Vạn cổ chí tôn
Chapter
0283
Tuyệt Thiên Hàn hừ mạnh, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, không nói một lời.
Giờ phút này, trên màn sáng biểu hiện phá trận nhiều nhất là Ngạo Vô Tâm, tổng cộng đã phá mười sáu mắt trận.
Đầu đà béo, mập ca hát điên điên khùng khùng.
Nhưng vì hai tên này không tổn thương người ngoài nên Nam Khâu Vũ mặc kệ.
Tiếp theo là Cảnh Thất có mười bốn cái, rồi Lý Vân Tiêυ, Trình Thanh Ti, mỗi người chín cái.
Tiểu Hồng phá được bốn.
Ân Trì cười khổ lắc đầu, biết cách tỷ thí này hơn phân nửa nàng sẽ thua.
Đột nhiên chiến hạm lóe ánh sáng, một bóng người đáp xuống, té cái bịch xuống đất, người đầy máu.
Vĩnh Nguyên!Cốc chủ Tinh Thần cốc vội vàng chạy tới nâng đệ tử kia dậy, thăm dò hơi thở, may mắn còn sống.
Cốc chủ thở phào nhẹ nhõm, vội nhét mấy viên đan dược vào.
Bộ Vĩnh Nguyên thở dốc, thấy chưởng môn của mình thì vùng vẫy định quỳ dậy: Đệ tử vô năng chỉ phá được năm mắt trận, đã khiến sư phụ thất vọng.
Cốc chủ nói: Không sao, ngươi đã biểu hiện rất tốt, là ai đánh ngươi bị thương?Ánh mắt mọi người cùng nhìn hướng Bộ Vĩnh Nguyên.
Mắt Bộ Vĩnh Nguyên lóe tia sợ hãi nói: Là yêu, người của yêu tộc! Cái gì?!Lời thốt ra làm toàn trường giật mình, xôn xao.
Nam Khâu Vũ biến sắc mặt, nhìn Bộ Vĩnh Nguyên chằm chằm hỏi: Người yêu tộc? Không thể nào, lão phu nghiên cứu trận tầng mây này nhiều ngày, không có sinh linh tồn tại, huống chi là người yêu tộc?Bộ Vĩnh Nguyên thấy Nam Khâu Vũ không tin mình thì căng thẳng, huơ tay múa chân hình dụng người yêu tộc: Thật sự, ta thật sự bị người yêu tộc bị thương!Mục Chinh biến sắc mặt, hiểu ngay câu chuyện.
Mục Chinh đã gặp qua người Bộ Vĩnh Nguyên miêu tả, là trưởng Sửu bộ yêu tộc mà Ác Linh bám vào.
Mục Chinh hiểu ngay sách lược của Lý Vân Tiêυ, lòng hớn hở.
Mục Chinh nhìn hướng màn nước, cảm giác số lượng mọi người phá trận khựng lại không tiến tới.
Mục Chinh vội cúi đầu thì thầm bên tai Mục Trang.
Mắt Mục Trang sáng lên không kiềm được cười phá lên.
Tuyệt Thiên Hàn vụt quay đầu lạnh lùng hỏi: Mục Trang, ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ là các ngươi giở trò quỷ?!Mục Trang tức giận quát: Bà nội nó ngươi phát điên gì vậy? Không cho lão tử cười sao? Chiến hạm này là nhà của ngươi? Là địa bàn nhà ngươi sao?Tuyệt Thiên Hàn vốn đã rối rắm buồn phiền giờ bị Mục gia châm chọc thì bùng nổ.
Tuyệt Thiên Hàn nghiến răng nói: Cười khỉ mốc!Từng vòng hơi thở toát ra từ người Tuyệt Thiên Hàn, không ngừng khuếch tán.
Người xung quanh sợ hãi vội vàng chạy trốn.
Nam Khâu Vũ biến sắc mặt quát to: Tuyệt Thiên Hàn!Tim Tuyệt Thiên Hàn rung lên, cắn răng ức chế khí thế trở về nhưng có thể thấy ngừng gã phập phồng kịch liệt, cơn tức không nhỏ.
Nam Khâu Vũ liếc Tuyệt Thiên Hàn, lại lườm Mục Trang: Hy vọng các vị kiềm chết một chút.
Không cần biết trong tầng mây xảy ra chuyện gì đều là so đấu thực lực cá nhân, dù có người yêu tộc, thực lực của ngươi dở hay xui xẻo gặp phải thì chỉ trách bản thân.
Bộ Vĩnh Nguyên gật đầu, gã hiểu đạo lý này.
Bộ Vĩnh Nguyên than thở, trách mình xui xẻo.
Mắt Nam Khâu Vũ lóe tia âm u nhìn màn nước, lờ mờ hiểu ra.
Lý Vân Tiêυ không nổi tiếng trong thế gia ẩn thế, nhưng tiếng tăm vang vọng toàn đại lục Thiên Vũ, ai đều biết hắn có thánh khí.
Giờ phút này, màn nước biểu hiện tốc độ phá trận của mọi người cơ hồ toàn bộ ngừng lại, chỉ còn Lý Vân Tiêυ là đang tăng lên, Tiểu Hồng cũng tăng từ từ.
Nam Khâu Vũ đã đoán được điểm then chốt nhưng vẫn rất giật mình.
Muốn một lần ngăn cản chín người khác cần lực lượng cường đại biết bao, ít nhất phải là ba cường giả đỉnh cửu tinh mới bám chân được Cảnh Thất, Ngạo Vô Tâm, Trình Thanh Ti.
Vậy xem ra dao động năng lượng mạnh mẽ lúc trước, chiến tích bằng không của Ngô Đại Thành chắc chắn là gã đã bị Lý Vân Tiêυ giải quyết.
Vù vù vù vù vù!Lại một luồng sáng đáp xuống, có người thuấn di đi ra.
Mi Hoành của Huyết Nha cung tiến lên nghênh đón, dìu người đó, hỏi: Vân Bằng, sao ngươi cũng đi ra?Đồ Vân Bằng không bị tổn thương gì nhưng biểu tình cực kỳ khó xem, bái kiến Mi Hoành: Tông chủ đại nhân, ta bị người công kích.
Mi Hoành giật mình hỏi: Là ai?Đồ Vân Bằng lắc đầu, nói: Không biết.
Mi Hoành ngẩn người, nét mặt sa sầm hỏi: Sao không biết được? Thực lực của người đó thế nào?Đồ Vân Bằng vội nói: Thật sự không biết.
Người đó rất mạnh, ít nhất là cường giả đỉnh cửu tinh, một đấm đánh nát tất cả năng lực phòng ngự của ta.
Nếu ta không khởi động thuấn di phù sớm e rằng đã không về được!Mọi người nghe mà giật mình, các tiếng xì xầm vang lên, đều nghi ngờ.
Ân Trì nói: Hay trong tầng mây có gì lạ?Mục Trang cười nói: Đương nhiên lạ, nếu không làm sao là địa trận bảo vệ bí tàng? Không chừng hai người này gặp ảo trận sinh ra ảo giác, không chịu nổi tự động trốn ra.
Nhiều người đồng ý cách nói này.
Dù sao nếu rơi vào ảo trận thì khó mà phân biệt được thật sự.
Chính Đồ Vân Bằng cũng nhíu mày, cẩn thận nhớ lại có phải là ảo giác không?Nam Khâu Vũ hỏi: Hình dạng của người đó thế nào?Đồ Vân Bằng miêu tả ngay.
Mục Chinh nghe xong biết là Tân Thần, cố nén mừng thầm, khom người nói nhỏ vào tai Mục Trang.
Tuyệt Thiên Hàn lại rống to: Hai người thì thầm cái gì? Chắc chắn có liên quan các ngươi!Tuyệt Thiên Hàn nhìn Mục Trang, Mục Chinh nhìn chằm chằm.
Mục Trang cười khẩy nói: Như thế nào? Nói nhỏ cũng không được? Quy định kiểu gì?Tuyệt Thiên Hàn lạnh lùng nói: Nếu là quang minh chính đại có cái gì không thể nói công khai? Rõ ràng là có tật giật mình!Mục Trang lười biếng duỗi eo nói: Ài, có người muốn tìm hiểu nội bộ tình báo của Mục gia đây mà.
Nhưng Mục gia ta luôn quang minh chính đại, không có gì không thể nói.
Chinh trưởng lão, nói cho hắn biết vừa rồi ngươi nói cái gì gì đi.
Mục Chinh mỉm cười nói: Vừa rồi ta nói với tộc trưởng đại nhân là trước khi rời khỏi đảo Thông Thiên ăn một phần gà xào nấm do đầu bếp Tân Hoa làm, mùi vị cực kỳ ngon, tiến cử tộc trưởng đại nhân trở lại cũng nếm thử.
Phụt! Ha ha ha!Bốn phía rộ lên tiếng cười.
Người Mục gia cười té ngửa, lảo đảo.
Mục Trang cười nói: Ha ha ha! Thiên Hàn đại nhân, hay là sau khi tìm báu vật rồi cùng ta về đảo Thông Thiên nhấm nháp thử?Bụp!Năm ngón tay Tuyệt Thiên Hàn bấu vào thịt lòng bàn tay, quyền kình bùng nổ chấn các tiếng cười ngừng bặt.
Mọi người kinh hồn táng đảm đi xa, sợ bị lan đến.
Tuy ít người biết Lý Vân Tiêυ có được thánh khí hưng cũng có người nghe nói, cộng thêm Mục gia vui sướng khi người gặp họa, số lượng phá trận trên màn nước, đã có nhiều người lén thảo luận.
Nghe nói Lý Vân Tiêυ có thánh khí, bên trong chứa nhiều cao thủ tuyệt thế, chắc chắn là hắn làm.
Ừm! Tuy thực lực của Lý Vân Tiêυ không tầm thường nhưng Mục gia luôn kiêu ngạo, nếu không có thánh khí hơn phân nửa đã không nhìn trúng hắn, ta tin.
Giờ các ngươi mới biết sao? Lúc ta ở đại lục Thiên Vũ đã thấy rồi, hơn nữa nghe nói bên trong tự thành thế giới, có mười mấy vạn người.
Khao trương quá vậy? Thế này còn so tài làm chi? Hắn trực tiếp kêu mười mấy vạn người ra các tuyển thủ khác chết tươi ngay.
Các tiếng bàn luận, suy đoán như bệnh độc khuếch tán, cơ hồ tất cả đều nghe thấy.
Thánh khí?Rất nhanh tin đồn truyền vào tai Ân Trì, gã giật mình ra mặt: Mục Trang huynh, trong tay Lý Vân Tiêυ có thánh khí?Chiến hạm hoàn toàn yên tĩnh, mọi người nín thở, vãnh tia lắng nghe.
Dù sao chuyện có được thánh khí rất kinh sợ, mặc dù mọi người đều đồn nhưng thật khiến người khó tin.
Đầu đà béo gầy hét to: Không công bình! Không công bình!Hai người có nghe tin đồn, quan trọng nhất là số Lý Vân Tiêυ phá trận đã vượt qua Ngạo Vô Tâm, được hai mươi ba cái, Ngạo Vô Tâm chỉ có hai mươi hai, thời gian dài chưa nhích thêm chút nào.
Nguyên chiến hạm bắt đầu ồn ào, toàn là tiếng kêu la không công bằng.
Số lượng dấu hiệu của Cảnh Thất cũng mãi không tăng lên, chỉ có Lý Vân Tiêυ là tăng nhanh.
Tiểu Hồng tăng từ từ.
Hơn nữa Tiểu Hồng và Lý Vân Tiêυ quen thân, càngk hiến mọi người khẳng định chắc chắn là Lý Vân Tiêυ giở trò quỷ.
Đa số người hùa theo cho vui, ai hạng nhất, hạng hai chẳng liên quan gì họ.
Có náo nhiệt là có người hích la ó.
Nam Khâu Vũ ngồi không yên, gần như khẳng định Lý Vân Tiêυ là người sử dụng Giới Thần Bi, chẳng qua cường đại đến mức làm Nam Khâu Vũ giật mình.
Lão phu đi xem thử.
Nam Khâu Vũ định bước đi nhưng bị Mục Trang chặn đường.
Nam Khâu Vũ khó chịu hỏi: Mục Trang đại nhân có ý gì?Mục Trang nói: Không nói đến Lý Vân Tiêυ có thánh khí thật không, lùi một vạn bước cứ cho rằng hắn có cũng không làm trái quy tắc vũ quyết.
Nam Khâu Vũ đại nhân mạo muội tiến vào sẽ phá hư công bằng.
Công bình? Công bình cái con khỉ!Tuyệt Thiên Hàn chửi um lên: Sử dụng thánh khí, mười mấy vạn người đi ra vây công mấy người mà bảo là công bằng? Đúng rồi, công bình khỉ mốc!Người xung quanh kêu la ồn ào, tình cảm quần chúng mãnh liệt.
Con ngươi Mục Trang co rút, ánh mắt sắc bén như đao, sát khí thực chất quét bốn phía.
Thoáng chốc tiếng hút khí lạnh vang lên không dứt, toàn bộ thụt lùi.
Chinh trưởng lão, nhìn cho kỹ là ai la hù theo, chờ xong vũ quyết sẽ tự mình đến bái phỏng tâm sự với bọn họ, tâm sự lý tưởng và cuộc đời.
Mọi người biến sắc mặt, vội vàng che miệng không dám nói lung tung.
Chiến hạm bỗng chốc lặng ngắt.
Tuyệt Thiên Hàn cười khẩy nói: Mục Trang, ngươi là cái thứ gì? Cũng dám uy hiếp người trên địa bàn Thiên Tiệm Nhai?Mục Trang hừ lạnh một tiếng: Dĩ nhiên ta chẳng là gì, Thiên Hàn đại nhân đây mới là thứ gì.
Ta chỉ muốn nói đạo lý với Nam Khâu Vũ đại nhân.
Võ quyết đã bắt đầu, quy tắc đã định.
Muốn bỗng nhiên phá hỏng sao?Nam Khâu Vũ nói: Lúc đặt quy định không suy xét điều này.
Bên ngoài luôn đồn Lý Vân Tiêυ có được thánh khí, hiện giờ xem ra hơn phân nửa là thật.
Nhất Thiên đại nhân có quen biết với Lý Vân Tiêυ, không biết người thấy sao?Vạn Nhất Thiên luôn không nói câu nào giườ mới lên tiếng: Ta không rõ ràng Lý Vân Tiêυ có thánh khí hay không, trọng bảo như vậy có ai lấy ra khoe khắp nơi không?Mục Trang lạnh lùng cười: Nhất Thiên tiên sinh cũng không thể xác nhận, thêm nữa trong vũ quyết Cảnh Thất có thể tham gia với tư cách dưới ba mươi tuổi, Lý Vân Tiêυ không được cầm thánh khí tham gia sao? Nếu hiện tại ngừng so tài hoặc phá quyết đặc biệt với Lý Vân Tiêυ thì Cảnh Thất lăn lộn tới bây giờ thì tính sao?Nam Khâu Vũ ngây người, rơi vào khó xử.
Thánh khí tồn tại đúng là phá hủy cân bằng, nhưng trước khi đặt ra quy tắc chưa ngờ mấy chuyện này.
Cảnh Thất cũng luồn lách lỗ hổng quy tắc chơi tới bây giờ, nếu đặc biệt xử lý Lý Vân Tiêυ vậy phải tính luôn Cảnh Thất.
Càng nhức đầu là Cảnh Thất còn giết Hồ Ngọc Cung, nếu hiện tại xử lý Cảnh Thất thì cái chết Hồ Ngọc Cung ra sao?Võ quyết liên quan đến lợi ích quá lớn, mỗi tông môn cãi theo ý, ra một chút sai sót là sẽ bị phóng to vô han, khi đó khó thể kết thúc.
Đầu đà mập la lên: Chúng ta không cần biết giải quyết Cảnh Thất thế nào nhưng nhất định phải xử lý Lý Vân Tiêυ! Gạt bỏ thành tích của hắn, để hắn xếp chót, Vô Tâm của gia đệ nhất!Đầu đà gầy kêu lên: Lão thất phu Mục Chinh nhà người, đồ bán khôi lỗi, trừng cái gì? Đến đây, hoan nghênh sau vũ quyết đến Ngạo gia tìm huynh đệ chúng ta tán gẫu, bàn về lý tưởng và cuộc đời.
Mục Chinh câm nín, quay đầu đi, lười xem hai người này.
Ân Trì mở miệng nói: Ta cho rằng Mục Trang huynh nói có lý.
Quy tắc có lỗ hổng, không trách người khác được.
Hơn nữa trước đó Cảnh Thất lợi dụng lỗ hổng mà không xử lý, hiện tại Lý Vân Tiêυ lợi dụng lỗ hổng lại muốn phạt hắn thì sao phục chúng?Tuyệt Thiên Hàn hừ mạnh: Ân Trì, ngươi vì bênh Lý Vân Tiêυ mới nói vậy đi.
Nếu Lý Vân Tiêυ không trói buộc mấy người khác, cô nương ngốc tông môn các ngươi trăm phần trăm xếp chót.
Mọi người nhìn màn nước, hiện tại thứ bậc của Tiểu Hồng từng bước tăng lên, đã đến mười ba mắt trận, sắp vượt qua Cảnh Thất trở thành hạng ba.
Ân Trì nói: Ha ha ha, Thiên Hàn đại nhân nói đúng, nhưng thế thì sao? Đương nhiên ta được lợi mới nói vậy, không lẽ bị tổn hại mới nói thế? Vậy chẳng phải ta là đồ ngu sao?Tuyệt Thiên Hàn nghẹn họng, không biết nên phản bác thế nào: Ngươi .
.
.
!Vi Thi Thi lên tiếng: Bản cung cũng cho rằng không thể sửa quy tắc, lần này ra sai sót thì lần sau bù đắp là được.
Mục Trang hơi ngạc nhiên, không ngờ Vi Thi Thi sẽ đứng về phía gã.
Nhưng Mục Trang hiểu ngay Vi Thi Thi không phải giúp gã mà là Lý Vân Tiêυ.
Nam Khâu Vũ trầm ngâm một trận, nói: Vũ quyết lần này liên quan ích lợi quá lớn, các vị đều bộc lộ thần thông, tìm cách trái quy tắc, khiến Thiên Tiệm Nhai không kịp trở tay.
Nhưng việc đã đến nước này, không thể sửa lại quy tắc, tiếp tục tỷ thí đi.
Nam Khâu Vũ nói xong bình tĩnh ngồi xuống.
Các tông môn có tên trên bảng hơi bất mãn nhưng chỉ có Tuyệt Thiên Hàn, Ngạo gia là biểu hiện kịch liệt.
Bởi vì thành tích của tông phái khác đều nằm trong tầm mong muốn, dù xử lý Lý Vân Tiêυ thì thứ hạng cũng sẽ không hay đổi.
Cái chét của Ngô Đại Thành làm Tuyệt Thiên Hàn rất buồn giận.
Ngạo gia vốn được hạng nhất giờ sắp biến thành hạng hai, thậm chí là ba.
Nam Khâu Vũ lạnh lùng nói: Quả nhiên tất cả cảm thấy lão phu lớn tuổi dễ ăn hiếp, ra quyết định cũng không có người phục.
Nam Khâu Vũ lắc người biến mất tại chỗ, xuất hiện trước mặt đầu đà báo gầy, hai chưởng vỗ ra.
Hai người la lớn giọng nhất, không ngờ Nam Khâu Vũ đột nhiên ra tay, giật mình vội giơ chưởng chống lại.
Dù hai người phòng ngự trước cũng không đỡ nổi một kích của Nam Khâu Vũ chứ nói gì bị tấn công bất ngờ?Bùm bùm!Hai chưởng vỗ vào ngực đầu đà béo, gầy bắn ra hai vòi máu, mọi thanh âm ngừng bặt.
Hai người bị chấn bay lên, lăn lông lốc trong không trung.
Hai người bay ra chiến hạm rơi xuống mặt đất vô tận bên dưới.
Mấy chục tiếng hút không khí vang lên, ai nấy mặt trắng bệch: Ui!không biết chết chưa.
Tuyệt Thiên Hàn bình tĩnh lại ngay, không hé răng nữa.
Nam Khâu Vũ ngồi xuống vị trí, nói: Làm người nên hiểu tôn trọng người khác, đừng có vô lý gây rối, lão phu phải dạy cho bọn họ chút đạo lý làm người.
Nếu người Ngạo gia muốn lão phu đi nói chuyện lý tưởng và cuộc đời với bọn họ thì lão phu cũng không ngại.
Mọi người không dám lên tiếng, may trên chiến hạm không có người Ngạo gia nào khác, bọn họ chỉ có ba người đến.
Mục Trang cười nói: Ha ha ha, Nam Khâu Vũ đại nhân công chính nghiêm minh, không thiên vị, đây là nguyên nhân tại sao mọi người luôn tin phục Thiên Tiệm Nhai.
Có người hùa theo khen: Đúng rồi, luật thép của Thiên Tiệm Nhai ai cũng phải tuân theo, tuyệt đối không ngoại lệ, khiến người tin phục.
Đúng vậy, công chính nghiêm minh, nghĩa bạc vân thiên.
Hai người điên không biết tốt xấu, cứ la hét um sùm khiến người bực bội.
Không thể phá vỡ qu ytắc, một khi có tình huống tạm thời thay đổi quy tắc thì hậu quả không thể tưởng tượng.
Các loại nịnh hót nổi lên bốn phía, toàn là khen.
Nam Khâu Vũ không thích thú gì, lạnh nhạt nói: Đừng nhắc lại chuyện này nữa.
Mục Trang cười tủm tỉm, vui vẻ nhìn màn nước.
Lý Vân Tiêυ đã vững vàng ngồi ở đệ nhất, còn lại không nhiều mắt trận, dù Ngạo Vô Tâm phá vỡ hết cũng không đuổi kịp.
Vù vù vù vù vù!Lại một luồng sáng từ trên trời giáng xuống, chính là Trương Hạo Ca của Đan Dương tông.
Tông chủ Đan Dương tông, Sài Tuấn nhìn thứ hạng màn nước, mỉm cười.
Trương Hạo Ca xếp hạng bảy, thành tích đã khiến gã rất vừa lòng.
Mọi người kinh kêu: Mắt trận cuối cùng đã bị phá!Ánh mắt mọi người tập trung vào thứ hạng trên màn nước, nhìn ký hiệu mắt trận cuối cùng rơi vào dưới tên Lý Vân Tiêυ.
Tổng cộng tám mươi mốt ấn ký, toàn bộ đầy đủ.
Ân Trì vuốt râu cười rất tươi: Ha ha, không sai, không sai.
Tiểu Hồng được thành tích hạng ba, ít hơn Ngạo Vô Tâm một cái, tuy hơi tiếc nhưng đã vượt xa Ân Trì mong chờ.
Tầng mây đằng trước chiến hạm cuồn cuộn, không ngừng dạt ra hai bên, biến mất phía xa.
Một luồng cầu vồng từ đâu bắn tới, không ngừngp hóng lớn trên không trung, phản chiếu chân trời cực kỳ xinh đẹp.
Tầng mây dạt ra xa mấy trăm dặm, mấy thí sinh đều lộ ra.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêυ nhàn nhã, Tiểu Hồng thì cứ giậm chân, dường như chơi chưa đã.
Những người khác mặt lạnh băng, tràn đầy mệt mỏi.
Có người bị thương.
Triệu Nhật Thiên bị thương khá nặng, xách kiếm đứng trên cao, thở hổn hển.
Khi mấy người cùng nhìn chằm chằm một hướng, thấy hứ hạng trên màn nước phía trên cao thì vừa kinh vừa giận, cùng nhìn Lý Vân Tiêυ.
Chỉ có Tiểu Hồng che miệng nhảy cẫng lên, vỗ tay nói: Hạng ba, Tiểu Hồng hạng ba! Tông chủ đại nhân có thấy không?Ân Trì cười nói: Ha ha, nhìn thấy, bổn tọa nhìn thấy, Tiểu Hồng rất giỏi.
Trình Thanh Ti nói: Lý Vân Tiêυ, đều là chuyện tốt ngươi làm?Lý Vân Tiêυ lười biếng nói: Chuyện tốt? Nàng lấy đâu ra chuyện tốt?Trình Thanh Ti tức hộc máu: Phụt!Trình Thanh Ti vừa xấu hổ vừa tức tối cắn răng nói: Ta giết ngươi!Nàng bỗng nhiên vọt tới, mấy giây đã đến trước mặt Lý Vân Tiêυ, lửa giận ngút trời từ bàn tay hóa đao chém xuống.
Lý Vân Tiêυ không chút hoang mang hai tay vỗ trước mặt, kẹp chưởng đao của Trình Thanh Ti, uy lực khủng bố dạt sang hai bên.
Không khí quanh thân hai người bốc cháy hừng hực ngọn lửa.
Trình Thanh Ti nổi điên, nhưng mặc cho nàng dùng sức cỡ nào thì chưởng đao không thể nhấn xuống nửa phần.
Trình Thanh Ti tức quá hơ nắm đấm tay trái.
Hai tay Lý Vân Tiêυ gồng sức đẩy Trình Thanh Ti ra mấy trượng, thu tay phải về biến chưởng ấn đánh ra.
Rầm!Hai người đều là khí kình cương mãnh tuyệt cường, va chạm với nhau, Trình Thanh Ti lại bị hất văng xa mấy trượng, Lý Vân Tiêυ thì lù lù bất động.
Hai tay Trình Thanh Ti siết chặt, người khẽ run, khí thế cuồng bạo khuếch tán quanh thân, tóc dài hơi rối.
Cảm xúc trong mắt Trình Thanh Ti dần bình tĩnh lại, trở nên sắc bén trong suốt.
Lý Vân Tiêυ cau mày lại, hắn biết Trình Thanh Ti đang thi triển chiêu thức cực kỳ sắc bén.
Lý Vân Tiêυ không dám khinh thường nhưng cũng không sợ.
Con ngươi Vi Thi Thi co rút quát to: Thanh Ti, dừng tay!Trình Thanh Ti rùng mình, quay đầu nhìn sư phụ, dường như rất không muốn nghe lời.
Trình Thanh Ti giậm chân, buồn bực tán đi nguyên lực toàn thân.
Trình Thanh Ti nhảy người mấy cái đáp xuống chiến hạm, giận dỗi đứng sau lưng Vi Thi Thi, đưa lưng hướng nàng.
Vi Thi Thi nói: Ta biết ngươi bực tức, biết Lý Vân Tiêυ giở thủ đoạn.
Nhưng có đại nhân Thiên Tiệm Nhai ở đây, chưởng môn các tông các phái cũng có mặt, không đén lượt ngươi bướng bỉnh!Mấy người còn lại trên bầu trời đều bay trở về, biểu tình cực kỳ âm trầm.
Ngạo Vô Tâm quét mắt tìm kiếm, kinh ngạc hỏi: Đầu đà béo gầy đâu?Nam Khâu Vũ nói: Hai người đó quấy rối đã bị lão phu đánh rơi xuống chiến hạm.
A? Ngươi .
.
.
!Ngạo Vô Tâm giật bắn người nhún chân bay ra khỏi chiến hạm rơ ĩuống.
Mặt Tuyệt Thiên Hànư lạnh băng, đôi nữ nhi của gã đã xỉu.
Tuyệt Thiên Hàn lạnh lùng nói: Lý Vân Tiêυ, Ngô Đại Thành đâu?Lý Vân Tiêυ lộ vẻ mặt kinh ngạc hỏi: Ngươi biết hắn tên Ngô Đại Thành?Mọi người đều thấy lạ, thì ra Tuyệt Thiên Hàn biết người kia là giả mạo, nhưng tại sao vẫn gả nữ nhi của mình cho Ngô Đại Thành?Tuyệt Thiên Hàn sắc mặt âm trầm nói: Không cần ngươi lo, ta chỉ muốn biết có phải hắn iị ngươi giết?Lý Vân Tiêυ cười nhạt, rất muốn nói là hắn giết, nhưng sự thật không phải.
Ngô Đại Thành vào tầng mây liền mất tích, Xa Vưu tìm nửa người nhưng không thấy bóng dáng Ngô Đại Thành đâu, chẳng lẽ bị người khác giết?Lý Vân Tiêυ nhìn hướng Cảnh Thất, nơi này chỉ có mình Cảnh Thất là có khả năng giết Ngô Đại Thành nhất.
Cảnh Thất hừ mạnh, sắc mặt còn khó xem hơn Tuyệt Thiên Hàn: Hừ!Vũ quyết lần này Cảnh Thất mặt dày với thân phận chủ một phái tham gia vậy mà chỉ được hạng bốn.
Hơn nữa Thần Sát Thi Khôi bị tổn thất, Cảnh Thất cảm giác sắp không kiềm nén cảm xúc được nữa, chỉ muốn đại khai sát giới!Tuyệt Thiên Hàn tức giận quát: Rốt cuộc có phải là ngươi giết không? Cho ta một đáp án!Lý Vân Tiêυ trầm ngâm một lúc: Ta không giết hắn.
Cái gì?!Mọi người ngây ra, khó tin.
Xem bộ dạng của Cảnh Thất rõ là gã không giết người.
Tuyệt Thiên Hàn nhìn hướng Trình Thanh Ti, Tiểu Hồng, Triệu Nhật Thiên.
Ba người lắc đầu.
Vậy là chỉ còn lại Ngạo Vô Tâm, trông gã không giống loại người tùy tiện giết người.
Tuyệt Thiên Hàn hỏi: Nếu đã không giết vậy Ngô Đại Thành đi đâu?Lý Vân Tiêυ nhìn chiến tích só không của Ngô Đại Thành trên màn nước, lòng tràn đầy thắc mắc.
Lý Vân Tiêυ lạnh lùng nói: Bản thiếu gia cũng rất muốn biết hắn đi đâu!Sắc mặt Tuyệt Thiên Hàn tốt hơn một chút, nhưng vẫn hỏi tiếp: Lúc trước trong tầng mây truyền ra dao động lực lượng cực mạnh là ngươi làm?Lý Vân Tiêυ biết Tuyệt Thiên Hàn đang hỏi cuộc chiến ới Đế Dạ, hắn lạnh lùng nói: Có phải bản thiếu gia đi tiểu mấy lần cũng phải báo cáo cho ngươi không?Tuyệt Thiên Hàn hừ mạnh, nhưng không cưỡng cầu.
Biết Ngô Đại Thành không chết thì nỗi lòng Tuyệt Thiên Hàn bình tĩnh nhiều.
Ân Trì hỏi: Thiên Hàn huynh, Ngô Đại Thành rốt cuộc là ai? Nếu huynh đã biết hắn giả mạo Lý Vân Tiêυ vậy tại sao còn .
.
.
Ân Trì nhìn đôi mỹ nữ song sinh, tuy sắc mặt hai mỹ nhân còn tái nhưng đỡ hơn trước nhiều.
Tuyệt Thiên Hàn nói: Không cần ngươi quan tâm!Ân Trì bị mất mặt, lười hỏi tiếp.
Chốc lát sau Ngạo Vô Tâm từ bên dưới bay lên, hai tay chộp đầu đà béo gầy ném xuống sàn tàu.
Hai người không chết, chỉ bị trọng thương ngất xỉu.
Ngạo Vô Tâm oán trách: Nam Khâu Vũ đại nhân xuống tay hơi nặng.
Nam Khâu Vũ nói: Lão phu cũng rất xấu hổ.
Ngạo Vô Tâm nói: Tuy đầu đà béo gầy hơi khùng điên chút nhưng bản tính không xấu, đại nhân thế là hơi lỗ mãng.
Nam Khâu Vũ gật đầu, nói: Lão phu thấy xấu hổ vì chưa đánh chết bọn họ.
Đổi làm người khác đã sớm một chưởng đập chết rồi, xem ra lão phu vẫn còn kiêng kỵ Ngạo gia các người nên mới nương tay tha mạng cho họ.
Lão phu mất tính công bằng, thật xấu hổ.
Ngạo Vô Tâm: .
.
.
Mọi người toát mồ hôi lạnh.
Nam Khâu Vũ nói chuyện quá trực tiếp, nếu thật sự giết đầu đà béo gầy thì lớn chuyện.
Ngạo Vô Tâm không biết nên nói cái gì, câm nín.
Ngạo Vô Tâm kéo đầu đà béo gầy vào góc trị thương.
Nam Khâu Vũ nói: Tầng mây đã phá, đi bí tàng đi.
Chiếnh ạm khởi động vô số trận pháp đột nhiên hóa thành một luồng sáng vọt tới trước.
Biển mây mênh mông vô bờ đằng trước bị trận pháp rẽ ra thì không còn một áng mây, hoàn toàn biến hóa thiên địa.
Tâm tình của mọi người dần tạo kích động.
Mấy ngàn người đứng nhưng ít có tiếng vang.
Tia sáng bốn phía dần tối đi, rất nhanh đen như màn đêm, một mảnh hư vô, không trông thấy gì.
Thần thức có thể kéo dài vô hạn tại đây, hoàn toàn không thăm dò được bất cứ thứ gì.
Mục Trang nói: Đã xác định nơi không sai?Nam Khâu Vũ xoay người nhìn Vạn Nhất Thiên, lúc này lão thành tiêu điểm của mọi người.
Vạn Nhất Thiên kích động nói: Không sai, chính là nơi này.
Đại nhân hãy cho chiến hạm dừng lại.
Nam Khâu Vũ lập tức ra lệnh dừng chiến hạm.
Ánh sáng đen lóe lên trong tay Vạn Nhất Thiên, một khối vuông bằng sắt nằm trong lòng bàn tay.
Lý Vân Tiêυ nhìn chằm chằm, giống y như cái giả ngày trước hắn lấy ra.
Xem ra cáo già này sớm làm cái giả mang theo bên người.
Vạn Nhất Thiên ném chìa khóe lên cao, lão cũng bay lên, liên tục bâm các loại ấn quyết đánh vào chìa khóa.
Tốc độ ấn quyết cực nhanh, để lại chuỗi tàn ảnh trên bầu trời như có hơn mười vạn Vạn Nhất Thiên cùng thi trinể.
Chìa khóa từ từ mở ra, hình vuông, có bốn mặt đổ xuống bốn hướng như một đóa hoa lôi nở rộ.
Bên trong có một luồng sáng bắn lên cao trăm trượng, khuếch tán trên bầu trời như pháo hoa.
Một vầng sáng lan tràn canh giờ, bầu trời đêm trở nên sáng ngời.
Mọi người thé mới phát hiện mình đang trong không gian độc lập.
Lúc trước thần thức không cảm giác được sự vật gì nên không biết tận cùng, giờ rõ ràng phát hiện không gian này dài rộng khoảng hơn mười dặm, khắp nơi trôi nổi vài thứ.
Có người la lên: Bí tàng, quả nhiên là bí tàng Chân Long!Người đó nhìn giữa hư không gần đó có một vật chậm rãi trôi tới, là một hộp ngọc.
Người mắt sắt thấy rõ phong ấn trên hộp không tầm thường.
Nam Khâu Vũ quát to: Đừng nhúc nhích!Thanh âm chợt nổ vang chấn tâm hồn mỗi người, làm những kẻ hăm hở muốn chạm vào đều biến sắc mặt, bình tĩnh lại.
Sắc mặt Lý Vân Tiêυ hơi kỳ dị, nhíu chặt mày.
Tuy không gian này lớn nhưng không kỳ lạ chút nào, không có lực lượng gì thần thông.
Trong đầu Lý Vân Tiêυ vang lên lên giọng Xa Vưu: Không đúng, không đúng!Xa Vưu phát hiện có điều lạ: Đây tuyệt đối không phải long vực, chỉ là một không gian trữ vật bình thường.
Lý Vân Tiêυ giật mình kêu lên: Không gian trữ vật?Lý Vân Tiêυ liền đoán được điều gì: Cái gọi là bí tàng có lẽ chỉ là trong một huyền khí trữ vật? Nhưng không gian huyền khí không thể chứa sinh linh tiến vào.
Xa Vưu hừ lạnh: Có gì mà kỳ, không chừng ngày xưa huyền khí trữ vật cũng là đẳng cấp thánh khí, hoặc huyền khí này sớm mất đi chỉ còn lại không gian bất diệt, vô số thời gian lắng đọng tự mình diễn hóa ra.
Lý Vân Tiêυ gật gù.
Suy luận của Xa Vưu rất có lý, dường như đúng thật là vậy.
Xa Vưu than thở: Báo hại ta mừng hụt, nhưng được một thanh Chân Long chi kiếm cũng tốt rồi.
Lý Vân Tiêυ thầm nghĩ nếu nơi đây chỉ là một không gian trữ vật thì cái gọi là Vạn Linh chi địa ở đâu? Chẳng lẽ đúng như Nam Khâu Vũ nói, là thời không phản chiếu từ thượng cổ chiếu tới, không tồn tại trong thời gian hiện thời?Vạn Nhất Thiên rất kích động, lòng nhỏ máu.
Vì trở về thương minh, Vạn Nhất Thiên bất chấp: Đây là bí tàng tổ tiên vất vả truyền thừa xuống, mục lục thì chắc các vị đã xem rồi.
Nam Khâu Vũ nói: Đúng vậy! Nhưng mấy thứ này đã bị phong ấn, không thể nghiên cứu bên trong có cái gì, thật khó chọn.
Mục Trang nói: Hay là vậy đi, gom hết mọi thứ lại, lần lượt giải phong rồi chọn sau, vậy là không lầm.
Không được!Tuyệt Thiên Hàn phản đối ngay: Lúc trước đặt ra quy định không như vậy.
Lý Vân Tiêυ là đệ nhất vũ quyết, có thể chọn trước nhưng không được giảip hong ra nhìn!Tuyệt Thiên Hàn thầm đắc ý và vui vẻ.
Nhữngp hong ấn này cực mạnh, không thể nhìn thấu bên trong chứa cái gì.
Mọi người đều ủng hộ: Đúng, không thể giải phong!Bọn họ hơi kích động, cái kiểu người mù sờ voi thế này khiến họ có cơ hội rất cao lấy được thứ tốt, chọn trước không có ưu thế gì lớn.
Mục Trang biểu tình cực kỳ khó xem.
Tuyệt Thiên Hàn nhấn mạnh lần nữa: Ha ha ha, mọi thứ làm theo quy định, không thể tùy ý sửa đổi, quy định không sai lệch.
Tuyệt Thiên Hàn dùng quy định đè người.
Nam Khâu Vũ trầm ngâm, nghĩ đến Lý Vân Tiêυ và Cảnh Thất gian dối, thế là gật đầu nói: Thiên Hàn đại nhân nói có lý, mọi chuyện cứ theo lời đã nói lúc trước, nhưng không thể giải phong mấy thứ này, sợ có một số thiên tài địa bảo hong ấn bên trong, nếu giải phong thì linh khí sẽ biến mất hết, vậy tổn thất lớn.
Mục Trang, Ân Trì liếc nhau, tràn đầy bất đắc dĩ.
Mục Chinh lắc đầu, Diệu Pháp Linh Mục cũng không nhì nthấu được bên trong.
Lý Vân Tiêυ lên tiếng: Không thể giải phong cũng không sao, bản thiếu gia chọn đây.
Lý Vân Tiêυ mắt lóe tia sáng, quanh con ngươi có phù văn kỳ dị cuồn cuộn như có thể nhìn thấu phong ấn.
Tuyệt Thiên Hàn kinh kêu: Ngươi .
.
.
Ngươi có thể nhì nthấu phong ấn?Lý Vân Tiêυ cười tủm tỉm nói: Tam tạm.
Mọi người biến sắc mặt, xoe tròn mắt.
Nếu nói bọn họ là người mù sờ voi mà có người khác thấy rõ ràng thì còn chọn gì nữa? Tất cả đồ ốt đều bị người ta chọn hết, huống chi người ta được quyền chọn trước.
Ngươi .
.
.
Cái này .
.
.
Tuyệt Thiên Hàn đột nhiên cảm thấy gã tự bê đá đập trúng chân mình.
Vạn Nhất Thiên nói: Không biết Vân thiếu gia định chọn vật gì?Lý Vân Tiêυ đáp ngay: Chân Long chi kiếm!Mọi người biến sắc mặt, biểu tình cực kỳ khó xem, hiển nhiên bọn họ cũng rất khao khát thanh kiếm này.
Lý Vân Tiêυ bay ra ngoài, tốc độ siêu nhanh xuyên toa trong toàn không gian.
Thời gian khoảng một tách trà sau Lý Vân Tiêυ lại xuất hiện ở mũi chiến hạm, biểu tình hơi khó xem Nơi này không có Chân Long chi kiếm.
Mọi người giật mình kêu lên: Cái gì?Vạn Nhất Thiên ngạc nhiên qua đi vội nói: Không thể nào! Từ khi tổ tiên vào bí tàng thì không ai đi vào nữa.
Nam Khâu Vũ gật đầu, nói: Đại trận tầng mây bên ngoài chưa bị vị phá, lại không có chìa khóa, đúng là khó tiến vào.
Có khi nào Chân Long chi kiếm phong ấn quá kín nên ngươi không cảm giác được?Lý Vân Tiêυ lấy ngọc giản ra, nói: Nhất Thiên huynh đưa phù lục tổng cộng ghi chép một ngàn bảy trăm bảy mươi ba món bảo bối.
Ngày xưa tổ tiên của huynh lấy đi năm trăm món, còn lại một ngàn hai trăm bảy mươi ba món.
Các vị hãy nhìn xem, vật phẩm nơi đây chỉ có một ngàn hai trăm sáu mươi ba món, vừa lúc thiếu mười.
Lý Vân Tiêυ nói thế, mọi người vội dùng thần thức quét qua.
Với lực lượng thần thức của các đại cao thủ đương nhiên liếc sơ liền thấy rõ, đúng là có một ngàn hai trăm sáu mươi ba món.
Mọi người cùng nhìn Vạn Nhất Thiên.
Vạn Nhất Thiên la lên: Sao có thể như vậy? Tiên tổ ghi chép tuyệt đối không sai!Lý Vân Tiêυ nói: Một ngàn bảy trăm bảy mươi ba món bảo bối này tuy là vật hiếm có, nhưng chỉ có ba mươi hai món xứng là chí bảo, kiến bản thiếu gia thèm muốn.
Giá trị hai mươi ba món này hơn xa mấy thứ khác, ngày xưa tổ tiên Vạn gia không khách sáo lấy đi hai mươi món, chỉ còn lại mười.
Các vị liều mạng tham gia vũ quyết chắc mục tiêu là mười món này, vừa rồi ta đi dạo một vòng, thiếu mười món chính là chúng.
Cái gì?!Mọi người càng rung động.
Nam Khâu Vũ biến sắc mặt hỏi: Vân thiếu gia có mấy phần nắm chắc chuyện này là thật?Lý Vân Tiêυ lạnh lùng nói: Mấy phần nắm chắc? Bản thiếu gia có Diệu Pháp Linh Mục thấy rõ những thứ bị phong ấn bên trong, vậy nói xem ta có mấy phần nắm chắc?Mọi người chuyển sang nhìn Vạn Nhất Thiên, nhiều người mắt bắn ra sát khí.
Người Vạn Nhất Thiên lạnh lẽo hết một nửa, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại nói: Lão phu chưa từng vào bí tàng này, dù có xung đột với ghi chép trong mục lục nhưng không thể trách lão phu đi? Hơn nữa các ngươi có ai dám nói sẽ cướp được những chí bảo này? Đa số người chỉ có thể đạt được hơn một ngàn đẳng cấp trân bảo đã tài phú kếch sù.
Nam Khâu Vũ nói: Nhất Thiên huynh nói rất đúng, chuyện này không thể trách hắn.
Mọi người bình tĩnh ngẫm lại, thấy cũng có lý.
Dù mười chí bảo còn cũng không đến lượt họ.
Ân Trì hỏi: Còn hai món chí bảo nữa là cái gì?Tuy Ân Trì xếp hạng ba nhưng miễn Ngạo Vô Tâm không chọn trúng thì cơ hội của gã vẫn rất lớn.
Có vẻ Lý Vân Tiêυ và Tiểu Hồng quan hệ rất tốt, Ân Trì và Mục Trang cũng chơi hân, gã có thể nhờ Lý Vân Tiêυ chọn giúp.
Lý Vân Tiêυ nói: Không Linh Diệu Thư, Ma Thạch.
Tim mọi người đập nhanh, dù chỉ còn lại hai thứ cũng có giá trị rất lớn, khiến người thèm muốn.
Đặc biệt là Không Linh Diệu Thư, một loại công pháp tuyệt thế.
Vạn Bảo lâu của Ngạo gia chảy ra từ đây, khiến người mơ màng.
Mục Trang hỏi: Không biết Vân thiếu gia định chọn thứ nào?Thiếu mười món chí bảo nhưng Mục Trang không đau lòng, vì quyền lựa chọn món đầu tiên đã cho Lý Vân Tiêυ.
Được đệ nhất vũ quyết, có thêm ba mươi danh ngạch vào Lang Hoàn Thiên đã là vượt giá trị.
Lý Vân Tiêυ nói: Ma Thạch!Lý Vân Tiêυ chộp hư không, một hộp ngọc hình vuông rơi vào tay hắn, to cỡ dưa hấu.
Mọi người nhìn chằm chằm hộp ngọc, không ai biết Ma Thạch là cái gì nhưng đã xếp vào hàng chí bảo tất nhiên bất phàm.
Nhiều người mắt lóe tia kỳ dị, không chỉ vì Ma Thạch còn vì tin đồn Lý Vân Tiêυ có thánh khí đã là điều khẳng định, bảo trong lòng bọn họ không nóng lên là không thể nào.
Nhưng vì e ngại thực lực Lý Vân Tiêυ cường đại, lúc trước trên đảo La Phù ai đều chịu ân huệ của hắn, nhiều ít còn chút lương tâm nên từ bỏ ý đồ.
Thật ra Lý Vân Tiêυ cũng rất muốn xem Không Linh Diệu Thư nhưng Ma Thạch .
.
.
Khi thần thức của Lý Vân Tiêυ quét vào trong thì không kiềm được tim đập nhanh.
Bên trong có cảm giác như nghê hồng thạch, cộng với cái tên .
.
.
Lý Vân Tiêυ không kiềm được chọn Ma Thạch.
Diệu Pháp Linh Mục của Lý Vân Tiêυ nhìn thấu phong ấn, cục đá to cỡ dưa hấu có màu xám trắng, khác hẳn với hình dạng nghê hồng thạch, nhưng cho hắn cảm giác rất quen hutộc.
Nam Khâu Vũ nói: Vô Tâm, đến lượt ngươi.
Ngạo Vô Tâm bước ra, chắp tay hướng Lý Vân Tiêυ: Vân thiếu gia, xin hỏi Không Linh Diệu Thưở đâu? Ta không nhìn hấu những phong ấn này, mong Vân thiếu gia không tiếc chỉ dạy cho.
Lý Vân Tiêυ cười nói: Vô Tâm, ngươi là trẻ ngoan nhưng xin lỗi, ngươi phải tự dựa vào mình.
Ngạo Vô Tâm đã chuẩn bị tâm lý từ trước, buông tiếng thở dài: Ài.
Ngạo Vô Tâm tự mình tìm kiếm, rất nhanh phát hiện một cái hộp dài, bên trong dường như chứa ngọc giản, trực tiếp chộp lấy nó.
Ngạo Vô Tâm mở ra xem, quả nhiên bên trong có một ngọc giản màu àng.
Sắc mặt mọi người bừng sáng.
Nhưng Ngạo Vô Tâm không kích động, gã liếc Lý Vân Tiêυ, thấy đối phương nhếch môi treo nụ cười thì cười khổ nói: Xem ra không phải.
Ngạo Vô Tâm không thèm nhìn ngọc giản, trực tiếp cất đi, quay về chiến hạm.
Nam Khâu Vũ nói: Bích Lạc tông hạng ba, chọn đi.
Lý Vân Tiêυ phất tay: Tiểu Hồng, lại đây, đại ca ca dyạ cho.
Ân Trì cười ngoác tận mang tai, vỗ Tiểu Hồng: Mau đi qua.
Tiểu Hồng nhảy nhót tới bên cạnh Lý Vân Tiêυ, hắn giơ tay chộp không khí.
Một luồng sáng phía xa bay tới, lơ lửng trên cao.
Lý Vân Tiêυ chỉ vào thứ đó, nói: Chọn cáinày.
Tiểu Hồng chớp mắt nói: Đại ca ca, Tiểu Hồng muốn Ma Thạch lúc trước đại ca ca chọn.
Lý Vân Tiêυ giật mình hỏi: Tiểu Hồng có phải đã nhận ra cái gì?Tiểu Hồng lắc đầu, nói: Tiểu Hồng cũng không biết, nhưng Tiểu Hồng rất muốn khối Ma Thạch đó, rất muốn rất muốn.
Đại ca ca cho Tiểu Hồng được không?Lý Vân Tiêυ vuốt trán Tiểu Hồng, nói: Tiểu Hồng, xin lỗi, không thể cho Tiểu Hồng khối Ma Thạch đó được.
Tiểu Hồng rùng mình, trong mắt có gợn sóng hiện ra, khuếch tán từng vòng ma văn màu đen, dường như đang cố gắng ức chế và nhẫn nại.
Lý Vân Tiêυ giật mình kêu lên: Mục Trang!Con ngươi Lý Vân Tiêυ co rút, hai tay vội vàng bấm quyết đánh vào người Tiểu Hồng.
Từng đợt phong ấn bay vào các đại khiếu huyệt của Tiểu Hồng, tạm hời phong lực lượng ma nguyên.
Tiểu Hồng ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân run run.
Một lúc sau Tiểu Hồng đứng lên, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Tiểu Hồng run giọng nói: Đại ca ca .
.
.
Người .
.
.
Người xấu suýt nữa lại đến.
Mọi người giật mình nhìn Lý Vân Tiêυ và Tiểu Hồng, không hiểu ra sao.
Lý Vân Tiêυ nghiêm túc nói: Không sợ, có đại ca ca ở đây, không sợ người xấu.
Tiểu Hồng trước tiên cất Không Linh Diệu Thư đi, chờ chúng ta rời đi rồi tính.
Lý Vân Tiêυ định cầu viện Linh Mục Địch, với năng lực của Linh Mục Địch có lẽ sẽ đuổi Đế Dạ ra được.
Tiểu Hồng gật mạnh đầu, chộp lấy Không Linh Diệu Thư.
Mọi người than thở lúc lắc đầu, than thở chuyện tốt này sao không rơi vào mình.
Còn về hạng bốn là Cảnh Thất, biểu tình siêu âm trầm, không ai dám đứng gần, sợ lỡ bị văng miểng.
Cảnh Thất không thèm nhìn, tùy tiện chộp một cái.
Dù sao không nhìn thấu, chọn cái nào cũng như nhau.
Những người phía sau cũng vậy, không có nhiều khác biệt.
Các tiểu môn tiểu phái cực kỳ kích động.
Nửa ngày sau, hơn một ngàn trân tàng bị lấy hết.
Vì có Lý Vân Tiêυ ên người Mục gia hầu như toàn lấy được đồ tốt.
Mục Trang nhìn vẻ mặt đám người khác buồn bực thì cười không khép được miệng.
Nam Khâu Vũ nói: Bí tàng đã rống, bây giờ quay về đi.
Địa Chi Bối Tích mang mọi người về đảo Đại Luân, thứ bậc vũ quyết sinh ra danh ngạch Lang Hoàn Thiên thì chờ khi Lang Hoàn Thiên mở ra sẽ đưa tặng hết.
Vi Thi Thi đột nhiên lên tiếng: Có vẻ đại nhân không định cùng chúng ta trở lại?Nam Khâu Vũ nói: Ta chợt nhớ đến một việc nênp hải đi một mình, các người đi trước.
Mọi người thầm lấy làm lạ, định hỏi thêm thì thấy nguyên Địa Chi Bối Tích rung rinh, khởi động nhảy không gian, sử dụng uy năng to lớn trực tiếp xuyên qua không gian.
Vù vù vù vù vù!Từng vòng sáng bắn ra từ chiến hạm, hân hạm to lớn biến mất tại chỗ.
Mất đi náo nhiệt, không gian bí tàng trở nên tĩnh lặng.
Nửa canh giờ sau, đột nhiên một vòng sáng dao động từ một điểm nối.
Sóng gợn càng lúc càng lớn, một bóng người chậm rãi bước ra, chính là Ngô Đại Thành.
Tay Ngô Đại Thành đỡ cằm, nghiêng đầu lẩm bẩm: Không Linh Diệu Thư không đáng gì, nhưng Ma Thạch bị Lý Vân Tiêυ lấy mất, đáng tiếc.
Ngô Đại Thành lắc đầu, chợt con ngươi co rút cảnh giác nhìn đằng trước.
Cách xa trăm trượng, trong không gian lúc trước có chiến hạm, một bóng người đi ra chậm rãi nói: Một mình ngươi chiếm hết mười chí bảo còn la tiếc?Ngô Đại Thành nhìn người đó, chợt cười nói: Ha ha ha, Nam Khâu Vũ đại nhân muốn đến cướp chí bảo của ta sao?Người này chính là Nam Khâu Vũ, đã không đi theo chiến hạm bình thường.
Biểu tình Nam Khâu Vũ bình tĩnh nói: Tuy ta cũng thích chí bảo nhưng nếu ngươi muốn thì ta không cướp, ta muốn biết lai lịch, thân phận của ngươi.
Ngô Đại Thành cười tủm tỉm: Hỏi thăm riêng tư của người ta là việc làm rất không lễ phép.
Ta vô cùng tò mò làm sao đại nhân biết ta ở đây? Không có lý nào bị đại nhân phát hiện được.
Nam Khâu Vũ nói: Ngươi giấu rất kín, ta không phát hiện ra.
Vậy là .
.
.
Ngô Đại Thành sửng sốt, chợt lật tay phải lại, một thẻ bài xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ngô Đại Thành cười khổ nói: Hóa ra là nó, ta quên vứt.
Nam Khâu Vũ nói: Đúng vậy! Ta khắc thuấn di phù trên lệnh bài, ất nhiên cũng để lại chút ấn ký.
Nếu không trùng hợp như vậy thật đúng là không ai phát hiện ra ngươi, thật cao minh.
Ngô Đại Thành ném lệnh bài qua, nói: Trả lại cho ngươi.
Nam Khâu Vũ vung hai tay bắn lệnh bài về: Để lại làm kỷ niệm đi.
Ngô Đại Thành lạnh lùng nói: Hừ! Đã bị ngươi làm ký hiệu, ai còn dám giữ?Ngô Đại Thành vươn tay chộp, bóp nát lệnh bài.
Nam Khâu Vũ nói: Không cần thì thôi, mười chí bảo trên người của ngươi là điều kiện ta hỏi thăm thân phận của ngươi, đủ rồi đi?Ngô Đại Thành hừ lạnh một tiếng: Thứ này vốn là của ta, cái gì gọi là đủ điều kiện? Muốn biết lai lịch của bổn tọa vậy để xem ngươi có bản lĩnh đó không?Nam Khâu Vũ nhíu mày, tuy thực lực của đối phương hơi quái dị nhưng nếu đánh nhau thì Nam Khâu Vũ nắm chắc phần thắng, không hiểu Ngô Đại Thành lấy đâu ra tự tin.
Ngô Đại Thành cười gian: Như thế nào, sợ?Ngô Đại Thành ngoắc đầu ngón tay: Nào nào, để ta nhìn xem chủ Thiên Tiệm Nhai rốt cuộc có mấy phần sức mạnh.
Nam Khâu Vũ gật đầu, nói: Như ngươi mong muốn.
Nam Khâu Vũ đi hướng Ngô Đại Thành, trên người không có dao động nguyên lực, trông như một người bình thường chậm rãi đi bộ trong không trung.
Nhưng Ngô Đại Thành biến sắc mặt, hét to: Đến thật? Bổn tọa không chơi đùa với ngươi, hẹn gặp lại!Trước mặt Ngô Đại Thành bay ra một vòng ròn, bên trên biến ra vô số phù văn màu vàng vòng quanh bốn phía vòng tròn, bên trong thoáng hiện từng vòng Ma Kha cổ văn, xoay tròn không ngừng.
Nam Khâu Vũ biến sắc mặt, kinh kêu: Vũ Quang Bàn!Nam Khâu Vũ biến mất tại chỗ, với tốc độ nhanh nhất vọt tới nhưng không gian bốn phía cực kỳ quái dị, mặc cho Nam Khâu Vũ xông tới như thế nào thì khoảng cách vẫn rất xa xôi.
Ngô Đại Thành cười nói: Kinh người vi là trụ, tứ phương trên dưới là vũ.
Vũ Quang Bàn khống chế quy tắc không gian, vốn muốn chơi đùa với ngươi một chút nhưng su yét thực lực của bổn tọa chênh lệch xa với ngươi, thôi thì đi trước là hơn.
Lần sau lại ra chơi, hẹn gặp lại.
Biểu tình Nam Khâu Vũ trầm trong, hai tay vẽ vòng tròn trước mặt, một luồng lực lượng không ngừng dâng lên cao, chớp mắt đến trình độ khủng bố, đột nhiên đánh ra!Ầm ầm ầm ầm ầm!Quy tắc không gian bốn phía tan vỡ, Ma Kha cổ tự trên Vũ Quang Bàn bị đánh tan.
Ngô Đại Thành biến sắc mặt kinh kêu: Lực lượng của ngươi .
.
.
Ngô Đại Thành chưa nói xong thân hình đã bị tác dụng của Vũ Quang Bàn đưa đi xa vạn dặm, trực tiếp truyền tống.
Chỉ để lại Ma Kha cổ tự vỡ nát, ký hiệu màu vàng dần biến nhỏ, không ngừng tan biến.
Trường bảo của Nam Khâu Vũ không gió tự bay, biểu tình trầm trọng nhìn phương xa.
Nam Khâu Vũ hoàn toàn không cảm giác được Ngô Đại Thành tồn tại, tất nhiên đã truyền tống đi rất xa.
Ngô Đại Thành này rốt cuộc là ai?Nam Khâu Vũ trầm ngâm: Báu vật Vũ Quang Bàn dù vào tay ta cũng cần luyện hóa nửa năm, một năm mới có thể tùy ý thi triển.
Hắn vừa lấy liền dùng.
Người này giả mạo Lý Vân Tiêυ, dường như quen biết Lý Vân Tiêυ.
Tuyệt Thiên Hàn biết hắn là giả mạo nhưng vẫn gả đôi nữ nhi yêu quý.
Muốn điều tra thân phận của người này phải xuống tay từ Lý Vân Tiêυ và Tuyệt Thiên Hàn.
Quyết định xong Nam Khâu Vũ xoay người đi.
Không gian bí tàng hoàn toàn tĩnh lặng, quay về một mảnh âm trầm.
Chiến hạm Địa Chi Bối Tích rất nhanh xuất hiện trên đảo Đại Luân.
Các tông các phái lần lượt cáo từ, chuén đi này thu hoạch rất phong phú, bọn họ định trở lại nghiên cứu báu vật có được.
Tổn thất lớn nhất là những môn phái đã chết đệ tử tinh anh, và Thi Sát tông.
Địa Chi Bối Tích vừa đến đảo Đại Luân thì Cảnh Thất liền hóa thành luồng sáng bay đi, biến mất phía chân trời.
Mục Trang nhìn phương xa, hỏi: Vân thiếu gia hoàn toàn đắc tội người này, sợ là về sau phải cẩn thận một chút.
Hay Vân thiếu gia cùng ta về Mục gia, với tư chất thông tuệ của Vân thiếu gia chỉ cần tiềm hành tu luyện mấy chục năm, tương lai sẽ không địch thủ dưới vòm trời này.
Mục Trang chú trọng Lý Vân Tiêυ cao đến trước giờ chưa từng có, trực giác nhạy bén cho gã biết bá chủ Thiên Vũ giới mấy trăm năm trong tương lai sẽ là người trước mắt.
Lý Vân Tiêυ cười nói: Nếu hắn thật sự có thể giết ta thi đã không đi.
Mục Trang nói: Tuy nói vậy nhưng Cảnh Thất là tiểu nhân, phải đề phòng.
Cộng thêm hiện tại Vân thiếu gia và uyển Sơn .
.
.
Khụ khụ!Lý Vân Tiêυ ngắt lời: Chuyện này các người tự sắp xếp, bản thiếu gia đã nói trước rồi.
Mặt Mục Uyển Sơn trắng bệch, cắn môi đỏ rực, cố nén không khóc nhưng lệ vẫn tuô nrơi.
Mục Trang thở dài, lấy một ngọc giản ra đưa cho Lý Vân Tiêυ: Ta thấy Vân thiếu gia rất có thiên phú cơ quan khôi lỗi, trong ngọc giản này ghi chép một số câu Vân thiếu gia từng hỏi.
Còn có bổn tọa hiểu biết về cơ quan khôi lỗi, đã ghi kỹ càng trong này, xin đừng truyền ra ngoài.
Người Mục gia giật mình.
Mục Chinh vội la lên: Tộc trưởng đại nhân, thuật khôi lỗi này .
.
.
Mục Trang ngắt lời Mục Chinh : Với tư chất của Vân thiếu gia về mặt này không học khôi lỗi thì đáng tiếc, huống chi ta tin tưởng Vân thiếu gia sẽ không truyền ra ngoài.
Lý Vân Tiêυ hơi cảm động, hắn nhận lấy ngọc giản: Đa tạ, coi như ta nợ Mục gia một nhân tình, sau này có chuyện tùy thời tìm ta.
Lý Vân Tiêυ không ở lại lâu, chắp tay hành lễ rồi phất tay áo bỏ đi.
Trên đảo Đại Luân thấp thoáng bóng người, Lý Vân Tiêυ nhanh chóng che giấu hơi thở lẫn vào dòng người tới lui.
Mục gia thả cơ khôi di động ra, bay lên Địa Chi Bối Tích, đáp xuống lãnh địa Mục gia.
Mục Uyển Sơn không kiềm được nước mắtrơi như mưa, che miệng chạy đi.
Mục Chinh nhìn bộ dạng của Mục Uyển Sơn thì hơi áy náy, nhưng chỉ được một lúc ngắn ngủi.
Mục Chinh nói: Tộc trưởng đại nhân, thuật khôi lỗi là chí bảo các đời, chưa bao giờ truyền ra ngoài.
Không phải Mục Chinh trách cứ gì nhưng tộc trưởng đại nhân làm vậy là thiếu suy xét.
Mục Trang gật đầu, nói: Ta hiểu điều người nói nhưng hành động hôm nay là đúng hay sai rất khó nói, tạm gác lại để thời gian kiểm nghiệm đi.
Huống chi bên trong đa phần là câu hỏi lúc trước hắn nêu ra, tâm đắc của ta, không tính ra truyền ra ngoài.
Mục Chinh nói: Thứ lỗi tại hạ nhiều lời, dường như tâm tình của tộc trưởng đại nhân đã thay đổi.
Người Mục gia đứng xung quanh nín thở, toát mồ hôi lạnh.
Mục Chinh nói câu này rất không khách sáo, xem như lây hạ phạm thượng.
Trong Mục gia tộc quy cực nghiêm khắc sẽp hải chịu hình phạt.
Mục Trang không giận, cười nói: Ha ha ha, vậy sao? Chính ta cũng thấy vậy.
Có lẽ vì phong kín quá lâu hoặc do mình đã già.
Vũ quyết lần này khiến ta cảm thấy mình hơi ếch ngồi đáy giếng, không chỉ là ta, toàn Mục gia, thậm chí là toàn tông môn ẩn thế đều vậy.
Đám người Mục gia giật mình mở to hai mắt nhìn nhau, không thể tin lời này thốt ra từ miệng tộc trưởng.
Mục Chinh nhíu mày nói: Xin tộc trưởng đại nhân đừng sa sút như vậy, Lý Vân Tiêυ là độc nhất vô nhị trong đại lục Thiên Vũ, như yêu nghiệt.
Trừ người này ra đại lục Thiên Vũ không có cao thủ khác.
A? Vậy sao?Mục Trang lạnh nhạt nói: Tiểu Hồng thì sao? Ngô Đại Thành kia nữa? Cái này .
.
.
Mục Chinh ngây người, nói: Tiểu Hồng chỉ dựa vào quan hệ với Lý Vân Tiêυ mới được hạng ba, Ngô Đại Thành thì không thấy bóng dáng, trời biết sôgsn chết thế nào.
Mục Trang lắc đầu, nói: Đừng quên dù là Lý Vân Tiêυ cũng hết sức kiêng dè hai người này.
Chiêu lửa màu trắng của Tiểu Hồng cực kỳ khủng bố.
Thân pháp tuyệt thế của Ngô Đại Thàn hàng là chưa từng nghe hay thấy.
Ta luôn nghĩ mười chí bảo biến mất trong bí tàng Chân Long có khi nào liên quan đến Ngô Đại Thành không?Mục Chinh giật mình kêu lên: Không thể nào!Mục Chinh lắc đầu nguầy nguậy: Tuyệt đối không thể! Trận pháp nơ iđó chưa bị phá, Nam Khâu Vũ cũng không vào được.
Ngô Đại Thành chỉ có thân pháp cường đại, tộc trưởng đại nhân đánh giá hắn quá cao.
Mục Trang nói: Nếu hắn chỉ có thân pháp dường như thì cáo già Tuyệt Thiên Hàn sẽ gả nữ nhi cho hắn sao?Mục Chinh nghẹn lời, cứng ngắc nói: Có .
.
.
Có lẽ vì hồ đồ một lúc.
Mục Trang lạnh lùng cười: Ngươi có tin câu giải thích này không? Trên thế giới này hồ đồ một lần có lẽ dẫn đến kết quả tai họa ngập đầu.
Long Nha sơn trang có thể đi đné bây giờ là vì Tuyệt Thiên Hàn chưa bao giờ hồ đồ.
Mục Chinh lắc đầu, nói: Dù vậy thì ta vẫn không tin suy luận chí bảo biến mất liên quan đến Ngô Đại Thành đó.
Nếu là Ngô Đại Thành lấy đi vậy tại sao là mười mà không phải tất cả?Mục Trang lạnh nhạt phun ra hai chữ:Thời gian.
Mục Trang tiếp tục bảo: Ngươi đừng quên Ngô Đại Thành không phá một mắt trận nào đương nhiên sẽ gây ra nghi ngờ, nhưng dù vậy hắn vẫn không đi phá trận, vì không đủ thời gian.
Tuy ta không biết Ngô Đại Thành làm sao vào được đại trận tầng mây nhưng chắc chắn mất nhiều thời gian, cộng thêm những kho báu bị phong ấn phong lại, chắc hắn cũng không thể nhìn thấu hết tất cả, vì vậy cũng cần thời gian.
Mục Chinh nói: Nếu đúng vậy tại sao Ngô Đại Thành không lấy hết một ngàn hai trăm món?Mục Trang nói: Thiếu mười món không ảnh hưởng toàn cục, thậm chí sẽ không ai nghi ngờ Ngô Đại Thành.
Nhưng nếu lấy hết thì nguyên tông môn ẩn thé sẽ phát cuồng, Ngô Đại Thành khó ránh thoát.
Mục Chinh lắc đầu, nói: Tộc trưởng đại nhân suy luận phân ích có lý, nhưng Mục Chinh vẫn không thể tin.
Mục Trang cười nói: Ha ha ha, chuyện gì luôn phát triển hướng tệ nhất, hiện tại bổn tọa gần như khẳng định là Ngô Đại Thành lấy mười món báu vật đó! Nam Khâu Vũ nói bỗng nhiên có việc chắc vì điều tra chuyện này.
Mục Chinh trầm ngâm một lúc, nói: Dù đúng như tộc trưởng suy đoán thì ba người này chỉ là đặc biệt, e rằng trên đại lục Thiên Vũ khó tìm ra yêu nghiệt như vậy.
Mục Trang bí hiểm nhìn Mục Chinh, chậm rãi nói: Đại lục Thiên Vũ có yêu nghiệt như vậy chứng minh vận số chưa hết.
Tim Mục Chinh rớt cái bịch, kinh kêu: Tộc trưởng đại nhân nói vậy là có ý gì?Mục Trang nói: Về trước đi, bổn tọa đang suy nghĩ có nên rút khỏi Thiên Minh không.
Người Mục gia lòng vô cùng rung động, suy nghĩ hỗn loạn.
Nếu Mục gia rtúk hỏi Thiên Minh sẽ là việc lớn trong tông môn ẩn thế, trực tiếp ảnh hưởng cân bằng Thiên Minh, lại gây ra sóng gió.
Lý Vân Tiêυ đáp xuống đảo Đại Luân, vì tránh cho rắc rối nên hắn ức chế khí thế của mình, thoạt trông như chỉ có Vũ Hoàng.
Lý Vân Tiêυ đi hướng Bích Lạc tông.
Bích Lạc tông có lãnh địa riêng của mình, các đệ tử đều biết mặt Lý Vân Tiêυ, vội đi vào thông báo.
Rất nhanh một người bộ dạng trưởng lão đi ra, chắp tay nói: Tại hạ là Thường Tử An của Bích Lạc tông, kíanh chào Vân Tiêu công tử.
Lý Vân Tiêυ nói: Làm phiền đại nhân thông báo một tiếng, ta muốn gặp Tiểu Hồng.
Thiên Giả, nói: Rất xin lỗi, tông chủ đại nhân và Tiểu Hồng cô nương đã thông qua truyền tống trận đi trước một bước.
Lý Vân Tiêυ giật mình kêu lên: Cái gì? Nhanh vậy?Lý Vân Tiêυ thầm nghi ngờ: Nhưng ta chưa thấy quý phái có người rời đi.
Thường Tử An cười nói: Tông chủ đại nhân và Tiểu Hồng cô nương thật sự đã đi.
Diệu Pháp Linh Mục của Vân Tiêu công tử làm sao lão phu dám lừa gạt? Nếu công tử có hứng thì có thể đi Bích Hải Triều Thiên viếng thăm, Bích Lạc tông ta vô cùng hoan nghênh.
Bích Hải Triều Thiên sao?Chắc là chỗ của Bích Lạc tông.
Lý Vân Tiêυ trầm ngâm một lúc, nói: Nếu vậy xin quấy rầy.
Lý Vân Tiêυ phải tìm cách đưa Tiểu Hồng đi rồi xua Đế Dạ ra, sức một mình hắn không làm được nhưng nếu có Linh Mục Địch ra tay thì sẽ có cách.
Thường Tử An sửng sốt, vốn chỉ mời lễ phép nhưng không ngờ Lý Vân Tiêυ đi thật.
Ngoài mặt đối phương không lộ vẻ bất mãn gì, cực kỳ nhiệt tình cười nói: Ha ha ha, vậy mời Vân thiếu gia mau vào trong.
Nếu tông chủ đại nhân và Tiểu Hồng cô nương mà biết sẽ rất vui.
Thường Tử An lập tức xếp người mang Lý Vân Tiêυ vao chỗ Bích Lạc tông cư trú, còn gã thì vội đi liên lạc với Ân Trì.
Với thân phận, địa vị của Thường Tử An mang một người trở lại không thành vấn đề.
Nhưng Lý Vân Tiêυ không phải ai khác, Thường Tử An cần thông báo lên trên trước.
Lý Vân Tiêυ không phải chờ lâu lập tức thấy Thường Tử An, gã vội vàng chạy tới, đầy bụng tâm sự.
Lý Vân Tiêυ hỏi trước: Như thế nào? Hay Ân Trì không hoan nghênh t đến?Thường Tử An sửng sốt, cười to bảo: Ha ha ha! Vân thiếu gia thật biết nói đùa, sao có thể?Lý Vân Tiêυ nói: Ta thấy lúc trước đại nhân thái độ bình thường, đi thông báo một lúc quay về thì vẻ mặt hoảng hốt, còn tưởng đâu Ân Trì không thích ta.
Người Thường Tử An khẽ run, mắt lóe tia kinh ngạc, cố nén lòng kinh sợ, cười lúng túng nói: Ha ha, làm sao có thể, làm sao có thể.
Nhưng biểu tình của Thường Tử An cực kỳ khó xem, mặt chảy mồ hôi ròng ròng.
Lý Vân Tiêυ nhìn thấy hết, hắn biết có điều lạ.
Nhưng đối phương đã không nói thì Lý Vân Tiêυ lười chọc thủng.
Lý Vân Tiêυ nhất định sẽ mang Tiểu Hồng đi, không cần biết Ân Trì có ý nghĩ gì, hắn phải đi Bích Lạc tông một chuyến.
Thường Tử An vội vàng đi trước dẫn đường, chỉ cảm thấy toàn thân như mới tắm mưa.
Người trước mắt đáng sợ hơ ntỏng tưởng tượng, không biết quyết định của tông chủ đại nhân là đúng hay sai.
Rất nhanh hai người đi tới trước một giết người cỡ nhỏ, chỉ to cỡ mấy trượg, số lần truyền tống hạn chế người.
Thường Tử An nói: Truyền tống trận loại nhỏ này chỉ có trong Bích Lạc tông ta, không thuộc đảo Đại Luân quản lý.
Trên đảo này là vi phạm lệnh cấm, nhưng chúng ta che giấu rất tốt, cộng thêm đủ thực lực.
Dù đảo Đại Luân biết chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Vừa rồi tông chủ đại nhân và Tiểu Hồng từ đây truyền tống đi.
Nên Vân Tiêu công tử mới không thấy họ.
Thường Tử An giải hích xong mỉm cười, sắc mặt khá hơn chút.
Lý Vân Tiêυ nói: Vậy đi đi.
Lý Vân Tiêυ bước chân vào truyền tống trận.
Thường Tử An lập tức sai người kích phát trận pháp.
Lý Vân Tiêυ nhướng mày hỏi: Đại nhân không đi cùng ta sao?Thường Tử An vội nói: Tại hạ còn việc bạn phải làm, chút nữa mới đi.
Lý Vân Tiêυ nói: Bích Hải Triều Thiên lớn như vậy, lỡ ta lạc đường thì sao?Thường Tử An nói: Đây là truyền tống trận cố định, đương nhiên sẽ trực tiếp xuất hiện ở trong Bích Lạc tông, Vân Tiêu công tử không cần lo.
Lý Vân Tiêυ nói: Ta rời sinh nhát gan, đại nhân đi cùng ta đi.
Năm ngón tay Lý Vân Tiêυ chộp, lực hút cực mạnh lan tràn trên không trung kéo Thường Tử An lại.
Thường Tử An hết hồn, vội nói: Buông tay, mau buông ra! Ta thật sự có việc phải giải quyết, đại nhân!Nhưng mặc cho Thường Tử An vùng vẫy thế nào vẫn rơi vào truyền tống trận, mặt gã không còn chút máu.
Ánh sáng trận pháp nổi lên bốn phía, hai người chợt biến mất.
Mấy canh giờ sau, trên một hòn đảo hoang vu, một luồng sáng lấp lóe bừng lên.
Lý Vân Tiêυ và Thường Tử An xuất hiện.
Trên đảo không một cọng cỏ, đất rất cứng, hơi giống đảo La Phù.
Ngoài đảo là biển cả bao la vô bờ, không phân biệt được phương hướng.
Lý Vân Tiêυ nói: Còn bảo sẽ không lạc đường, Thường Tử An đại nhân lừa ai? Dất tông môn những thế gia ẩn thế các người luôn rất bí ẩn, giấu kín đến nỗi ta không tìm thấy.
Đại nhân mau dẫn ta đến Bích Lạc tông đi.
Thường Tử An biểu tình cực kỳ khó xem, ấp úng nửa ngày đột nhiên biến thành độn quang bay hướng biển phía xa.
Lý Vân Tiêυ lạnh lùng cười: Đi chậm chút, bản thiếu gia không theo kịp.
Thân hình Lý Vân Tiêυ dần hóa sét lạnh lùng nhìn Thường Tử An.
Đối phương chỉ có lực lượng Vũ Đế đỉnh bát tinh, làm sao chạy ra lòng bàn tay của Lý Vân Tiêυ được?Lý Vân Tiêυ đang định thuấn di đuổi theo, đột nhiên bên trên khu vực biển mấy trăm trượng bừng lên một tầng sáng chặn lại độn quang của Thường Tử An đẩy gã quay về mấy chục trượng.
Vẻ mặt Thường Tử An kinh hoàng hét to: Trong chủ đại nhân, là ta, mau thả ta ra ngoài!Mặc cho Thường Tử An cầu xin thế nào bốn phía không có phản ứng, mấy lần cưỡng bức đột phá cũng bị phòng ngự đánh bật về.
Lý Vân Tiêυ sửng sốt, lôi quang trên người biến mất, trở về trạng thái bình thường.
Lý Vân Tiêυ lạnh lùng nhìn Thường Tử An kêu gào vùng vẫy.
Đột nhiên có tiếng thở dài vang lên: Tử An, biết rõ nơi này là tử địa mà sao ngươi còn cùng Lý Vân Tiêυ đến? Tinh thần hy sinh vì nghĩa thế này làm bổn tọa rất là cảm động.
Chân trời phương xa chậm rãi hiện ra một người, chính là Ân Trì.
Gã chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu tình.
Thường Tử An vội giải thích: Tông chủ đại nhân, không phải ta tự nguyện, là Lý Vân Tiêυ kéo ta vào theo.
Hãy mau mở phòng ngự để ta ra ngoài!Ân Trì nói: Thì ra là vậy, hèn gì ta thấy lạ, từ khi nào giác ngộ của ngươi biến cao như vậy.
Nhưng ta không thể mở vòng bảo hộ ra được, tốc độ của Lý Vân Tiêυ nhanh hơn ngươi gấp mười lần, nếu thả ngươi ra thì không nhốt Lý Vân Tiêυ được.
Thường Tử An căng thẳng muốn khóc: Vậy ta phải làm sao đây? Bao giườ mới ra ngoài được?Ân Trì nói: Chờ khi Lý Vân Tiêυ chết là ngươi có thể ra ngoài.
Thường Tử An biểu tình cực kỳ khó xem run giọng nói: Đại .
.
.
Đại nhân .
.
.
Nếu mở sát trận ra có lẽ Tử An sẽ chết trước hắn.
Ân Trì khẽ thở dài: Tử An, bổn tọa cũng luyến tiếc ngươi.
Nhưng chuyện trên đời thường không theo ý người, dù là bổn tọa cũng thân bất do kỷ.
Hmột thanh âm lạnh lùng hừ mạnh vang lên bên cạnh Ân Trì: Còn từ biệt với thuộc hạ sao? Dài dòng quá.
Một lâu la Vũ Đế bát tinh có thể chết chung với Lý Vân Tiêυ coi như vinh hạnh của hắn.
Con ngươi Lý Vân Tiêυ co rút, không gian bên cạnh Ân Trì lan vòng sáng, một thiếu niên mặt lạnh băng đi ra, là Cảnh Thất.
Biểu tình Thường Tử An tuyệt vọng, dường như biết mình chết chắc.
Ân Trì nói: Tử An, ngươi yên tâm ra đi, ta sẽ chăm sóc ốt cho người nhà của ngươi.
Thường Tử An khóc, cúi đầu từ xa nói: Đa tạ tông chủ đại nhân.
Lý Vân Tiêυ lạnh lùng hỏi: Chỉ hai ngươi sao? Cộng thêm tòa trận pháp này đã muốn giết bản thiếu gia?Ân Trì nói: Tuy Vân Tiêu công tử có thực lực kinh hiên nhưng xin đừng đánh giá mình quá cao.
Quanh hòn đảo này bày Vân Tiêu công tử, tuy không bằng sát trận thượng cổ nhưng đủ để giết công tử.
Lý Vân Tiêυ biến sắc mặt nói: Cửu Thiên Thập Địa sát trận của Bắc hải vương tộc?Ân Trì khen: Vân Tiêu công tử quả nhiên là thấy rộng biết nhiều.
Lý Vân Tiêυ hỏi: Hay vương tộc Bắc hải cũng đến đây?Đột nhiên biển cả dậy sóng, một hổ kình to lớn nổi lên mặt biển.
Lưng cá voi phun cột nước cao mấy trăm trượng, có mấy bóng người thấp thoáng trên cột unước, mấy giây sau thân hình mới rõ ràng lên.
Một nam nhân được hai thị tòng hầu hạ chễm chệ ngồi trên một chiếc bảo tọa, tự rót tự uống mỹ tửu.
Nam nhân cười nói: Tuy vương tộc có đây nhưng không hề ác ý với Vân Tiêu công tử, chỉ cho mượn trận chiến, đến xem một cái.
Một thanh niên đứng bên cạnh nam nhân, khuôn mặt lạnh băng toát ra âm khí, là Nhuận Tông ngày xưa từng đánh nhau với Lý Vân Tiêυ ở trấn Hải mộc.
Lý Vân Tiêυ nghiêm túc nói: Chủ Bắc hải?Nam nhân cười nói: Đại lục Thiên Vũ đã cất nhắc tại hạ, chủ Bắc hải là huynh trưởng của ngô, tại hạ là Nhuận Lung, vị này chắc Vân Tiêu công tử còn nhớ? Là tiểu điệt Nhuận Tông.
Biểu tình trên mặt Nhuận Tông rất phức tạp, âm trầm, lòng dậy sóng.
Ngày xưa từ biệt ở trấn Hải Mộc nay Lý Vân Tiêυ đã là Vũ Đế đỉnh cửu tinh.
Lý Vân Tiêυ nghi ngờ nói: Kỳ lạ, mới rời khỏi bí tàng bao lâu mà các ngươi đã ước hẹn đối phó ta, còn có thời gian đi Bắc hải mượn sát trận?Nhuận Lung cười nói: Cái này thì ta cũng khó nói rõ.
Ta chỉ đển bổ trận, và xem uy lực trận thế ra sao.
Còn về đối phó ai thì ta chỉ vừa biết, thật tình cờ là Nhuận Tông đi theo ta lại là người quen với Vân Tiêu công tử.
Lý Vân Tiêυ hỏi: Ân Trì đại nhân có thể giải thích giùm không?Ân Trì nói: Rất đơn giản, lúc ỏa đảo La Phù là ta đã bắt đầu bài bố giết ngươi.
Ta vốn lo không thể dụ ngươi đến đây, không ngờ ngươi chủ động tới cửa, bớt nhiều việc cho ta, đa tạ, đa tạ.
Vẻ mặt Ân Trì chân thành, rất nghiêm túc cảm ơn.
Lý Vân Tiêυ nói: Không khách sáo.
Tại sao muốn giết ta? Ai là chủ sử? Hoặc các ngươi theo như nhu cầu?Ân Trì nói: Cái này .
.
.
Khó nói thật, tóm lại là muốn giết.
Lý Vân Tiêυ bực mình nói: Thật không nghiêm cẩn, nói sao cũng là giết người, ít ra nên tìm cho chút lý do.
Cảnh Thất lạnh lùng nói: Lý do đó là ngươi đáng chết!Lý Vân Tiêυ bất đắc dĩ nói: Được rồi, coi như ta không hỏi vấn đề này.
Câu cuối cùng, các ngươi thật sự có tự tin Cửu Thiên Thập Địa sát trận này sẽ lấy mạng ta được sao?Nhuận Lung rót ly rượu, nhàn nhã nhấp một ngụm, cười nói: Đương nhiên, ta rất có lòng tin vào trận chiến, đây là tứ hải đệ nhất sát trận.
Nếu không ta đã chẳng dám thảnh thơi phẩm rượu tại đây.
Ân Trì nói: Dù trận này giết không được ngươi, ít ra khiến người bị thương đầy mình rồi chúng ta sẽ ra tay, gần như thắng chắc.
Lý Vân Tiêυ hỏi: Hai ngươi là cá mặn sao?Đám người Ân Trì câm nín.
Hai người lả siêu phàm nhập thánh, thân thể gần như quân lâm thiên hạ, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bị bảo là cá mặn.
Ân Trì nói: Không sao, cứ coi như chúng ta là cá mặn đi.
Nhưng không phải hai con chúng ta mà là rất nhiều.
Hai tay Ân Trì búng một cái, không trung liên tục gợn sóng.
Không ngừng có người hiện ra trên không trung, trừ cao thủ Bích Lạc tông, Thi Sát tông ra còn có người tông môn khác.
Lý Vân Tiêυ rất ngạc nhiên.
Bốn mươi ba người đi ra, nhìn đám người này tu vi thấp nhất cỡ Vũ Đế cao giai, mười hai cường giả đỉnh cửu tinh.
Trong đó ba người là chủ một phái Lý Vân Tiêυ đã gặp trong bí tàng.
Đám người này đều nhận được ích lợi Lý Vân Tiêυ mang đné lúc ở đảo La Phù, nhiều ít lộ biểu tình áy náy.
Hai vị siêu phàm nhập thánh, mười hai đỉnh cửu tinh, ba mươi mốt Vũ Đế cao giai, lực lượng cường đại thế này đủ tiêu diệt bất cứ nhất môn nhất phái nào!Nhuận Lung cũng giật mình, vẻ mặt kinh sợ nhìn.
Nhuận Lung ngơ ngác nói: Cái .
.
.
Này .
.
.
Vì người này mà dùng nhiều sức chiến đấu như vậy, người này lợi hại đến thế sao?Nhuận Lung nghi hoặc nhìn Lý Vân Tiêυ.
Nhuận Tông nói: Bẩm thúc phụ đại nhân, người này ngày xưa ở trấn Hải Mộc chỉ là Vũ Đế trung giai đã có thể đối kháng với Lôi Hổ Hỏa Báo.
Nhuận Lung giật mình kêu lên: Ta có nghe ngươi nhắc tới, nhưng rất khó tin, vì giết hắn mà cao tầng toàn Thiên Minh xuất động?Con ngươi Lý Vân Tiêυ co rút, lạnh lùng hỏi: Là Thiên Minh muốn giết ta?Ân Trì trách móc nhìn Nhuận Lung, nói: Nếu ngươi đã biết rồi thì ta không giấu nữa.
Tuy bổn tọa rất thèm báu vật trên người của ngươi nhưng dù sao trong vũ quyết ngươi đã giúp Tiểu Hồng nhiều, coi như có ơn với mọi người, không đến mức lấy oán trả ơn.
Nhưng Thiên Giả có lệnh, chúng ta không thể không nghe.
Lý Vân Tiêυ hỏi: Thiên Giả rốt cuộc là ai? Tại sao muốn giết ta?Ân Trì nói: Ta cũng không rõ.
Lý Vân Tiêυ nói: Dù là Thiên Minh thì chỉ là kết minh, ta không tin các ngươi răm rắp nghe lời Thiên Giả.
Thì .
.
.
Khụ khụ .
.
.
Ân Trì hắng giọng: Con người thì không lợi bò dậy sớm, Thiên Giả đồng ý chỉ lấy một món báu vật trên người của ngươi, còn lại thuộc về chúng ta.
À, không biết Thiên Giả muốn vật gì?Lý Vân Tiêυ lấy làm lạ hỏi: Thánh khí sao?Hai chữ thốt ra, mọi người máu nóng sục sôi, chút áy náy không còn.
Mắt cả đám bắn ra tia tham lam.
Ân Trì nói: Cái này thì chúng ta cũng không biết, theo ta thấy hơn phân nửa là vậy.
Cảnh Thất sớm không kiên nhẫn, trách: Còn chưa xong sao? Nhanh chóng giết, ta sắp sửa luyện chế hắn thành Thi Sát khôi lỗi, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn cho ta sai khiến.
Ân Trì gật đầu, chắp tay nói: Vân Tiêu công tử, ta sắp mở ra trận pháp, hãy bảo trọng.
Lý Vân Tiêυ mắng: Bảo trọng bà nội ngươi!Mặt Thường Tử An xám xịt, người lảo đảo trên không trung bay về hòn đảo, mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Ân Trì vung tay lên, một lá cờ nhỏ màu vàng xuất hiện trong tay gã, bị ném ra ngoài.
Thoáng chốc khí hậu trên đảo thay đổi, môi trường sáng sú thoáng chốc tối sầm, gió âm rít gào.
Đám người Ân Trìư bỗng chốc biến mất.
Thường Tử An hãi hùng hét lên, vội núp sau lưng Lý Vân Tiêυ, dường như làm vậy sẽ an toàn hơn chút.
Lý Vân Tiêυ nói: Ngươi sắp chết chắc rồi, còn sợ gì nữa?Thường Tử An: .
.
.
Mặt Thường Tử An không chút máu mếu máo: Vân Tiêu đại nhân, nếu có thể cứu tại hạ một mạng sẽ vô cùng cảm kích, dù dâng hết tài nguyên của ta cho đại nhân thì ta cũng vui lòng.
Lý Vân Tiêυ nói: Đừng vậy, chuyến này rất hung mãnh, ta không thể trông nom ngươi được.
Đứng xa chút đi, có chết cũng cách xa ta ra.
Lý Vân Tiêυ giơ chân đá.
Thường Tử An không đỡ được, bị đá trúng ngực, kêu thảm một tiếng bay ra ngoài.
Thường Tử An phun ngụm máu bay ngược vào trong âm phong, khi lại rơi xuống đảo thì đã tắt thở.
Con ngươi Lý Vân Tiêυ co rút, nhìn bên trong âm phong.
Trong đó tràn ngập lực lượng cực kỳ cuồng bạo không ngừn cuồn cuộn, liên miên bất tận càng lúc càng nhiều.
Cú đá vừa rồi Lý Vân Tiêυ không dùng nhiều sức mạnh, Thường Tử An cùng lắm bị thương nhẹ, không ngờ đụng vào âm phong liền chết ngay.
Lý Vân Tiêυ cảnh giác hơn.
Tại Đằng Quang Lý Vân Tiêυ có nghe tiếng Cửu Thiên Thập Địa sát trận nhưng chưa bao giờ được thấy, trong âm phong dường như ẩn chứa sát khí cực mạnh.
Diệu Pháp Linh Mục chỉ nhìn nó đã làm tinh thần Lý Vân Tiêυ choáng váng.
Lý Vân Tiêυ vội thu về tầm mắt, vỗ ra một chưởng.
Trong phút chốc Thần Hỏa Cương Phong hóa thành vòng phong hỏa to trước mặt Lý Vân Tiêυ chém tới trước.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Bánh xe to bay vào âmp hong chém ra một con đường, mù mịt bay đầy trời không ngừng dạt ra trước phong hỏa.
Cái gì?!Ân Trì ở trên trời giật mình kêu lên: Phá dễ vậy sao?Nhuận Lung cũng hết hồn, vội nói: Chết tiệt, thần thông phong hỏa rất mạnh, có thể chém ra âm sát.
Mau ném hỗn ám kim kỳ xuống!Ân Trì đánh ra mấy ấn quyết, lá cờ nhỏ màu vàng lơ lửng trên cao liền rơi xuống.
Một luồng sáng vàng to lớn cắm vào trong trận, lực lượng bao la khuếch tán bốn phía.
Phong và hỏa của Lý Vân Tiêυ bị ánh sáng vàng dập tắt.
Khí âm sát vòng quanh lá cờ vàng hóa thành chín trường long màu xám gầm rống lao xuống.
Khi hỗn ám kim kỳ cắm xuống đất thì ánh sáng vàng mênh mông tràn ngập trong trận, Lý Vân Tiêυ chỉ cảm thấy lực lượng khó cưỡng lại phô thiên cái địa ập đến.
Ánh sáng vàng bao bọc toàn thân Lý Vân Tiêυ như xiềng xích vô hình, hoàn toàn phong tỏa hắn.
Chín con rồng màu xam cuồng rống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Từng con rồng xông vào người Lý Vân Tiêυ, mặt hắn vặn vẹo dữ tợn đáng sợ, thống khổ rống to mấy tiếng.
Cơ thể Lý Vân Tiêυ nổ tung thành một mảnh lôi quang bay lượn.
Chín con rồng lại hiện hình, đuổi theo thanh lôi gầm rống, rượt đuổi trong ánh sáng vàng.
Thanh lôi bị ánh sáng vàng ức chế nên tốc độ chạy rất chậm.
Trong lôi quang màu xanh hiện ra một đoàn ma nguyên, ngày càng lớn dần, trong khoảnh khắc đỉnh thiên lập địa, hóa thành Chân Ma Cự Linh giơ tay đè xuống chín con rồng.
Ầm!Một hưởng từ trên cao vạn trượng giáng xuống đánh tan một con rồng xám lún xuống đất hòn dảo, vô số đá vụn bay lên.
Xung quanh cái hố to xám tro, tầng nham thạch màu nâu đều bị mục rữa.
Chân Ma Cự Linh lại giơ tay lên vỗ hướng con rồng xám khác.
Bảy co nrồng vòng quanh ma ảnh không ngừng công kích nhưng không đánh tan ma nguyên đi được.
Con rồng xám bị công kích trốn hướng hỗn ám kim kỳ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Nhưng nó không trốn thoát vận mệnh, bị ma ấn chưởng to lớn đập nát trên trời, nổ thành âm phong tán đi.
Đám người Ân Trì ở trên cao trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Thanh lôi lây lại tinh thần từ rồng xám công kích, biến thành hình dạng Lý Vân Tiêυ, ba đầu sáu tay, sáu bàn tay nhanh chóng kết ấn.
Ba ấn ký to lớn ngưng tụ trên bầu trời Lý Vân Tiêυ, ba ấn hợp nhất, ánh sáng vàng càng chói mắt hiện ra đột nhiên đánh hướng lá cờ màu vàng.
Grao!Một tiếng gầm điếc tai vang lên.
Ba ấn hợp nhất, một con rồng bay lên cao, mặt mày hung trợn dường như chất cứa cực kỳ giận dữ, ánh sáng rực rỡ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Mọi người kinh hoàng nhìn con rồng vàng đánh vào hỗn ám kim kỳ, chấn động sóng vàng vô biên khuếch tán bốn phía.
Lý Vân Tiêυ ở trong đó bị lực phản chấn đè ép liên tục thụt lùi.
Nguyên hòn đảo bị sóng vàng đánh nát, bảy trường long mau xám không ngừng biến hình, tan rã, tan biến thành âm phong nguyên thủy nhất.
Chân động khủng bố qua đi, sắc mặt Lý Vân Tiêυ trầm xuống.
Lá cờ nhỏ màu vàng biến mất, hóa thành chín lá cờ vàng to lớn vây quanh bốn phía như liền thành một mảnh thép.
Cả thế giới biến mất.
Địa dương, bầu trời, đám người Ân Trì đều biến mất, chỉ còn lại chín lá cờ màu vàng kỳ dị cắm tại đó.
Đồ án trên chín lá cờk hác nhau.
Trên biển, đám người Ân Trì lại thấy cảnh tượng khác.
Sóng vàng dao động phá hủy hòn đảo hoàn toàn.
Ánh sáng vàng quét qua mặt biển, Lý Vân Tiêυ và Chân Ma Cự Linh biến mất, chỉ còn lại hỗn ám kim kỳ còn sừng sững bên trên nước biển.
Từng vòng sóng vàng không ngừng khuếch tán ra.
Ân Trì kinh sợ la lên: Sao .
.
.
Sao rồi? Lý Vân Tiêυ đã chết chưa?Vẻ mặt Ân Trì kinh hoàng.
Cảnh Thất biểu tình cực kỳ khó xem, cảnh giác cao độ nhìn bên dưới, tùy thời ra tay.
Nhưng một lúc sau không thấy bóng dáng Lý Vân Tiêυ đâu, vẫn chỉ có lá cờ vàng không ngừng khuếch tán sóng vàng.
Nhuận Lung há to miệng, tay bưng ly rượu không nhúc nhích, ngơ ngẩn nói: Hút .
.
.
Hút vào .
.
.
Nhuận Tông nuốt nước bọt khan, hỏi: Thúc phụ, thế là sao? Lý Vân Tiêυ Lý Vân Tiêυ chết hay chưa?Nhuận Lung lắc đầu, nói: Hiện tại chưa chết nhưn cũng sắp.
Ân Trì bay tới, đáp xuống cột nước hổ kình phun ra, hỏi: Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Nhuận Lung chỉ vào hỗn ám kim kỳ: Cờ này hấp thu oán, ghét, tử, nộ, các cảm xúc mặt trái của vô số sinh linh trong tứ hải mà sinh ra, bản thân nó vạn kiếp khó diệt.
Cường giả đỉnh cửu tinh bình thường không ngăn được Cửu Long âm sát khí vừa rồi.
Nhưng Lý Vân Tiêυ dễ dàng đánh tan, còn dùng sức mạnh cường đại bao la công kích lá cờ, nên bị hút vào.
Chắc chắn Lý Vân Tiêυ sẽ chết, nhưng rắc rối là mọi thứ hắn mang trên người đều sẽ bị hủy hoại.
Ân Trì biến sắc mặt nói: Sao có thể như vậy? Trên người hắn có thánh khí!Nhuận Lung nhíu mày nói: Thánh khí đúng là đặc biệt, ta chưa từng gặp tình huống thế này, nhưng trừ thánh khí ra e rằng mấy thứ khác sẽ không tồn tại.
Ân Trì trầm ngâm nói: Có thể thả kẻ hấp hối hoặc mới chết ra không? Tránh cho bị hủy báu vật mang trên người?Ân Trì có chút không cam lòng.
Nhuận Lung nói: Suy nghĩ này rất ngây thơ.
Hỗn ám kim kỳ này chỉ có vào chứ không ra được, vật bên trong tất nhiên hóa thành oán ghét tử nộ vô biên.
Ân Trì nói: Lần này rắc rối rồi, làm sao ăn nói với Thiên Giả đây?Nhuận Lung đáp: Nói thế nào là chuyện của các người phải lo, bổn tọa chờ Lý Vân Tiêυ hoàn toàn tan rã sẽ mang hỗn ám kim kỳ về giao nhiệm vụ.
Nhuận Lung dần bình ổn tâm tình, dựa vào bảo tọa tiếp tục nhấp rượu, con ngươi trong trẻo, dường như đang suy tư điều gì.
Mặt Cảnh Thất như người chết nhìn lá cờ vàng: Làm sao để hoàn toàn tan rã?Nhuận Lung nói: Chờ những sóng vàng biến mất chứng minh vật bên trong đã bị luyện hóa.
Nhìn độ độ mạnh của sóng gợn e rằng phải qua một thời gian.
Mọi người nhìn sang, sóng gợn màu vàng mạnh mẽ đầy sức lực, hoa văn rõ ràng khuếch tán trên mặt biển.
Xem tiếp...Vạn cổ chí tôn
truyện tranh Vạn cổ chí tôn
truyện Vạn cổ chí tôn
Vạn cổ chí tôn truyện chữ
đọc truyện Vạn cổ chí tôn
Vạn cổ chí tôn chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License