ba đại gia tộc thật sự quá giàu có.

Bạch Tiểu Thuầη liếm môi, hắn cầm một cái ngọc giản quan sát phối phương luyện hỏa của ba đại gia tộc, từ hỏa diễm một màu cho tới hỏa diễm mười bảy màu.

Chỉ không có phối phương hỏa diễm mười tám màu, hắn lục soát khắp ba đại gia tộc cũng không tìm được, sau khi tìm hiểu, Bạch Tiểu Thuầη cũng biết ba đại gia tộc không có phối phương luyện chế hỏa diễm mười tám màu, thậm chí đừng nói ba đại gia tộc, trong toàn bộ Man Hoang, gia tộc luyện hồn có được phối phương hỏa diễm mười tám màu cực hiếm.

Thôi, sau này chỉ có thể tìm cơ hội, nói không chừng dùng phương pháp của Bạch Hạo cũng có thể thôi diễn ra.

Bạch Tiểu Thuầη thở sâu, hắn nhìn vô số tài bảo trơớc mặt, không có bởi vì không tìm thấy phối phương luyện chế hỏa diễm mười tám màu mà uể oải, ngược lại càng kích động.

Lần này thật phát đạt, chỉ sợ cả đời của ta dùng cũng không hết.

Bạch Tiểu Thuầη cao hứng mặt mày hớn hở, khoa tay múa chân, hắn càng thích việt xét nhà, hắn phát hiện, so sánh với xét nhà, đoạt đoạt hồn tràng chỉ là chuyện nhỏ.

Về sau có cơ hội phải xét nhà nhiều hơn.

Bạch Tiểu Thuầη cảm khái, đột nhiên hắn cau màu bát an.

Không được, quá nhiều tài bảo.

Nếu ta nuốt một mình sẽ làm người ta đỏ mắt.

Đoán chừng Cự Quỷ Vương cũng không vui.

Bạch Tiểu Thuầη do dự, nhìn tài bảo trước mặt liền có quyết đoán.

Ngoại vật tuy tốt nhưng mạng nhỏ mới là căn bản.

Bạch Tiểu Thuầη càng nghĩ càng hiểu ra, bỗng nhiên trong đầu nhớ lại lúc ở Trường thành, khi gặp phải vị thành chủ kia, nhớ tới cách làm của thành chủ thì đôi mắt Bạch Tiểu Thiần sáng lên, hắn vung tay áo, hắn lấy một ít tài bảo và đi ra ngoài.

Bận rộn một phen, vào lúc hoàng hôn, Bạch Tiểu Thuầη điều chỉnh tốt hô hấp đi thẳng tới vương cung Cự Quỷ Vương trên đỉnh đầu pho tượng, hắn tới bên ngoài vương điện và ôm quyền cầu kiến, âm thanh truyền vào đại điện.

Bạch Hạo cầu kiến Vương gia.

Trong vương điện hoàn toàn yên tĩnh, Bạch Tiểu Thuầη chờ ở bên ngoài, qua chừng nửa nén hương mới có âm thanh trầm thấp vang lên.

Vào đi.

Bạch Tiểu Thuầη thở ra, trong lúc chờ nửa nén hương hắn suy nghĩ bất định, đáy lòng nói thầm, cảm thấy Cự Quỷ Vương quá ưa thích chơi trò đế vương tâm thuật, lúc cảm khái và hoài niệm khi vỗ đầu Cự Quỷ Vương.

Đáng tiếc loại kích thích này chỉ có thể chôn sâu trong đáy lòng, hiện tại cho hắn một vạn lá gan cũng không dám.

Hiện tại nghe Cự Quỷ Vương gọi vào, Bạch Tiểu Thuầη thu hồi tâm tư, trên mặt tươi cười xu nịnh, hắn đi vào vương điện và nhìn thấy Cự Quỷ Vương đang ngồi trên vương tọa đầy uy nghiêm.

Trở về rồi? Chuyến này ngươi có thu hoạch không nhỏ nha.

Sắc mặt Cự Quỷ Vương không nhìn ra hỉ nộ, hắn vừa lên tiếng ngưng ý trong lời cũng lập lờ nước đôi, làm người ta không hiểu là khuyết khích hay không vui.

Bạch Tiểu Thuầη khẩn trương lo sợ nghi hoặc, hắn phát hiện sau khi Cự Quỷ Vương khôi phục tu vi thật đáng sợ, luôn luôn cho hắn một cảm giác, nếu như nói sai một câu sẽ bị chặt đầu.

Cự Quỷ Vương như vậy, Bạch Tiểu Thuầη cũng suy nghĩ ra biện pháp đối phó, sắc mặt hắn kích động, càng có phấn khởi sùng kính Cự Quỷ Vương.

Quả nhiên như Vương gia dự đoán, ba đại gia tộc này giàu tới chảy mở, oan hồn, hồn dược, pháp bảo, đủ loại vật phẩm nhiều vô số kể.

Ba đại gia tộc không cam lòng giao ra, cho nên còn lừa gạt ti chức.

Bọn họ không biết ti chức đã đoán ra từ lâu, lúc bái kiến vương gia, trên người có vương ân cuồn cuộn như biển, như có thần trợ, vừa liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của bọn họ, càng tìm được nơi bọn họ giấu bí bảo.

Bạch Tiểu Thuầη lên tiếng, hắn nói như mình làm tất cả đều may mắn vì có Cự Quỷ Vương.

Cự Quỷ Vương mặt không biểu tình nhưng trong mắt đầy bất đắc dĩ, nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, hiển nhiên hắn có chút lực chống cự khi Bạch Tiểu Thuầη vuốt mông ngựa, cho dù trong lòng rất hưởng thụ.

Trần gia cùng Bạch gia kia không nói, bí bảo nội tình của Thái gia thật sự quá kinh người, đó là pho tượng linh ngọc cao hơn một trượng, thần diệu vô biên, kinh thiên động địa, hào quang đầy trời, linh khí đập vào mặt, cực kỳ hiếm thấy trong Man Hoang.

Bạch Tiểu Thuầη vụng trộm nhìn Cự Quỷ Vương, vừa nói vừa hưng phấn.

Vừa mới lấy ra, linh khí đậm đặc bao phủ phạm vi ngàn trượng, đây chính là chí bảo truyền thừa gia tộc, nó có thể giúp người ta gia tốc tu hành.

Bạch Tiểu Thuầη khoa trương, hai tay vươn ra miêu tả pho tượng linh ngọc kia biến thành chí bảo thiên hạ độc nhất vô nhị.

Ân, theo ngươi nói, đích thật là bảo vật không tệ.

Cự Quỷ Vương nghe vậy cau mày, mặc dù hắn chưa thấy qua pho tượng linh ngọc nhưng nghe nói qua bảo vật cùng loại, cho dù nói thế nhưng sắc mặt không biểu tình.

Bạch Tiểu Thuầη vẫn cẩn thận dò xét Cự Quỷ Vương, sau khi nhìn thấy thần thái Cự Quỷ Vương, Bạch Tiểu Thuầη đi mấy bước và thấp giọng lên tiếng.

Ti chức đã đặt pho tượng linh ngọc trong biệt viện của ngài, ngài quay về cứ từ từ thưởng thức.

Nghe Bạch Tiểu Thuầη nói thế, Cự Quỷ Vương cũng sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn người Bạch Tiểu Thuầη dần dần tươi cười, đây là lần đầu tiên hắn cười ôn hòa với Bạch Tiểu Thuầη trong vương điện, thật sự là vì Bạch Tiểu Thuầη an bài làm hắn hài lòng, trong mắt còn tán thưởng.

Tiểu hoạt đầu này.

Cũng biết phân tấc, chẳng những có năng lực, càng không ăn một mình.

Lại biết phỏng đoán tâm ý người khác.

Cự Quỷ Vương nói thầm, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη càng thuận mắt, dường như nghĩ tới cái gì đó, nội tâm Cự Quỷ Vương nóng lên và ho khan.

Đúng rồi, bản vương trước đó nghe nói tộc trưởng Trần gia kia diễm phúc không cạn, phu nhân hắn quốc sắc thiên hương, càng có thể chất phụ tu hiếm thấy.

Cự Quỷ Vương nói tới đây, không đợi nói xong, Bạch Tiểu Thuầη mắng trong lòng, trên mặt không lộ ra chút nào, hắn cười nói: Vương gia, Trần phu nhân kia cũng đưa vào biệt viện của ngài, ngài quay về cứ từ từ thưởng thức.

Cự Quỷ Vương nghe câu này liền vỗ lan can vương tọa, trong mắt tức giận và quát lớn: Làm càn! Vị Trần phu nhân kia là phu nhân của tộc trưởng Trần gia, bản vương thân là Thiên Vương, đường đường Bán Thần, làm gì làm ra chuyện như thế, nếu như truyền ra ngoài, người trong thiên hạ nhìn bản vương thế nào.

Bạch Hạo, ngươi hồ đồ! Lập tức đưa Trần phu nhân trở về.

Cự Quỷ Vương thật tức giận, trong mắt dường như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn hằm hằm Bạch Tiểu Thuầη, dường như Bạch Tiểu Thuầη không đưa Trần phu nhân trở về thì hắn sẽ đích thân ra tay, làm cho Bạch Tiểu Thuầη hiểu, làm sai chuyện sẽ bị phạt.

Bạch Tiểu Thuầη ủy khuất, thầm mắng Cự Quỷ Vương vô sỉ, đôi mắt nhìn Cự Quỷ Vương, mặc cho Cự Quỷ Vương tức giận thế nào còn không nhúc nhích.

Còn không đi!Cự Quỷ Vương nhìn thấy Bạch Tiểu Thuầη như thế, hắn vỗ ghế lần nữa và quát lớn.

Biểu lộ Bạch Tiểu Thuầη đau khổ, lúc này cũng không vuốt mông ngựa, mà là thở dài một tiếng.

Vương gia yên tâm.

Việc này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết, hiện tại bên ngoài đồn đãi Bạch Hạo ta ưa thích nàng, ta cướp Trần phu nhân còn bức tử tộc trưởng Trần gia.

Cho nên, không có người biết rõ nàng đang ở trong biệt viện của ngài.

Bạch Tiểu Thuầη than thở nhìn Cự Quỷ Vương, trong biểu lộ còn lộ ra vẻ.

Ngươi đừng đóng kịch nữa, không có ai biết đâu!Đôi mắt Cự Quỷ Vương mở to nhưng lực lượng không đủ, hắn cho rằng Bạch Hạo còn giống dĩ vãng đi vuốt mông ngựa, sau đó mình sẽ cam chịu thừa nhận, không ngờ đối phương lại trực tiếp làm rõ.

Nhất là biểu lộ ủy khuất kia rất là mãnh liệt, Cự Quỷ Vương xấu hổ cười cười, hắn hiểu thanh danh của Bạch Tiểu Thuầη bị hao tổn, nhưng cho dù như thế nào, bởi như vậy càng không có người biết rõ chân tướng.

Cự Quỷ Vương cảm thấy thoải mái, mở cờ trong bụng, lại dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Bạch Tiểu Thuầη, đáy lòng càng cảm thấy Bạch Hạo thuận mắt, càng cảm thấy tiểu tử này làm quá đẹp, biểu hiện ra hắn còn giả vờ làm ra vẻ rèn sắt không thành thép.

Bỏ đi bỏ đi, việc này lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!Cự Quỷ Vương thở dài, dường như bất đắc dĩ mới nói thế.

Da mặt Bạch Tiểu Thuầη giật giật vài cái, đôi mắt nhìn sang Cự Quỷ Vương, trong biểu lộ vẫn như cũ.

Tại nơi này chỉ có hai ta, ngươi đừng diễn nữa.

Cự Quỷ Vương cũng nhìn ra ý trong mắt Bạch Tiểu Thuầη, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, sau một lúc lâu Cự Quỷ Vương càng chột dạ, hắn ho khan và nói: Chức tổng quản chỉ là hư chức, như vậy đi, bổn vương sắc phong ngươi thành Cự Quỷ giám sát sứ, ngươi có thể điều tra dấu hiệu phản loạn trong thành Cự Quỷ, ngươi có thể tiên trảm hậu tấu, không người có thể tra!Cự Quỷ Vương hất tay áo nói ra.

Bạch Tiểu Thuầη nghe được câu này, đôi mắt sáng ngời, giám sát sứ không người có thể tra, đây là điều làm hắn kích động.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • nhất niệm vĩnh hằng

  • truyện tranh nhất niệm vĩnh hằng

  • truyện nhất niệm vĩnh hằng

  • nhất niệm vĩnh hằng truyện chữ

  • đọc truyện nhất niệm vĩnh hằng

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License