Rể quý trời cho
Chapter
0156
CHƯƠNG 1551: TÂM TƯ CỦA TỔNG QUẢN.
Hai thầy trò bọn họ tình thâm, Lâm Thanh Diện cũng không muốn ở đây làm bóng đèn, trực tiếp đi về phía núi sau.
Mạc Niệm đi theo bên cạnh Lâm Thanh Diện, hỏi: Các người giết Hắc Long đó, nhặt được long châu của Hắc Long đó chưa? Long châu đó có thể trợ giúp tôi tu hành là thật, nhưng hiệu quả lớn thế nào? Chắc chắn là có giúp đỡ rất lớn đó, có phải đều ở hết trong tay cậu không? Giết Hắc Long cũng không phải công lao của một mình anh, sao có thể để hai viên đều ở trong tay anh chứ? Trong đầu Mạc Niệm này đang nghĩ gì vậy? Chính là muốn nuốt trọn chiến lợi phẩm ư, cũng không có tham lam như vậy chứ.
Mạc Niệm nghe nói còn có một viên đang ở trong tay Vương Phi Dương, đột nhiên trở nên có chút rầu rĩ.
Miệng lầm bẩm, nếu như hai viên đều ở trong tay anh thì tốt rồi, long châu đó tụ tập sức mạnh của Hắc Long, nếu như hai cái có thể dung hoà cùng nhau thì việc tu vi trực tiếp thăng đến Thánh cảnh viên mãn cũng không còn là mơ nữa.
Nghe Mạc Niệm nói như vậy, Lâm Thanh Diện cảm thấy không thể tin được, hai viên long châu mà đã có thể đạt đến viên mãn, bọn họ đã được chứng kiến qua năng lực của Hắc Long, nhưng thật sự khủng bố như vậy ư? Mấy cái này làm sao cô biết? Không phải cô luôn sống ở trong rừng rậm sương mù sao? Cậu đừng có xem thường người khác, tôi đã sống trên ngàn năm, chỉ là tu vi không có cao, nhưng vẫn còn rất nhiều cái mà các người chưa được nhìn thấy, trong khi tôi đã được nhìn thấy rồi đó.
Lâm Thanh Diện không có tâm tư suy nghĩ nhiều, anh trực tiếp đứng trên đỉnh núi của ngọn núi phía sau, nhìn bên trong từng sơn động đều có xích khoá.
Trên đỉnh của sơn động còn có một tấm bùa, mấy tấm bùa này nhất định là dùng để áp chế mấy ma thú này.
Anh rất tò mò, tại sao Diệp Phàm Trần không giết mấy ma thú này, hấp thụ thần hồn của chúng chứ.
Dù sao thứ không thể nào thuần phục được, giữ lại cũng là hiểm hoạ, giết bọn chúng cũng coi như là thay trời hành đạo.
Dòng suy nghĩ chợt bị Vương Phi Dương đi tới kéo về hiện thực: Mấy con này con nào con nấy cũng hung hãn, anh có chắc chắn là có thể thắng bọn chúng không? Không thử thì sẽ vĩnh viễn không biết được, từng con từng con thì còn được, nhưng nếu như cùng xông lên thì chỉ e có chút khó.
Lâm Thanh Diện hoàn toàn không nói quá chút nào, mà Vương Phi Dương trước đây đã tới đây qua, đã nhìn thấy mấy thần thú này qua, nhưng anh ta nhìn mà vẫn còn sợ.
Bây giờ sư phụ anh ta muốn bọn họ đi giết mấy thần thú này, chính là làm khó anh ta, nhưng Lâm Thanh Diện lại đồng ý, anh ta cũng không tiện từ chối, như vậy rất mất mặt.
Tôi cũng cảm thấy nên thử một chút, tôi tin sư phụ của tôi sẽ không bao giờ thấy chết mà không cứu.
Nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Thanh Diện cuối cùng cũng biết, nguyên nhân tại sao nơi có linh khí tràn trề như vậy ở Thiên Giới, tuổi của anh ta và mình không chênh bao nhiêu, lại có sư phụ chỉ điểm, nhưng vẫn không thể đột phá được, chính vì không dám đi thử, ngay cả đỉnh cao của nguy hiểm, tận cùng của tính mạng mà anh ta cũng chưa từng đi qua, thì anh ta làm sao có thể dễ dàng đột phá được? Muốn đột phá được tu vi cao, thì phải đi qua đi lại giữa sinh và tử, vật lộn trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Các người đừng rề rà nữa, tôi đi giúp các người thả ma thú ra.
Lúc Mạc Niệm nói chuyện thì đã nhảy xuống khỏi vai của Lâm Thanh Diện rồi đi đến sơn động đó xé tấm bùa ra.
Diệp Phàm Trần đứng ở chỗ không xa nhìn hai người trẻ tuổi này, trước đây còn như nước với lửa, nhưng bây giờ lại đồng tâm hiệp lực đứng cùng nhau, đây là điều mà ông ta không ngờ.
Có lẽ là ý trời, tự cổ tà không áp chính, sự đấu tranh của Thiên Giới đã bắt đầu trong thầm lặng, Lâm Thanh Diện không phải người bình thường, đến được Thiên Giới đương nhiên là có đạo lý của việc đến với Thiên Giới.
Diệp Phàm Trần cũng không thể tính toán được mình đang đóng vai gì, ông ta chỉ biết làm hết sức mình để bảo vệ chính nghĩa của Thiên Giới, so với Vương Quyền, chim sẻ sao hiểu được ý của chim hồng.
Chỉ cần 10 con ma thú đều ra ngoài, Vương Quyền cho dù có tìm tới nơi này, nhìn thấy bọn họ đang vật lộn với ma thú, cũng không thể liên hệ bọn họ với người giết Hắc Long kia được.
Nghĩ đến Hắc Long, đột nhiên lại nhớ ra gì đó, nhíu mày, đi về phía bọn họ.
Long châu của Hắc Long đó không thể giữ ở trên người, đó chính là chứng cứ đã giết Hắc Long, chỉ cần Vương Quyền phát hiện thì có trăm miệng cũng khó cãi.
Bên trong một khách sạn của Thành Tiên Linh, nhất thời có không ít người đi vào, ngay cả ông chủ đó cũng đích thân có mặt, khoảng thời gian này thật sự bận đến không kịp thở.
Nhưng trên mặt Vương Kình Thiên lại lo lắng, Kim Cương nói: Bây giờ nó đang ở bên cạnh sư phụ nó, chắc không sao đâu.
Một toán người của Vương Quyền đã tới đây rồi, xem ra chính là muốn tìm kẻ thù thay cho Hắc Long, chỗ này tìm không thấy thì cũng sẽ có một ngày tìm thấy thôi, thực lực và tính khí của Vương Quyền, tuy chưa tận mắt nhìn thấy qua, nhưng ít nhiều cũng có nghe nói, muốn giết đứa con trai đó của tôi, đơn giản giống như là bóp một con kiến vậy.
Vừa nói vừa thở dài, trước đây bất luận có chuyện gì, thì người làm cha này đều có thể gánh cho anh ta, nhưng bây giờ chỉ có thể dựa vào anh ta thôi.
Kẻ đầu sỏ của tất cả những chuyện này đều là tên tổng quản đó, Vương Kình Thiên nghĩ đến chuyện này, liền phái người đi đưa tên tổng quản Diệp đó lên.
Tổng quản Diệp tưởng tất cả những thứ này đã kết thúc rồi, ông ta cũng an phận mà sống thu mình lại, nhưng Vương Kình Thiên vẫn nghĩ đến ông ta.
Ông ta quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu: Chuyện này đều là chủ ý của cậu chủ, tôi chỉ là hành sự theo lệnh của cậu chủ thôi, gia chủ ngài không thể trách tôi được? Con trai tôi nuôi lớn có tính khí thế nào, không lẽ tôi còn không rõ ư? Nếu như không phải ông ở bên cạnh xúi dục nó hại Lâm Thanh Diện, thì làm sao lại lỡ dại mà giết Hắc Long, đắc tội với Vương Quyền chứ, hôm nay tôi không giết ông, chỉ phế đôi chân của ông, cho ông ăn mày mà sống hết phần đời sau này, thì đối với ông mà nói đã là một trừng phạt không tệ rồi.
Nói xong, ông ta hét lớn một tiếng: Người đâu! Nói xong, liền có vài người tiến lên trước phế đi hai chân của tổng quản Diệp, cho ông ta một cái chén rách, vứt ra cửa.
Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, không ngờ ông ta làm tổng quản nhà họ Vương đắc ý phong độ, mới chớp mắt đã trở thành ăn mày.
Đây đều là do Lâm Thanh Diện hại, nếu như không phải tại Lâm Thanh Diện thì sẽ không xảy ra tất cả những chuyện này, ông ta không thể để yên như vậy được.
Nếu người của Vương Quyền đang tìm Lâm Thanh Diện thì sao mình không cho bọn họ một chỉ thị chứ? Người của Vương Quyền ai nấy cũng đều thần thông quảng đại, chỉ cần có tin tức này làm điều kiện thì bọn họ nhất định sẽ chữa trị khỏi cho đôi chân của mình, hơn nữa mình cũng có thể trở thành một thành viên của bọn họ.
Chỉ cần đến được bên cạnh của Vương Quyền, nịnh hót được Vương Quyền thì ông ta vẫn có thể trở thành kẻ đứng trên người khác.
Loại chuyện như nịnh hót lấy lòng, ông ta thành thạo như chơi, nhìn đôi chân của mình với vẻ tuyệt vọng, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển nhà họ Vương, trong lòng thầm thề thốt nhất định phải báo thù.
Ông ta chầm chầm bò về phía trước hệt như một con giun, nhẫn nhịn cơn đau truyền đến từ đôi chân, đi về phía của khách sạn.
Những người quen với ông ta nhìn thấy bộ dạng của ông ta như vậy, đều lũ lượt đứng ra chỉ chỉ trỏ trỏ, một thời từng phong quang đắc ý, hại người vô số, bây giờ bị như vậy thì cũng là báo ứng của ông ta.
Ông ta bò đến cửa khách sạn, đợi ở chỗ này, từ bình minh đợi đến khi chiều tà, chỉ nhìn thấy một người áo đen ra ngoài, lập tức ôm lấy chân của người ta.
Tên ăn mày thối này, cút ra cho ông, không mở mắt ra mà nhìn ông đây là ai, mà muốn đụng là đụng ư? Người đó hung hăng đá ông ta một cái, nếu như không phải đang có mệnh lệnh thì hắn mới không thèm tới mấy chỗ nhỏ bé này.
Tổng quản vội vàng mở miệng: Tôi có thể cho cậu tin tức mà cậu cần! CHƯƠNG 1552: VÙNG ĐẤT TU HÀNH MỚI Nghe thấy lời của tổng quản, tên áo đen đó theo bản năng mà quay đầu lại nhìn một cái.
Người trước mắt này làm sao mà biết được phiền não của mình chứ, không lý nào.
Hắn đột nhiên nảy sinh hứng thú, hỏi ông ta: Ông nói như vậy, không lẽ ông biết tôi đang phiền não gì sao? Không sai, nhưng tôi cũng không phải giúp đỡ miễn phí đâu, tôi cũng có điều kiện.
Tổng quản Diệp nịnh hót mà nói.
Ông có điều kiện gì, chi bằng trực tiếp nói ra đi, tôi không thích vòng vo.
Người áo đen đó nói chuyện cũng thật dứt khoác, tổng quản hít sâu một hơi, nhìn người áo đen, nói: Tôi biết bọn chúng đang ở đâu, nhưng cậu phải chữa khỏi cho đôi chân của tôi, cho tôi gia nhập với các người, tôi và bọn họ có mối thù không đội trời chung, không báo thù này thì cả đời này tôi chả thể ngẩng đầu lên được.
Người áo đen khinh miệt mà nhìn hai chân của ông ta, tổng quản Diệp sợ bị từ chối, lại vội vàng nói: Cậu yên tâm, nếu như tôi không thể làm được lời mà tôi nói thì cậu cứ đánh gãy chân tôi, tôi cũng chả nói gì đâu.
Người áo đen nở ra một nụ cười hàm ý sâu xa, hỏi: Có chỗ ở không? Tổng quản Diệp nở nụ cười xán lạn, nói: Có chỗ ở, nhưng nếu như ở chỗ cũ của tôi, để cho bọn họ biết tôi có liên hệ với người của các người thì tôi cũng không sống được, đến lúc đó các người muốn tìm người đương nhiên là khó hơn lên trời rồi.
Tổng quản Diệp biết rõ sự phiền não của tên áo đen này, mà người áo đen cũng đã nhìn ra được dụng ý của tổng quản Diệp, xem ra cái chân bị gãy này không thoát khỏi liên can với người mà hắn đang tìm.
Mọi người bây giờ đều cùng chung chí hướng, không có lý do để không hợp tác.
Người áo đen trực tiếp sắp xếp cho tổng quản ở nơi mà hắn ta sống, tổng quản này rất biết điều, hai người ai cũng đều có mục đích của riêng mình.
Tính khí của Vương Quyền không tốt, cho bọn họ một kỳ hạn, nếu như trong kỳ hạn này mà không thể đem tin tức có lợi về thì bọn họ đều không có kết cục tốt.
Bên núi Kiếm Đãng, Mạc Niệm thả một con thần thú hung mãnh ra.
Mi tâm Lâm Thanh Diện khẽ nhíu, anh chưa từng cảm thấy con thần thú này dễ đối phó.
Dù gì cũng là vật ở thời kỳ thượng cổ, nhốt bọn chúng ở đây, Diệp Phàm Trần cũng là có mục đích của ông ta.
Diệp Phàm Trần đứng trên đỉnh núi Kiếm Đãng, uy phong nhè nhẹ thổi bay mái tóc ông ta, thoảng qua đầu mũi là một mùi máu tanh nhàn nhạt truyền tới.
Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương liên thủ đối phó một con thần thú, đã chém giết một con.
Hai người liên thủ mới có thể nhanh như vậy, chứ nếu như là một người thì muốn giết được con đó, dù có phí cạn tinh lực cũng chỉ e khó mà giết chết.
Diệp Phàm Trần nói: Hai người các cậu, tại sao không một người chọi một ma thú, hai người 10 con, một người năm con, trong cơ thể ma thú này có linh đan, chém giết xong thì có thể uống linh đan, đối với tu vi của các cậu mà nói là có lợi ích cực lớn.
Vương Phi Dương thở hổn hển mà nói: Sư phụ nói nghe dễ quá, thần thú này làm gì mà dễ đối phó như vậy? Lâm Thanh Diện nhàn nhạt cười một cái, Diệp Phàm Trần muốn huấn luyện hai người bọn họ, cũng là vì tốt cho bọn họ, lời của Diệp Phàm Trần cũng không phải không có đạo lý, anh đúng lúc cũng muốn thử tự mình chém giết ma thú, ăn linh đan đó.
Trong tay Vương Quyền nắm đại quyền sinh sát của Nặc Nặc, anh không thể dây quá lâu, nếu không Nặc Nặc nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Nếu như dễ đối phó thì ta còn kêu hai đứa đi giết sao, Phi Dương, con chính là quá nhát gan, sư phụ cũng đâu thể nhìn con chết trong tay thần thú đâu đúng chứ? Vương Phi Dương thu lại kiếm trong tay, ngồi trên một tảng đá, nói muốn nghỉ ngơi một lát.
Mặt trời đã xuống núi, bọn họ đã tàn sát con ma thú này từ trưa rồi, nhìn từng con ma thú trong sơn động, con nào con nấy đều đang muốn bùng phát khí thế, đợi có người thả bọn chúng ra.
Mạc Niệm rầu rĩ không vui mà đứng ở một bên, nói với Lâm Thanh Diện: Không đã gì hết, một con thần thú mà các cậu đã đánh lâu như vậy rồi, cũng may tôi không có thả hết tất cả thần thú ra ngoài đó.
Lâm Thanh Diện bất lực, con nhỏ này thật đúng là không làm thì không mệt mà! Vật lộn với con ma thú này, đã phí cạn sức lực rồi, nếu như tất cả ma thú đều ra ngoài thì không phải là thêm rắc rối sao? Có đói bụng không, có cần lên núi ăn chút hoa quả dại không? Trên núi này đều là nơi tụ tập linh khí, hoa quả dại cũng đều có thể nâng cao tu vi của tôi, tôi không phí lời với các cậu ở đây nữa.
Mạc Niệm nói xong thì rời đi, đi được hai bước thì nói với Lâm Thanh Diện: Tôi sẽ không đi xa đâu, cậu yên tâm, đừng lo cho tôi.
Anh cũng không cần lo, ở Thành Tiên Linh, Lâm Thanh Diện tạm thời không có kẻ địch, cũng chỉ có mục tiêu của Vương Quyền là anh và Vương Phi Dương thôi.
Mạc Niệm đã quen tự tại nơi núi sâu rồi, đương nhiên không ở yên được, liền trực tiếp đi về phía Thành Tiên Linh.
Mà mí mắt của Diệp Phàm Trần không ngừng giựt, chỉ cảm thấy hai người bọn họ tiếp tục như thế này, cũng không phải là chuyện lâu dài.
Thủ hạ của Vương Quyền đều không phải tên ngốc, càng huống hồ người có thù với nhà họ Vương không chỉ có một hai người, nếu như có người mượn chuyện, thì chỗ rách nát này không đủ để bảo vệ hai người bọn họ.
Lâm Thanh Diện ngồi khoanh chân xuống đất dưới ánh chiều tà, Vương Phi Dương đưa linh đan của ma thú cho Lâm Thanh Diện, nói tu vi của Lâm Thanh Diện còn thấp hơn anh ta hai cấp, loại chuyện nhỏ này, anh ta không muốn tranh với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện khá bất ngờ, đều là những người dứt khoác thẳng thắn, Lâm Thanh Diện trực tiếp nhận lấy đan linh, nhàn nhạt cười một cái: Tôi giết ma thú rồi trả lại cho anh.
Được, tự mình làm, nói không chừng sẽ có hiệu quả cao hơn.
Vương Phi Dương nói xong thì đi đến đại điện, anh ta cần phải biết làm thế nào để nâng cấp cho mình càng nhanh càng tốt.
Lâm Thanh Diện ngồi ở dưới đất, chầm chậm mà bắt đầu hấp thụ linh lực ẩn chứa trong linh đan kia, một luồng khí mát mạnh đi khắp trên dưới cơ thể anh.
Lúc mở mắt ra lại thì trời đã tối rồi.
Diệp Phàm Trần sắp xếp cho hai người mỗi người một sơn động, nói bên trong đó kín đáo, sẽ không bị ảnh hưởng từ thế giới bên ngoài.
Lâm Thanh Diện nhìn xung quanh, không có thấy Mạc Niệm đâu, có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến lời mà Mạc Niệm nói lúc đó, liền cảm thấy lo lắng dư thừa rồi.
Nếu Mạc Niệm đã nói lời đó thì chính là muốn đi chơi ở bên ngoài, mình hà cớ gì phải đi làm phiền cô ta chứ.
Sơn động của Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương ở gần nhau, anh đi vào sơn động, Vương Phi Dương ai oán: Tôi đã từng ở chỗ này một khoảng thời gian, sư phụ chả có nói chuyện sơn động gì cả, cũng chả biết là có ý gì.
Lâm Thanh Diện an ủi: Sư phụ Diệp làm như vậy, đương nhiên là có đạo lý của ông ta.
Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được linh khí càng dễ tụ tập hơn khi ở trong sơn động này, ở sâu trong hang động có một ao hoa sen nở rộ đẹp đẽ, toả hương khắp cả sơn động.
Đoá hoa sen toả một lớp sương mỏng ra xung quanh, nhìn thôi cũng cảm thấy vui mắt rồi, bên trong sơn động đầy rẫy những hòn đá kỳ quái, có chút thanh lãnh, đây chính là nơi tốt nhất cho người tu hành.
Mà chỗ của Vương Phi Dương, đi vào đều là đầu lâu, âm khí u uất.
Anh ta không muốn ở cái chỗ rách nát này, liền quay người đi ra ngoài muốn tìm Diệp Phàm Trần, ra đến bên ngoài thì phát hiện có làm thế nào cũng không ra ngoài được, hoá ra đã Diệp Phàm Trần thiết lập kết giới, hai người bọn họ đều không ra ngoài được.
Anh ta sốt sắng mà đi về phía sơn động mà Lâm Thanh Diện ở, vừa đến cửa động thì phát hiện cũng không vào được.
Trong lòng khó hiểu, Diệp Phàm Trần rốt cuộc là muốn làm gì.
Hành động này của Diệp Phàm Trần hoàn toàn là giúp đỡ bọn họ, Vương Phi Dương thì tính khí hấp tấp, Lâm Thanh Diện thì không cần lo lắng, nhưng Mạc Niệm sẽ quấy nhiễu dòng suy nghĩ của anh, bây giờ thiết lập kết giới này, hai người đều không tiện ra ngoài.
Đi về phía thành Tiên Linh, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ông ta không cảm nhận được khí tức của Vương Quyền, nhưng mắt của Vương Quyền vẫn ở thành Tiên Linh, nên không thể lơ là được.
CHƯƠNG 1553: TIẾT LỘ TIN TỨC Đến Thành Tiên Linh, đi đến nhà họ Vương đầu tiên.
Vương Kình Thiên nhìn thấy Diệp Phàm Trần tới, trong lòng liền lo lắng nói hết ra.
Hai ngày nay ông ta đều ăn uống không ngon, nói: Anh Diệp, tôi nghĩ nghĩ, chúng ta không thể ngồi im đợi chết được, nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, người của Vương Quyền rình rập như hổ đói, tôi tìm người điều tra rồi, muốn trừ khử mấy tên dưới tay hắn, vốn không có khó.
Hồ đồ, nếu như người của Vương Quyền xảy ra chuyện ở Thành Tiên Linh thì Vương Quyền có thể để yên sao? Hắn giết chóc quen thói, nếu như giận lây cả Thành Tiên Linh thì chúng ta đều trở thành tội nhân.
Diệp Phàm Trần sờ sờ cằm, cũng không nghĩ ra chủ ý hay nào khác, Vương Kình Thiên thì bất lực đứng ở một bên, giận run cả người: Vậy anh Diệp nói xem nên làm thế nào? Không phải chỉ là một vật để cưỡi thôi sao, có cần phải như thế không? Chuyện của Vương Quyền, có nhỏ tới mấy thì cũng là chuyện lớn, càng huống hồ đây không phải là chuyện một con rồng nữa, ông ta sẽ cảm thấy quyền uy của ông ta bị khiêu chiến.
Diệp Phàm Trần hỏi: Tên tổng quản nhà cậu, sao bây giờ lại không thấy ông ta đâu vậy? Chuyện này ông ta cũng có công lao không nhỏ đâu.
Tôi đã đánh gãy hai chân ông ta, để ông ta tự sinh tự diệt, nhìn là tức, mấy năm nay dựa vào danh tiếng nhà họ Vương bọn tôi mà làm ác khắp nơi, tôi sớm đã ghét ông ta rồi.
Diệp Phàm Trần nhất thời cạn lời, chuyện lớn thì không có vấn đề gì, nhưng chi tiết nhỏ lại trăm ngàn lỗ hổng.
Không giữ người này lại, có biết ông ta đang ở đâu không? Vương Kình Thiên không có nghĩ nhiều như vậy, lúc này ông ta cũng không biết tổng quản Diệp đang ở đâu nữa, ấp a ấp úng, nghe thấy lời này của Diệp Phàm Trần ông ta mới cảm thấy chuyện này làm không được thoả đáng cho lắm.
Diệp Phàm Trần nhìn thấy thần sắc này của Vương Kình Thiên, đương nhiên là biết lúc này tìm được tổng quản Diệp mới là chuyện quan trọng nhất! Dù sao, tên tổng quản Diệp này tuy không có thực lực gì, nhưng biết rất nhiều bí mật liên quan đến nhà họ Vương! Chuyện không thể để chậm trễ, Diệp Phàm Trần nhanh chóng đi ra ngoài.
Ông ta đi một vòng quanh thành, không tìm được tổng quản Diệp, nhưng gặp La Tiêu Tiêu và Mạc Niệm.
Mạc Niệm cảm thấy chán nên đến thành Tiên Linh, không rành Thành Tiên Linh lắm, nên chỉ đành đi tìm La Tiêu Tiêu.
Trong tay lúc này đang cầm một xâu kẹo hồ lô, Mạc Niệm hỏi: Diệp lão, ông tìm ai vậy, có phải Lâm Thanh Diện kêu ông tới đưa tôi về không? Tôi tìm tên tổng quản đó, bây giờ Lâm Thanh Diện đang bận tu luyện, không có thời gian quan tâm cô đâu, cô yên tâm.
Vậy thì tốt, tôi không muốn về, bây giờ không có thù với nhà họ Vương, tôi cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Mạc Niệm nói xong, thì chỉ lo ăn kẹo hồ lô của mình.
Diệp Phàm Trần lười để ý đến bọn họ, muốn tìm người thì không khó, nhưng bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, không thể tìm một cách suồng sã trắng trợn được.
La Tiêu Tiêu đưa Mạc Niệm đến nhà cô ta, kéo Mạc Niệm hỏi một đống chuyện về Lâm Thanh Diện, Mạc Niệm ngoại trừ chuyện Lâm Thanh Diện đến từ Trái Đất thì cái gì cũng nói ra hết rồi.
Trước đây La Tiêu Tiêu đưa Mạc Niệm ra ngoài chơi là đã bàn xong điều kiện với Mạc Niệm rồi, khi Mạc Niệm về núi Kiếm Đãng thì nhất định phải dắt theo cô ta.
Chỉ khi ở nơi có Lâm Thanh Diện, cô ta mới cảm thấy an tâm, trải qua mấy chuyện này, chỉ có Lâm Thanh Diện mới có thể cho cô ta cảm giác an toàn.
Nhìn thấy cô ta mặt ủ mày chau như có tâm sự, Mạc Niệm nhún nhún vai: Cô đừng suy nghĩ nữa, Lâm Thanh Diện là tên si tình, vợ người ta còn đang đợi ở nhà kìa, cậu ta sẽ không ở bên cô đâu, tôi khuyên cô nên nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ trong lòng đi.
Tôi không có nghĩ đến Lâm Thanh Diện, cô ra ngoài lâu như vậy rồi, Lâm Thanh Diện sẽ lo, ngày mai chúng ta về núi Kiếm Đãng đi.
Tôi còn chưa chơi đủ mà, cô đi rồi, thì lão Diệp cũng chưa chắc thu nhận cô, tôi khuyên cô tốt nhất ở trong thành đi, đừng nghĩ đến mấy cái được mất gì nữa.
La Tiêu Tiêu không muốn nói nhiều với cô ta, cô ta thì biết gì, tình yêu giữa nam nữ một đứa con nít như cô ta hiểu gì chứ.
Cho dù đã sống ngàn năm, cũng không có trải nghiệm qua tình yêu của thế gian.
Cô ta sắp xếp phòng cho Mạc Niệm, bảo Mạc Niệm nghỉ ngơi sớm, mình cũng về nghỉ ngơi, vừa mới tắt đèn thì liền nhìn thấy có từng chấm ánh sáng lửa thông qua cửa sổ.
Trong lòng lập tức có một loại dự cảm không tốt, lúc này, còn có ai tới chứ.
Nhìn thấy người tới hình như không chỉ có một người, là ai chứ? Cô ta lập tức đứng dậy đi gọi mẹ cô ta, bảo họ dậy, còn có Mạc Niệm nữa.
Mạc Niệm nhìn ra bên ngoài, nhíu mày nói: Chỉ e là người tới không có ý tốt.
Cô ta là tinh linh, chỉ cần nhìn kỹ, liền biết người đó là tổng quản Diệp, đằng sau ông ta còn có không ít người.
Bây giờ chúng ta làm sao đây, người tới là ai, Mạc Niệm cô có thể nhìn thấy không? Là tổng quản Diệp, đến chỗ này, nhất định là tới kiếm chuyện với cô rồi.
La Tiêu Tiêu có chút sốt sắng, sắp xếp cho mẹ cô ta chuẩn bị rời đi, nhưng bây giờ chân bà ta không tiện, biết là lành ít dữ nhiều, bèn nói: Các người đi đi, Mạc Niệm, đưa Tiêu Tiêu đi, tên này làm điều ác nhiều rồi, chỉ e lần này không giống như trước.
Đằng sau ông ta đưa tới không ít người, La Tiêu Tiêu khóc lóc nói: Mẹ, ông ta là tới tìm con, chỉ cần con đi với ông ta thì ông ta sẽ không làm hại mẹ, con không để mẹ ở đây thay con gánh tội.
Lúc La Tiêu Tiêu nói chuyện, đã nắm chặt lấy tay Mạc Niệm: Mạc Niệm, cô đưa mẹ tôi đi đi, cô đi tìm Lâm Thanh Diện, chỉ cần Lâm Thanh Diện biết tổng quản Diệp đã bắt tôi thì Lâm Thanh Diện nhất định sẽ có cách.
Mạc Niệm gật đầu, cô ta nói rất đúng.
Nhà họ Vương không thể còn dung túng cho tổng quản Diệp làm càn khắp nơi nữa, tổng quản Diệp là người nịnh bợ tiểu nhân, bây giờ người có thể cho ông ta xúi giục, ngoại trừ Vương Quyền ra thì không còn ai nữa.
Tổng quản Diệp nhòm ngó đến La Tiêu Tiêu đã không còn là chuyện ngày một ngày hai nữa, bây giờ bọn họ đi, La Tiêu Tiêu sẽ không có nguy hiểm.
Ở lại đây, thì khó nói rồi.
Mẹ của La Tiêu Tiêu không chịu đi, dưới sự bất lực Mạc Niệm chỉ có thể đánh ngất bà rồi cưỡng ép đưa đi thôi.
Sắp xếp cho mẹ của La Tiêu Tiêu đến một nơi kín đáo xong, Mạc Niệm lẳng lẽ nấp ở một bên nhìn về phía La Tiêu Tiêu.
Tổng quản Diệp cười gian, trong tay cầm bó lửa, trên dưới toàn thân mang theo sát khí.
Ông ta không như trước đây nữa, trên người có thêm một luồng tà khí, người ở đằng sau đều nghe chỉ huy của ông ta.
Bé cưng, sao rồi, mẹ em đi đâu rồi? Mẹ tôi đi đâu, không cần ông quan tâm, ông muốn làm gì? Tôi đã thích em từ rất lâu rồi, đương nhiên là đến tìm em làm vợ của tôi rồi, Tiêu Tiêu, em theo tôi đi, tôi bảo đảm sẽ thương em.
Tên khốn nhà ông, làm ba tôi tôi còn chê ông lớn tuổi nữa đó, lời này mà ông cũng nói ra cho được nữa.
La Tiêu Tiêu lạnh lùng trừng tổng quản Diệp, tổng quản Diệp hừ lạnh: Em tưởng, em có thể gả cho tên nhóc Lâm Thanh Diện đó sao, em không còn gặp được hắn nữa rồi, chủ nhân của tôi sẽ giết hắn, bây giờ người của người đó đã đến núi Kiếm Đãng rồi, em nghe lời tôi, tôi còn có thể giữ lại một mạng chó cho em.
Mạc Niệm nghe thấy tin này thì kinh ngạc vô cùng, tên này vậy mà lại cấu kết với người của Vương Quyền rồi sao? Như vậy thì bọn người Lâm Thanh Diện sẽ gặp nguy hiểm, cô ta không kịp làm gì cả mà dùng tốc độ nhanh nhất đến núi Kiếm Đãng, ngay cả mẹ của La Tiêu Tiêu cũng chả có thời gian để đưa đi cùng, khi bà cụ tỉnh lại chắc cũng là sáng sớm ngày mai rồi.
Tổng quản Diệp bắt được La Tiêu Tiêu thì sẽ rời đi, sẽ không phát hiện mẹ của La Tiêu Tiêu đâu.
Đến núi Kiếm Đãng, không có nhìn thấy bọn người Lâm Thanh Diện đâu, Diệp Phàm Trần gọi cô ta từ đằng sau: Chỗ này nguy hiểm, về đây làm gì? Lão Diệp, ông biết hết rồi sao? Địch đã tới rồi, vậy thì chỉ có thể đứng ra, ẩn nấp không giải quyết được vấn đề gì hết.
Bọn người Lâm Thanh Diện đâu, tôi muốn gặp Lâm Thanh Diện, La Tiêu Tiêu bị bắt rồi.
Lời nói gấp gáp sốt sắng, Diệp Phàm Trần bất lực mà nói: Cậu ta còn khó bảo vệ cho mình nữa, cô đừng chuốc thêm phiền phức cho cậu ta nữa có được không? CHƯƠNG 1554: HIỂM CẢNH NƠI SƠN ĐỘNG Nhưng, nhưng còn La Tiêu Tiêu làm sao đây, cô ta còn đang đợi Lâm Thanh Diện đi cứu cô ta nữa, trên người tên tổng quản Diệp đó mang theo một luồng tà khí, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.
Diệp Phàm Trần cho Mạc Niệm một miếng ngọc bội, nói: Cô đeo cái này lên người, có thể cứu được con bé đó.
Mạc Niệm kinh ngạc mà nhận lấy, nói: Ngọc Huyền Linh? Không sai, cô xem có thứ này rồi thì cô có thể cứu cô ta ra không? Mấy người mà tổng quản Diệp đưa tới tuy lợi hại, nhưng có thứ này trong tay, bọn họ sẽ không phải đối thủ của tôi, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ bình an đưa La Tiêu Tiêu quay về.
Cầm lấy ngọc bội vội vàng rời đi, lúc đi còn quay đầu lại, bảo Diệp Phàm Trần nhất định phải bảo đảm cho sự an toàn của Lâm Thanh Diện.
Cô ta và Lâm Thanh Diện cùng đến Thiên Giới, cho nên muốn về Trái Đất thì cũng phải cùng nhau về.
Diệp Phàm Trần không có quan tâm cô ta nữa, mà ở trong đại điện, tất cả những thứ này đều đã lẳng lẽ được sắp xếp theo ý trời hết rồi, cái gì tới rồi sẽ tới thôi.
Hôm nay trăng sáng vô cùng tròn, soi rõ cả núi Kiếm Đãng, mấy tên áo đen lặng lẽ mà đi vào núi Kiếm Đãng.
Bọn chúng cũng có e dè, lúc đến, Vương Quyền đã đặc biệt dặn dò qua, không được chuốc thêm những rắc rối khác.
Nhìn bọn chúng đi qua đi lại trong núi Kiếm Đãng, không chút thu hoạch gì.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Phàm Trần: Chư vị đến địa bàn của tôi, có thứ gì đánh rơi ở đây sao? Lão già, bọn tôi muốn tìm người, chỗ ông còn có ai nữa không? Núi Kiếm Đãng chỉ có một mình tôi, điều này không sai, các người lén lén lút lút, có phải muốn ăn trộm bảo vật gì của núi Kiếm Đãng tôi không? Lâm Thanh Diện ra khỏi sơn động nhưng bị một lớp thành ngăn lại, bất luận thế nào anh cũng không mở ra được.
Lúc này Vương Phi Dương cũng ra ngoài, nói: Bên ngoài hình như có tiếng động.
Người của Vương Quyền tìm tới rồi, trước đây tôi còn không hiểu, tại sao sư phụ Diệp lại thiết lập kết giới, ông ta là muốn che giấu chúng ta.
Nhưng đó suy cho cùng cũng không phải kế lâu dài, Lâm Thanh Diện, tôi cảm thấy, chúng ta không thể ở lại núi Kiếm Đãng nữa, anh và tôi hai người chúng ta không chỉ có nơi này để ở, Thiên Giới rộng lớn, tôi không tin không có chỗ cho anh và tôi dung thân.
Anh ta sợ liên luỵ Diệp Phàm Trần, cũng sợ vì vậy mà kéo cả nhà họ Vương theo, khiến cho cả nhà họ Vương cũng bị liên luỵ.
Lâm Thanh Diện không rành về Thiên Giới, nghe thấy lời này của anh ta, cũng cản thấy có lý, nhưng không thể hành sự mù quáng được.
Tất cả những thứ này đợi chúng ta ra ngoài được rồi hẵng nói, bây giờ ra ngoài cũng là vấn đề, điều duy nhất chúng ta có thể làm là tu luyện cho tốt, nâng cấp tu vi, nếu không thì sẽ làm cho sự khổ tâm của thầy Diệp đổ sông đổ bể.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, trong lòng Lâm Thanh Diện áy náy.
Nếu như thật sự vì chuyện này mà liên luỵ đến Diệp Phàm Trần, thì làm sao mà anh yên tâm cho được? Lâm Thanh Diện lấy ra viên long châu đó, trực tiếp nuốt xuống, sơn động mà anh ở, Vương Phi Dương không vào được, chỉ có thể ai về chỗ người nấy thôi.
Đến bên trong sơn động, Lâm Thanh Diện chợt phát hiện hoa sen bên trong sơn động vậy mà lại đang nhanh chóng khô héo với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Anh kinh ngạc cực kỳ, cứ mãi nhìn chăm chăm vào nó, chỉ thấy cánh hoa đó rơi xuống, bên trong tim sen có một viên châu, sáng lấp lánh.
Mấy viên châu đó lập tức chiếu sáng cả sơn động, anh thích thú mà đi lên trước nhặt một viên, tự lẩm bẩm: Chuyện này là sao chứ? Lúc tu luyện ở trong động, anh đã cảm thấy rất nhanh sẽ đạt được cảnh giới thần thông, nhưng lại giống như là có thứ gì đó kẹt lại ở đó, không cách nào đạt đến được.
Anh cẩn thận mà tiến lên trước, nhặt lấy viên châu sáng lấp lánh bên trong tim sen.
Tim sen tung bay lên, trực tiếp đi vào cơ thể của anh.
Cơ thể Lâm Thanh Diện bay lên lơ lửng, tất cả viên châu bên trong tim sen đều rơi xuống ao nước hệt như bị ma ám vậy, từ từ tụ tập lại với nhau, đi về phía của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cảm thấy quỷ dị, lập tức rời đi.
Điều khiển những cái tim sen đó không để chúng đi vào cơ thể của mình, nhưng phát hiện linh lực của mình càng lúc càng yếu, căn bản là không thể khống chế hướng đi của tim sen.
Tất cả tim sen đều dung hoà vào cơ thể của anh, anh chỉ cảm thấy đầu mình có chút nặng nề, trong đầu não xuất hiện hình bóng của Hứa Bích Hoài, tiếp đó là bộ dạng của Nặc Nặc.
Anh lắc đầu thật mạnh, nhưng vẫn không có bất kỳ tác dụng nào.
Hai chân không có sức mà ngồi bệch xuống mặt đất, nhíu mày, yếu ớt nói: Chuyện này là sao? Anh cảm thấy mí mắt nặng nề vô cùng, khẽ híp đôi mắt, lúc mở mắt ra lần nữa thì nhìn thấy Nặc Nặc đang đứng trước mặt anh với sắc mặt trắng bệch.
Ba ơi, con sắp chết rồi, ba ơi, khi nào ba về? Anh muốn mở miệng nói chuyện, đôi môi mấp máy, nhưng không phát ra được tiếng nào, nhìn Nặc Nặc từ từ biến mất ở trước mắt.
Chuyển cảnh, như là về đến Dược Thần Cốc, Hứa Bích Hoài đang đút thuốc cho Nặc Nặc, nhưng vừa quay người, Hứa Bích Hoài ôm lấy Nặc Nặc khóc lên.
Anh cảm thấy rất bất lực, nhìn tất cả những thứ này xảy ra, nhưng anh lại không làm gì được.
Một người có bộ dạng y chang anh đứng ở trước mặt anh: Lâm Thanh Diện, anh đưa cơ thể mình cho tôi, tôi chăm sóc Nặc Nặc cho anh, chăm sóc vợ anh, anh thấy thế nào, anh không giết được Vương Quyền, nhưng tôi có thể.
Lâm Thanh Diện nhìn tên đó, dần dần tỉnh táo lại, tâm ma của anh lại tác quai tác quái rồi.
Anh không muốn nói gì, trong lòng chỉ đang nghĩ, đợi chuyện này qua rồi, nhất định phải cầu Diệp Phàm Trần giúp đỡ giải trừ tâm ma này.
Anh ảo hoá ra một thanh kiếm, giơ kiếm lên muốn giết hắn, hắn lại ha hả cười to: Anh muốn giết tôi sao, tôi chính là anh, anh giết tôi thì cũng chính là giết bản thân anh.
Tôi không tin, tôi không tin tôi không giết được anh.
Lâm Thanh Diện không cam tâm, một kiếm đâm tới, nhưng thanh kiếm đó vừa đâm vào tim của đối phương, thì Lâm Thanh Diện lại nhìn thấy chính mình đang cầm kiếm đâm vào chính mình thông qua hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ.
Cảm giác đau đớn chân thật như vậy, anh hạ kiếm xuống, cúi đầu nhìn nơi ngực của mình, một vết thương rõ ràng hiện ra ở trước mắt anh.
Đối phương ha hả cười lớn: Cầm lấy kiếm của anh, giết tôi đi, giết tôi, thì cuộc sống của anh sẽ được thanh tịnh rồi.
Lâm Thanh Diện cảm thấy đầu não sắp nổ tung rồi, thanh âm của đối phương không ngừng xuất hiện trong đầu anh, lặp đi lặp lại, anh cảm thấy một nguồn nhiệt đang lắp đầy từng đường chân tơ kẽ máu trên cơ thể anh.
Anh trực tiếp nhảy vào bên trong ao nước, dòng nước mát lạnh bên trong ao khiến anh hoàn toàn tỉnh táo, cứ như vậy mà chìm xuống dưới đáy của ao.
Bên dưới đáy ao, có một động thiên khác, một tiếng gầm lên cắt ngang đi suy nghĩ của anh: Ngươi là ai, tại sao lại ở địa bàn của ta.
Anh quay đầu lại nhìn một cái, có một con cá mập vàng ở đằng sau, cơ thể to lớn ít nhất cũng có ngàn cân.
Xin lỗi, ta không phải cố ý đâu, nếu như có mạo phạm thì xin bỏ qua cho.
Anh dùng công lực bơi lên trên, nhưng bên trên lại như bị đóng lại rồi vậy, con cá mập vàng đó ha hả cười to: Người vào đây rồi thì không có ai ra được nữa, ngươi cũng không phải kẻ đầu tiên.
Không lẽ đây không phải núi Kiếm Đãng? Anh kinh ngạc mà hỏi, sơn động của núi Kiếm Đãng sao lại xuất hiện mấy chuyện này chứ? Ta đã bị tên Diệp Phàm Trần đó áp chế mấy vạn năm rồi, ta muốn ra ngoài, ta thấy tu vi của ngươi không tệ, ta muốn ăn ngươi.
Nó nói xong, liền há cái mồm đầy máu bơi về phía Lâm Thanh Diện, tốc độ cực nhanh.
CHƯƠNG 1555: TRỞ VỀ MÀ KHÔNG CÓ BẤT KỲ THÀNH QUẢ NÀO Lâm Thanh Diện né tránh, tình cảnh nguy hiểm như thế này anh đã gặp phải vô số lần, nhưng lần này cảm giác không giống với mấy lần trước, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Một giây trước còn phát hiện trong cơ thể của mình bị chém một nhát kiếm, bây giờ lại không nhìn thấy bất kỳ vết thương nào.
Hơn nữa hành động nhanh như chim yến, thân thể của Cá mập vàng này vô cùng to, lúc di chuyển, rất rõ ràng không linh hoạt bằng Lâm Thanh Diện.
Nhưng Lâm Thanh Diện cũng không hề xem nhẹ, Cá mập vàng này giống như biết khuyết điểm của mình, vẫn luôn biến hóa khôn lường thành người, nói: Tốt nhất anh hãy thuận theo tôi, tôi còn thể cho để lại cho anh một chút linh hồn, như vậy ngươi cũng có thể tu luyện lại thần hồn.
Đây không phải là lần đầu tiên ta gặp phải loại tình huống này, nếu như ta từ bỏ, vậy thì tất cả sự cố gắng trước đây không phải lãng phí sao? Cá mập vàng dùng lực, cảm thấy sức mạnh của mình cũng không chịu sự áp chế, một quyền lao về phía Lâm Thanh Diện.
Sau đó cúi đầu nhìn hai tay của mình, cười haha: Ta không ngờ, lại là tên tiểu tử nhà ngươi phá vỡ phong ấn này, có lẽ tên tiểu tử Diệp Phàm Trần kia cũng không ngờ người của ông ta lại giải được phong ấn này.
Phong ấn? Lâm Thanh Diện đầu đầy sương mù, lúc này Cá mập vàng kia từ bỏ việc đọ sức với Lâm Thanh Diện, thực lực của Lâm Thanh Diện rất khá, nhưng đối với nó mà nói còn yếu hơn một chút.
Nó không cần phải lãng phí thời gian ở đây, trực tiếp xông ra ngoài, lúc nó cho rằng bản thân có thể thoát ra ngoài, bị bức chắn kia bắn trở lại.
Sao thế này, tại sao ta không thể ra ngoài? Nó vô cùng tức giận nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi: Có phải do ngươi động chân động tay, sao ngươi đi vào được? Lâm Thanh Diện không hiểu nhìn cái tên trước mặt, nó nói cái gì, Lâm Thanh Diện đều không hiểu gì cả.
Tức giận là thật, Lâm Thanh Diện nói: Bây giờ ta cũng không ra được, lẽ nào ngươi cũng bị chặn lại? Đáng ghét, thật đáng ghét.
Lúc này có một sợi dây xích quấn quanh eo của nó, nó nịnh hót nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Tiểu tử, mặc dù ta không thể ra được, nhưng ngươi có thể ra được, như này đi, chúng ta làm một giao dịch, ngươi đưa ta ra ngoài, ta tha cho ngươi một mạng.
Lâm Thanh Diện không dám tin, tên lúc nãy còn muốn giết anh, bây giờ lại tốt như vậy, nói chuyện với mình một cách nhỏ nhẹ.
Nó có mục đích gì, Lâm Thanh Diện nhìn sợi dây sắt quấn quanh eo nó, Cá mập vàng theo bản năng muốn che giấu.
Lâm Thanh Diện lúc này yên tâm rồi, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh: Đây là khóa mà Sư phụ Diệp khóa ngươi, ngươi không ra được đâu.
Tiểu tử thối, ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi cho là ta không ra được, ngươi có thể ra được sao, cho dù ta không ra được, ta cũng phải giết chết ngươi, đợi thực lực của ta đạt đến được trình độ nhất định, ta có thể phá vỡ bức màn này, đến lúc đó giết chết tên tiểu tử Diệp Phàm Trần.
Nó nói chuyện, trừng mắt với Lâm Thanh Diện, lại tấn công một lần nữa.
Lâm Thanh Diện không thể không thừa nhận, thực lực của Cá mập vàng này rất mạnh, bây giờ biến thành người rồi, tốc độ còn nhanh hơn trước.
Cá mập vàng làm phép, tất cả rong ở dưới ao đều hướng về phía Lâm Thanh Diện, trực tiếp quấn lấy người Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện dùng sáng thế truyền thừa, muốn tạo thành một thế giới nhưng lại phát hiện ra không có tác dụng.
Nơi này chỉ có tùy ý cho người ta bày bố, dù sao cũng có phong ấn, anh từ bỏ suy nghĩ trong đầu, Cá mập vàng này không nhận được sự giúp đỡ, từng bước từng bước tấn công về phía Lâm Thanh Diện.
Mà Mạc Niệm ở phía bên kia cũng đã tìm thấy được nơi ở của quản gia Diệp, vẫn ở trong nhà trọ kia.
Trong một căn phòng nhỏ, quản gia Diệp trói La Tiêu Tiêu ở đó, nhìn La Tiêu Tiêu với ánh mắt dung tục, nói: Cô không cần cố chấp, người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong, chỉ sợ lúc này đã là một thi thể, cô đi theo tôi, lúc tôi được làm quản gia của vương gia có thể cho cô vinh hoa phú quý, bây giờ tôi là người của chủ nhân, so với trước kia điều kiện không chỉ lớn mạnh hơn gấp hai lần.
La Tiêu Tiêu lạnh lùng nhìn ông ta, nói: Hừ, cho dù ông có giết tôi, tôi cũng sẽ ở bên ông, người như ông, cho dù tuổi tác có trẻ hơn 20 tuổi, thì cũng không xứng xách dép cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện là một người rất lợi hại, ông nói có thể giết được anh ấy cũng không chỉ nói qua một lần, tôi muốn xem xem lúc nào ông có thể giết được anh ấy.
Có không ít người đứng xung quanh quản gia Diệp, Mạc Niệm hít một hơn, biết được bây giờ không thể hành động một cách mù quáng.
La Tiêu Tiêu vẫn còn trong tay ông ta, nếu như ông ta mất đi lý trí ra tay với La Tiêu Tiêu, vậy thì chuyến đi này của mình sẽ trở nên vô nghĩa.
Giọng điệu của La Tiêu Tiêu khiến trong lòng quản gia Diệp vô cùng không vui, ông ta từng bước từng bước đến gần La Tiêu Tiêu, nắm chặt cằm của La Tiêu Tiêu: Bây giờ tôi sẽ không động vào cô, tôi phải để cô nhìn thấy đầu của Lâm Thanh Diện, tôi để cho người đàn ông mà cô yêu chết trước mặt cô, tôi xem đến lúc đó cô còn cứng miệng được không.
La Tiêu Tiêu từng thấy qua bản lĩnh của Lâm Thanh Diện, trong lòng cô ta ôm một hi vọng, Lâm Thanh Diện sẽ không chết.
Lúc này một người đàn ông mặc đồ đen khác đi vào, quản gia Diệp nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen kia, cúi đầu cung kính hỏi: Chủ nhân tìm thấy Lâm Thanh Diện rồi? Người đàn ông mặc đồ đen kia đột nhiên tát vào mặt quản gia Diệp, tức giận: Ông xem tôi là đứa trẻ ba tuổi sao, chỗ nào có hình bóng của Lâm Thanh Diện, có phải ông cảm thấy người của tôi rất dễ trêu đùa? Trong lúc nói chuyện ông ta nhấc cổ áo của quản gia Diệp lên, quản gia Diệp bị dọa sợ đến mức nói không ra lời.
Mạc Niệm đứng bên cạnh nhìn chỉ muốn cười, cho dù trên người của quản gia Diệp có tà khí hay không, tính khí của ông ta vẫn như vậy.
Diệp tổng quản giống như một con chó Nhật, lập tức xin tha thứ: Không đâu, Lâm Thanh Diện nhất định ở đó, anh ta và Vương Phi Dương đã giết chết Hắc Long, Vương Phi Dương là đệ tử của Diệp Phàm Trần, nhất định là Diệp Phàm Trần đã bảo vệ hai người bọn họ, anh nhất định phải tin tưởng tôi, tôi sẽ không lừa anh.
Người đàn ông mặc đồ đen cau mày thật chặt, nhớ ra, lúc nãy khi trở về từ núi Kiếm Đãng, bị Diệp Phàm Trần hỏi mấy câu không đầu không đuôi, có lẽ tên này nói thật, bọn họ không phải là đối thủ của Diệp Phàm Trần, nhưng, nếu như Diệp Phàm Trần thật sự che giấu người đã giết chết Hắc Long, bọn họ hoàn toàn không cần phải đi đến núi Kiếm Đãng đi tới đi lui, trực tiếp đưa tin tức đến chỗ Vương Quyền là được rồi.
Vương Quyền muốn làm như thế nào, cũng không có liên quan quá nhiều đến bọn họ.
Anh ta lạnh lùng nhìn quản gia Diệp, thấp giọng trách mắng: Nếu như ông nói dối, tôi nhất định sẽ khiến ông không toàn thây.
Để lại một câu nói hung ác, người đàn ông mặc đồ đen muốn rời đi, ánh mắt lại rơi trên người La Tiêu Tiêu, hỏi quản gia Diệp: Người phụ nữ này có quan hệ như thế nào với người giết Hắc Long? Đây là, đây là….
Người phụ nữ của anh ta? Người phụ nữ cảm mến tên tiểu tử kia, nhưng bây giờ cô ta ở trong tay tôi, nếu như anh giữ lại cô ta có tác dụng, tôi sẽ giao cô ta cho anh.
Mạc Niệm nhìn người đàn ông mặc đồ đen, may là lúc nãy mình chưa ra tay, người đàn ông mặc đồ đen này không phải là người dễ động vào, chỉ âm thầm lo lắng, La Tiêu Tiêu rơi vào trong tay người đàn ông này, mình muốn cứu La Tiêu Tiêu ra, chỉ sợ không dễ dàng.
Đã là người có liên quan, đương nhiên tôi phải giữ lại rồi.
Người đàn ông mặc đồ đen đi đến bên cạnh La Tiêu Tiêu, nở một nụ cười hài lòng: Nhan sắc của người phụ nữ này không tồi.
CHƯƠNG 1556: GIẢI CỨU LA TIÊU TIÊU.
Nghe thấy câu nói này, trên trán của tổng quản Diệp đã lấm tấm mồ hôi.
Sống chung với những tên tiểu tử này thật sự quá khó rồi, hỉ nộ vô thường, đều nói Vương Quyền giết người không chớp mắt, bây giờ nhìn thấy người bên cạnh Vương Quyền, cũng giết người không chớp mắt chả kém gì Vương Quyền.
Một người phụ nữ, đưa cho anh ta thì đưa cho anh ta, chỉ cần anh ta không làm hại đến mình, ông ta cười nói: Tôi đã nhìn trúng rất lâu rồi, nếu như anh cảm thấy nhan sắc của cô ta không tồi, vậy thì tôi sẽ đưa cô ta cho anh, anh yên tâm, mặc dù người phụ nữ này thích tên tiểu tử kia, nhưng tên tiểu tử kia không có hứng thú với cô ta, vẫn còn trong trắng.
La Tiêu Tiêu nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, một tổng quản Diệp đã khó đối phó rồi, bây giờ rơi vào trong tay người đàn ông mặc đồ đen này, chỉ sợ càng khó thoát thân.
Cô ta nhổ một ngụm nước bọt về phía tổng quản Diệp, tức giận mắng: Đồ khốn nạn, con chó hiện tại của nhà họ Vương bị đuổi đi rồi, còn đi đến khắp nơi vẫy đuôi, tôi thề, ông nhất định sẽ không được chết một cách hẳn hoi.
Người đàn ông mặc đồ đen cười khẩy: Câu nói này không tồi.
Cứ nhìn La Tiêu Tiêu như vậy, ẩn ý hỏi: Cô gái, cô là người thầm ngưỡng mộ tên tiểu tử kia, nếu như lúc nãy tên kia nói là thật, nếu như tiểu tử kia thật sự ở nơi đó, tôi tìm được, nhất định sẽ tạ ơn cô.
Đôi mắt La Tiêu Tiêu lóe lên, nói: Theo như tôi biết, nơi đó người quanh năm không có người vào, ông ta nói như vậy, chẳng qua muốn lợi dụng anh giúp ông ta đạt được mục đích.
Lời nói của La Tiêu Tiêu đúng mức, không kiêu ngạo cũng không tự ti, tổng quản Diệp vô cùng lo lắng.
Sớm biết La Tiêu Tiêu như vậy, ông ta sẽ không nhốt La Tiêu Tiêu ở đó.
Hai chân tổng quản Diệp đột nhiên quỳ xuống đất: Cho dù tôi có mười cái mạng cũng không dám nói linh tinh, hơn nữa các anh đã cứu tôi, tôi làm như vậy sẽ là lấy ơn báo oán? Mạc Niệm ở bên cạnh nhìn, cảm thấy không còn lời gì để nói, cô ta nắm chặt ngọc bội, chỉ hi vọng người đàn ông mặc đồ đen này mau rời khỏi đây, chỉ cần anh ta rời khỏi đây, sự thành công của kế hoạch xông lên của cô ta sẽ lớn hơn trước rất nhiều.
La Tiêu Tiêu là bạn của Lâm Thanh Diện, cũng là bạn của cô ta, nếu như xảy ra chuyện, Lâm Thanh Diện ra rồi cũng cũng sẽ tự trách.
Người đàn ông mặc đồ đen kêu người đưa La Tiêu Tiêu rời đi, biết được tổng quản Diệp có hứng thú với La Tiêu Tiêu, trực tiếp nói với tổng quản Diệp, chỉ cần tổng quản Diệp có thể giúp bọn họ gặp được Lâm Thanh Diện, sẽ giao La Tiêu Tiêu cho ông ta.
tổng quản Diệp sao có bản lĩnh lớn như vậy, Mạc Niệm ở bên cạnh không có cách nào, nghĩ đến Vương Kình Thiên, có lẽ Vương Kình Thiên sẽ có cách.
Đi thẳng đến Vương phủ, cô ta thực sự không còn cách nào khác, Vương Kình Thiên thấy Mạc Niệm đến, cho là Mạc Niệm mang theo tin tức của Vương Phi Dương đến.
Con trai tôi thế nào rồi? Đều là do ông hại, tổng quản Diệp bán đứng cậu chủ Vương và Lâm Thanh Diện, bây giờ người của Vương Quyền đã tìm đến đó rồi, rất nhanh sẽ tìm được mấy người Lâm Thanh Diện.
Vương Kình Thiên cau mày, tổng quản Diệp có bản lĩnh lớn như vậy sao, sớm biết vậy đã giết chết ông ta rồi, bây giờ đã muộn rồi.
Nghe thấy lời nói của Mạc Niệm, Vương Kình Thiên trực tiếp gọi Kim Cương đến, bảo Kim Cương đi giết tổng quản Diệp, Mạc Niệm cười haha bảo Vương Kình Thiên cho cô ta bốn người, cô ta còn phải đi cứu La Tiêu Tiêu.
Vương Kình Thiên không muốn nằm trong vũng bùn này, nghĩ đến Vương Phi Dương, biết được không thể chỉ lo lấy thân mình, một người bị thương những người khác cũng sẽ bị thương, một người tốt đẹp những người khác cũng sẽ tốt đẹp, bây giờ mọi người đều trên một chiếc thuyền.
Người của Vương Quyền đã biết tất cả người của nhà họ Vương, chỉ là nhà họ Vương cũng khó mà may mắn thoát khỏi khó khăn.
Lúc này, đồng tử ở Diệp Phàm Trần đi đến Vương phủ, nhìn thấy đồng tử ở bên cạnh Diệp Phàm Trần, Vương Kình Thiên niềm nở đi lên: Con trai tôi có gặp nguy hiểm không? Trưởng lão của chúng tôi nói, nếu như nhà họ Vương không muốn bị hủy diệt thì lập tức đi đến núi Kiếm Đãng.
Đồng tử kia nói xong lập tức muốn rời đi, mà lúc này, Vương Kình Thiên chỉ cảm thấy sụp đổ, Vương Quyền đã đi đến nơi này rồi sao? Xem ra thật sự không tránh được một trận ác chiến, người gấp gáp không chỉ là Vương Kình Thiên, còn có Mạc Niệm, lúc trước Lâm Thanh Diện cũng suýt nữa chết ở trong tay tên kia, bây giờ tên kia đến rồi, có thể tốt sao? Cô ta nhìn Kim Cương, nói: Bây giờ chúng ta phải lập tức đi cứu người, say đó đi tìm đám người Lâm Thanh Diện, thời gian đã không kịp nữa rồi.
Vương Quyền đi đến đâu nhất định sẽ là sấm rền gió cuốn, sẽ không ở lại quá lâu.
Lúc nãy đến đây cảm thấy sự việc không hay, người đàn ông mặc đồ đen kia đã đi tìm Lâm Thanh Diện, bây giờ bọn họ quay lại chỉ sợ trong lòng đã có tính toán.
Cô ta nhất định phải nhanh chóng tìm được Lâm Thanh Diện, nhất định phải xác định được anh đang an toàn, nếu như thực sự không được, mọi người có thể lùi một bước, bọn họ trực tiếp quay lại nhân gian, Vương Quyền không đến mức sẽ đuổi đến nhân gian chứ.
Động tác của Kim Cương và Mạc Niệm rất nhanh nhẹn, trực tiếp đi cứu La Tiêu Tiêu, Vương Kình Thiên vốn dĩ không muốn đến Kim Cương đi, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của tất cả mọi người, đi hay không đi thực ra không có khác biệt quá lớn.
Nhanh chóng cứu người ra, không cần ở lại đó, nếu như Vương Quyền thực sự đến nơi đó, bị ông ta gặp phải, mọi người đều không còn mạng để trở về.
Kim Cương gật đầu, lập tức đáp lại, mà Vương Kình Thiên dẫn người trong nhà và thằng bé kia cùng rời đi, lúc đến núi Kiếm Đãng, Diệp Phàm Trần đã chuẩn bị xong mọi thứ, đang đợi bọn họ.
Cơ hội chiến thắng của chúng ta là bao nhiêu? Dựa vào tu vi của hai đứa trẻ, không có cơ hội chiến thắng, gọi ông đến đây, tôi muốn thương lượng với ông, nếu như hi sinh hai đứa bọn chúng, có thể bảo toàn được tính mạng của tất cả người trong thành phố, tôi cảm thấy cũng đáng.
Vậy chắc chắn không được, tôi là ba của thằng nhóc kia, nếu như phải chết, vậy thì để tôi đi thay nó.
Diệp Phàm Trần biết tính nghiêm trọng của sự việc, gọi ông ta đến cũng muốn mọi người cùng đưa ra ý kiến, thực lực của Vương Kình Thiên căn bản không phải là đối thủ của Vương Quyền, giao đấu chính diện với Vương Quyền, chính là tự tìm cái chết.
Lúc này Diệp Phàm Trần cũng không có cách nào, Vương Kình Thiên một lòng lo lắng cho con trai, nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của anh ta.
Sao lại không thấy bọn họ? Tôi đã thiết lập tường chắn cho hai người bọn họ, còn có một cửa quan trọng, đợi bọn họ xông ra, nếu như bản lĩnh kia có thể xông ra, thực lực nhất định sẽ nâng cao, nhưng không ra được, so với việc Vương Quyền giết chết bọn họ, tôi thà tự mình ra tay.
Diệp Phàm Trần nói xong, hít một hơi thật sâu, chỉ có như vậy mới là thích hợp nhất.
Vương Kình Thiên nghe thấy nghe đến đây cảm thấy không vui, lại hỏi con trai ông ta đang ở đâu? Diệp Phàm Trần chỉ vào hang động đối diện, Vương Kình Thiên không quan tâm đến những thứ khác, đi thẳng về phía hang động, nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương đang vật lộn ở trong hang động.
Lâm Thanh Diện đang giao đấu với Cá mập vàng, mà Vương Phi Dương đang chống chọi với tâm ma của mình, điểm yếu của anh ta chính là tâm ma, dục vọng và ghen tị vô tận.
Ông ta rất rõ con trai mình như thế nào, Vương Kình Thiên thở dài: Diệp huynh, tôi biết ông vì muốn tốt cho mấy đứa nhỏ, nhưng ông cũng biết điểm yếu của bọn chúng, một cửa này chỉ sợ không xông ra được, ông có nhìn thấy không?’ Diệp Phàm Trần lạnh lùng hỏi: Lẽ nào ông thật sự muốn để Vương Quyền giết chết bọn chúng? Điểm yếu thì phải khắc phục, từ nhỏ tôi đã dạy thằng bé như vậy, nhưng tiếc là ông lại cưng chiều một cách mù quáng! CHƯƠNG 1557: TU VI TĂNG CAO Nghe vậy trong lòng Vương Kình Thiên cũng cảm thấy không thoải mái nhưng những gì người ta nói đều là sự thật, ông ta chỉ có một đứa con trai, không nuông chiều cũng không được.
Hiện giờ ông ta không thể giúp được gì, chỉ có thể hy vọng con trai nhanh chóng vượt qua được cửa ải khó khăn này.
Diệp Phàm Trần cũng nói thẳng, kể cả ông ta có xen vào thì cũng không đủ khả năng để bảo vệ Vương Phi Dương.
Lâm Thanh Diện và Cá mập vàng tiếp tục giằng co với nhau, Diệp Phàm Trần nhìn tình hình bên trong mà không hề cảm thấy lo lắng.
Pháp lực của Cá mập vàng đã bị áp chế ở hồ sen, Lâm Thanh Diện không thể đánh bại được nó nhưng nó cũng không thể giết được Lâm Thanh Diện.
Muốn đánh bại Cá mập vàng thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là tu vi của Lâm Thanh Diện được tăng cao, nếu không anh vẫn không phải là đối thủ của nó.
Vương Phi Dương bị tâm ma của mình hành hạ, trước đây anh ta cũng từng trải qua một lần, lúc đó là khi bị Lâm Thanh Diện làm cho tức giận, lần này cũng là ở đây.
Trong lòng anh ta nghĩ, có lẽ đây chính là bài học mà Diệp Phàm Trần muốn dành cho anh ta.
Những nhược điểm là Lâm Thanh Diện đã nói, anh ta nhất định phải khắc phục được.
Khi trong lòng đã có suy nghĩ đó, anh ta dễ dàng khống chế được bản thân mình.
Bản thân trở nên mạnh mẽ hơn thì mới không phải chịu sự điều khiển của người khác.
Tâm ma lợi hại hơn bất cứ kiếm sắc và thần thú nào, đó là một quá trình tự chiến thắng bản thân mình.
Thanh kiếm Lâm Thanh Diện dùng ý niệm của mình để biến ra lúc ở dưới hồ không đủ để đối phó với Cá mập vàng, nếu có kiếm Trảm Tiên trong tay thì một con yêu tinh cá không còn là vấn đề nữa.
Anh ta mới nhìn thấy tâm ma của mình, anh ta đã qua được cửa ải này nên đương nhiên không sợ Cá mập vàng.
Ranh con, không ngờ ngươi cũng lợi hại đấy.
Nếu ta không lợi hại thì đã biến thành đồ ăn trong bụng ngươi từ lâu rồi.
Sư phụ Diệp nhốt ngươi đây, hẳn là từ nhiều năm trước cũng đã tính toán, ta giết ngươi, ăn linh đan thì tu vi của ta sẽ được tăng lên.
Trong lúc nói chuyện Lâm Thanh Diện và Cá mập vàng đã kể lại tất cả mọi chuyện một lượt, tu vi của bọn họ mãi không thể tăng cao, nếu không gặp phải hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm thì chắc cũng khó tăng cao được.
Trùng hợp là Cá mập vàng cũng nghĩ như vậy, nó nghĩ nếu đánh bại được Lâm Thanh Diện, hút hết tinh khí của anh ta có thể khiến nó thoát ra được tấm chắn này.
Cũng có mấy người từng tới chiếc hồ này nhưng chưa từng thấy có ai nghị lực mạnh mẽ như Lâm Thanh Diện.
Không nói tới những chuyện khác, những người khác tới cái hồ này nếu không ra được sẽ vô cùng tuyệt vọng chứ đừng nói là có tinh thần đánh nhau với nó, phần lớn đều sẽ trở thành bữa trưa của nó.
Nghe những lời Lâm Thanh Diện nói, nó cảm thấy khó chịu nhưng cũng cảm thấy có lý.
Những người này tới đây nhất định là chịu sự chỉ đạo của Diệp Phàm Trần, lão già đó có ý định giết nó nhưng lại không tiện làm trái với những gì năm đó nên không tự mình ra tay.
Đúng là vô cùng xấu xa, nó nói: Ta nhất định không để cho âm mưu của Diệp Phàm Trần thành sự thật đâu, ta nhất định sẽ giết ngươi.
Cá mập vàng dùng tuyệt chiêu của mình, Lâm Thanh Diện chau mày.
Tinh thần của anh ở trên hồ đã bị tâm ma làm hao phí không ít, bây giờ tới đây lại đấu với Cá mập vàng một hồi, cơ thể hoàn toàn đã mệt mỏi rã rời, anh chỉ còn dựa vào ý niệm để cố gắng chống đỡ.
Chiêu cuối cùng của Cá mập vàng, ánh sáng màu vàng tỏa ra từ người nó, nó dùng hết tinh lực trên người.
Một quả cầu thủy tinh bắn ra từ lòng bàn tay nó rồi đánh thẳng về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện không kịp tránh né, bị tấn công trúng ngay vào tim, lớp phòng ngự của bản thân cũng không còn tác dụng nữa, làm tim gan bị tổn thương.
Trong chốc lát, chân của anh bỗng mềm oặt ra rồi ngã ra đất, Cá mập vàng nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi bật cười, nó lạnh lùng nói: Ngươi vọng tưởng chuyện lấy được sinh mạng của ta, hủy đi linh đan của ta mà không hề hay biết ngươi không phải là người đầu tiên đến đây.
Dựa vào đâu mà ngươi cho rằng một mình ngươi có thể giết được ta? Lâm Thanh Diện không cam tâm, anh nhìn thấy Cá mập vàng rất đắc ý, anh cố chống người lên và nói: Ta không phải là người đầu tiên nhưng nhất định là người cuối cùng mà ngươi nhìn thấy.
Theo những gì ta biết, ngươi đã dùng hết linh lực của mình trong chiêu thức này, bên ngoài tưởng rất ghê gớm nhưng thật ra là ngươi đã không thể chiến đấu được nữa.
Lâm Thanh Diện khép hờ hai mắt, trong quá trình tự phục hồi, những đóa hoa sen không ngừng xuất hiện trước mặt anh, truyền thêm sức mạnh vào bên trong cơ thể cho anh.
Cá mập vàng thấy vậy thì không thể tin được: Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy? Những bông hoa sen này cũng nhận chủ nhân, khi Lâm Thanh Diện vẫn chưa xuống, nó cảm nhận rõ ràng rằng kết giới và lớp ngăn cách bị phá hủy nhưng khi Lâm Thanh Diện xuống tới nơi, chúng ta khôi phục như bình thường, chẳng lẽ sự xuất hiện của Lâm Thanh Diện làm đám hoa sen này tìm được chủ nhân.
Lâm Thanh Diện không thể giỏi như vậy được, ánh mắt của nó dần trở nên tuyệt vọng, đám hoa sen này tạo thành kết giới, đã ở đây với nó hơn mười ngàn năm, sức mạnh ở bên trong không thể đo đếm được, nếu chúng nhận Lâm Thanh Diện làm chủ nhân thì cả đời này nó cũng đừng mong được ra ngoài.
Trước khi Lâm Thanh Diện hút linh khí xong, Cá mập vàng lại bắt đầu tấn công về phía anh, vừa nãy nó đã dùng hết sức lực, bây giờ chỗ sức lực còn lại cũng chẳng còn được bao nhiêu.
Một vòng kết giới xuất hiện bên cạnh Lâm Thanh Diện khiến Cá mập vàng không thể làm được gì nữa.
Đến cả Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy kinh ngạc, anh thấy hiện giờ mình không thể khống chế hoàn toàn cơ thể của mình.
Vài phút sau, mọi thứ trở lại như bình thường, tinh lực của anh khôi phục trở lại, hơn nữa tu vi còn lên một tầng cao mới, Tinh Thông cảnh, đạt đến mức này không phải là dễ dàng gì.
Anh nhìn hai tay của mình rồi lại nhìn về phía Cá mập vàng, ánh mắt của nó lộ ra vẻ sợ hãi: Ngươi định làm cái gì? Không phải là ngươi muốn giết ta sao, bây giờ ngươi không giết được ta đâu, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Nhân từ với kẻ thù của mình chính là tàn nhẫn với bản thân.
Lâm Thanh Diện đã biết từ khi bước vào đây rằng, trong số hai người nhất định chỉ có một người sống sót.
Từ lời của Cá mập vàng anh có thể hiểu được, những người trước kia từng đến đây đều đã chết trong tay của Cá mập vàng.
Hôm nay nếu anh không đánh lại được Cá mập vàng thì cũng sẽ vùi xác ở đây, đây là cuộc chiến giữa sống và chết.
Tu vi của Lâm Thanh Diện đã tăng lên trong khi Cá mập vàng đã không còn linh lực, giết Cá mập vàng lúc này đối với anh là một chuyện dễ như trở bàn tay nhưng Cá mập vàng không chấp nhận chịu nhục.
Lâm Thanh Diện từng bước tiến lại gần nó, nó nói: Không ai giết được ta đâu, đến cả Diệp Phàm Trần còn không giết được ta chứ đừng nói tới loài tép riu như ngươi, ta nhất định sẽ không để cho ngươi được như ý nguyện đâu.
Mạng của ta nằm trong tay ta.
Vừa nói, nó vừa đánh đứt kinh mạch của mình, tự giết mình chỉ trong một đòn.
Quá trình làm người mình nổ tung tạo ra một sức mạnh rất lớn.
Cũng may hiện giờ Lâm Thanh Diện đã được hoa sen bảo vệ, việc Cá mập vàng tự làm nổ mình không hề làm anh bị thương.
Lúc này, một viên linh đan rơi ra đất, Lâm Thanh Diện tiến tới nhặt, áp lực của nước đã giải phóng anh, anh bơi lên trên phát hiện đám hoa sen đã không còn, kết giới dưới hang cũng không còn nữa.
Vừa ra ngoài, anh cảm thấy những gì vừa xảy ra ban nãy giống như một giấc mộng.
Việc tu vi tăng cao là một sự thật, vừa bước ra ngoài, một luồng gió thổi qua bên tai anh, tiếng côn trùng kêu vi vu, giống như ở một thế giới khác.
Anh nhìn lên đỉnh núi, anh thấy Diệp Phàm Trần và Vương Kình Thiên đang đứng ở đó nhìn về phía này.
Anh liếc mắt nhìn về hang động bên cạnh, bên trong lờ mờ không rõ thứ gì, là nơi tu luyện của Vương Phi Dương, anh đang trải qua những gì đây? Lâm Thanh Diện bị ngăn cách bởi lớp kết giới, anh hỏi Diệp Phàm Trần: Không lẽ chỉ có mình tôi mới phá được kết giới này? Đương nhiên là không liên quan tới những người khác, sinh mạng nằm trong tay mình.
CHƯƠNG 1558: KHỐNG CHẾ TÂM MA Vương Kình Thiên đứng ở bên cạnh, nhìn anh đầy lo lắng, ông ta cũng bất lực.
Nếu sớm biết có ngày này, lúc đầu ông ta đã bảo Vương Phi Dương và Diệp Phàm Trần tới núi Kiếm Đãng thì cho dù ông ta không xen vào, tu vi cũng cao hơn so với bây giờ.
Từ trước tới giờ người ta vẫn thường nói, nuông chiều chính là giết chết con cái.
Ông ta nhìn Diệp Phàm Trần, đang định nói gì đó rồi lại thôi.
Lâm Thanh Diện hỏi: Nếu anh ta không chiến thắng được có phải sẽ chết ở trong đó không? Khuôn mặt của Diệp Phàm Trần nặng nề, ông ta gật đầu, đương nhiên là ông ta sẽ không để cho Vương Phi Dương chết ở trong đó.
Bây giờ chịu khổ nhưng về sau có thể phát triển tương lai, kiểu gì cũng có lợi chứ không có hại.
Hiện giờ Vương Kình Thiên đang đắn đo giữa tình và lý, Vương Phi Dương cũng coi như một nửa đứa con trai của ông ta, dù sao từ bé tới giờ anh ta cũng sống bên cạnh ông, người khác đau lòng đương nhiên khiến ông ta cảm thấy không thoải mái.
Còn trong lòng Diệp Phàm Trần, ông ta chỉ bất lực và chua xót vì không thể luyện sắt thành thép.
Diệp Phàm Trần nhìn sang Lâm Thanh Diện rồi nói: Mạc Niệm và Kim Cương đều đã tới thành Tiên Linh, lúc này e rằng Vương Quyền cũng đã tới đó, bọn họ tới cứu La Tiêu Tiêu, cậu có muốn đi không? La Tiêu Tiêu gặp nguy hiểm? Tôi nghĩ dù sao đó cũng là bạn của cậu, không nói một tiếng với cậu thì cũng không hợp lý, chỉ là nếu cậu đi biết đâu có thể cứu được.
Tôi không dám chắc Mạc Niệm và Kim Cương có thể bình an trở về hay không.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Diệp Phàm Trần luôn nhìn về phía hang động mà Vương Phi Dương đang ở trong.
Lâm Thanh Diện hít một hơi thật sâu rồi chào tạm biệt Diệp Phàm Trần đi về phía thành Tiên Linh.
Anh cảm ơn sự bồi dưỡng của Diệp Phàm Trần đối với mình nhưng La Tiêu Tiêu cũng là bạn thân của anh, Mạc Niệm cũng là bạn đồng hành của anh, hai người cùng không thể xảy ra chuyện được.
Còn Vương Phi Dương đã có bố và sư phụ anh ta ở đây, không đến lượt anh phải lo lắng.
Nhìn Lâm Thanh Diện rời đi, Vương Kình Thiên nói: Từ trước tới giờ tôi đều không biết cậu ta từ đâu tới, không ngờ lợi hại hơn con trai tôi nhiều như vậy.
Cậu ta đến từ thế giới, là nơi mà con người ở, nếu từ nhỏ đã ở Thiên Giới thì hẳn còn lợi hại hơn hiện giờ.
Trái Đất? Vương Kình Thiên nhìn Diệp Phàm Trần rất kinh ngạc, bọn họ chưa từng đến đó, cũng coi thường nơi đó.
Trong mắt của Vương Kình Thiên, đó là nơi sinh vật cấp thấp tồn tại, không thể nào so sánh được với Thiên Giới.
Khi biết Lâm Thanh Diện đến từ Trái Đất, thế giới quan của ông ta gần như sụp đổ.
Trên Trái Đất vẫn có những người có thiên phú như vậy sao? Đúng vậy, chỉ có điều cậu ta vẫn chưa phải là người có thiên phú nhất trên Trái Đất, vẫn còn một người nữa, thiên phú của cô ta hơn Lâm Thanh Diện rất nhiều.
Nghe Diệp Phàm Trần nói như vậy, Vương Kình Thiên không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Hiện giờ Thiên Giới vô cùng hỗn loạn, phải tìm được những người tu hành có thiên phú xuất sắc mới có thể khôi phục lại thái bình.
Ông ta vẫn luôn tìm kiếm nhưng vẫn chưa tìm thấy những người thích hợp.
Lâm Thanh Diện là kẻ hủy diệt tất cả, tất cả đều do cậu ta mà ra và do cậu ta giải quyết.
Mọi chuyện đã được định sẵn, cho dù Diệp Phàm Trần có lợi hại tới đâu đi chăng nữa thì cũng không thể làm thế nào trong chuyện này.
Trong hang động, một tiếng kêu như phá tan màn trời, hang động lập tức tách rời, Vương Kình Thiên giật mình sợ hãi, Vương Phi Dương từ trong hang động bay ra.
Toàn người anh ta toát ra một cảm giác nguy hiểm, Diệp Phàm Trần cau mày, lập tức thi pháp để khống chế.
Anh Diệp, chuyện này là thế nào vậy? Nó bị tẩu hỏa nhập ma, bị tâm ma khống chế rồi, bây giờ bắt buộc phải ép tâm ma ra ngoài.
Liệu nó có chết không? Vừa nhìn thấy Diệp Phàm Trần, Vương Phi Dương đã kêu lên: Sư phụ, cứu con! Cơ thể anh ta lập tức bị khống chế bởi một luồng sức mạnh rất lớn, một linh hồn khác nói: Ông già xấu xa kia, trong lòng ông định giết tôi đúng không, tôi sẽ phải giết ông để báo thù cho chính mình.
Ánh mắt Vương Phi Dương lộ ra vẻ hung ác rồi cầm lấy kiếm xông về phía Diệp Phàm Trần.
Diệp Phàm Trần cười lạnh: Đồ khốn nạn, ta dạy cậu thế nào cũng không thể ngờ được sẽ dạy ra một con người như vậy.
Bây giờ ta cũng có trách nhiệm, ta sẽ thay trời hành đạo, loại bỏ cậu.
Vương Kình Thiên đứng bên cạnh vô cùng lo lắng, ông ta dặn: Ông không được giết nó, nó là đứa con trai duy nhất của tôi.
Ba, con và ba liên thủ lại giết ông già này.
Ông ta có mưu đồ chống lại nhà họ Vương chúng ta, nếu ba còn do dự không giết ông ta thì người chết chính là con.
Anh ta nói chuyện rất hùng hổ, Diệp Phàm Trần nhìn Vương Kình Thiên rồi nói: Nếu ông muốn về sau nó đi trên con đường chính đạo thì tốt nhất đừng quan tâm gì cả.
Ông đi vào bên trong điện ngồi tĩnh tâm đi, nó không chỉ là con trai của ông mà còn là đồ đệ duy nhất của tôi.
Nghe được câu này, Vương Kình Thiên yên tâm hơn được một chút, Diệp Phàm Trần thương yêu Vương Phi Dương thế nào, người làm ba như ông ta cũng nhìn thấy rõ, Diệp Phàm Trần sẽ không giết con trai ông ta.
Vương Kình Thiên do dự một lát rồi vẫn đi vào bên trong đại điện, hai tên đồng tử rót trà cho ông ta: Loại trà này có thể khiến gia chủ ngài tĩnh tâm.
Vương Kình Thiên khép hai mắt lại, ông ta muốn tới giúp Vương Phi Dương một tay, trong đầu ông ta đều là cảnh tượng Vương Phi Dương hồn tan phách tán.
Vương Quyền giết Vương Phi Dương, ông ta vội vàng lắc đầu, không thể như vậy được, không thể để Vương Phi Dương chịu chút tổn thương nào.
Ông ta hít một hơi thật sâu rồi yên tĩnh ngồi yên ở đó.
Lúc này Diệp Phàm Thần đã khống chế được Vương Phi Dương, trên đỉnh núi ngập tràn ánh nắng, hồn phách của Vương Phi Dương đã bị khống chế.
Diệp Phàm Trần, tôi nhất định giết ông, ông đừng hòng mà khống chế được tôi, tôi nhất định sẽ không cho ông đắc ý đâu.
Ta biết tính của cậu, ta sẽ giết cậu trả lại một Vương Phi Dương điềm tĩnh, cậu đã khống chế nó, làm việc ác suốt bao năm nay.
Nếu bây giờ ta không loại trừ cậu, để cậu hủy hoại nói thì không phải đã hủy hoại công sức bao nhiêu năm nay của ta sao? Một luồng sáng màu đỏ mãnh liệt xuất hiện giữa ngón tay của Diệp Phàm Trần, triệu hoán Vương Phi Dương: Từ nhỏ ta đã yêu già kính trẻ, đi theo chính đạo nếu không cũng sẽ có một ngày bị tâm ma của chính mình khống chế, không được chết tốt đẹp.
Bây giờ ta dạy lại con, nếu con ghi nhớ được thì mau trả lời ta một tiếng.
Vương Phi Dương cảm thấy cơ thể mình bị khống chế, vô cùng khó chịu nhưng lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Cuối cùng anh ta trả lời lại, một con người khác đứng ở phía đối diện: Ông già này coi cậu là thành quả của mình, cậu tưởng rằng ông ta thật sự muốn tốt cho cậu sao, không phải đâu, nghe theo lời tôi, chúng ta chỉ có một trái tim, không ai có thể khống chế được chúng ta.
Vương Phi Dương vẫn chưa kịp nói xong thì một luồng năng lượng đã khống chế tâm ma đang nói chuyện.
Vương Phi Dương kêu lên thảm thiết: Ba, bao giờ con mới có thể ra ngoài, Lâm Thanh Diện anh ta thế nào rồi? Con yên tâm đi, chỉ cần con qua được cửa ải này nhất định ta sẽ cho con đi gặp Lâm Thanh Diện, tình hình của nó cũng không tốt hơn con là bao.
Nếu con không qua được cửa ải này thì không phải chỉ một mình Lâm Thanh Diện mà cả nhà họ Vương chúng ta, chú Kim Cương của con cũng sẽ mất mạng.
Vương Phi Dương nghe thấy vậy lập tức cắn chặt răng: Sư phụ, con nhất định có thể khống chế được, bây giờ sư phụ nói gì con cũng sẽ nghe theo.
Thời gian chầm chậm trôi qua, để khống chế được tâm ma đã tồn tại trong lòng Vương Phi Dương bao nhiêu năm nay không phải là một chuyện dễ.
Qua một đêm, mặt trời của ngày mới xuất hiện, mọi vật phục hồi, một tàn hồn đựng trong một túi vải, Vương Kình Thiên lập tức chạy tới: Thành công rồi sao? CHƯƠNG 1559: TÂM MA ĐI ĐÂU Thực ra Diệp Phàm Trần cũng không ngờ được Vương Phi Dương lại cố gắng như vậy, ông ta còn tưởng rằng mình phải tiêu hao rất nhiều tu vi mới có thể khống chế được nhưng không ngờ Vương Phi Dương rất phối hợp, không những có thể khống chế được tâm ma mà còn ép nó được ra ngoài.
Từ nay về sau, Vương Phi Dương sẽ là một con người mới, những chuyện cũ trước đây sẽ không còn liên quan với Vương Phi Dương nữa.
Anh ta chỉ cần tu luyện thật tốt, cùng Lâm Thanh Diện đối phó lại Vương Quyền thì khả năng đánh bại được Vương Quyền sẽ cao hơn rất nhiều.
Nghĩ như vậy trong lòng ông ta được an ủi rất nhiều, ánh nắng chiếu lên đỉnh núi, ánh nắng chói chang chiếu vào mắt làm anh ta thấy đau mắt.
Anh ta dụi mắt rồi mở ra, nhìn thấy Vương Kình Thiên và Diệp Phàm Trần đang ở ngay bên cạnh.
Vương Kình Thiên: Con trai, con cảm thấy thế nào? Vương Phi Dương nhớ lại chuyện hôm qua rồi cười khẽ: Có sư phụ ở bên cạnh, con sẽ không có chuyện gì đâu, ba, ba cứ yên tâm đi, con không sao.
Anh ta muốn đứng lên nhưng cảm thấy cả người từ trên xuống dưới vô cùng tê nhức, anh ta bất lực hỏi: Con làm sao vậy sư phụ? Tinh lực của con tiêu hao không ít, về lại đại điện ta sẽ giúp con dưỡng sức.
Tình hình bên phía Lâm Thanh Diện e rằng không lạc quan lắm, con phải đi tìm anh ta.
Vương Kình Thiên nghe thấy con trai nói vậy vội vàng ngăn cản: Con vừa mới tỉnh lại, vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn, con đi tìm Lâm Thanh Diện cũng không giúp được gì đâu.
Hai người sẽ mạnh hơn một người, hơn nữa chú Kim Cương cũng có ở đó.
La Tiêu Tiêu xảy ra chuyện cũng có liên quan tới nhà họ Vương chúng ta.
Nếu không phải do tổng quản Diệp thì chuyện này cũng không dính líu tới La Tiêu Tiêu.
Không cần dùng não Vương Phi Dương cũng nghĩ ra, nếu không phải La Tiêu Tiêu xảy ra chuyện thì tại sao Lâm Thanh Diện lại rời khỏi đây để tới đó? Vương Kình Thiên không khuyên được Vương Phi Dương, ông ta cảm nhận rõ ràng rằng từ nay về sau Vương Phi Dương sẽ biến thành một con người khác.
Vương Phi Dương trở lại đại điện, Diệp Phàm Trần thi pháp dưỡng thương cho anh ta, rồi lại cho anh ta một viên tiên đan: Con ăn đi rồi mau lên đường.
Vương Phi Dương nhận lấy tiên đan, anh ta đã ở bên cạnh Diệp Phàm Trần một thời gian không ngắn nhưng rất ít khi sư phụ cho anh ta tiên đan.
Anh ta nhớ rất rõ, lúc còn nhỏ anh ta rơi xuống vách núi bên ngoài cung điện, mãi mà không tỉnh lại, sau khi tỉnh lại được ăn một viên tiên đan rồi từ đó về sau không còn viên thứ hai nữa.
Hai tên đồng tử ở đây ngoài việc chăm sóc cho cây cỏ của Diệp Phàm Trần, bình thường có người tới núi Kiếm Đãng thì ở lại học, còn phần lớn thời gian ông ta đều ở trong phòng luyện đan.
Không dễ dàng gì để có được một viên tiên đan, sau khi ăn xong tiên đan, anh ta cảm nhận rõ ràng rằng sức mạnh của mình đã tăng lên không ít, Vương Phi Dương chào tạm biệt Diệp Phàm Trần rồi đi về thành Tiên Linh.
Vương Kình Thiên nhìn chiếc túi trong tay Diệp Phàm Trần rồi nói: Nên giải quyết tâm ma thế nào đây? Đây cũng là một bộ phận trên người của nó, hiện giờ tôi vẫn chưa tìm ra được nơi nào thích hợp để xử lý.
Đợi nó tu luyện tới một trình độ nào đó thì sức ảnh hưởng của tâm ma cũng không còn lớn nữa, tôi sẽ trả lại cho nó, như vậy linh hồn mới được hoàn chỉnh.
Tâm ma có thể không chế người, vì sao lại không loại bỏ nó đi? Không loại bỏ được, sự tham lam, quyền lực trong nhân thế đều khiến tâm ma trở nên mạnh hơn.
Núi Kiếm Đãng này của tôi ít người tới, những dục vọng đó cũng không xuất hiện ở đây, để ở đây là tốt nhất.
Diệp Phàm Trần nói xong rồi bảo hai đồng tử đem tâm ma của Vương Phi Dương tới phòng luyện đan trông chừng thật kỹ.
Lúc này, Lâm Thanh Diện đã tới thành Tiên Linh, anh đi thẳng tới chỗ La Tiêu Tiêu ở.
Anh gặp mẹ của La Tiêu Tiêu, mẹ của La Tiêu Tiêu nhìn thấy lds tới giống như nhìn thấy một vị cứu tinh: Lâm Thanh Diện, cuối cùng cậu cũng về rồi, Tiêu Tiêu bị tên quản gia kia bắt đi, cậu nhất định phải cứu nó.
Chuyện này do tôi gây nên, tôi nhất định sẽ cứu cô ấy ra ngoài, chỉ có điều bác không thể ở đây được nữa.
Tôi sẽ sắp xếp cho bác một nơi ở khác, bác yên tâm đi, giống hệt như với chỗ này, nhất định không để người của tên tổng quản Diệp tìm thấy bác được.
Mẹ của La Tiêu Tiêu gật đầu đồng ý, bây giờ bà không tin được ai, chỉ tin tưởng mình Lâm Thanh Diện.
Nếu không phải có Lâm Thanh Diện thì một bà già như bà làm sao có thể sống yên bình được tới bây giờ? Lâm Thanh Diện tạo ra một thế giới hoàn toàn giống với nơi này của La Tiêu Tiêu, để mẹ của La Tiêu Tiêu ở lại đây được yên bình, như vậy anh mới không phải lo lắng về những hậu họa về sau.
Trên con đường của thành Tiên Linh, đột nhiên có một con ngựa đen chạy từ phía đối diện tới, một làn gió lạnh thổi tới, suýt chút nữa lao phải một đứa trẻ đang chơi đùa ở bên đường.
Lâm Thanh Diện nhanh tay nhanh mắt, ôm lấy đứa trẻ đó vào trong lòng, người đứa trẻ run rẩy, khuôn mặt tím tái.
Chủ nhân của con ngựa kia là một thanh niên, tuổi chắc cũng chưa ngoài 2.
0Dây cương kéo căng, con ngựa lập tức dừng lại, đứa trẻ nhanh chóng hoàn hồn trở lại.
Đứa bé sợ hãi òa khóc nức nở, cậu thanh niên xuống người, nhìn Lâm Thanh Diện đầy vẻ hối lỗi.
Anh ta cúi người xuống, nhẹ nhàng hỏi: Đứa bé không sao chứ? Đứa bé không sao nhưng cậu thanh niên, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, trên con đường này lúc nào cũng có người đi lại.
Cậu đi như vậy khó tránh sẽ làm bị thương đến người khác, không chỉ là đứa bé này, cậu có chuyện gấp thì cũng không thể làm như vậy.
Tôi không thể nói chuyện với anh nữa, đằng sau đang có người đuổi tôi.
Thấy đứa bé không có chuyện gì, người kia lập tức lên ngựa chạy đi hoàn toàn không quan tâm tới những gì Lâm Thanh Diện đã nói, anh cảm thấy hơi nghi hoặc.
Trông cậu ta không giống người không nói lý lẽ, lúc này một đám người mặc áo đem, cầm kiếm sắc trong tay đuổi theo hướng cậu thanh niên kia vừa bỏ trốn, trong lòng anh tự nhiên có một dự cảm không lành.
Mẹ của đứa bé chạy tới, đứa bé sà vào lòng mẹ anh nghe người mẹ dặn dò gì đó rồi cũng đuổi theo sau.
Hiện giờ sóng gió đang nổi lên ở thanh Tiên Linh, bất cứ một chuyện nhỏ gì cũng có thể liên quan tới chuyện của anh.
Hiện giờ anh không biết tổng quản Diệp đang ở đâu, chỉ cần tìm thấy ông ta là có thể tìm thấy La Tiêu Tiêu.
Hiện giờ anh không biết địa điểm cụ thể ở đâu chỉ có thể bắt đầu từ những tên áo đen này.
Bọn chúng che mặt, không dám quang minh chính đại nhất định là do bên trong đang che giấu bí mật gì đó.
Anh đuổi theo tới một khu rừng, nhìn thấy một mảnh vải trên áo của cậu thanh niên kia, trên mặt đất còn có những dấu chân ngựa.
Anh nhìn cánh rừng phía trước rồi men theo dấu vết đi vào bên trong.
Anh nghe thấy một giọng nói: Ranh con, giao đồ ra đây, nếu không đừng trách bọn tao không khách sáo.
Anh không nghe thấy âm thanh nữa, nhất định là cậu thiếu niên kia đã trốn, những tên áo đen này biết cậu đang ở quanh đây nên nói vậy với cậu.
Lâm Thanh Diện nghe thấy tiếng thở rất nặng nề, anh nhẹ nhàng đi theo âm thanh đó.
Anh tạo ra một kết giới để đám người áo đen đó không phát hiện ra.
Cậu thanh niên đó nhìn thấy Lâm Thanh Diện, kêu lên đầy kinh ngạc: Sao anh lại tới đây? Cậu đắc tội với mấy người này sao? Không, tôi không đắc tội với mấy người này, bọn họ ăn cướp, muốn cướp đồ trong nhà của tôi.
Thành Tiên Linh cũng có trộm cắp sao? Chuyện này đâu có gì kỳ lạ, lúc trước nhà họ Vương ỷ thế hiếp người, bây giờ nhà họ Vương suy sút, không còn cướp bóc gì nhưng người của Vương Quyền lại tới đây, không phải là lại có cướp sao? Người anh em, cậu là… Tôi là cậu chủ của nhà họ Triệu, Triệu Tuấn bọn chúng muốn cướp kiếm Thiên Linh của nhà chúng tôi nên mới truy sát tôi tới đây… CHƯƠNG 1560: TÌM ĐẾN NƠI Nghe vậy, Lâm Thanh Diện càng cảm thấy khó hiểu hơn, anh nói: Nếu bọn chúng muốn cướp cậu đưa cho bọn chúng là được.
Bây giờ cậu sắp mất mạng tới nơi rồi, giữ lại cũng đâu làm được gì.
Nếu chỉ là một thanh kiếm thì thôi cũng kệ nhưng trên thanh kiếm còn có linh tu bí tịch mà mấy ngàn đời tổ tiên nhà họ Triệu chúng tôi truyền lại.
Bản thân Vương Quyền đã giết người quen tay, cả Thiên Giới này đều đã bị hắn ta khống chế.
Tôi là người thừa kế của nhà họ Triệu, món đồ này đang ở trong tay tôi, đương nhiên tôi không thể để bọn chúng cướp đi được.
Linh tu bí tịch? Lâm Thanh Diện chay mày, lúc này cậu chủ của nhà họ Triệu hoàn hồn trở lại, cảnh giác hỏi: Anh là ai? Cậu yên tâm, mặc dù tôi có hứng thú với bí tịch của cậu nhưng tôi sẽ không cướp của cậu đâu.
Lâm Thanh Diện thấy cậu chủ Triệu bị thương, anh bắt mạch trị thương cho cậu ta, vết thương này nhất định là do đám người áo đen gây ra trong lúc cậu ta đang chạy trốn.
Ban đầu cậu chủ nhà họ Triệu định từ chối nhưng thấy Lâm Thanh Diện cũng không giống người xấu nên không phòng bị nữa.
Lòng tin của cậu ta đến từ việc Lâm Thanh Diện đã cứu cô bé kia, một người như vậy nhất định không phải là người xấu.
Lúc trị thương cho cậu chủ nhà họ Triệu, Lâm Thanh Diện phát hiện ra trên người cậu ta không hề có một chút linh khí nào, chẳng lẽ cậu ta không tu luyện sao, anh định lên tiếng hỏi.
Cậu chủ nhà họ Triệu hình như cũng nhìn ra mối nghi hoặc của anh nên cười tự giễu: Ba tôi là một người vô cùng lợi hại, lần này ông ấy bị người của Vương Quyền làm cho bị thương tới mức gần mất mạng.
Từ khi sinh ra đời tôi đã không có thiên phú tu luyện, vì chuyện này mà cũng bị người khác cười nhạo nhưng tôi cũng đã quen rồi.
Nhất thời Lâm Thanh Diện không nói được gì, lúc đầu anh còn tưởng rằng tất cả những người trên tiên giới đều là những người tu hành nhưng mẹ con La Tiêu Tiêu đã làm anh phải suy nghĩ lại.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, con người cũng có năm bảy loại khác nhau, nhà họ Triệu nổi tiếng ở Thiên Giới như vậy, vậy mà cậu chủ nhà họ Triệu là không có chút linh khí nào, chuyện này cũng không khác mấy so với Trái Đất.
Không sao, bây giờ cậu định tính thế nào? Lâm Thanh Diện hỏi.
Anh cứu tôi một mạng, đương nhiên là tôi sẽ báo đáp anh.
Vừa rồi Lâm Thanh Diện trị thương cho cậu ta, bây giờ đã khá hơn rất nhiều.
Cậu ta hỏi: Anh nhất định không phải vô duyên vô cớ mà tới đây.
Anh tới tìm tôi nhất định là có chuyện muốn nói với tôi.
Anh nói đi, tôi có thể giúp gì được cho anh? Lâm Thanh Diện nói mục đích của mình cho cậu ta biết, cậu ta cười nhạt, Lâm Thanh Diện không phải tới tìm mấy người La Tiêu Tiêu sao.
Mặc dù cậu ta không có thiên phú tu luyện nhưng lại có thất xảo linh lung tâm.
Anh bảo bọn chúng bắt tôi đi, chỉ cần lúc nào cứu bạn anh, anh cứu luôn cả tôi là được.
Ý của cậu là, nếu bọn chúng bắt cậu thì cũng sẽ nhốt cậu vào cùng một nơi đã nhốt bạn tôi? Nhất định không thể sai được, Vương Quyền tới đây vẫn chưa có một chỗ ở cố định.
Chúng ta cũng không biết nhưng tôi tin chắc rằng bọn chúng sẽ nhốt người vào chung một chỗ.
Trong lòng Lâm Thanh Diện rất cảm kích, anh hứa sẽ cứu cậu ta và cả bố cậu ta ra ngoài.
Đương nhiên, không biết thực lực của Lâm Thanh Diện thế nào nên cậu ta cũng không để trong lòng.
Cậu ta liếc mắt nhìn qua cũng nhớ được mọi thứ, lo sợ rằng linh tu bí tịch này sẽ rơi vào tay của Vương Quyền nên cậu ta lấy quyển bí tịch ra đọc qua một lượt, chỉ khoảng nửa giờ là xong.
Cậu ta không có thiên phú trong việc tu luyện, lúc trước gia chủ nhà họ Triệu bắt cậu ta đọc nhưng cậu ta không có hứng thú, còn bây giờ không đọc không được, chỉ vì để nhớ được nội dung bên trong.
Sau khi cậu chủ Triệu xem xong, cậu ta xé ngay quyển bí tịch đi, Lâm Thanh Diện không hiểu: Đây là? Quyển sách này dẫn tới chiến tranh, bây giờ tôi xé nó đi, người của Vương Quyền cũng không nhớ tới nó nữa.
Người của Vương Quyền ra tay cũng không có gì đáng sợ, chỉ sợ Vương Quyền đích thân ra tay lấy, đến lúc đó cậu ta có mọc thêm cánh cũng không thoát ra được.
Nhưng như vậy quyển bí tịch này không phải thất truyền sao? Chỉ cần tôi không chết, quyển bí tịch này mãi mãi sẽ nằm trong lòng tôi, đợi một ngày nào đó thái bình trở lại, tôi vẫn có thể viết lại được nội dung của quyển bí tịch này.
Lâm Thanh Diện vô cùng kinh ngạc, một cuốn sách dày như vậy mà cậu ta chỉ cần xem qua vài lần cũng nhớ được.
Không có thiên phú tu hành nhưng lại có được một tài năng khác đúng là rất hiếm có.
Hai người thương lượng với nhau, kết giới mở ra, Lâm Thanh Diện trốn vào rừng cây rậm rạp còn cậu chủ nhà họ Triệu bị bắt.
Ranh con, mày trốn cũng kĩ đấy, đồ đâu? Không phải các anh muốn lấy đồ sao nhưng hiện giờ nó đang không ở trên người tôi, tôi cũng sẽ không nó cho anh biết nó đang ở đâu đâu.
Cậu chủ nhà họ Triệu bị mấy tên áo đen trói lại dẫn đi.
Lâm Thanh Diện cẩn thận đi theo đằng sau, đi thêm một lát nữa đã tới được nhà trọ lớn nhất ở thành Tiên Linh, lúc trước bọn chúng cũng từng nghỉ lại ở đây.
Anh thấy bên trong nhà trọ không có chỗ nào để trốn nên đi ra phía sau, tất cả những người ở đây đều đã thay bằng người khác, không giống như lần trước anh đã tới đây.
Không có ai phát hiện ra Lâm Thanh Diện, anh trốn khá kỹ.
Anh đi theo sát đám người áo đen, đánh ngất một tiên trong số đó rồi đổi thành quần áo của anh ta để đi vào trong.
Anh thấy La Tiêu Tiêu đang bị trói vào một cái cột, cũng may trên người cô không có vết thương gì, anh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh lại không thấy Mạc Niệm và Kim Cương đâu, không lẽ mấy người đó không tìm thấy anh, anh nghĩ thầm như vậy trong lòng.
Cậu chủ Triệu bị nhốt trong căn phòng nhỏ bên cạnh phòng của La Tiêu Tiêu, anh đã biết người ở đó nên cũng không cần thiết phải ở lại đây.
Anh ra ngoài, hiện giờ việc quan trọng nhất là tìm thấy Kim Cương và Mạc Niệm rồi cùng liên thủ với bọn họ.
Lúc này, một tên cắm một cái lông gà trên đầu, cả người cũng mặc đồ đen bước vào.
Lâm Thanh Diện cảm thấy một luồng sức mạnh rất lớn đang ập tới.
Cảm giác mạnh mẽ hiện rõ giữa đôi lông mày của đối phương, tu vu của người này nhất định phải đạt tới Thánh cảnh viên mãn, Lâm Thanh Diện đứng trước cửa căn phòng giam không cử động.
Đây chính là người phụ nữ đó, nhưng chỉ bắt được người phụ nữ này mà không để lộ tin tức ra ngoài thì cá có cắn câu không? Đại ca Ảnh Tập, ngài nghĩ nhiều rồi, nếu biết bọn chúng qua đây, cho dù không làm gì thì bọn chúng cũng sẽ tới tìm anh.
Ảnh Tập liếc mắt nhìn tổng quản Diệp rồi nở nụ cười, ông ta nói chuyện dễ nghe, cũng rất hữu dụng, giống như đang nuôi một con chó, những chuyện khác thì không cần nghĩ tới.
Ông nói lời này rất phải, giết người phụ nữ đó đi, cũng không có tác dụng gì.
Tổng quản Diệp nhìn La Tiêu Tiêu đang ở trong phòng giam, khuôn mặt nịnh nọt, ông ta nói: Nhưng giết cô ta rồi chúng ta không có con tin nữa.
Chủ nhân của chúng ta thiếu một con tin sao? Chỉ cần kẻ thù xuất hiện, chúng ta có cả một ngàn cách để bắt được anh ta.
Nếu người phụ nữ này là một phần tử của bọn chúng, cũng là một trong số những hung thủ đã giết Hắc Long thì giết cô ta đi.
Chuyện này.
.
Ảnh Tập lạnh lùng nhìn tổng quản Diệp rồi hỏi: Ông không nghe rõ sao? Anh nói không giữ lại được thì sẽ giết ngay, tôi sẽ sắp xếp, anh nhất định sẽ hài lòng.
Lâm Thanh Diện siết chặt nắm đấm, nếu không phải có gã áo đen kia ở đây thì anh thật sự muốn đánh chết tên tổng gia họ Diệp này.
Những chuyện tốt thì không làm nhưng những chuyện táng tận lương tâm lại ra tay vô cùng độc ác, ngay từ đầu anh đã nên giết gã tổng quản Diệp này.
Tổng quản Diệp lập tức mở căn phòng giam ra rồi nói: Tôi bảo cô đi theo tôi nhưng cô không nghe, bây giờ thì hay rồi, tôi không muốn giết cô nhưng lại không thể không giết cô.
Tôi nhổ vào, ông là đồ tiểu nhân, tôi có làm ma cũng sẽ không tha cho ông.
Xem tiếp...
Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License