con-mat-ao-thi

Chúng tôi?Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

Đúng vậy, mặc dù hôm nay tôi mới tới thị trấn nhỏ này, nhưng tôi có thể cảm nhận được các biện pháp phòng hộ của mọi người đều được thực hiện rất tốt, đeo khẩu trang, khử trùng thường xuyên và giữ khoảng cách nhất định với nhau.

Tôi nghĩ đây là mãu chốt quan trọng của việc mọi người không mắc bệnh nữa Lâm Thanh Diện nói.

Mọi người dưới khán đài nghe vậy thì đều gật đầu.

Đúng thế, chuyên gia y tế Chung Sơn đã dặn chúng tôi như vậy, ông ấy yêu cầu chúng tôi làm như thểỪm, nói ra thì chúng ta vẫn nên nghe lời chuyên gia.

’ Tin những người trong lĩnh vực chuyên môn, tôi nghĩ trong thời gian ngắn, bệnh này sẽ biến mất khỏi trấn chúng ta, mọi người đều có thể bỏ khẩu rang, thoải mái hít thở không khí Lâm Thanh Diện nói tiếp.

Đúng, Lâm Thanh Diện nói đúng!Bác sĩ Trung Sơn mới là anh hùng dân tộc, chúng ta nên tin ông ấy, chứ không phải tin ông già lão đạo này!Đám đông phẫn nộ, thậm chí có người còn lao tới, đòi Linh Trần Tử trả lại tiền.

Đối mặt với đám đông giận dữ dưới khán đài, Linh Trần Tử hơi hoảng SỢ.

Ba mươi sáu kế, chuôn là thượng sách, Linh Trần Tử quay đầu bỏ chạy.

Nhưng Lâm Thanh Diện đã sớm có chuẩn bị.

Thần hồn của anh đã bao phủ toàn bộ cửa hàng thuốc nhỏ này, Linh Trần Tử như va vào bức tường, bật ngược lại.

Lẽ nào ông muốn chạy trốn?Hai mắt Lâm Thanh Diện như kiếm, anh nhìn đối phương.

Dưới uy thế đáng sợ, Linh Trần Tử bị ép không ngẩng đầu, thực lực Hóa Cảnh sơ kỳ của ông ta, ở trước Lâm Thanh Diện, không có chỗ cho sự phản kháng.

Tôi… tôi trả tiềnLinh Trần Tử nói, quỳ hai chân dưới đất, sau đó rút một tấm thẻ ngân hàng màu vàng kim ra.

Ông ta sở hữu tấm thẻ vàng này đủ để cho thấy mấy năm nay ông ta kiếm được rất nhiều tiền, chắc cũng đều là tiền kiếm từ những việc làm bất nghĩa.

Lâm Thanh Diện đưa thẻ cho giám đốc ngân hàng vừa nãy, anh sắp xếp để ông ta phân phát tiền cho mọi người.

Sau đó, Lâm Thanh Diện bảo mọi người ra vê, dù sao trong thời khắc phi thường này nên ít người thì hơn.

Đám đông giải tán, nơi đây lại yên tĩnh trở lại.

Biểu ngữ HÀNH Y CỨU NGƯỜIđã bị giãẫm nát từ lâu, Linh Trần Tử quỳ dưới đất, nước mắt lại lưng tròng.

Bây giờ Lâm Thanh Diện đã có lý do để tin rằng đây là cảm xúc thực sự của ông ta.

Hết rồi, kết thúc rồi, tất cả của cải tích luỹ bấy lâu nay đều không còn nữa.

Lâm Thanh Diện chế nhạo, anh không hề thương xót loại người lừa đời lấy tiếng này.

Cho dù viên thuốc này của tôi được làm từ mật ong và bột mỳ thì sao? Ít nhất sau khi uống vào, người ta không bị làm sao, tốt hơn những loại thuốc giả kia nhiềuLinh Trần Tử nói xong thì đứng dậy.

Lâm Thanh Diện, không phải cậu từ Kinh Đô tới đây chỉ để vạch trần tôi thôi đấy chứ? Tôi đắc tội cậu chỗ nào rồi? Linh Trần Tử hỏi.

Ha ha, từ Kinh Đô tới đây chỉ để vạch trần ông? Ông cũng tự đề cao bản thân quá rồi đấy!Lâm Thanh Diện nhìn ông ta, thầm nói người này bị hâm à.

Tôi thấy thực lực của ông cũng không tồi, nhưng lại giở mánh khoé này, ông đúng là sự xấu hổ của giới tu luyện Lâm Thanh Diện nói tiếp.

Nếu không phải tôi học nghệ không tốt thì sao lại xảy ra chuyện này, cậu nghĩ mà xem? Linh Trần Tử nói.

Học nghệ không tốt?Lâm Thanh Diện nghe vậy thì hơi ngạc nhiên: Rõ ràng đã ở thực lực Hóa Cảnh rồi, đủ để cho ông có chỗ đứng ở nước €, sao ông lại phải làm chuyện này?Thực lực Hóa Cảnh thì có là gì!Linh Trần Tử gào lên.

Cái gì?Lâm Thanh Diện sửng sốt, anh cũng là Đỉnh phong Hóa Cảnh, thế nhưng ông lão này lại nói như vậy.

Vốn dĩ là vậy còn gì, so với nhà luyện đan thì thực lực Hóa Cảnh có là gì? Linh Trần Tử lại nói.

Nhà luyện đan?Lâm Thanh Diện khế cau mày, qua những lời Lý Mộ Bạch nói lúc trước, anh cũng đã biết đôi điều về các nhà luyện đan.

Theo tôi biết, ở nước C hiện nay, tài nghệ luyện đan của Dược Thần Cốc là có một không hai, nói như ông thì bọn họ còn mạnh hơn của cường giả Hóa Cảnh? Lâm Thanh Diện hỏi.

Dược Thần Cốc? Ha ha, những người ở bên đó chỉ là những nhà luyện đan cấp thấp nhất thôi, nhà luyện đan thực sự đều ở trong Công hội Luyện kim: Công hội Luyện kim? Lâm Thanh Diện lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.

Đúng vậy, chỉ cần là nhà luyện kim được đào tạo từ Công hội Luyện kim thì ai cũng lợi hại hơn Cốc chủ Dược Thần Cốc nhiều Linh Trần Tử nói.

Tôi nghi ngờ ông nói khoác!Lâm Thanh Diện khinh thường nói: Nếu người của Công hội luyện kim lợi hại như vậy thì sao họ không làm được Cốc chủ của Dược Thần Cốc?Cậu nói gì? Họ không làm được Cốc chủ?Linh Trần Tử cười khẽ: Đó là vì họ không thèmKhông thèm?Đúng vậy! Linh Trần Tử gật đầu: Người trong Công hội Luyện kim chỉ cần chế được một viên đan dược đã là thần dược mà những người tu luyện đổ xô tới, dễ dàng kiếm được vài tỷ, sao phải nhốt mình trong cốc chứ? Nhàm chán!Nói đến đây, Linh Trần Tử như tìm lại được hứng thú: Lấy tôi làm ví dụ đi, mặc dù vì học nghệ của tôi kém nên bị Công hội Luyện kim đuổi đi, nhưng nếu bảo tôi làm Cốc chủ Dược Thần Cốc, tôi cũng không làm, tôi thà kinh doanh nhỏ, kiếm được ít tiền, hưởng thụ cuộc sống, tự do tự tạiÔng gọi việc ông làm là kinh doanh? Lâm Thanh Diện phẫn nội bước lên một bước, túm lấy cổ áo ông 1a.

Ặc… lỡ lời, lỡ lờiLinh Trần Tử vội vàng nói: Nhưng những lời tôi nói đều là thật, chỉ cần người được Công hội Luyện kim huấn luyện ra đều có thiên phú luyện đan cực cao.

Lâm Thanh Diện, tôi không bốc phét đâu, mặc dù khả năng tu luyện của cậu đứng nhất trong giới, nhưng nói về luyện đan, cậu không bằng lão đạo đâuNói đến đây, ông ta có vẻ hơi đắc Công hội Luyện kiml Lâm Thanh Diện thầm nghĩ, có thời gian anh cũng muốn quan sát một phen.

Nhưng bây giờ…Lâm Thanh Diện đột nhiên đưa tay, một tay bóp cằm Linh Trần Tử, tay còn lại nhét Cố Bản Hoàn vào miệng đối phương.

Cậu làm gì vậy.

.

Linh Trân Tử hỏi.

Thuốc ông làm thì ông tự uống, đây coi như sự trừng phạt dành cho ông! Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.

Trừng phạt? Linh Trần Tử cười nói: Sao có thể? Thuốc làm từ mật ong và bột mỳ, uống vào có thể làm sao được…Đột nhiên, Linh Trần Tử cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí nóng đang chuyển động, sau đó tấn công vào bụng dưới ông ta.

Bụng dưới chợt đau không chịu được.

Ôi… Lâm Thanh Diện, cậu… cậu đã làm gì? Linh Trần Tử ôm bụng đau đớn nói.

Lâm Thanh Diện cười nhẹ: Không có gì, tôi chỉ hoà chút hồn lực vào trong viên thuốc của ông thôi, một tháng này e là ông phải sống trong nhà vệ sinh rồiCậu… cậu… tôi không nói với cậu nữa, không nhịn được nữa rồi!Nói xong lão đạo cắn răng chịu đựng, nhanh chóng chạy khỏi đây, tìm một góc không người để giải quyết.

Tiêu chảy một tháng là hình phạt rất nặng với Linh Trần Tử, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không chịu nổi, nhưng là một cao thủ Hóa Cảnh, Linh Trần Tử vẫn có thể giữ được mạng mình.

Trời đã tối, trên đường không một bóng người.

Khách sạn Song Mộc.

Lâm Thanh Diện đi về phía chiếc xe đang đậu bên đường.

Nếu khách sạn Song Mộc cũng đóng cửa thì e là tối nay anh sẽ phải ngủ trong xe một đêm.

Ngay khi Lâm Thanh Diện định mở cửa xe thì anh chợt nhận thấy có người phía sau đang đi về phía mình.

Anh quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông mặc vest đen đi tới.

Anh là ai? Lâm Thanh Diện hỏi người đàn ông lạ mặt.

Chào anh Lâm!Người đàn ông cung kính gật đầu nói: Cô chủ nhà chúng tôi đã đợi rất lâu rồi, mời anh đi theo tôi ôn lại chuyện cũCô chủ của anh?Lâm Thanh Diện hơi nghi ngờ, tuy rằng lần trước anh đã từng đến thị trấn này, nhưng anh cũng không gặp người quen nào ở đây mà?Chẳng lẽ cô gái này là người phụ trách Quan Lĩnh ở thị trấn nhỏ này?Lâm Thanh Diện thầm nghĩ, nhưng rôi nhanh chóng phủ định.

Lân này trước khi đến Dược Thần Cốc, anh không nói với ba, vì vậy sẽ không ai biết.

Cô chủ các anh là ai? Tại sao lại bảo tôi đến đó?Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói, bây giờ anh không cân phải nhìn sắc mặt bất kỳ ai nữa.

Người đàn ông mặc đồ đen xấu hổ: Anh Lâm, cô chủ chúng tôi nói nếu anh không đến thì cô ấy sẽ hận anh cả đời.

’ Hả?Bây giờ Lâm Thanh Diện hoàn toàn không hiểu gì nữa rồi.

Anh Lâm, tôi biết thực lực của anh rất mạnh, chúng tôi không phải đối thủ của anh, xin đừng làm khó chúng tôi.

Người đàn ông áo đen nói.

Lâm Thanh Diện nhún vai, thấy đối phương không có ác ý nên anh đồng ý.

Vậy được rồi, tôi đi với anhQuảng trường thứ ba, khách sạn Song Mộc.

Cô chủ các anh ở đây? Lâm Thanh Diện hỏi.

Anh vốn định tới khách sạn này, bây giờ thì tốt rồi, xem ra còn có người quen đợi anh ở đây.

Anh Lâm, mời anh theo tôi vào.

Nói xong người đàn ông mặc đồ đen dẫn Lâm Thanh Diện vào trong.

Vừa vào đại sảnh, nhóm Lâm Thanh Diện nghe thấy một đôi nam nữ đang cãi nhau với nhân viên bảo vệ ở sảnh.

Anh Lâm, mời anh ngồi xuống sofa, lát nữa tôi sẽ đưa anh đi gặp cô chủNgười đàn ông nói.

Cứ tự nhiên.

Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.

Người đàn ông mặc đồ đen vội đi về phía đôi nam nữ.

Tiểu Lý, có chuyện gì vậy?Người đàn ông mặc đồ đen hỏi nhân viên bảo vệ.

Giám đốc Tảo Điền, hai người này nhất quyết đòi vào khách sạn chúng ta, nhưng bây giờ đang là thời kỳ bất thường, ông chủ dặn mỗi ngày chỉ nhận hai mươi phòng, hôm nay đã hết phòng rồi ạ Nhân viên bảo vệ uất ức nói.

Tảo Điền gật đầu: Tôi biết rồi, mặt cậu sao vậy?Tôi không cho họ vào, người đàn ông kia bèn tát tôi Nhân viên bảo vệ hơi tủi thân.

Được rồi, ở đây hết việc của cậu rôi, cậu làm tốt lắm, về phòng nghỉ ngơi trước điSau khi bảo vệ đi, Tảo Điền tới trước mặt hai người kia.

Không biết vừa nãy bảo vệ chúng tôi đã nói rõ cho hai vị chưa?Nếu chưa rõ thì tôi nói lại lân nữa, chỉ tiêu hôm nay đã hết, mời hai vị vê choTảo Điền nói.

Mẹ nó, có biết ông là ai không mà dám nói với ông như vậy? Người đàn ông lớn tiếng nói, vẻ mặt kiêu ngạo.

Không biết Tảo Điền nói đúng sự thật.

Ông là Trương Đông, được thị trấn các anh mời tới khảo sát đầu tư, ai biết lân này đến lại gặp phải chuyện này, thật xui xẻoNgười đàn ông nói xong thì nhổ nướt bọt.

Nếu anh thấy xui xẻo thì có thể lập tức rời đi Tảo Điền tiếp lời người kia.

Anh có thân phận gì mà dám nói với ông chủ Trương như thế? Người phụ nữ bên cạnh gã cũng nhảy lên.

Nói cho anh biết, ông chủ chúng tôi tới chỗ các anh đầu tư vào dự án trị giá ba nghìn tỷ đấy, anh có thể chậm trễ được à?Tảo Điền nghe xong vẫn ung dung: Thưa anh, mời anh chị về cho, chỗ chúng tôi kín rồiFuck, thật là cứng đầu Trương Đông la lớn: Nếu đã đầy thì tôi chỉ cho anh một cách, đó là đuổi khách một phòng đi!Ông chủ Trương thật thông minh, cách này rất hayNgười phụ nữ vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tảo Điền: Nghe thấy chưa hả? Còn không mau đuổi người, cho chúng tôi vào phòng nghỉ ngơiXin lỗi hai vị, mỗi vị khách trong khách sạn chúng tôi đều được đối xử như nhau, tôi không làm được việc đuổi khách Tảo Điền đáp.

Anh có ngốc không hả?Trương Đông nghe thế thì cả giận, vừa chửi vừa đi vào trong: Anh không đuổi thì tôi đuổi!Thưa anh, anh không được vào!Tảo Điền hấp tấp chặn trước mặt Trương Đông.

Má nó, dám chặn được ông đây, tìm chết àINói xong gã đưa tay lên định tát Tảo Điền.

Đột nhiên, một bàn tay đưa ra giữa không trung, nắm lấy cổ tay Trương Đông.

Lâm Thanh Diện vốn đang ngồi trên sofa, giờ đã xuất hiện ở đây vào lúc này.

Mày là ai? Bỏ tay ra! Trương Đông cau mày hỏi.

Loài chó như anh cũng xứng biết tên tôi? Lâm Thanh Diện tức giận, anh nhấc chân lên đạp đối phương.

Giết người rồi!Giọng hét the thé của người phụ nữ bên cạnh vang lên, sức mạnh xuyên thấu của giọng nói này không đi hát thì hơi phí.

Ông chủ Trương, ông chủ Trương, anh không sao chứ?Người phụ nữ vội vàng đến gần rồi đỡ Trương Đông dậy.

Con mẹ nó, đau chết đi đượcTrương Đông đau đớn nhăn mặt, trên cái bụng tròn trịa hiện rõ dấu chân, làn da đã tím tái.

Thằng nhãi, mày từ đâu chui ra hả? Mày biết tao là ai không? Trương Đông vòng tay qua eo người phụ nữ, gắng gượng đứng dậy.

Tôi không quan tâm anh là aiLâm Thanh Diện thậm chí còn không thèm nhìn gã, anh quay sang nói với Tảo Điền: Có cần tôi giúp mọi người ném hai người họ ra ngoài không?Cảm ơn anh Lâm ra tay Tảo Điền nói.

Trách nhiệm công việc khiến Tảo Điền không thể dễ dàng ra tay với người khác, nếu không với sức trẻ và sức lực của mình, anh rất dễ khuất phục Trương Đông.

Ngay sau đó, Tảo Điền nói với Trương Đông: Thưa anh, mời hai người rời khỏi đây điMẹ nó, đá tao một cái mà còn muốn tao rời đi, mơ à?Trương Đông hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, nhưng lại không dám làm gì anh.

Vẫn chưa đi? Tôi không ngại đạp thêm phát nữa đâu Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Được, nhân viên của khách sạn các người đánh khách, tôi sẽ vạch trần sự thật này! Trương Đông nói.

Đúng, phải vạch trần chúng Người phụ nữ bên cạnh cũng phụ hoạ.

Tảo Điền nhìn đối phương rồi tiến lên một bước: Hai người hiểu lầm rồi, anh Lâm không phải nhân viên khách sạn chúng tôi, ngược lại, anh ấy là khách quý nhất của chúng tôi hôm nay!Khách quý nhất?Trương Đông lặp lại, sau đó cân nhắc cận thận rồi nhảy dựng lên: Mày lừa tao! Chẳng phải vừa nấy mày nói chỉ tiêu hôm nay đã hết ư? Tao tận mắt nhìn thấy anh ta vào khách sạn này sau taolĐúng thế, sao anh ta vào được mà chúng tôi lại không được? Nữ thư ký cũng gân cổ lên hét.

Anh Lâm khác với hai người, anh ấy được cô chủ chúng tôi đích thân mời tới Tảo Điền nói thật.

Cô chủ cái rắm gì, rõ ràng là phân biệt đối xử!Trương Đông nói xong thì khinh thường nhìn Lâm Thanh Diện: Không phải nói mỗi ngày chỉ sắp xếp hai mươi phòng sao? Tôi muốn xem, nếu các người cho anh ta một phòng riêng thì tôi sẽ vạch trần cho mọi người thấy khách sạn Song Mộc của các người chỉ biết lừa gạt, ức hiếp người quá đáng!Đúng thế, ông chủ Trương, anh nói đúng, chúng ta phải ở đây chờ xemNữ thư ký tức giận nói.

Nghe xong lời này, Lâm Thanh Diện cau mày, quay đầu nhìn Tảo Điền: Nếu là vậy thì tôi đi trước, ngủ trong xe một đêm cũng không thành vấn đề, để anh đỡ phải khó xửKhông được, anh Lâm, nếu bây giờ anh đi thì chắc chắn cô chủ sẽ không tha cho tôi Tảo Điền lật đật nói.

Sau đó anh ấy nhìn hai người Trương Đông: Mọi người yên tâm, trước nay khách sạn chúng tôi vẫn luôn giữ uy tín, một ngày hai mươi phòng là hai mươi phòng, sẽ không thêm phòngVậy tôi muốn xem xem mấy người làm thế nào? Hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích thì ông đây không đi! Trương Đông khinh miệt nói.

Tảo Điền tới trước mặt Trương Đông rồi trầm giọng nói: Anh Lâm tối nay sẽ ở phòng của cô chủ chúng tôi!Hả?Lâm Thanh Diện nghe thấy câu này cũng sững sờ mất hai giây.

Ở cùng phòng với cô chủ? Cô chủ này là ai?Ở cùng phòng cô chủ các anh?Ha ha, tôi hiểu rồi, thì ra anh ta là vịt cô chủ các anh nuôi Trương Đông khinh thường.

Lâm Thanh Diện hơi nhíu mày: Giữ cái miệng cho sạch.

Không phải sao? Tôi đoán cô chủ chắc chắn là một người xấu đau xấu đớn, nếu không tại sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện? Trương Đông nói.

Đúng, chắc chăn là xấu đau xấu đớn nên mới tìm tên nhãi này để nuôi bên mình Nữ thư ký cũng hùa theo.

Không đợi Lâm Thanh Diện nổi giận, Tảo Điền đã xông lên: Mày dám sỉ nhục cô chủ tao?Fuck, chỉ một khách sạn nhỏ thôi mà, nếu ông đây có hứng thì mở mười cái cũng không khó.

Trương Đông xem thường nói.

Chỉ một khách sạn ở trấn nhỏ thôi, Trương Đông không nghĩ sẽ có gì đặc biệt, cũng không coi chủ nhân khách sạn này ra gì.

Đúng thế, ông chủ Trương của chúng tôi nằm trong danh sách những người giàu có của nước C, một khách sạn quèn thôi có gì mà khoe.

Nữ thư ký khinh bỉ.

Danh sách những người giàu có?Lâm Thanh Diện ở bên cạnh mỉm cười khẽ: Xin hỏi ông chủ Trương xếp thứ bao nhiêu trong danh sách đó?Không nhiều, hơn bốn trăm, giá trị tài sản hơn 3.

tỷ thôi, nhưng cũng đã là mức mà người như anh cả đời cũng không thể đạt tới Trương Đông cao ngạo trả lời.

Xếp thứ hơn bốn trăm mà đã kiêu ngạo như vậy?Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Sao, nghe mày nói có vẻ rất xem thường người có tên trong danh sách nhỉ? Trương Đông bật cười.

Nữ thư ký chế nhạo: Trông anh ta thế này, chắc còn chẳng biết danh sách nhà giàu là gì.

Lâm Thanh Diện không giận mà còn cười, chỉ nói đơn giản: Tôi cũng để ý danh sách nhà giàu lắm, nhưng hẳn là xếp hạng cao hơn anh một chútHa ha, người trẻ tuổi bây giờ huênh hoang thật, bỗc phét không cần phải suy nghĩ Trương Đông khinh thường.

Gã quan sát Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới, thấy mặc dù quân áo Lâm Thanh Diện khá đẹp nhưng không phải hàng đắt tiền, hơn nữa anh mới chỉ ngoài hai mươi, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

Lâm Thanh Diện hờ hững nhìn đối phương: Bốc phét, còn không cân suy nghĩ?Hả? Trương Đông nhất thời nghẹn họng không nói nên lời, dường như lời Lâm Thanh Diện nói cũng không có gì sai.

Xuỳ, bớt nói nhảm, có bản lĩnh thì cho chúng tôi xem đi Nữ thư ký ở bên cạnh nói, cô ta cũng nghĩ người thanh niên trước mặt đang khoác lác.

Lâm Thanh Diện, Kinh ĐôLâm Thanh Diện chỉ nói năm chữ đơn giản.

Mắt Trương Đông trợn to, không thể tin được.

Nhà họ Lâm ở Kinh Đô, đây là cái tên vang danh khắp nước C này.

Người làm ăn như Trương Đông, chắc chắn sẽ biết.

Cái gì mà Lâm Thanh Diện ở Kinh Đô, nói phét giỏi đấy!Nữ thư ký khinh thường.

Chát!Một tiếng tát giòn tan.

Trương Đông phẫn nộ nói: Không biết gì thì đừng có nói, anh ta là Lâm Thanh Diện đấy!Nữ thư ký sững sờ, dù sao trước kia cô ta cũng là một mỹ nhân, vì có sắc đẹp nên mới được Trương Đông để ý.

Vì vậy cô ta không hiểu biết nhiều về chuyện trên thương trường.

Thế nào? Chẳng lẽ tôi nói sai?Anh xếp thứ hơn bốn trăm trong bảng những người giàu có, lẽ nào nhà họ Lâm ở Kinh Đô lại hơn cả anh? Nữ thư ký ôm mặt bị tát xưng vù hỏi.

Đương nhiên là hơn rồi! Trương Đông đáp: Tôi trong mắt nhà họ Lâm còn chẳng bằng con kiến, họ… là người đứng đầu trong bảng xếp hạng! Trương Đông nói lớn.

Cái gì? Đứng đầu?Nữ thư ký không thể tin được.

Anh… anh Lâm, tôi mắt chó không thấy Thái Sơn, anh rộng lượng hãy tha thứ cho tôi Trương Đông lập tức nói.

Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói: Không sao, anh không biết tôi, tôi cũng không trách anh, nhưng vừa anh đánh người là anh không đúngAnh dạy phải, tôi đáng chết, tôi nhận sai, tôi sẽ đền 900 triệu cho nhân viên bảo vệ vừa nãy, anh thấy đã đủ chưa? Trương Đông nói ngay, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Hôm nay ra ngoài có vẻ không may, không ngờ lại đắc tội Lâm Thanh Diện.

Nếu thái độ nhận lỗi của mình không tốt, Lâm Thanh Diện có thể khiến mình khuynh gia bại sản trong vòng một phút.

Anh thấy sao? Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn gã.

Tôi… tôi cũng không biếtTrương Đông cắn răng nhỏ giọng nói.

Một cái tát 900 triệu đã là nhiều rồi!Vừa nấy anh đánh nhân viên đó, mất tiền công làm việc, tiền bồi bổ, tiền tổn hại tinh thần, tôi nghĩ cũng gần 3 tỷ, hơn nữa vừa nấy anh làm ầm ï ở đây, quấy rầy sự yên tĩnh của khách sạn này.

Bỏ 3 tỷ 9 ra để bồi thường, anh thấy có quá đáng không?Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói.

Cái gì? Bỏ 3 tỷ 92Trương Đông đau lòng, tát một cái mất 3 tỷ 9, đây chắc chắn là thương vụ tồi tệ nhất mà gã từng làm.

Có vấn đề gì không?Lâm Thanh Diện lạnh giọng hỏi.

Không ạ, cứ làm theo lời anh Lâm nói đi ạ Trương Đông vội nói.

Gã lấy thẻ ngân hàng ra chuyển cho Tảo Điền 3 tỷ 9.

Được rồi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa, hai người mau cút đi cho tôi.

Lâm Thanh Diện nói xong thì quay người, lười phải nhìn họ thêm.

Trương Đông gật đầu đồng ý, kéo nữ thư ký đi ra cửa.

Đúng lúc này, trên lầu có tiếng bước chân.

Đợi đãiMột giọng nữ vang lên.

Trương Đông và nữ thư ký cùng nhìn lại.

Trên cầu thang, một người phụ nữ trẻ đang nhìn về phía họ.

Sao trên đời lại có cô gái đẹp như vậy?Trương Đông thầm nghĩ.

So với người phụ nữ trên cầu thang, nữ thư ký bên cạnh gã chỉ là cặn bã.

Lâm Thanh Diện cũng ngước lên nhìn người con gái trên cầu thang, khoé miệng anh bất giác nở nụ cười.

Lương Cung Nhạn Sương, thì ra là côLương Cung Nhạn Sương từ trên cầu thang bước xuống, cô ta chỉ nhìn một mình Lâm Thanh Diện.

Chờ đợi đã lâu, bây giờ người đàn ông này đã đứng trước mặt mình.

Lương Cung Nhạn Sương đè nén cảm xúc của mình, lạnh lùng nhìn đám người Triệu Dung: Vừa nãy các người nói ai xấu đau xấu đớn?Lâm Thanh Diện thầm cười trong lòng.

Quả nhiên phụ nữ vẫn luôn quan tâm nhất đến việc người khác đánh giá ngoại hình của mình như thế nào, chưa kể Lương Cung Nhạn Sương còn lại một mỹ nữ!Gô là? Trương Đông hỏi.

Tôi là bà chủ của khách sạn này, Lương Cung Nhạn SươngLương Cung Nhạn Sương?Trương Đông nghe thấy cái tên này thì hít vào một hơi khí lạnh.

Chậc, không phải chỉ là người của đảo quốc thôi sao, có gì mà đắc ý chứ? Nữ thư ký khinh thường.

Nhìn thấy Lương Cung Nhạn Sương dù là ngoại hình hay khí chất đều hơn mình rất nhiều, đương nhiên trong lòng nữ thư ký sẽ có ý thù địch, thầm nói không đắc tội được với Lâm Thanh Diện thì chẳng nhẽ mình còn không đắc tội nổi bà chủ khách sạn này?Chát!Trương Đông lại tát nữ thư ký một phát nữa.

Cô ta hoàn toàn sững sờ.

Mẹ nó, ông đây sao lại kiếm một thư ký như cô, từ lúc nhà họ Thượng Sam lụi tàn, gia tộc Lương Cung đã là gia tộc lớn nhất Đảo Quốc, cô biết cái giống gì! Trương Đông lớn tiếng măng mỏ.

Cái gì? Gia tộc đứng đâu Đảo Quốc? Nữ thư ký hoàn toàn sững sờ.

Hôm nay sao vậy nhỉ, một bên là gia tộc lớn nhất Hoa Hạ, một bên là gia tộc lớn nhất Đảo Quốc, cô ta đã làm mích lòng cả rồi.

Mau xin lỗi vị tiểu thư Lương Cung này! Trương Đông nói.

Nữ thư ký cúi đầu: Tôi… tôi sai rồi, tôi không biết cô là tiểu thư Miyamoto, sau này tôi sẽ không dám nữaLương Cung Nhạn Sương mất kiên nhẫn, nói: Nếu không phải Lâm Thanh Diện ở sảnh lớn, tôi cũng chẳng buôn gặp mấy người.

Có điều, trước đó các người đã xúc phạm tôi, vậy tất nhiên phải trả giáNói xong, Lương Cung Nhạn Sương lập tức gọi một cuộc điện thoại: Trưởng thôn Phương, tôi là Lương Cung Nhạn Sương, nghe nói thôn ta mời người đến đầu tư nhỉĐâu dây bên kia vang lên giọng đàn ông trung niên: Hoá ra là cô Lương Cung, thật không ngờ cô lại gọi điện cho tôi, chuyện cô nói đúng là có thật, chúng tôi đã mời ông chủ Trương đến đầu tư, chắc hai bữa nay đã đến rồiHạng mục này đầu tư khoảng bao nhiêu? Lương Cung Nhạn Sương hỏi.

Ước chừng ba nghìn tỷ đấyTrưởng thôn Phương nói.

Ba nghìn tỷ? Cũng chẳng bao nhiêu.

Lương Cung Nhạn Sương cười, nói: Trưởng thôn Phương, tôi sẽ nhận hạng mục này, bốn nghìn năm trăm tỷ, tiên mặt!Cô Lương Cung Nhạn Sương, cô… cô nói thật sao? Vậy thì thật tốt quá, tôi sẽ từ chối ông chủ TrươngĐược, chuyện này cứ quyết vậy nhé, ngày mai bốn nghìn năm trăm tỷ sẽ được chuyển đếnNói xong, Lương Cung Nhạn Sương lập tức cúp máy.

Trương Đông và nữ thư ký chết lặng, chỉ vì hôm nay làm ra chuyện như vậy mà hạng mục này đã lập tức tan thành mây khói.

Bây giờ các người đi được rồi, tôi không hy vọng lại trông thấy các người nữa!Lương Cung Nhạn Sương nói xong, không buồn nhìn hai người họ.

Chỉ xoay đầu cười với Lâm Thanh Diện đang ở một bên.

Đói rôi đúng không, mau lên lâu thôi, tôi đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, anh không biết là tôi có nhiêu chuyện hay muốn kể cho anh thế nào đâuNói xong, cô ta lập tức tiến lên, khoác tay Lâm Thanh Diện, rồi lên lầu.

Trương Đông ở bên sững sờ.

Vừa nãy còn là một Lương Cung Nhạn Sương lạnh lùng, vậy mà lại dịu dàng như nước đối với Lâm Thanh Diện.

Quả nhiên, khác biệt giữa người với người lớn thật.

Được rồi, Nhạn Sương, cô có thể bỏ tay xuống rôi đóĐến cửa phòng ở tâng cao nhất, Lâm Thanh Diện gỡ tay của đổi phương khỏi người anh.

Sao nào, có vậy cũng không được sao? Lương Cung Nhạn Sương nói, có vẻ đáng thương.

Cô cũng biết đấy, tôi…Tôi biết, anh đã có vợ, có thể đừng nhắc lại nữa khôngNói xong, Lương Cung Nhạn Sương nhanh chóng mở cửa phòng.

Các món ăn hấp dẫn được đặt trên một bàn ăn kiểu Tây cầu kỳ, vừa nhìn là biết dụng tâm chuẩn bị.

Hiện giờ là khoảng thời gian đặc biệt, những nguyên liệu này đều được vận chuyển bằng máy bay từ Đảo Quốc đến, cũng không biết có hợp khẩu vị của anh không Lương Cung Nhạn Sương nói.

Vậy là tốt lắm rồi, cảm ơn nhé, tôi không sành ăn lắm đâu Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng nói, Đúng rồi, trước đây không phải cô ở Đảo Quốc sao? Sao bây giờ lại ở đây, còn nữa, ở đây bị bệnh là thế nào?Lâm Thanh Diện hỏi.

Lương Cung Nhạn Sương cười nói: Lâm Thanh Diện, anh hỏi một lúc nhiều vậy, anh muốn tôi trả lời câu nào trước đây?Vậy cô cứ trả lời từng câu điLâm Thanh Diện cười nói, nhấp một ngụm rượu vang.

Lương Cung Nhạn Sương cũng cầm ly lên, sau đó cười nói: Anh thì hay rồi, lần trước sau khi rời khỏi Đảo Quốc thì vứt tôi lại cho lão Từ, sao nào, cảm thấy tôi và Thượng Sam Tinh Vũ rất phiền phức hả?Làm gì có, tôi nghĩ hai người tài năng thiên phú, nên mới để Từ Thần dẫn dắt hai người Lâm Thanh Diện vội nói, ăn một miếng sushi để chữa ngượng.

Lương Cung Nhạn Sương tươi cười: Bỏ đi, ai bảo tính tình tôi dịu dàng, tha cho anh chuyện lần trước vậy, có điều nói thậ thì tôi phải cảm ơn anh đã để tôi lại học nghề chỗ lão TừThật không? Xem ra gần đây cô đã tiến bộ nhiều rồi hả? Lâm Thanh Diện cười hỏi.

Cũng tạm thôi, đang trong giai đoạn nội tại mà Lương Cung Nhạn Sương nói, vẻ mặt tỏ ý muốn được khen ngợi.

Mấy tháng ngắn ngủi mà đã đến giai đoạn nội kình, là giỏi lắm rồi Lâm Thanh Diện nói như thật.

Tuy nhiên, tài năng thiên bẩm thế này so với anh thực ra còn kém lắm.

Hứ, đương nhiên rồi, không thể so được với quái kiệt như anh, có điều lão Từ cũng đã nói, chỉ cần tôi luyện tập đàng hoàng, chưa đến mấy năm, không chừng có thể vào hóa cảnh Lương Cung Nhạn Sương nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, ban đàu anh cũng nhìn ra tài năng thiên bẩm của Lương Cung Nhạn Sương, nên mới giới thiệu với Từ Thần.

Biết vì sao tôi ở đây không?Lương Cung Nhạn Sương hỏi.

Lâm Thanh Diện nhún vai: Tôi không biết sao cô lại xuất hiện ở đây, thực sự chuyện này rất kỳ lạCòn không phải vì anh saoLương Cung Nhạn Sương bĩu môi nói: Nếu không, tôi sẽ chẳng đến cái thị thôn nhỏ này đợi anhĐợi tôi?Lam Thanh Diện khó tin.

Đúng vậy, ai bảo tôi lưu luyến không quên anh, luôn nhớ anh chứLương Cung Nhạn Sương nói: Sao nào, nghe tôi nói vậy, có phải trong lòng anh mừng thầm không?Haiz, cô càng nói tôi càng không hiểuLâm Thanh Diện vội uống ngụm rượu: Sao cô biết tôi sẽ xuất hiện ở thị thôn nhỏ này, nếu tôi không đến, không phải cô đợi uổng công rồi sao?Từ Thần nói đóTừ Thần? Sao ông ta lại biết được? Lâm Thanh Diện khó hiểu, nói.

Chắc là Quý Trường Thanh nói với ông ta Lương Cung Nhạn Sương nói tiếp: Từ Thần biết tôi ngày đêm nhung nhớ anh, nên nói, anh có thể sẽ về Dược Thần Cốc, vậy nên mới bảo tôi đợi anh ở đâyLâm Thanh Diện cẩn thận ngẫm nghĩ, biết được sơ sơ vì sao Từ Thần lại nắm rõ vậy.

Không cần nói, chắc là mấy hôm trước, sau khi Lý Mộ Bạch về thần điện nói việc này cho Lâm Thanh Diện, Quý Trường Thanh đã nói lại cho Từ Thần.

Sau khi tôi đến đây, đã ưng cái khách sạn này, nên lập tức mua lại để chờ anh Lương Cung Nhạn Sương nói.

Ba cây chụm lại nên hòn núi cao, lúc này xem như Lâm Thanh Diện mới hiểu rõ toàn bộ.

Không ngờ, Lương Cung Nhạn Sương lại đối với anh sâu đậm thế này.

Có điều Lâm Thanh Diện đã hạ quyết tâm, đời này nhất định không phản bội Hứa Bích Hoài.

Chỉ có thể nói, Lương Cung Nhạn Sương đã chậm chân rồi.

Vậy, bệnh dịch lần này, cô đã biết gì chưa? Lâm Thanh Diện chuyển chủ đề: Lần trước khi tôi đến đây, chỗ này không như bây giờNói đến đây, Lương Cung Nhạn Sương cũng cau mày: Bệnh dịch lần này rất kỳ lạ, nghe nói mấy hôm trước đột nhiên bùng phát, hơn nữa còn lây lan nhanh, tôi luôn nghi ngờ…Nghi ngờ điều gì? Lâm Thanh Diện hỏi.

Tôi nghi ngờ, trận dịch này là do người làm Lương Cung Nhạn Sương nói.

Người làm? Lâm Thanh Diện cau chặt mày, nếu thật sự như vậy, thế thì người này cũng hiểm ác quá rồi.

Thật ra cô nói cũng đúng, nơi này gần Dược Thần Cốc, linh khí dồi dào, theo lý mà nói, nơi đây sẽ không bùng phát dịch bệnh thế này Lâm Thanh Diện nói.

Lương Cung Nhạn Sương gật đầu, sau đó cười nói: Dù sao chuyện này cũng không thuộc trách nhiệm của tôi, tôi chỉ cần đợi được anh thôiLâm Thanh Diện cười bất lực: Nếu cô không đợi được tôi, hoặc là, tôi không hề ở cái thôn này thì sao?Vậy… tôi cứ đợi tiếp thôiLương Cung Nhạn Sương cúi đầu nói, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Lâm Thanh Diện nhìn Lương Cung Nhạn Sương có vẻ xấu hổ trước mặt.

Thật khó tưởng tượng, lần đầu anh gặp cô gái Đảo Quốc này, cô ta đây vẻ kiêu ngạo, còn có mấy bức ảnh nóng bỏng trên điện thoại.

Những điều này đều đối lập với Lương Cung Nhạn Sương hiện tại.

Theo Lâm Thanh Diện, tất cả mọi thay đổi bắt đầu từ khi anh bị Công Tôn Thắng đánh trọng thương, hai người lưu lạc đến nhà một ngư dân.

Khoảng thời gian đó, có thể nói Lương Cung Nhạn Sương thay tâm đổi tính, săn sóc Lâm Thanh Diện hết lòng hết dạ, ngay chính Lâm Thanh Diện cũng cảm động vì cô gái này.

Nếu… lúc đầu người anh gặp trước là cô ta, có lẽ…Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Diện cũng giật mình.

Anh vội lấy tấm hình lúc sắp đi, Hứa Bích Hoài đã đưa cho mình ra.

Nhìn thấy Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc trong hình, Lâm Thanh Diện bất giác mỉm cười.

Đây là gì vậy, cho tôi xem nào.

Lương Cung Nhạn Sương hỏi.

Lâm Thanh Diện nhìn hai mẹ con trong hình, cười nói: Đây là hình Bích Hoài và con gái tôiVừa nói xong, chợt cảm nhận được một làn hương thoáng qua mũi.

Lâm Thanh Diện vội xoay đầu, suyt chút hộc máu.

Không biết từ khi nào, Lương Cung Nhạn Sương đã đứng sau Lâm Thanh Diện.

Lúc này, tư thế cô ta hơi mập mờ, khom người, chỗ khiêu khích người ta kia như có như không cọ vào vai Lâm Thanh Diện, gò má chỉ cách Lâm Thanh Diện không tới vài phân.

Nếu không phải Lâm Thanh Diện phản xạ nhanh, thì cái xoay đầu vừa nãy e là sẽ hôn ngay chóc.

Cô định… Lâm Thanh Diện mau chóng tránh sang bên.

Thật là một cô gái đáng yêu.

Lương Cung Nhạn Sương nhìn tấm hình trong tay Lâm Thanh Diện, trong mắt cô ta đây thích thú, đồng thời cũng xen chút ghen ty.

Có thể cho tôi xem chút không?Lương Cung Nhạn Sương hỏi.

Nói xong, cô ta đã duỗi tay ra, định giật tấm hình trong tay Lâm Thanh Diện.

Phản xạ của Lâm Thanh Diện nhanh cỡ nào, anh thuận thế cất đi, hoàn toàn tránh thoát.

Trong mắt anh có vẻ phiền chán, đương nhiên, anh rất không vừa ý với hành động này của Lương Cung Nhạn Sương.

Sao chứ, xem chút cũng không được hả? Lương Cung Nhạn Sương hỏi.

Cô ta bĩu môi, nhìn có vẻ tủi thân.

Lân này tôi ra ngoài, đây là vật quan trọng nhất với tôi, chỉ khi câm trên tay tôi mới an toàn nhất, bất kỳ ai cũng không thể lấy nó đi, xin thứ lỗiLâm Thanh Diện nói với giọng lạnh lùng.

Không ngờ anh nhỏ nhen như vậy, chẳng qua tôi chỉ muốn xem coi Nặc Nặc giống anh nhiều hơn hay giống Hứa Bích Hoài nhiêu hơn thôi Lương Cung Nhạn Sương nói.

Lâm Thanh Diện cẩn thận từng ly từng tí cất tấm hình vào bóp: Xin lỗi.

Tôi đã nói tấm hình này rất quan trọng với tôi, sau này có cơ hội, tôi có thể dẫn cô đi gặp Nặc Nặc, con bé thật sự rất đáng yêu.

Lương Cung Nhạn Sương gật đầu, lặng lẽ đến một bên, uống cạn rượu vang trong ly.

Lâm Thanh Diện, anh biết vì sao tôi thích anh không?Đột nhiên Lương Cung Nhạn Sương hỏi.

Suy nghĩ của cô sao tôi biết được chứLâm Thanh Diện thuận miệng nói.

Lương Cung Nhạn Sương cười khổ: Đương nhiên anh sẽ không hiểu, ban đầu, thực ra tôi định trêu đùa anh, xem coi rốt cuộc anh có gì khác những người đàn ông kia, không ngờ, anh một lòng một dạ với Hứa Bích Hoài, điều này khiến tôi rất kinh ngạc, trước đây tôi đã từng gặp rất nhiều người đàn ông, nhưng không có người nào như anh vậy.

Tôi cũng không biết vì sao, lại đối với anh.

.

Nói đến đây, trong mắt Lương Cung Nhạn Sương lộ vẻ bi ai, có điều, cô ta nhanh chóng mỉm cười.

Bỏ đi, hiện giờ nói những chuyện này cũng vô nghĩa, ít nhất hiện giờ anh đang ở cùng tôi đây, nhỉTình tiết chuyển biến nhanh thế này khiến Lâm Thanh Diện hơi bất lực, vội chuyển chủ đề: Đúng rồi, Thượng Sam Tinh Vũ đâu? Không phải cô ta ở cùng cô sao?Lương Cung Nhạn Sương liếc xéo Lâm Thanh Diện: Sao nào? Một người đẹp như tôi ở bên anh không đủ, còn nhớ đến người khác.

Lúc nãy tôi còn nói anh chung thủy đó?Tôi chỉ tiện miệng hỏi thửLam Thanh Diện trả lời, tự nhủ, dù tôi chung thủy, cũng chỉ chung thủy với mình Bích Hoài.

Được rồi, Tinh Vũ đi làm chút chuyện.

Lát nữa là về tới Lương Cung Nhạn Sương cười, nói.

Làm việc, làm việc gì vậy?Lẽ nào anh thật sự nghĩ là tôi không quan tâm lần dịch bệnh này sao?Lương Cung Nhạn Sương nói: Hai ngày nay tôi đã bảo Tinh Vũ đi điều tra.

Tôi muốn thử xem suy đoán của mình có đúng khôngCô nói, cô hoài nghi có người cố ý lây lan, đúng chứ Lâm Thanh Diện nói.

Lương Cung Nhạn Sương gật đầu, biểu cảm nghiêm túc: Anh… biết công hội luyện kim công hội luyện kim không?Công hội luyện kim?Lâm Thanh Diện nhíu mày, mới hôm nay, anh vừa biết đến tổ chức này từ miệng Linh Trần Tử, không ngờ, Lương Cung Nhạn Sương cũng biết.

Không sai, tôi nghe nói hôm nay anh đã vạch trần âm mưu của Linh Trần Tử, đúng chứ Lương Cung Nhạn Sương hỏi.

Quả nhiên, cái thôn này nhỏ thật, tin tức gì cũng chỉ trong một ngày đã truyền đi cả.

Cô nói, Linh Trần Tử là người của công hội luyện kim? Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: Không thể nào, nếu đúng là vậy, ông ta cũng sẽ không làm thuốc giả lừa ngườiHuống hồ, chính miệng ông ta nói, ông ta đã bị đuổi khỏi công hội luyện kim công hội luyện kim từ lâuLâm Thanh Diện nói.

Nhưng.

.

Lương Cung Nhạn Sương nói tiếp: Ông ta, còn có sư phụSư phụ?Đúng vậy! Lương Cung Nhạn Sương khẳng định: Tuy Linh Trần Tử không phải người của công hội luyện kim, nhưng sư phụ ông ta thì ngược lại: Cô nghỉ ngờ, là sư phụ của ông †a giở trò? Lâm Thanh Diện nhíu mày, nếu đúng là vậy, người sư phụ này của Linh Trần Tử thật đáng chết mà!Vì vậy, hai hôm nay, Tỉnh Vũ cứ điều tra suốt, có điều không biết có tra được gì không Lương Cung Nhạn Sương nói.

Ngay lúc hai người đang trò chuyện, ngoài cửa có tiếng chân nhẹ nhàng.

Lâm Thanh Diện công tử, là anh hả?Cửa phòng mở ra, Lâm Thanh Diện nhìn thấy một cô gái mặt mũi điềm đạm.

Mấy ngày không gặp, Thượng Sam Tinh Vũ đã càng xinh đẹp tuyệt trần hơn, dường như tính cách cũng hoạt bát hơn.

Công tử.

Quả nhiên anh đã đến, rốt cuộc cũng không uổng công Lương Cung tiểu thư chờ đợi, được như ý nguyện rồi Thượng Sam Tinh Vũ nói.

Nét mặt Lương Cung Nhạn Sương phiếm hồng, suyt cô ta: Còn nói tôi nữa, không phải cô cũng vậy sao, mỗi tối trở về đều hỏi Lâm Thanh Diện có đến khôngTâm tư bị vạch trần, Thượng Sam Tinh Vũ cũng hơi ngại ngùng.

Lâm Thanh Diện bất lực lắc đầu, kiểu phiền não vui vẻ này, bản thân anh không có phúc hưởng.

Được rồi, Tinh Vũ, nói chuyện chính trước điLương Cung Nhạn Sương nói: Hôm nay có thu hoạch gì khôngVẫn không có, nhưng cũng không thể nói là công cốcThượng Sam Tinh Vũ nói: Tôi đã biết được, vị sư phụ kia của Linh Trần Tử tên là Trần Minh Thu, gần đây ông ta đúng là có xuất hiện ở thôn chúng ta, có điều, hành tung của ông ta bí mật, dù tôi đã huy động người của khách sạn nhưng vẫn không tìm được ông taThật sao?Lương Cung Nhạn Sương cũng cũng hơi tức tối: Hay là, tôi lập tức điều thêm mấy người từ Đảo Quốc đến nhỉ, dù gì đông người làm việc hiệu quả hơn: Nhưng, hiện giờ là thời điểm đặc biệt, e là người của Đảo Quốc không đến được Thượng Sam Tỉnh Vũ nói.

Thấy hai người khó nghĩ, Lâm Thanh Diện đứng dậy cười cười, đến trước mặt họ.

Chuyện này đã có tôi Lâm Thanh Diện nói.

Công tử, anh có thể làm được sao? Tôi đã điều tra mấy ngày rồi, cái tên Trần Minh Thu này quá gian xảo, ai cũng không biết ông ta ở đâu Thượng Sam Tinh Vũ nói.

Lâm Thanh Diện khẽ cười.

Người khác không biết, lẽ nào đồ đệ của ông ta cũng không biết sao? CHƯƠNG 1216 NGƯỜI TA ĐỢI CHÍNH LÀ HẮN Đồ đệ? Anh nói là Linh Trần Tử? Thượng Sam Linh Vũ bừng tỉnh nọộ.

Sao tôi không nghĩ đến nhỉ, công tử, anh đúng là thông minh thật! Lâm Thanh Diện cười khẽ, trong mắt vụt qua sát khí.

Nếu kẻ tên Trần Minh Thu này, đúng thật đã làm ra chuyện thất đức như vậy, tôi nhất định sẽ không tha cho hắn! Lâm Thanh Diện nói.

Khoan đã.

Lúc này, Lương Cung Nhạn Sương đứng dậy nói: Các người nói nhiều như vậy, vậy tên Linh Trần Tử này ở đâu, các người biết không? Tôi lập tức tìm hắn! Thượng Sam Tinh Vũ nhanh chóng nói.

Không cân đâu Lâm Thanh Diện cười tự tin: Yên tâm, tôi sẽ tìm ra ông ta nhanh thôi Lương Cung Nhạn Sương nhìn Lâm Thanh Diện tự tin ngút trời, nếu đổi lại là người khác, vậy Lương Cung Nhạn Sương nhất định sẽ cho rằng anh ta đang khoác lác.

Nhưng, câu này do Lâm Thanh Diện nói ra, không biết tại sao, trong lòng Lương Cung Nhạn Sương lại tin tưởng vô điều kiện.

Có lẽ, đây gọi là tính cách thu hút! Ra khỏi khách sạn, Lâm Thanh Diện ngước mắt nhìn biển hiệu phía trên.

Song mộc thành lâm*, xem ra, Lương Cung Nhạn Sương vẫn thật tình sâu nghĩa nặng.

*Câu này mang ý:trong tiếng trung, hai chữ mộc ghép thành chữ Lâm, nam chính họ Lâm, ý chỉ Lương cung vẫn luôn yêu nam chính.

Bước chân trên con đường thênh thang, Lâm Thanh Diện nhắm mắt, phát tán thần hồn chỉ lực.

Thực lực Hóa Cảnh đỉnh cao, tuy linh lực không tài nào bao trùm cả thôn này, nhưng, Lâm Thanh Diện tự có cách.

Mới lúc chiều, trong đan dược mà Lâm Thanh Diện cho Linh Trần Tử có chứa chút linh khí của anh.

Mà Lâm Thanh Diện đã thức tỉnh thân hồn, đương nhiên có thể đủ để theo dõi linh khí của bản thân, dù chỉ có một chút khí tức, anh cũng có thể nhanh chóng bắt được.

Mở mắt, khoé môi Lâm Thanh Diện đượm ý cười, đi vê hướng chính mình suy đoán được.

Trong nhà vệ sinh công cộng, Linh Trần Tử cau mày ôm chặt bụng, bước ra.

Bà nội nó, tiêu chảy quá trời.

Thằng oät kia lại đáng gờm thế nhỉ Chưa đi được hai bước, Linh Trần Tử chỉ cảm thấy bụng lại nhộn nhạo, lại bắt đầu lên cơn đau.

Không ổn rồi, không ổn rồi Nói xong, anh ta lại quay vào nhà vệ sinh.

Mười phút sau, Linh Trần Tử lại bước ra.

Đáng chết, thuốc mình chế không có tác dụng, xem ra phải tìm sư phụ, để ông già đó ra tay rồi Nói xong, Linh Trần Tử cúi đầu, đi về trước.

Ui¡ da! Trong màn đêm, Linh Trần Tử đâm sâm vào một người.

Chết tiệt, mẹ nó, kẻ nào không có mắt vậy, muốn chết hả? Linh Trần Tử chửi âm lên.

Ông nói xem, ai muốn chết Trong bóng tối, giọng nói Lâm Thanh Diện lạnh lùng lạ thường.

Ủa… giọng nói này, sao lại quen thế nhỉ? Linh Trần Tử lẩm bẩm, trợn trừng mắt, nhìn người đối diện.

Vừa nhìn rõ, suýt chút ông ta đã đi ra quần.

Sao… sao lại là anh? Linh Trần Tử bị doạ cho vội thoái lui mấy bước, cảnh giác nhìn Lâm Thanh Diện.

Không phải sợ Lâm Thanh Diện giêu cợt: Sao rồi, cảm giác bị tiêu chảy cũng được chứ: Anh, anh muốn làm gì, không phải đã trừng trị tôi rồi sao, lẽ nào, anh còn muốn dạy dỗ tôi? Linh Trân Tử căng thẳng nói.

Ông ta cố gắng gồng cơ hoành, nếu không thật sẽ són ra quần.

Đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi ông, ông có muốn khỏi ngay lập tức không thôi Đương nhiên là muốn Linh Trần Tử tủi thân muốn rơi nước mắt: Cảm giác này thực khó chịu quá: Nếu muốn, vậy ông phải giúp tôi làm việc Lâm Thanh Diện nói.

Việc gì? Linh Trần Tử hỏi, nhìn anh ta có vẻ căng thẳng.

Trần Minh Thu, ông biết ông ta ở đâu không? Lâm Thanh Diện nhìn đối phương, hỏi.

Sao anh lại biết sư phụ tôi? Linh Trần Tử nhíu mày, vô cùng khó hiểu.

Lâm Thanh Diện khẽ cười: Đương nhiên tôi tự có cách, tôi chỉ hỏi ông, ông biết ông ta ở đâu không? BIOI Linh Trần Tử đảo mắt, sau đó nói: Cái lão sư phụ đó ngao du khắp thiên hạ, sao tôi biết ông ta ở đâu chứ? Thật sao? Lâm Thanh Diện nheo mắt nhìn đối phương: Xem ra, tôi vẫn chưa trừng trị ông đủ nhỉ, nói, ông muốn tay trái hay tay phải! Hả? Anh… Linh Trần Tử tốt xấu gì cũng có năng lực Hóa Cảnh, nhưng, trước mặt Lâm Thanh Diện không có tí năng lực để đánh lại.

Cậu Lâm, anh tha cho tôi đi, tôi tốt xấu gì cũng là thầy luyện đan, tuy trình học không tới, nhưng cũng dựa vào hai tay kiếm cơm, nếu bị anh cắt mất một cánh tay, vậy sau này tôi phải làm sao đây? Linh Trần Tử khóc nói.

Chỉ cần nói ra Trần Minh Thu ở đâu, tôi không những sẽ không cắt tay của ông, ngược lại còn khiến ông khỏi chịu nỗi khổ tiêu chảy nữa Lâm Thanh Diện nói.

Sư phụ ở đâu, tôi thật không biết mà Linh Trần Tử nói: Dù anh giết tôi, tôi cũng không biết, cậu Lâm, xin anh đừng làm khó tôi nữa, tôi đã khổ đủ đường rồi Ông thật sự không biết? Lâm Thanh Diện chau mày, nhìn ông ta: Lẽ nào bình thường sư đồ các người không có cách liên lạc sao? Linh Trần Tử gục xuống, lắc đầu: Tôi đã bị đuổi khỏi công hội luyện kim từ lâu, sư phụ đã sớm không thừa nhận tôi, tôi làm gì còn phương thức liên lạc với ông ấy, nếu không, anh nghĩ tôi chịu làm mấy trò gạt người kia hả? Lâm Thanh Diện nhìn tên này, cúi đầu trầm ngâm một lát.

Kỹ thuật diễn xuất cũ rích này, Lâm Thanh Diện ít nhiều vẫn biết một chút.

Lát sau, Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng nói: Xem ra tôi đã hiểu lầm ông, ông đúng là không biết Trần Minh Thu ở đâu: Đúng đó, cậu Lâm, dù anh cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám lừa anh đâu Linh Trần Tử nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu: Được thôi, xem ra kiếm ông cũng vô ích, có điều, sau này nếu anh có tin tức của Trần Minh Thu, nhớ phải nói với tôi trước tiên Nói rồi Lâm Thanh Diện quay người rời đi.

Cậu Lâm đi cẩn thận.

.

Linh Trần Tử ở sau vẫy tay hô đến khi xác định bóng dáng Lâm Thanh Diện đã mất hút khỏi tầm mắt.

Hừ, thằng ngốc, rốt cuộc vẫn nhẹ dạ, nói hú hoạ mà vẫn lừa được anh ta Linh Trần Tử khinh khỉnh nói: Còn kêu mình nói cho hắn hành tung của sư phụ? Nghĩ hay thật! Nói xong, bụng ông ta lại bắt đầu lên cơn đau.

Ui¡ da, không được rồi, mình phải nhanh chóng đi tìm sư phụ, tên Lâm Thanh Diện chết tiệt này, đợi chứng tiêu chảy khỏi rồi, nhất định phải nhờ sư phụ chế một viên độc dược, đầu độc chết hắn! Nói xong, Linh Trần Tử xoay người đi về hướng khác.

Ở rìa thôn nhỏ này, có mấy hộ dân sống rải rác.

Trong một căn nhà rất bình thường, lúc này đèn đuốc sáng trưng.

Một ông lão mắt tam giác đang thưởng thức cao lương mỹ vị bày trên bàn.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, ông lão nhanh chóng trở nên phấn chấn.

Người đẹp, ta đến đây Nói xong, ông lão vội vội vàng vàng đứng dậy, mở cửa.

Sư phụ, người phải cứu conl Linh Trần Tử xuất hiện trước mặt ông lão.

Ông lão mắt tam giác này không phải ai khác, chính là sư phụ của Linh Trần Tử, Trần Minh Thu.

Mẹ nó, thì ra là đồ đáng xấu hổ nhà ngươi, ta còn tưởng là người đẹp mà ta gọi đã đến chứ Trần Minh Thu chán chường nói, quay lại bàn ăn.

Sư phụ, người phải cứu con, chỉ cần người cứu con, sau này, người đẹp người muốn, con sẽ giúp người tìm Linh Trần Tử nói.

Nói đi, lần này lại sao nữa? Trần Minh Thu uống ngụm rượu, nói.

Con… con bị người ta mưu hại, tiêu chảy không ngừng Linh Trần Tử nói: Ngài mau ra tay cứu con với Tiêu chảy? Trần Minh Thu cười nói: Chút chuyện này cũng đến làm phiền ta, nếu bị người khác theo dõi, làm hư chuyện của ta, mẹ nó, ta sẽ giết chết ngươi! Sư phụ yên tâm đi, sẽ không có ai theo đâu Linh Trần Tử nói: Có điều đúng ra thì, để người ở lại đây là thiệt thòi cho người rồi Đúng vậy, có điều lần này người thuê rất lạ, chỉ cần ta giúp ông ấy làm tốt chuyện này, ông ấy sẽ báo đáp ta khá hậu hĩnh, khiến người ta khó lòng từ chối Trần Minh Thu nói.

Vậy… lúc đó người có thể cho đồ đệ hưởng ké một ít không Linh Trân Tử nói rồi rót rượu cho Trần Minh Thu.

Cho người hưởng ké? Trần Minh Thu trừng Linh Trần Tử, nói: Thằng oắt này, hai ngày nay kiếm được khá chứ Haiz, đừng nói nữa, đều do tên Lâm Thanh Diện kia, tiền kiếm được hai ngày nay đều mất hết rồi! Linh Trần Tử đứt ruột đứt gan.

Ngươi nói ai! Lâm Thanh Diện? Trần Minh Thu đột nhiên bật dậy khỏi ghế, ông ta cau mày, sau đó, khoé miệng nở nụ cười xấu xa.

Được lắm, người thuê nói không sai, thằng nhóc này đúng là đã đến rồi, người ông đây đợi chính là hắn! CHƯƠNG 1217: BẬC THẦY LUYỆN ĐAN Sư phụ, ý sư phụ là, người đang đợi Lâm Thanh Diện? Linh Trần Tử hỏi.

Trần Minh Thu gật đầu: Đúng vậy, nhiệm vụ của chủ thuê giao cho ta lân này, chủ yếu nhắm vào Lâm Thanh Diện, không ngờ, tên nhóc đó lại đến thật Thế thì tốt quá rồi Linh Trần Tử nói, trong mắt cũng xẹt qua tia hung ác: Tên nhóc này khiến con thảm hại như vậy, con đã muốn dạy cho hắn một bài học từ lâu rồi.

Nhưng mà trước khi dạy dỗ hắn, sư phụ có thể chữa bệnh tiêu chảy cho con được không? Bệnh này là do tên Lâm Thanh Diện đó gây ra cho con! Linh Trần Tử nói xong, lập tức ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, ông ta thấy trên tay Trần Minh Thu có thêm một viên thuốc.

Đây là.

.

Uống đi, uống xong, bệnh tiêu chảy của con sẽ hết ngay Trần Minh Thu tùy y nói.

Cảm ơn sư phụ đã tặng thuốc! Linh Trần Tử đưa hai tay ra nhận lấy viên thuốc, rồi uống ngay.

Quả nhiên, một lúc sau, ông ta bèn cảm thấy bụng mình ấm hơn, cũng thoải mái hơn nhiều.

Cảm giác khó chịu trước đó hoàn toàn biến mất.

Sư phụ không hổ danh là một trong năm trưởng lão của Công hội luyện kim .

Uống thuốc một cái là khỏi bệnh ngay.

Cho dù là vết thương do cao thủ Hóa Cảnh Đỉnh Phong gây ra cũng có thể dễ dàng hóa giải Linh Trần Tử nịnh nọt, nói.

Chẳng qua là tên nhóc Lâm Thanh Diện đó chỉ dùng một phần linh lực nên mới vậy thôi.

Nếu hắn dùng toàn bộ sức lực, ta cũng gặp phiên phức.

Nhưng mà cũng không đến mức là không có thuốc giải Trần Minh Thu nói.

Sư phụ, người nói xem, chúng ta nên đối phó với tên Lâm Thanh Diện đó như thế nào đây? Linh Trần Tử hỏi.

Tốc độ lan truyền của căn bệnh lân này quả nhiên đã khiến Lâm Thanh Diện chú ý.

Bước tiếp theo chúng ta cân phải làm đó là tiêu diệt hắn.

Cho dù không giết được hẳn thì ít nhất cũng có thể ngăn chặn được hắn.

Đây là chuyện chủ thuê yêu câu ta làm Trần Minh Thu nhìn Linh Trần Tử, nói: Nếu con giúp ta, sau khi chuyện này thành công, ta sẽ cho con sáu mươi tỷ, con thấy thế nào? Sáu mươi tỷ? Linh Trần Tử há hốc miệng.

Mạng của tên Lâm Thanh Diện này quả nhiên đáng giá mà! Chỉ là trong lòng Trần Minh Thu đang âm thâm bật cười.

Chỉ bỏ ra sáu mươi tỷ mà đã có thể giúp ông ta hoàn thành việc lớn.

Phải biết rằng, lần này chủ thuê đã trả cho ông ta sáu trăm tỷ! Được rôi, vì tốc độ lây lan của căn bệnh lần này, nên ta nghĩ với tính cách của Lâm Thanh Diện, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi yên đâu! Ít nhất hắn cũng phải ở lại đây mấy ngày, tranh thủ mấy ngày này, con đi điều tra kỹ vê nơi ở và những người hắn gặp trong một ngày cho ta.

Sau đó, Trần Minh Thu rút một viên đan dược ra: Viên Cửu Chuyển Đan này là sản phẩm do ta làm ra.

Nếu mang ra thị trường chắc chắn cũng đáng giá mấy chục triệu.

Con hãy tìm cơ hội để Lâm Thanh Diện uống nó.

Sau khi nhận lấy viên Cửu Chuyển Đan, Linh Trần Tử gật đầu lia lia.

Chỉ cân tìm được cơ hội ra tay, sáu mươi tỷ đó sẽ thuộc về mình! Có người khi đứng trước lợi ích sẽ lập tức quên hết mọi thứ.

Linh Trần Tử chính là kiểu người như vậy.

Nhắc mới nhớ, cô gái mà ta để ý sao giờ này vẫn chưa đến? Thật khiến người ta mất hứng mà! Trần Minh Thu nói.

Sư phụ đừng sốt ruột quá, nói không chừng cô ấy đang trên đường đến Linh Trần Tử đáp lại.

Đúng lúc này, chuông cổng lại vang lên.

Lần này nhất định là cô ấy! Trần Minh Thu híp đôi mắt hình tam giác, nhìn về phía cổng.

Để con đi mở cổng! Linh Trần Tử vồn vã nói, rồi lập tức đi ra mở cổng.

Cổng vừa được mở ra, Linh Trần Tử chợt ngồi bịch xuống đất, ánh mắt toát lên vẻ kinh sợ, giống như nhìn thấy quỷ.

Trần Minh Thu ở bên trong nên không biết chuyện gì đang xảy ra, ông ta vội vàng lớn tiếng, hỏi: Đến rồi thì vào đi, còn sợ ta không có tiền trả ư? Mấy giây trôi qua, bên ngoài vẫn không có động tĩnh.

Trần Minh Thu nhíu mày, thầm nghĩ, không phải tên Linh Trần Tử đó thấy cô gái xinh đẹp quá nên giữa chừng cuỗm lấy cô ấy mang đi đấy chứ? Nghĩ đến đây, ông ta vội vàng nhổm dậy đi về phía cổng.

Nhưng chưa đi được hai bước, ông ta nhìn thấy Linh Trần Tử sắc mặt hoảng hốt, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

Mà phía sau y là một người đàn ông trẻ tuổi miệng cười như không cười, đang chậm rãi đi vào bên trong.

Cậu là ai? Sao lại tìm được đến đây? Trần Minh Thu nói.

Kinh Đô, Lâm Thanh Diện Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.

Nhưng Trần Minh Thu lại hoảng hốt, phãn nộ nhìn chằm chằm Linh Trần Tử: Cái tên chết tiệt này, không phải cậu nói không có người theo dõi sao? Con… Sao con biết được hắn lại thông minh như thế chứ! Linh Trần Tử ủ rũ nói.

Lạt mềm buộc chặt Lâm Thanh Diện thản nhiên mỉm cười: Trước đó ta thấy cậu không cầu xin ta chữa bệnh tiêu chảy giúp, ta bèn đoán ngay ra cậu sẽ đến tìm sư phụ của mình.

Nếu đã như vậy, ta chỉ cần đi theo phía sau cậu là được rồi Cậu thật… Cuối cùng Linh Trần Tử vẫn không nói ra hai chữ bỉ ổi kia, nhưng trong lòng lại đang vô cùng hối lỗi.

Linh Trần Tử còn cho rằng Lâm Thanh Diện bị mình chơi cho một vố nhớ đời, nào ngờ người thật sự bị chơi đùa lại là y! Ông chính là Trần Minh Thu? Nụ cười trên môi Lâm Thanh Diện chợt tắt, anh lạnh lùng nhìn Trần Minh Thu: Căn bệnh trong thị trấn có phải do ông gây ra hay không? Lâm Thanh Diện dứt khoát, đi thẳng vào vấn đề! Không sai, ta chính là Trân Minh Thu, về căn bệnh mà cậu nói, đúng là do ta gây ra Trần Minh Thu giả bộ bình tĩnh, uống một hớp rượu, rồi nói: Người khác đều sợ ngươi, nhưng ta thì không Vậy sao? Trong tay Lâm Thanh Diện chợt biến ra một thanh kiếm dài, anh lạnh lùng nói: Ông làm ra loại chuyện thất đức như vậy, không sợ người khác khinh bỉ sao? Nói mau, tại sao ông lại làm vậy? Hừ, bị người ta khinh bỉ thì làm sao chứ? Chỉ cần có tiền, cho dù làm ra loại chuyện thất đức hơn vậy gấp nghìn lần, ta cũng bằng lòng! Trần Minh Thu không biết liêm sỉ, nói: Ta cũng không ngại nói cho cậu biết, có người bỏ tiền ra thuê ta lấy mạng ngươi.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy ngươi, ta bèn đổi chủ ý Ô? Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn ông ta.

Nếu cậu có thể trả cái giá cao hơn, ta có thể suy nghĩ, tha cho ngươi Trần Minh Thu nở nụ cười gian tà, nói.

Lâm Thanh Diện nắm chặt thanh kiếm dài trong tay: Chết đến nơi rồi mà vẫn còn có suy nghĩ như vậy.

Ông quả đúng là lão già xấu xa! Nhìn thanh kiếm dài sắc bén trong tay Lâm Thanh Diện, Trần Minh Thu chỉ hừ lạnh một tiếng: Xét về võ công, ta đương nhiên không bằng cậu.

Nhưng nếu cậu cho rằng bậc thầy luyện đan thì chỉ có như vậy thôi, vậy thì cậu nhầm to rồi Vậy sao? Lâm Thanh Diện đi hai bước về phía Trần Minh Thu: Ngược lại, tôi càng muốn lĩnh giáo Nói xong, Lâm Thanh Diện không chút nể nang, hồn lực trên người lập tức bắn ra, khóa chặt Trần Minh Thu.

Trần Minh Thu giống như bị điểm huyệt, đôi mắt trở nên đờ đẫn.

Hừ, ngay đến cả Hóa Cảnh cũng không phải, vậy mà lại dám ngông nghênh, ra oai tác quái ở đây Lâm Thanh Diện cười lạnh, nói.

Xét về võ công, Trần Minh Thu thậm chí còn không bằng học trò của ông ta, Linh Trần Tử.

Chết đi! Lâm Thanh Diện không chút lưu tình, chém thanh kiếm trong tay xuống.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Thanh Diện đột nhiên cảm nhận được một luồng gió mạnh từ phía sau truyền đến.

Hơn nữa, tốc độ vô cùng nhanh, ngay đến cả Lâm Thanh Diện cũng âm thầm khâm phục.

Dưới tình thế cấp bách, Lâm Thanh Diện vội quay người lại chặn lại rồi đỡ lấy chiêu đánh này.

Ông là? Lâm Thanh Diện nhíu mày.

Một ông già râu dài châm chậm đi đến.

Ta là Dư Thanh Phong – Trang chủ của Quy Lai Trang Ông già nói: Nếu cậu tha cho Trần Trưởng Lão thì ta có thể tha cho ngươi Quy Lai Trang? Lâm Thanh Diện dường như đã từng nghe thấy cái tên này.

Quy Lai Trang là thôn trang lớn nhất Giang Nam, buôn bán cũng trải dài khắp nước H.

Nếu đã là Quy Lai Trang thì tại sao còn nhúng tay vào chuyện này? Lâm Thanh Diện nói.

Nhờ cảm giác của Thần Hồn, anh phát hiện, thực lực của ông già tên Dư Thanh Phong này ít nhất cũng đạt ở mức Hóa Cảnh trung kỳ.

Trần Trưởng Lão là khách quý của Quy Lai Trang ta, nếu cậu muốn lấy mạng ông ta, ta đương nhiên không thể bỏ mặc rồi Dư Thanh Phong nói.

Ha hai Lúc này, Trần Thu Minh đã phản ứng bình thường trở lại, lập tức cười nói: Lâm Thanh Diện, thấy chưa hả? Nếu cậu muốn giết ta, sẽ có rất nhiều người đến bảo vệ ta.

Đây chính là giá trị của bậc thầy luyện đan chúng ta! Lâm Thanh Diện dường như đã hiểu ra một vài chuyện.

Tất cả đan dược do bậc thầy luyện đan của Công hội luyện kim tạo ra đều là bảo vật trên thế giới, nên đương nhiên sẽ có rất nhiều gia tộc lớn tranh nhau mua.

Do đó, giữa hai thế lực này đã hình thành một quy tắc ngầm.

Đó chính là, các bậc thầy luyện đan chế tạo ra đan dược cho các gia tộc lớn trên thế giới, còn các gia tộc lớn đó lại bảo vệ các bậc thầy luyện đan.

Cũng chính là nói, bậc thầy luyện đan không cần có võ công cao cường, chỉ cần có gia tộc lớn bảo vệ, thì cả đời này cũng sẽ được an toàn.

Sau khi hiểu rõ chuyện này, Lâm Thanh Diện bèn nhìn Dư Thanh Phong: Dư Trang chủ, loại người như vậy mà ông cũng bảo vệ sao? Ha ha, mỗi năm, Trần Trưởng lão đều chế tạo hai viên đan dược miễn phí cho ta.

Ta bảo vệ ông ấy cũng là chuyện nên làm thôi Dư Thanh Phong thản nhiên nói.

Lâm Thanh Diện lắc đầu: Không ngờ lại gặp phải một lão già mắt mờ như ông Ha ha, cậu cứ coi ta là lão già mắt mờ cũng được, nhưng Trần Trưởng lão, ta nhất định phải bảo vệ Dư Thanh Phong nói.

Nếu tôi nói rằng, ông không bảo vệ được thì sao? Lâm Thanh Diện lạnh lùng, nói.

a CHƯƠNG 1218: TRONG THẦN CẢNH NÀY, TA LÀ MẠNH NHẤT Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ Hóa Cảnh trung kỳ mà thôi, Lâm Thanh Diện cũng không coi ông ta là cái thá gì cả.

Vậy… chúng ta thử xem sao Dứt lời, một thanh kiếm dài cũng xuất hiện trong tay Dư Thanh Phong.

Cao thủ Hóa Cảnh biến ra vũ khí, đây là chuyện hết sức bình thường.

Chỉ có điều, chuyện khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy kinh ngạc đó là, Dư Thanh Phong rõ ràng chỉ có thực lực ở mức Hóa Cảnh trung kỳ, vì sao thanh kiếm trong tay ông ta dường như lại có sức mạnh cao cường và tính chất tinh luyện hơn của anh? Chuyện này là sao? Lâm Thanh Diện ngạc nhiên hỏi.

Dư Thanh Phong thản nhiên cười nói: Sao thế? Có phải cảm thây rất kỳ lạ không? Rõ ràng thực lực của người mạnh hơn ta, nhưng vũ khí cậu biến ra lại có vẻ không lợi hại bằng của ta Cũng chỉ là vũ khí mà thôi, có gì ghê gớm đâu chứ! Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói: Suy cho cùng ông vẫn không đỡ được một kiếm của tôi.

Chính là do thực lực có hạn Tên nhóc này được lắm, quả nhiên rất ngạo mạn! Nhưng mà không biết lát nữa, cậu còn có thể ngạo mạn giống như lúc này hay không Nói xong, Dư Thanh Phong lập tức ra đòn trước, ông ta vung thanh kiếm dài trong tay xuống.

Tốc độ này mà cũng dám ngông cuồng trước mặt tôi? Lâm Thanh Diện bật cười chế nhạo.

Quả thật nếu so sánh giữa Hóa Cảnh trung kỳ và Hóa Cảnh Đỉnh Phong thì tốc độ của Hóa Cảnh trung kỳ quả thật chậm hơn rất nhiều.

Lâm Thanh Diện cũng vung kiếm cùng một lúc, nhưng tốc độ lại nhanh hơn của đối phương, sức lực cũng mạnh hơn.

Hai thanh kiếm va vào nhau giữa không trung.

Vang lên một tiếng Cạch.

Nhưng Lâm Thanh Diện lại cảm thấy gan bàn tay mình hơi tê.

Mà lực đạo này lại không đến từ Dư Thanh Phong, nó giống lực đạo của thanh kiếm dài trong tay anh hơn! Đây là… Lâm Thanh Diện nhìn lại thanh kiếm dài trong tay mình, nhưng đúng lúc này, đã bị thanh kiếm trong tay đối phương chém đứt.

Ha ha! Dư Thanh Phong gác tay sau lưng, toát lên phong thái cao thủ, nói: Lâm Thanh Diện, giờ thì cậu đã biết, vì sao ta lại muốn bảo vệ Trần Trưởng lão rồi chứ! Lúc này, Trần Minh Thu và Linh Trần Tử đã đi đến phía sau Dư Thanh Phong.

Trần Minh Thu để lộ ra đôi mắt hình tam giác, âm trâm nói: Tên nhóc, ta nói rồi, đừng dễ dàng đắc tội với một bậc thầy luyện đan.

Bởi vì cậu mãi mãi không biết chỗ dựa vững chãi phía sau họ là ai đâu! Lâm Thanh Diện cau mày, nhìn ba người trước mặt.

Lâm Thanh Diện vốn thông minh, rất nhanh anh đã đoán ra ngọn nguồn bên trong.

Tôi hiểu rồi, thanh kiếm dài trong tay mà ông biến ra, sở dĩ nó mạnh như vậy có lẽ là nhờ vào viên đan dược của Trần Minh Thu Lâm Thanh Diện nói.

Cậu nói đúng lắm! Dư Thanh Phong đáp lại: Đây là vai trò của bậc thây luyện đan Lâm Thanh Diện suy tính trong lòng, không cần nói cũng biết, viên đan dược này nhất định là viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ.

Phải biết rằng, trên thế giới này, đan dược cấp bậc hoàn mỹ đã ở trên đỉnh kim tự tháp, có giá trị vô cùng lớn.

Mặc dù Trưởng lão của Dược Thần Cốc nắm trong tay đơn thuốc chế tạo đan dược cấp bậc hoàn mỹ, nhưng nếu muốn tạo ra nó thì tỉ lệ thành công chưa tới 20%.

Lâm Thanh Diện lập tức hiểu ra bí mật bên trong.

Những người ở Công hội luyện kim sở dĩ có năng lực mạnh hơn người ở Dược Thần Công, có lẽ là vì tỷ lệ tạo ra đan dược của họ cao hơn và chất lượng của đan dược cũng tốt hơn.

Tên nhóc, cho dù cậu tạo ra binh khí gì, thì cậu cũng không phải là đối thủ của ta Nể tình cậu thiên phú hơn người, còn trẻ như vậy mà đã tu luyện đến mức độ này, nên ta sẽ tha cho cậu, cậu mau rời khỏi đây đi.

Nhưng cậu phải cam đoan, sau này không được đến gây phiền phức cho Trần Trưởng lão nữa Dư Thanh Phong nói.

Lâm Thanh Diện nhếch miệng: Ông bảo tôi cam đoan? Dựa vào đâu chứ? Cậu.

.

Dư Thanh Phong phẫn nộ, nói: Dựa vào thanh kiếm dài trong tay ta! Sao nào, mặc dù cậu là Hóa Cảnh Đỉnh Phong, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một cơ thể bằng xương bằng thịt.

Ta không tin, cậu có thể chém đứt thanh kiếm này của tail Trong lòng Dư Thanh Phong biết rất rõ, nếu xét về thực lực, ông ta đương nhiên không phải là đối thủ của người trẻ tuổi này.

Nhưng thanh kiếm dài trong tay ông ta, sau khi được viên đan dược của Trần Minh Thu tiếp sức, thì có thể nói đã trở thành Thần Khí.

Một loại thần khí vô cùng lợi hại, đủ để rút ngắn khoảng cách giữa người với người.

Ông cảm thấy, tôi không thể chặt đứt được thanh kiếm của ông? Lâm Thanh Diện lạnh lùng cười, nói.

Đương nhiên, kết quả vừa rồi đã vô cùng rõ ràng, cậu cũng nhìn thấy rồi đó.

Dư Thanh Phong nói.

Lúc này, Trần Minh Thu vẫn luôn trốn phía sau Dư Thanh Phong đột nhiên nhảy ra.

Dư Trang chủ, phí lời với hắn làm gì! Cứ giết hắn luôn đi cho nhanh! Sau này mỗi năm tôi sẽ tặng miễn phí hai viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ cho ông! Đúng đó, giết hắn đi! Tên này lắm mưu nhiều kế, ông phải cẩn thận với lời nói của hắn.

Con bà nó, ông đây bị hắn hại vô cùng thê thảm! Linh Trân Tử cũng đứng bên cạnh, nói.

Lâm Thanh Diện thờ ơ liếc nhìn họ, sau đó nói với Dư Thanh Phong: Hôm nay tôi nhất định phải lấy được mạng của hai người này.

Tôi thấy ông có lẽ chỉ bị mờ mắt mà thôi, chứ vốn dĩ tính cách của ông không xấu.

Bây giờ ông rời đi vẫn kịp Lâm Thanh Diện, ta nói rồi, ta nhất định phải bảo vệ Trần Trưởng lão! Dư Thanh Phong nói, rồi đi về phía trước một bước, không chút nhượng bộ.

Nếu đã như vậy, tôi cũng không nể tình nữa! Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.

Cứ việc đến đây, ngược lại ta muốn nhìn xem, cậu sẽ chặt đứt thanh kiếm của ta như thế nào Dứt lời, Dư Thanh Phong vung thanh kiếm lên, ánh kim loại bắn ra bốn phía, công lực dường như lại tăng hơn lúc trước rất nhiều.

Lâm Thanh Diện nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị và mang theo tia khinh thường: Dư Trang chủ, ông quả thật hơi ngu ngốc Cậu dám nói ta như vậy! Dư Thanh Phong tức đến nỗi cả người run rẩy.

Quy Lai Trang tốt xấu gì cũng là thôn trang đứng đầu Giang Nam này.

Địa vị của Dư Thanh Phong đương nhiên cũng không thấp, từ trước đến nay ông ta chưa từng bị ai nói như vậy.

Khí thế trên người Lâm Thanh Diện châm chậm tỏa ra.

Thần Hồn Chi Lực lan ra, bao trùm cả căn nhà.

Hôm nay, đừng ai nghĩ đến việc đi ra khỏi căn nhà này! Dứt lời, một thanh kiếm sắc bén màu vàng từ từ bay lên.

Lâm Thanh Diện xoay người, nhảy lên cao, bắt lấy thanh kiếm, nắm trong tay.

Đây là… Dư Thanh Phong trợn mắt há mồm, Trần Minh Thu và Linh Trân Tử đứng phía sau cũng kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.

Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ lập tức xuất hiện.

Chỉ nhìn thấy thanh kiếm dài mà Dư Thanh Phong biến ra đang không ngừng run rẩy trong tay ông ta.

Lâm Thanh Diện khế cười.

Kiếm Trảm Tiên vẫn là vũ khí đỉnh nhất trong các loại thần khí.

Tuyệt đối hơn hẳn so với bất kỳ binh khí nào trên thế giới.

Ngay đến cả thanh kiếm trong tay cũng không nắm chắc, sao có thể giao đấu với tôi chứ! Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Tên nhóc xấu xa này! Dư Thanh Phong nắm chặt thanh kiếm trong tay, rút hết tinh lực trên người.

Trong Thần Cảnh này, ta là mạnh nhất! Câu này hoàn toàn khiến ba người còn lại kinh ngạ! c Trong Thần Cảnh này, ta là mạnh nhất! Câu nói này tự tin biết nhường nào! Nhưng lúc này, khi nhìn thấy sự thần kỳ từ trên người Lâm Thanh Diện phát ra, Lâm Thanh Diện tuyệt đối có lý do để tự tin như vậy! Lâm Thanh Diện hoàn toàn có tư cách và thực lực để nói ra câu này! Phóng! Kiếm Trảm Tiên dứt khoát lao thẳng về phía Dư Thanh Phong.

Dư Thanh Phong dùng hai tay giơ kiếm của mình lên.

Nhưng dường như ngay đến cả thân kiếm Trảm Tiên, ông ta cũng không chạm tới.

Kiếm khí tỏa ra trên thanh kiếm Trảm Tiên khiến Dư Thanh Phong chống đỡ không nổi.

Rất nhanh, thanh kiếm của Dư Thanh Phong đã biến mất, hoàn toàn không chống nổi bất cứ chiêu nào của kiếm Trảm Tiên.

Chuyện này! Dư Thanh Phong hoảng hốt, kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn, nhưng lại chỉ cảm nhận được một màn đen u tối trước mặt! Là Lâm Thanh Diện! Linh Trần Tử hét lớn.

Lâm Thanh Diện đi hai bước đến trước mặt Dư Thanh Phong, giơ tay ra đón lấy kiếm Trảm Tiên.

Kết thúc rồi! Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói, lưỡi kiếm sắc bén của kiếm Trảm Tiên vừa vặn kề trên cổ Dư Thanh Phong.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vậy mà ông ta đã bị áp chế đến mức không cách nào chống trả.

Dư Thanh Phong bỗng cảm thấy sợ hãi! Người trẻ tuổi này quả thật quá mạnh! Bây giờ, ông có còn cho rằng, mình có thể bảo toàn tính mạng cho hai người này được nữa không? Lâm Thanh Diện nhìn Dư Thanh Phong bằng ánh mắt uy hiếp.

Chỉ cần câu trả lời của Dư Thanh Phong khiến anh không hài lòng, thanh kiếm Trảm Tiên trong tay sẽ lập tức chém đứt cổ ông tai lia.

.

Dư Thanh Phong cúi thấp đầu, bây giờ nghĩ kỹ, những lời khi nấy ông ta nói nghe thật nực cười! Ông đi đi, tôi tha mạng cho ông.

Sau này có cơ hội, tôi sẽ đến Quy Lai Trang thăm ông Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.

Dư Thanh Phong dùng ánh mắt phức tạp nhìn đám người Trần Minh Thu.

Sau đó ông ta cúi đầu, rời đi.

Dư Trang chủ, ông đừng đi mà, ông đi rồi, chúng tôi phải làm sao! Trần Minh Thu nhìn bóng lưng của Dư Thanh Phong, hét lớn.

Mẹ kiếp, ông già họ Dư kia, sau này đừng hòng lấy được viên đan dược nào từ chỗ tai Bóng dáng của Dư Thanh Phong rất nhanh đã biến mất.

So với tính mạng thì đan dược có nhằm nhò gì chứ? Bây giờ, đến lượt thầy trò các người! Lâm Thanh Diện thu lại thanh kiếm Trảm Tiên.

Giết hai người này hoàn toàn không cần dùng đến Thần Kiếm.

Nhìn ánh mắt hùng hổ, dọa người của Lâm Thanh Diện, hai thầy trò họ lập tức ngó nghiêng xung quanh, nhưng lại phát hiện không có đường lui, đành phải ngồi xổm trong góc tường.

Đáng chết, Nhị Cẩu Tử, không phải cậu có thực lực Hóa Cảnh sao, mau lên đi! Trần Minh Thu cao giọng, hét lớn.

Hóa ra, tên Linh Trần Tử ra vẻ trang nghiêm này lại tên là Trần Nhị Cẩu.

Linh Trần Tử luôn cảm thấy cái tên này rất quê mùa nên đã giả bộ đặt một cái tên khác nghe có vẻ giống tiên nhân đắc đạo hơn.

Sư phụ, người cũng nhìn thấy thủ đoạn của tên này rồi, nếu con xông lên thì không phải là tự tìm đường chết sao? Linh Trần Tử nói: Sư phụ cũng lớn tuổi rồi, cũng đã hưởng thụ đủ những thứ nên hưởng thụ rồi, sư phụ đi chịu chết trước đi! Ngươi… Cái tên học trò xấu xa này! Sau này đừng gọi ta là sư phụ nữa! Trần Minh Thu nói.

Không gọi thì không gọi, dù sao ngoài việc dạy ta lừa gạt người khác, ông cũng chưa từng dạy ta chuyện đứng đắn nào cả.

Làm gì có tư cách coi ta là học trò chứ! Linh Trần Tử nói.

Ngươi.

.

Trần Minh Thu tức đến nỗi nói không nên lời.

Lâm Thanh Diện lạnh lùng lên tiếng, nhanh chóng khiến hai người đang cãi vã này phải im lặng.

Đừng cãi nhau nữa, hai người các ngươi, ai cũng không được sống CHƯƠNG 1219: TRA HỎI.

Hai người vừa nghe thấy như vậy, trên trán lập tức lấm tấm mồ hôi.

Cậu Lâm, anh người cao không chấp kẻ thấp, tạm tha cho tôi đi, tôi cam đoan sau này sẽ không bao giờ hãm hại người nữa, cũng tuyệt đối không lại xuất hiện trước mặt anh Linh Trần Tử nói, nước mất rơi như mưa.

Thu hồi nước mắt của ông lại, cái này hoàn toàn không có hiệu quả đối với tôi Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói: Lúc trước tôi đã cho ông cơ hội, nhưng ông vong ân phụ nghĩa, vẽ đường cho hươi chạy, đáng chết! Tôi… Linh Trần Tử cắn chặt môi, hiện tại ông ta thật sự hối hận, lúc trước ở ngoài nhà vệ sinh công cộng, tại sao lại không nói hành tung của Trần Minh Thu cho anh.

Đột nhiên, Trần Minh Thu kéo Linh Trần Tử ra phía sau, giành trước nói: Lâm thiếu chủ, sau này tôi sẽ đi theo anh.

Ông đi theo tôi làm việc? Lâm Thanh Diện không khỏi cười lạnh.

Đúng vậy.

Trần Minh Thu nói tiếp: Nếu Dư trang chủ bội bạc, Lâm Thanh Diện, tôi quyết định vê sau sẽ theo anh lăn lộn, mỗi năm tôi đều sẽ điều chế đan dược cho anh, cam đoan ít nhất có hai đan dược cấp bậc hoàn mỹ, cung cấp miễn phí, không lấy tiền.

Hai viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ? Lâm Thanh Diện nhíu mày.

Trần Minh Thu cho rằng Lâm Thanh Diện không hài lòng, vội vàng sửa miệng: Ba viên! Đây đã là giới hạn của tôi, không thể nhiều hơn, anh cũng biết đan dược cấp bậc hoàn mỹ khó điêu chế, hơn nữa nguyên liệu cũng rất khó tìm Ba viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ? Lâm Thanh Diện ra chiều suy nghĩ: Cái này đúng là hiếm thấy.

Đúng vậy, cậu Lâm, ba viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ, đây là đan dược mà rất nhiều gia tộc muốn có được, tuy nhiên tôi chỉ cung cấp cho một mình nhà họ Lâm của anh, anh thấy thế nào.

Trần Minh Thu lấy lòng.

Ông sai lầm rồi Lâm Thanh Diện lắc đầu, thản nhiên nói: Ba viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ, tôi cũng không để vào mắt Cái gì? Trần Minh Thu rất tự tin với điều kiện mà mình đưa ra, cho nên khi nghe được Lâm Thanh Diện nói như vậy, anh ta kinh ngạc suýt rớt cằm.

Chẳng lẽ… Trong tay cậu Lâm cũng có đan dược cấp bậc hoàn mỹ? Hoặc là nhà họ Lâm các anh đã ký hiệp ước với người trong Công Hội Luyện Kim? Trần Minh Thu giật mình nói.

Ký hiệp ước với người của Công Hội Luyện Kim? Tôi không có hứng thú.

Lâm Thanh Diện nói đúng sự thật, không biết vì sao, sau khi anh nhìn thấy khuôn mặt đáng giận của Trần Minh Thu, anh lại không có thiện cảm với cả Công Hội Luyện Kim.

Đây gọi là cái gì, một con sâu làm râu nồi canh.

Vê phần đan dược cấp bậc hoàn mỹ mà ông nói, tôi có không ít, chắc là cũng phải có mấy thùng.

Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.

Mấy thùng? Cái này… Sao có thể? Trần Minh Thu rất kinh ngạc, suy nghĩ đầu tiên là cho rằng Lâm Thanh Diện đang nói dối.

Ông thấy tôi sẽ nói lung tung à? Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Trên thực tế, anh không phải nói mạnh miệng, ngay trên một hòn đảo nhỏ, cũng chính là nơi Tân Trường Sinh chôn thân, ước chừng phải có mấy rương đan dược cấp bậc hoàn mỹ.

Bây giờ nên đến lượt tôi hỏi.

Nói xong, ánh mắt Lâm Thanh Diện lập tức lạnh như băng.

Trần Minh Thu và Linh Trần Tử đều biết, nếu mình chẳng may nói vô ý thì sẽ bị giết ngay lập tức.

Đợt bệnh dịch này có phải do ông lây truyền hay không Lâm Thanh Diện hỏi Trần Minh Thu, hai mắt nhìn thẳng đối phương.

Mở ra thần hồn, Lâm Thanh Diện có thể dễ dàng phán đoán đối phương có đang nói dối hay không.

Không phải Trần Minh Thu nói.

Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, kiếm Trảm Tiên phía sau lập tức bay về phía đối phương.

Trần Minh Thu sợ hãi, vội vàng nâng tay đỡ.

ÁI Hét thảm một tiếng, ngón út của Trần Minh Thu đã bị chém đứt, vết chém bằng phẳng lạ thường, thế cho nên sau khi ngón út bị chặt đứt vài giây, Trần Minh Thu mới cảm nhận được đau đớn thấu tim.

Nhớ kỹ, không cần nói dối trước mặt tôi.

Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói: Trả lời lại lần nữa, đợt bệnh dịch này có phải cho ông lây truyền không? Phải… Trần Minh Thu cắn răng nói.

Đối phương có năng lực nhìn thấu tất cả, làm sao ông ta còn dám nói dối.

Qủa nhiên là ông Lâm Thanh Diện thản nhiên nói, xem ra mấy người Lương Cung Nhạn Sương đoán không sai, sư phụ của Linh Trần Tử quả nhiên có liên quan đến chuyện này.

Trong lòng Lâm Thanh Diện đã rõ ràng, người này nên giết, chỉ là trước khi giết người này, vẫn có một số vấn đề cần được hỏi rõ ràng.

Vì sao ông phải làm như vậy, chuyện này có lợi gì cho ông à? Lâm Thanh Diện hỏi.

Trần Minh Thu nhíu mày nói: Đúng vậy… Có người muốn tôi làm như vậy.

AiU Tôi không biết! Trần Minh Thu đáp.

Không biết? Lâm Thanh Diện hơi kinh ngạc, nhưng thần hồn cảm nhận được Trần Minh Thu không nói dối.

Lâm Thanh Diện nắm tay: Ông hãy nói tất cả những chuyện ông biết cho tôi nghe, nếu ông dám giấu diếm một câu thì kiếm Trảm Tiên sẽ không bỏ qua cho ông Tôi nói, tôi nhất định sẽ nói! Dưới tình huống này, sao Trần Minh Thu dám làm trái lời Lâm Thanh Diện, ông ta vội nói hết tất cả những chuyện mình làm trong mấy ngày hôm nay ra.

Người kia hẹn gặp tôi trong một khu rừng rậm ở xa, lúc ấy là buổi tối, người đó lại quay người, tôi không nhìn ra được đó là ai Trần Minh Thu nói tiếp: Người đó để tôi đi làm theo ý mình, làm cho trấn nhỏ này lâm vào khủng hoảng, mục đính chính là… Nói xong, ông ta liếc nhìn Lâm Thanh Diện.

Mục đích là gì? Lâm Thanh Diện hỏi.

Không đợi Trần Minh Thu trả lời, Linh Trần Tử đã nói: Mục đích chính là vì anhl Tôi? Bốp! Một tiếng bạt tai vang lên, suýt chút nữa là đánh ngất Linh Trần Tử.

Cậu… Cậu Lâm, sao anh lại đánh tôi? Linh Trần Tử khó hiểu hỏi.

Tôi không cho ông nói chuyện, ông xen mồm vào để làm gì? Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Linh Trần Tử lập tức hóa thạch, vốn ông ta đang muốn biểu hiện một phen, cái này thì hay rồi, không duyên không cớ bị trúng một cái tát.

Ông ta giống như một quả bóng bị xì hơi, ngồi xổm xuống góc tường, không dám nói gì nữa.

Lời ông ta nói có phải là thật không? Lâm Thanh Diện hỏi.

Trần Minh Thu gật đầu: Đúng vậy, quả thật chủ thuê nói như vậy, người đó nói sớm muộn gì anh cũng đến trấn nhỏ này, bởi vậy mới làm cho tôi ra tay, để trấn nhỏ rơi vào khủng hoảng, anh ta nói, anh nhìn thấy tình cảnh như vậy, nhất định sẽ không mặc kệ.

Người đó còn nói muốn tôi tìm thời cơ thích hợp giết chết anh Vậy ông cảm thấy bây giờ còn giết được tôi không? Lâm Thanh Diện hỏi.

Trần Minh Thu lắc đầu, sau đó cúi đầu xuống.

Sau khi được chứng kiến thủ đoạn của Lâm Thanh Diện, trong đầu ông ta sao còn dám có ý nghĩ như vậy.

Nói như vậy, xem ra người chủ thuê mà anh nói hiểu rất rõ hành tung của tôi Lâm Thanh Diện nói, đại não cũng nhanh chóng hoạt động.

Chỉ có vài người biết chuyện mình muốn đi cố Dược Thần, ngay cả Lương Cung Nhạn Sương cũng là nghe được lời của Qúy Trường Thanh mới đoán được.

Có lẽ là vẫn còn người khác? Trong lòng Lâm Thanh Diện không khỏi nghi hoặc.

Sau đó, anh lại nhìn về phía Trần Minh Thu: Ông còn biết gì nữa, nói ra đi Cậu Lâm, anh tha cho tôi đi, tôi nói hết những gì tôi biết rồi Trần Minh Thu khóc lóc kể lể.

Lâm Thanh Diện cân nhắc: Tôi cảm thấy hình như ông vẫn quên chuyện gì đó, để tôi giúp ông nhớ lại đi Nói xong, trong đầu suy nghĩ, kiếm Trảm Tiên lại phóng ra.

Giơ tay chém xuống, lần này chặt đứt hai ngón tay của đối phương.

Trần Minh Thu đau đớn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên người ứa ra.

Nghĩ ra chưa? Lâm Thanh Diện hỏi.

Ánh mắt Trần Minh Thu tràn đầy hoảng sợ, đối với ông ta, Lâm Thanh Diện của lúc này giống như quỷ thần, nắm giữa sinh tử của chính mình.

Tôi… TÔI… Trần Minh Thu vắt hết óc, đột nhiên nói: Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, đêm đó tôi gặp lại chủ thuê ở rừng rậm, tuy rằng cách xa hai mươi mét, người đó lại đưa lưng về phía tôi, nhưng tôi có thể nhìn ra đó là phụ nữ! Phụ nữ? Lâm Thanh Diện kinh hãi: Ông không nhìn lầm chứ? Tôi khẳng định, cái khác không dám nói, nhưng về mặt nhận biết phụ nữ thì tôi chính là chuyên nghiệp.

Trần Minh Thu nói lời này, thế mà lại nghe ra cảm giác tự hào ở trong đó.

Lâm Thanh Diện thầm nghĩ trong lòng, phụ nữ? Có thể là ai đây? Cậu Lâm, anh… Anh có thể thả tôi đi được không Trần Minh Thu nói.

Ông nghĩ sao? Ngữ khí của Lâm Thanh Diện lạnh như băng: Nói cho tôi biết, dịch bệnh mà ông truyền ra này phải chấm dứt kiểu gì Cái này… Trần Minh Thu lại bắt đầu khó xử.

Thế nào, chính ông tạo ra mà ông lại không giải được à? Lâm Thanh Diện lạnh giọng, làm bộ muốn chặt ngón tay anh ta.

Không! Chỉ là tôi không ngờ rằng bệnh này lại lan truyền khủng khiếp như vậy Trần Minh Thu vội vàng nói: Nếu mười người bị nhiễm thì tôi còn có cách, chỉ là bây giờ cả trấn nhỏ, người nhiễm không dưới ngàn người, cái này… Rất khó làm Ông! Lâm Thanh Diện tức giận không thể át, lại đấm đá ông ta một hồi.

Chết tiệt, người như ông xứng đáng bị thiên đao vạn quả! Lâm Thanh Diện cả giận.

Thật ra cách tốt nhất mà trấn nhỏ có thể làm lúc này chính là đeo khẩu trang, rửa tay, ít tụ tập, quả thật có thể ngăn chặn ít nhiều, chỉ là… Chỉ là cái gì? Lâm Thanh Diện hỏi.

Cách mà Trần Minh Thu nói, Lâm Thanh Diện cũng từng chính mắt nhìn thấy, xem ra đại y sư Trung Sơn nói không sai, cách như vậy vừa đơn giản vừa có hiệu quả.

Chỉ là, sợ rằng người siêu lây nhiễm có thể nhiễm lại lần hai Trần Minh Thu nói.

Người siêu truyền nhiễm? Lây bệnh lần thứ hai? Lâm Thanh Diện một chân dẫm lên người ông ta: Nói, đây là có chuyện gì? Một lần mà đủ làm cho cả trấn nhỏ bị nhiếm thì tôi không làm được, vì thế tôi tìm đến một thanh niên trai tráng khỏe mạnh, cho anh ta ăn đan dược, anh ta có thể truyền nhiễm cho rất nhiều người Trần Minh Thu thành thật nói: Hơn nữa người tôi chọn này có thân hình rất cường tráng, cái gọi là người siêu lây nhiễm chính là tự bản thân anh ta không cảm giác được, nhưng lại có thể truyền cho người khác Chiêu này của ông đúng là âm độc! Lâm Thanh Diện nắm chặt tay, thật muốn lấy mạng người này ngay lập tức.

Vì chút tiền này mà không tiếc làm cho cả trấn nhỏ rơi vào khủng hoảng, người như vậy, theo lý nên bị phỉ nhổ muôn đời.

Nói, người siêu truyền nhiễm kia ở đâu? Tên là gì! Lâm Thanh Diện tăng thêm sức, ra sức dẫm lên mặt đối phương.

CHƯƠNG 1220: QUY CỦ CỦA CHÚNG TÔI Chợ… chợ thức ăn Hoa Viên, Trương Lôi Trần Minh Thu nói ra.

Lâm Thanh Diện gật đầu, chỉ cần tìm được đầu nguồn, vậy sẽ dễ xử lý hơn nhiều.

Cơ bản những gì mình muốn biết đều đã lấy được, lúc này Lâm Thanh Diện mới thả chân ra.

Cậu Lâm, tôi đã nói toàn bộ những gì mình biết, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm chuyện này nữa, cậu thả tôi đi Trần Minh Thu nói.

Đúng vậy, cậu Lâm, sư phụ tôi già cả mắt mờ, độc ác xảo quyệt, sau này tôi nhất định sẽ trông coi ông ấy giúp anh, anh thả chúng tôi ra đi Linh Trần Tử ở bên cạnh nói.

Thả các người? Lâm Thanh Diện hừ lạnh, sau khi nhìn ánh mắt bất lực câu xin của bọn họ mới chậm rãi rời khỏi căn phòng này.

Căn phòng trở lại yên bình.

Thầy trò Trần Minh Thu quỳ trên mặt đất, bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy ngỡ ngàng.

Sư phụ, anh ta… đi rôi sao? Đúng vậy, nếu không con đi ra xem thử? Con không ra ngoài đâu.

Linh Trần Tử vội vàng từ chối, anh ta rất sợ Lâm Thanh Diện quay trở lại lân nữa.

Thời gian dần dần trôi qua, khi trong lòng bọn họ sắp thả lỏng, đột nhiên, một ngọn lửa màu lam nhạt từ trên trời xuyên qua nóc nhà giáng xuống.

Sư phụ, cháy rồi.

.

Lâm Thanh Diện đáng chết, quả nhiên cậu ta muốn giết chúng ta… Trần Minh Thu la lớn: Lâm Thanh Diện, hôm nay cậu giết tôi, đắc tội toàn bộ Công hội luyện kim! Chắc chắn bọn họ sẽ báo thù cho tôi! Trong đêm tối, ánh lửa ngút trời, tiếng mái ngói và tường gạch rơi xuống khiến Trần Minh Thu tuyệt vọng, tiếng hét cũng lộ rõ vẻ yếu ớt.

Lâm Thanh Diện dùng linh lực biến ra ngọn lửa, rất nhanh đã đốt cháy toàn bộ căn phòng.

Hạng con sâu làm rầu nồi canh này, đương nhiên Lâm Thanh Diện sẽ không bỏ qua.

Chỉ là, người phụ nữ trong lời nói của Trần Minh Thu lại khiến anh phải Suy nghĩ.

Tất cả đều bình yên trở lại.

Ngọn lửa căn nuốt tất cả, căn phòng bị đốt thành tro bụi, mà hai thây trò Trần Minh Thu lập tức trở thành hai cái xác không hồn.

Sau khi Lâm Thanh Diện rời đi được nửa tiếng, một bóng hình như có như không đi đến trước căn phòng bị đốt cháy.

Thật vô dụng, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong.

Người phụ nữ khẽ nói, tỏ vẻ coi thường.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô gái xinh đẹp tuyệt trân, đối với cảnh tượng rách nát trước mắt, cô ta chẳng hề để ý.

Trái lại cô ta còn dứt khoát đi vào trong tro tàn, vừa đi vừa nói: Lâm Thanh Diện này quả nhiên rất thú vị, xem ra, không phải mình ra tay thì không được rồi Khi cô ta chậm rãi đi quanh quấn bên trong, đột nhiên cô ta nhìn thấy hình như dưới một miếng ngói bị cháy đen có thứ gì đó.

Đây là? Cô gái cúi người nhặt đồ vật đó lên.

Hóa ra đây là Cửu Chuyển Đan, đan dược có độc tính cực mạnh mà trước kia Trần Minh Thu giao cho Linh Trần Tử.

Không ngờ thế giới này lại có người có thể luyện ra đan dược như thế này, ngay cả lửa cũng không cách nào đốt cháy Cô gái khẽ nói, cất đan dược vào trong ngực.

Nếu viên đan dược này là chuẩn bị cho Lâm Thanh Diện, vậy thì mình tạm thời giữ lại Nói xong, cô ta quay người chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, sợi tóc màu bạc của cô gái bị gió thổi tung bay.

Đôi lông mày xinh đẹp của cô ta nhíu lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú đang nhìn về phía mình.

Là anh? Cô gái hỏi.

Sau khi nhìn thấy cô gái, chàng trai quỳ một chân trên mặt đất, nói: Công chúa nhỏ , mời đi theo tôi! Hừ, anh đừng sỉ tình nữa, tôi nói rồi, trước khi chuyện chưa làm xong, tôi sẽ không đi Cô gái nói.

Nhưng mà… trưởng bối đã đồng ý hôn sự của hai chúng ta Chàng trai nói, mày kiếm mắt sao, nhưng càng nhiều hơn là vẻ âm u tà ác.

Tôi biết Cô gái trả lời: Nhưng mà, chỉ cần tôi có thể làm tốt chuyện lần này, tìm được đồ vật mà các trưởng bối không tìm được, tôi có thể dùng nó làm lý do hủy bỏ hôn ước! Công chúa nhỏ, cô.

.

Chàng trai nghe xong thì lộ vẻ cuống quýt.

Tôi biết, Thanh Trúc, sở dĩ anh cố gắng muốn lấy tôi, chẳng qua là coi trọng thân phận của tôi mà thôi, nhưng tôi không có cảm giác gì với anh, anh đi đi, chờ tôi làm xong chuyện này, tất sẽ không nói với trưởng bối Cô gái lạnh lùng nói.

Công chúa nhỏ .

.

Sao vậy, anh không nghe lời tôi sao? Cô gái lạnh giọng hỏi.

Không dám! Chàng trai vội vàng nói: Chỉ là, lần này tôi đến đây chính là để mang cô đi, nếu đã như vậy, Công chúa nhỏ ở đâu thì tôi ở đó, một tấc cũng không ng rời: Anh.

.

Cô gái tức giận, ngay sau đó sóng mắt xoay chuyển.

Được, chỉ cần anh hoàn thành một chuyện giúp tôi, tôi sẽ đi theo anh Công chúa nhỏ cứ giao phó, Thanh Trúc nhất định sẽ dốc hết sức mình đi làm Chàng trai nói.

Cô gái mỉm cười đi đến trước mặt Thanh Trúc, lấy viên Cửu Chuyển Đan vừa rồi ra.

Đây là.

.

Thanh Trúc không hiểu nhìn viên đan dược này.

Đây là một viên thuốc độc, là người ở thế giới này chế tạo ra Cô gái nói.

Hừ, đồ rác rưởi, mong Công chúa nhỏ vứt bỏ nó, tránh làm bẩn tay công chúa Thanh Trúc nói, trên mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.

Không Cô gái trầm ngâm suy nghĩ: Viên thuốc độc này là chuẩn bị cho Lâm Thanh Diện, tôi muốn anh cho Lâm Thanh Diện uống Lại là Lâm Thanh Diện? Thanh Trúc cau mày, anh ta chính là chàng trai đánh nhau với Lâm Thanh Diện ở trên nóc biệt viện nhà họ Lâm vào hôm đó.

Tên nhóc này, giết anh ta không cần thuốc độc, chỉ cần một đao là có thể giải quyết Thanh Trúc khinh thường nói, trái lại cũng quên mất hôm đó anh ta đã bị kiếm Trảm Tiên làm bị thương.

Tôi muốn anh hạ độc anh ta, anh có thể làm được không? Cô gái lạnh giọng nói.

Được, tôi đồng ý với cô Thanh Trúc nhận Cửu Chuyển Đan, cũng không nhiều lời, quay người rời đi.

Thấy Thanh Trúc đi rồi, khóe miệng cô gái cong lên.

Muốn độc chết Lâm Thanh Diện cũng hơi khó khăn đấy, được rồi, lần này lại có thể kéo dài mấy ngày, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi Nói xong, cô gái lắc mình rời đi.

Khách sạn Song Mộc.

Khi Lâm Thanh Diện về đến đây, đêm đã khuya.

Cũng còn nhiều phòng trống, tùy tiện mở một phòng ở một đêm đi Lâm Thanh Diện nói với Táo Điền trực ban.

Xin lỗi ngài Lâm, mỗi ngày chỉ mở hai mươi gian phòng, toàn bộ phòng còn lại đều khóa rồi, hơn nữa, cô chủ bảo anh ở trong phòng của cô ấy Táo Điền trả lời.

Không được, thế này không được, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, ảnh hưởng không tốt đến Lương Cung Nhạn Sương Lâm Thanh Diện nói: Anh cứ mở một gian phòng giúp tôi thôi Ngài lâm, đôi khi tôi thật sự không hiểu rõ, ở Đảo Quốc chúng tôi, cho dù nam nữ xa lạ ở chung một phòng cũng rất bình thường Táo Điền nói.

Tình hình trong nước không giống vậy, tôi biết ở Đảo Quốc các anh còn có cả nam nữ tắm chung, nhưng nơi này là nước C, vẫn nên dựa theo quy củ của chúng tôi mà làm Lâm Thanh Diện trả lời.

Ngài Lâm nói rất có lý Táo Điền gật đầu: Nếu sau này có cơ hội, ngài Lâm đến Đảo Quốc chúng tôi muốn trải nghiệm việc tắm chung, tôi có thể sắp xếp: Đừng, đừng, anh chỉ cần mở một gian phòng cho tôi là được rồi, tùy tiện phòng nào cũng được Lâm Thanh Diện nói.

Không được! Vẫn không được? Lâm Thanh Diện kinh ngạc, có loại xúc động muốn đánh cái người Đảo Quốc nhiệt tình này.

Chìa khóa ở chỗ cô chủ, nếu ngài Lâm muốn thì có thể hỏi cô chủ Nói xong, Táo Điền trở lại phòng trực.

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ lắc đầu, được rồi, đi mượn Lương Cung Nhạn Sương chìa khóa vậy, đúng lúc nói cho cô ta nghe thu hoạch tối nay.

Vào thang máy đi lên tầng cao nhất, Lâm Thanh Diện đi vào lối đi nhỏ của khách sạn, dừng chân trước gian phòng tổng thống của Lương Cung Nhạn Sương.

Vừa định mở cửa thì nghe thấy giọng điệu lười biếng của Nhạn Sương từ bên trong truyền đến.

Vào đi, cửa không khóa

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License