Vạn cổ chí tôn
Chapter
0329
Hư không lung lay, Trác Thanh Phàm hiện ra, vẻ mặt chân thành hỏi: Thật không? Vậy gã ngoan ngoãn ra đây, thật sự sẽ tha cho chúng ta sao?Con ngươi Phong Yếu Ly co rút, lạnh lùng nói: Vậy phải xem các ngươi có ngoan ngoãn không đã.
Phong Yếu Ly múa Lãnh Kiếm Băng Sương, khí lạnh lan tràn tỏa định Trác Thanh Phàm.
Ừm ừm ừm! Ta rất là ngoan.
Trác Thanh Phàm híp mắt cười nói: Cầu buông tha.
Phong Yếu Ly hỏi: Đoan Mộc Hữu Ngọc đâu?Trác Thanh Phàm xòe hai tay, lắc đầu nói: Ta không quen biết hắn, chỉ mới ăn chung bữa cơm với hắn.
Phong Yếu Ly nói: Ngươi không thành thật.
Trác Thanh Phàm vội nói: Oan uổng quá, ta toàn nói sự thật!Mắt Phong Yếu Ly bắn ra tia sáng lạnh, sát khí dâng lên, Tuyết chi quốc hiện ra trên thân kiếm, tuyết bay đầy trời, vạn dặm đóng băng.
Không thành thật thì chết đi! Mợ nó, ta có thành thật hay không chỉ bằng một câu nói của ngươi, vậy chẳng phải là lừa gạt ta sao?Trên Thương Hải Như Trần nổi lên ánh sáng lam, sóng dâng tràn bên trong, trăm sông đổ về một biển ngưng tụ thành kết giới màu lam cỡ mười trợng đỡ lực lượng huynh quốc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Thanh âm hùng hồn chấn động từ hai lực lượng đè ép.
Thiên địa ầm vang, linh áp cường đại mở ra, trong phạm vi ngàn trượng lung lay, tất cả kiến trúc và người đều thành tro.
Con ngươi Phong Yếu Ly nở to, phát hiện Trác Thanh Phàm có thể đỡ nhát kiếm khuynh quốc của gã thì mắt bắn ra tia sáng lạnh.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói: Quả nhiên có bản lĩnh, hèn gì dám nhảy nhót trước mặt ta.
Mắt Phong Yếu Ly trở nên mông lung, ánh sáng hai màu kim ngân bắn ra đánh vào linh áp, chấn từng mảng ánh sáng như vằn nước lan tràn bốn phương tám hướng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Thương Hải Như Trần dựng kết giới bỗng chốc vỡ nát, con ngươi Trác Thanh Phàm co rút.
Trong giây phút đó Trác Thanh Phàm một tay bắt ấn, lắc người biến mất khỏi lực lượng như núi lở.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Nhát kiếm khuynh thành đổ ập xuống, lực lượng khủng bố chém ra không trung đất đia ngàn dặm nhưng bị hụt.
Cái gì?!Phong Yếu Ly trợn to mắt như chuông đồng, khó tin nhìn.
Phong Yếu Ly ngơ ngác lẩm bẩm: Không thể nào! Đây là thần thông .
.
.
Có thể phá không dưới kiếm của bản quân .
.
.
Phong Yếu Ly ngây người một lúc sau gã lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói: Xem ra các ngươi thật sự có phải sống.
Vậy bản quân sẽ tàn sát hết thành trì này rồi mới thi triển Phong Thiên Ấn phong nơi này lại, dùng Thái Sơ chân quyết suy đoán vị trí của các ngươi, để xem các ngươi có cách ứng đối nào?Phong Yếu Ly giơ kiếm lên chém vào thành chưa bị phá hoại, tiếng nổ không dứt.
Mỗi nhát kiếm đều xé rách thiên địa, vô số vong hồn.
Hai màu kim ngân trong mắt Phong Yếu Ly càng thoải mái bắn ra.
Thành trì phồn hoa mấy ngàn năm một chốc hóa thành phế tích, ngựa xe như nước biến thành địa ngục trần gian.
Rất nhiều vũ giả chạy tứ tán trốn đi bốn phía thành Ly Quang, nhưng vẫn chín chết một sống, xác chết khắp nơi.
Có một ít vũ giả không chạy kịp thì gầm rống xông hướng Phong Yếu Ly nhưng bị diệt ngay, thân thể hóa thành tỏ không tồn tại.
Phong Yếu Ly chợt ngừng nâng kiếm lên, xoay người nhìn hư không phía xa.
Trong hư không truyền đến chấn động tần suất từ yếu đến mạnh, tuy yếu đến không thể nghe thấy nhưng Phong Yếu Ly nhạy bén bắt giữ được.
A? Rốt cuộc không nhịn được muốn đi ra sao? Ha ha ha ha ha ha!Phong Yếu Ly cười như điên: Là lòng bất nhẫn giết chóc này hay không chịu được sự sợ hãi? Ha ha ha, thật là nhân loại nhỏ bé yếu ớt.
Hư không đột nhiên nứt ra vết rạn rồi bị xé rách.
Ánh sáng xanh chợt lóe, một bóng người bước ra ngoài.
A? Chuyện gì đây?Người đó từ giữa hư không đi ra, nhìn phế tích thê thảm trước mắt thì sửng sốt sau đó thấy Phong Yếu Ly ở phía xa thì càng ngây người.
Phong Yếu Ly hét to một tiếng: Lý Vân Tiêυ!Phong Yếu Ly trợn to mắt, mừng như điên: Ha ha ha! Bản quân đang định tìm ngươi đây, ai ngờ ngươi tự đến.
Phong Yếu Ly không rảnh tìm Đoan Mộc Hữu Ngọc, gã lắc người tới trước mặt Lý Vân Tiêυ, vươn tay ra: Đưa tàn hồn cho ngô!Lý Vân Tiêυ nhấc tay gãi sống mũi, nghi ngờ hỏi: Là ngươi làm nơi này?Lý Vân Tiêυ nghiêng mặt nhìn hư không hướng tây nam: Ai đó, ra đi!Phong Yếu Ly giật nảy mình vội nhìn hướng tây nam, giơ kiếm thế lên chém ra.
Xoẹt!Bầu trời bị chém thành hai nửa, phương hướng kia dâng lên ngọn lửa đốt một tấm phù màu lam thành tro, Đoan Mộc Hữu Ngọc và Đoan Mộc Thương hiện ra.
Lý Vân Tiêυ ngây người hỏi: Là huynh muội các ngươi? Rảnh quá núp đi làm gì?Đoan Mộc Hữu Ngọc cười khổ nói: Mới ăn bữa cơm trưa với Trác Thanh Phàm, no nứt bụng nên đi ngủ trưa một giấc.
Lý Vân Tiêυ kinh ngạc hỏi: Trác Thanh Phàm? Hắn cũng có đây?Lý Vân Tiêυ quét thần thức qua nhưng hoàn toàn không cảm ứng được Trác Thanh Phàm tồn tại, rất là giật mình.
Hiện tại thuật thần thức của Lý Vân Tiêυ không dám nói độc nhất trên đời nhưng cũng số một số hai, không ngờ đại hư không thuật lại thần diệu như vậy.
Lý Vân Tiêυ rất muốn dùng thuật thần chi quang thử xem có thể phá đại hư không thuật.
Nhưng hiện tại Phong Yếu Ly, huynh muội Đoan Mộc có mặt, không tiện sử dụng.
Lý Vân Tiêυ đành hỏi: Các ngươi đang làm gì vậy? Chơi trốn tìm và đồ thành sao?Lý Vân Tiêυ nhíu mày nhìn cả thành phế tích, dĩ bị phá hủy hơn phân nửa, khắp nơi loang lổ vết máu, cánh tay chân cụt, vô cùng thê thảm.
Mắt Lý Vân Tiêυ bốc cháy lửa giận.
Phong Yếu Ly nói: Ngươi đừng quan tâm chuyện này, mau đưa tàn hồn cho ngô!Phong Yếu Ly nóng ruột nóng gan.
Lý Vân Tiêυ cười khẩy nói: Đưa ngươi? Lúc đó có nói giết Lỗ Thông Tử rồi sẽ cho ngươi nhưng ngươi có giết không?Phong Yếu Ly hừ lạnh một tiếng: Nếu lúc đó không phải ngô bám chân Lỗ Thông Tử cho ngươi thì e rằng ngươi đã chết trong Vĩnh Sinh chi giới, làm người nên hiểu đền ơn đáp nghĩa.
Lý Vân Tiêυ lạnh lùng nói: Ừm ừm! Làm người nên hiểu đền ơn đáp nghĩa, nhưng cũng phải biết giữ chữ tín, nói mà không làm được, ngươi còn mặt mũi đòi đồ với ta?Lý Vân Tiêυ tỏ rõ không chịu cho.
Phong Yếu Ly lạnh giọng nói: Ngô không muốn đối địch với ngươi, chắc ngươi cũng không muốn đối địch với ngô? Chỉ cần đưa tàn hồn cho ngô thì chuyện giữa chúng ta một đao cắt đứt, xóa bỏ, từ nay ai đi đường nấy!Lý Vân Tiêυ nói: Tuy ta không muốn nhưng nếu ngươi càn quấy, cố chấp không nói lý thì ta cũng không sợ.
Cộng thêm giữa ta và ngươi vốn không có chuyện gì, luôn là ai đi đường nấy!Đoan Mộc Hữu Ngọc hét lên: Lý Vân Tiêυ, người này hung hãn, cùng hung cực ác, tuyệt đối không thể cho hắn tàn hồn giúp sức hắn tăng lực lượng! Chết tiệt!Phong Yếu Ly lắc người thuấn di tới trước mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc, sát khí bắn ra.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói: Lần này để xem ngươi làm sao trốn!Lãnh Kiếm Băng Sương quét ra ngoài, ngàn dặm đóng băng.
Đoan Mộc Hữu Ngọc, Đoan Mộc Thương khựng lại như đã bị đông, động tác chậm chạp, trơ mắt nhìn kiếm chém xuống mà không né được.
Lý Vân Tiêυ biến sắc mặt, lắc người thuấn di lên, đánh ra cú đấm.
Ánh sáng vàng lưu ly đánh vào thân kiếm, chấn vỡ băng tuyết đầy trời.
Kiếm thế khẽ run lên, chệch qua một bên, chém hụt.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói: Lý Vân Tiêυ, ngươi thật sự muốn đối địch với ngô tới cùng sao?Mắt Phong Yếu Ly không muốn lệ khí hung bạo khinh thường liếc Lý Vân Tiêυ.
Lý Vân Tiêυ không hề sợ hãi, bình tĩnh cười nói: Không phải ta muốn đối đầu với ngươi mà chỉ muốn cứu Ngọc công tử.
Vậy tức là đối địch với ngô, a a! Chết đi!Khí lạnh dâng lên từ Lãnh Kiếm Băng Sương, kiếm khí cuồng bạo như bão tuyết ập đến.
Phong Yếu Ly biết cuộc chiến này sẽ không đơn giản, thân hình trướng to, đầu mọc đôi sừng vảy phủ trùm lên biến ra Họa Đấu chân thân tám trợng.
Chết đi!Nhát kiếm chém ra, tay trái Phong Yếu Ly lại ngưng tụ.
Lôi điện hai màu kim ngân chớp lóe mũi quyền dọc theo kiếm khí cuồng bạo lạnh băng đánh tới.
Một tay Lý Vân Tiêυ bắt ấn, toàn thân dâng lên lôi nguyên hóa thành sấm chớp nhiều màu.
Hai tay Lý Vân Tiêυ cầm thiên chùy đập xuống.
Bùm!Lãnh Kiếm Băng Sương không chút chướng ngại xuyên thấu lôi quang chém xuống thiên chùy, hai lực lượng bộc phát, chấn bầu trời nửa xanh nửa lam.
Bão lôi điện hai màu kim ngân chợt vọt vào lôi quang màu xanh như cây búa đâm thủng cái lỗ.
Lý Vân Tiêυ cảm nhận áp lực cực mạnh, khó thể giữ cân bằng.
Lý Vân Tiêυ chợt thu về tia chớp đầy trời ngưng tụ thành áo giáp quanh người, thụt lùi ra sau mấy trăm trợng, mặc cho kiếm khí từ bốn phía chém vào.
Phong Yếu Ly biểu tình cực kỳ khó xem, lực lượng của Lý Vân Tiêυ mạnh hơn lúc ở Vĩnh Sinh chi giới.
Trong Vĩnh Sinh chi giới, cuộc chiến của Lý Vân Tiêυ và Dận Vũ khắc sâu trong đầu Phong Yếu Ly, nếu chiến đấu đến trình độ gay cấn đó chưa chắc gã thắng trong đường tơ kẽ tóc.
Bên cạnh còn huynh muội Đoan Mộc, Trác Thanh Phàm như hồ rình mồi, khiến sát tâm của Phong Yếu Ly dao động.
Lý Vân Tiêυ nhìn thấu lòng Phong Yếu Ly do đôạng: Phong Yếu Ly, có thể cho ngươi lũ tàn hồn, miễn là hiệu trung với ta mười năm.
Càn rỡ!Phong Yếu Ly tức giận quát: Muốn nô dịch bản quân? Lá gan và hùng tâm của ngươi to bằng trời rồi! Từ khi bản quân sinh ra tới nay chưa từng có ai dám vô lễ như vậy!Sát tâm vừa dao động chỉ vì Lý Vân Tiêυ nói một câu chọc giận Phong Yếu Ly mà trở nên hết sức kiên quyết.
Chết đi!Họa Đấu chân thân phát ra lôi quang hai màu cực mạnh từ đôi sừng bắn hướng chân trời.
Mây đen cuồn cuộn, thiên địa ầm vang.
Ánh sáng hai màu lượn vòng trên bầu trời biến thành Thái Cực đồ to lớn đón gió tăng vọt, phủ lên ngàn trượng.
Nguy rồi, trốn mau!huynh muội Đoan Mộc phản ứng lại trước tiên, hóa thành độn quang chạy đi.
Đột nhiên không gian phía trước xoay chuyển, Phong Yếu Ly thuấn di đến chặn đường bọn họ lại.
huynh muội Đoan Mộc sợ hết hồn, định quay người bỏ chạy nhưng phát hiện nguyên lực bị giam cầm, khó đứng vững trên trời.
Phong Yếu Ly hừ lạnh một tiếng: Hừ!Phong Yếu Ly tùy tay chộp, một lôi điện màu vàng bay tới biến thành dây thừng trói huynh muội Đoan Mộc lại chặt chẽ.
Lý Vân Tiêυ ngây người, không ngờ Phong Yếu Ly đổi đối thủ bắt giữ huynh muội Đoan Mộc.
Khi Phong Yếu Ly thi triển Phong Thiên Ấn thì Lý Vân Tiêυ đã trốn ngay, thần thức hiện tại của hắn nhạy bén cộng thêm tinh thần lực, độn thuật cường đại rất khó phong ấn hắn.
Mắt Lý Vân Tiêυ lóe tia e ngại, mặt ngoài bình tĩnh nói: Này, sao vậy? Đánh tới một nửa đột nhiên bỏ chiến, này thị đang thường ta sao? Hừ! Đánh với ngươi rất tốn thời gian và sức lực, chẳng bằng bắt hai lâu la này khai đao trước!Lãnh Kiếm Băng Sương gác trên cổ Đoan Mộc Hữu Ngọc, khí lạnh đóng băng nửa bên người gã.
Phong Yếu Ly trầm giọng hỏi: Thái Sơ chân quyết đâu?Lòng Lý Vân Tiêυ máy động, thì ra Phong Yếu Ly tìm tới huynh muội Đoan Mộc là vì cái này.
Đoan Mộc Hữu Ngọc mặt mày xanh mét, lạnh giọng nói: Ngươi giết ta đi! Ha ha, giết ngươi, ngươi cho rằng chết thì khỏi phải nói sao? Kẻ yếu thì không có cả tôn nghiêm mà chết, bản quân muốn giẫm lên liền giẫm!Mắt Phong Yếu Ly lạnh lùng bắn ra tia sáng lạnh khiến tay chân huynh muội Đoan Mộc lạnh lẽo.
Khoan đã!Lý Vân Tiêυ hét to: Chỉ có truyền thừa hoặc truyền thụ mới được Thái Sơ chân quyết, dù ngươi giết bọn họ sưu hồn cũng không thể lấy được công pháp chân quyết!Phong Yếu Ly cười khẩy nói: Dĩ nhiên ngô biết điều này, hay ngươi cho rằng ngô muốn hắn truyền thụ công pháp chân quyết? Buồn cười nhất thế giới.
Lý Vân Tiêυ kinh kêu: Vậy chứ ngươi muốn gì?Phong Yếu Ly lạnh lùng nói: Thánh vật truyền thừa Thái Sơ chân quyết là Cửu Diệu tinh trượng hiện đang nằm trong tay tiểu tử này, chỉ cần có Cửu Diệu tinh trượng là ngô sẽ tự mình lĩnh ngộ, bước vào tầng cuối cùng.
Ngô nhất định phải có được Cửu Diệu tinh trượng, còn mạng sống tiểu tử này có chấm dứt hay không thì tùy tâm tình của ngô.
Lý Vân Tiêυ cười khổ hỏi: Vậy bây giờ tâm tình của các hạ thế nào?Phong Yếu Ly lạnh nhạt nói: Rất tệ.
Lý Vân Tiêυ hỏi: Phải làm sao mới khá lên?Mắt Phong Yếu Ly bắn ra tia sáng châm chọc: Ngươi nên hiểu, tàn hồn Họa Đấu!Lý Vân Tiêυ gãi cằm, gật đầu nói: Có thể cho ngươi tàn hồn cũng được, ta nói điều kiện rồi.
Phong Yếu Ly nổi giận, kiếm phong nhấn nhẹ, cổ Đoan Mộc Hữu Ngọc ứa máu nhuộm đỏ tầng băng, rất nhanh chảy xuống toàn thân như phủ bộ giáp đỏ.
Đoan Mộc Thương hét chói tai, vẻ mặt lo âu: Ca!Phong Yếu Ly lạnh lùng nói: Có giỏi thì ngươi nói lại nữa xem? Hả?Lý Vân Tiêυ buồn cười, hắn gãi đầu không hiểu ra sao.
Lý Vân Tiêυ cười nói: Hồ đồ quá, ta nói hay không liên quan gì Ngọc công tử? Chẳng lẽ ta nói thì hắn phải chết?Con ngươi Phong Yếu Ly co rút, gật đầu nói: Ngươi nói đúng, là như thế đấy.
Ngô đang dùng hắn uy hiếp ngươi.
Lý Vân Tiêυ bình tĩnh hỏi lại: Nhưng có uy hiếp được không?Phong Yếu Ly nói: Ngươi cứ lặp lại lần nữa thử xem, dù có uy hiếp được hay không thì ngô sẽ làm như vậy.
Có giết Đoan Mộc Hữu Ngọc hay không chẳng ảnh hưởng gì lớn với ngô, giết thì giết, chỉ như con kiến.
Đoan Mộc Thương đau khổ cầu xin: Đừng, làm ơn đừng!Đôi mắt to trong trẻo ngấn lệ, Đoan Mộc Thương lắc đầu nguầy nguậy van xin Lý Vân Tiêυ đừng thử.
Đoan Mộc Hữu Ngọc tức giận quát: Bản công tử cả đời tiêu sái không sợ gì, không màng sống chết, sao có thể cho ngươi sinh sát, mặc ngươi chà đạp? Lý Vân Tiêυ, mau ra tay giết hắn đi, mặc kệ ta!Vẻ mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc địa nghĩa lẫm lẫm, thấy chết không sờn.
Lý Vân Tiêυ thở ra, gật đầu nói: Nếu Ngọc công tử đã có giác ngộ như vậy thì ta không khách sáo, chờ ta giết hắn báo thù cho Ngọc công tử sau.
Phong Yếu Ly trầm giọng hỏi: Cái gì?Phong Yếu Ly ngây người hỏi: Ngươi thật sự không quan tâm sự sống chết của mình?Đoan Mộc Hữu Ngọc biến sắc mặt vội nói: Khoan, cái này .
.
.
Nếu có thể bảo vệ mạng sống của ta thì .
.
.
Ha ha .
.
.
Đương nhiên là tốt nhất .
.
.
Lý Vân Tiêυ: .
.
.
Ha ha ha! Vậy mới đúng, giả bộ anh hùng hảo hán trước mặt ngô làm gì?Phong Yếu Ly cười mắng: Bao nhiêu người giả làm hảo háng cuối cùng thành người chết.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói: Đã chết nhiều người như vậy nếu ta không thể sống tiếp thì bọn họ chết uổng, không phải ta tham sống sợ chết, chỉ không muốn làm bọn họ chết uổng công.
Phong Yếu Ly lạnh lùng cười: Được rồi, ngươi ngậm miệng lại được rồi, phế vật! Nhưng ta thích loại phế vật tham sống sợ chết như ngươi! Lý Vân Tiêυ, suy nghĩ sao rồi? Dùng tàn hồn Họa Đấu đổi mạng sống của hai phế vật.
Lý Vân Tiêυ buồn bực hỏi: Ngươi cảm thấy mạng sống của hai người này đáng giá tàn hồn kia sao?Phong Yếu Ly lạnh lùng nói: Hừ! Theo ta thấy tự nhiên là không đáng, căn bản không thể so sánh, vì đó là vũ nhục tàn hồn! Nhưng quan trọng là ngươi cảm thấy có đáng không, nếu ngươi cũng cảm thấy không đáng giá vậy ta sẽ giết hai phế vật này!Mắt Phong Yếu Ly lóe tia trêu cợt: Tàn hồn đổi phế nhân, coi như cũng khá xứng.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói: Khi các hạ nói chuyện có thể tôn trọng chúng ta chút được không?Phong Yếu Ly không khách sáo nạt: Hừ! Ngậm miệng! Muốn tôn trọng thì đưa thực lực ra đây! Thực lực của mình chẳng ra gì hì người ta làm sao tôn trọng ngươi?Đoan Mộc Hữu Ngọc á khẩu.
Được rồi, ngươi hãy thề độc đi, có tàn hồn rồi đừng làm khó hai người họ nữa.
Lý Vân Tiêυ hết cách, tuy không có tình cảm sống chết có nhau với huynh muội Đoan Mộc nhưng dù sao cũng quen biết.
Tàn hồn Họa Đấu vô dụng với Lý Vân Tiêυ, giờ hắn đành buông bỏ.
Phong Yếu Ly cười như điên, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn: Ha ha ha! Được, ta thề!Phong Yếu Ly giơ cao tay lập tâm thề trước mắt bao người.
Mắt phải Lý Vân Tiêυ hơi co lại, một tia sáng đỏ bắn ra ngoài, bên trong có thân hình Họa Đấu nằm thẳng trong ánh sáng đỏ.
Phong Yếu Ly mừng như điên, há to mồm hút mạnh, ánh sáng đỏ bị nuốt vào bụng.
Ha ha ha, quá tốt, quá tốt! Ta rốt cuộc được đến!Tâm nguyện nhiều năm cuối cùng hoàn thành, Phong Yếu Ly cười điên dại, tâm tình rất tốt.
Thái Cực Phong Thiên Đồ trên bầu trời tán đi biến thành mây khói, khí lkạnh tan mất, mặt đất lại ấm áp.
Ca!Đoan Mộc Thương vội tiến lên trị thương cho Đoan Mộc Hữu Ngọc.
Đoan Mộc Hữu Ngọc lắc đầu ngăn nàng lại: Chỉ bị thương ngoài da.
Đoan Mộc Hữu Ngọc chắp tay hướng Lý Vân Tiêυ: Đa tạ Vân thiếu gia cứu ta.
Lý Vân Tiêυ cười khổ nói: Não ta bị cửa kẹp rồi, thứ quan trọng như vậy đủ đề kiềm chế một vị cường giả như thế, vậy mà vì cứu các ngươi đã hiến ra ngoài.
Đoan Mộc Hữu Ngọc xấu hổ vội nói: Yên tâm, Vân thiếu gia mới tổ kiến Thiên Vũ Minh tương lai chắc chắn đại triển hùng đồ, ta tự nhận là có chút tài hoa, chắc sẽ giúp đỡ được.
Lý Vân Tiêυ vui vẻ hỏi: A? Ý của Ngọc công tử là muốn tham gia vào Thiên Vũ Minh?Đoan Mộc Hữu Ngọc gật đầu nói: Mạng của ta và xá muội do Vân thiếu gia cứu, huống chi Thiên Vũ Minh cũng vì ứng đối ma kiếp, công lớn muôn đời.
Không chỉ hai huynh muội ta, ta định khiến toàn Đoan Mộc thế gia đều tham gia vào.
Lý Vân Tiêυ mừng hết lớn: Ha ha ha! Vậy thì quá tuyệt, không uổng ta tốt bụng làm việc tốt, truyền bá năng lượng chính nghĩa!Có người Đoan Mộc thế gia tương đương thêm đôi mắt nhìn thấu tương lai, tác dụng là tính toán địa nạn.
Phong Yếu Ly tự cuồng cười một lúc rồi bình tĩnh lại: Hai ngươi đứng lại đó!Người Phong Yếu Ly phát ra khí thế tỏa định Đoan Mộc Hữu Ngọc, Đoan Mộc Thương tựa như tường đồng vách sắt ức chế hai người.
Đoan Mộc Hữu Ngọc biến sắc mặt tức giận quát: Muốn sao?Phong Yếu Ly cười lạnh nói: Yên tâm đi, tàn hồn đã đổi mạng của các ngươi, ta sẽ không làm khó dễ.
Nhưng Cửu Diệu tinh trượng chính là vật ta quyết có được, đưa nó ra là đi được rồi.
Đoan Mộc Hữu Ngọc hỏi: Nếu ngươi đã không khó xử chúng ta vậy tại sao còn muốn đưa tinh trợng ra?Lý Vân Tiêυ cười hùa vào: Đúng vậy! Ngươi đã lập tâm thề sẽ không làm khó huynh muội bọn họ, chẳng lẽ muốn đổi ý?Phong Yếu Ly: .
.
.
Phong Yếu Ly ngây người, đúng là vậy, gã chưa lấy được Cửu Diệu tinh trượng nhưng đã thề sẽ không làm khó bọn họ .
.
.
Phong Yếu Ly trợn to mắt nói: Cái này .
.
.
Nếu hiện tại làm khó dễ bắt huynh muội Đoan Mộc là trái với tâm thề, tương lai khi cảm ngộ quy tắc đột phá cảnh giới sẽ bị phản phệ vì trái với lời thề.
Nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì chết tại chỗ.
Mặt Phong Yếu Ly toát mồ hôi lạnh, cảm giác mình té hố.
Đoan Mộc Hữu Ngọc vẫy tay lạnh lùng cười: Quốc chủ đại nhân, gặp lại sau, tốt nhất là mãi mãi không gặp lại.
Nói xong Đoan Mộc Hữu Ngọc kéo tay Đoan Mộc Thương, hai người tới trước mặt Lý Vân Tiêυ, để lại Phong Yếu Ly vẻ mặt ngơ ngác không biết làm sao.
Phong Yếu Ly tức giận quát: Các ngươi .
.
.
Các ngươi gài bẫy khiến ngô rơi vào!Phong Yếu Ly tức giận muốn phát cuồng, mặt hung dữ.
Lý Vân Tiêυ lạnh lùng nói: Buồn cười, tất cả là do chính quốc chủ đại nhân làm, liên quan gì chúng ta? Đừng làm bộ dạng đáng sợ đó, sẽ hù sợ chúng ta, nhưng hù sợ rồi sao? Ngươi không thể đụng vào huynh muội Đoan Mộc, không giết ta được.
Chậc chậc, chẳng lẽ hù người đem lại sung sướng cho các hạ?Đoan Mộc Hữu Ngọc châm chọc cười nói: Ha ha ha! Vân thiếu gia xâu quá, nói vậy sẽ chọc hắn tức chết.
Vẻ mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc khinh miệt chỉ vào đầu mình: Tuy thực lực quan trọng nhưng nếu không có chỉ số thông minh thì chỉ là mãng phu.
Phong Yếu Ly tuyệt đối không phải mãng phu, chẳng qua đột phá có được tàn hồn Họa Đấulàm gã hưng phấn quá độ, không suy nghĩ rõ ràng.
Rất nhanh Phong Yếu Ly tỉnh táo lại, lạnh lùng nói: Dù hôm nay các ngươi thắng nửa ván nhưng ngô được đến tàn hồn Họa Đấu cũng không có thua.
Ngô không thể làm khó hai huynh muội ngươi nhưng không có nghĩa là người khác không thể.
Mắt Phong Yếu Ly bắn ra tia sáng độc ác, lạnh lùng nói: Có rất nhiều cách được đến Cửu Diệu tinh trượng, chỉ cần bản quân nêu điều kiện thì có rất nhiều người đồng ý thay bản quân lấy tinh trợng.
huynh muội Đoan Mộc im lặng.
Lý Vân Tiêυ chợt cười nói: Quốc chủ đại nhân nói đúng, nhưng trên đời này không có nhiều người có thể cướp Cửu Diệu tinh trượng từ tay huynh muội Đoan Mộc.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói: Không nhiều không có nghĩa là không có, lần sau gặp lại!Tâm tình Phong Yếu Ly lúc vui quá lúc buồn quá nên bắt đầu thấy mệt tâm, không muốn ở lại lâu, chỉ mong tìm một nơi luyện hóa tàn hồn trước, hoàn thành thân Họa Đấu thật sự.
Việc cướp Cửu Diệu tinh trượng đành chờ có thời cơ khác.
Phong Yếu Ly nói xong không ở lâu, hóa thành độn quang lao hướng Hóa Thần hải.
Nơi đây cách Hỏa Thụ bất dạ thành gần nhất, Hỏa Thụ bất dạ thành thì có truyền tống trận đi thông các nơi trên đại lục, là chỗ rời đi tốt nhất.
A .
.
.
Hướng này .
.
.
Lý Vân Tiêυ lẩm bẩm: Chắc sẽ không lại gặp đi .
.
.
Đoan Mộc Hữu Ngọc không hiểu gì, hỏi: A? Vân thiếu gia nói vậy là sao?Lý Vân Tiêυ khẽ lắc đầu, thở dài: Ta triệu tập một ít người định tấn công Hóa Thần hải, tiêu diệt Lỗ Thông Tử, phong ấn Cổ Ma Tỉnh.
Thành Ly Quang là nơi chúng ta tụ tập, Phong Yếu Ly đi Hỏa Thụ bất dạ thành chẳng biết có đụng mặt nhau không.
A?!huynh muội Đoan Mộc giật mình hét thất thanh: Tấn công Hóa Thần hải? Thiên Vũ Minh sao???Lý Vân Tiêυ nói: Còn có đảo Huyền Ly và Thánh vực, tình hình cụ thể thì chờ sau đó từ từ nói.
Bây giờ điều ta lo là truyền tống trận chỗ này bị hủy, Thiên Vũ Minh, Thánh vực muốn lại đây e rằng hơi rắc rối.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói: Chỉ đơn phương hủy trận pháp, bọn họ truyền tống tới đây sẽ xuất hiện xung quanh.
Chúng ta có thể làm mấy cái lôi kéo không gian, khi bọn họ truyền tống đến gần càng dễ tìm được phương hướng.
Ừm! Lo việc này trước đi, chờ làm tốt rồi ta sẽ nói cụ thể cho nghe.
Ba người đi hướng khu vực truyền tống, chợt Trác Thanh Phàm hiện hình giữa hư không trước mặt.
Trác Thanh Phàm cười tủm tỉm hỏi: Ủa? Giải quyết xong rồi?Lý Vân Tiêυ sửng sốt, chắp tay nói: Thì ra là Thanh Phàm huynh, lúc trước từ biệt ở Đông hải có khỏe không?Lý Vân Tiêυ đã thói quen Trác Thanh Phàm đột nhiên xuất hiện.
Đoan Mộc Hữu Ngọc chắp tay nói: Đa tạ Thanh Phàm huynh vừa rồi trượng nghĩa giúp đỡ.
Trác Thanh Phàm cười nói: Ơn lớn không cần cảm ơn, thực tế chút đi.
Ta thấy lệnh muội cũng xinh, kêu nàng lấy thân báo đáp cho ta được rồi.
Gò má Đoan Mộc Thương ửng đỏ hét lên: Trác Thanh Phàm đại nhân! Ha ha ha!Đoan Mộc Hữu Ngọc cười to bảo: Được được, nếu Thanh Phàm huynh có ý thì ta không phản đối.
Nếu không gả xá muội đi thì thành giá treo mất.
Mặt Đoan Mộc Thương đỏ chuyển sang tím, rất là xấu hổ: Đại ca!Trác Thanh Phàm vốn chỉ trêu ghẹo ai ngờ biến thành bên lúng túng.
Khụ khụ.
Trác Thanh Phàm hắng giọng, vội nói: Ta còn có chuyện rất quan trọng cần làm, các người lo việc của mình đi, hẹn gặp lại.
Lý Vân Tiêυ chợt hét lên: Khoan đã!Lý Vân Tiêυ tiến lên ngăn đường Trác Thanh Phàm: Thanh Phàm huynh luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi, hôm nay khó gặp, nhất định phải tiệc tùng ôn chuyện một phen.
Dường như Trác Thanh Phàm không muốn: A, hiện tại quy tắc thập phương tái hiện, rất nhanh mọi người sẽ thành thần, ngày lành về sau còn nhiều.
Lần sau tổ chức đi.
Này, đừng đi!Lý Vân Tiêυ kéo Trác Thanh Phàm lại, cười giỡn: Chúng ta tâm sự đi, ma kiếp giáng xuống nếu mọi người không đối kháng lại được thì không còn ngày lành gì, nên quý trọng.
Trác Thanh Phàm bị Lý Vân Tiêυ kéo chặt, cười khổ nói: Đừng nói giỡn, với năng lực của Vân thiếu gia và Thiên Vũ Minh, ta tin tưởng các ngươi nhất định có thể làm được.
Lý Vân Tiêυ cười nói: Cái gọi là một hảo hán tam cái bang, dù ta nhất định làm được nhưng không thể thiếu Thanh Phàm huynh hỗ trợ.
Đoan Mộc Hữu Ngọc vội nói: Đúng vậy! Lúc trước ta đã suy tính rồi, phải tìm Thanh Phàm huynh tham gia Thiên Vũ Minh thì đại nghiệp kháng ma mới có thể thành công.
Trác Thanh Phàm trừng Đoan Mộc Hữu Ngọc, mắng: Sớm biết ngươi nói năng bậy bạ, há mồm liền nghiêng theo chiều gió, có đánh chết ta cũng không bao giờ ra tay cứu ngươi nữa! Nào nào nào, chúng ta tâm sự với nhau đi.
Lý Vân Tiêυ khoác tay lên vai Trác Thanh Phàm kéo gã tới trước, tay phải bắt chặt tay phải của gã đề phòng Trác Thanh Phàm chạy đi.
Trác Thanh Phàm thấy rất khó chịu: Tán gẫu tùy thời đều được, các ngươi trước tiên làm xong truyền tống trận đi.
Nếu đại quân không truyền tống đến được làm lỡ việc lớn của các vị thì tội nghiệt của ta rất nặng.
Lý Vân Tiêυ không chịu buông tay, kêu huynh muội Đoan Mộc đi làm: Không sao, truyền tống trận là việc nhỏ, Ngọc công tử hỗ trợ là được rồi.
Lâu rồi ta đã muốn nói chuyện với Thanh Phàm huynh.
Trác Thanh Phàm câm nín, bực mình hỏi: Có gì hay mà nói?Lý Vân Tiêυ cười bảo: Ta thấy hứng thú nhất là lai lịch của Thanh Phàm huynh, và đại hư không thuật.
Đó đúng là quỷ thần khó lường, biến hóa vô cùng.
Trác Thanh Phàm nói: Cái này thuộc về riêng tư cá nhân.
Lý Vân Tiêυ nheo mắt cười nói: Ha ha ha! Được rồi, vậy ta không hỏi.
Thanh Phàm huynh có định tham gia vào Thiên Vũ Minh không?Trác Thanh Phàm giật mình kêu lên: Hả? Tất nhiên là không!Trác Thanh Phàm từ chối ngay: Con người ta đã quen tiêu dao, không thể nào tham gia vào bất cứ tông môn hay tổ chức gì được.
Trước kia là không thể nào nhưng tình thế hiện tại đã khác.
Lý Vân Tiêυ xúi giục: Bảy đại tông môn thì đã có bốn tham gia, Ngọc công tử cũng vừa vào, còn thiếu mỗi Thanh Phàm huynh.
Trác Thanh Phàm lắc đầu nói: Vân thiếu gia đừng nhằm vào ta, ta sẽ không tham gia Thiên Vũ Minh.
Lý Vân Tiêυ trách móc: Rất là không trượng nghĩa, nếu Thanh Phàm huynh không tham gia thì ta sẽ hỏi chuyện riêng của Thanh Phàm huynh.
Xin hỏi lai lịch của Thanh Phàm huynh thế nào? Đại hư không thuật có lai lịch ra sao?Trác Thanh Phàm xua tay: Tham gia Thiên Vũ Minh có ích lợi gì? Nghĩa vụ gì? Ha ha ha!Lý Vân Tiêυ cười to bảo: Ích lợi thì rất nhiều, nghĩa vụ là chỉ cần nghe theo lệnh thống nhất kháng ma liền được.
Trác Thanh Phàm nói: Chuyện kháng ma người người đều có trách nhiệm, Vân thiếu gia không nói thì ta cũng cố hết sức, nghe theo lệnh thì thứ lỗi, rất khó nghe theo được.
Lý Vân Tiêυ trầm ngâm nói: Nếu Thanh Phàm huynh cảm thấy khó xử thì có thể làm trưởng lão danh dự của Thiên Vũ Minh, vậy thì Thiên Vũ Minh sẽ không trói buộc Thanh Phàm huynh nhiều.
Trác Thanh Phàm trầm mặc giây lát, gật đầu nói: Được rồi, ta theo Vân thiếu gia.
Lý Vân Tiêυ mở cờ trong bụng, trong một ngày thu nạp hai phong hào Vũ Đế nhập minh, hơn nữa đều có thần thông, tác dụng khá lớn.
Lý Vân Tiêυ nói: Nếu Thanh Phàm huynh đã tham gia vào Thiên Vũ Minh thì sau này là người một nhà.
Hiện tại người đảo Huyền Ly, Thánh vực, Thiên Vũ Minh đang trên đường đến,Thanh Phàm huynh cũng ở lại cùng chúng ta vào Hóa Thần hải đi?Lòng Trác Thanh Phàm thầm bực mình, gã thói quen cuộc sống quán nhàn vân dã hạc, nhàn tản thoải mái giờ bị người trói buộc, cứ thấy bứt rứt.
Tuy Lý Vân Tiêυ nói cho Trác Thanh Phàm tự do lớn nhất nhưng gã vẫn cảm giác vô hình trung bị ràng buộc.
Nếu là trước kia Trác Thanh Phàm tuyệt đối không làm chuyện như tấn công Hóa Thần hải, nhưng hiện tại mới vào minh, minh chủ ra lệnh thì không dám không tôn trọng, đành buồn bực ừ.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói: Ta đã thả ra một thanh hoa ngũ sắc kỳ trong hư không cố định không gian trăm trượng trong đường hầm, từ điểm nối yếu ớt mở ra ba con đường, chắc không thành vấn đề.
Rất nhanh có đủ loại người từ đường hầm truyền tống ra, toàn là vũ giả, thương nhân bình thường.
Bọn họ vừa đi ra liền hùng hổ biểu lộ bất mãn: Truyền tống trận này bị gì vậy? Bị vấn đề lệch cự ly là sao? Thành Ly Quang có tiền như vậy, bình thường không bảo vệ sao?Khi những người này đứng vững thân thể, nhìn phế thành trước mắt thì ngẩn ngơ, trợn tròn mắt.
Đám người nhìn bốn người Lý Vân Tiêυ, ngơ ngác hỏi: Này, sao .
.
.
Chỗ này bị gì vậy?Lý Vân Tiêυ nói: Những người thường đều có thể vào thì chắc không thành vấn đề, chúng ta chờ ở đây đi.
Lý Vân Tiêυ nói xong mấy người bay lên cao vạn trượng, ngồi xếp bằng.
Mấy vũ giả bên dưới tức giận chửi mắng trên cao: Mợ nó, đang hỏi các ngươi đây! Không nói một lời đã chạy, muốn chết sao?Mọi người ngơ ngác, vẻ mặt ngu ngơ.
Ai có thể cho ta biết xảy ra chuyện gì không?Mọi người tra xét trong phế tích, rất nhanh thấy nhiều xác vụn và vết máu, lòng thầm kinh sợ.
Những vũ giả hóa thành độn quang chạy hướng Hóa Thần hải.
Mấy canh giờ sau trong không gian truyền đến chấn động kịch liệt, ầm vang xẻ ra cái lỗ hổng to, lực lượng tuyệt đối cường đại bộc phát ra.
Đến rồi!Bốn người Lý Vân Tiêυ nhìn xuống, một chiếc chiến hạm cửu giai phá tan hư không đi ra, vũ giả đứng đầy bên trên.
Mỗi người toát ra khí thế cường đại.
Không chỉ có cường giả đảo Huyền Ly, Thánh vực, không biết sao cường giả Thiên Vũ Minh cũng có mặt.
Biểu tình Trác Thanh Phàm, huynh muội Đoan Mộc nghiêm nghị.
Bọn họ chưa từng gặp lực lượng cường đại thế này, mơ hò máu nóng sục sôi.
Mấy chục người đứng trên chiến hạm trông thấy Lý Vân Tiêυ liền đồng thanh kêu lên: Kính chòa minh chủ!Uy danh chấn thiên.
Thiên Vũ Minh gần như vận động hết tinh nhuệ, từ Linh Mục Địch dẫn đội.
Thần Tiêu cung, Long gia, Đao Kiếm tông, Vạn Tinh cốc, bốn chưởng môn đều đến.
Trừ chưởng môn, tinh anh bốn đại phái ra còn có lực lượng bản thân thành Viêm Vũ, Bắc Quyến Nam, Mạch, Tân Thần, Mạc Cảnh Châu, Ác Linh, Thủy Tiên, Hóa Tu, Bố Tử, Chu quang.
Tổng cộng hơn trăm người, thực lực yếu nhất tu vi cỡ Vũ Đế cao giai.
Linh Mục Địch và đám cao tầng thảo luận nhiều lần quyết định dốc sức ra xuất kích.
Dù sao Hóa Thần hải không dễ chọc, đông người thì phần thắng lớn hơn.
Thứ yếu là dù sao lần đầu tiên Thiên Vũ Minh hành động quy mô lớn, phải lấy một trận địa thắng để đặt lên địa vị liên minh ở Thiên Vũ giới, khiến người liếc nhìn.
Trong thành để lại lực lượng thương hội là chính, do Đinh Linh Nhi, Tô Liên Y, Tiền Sinh quản lý.
Sau khi Lý Vân Tiêυ đi, đám yêu tộc thuộc hạ Mạch cũng bị triệu tập về tham gia vào thành Viêm Vũ, thành dòng lực lượng không thể bỏ qua.
Đám người đảo Huyền Ly, Thánh vực nhíu mày.
Nhất là đám Thánh vực, nghi ngờ nhìn người đứng trên cao, liên tưởng đến hình dáng trong ký ức.
Bốn người Lý Vân Tiêυ đáp xuống chiến hạm, cười hỏi: Sao các người gặp nhau vậy?Diệp Nam Thiên cười nói: Đúng là tình cờ, gặp trong đường hầm truyền tống, biết đối phương thế là đi chung.
Diệp Nam Thiên cười tủm tỉm nhìn Lý Vân Tiêυ: Lực lượng Thiên Vũ Minh cường đại hơn ta dự đoán.
Lý Vân Tiêυ cười nói: Mạnh mấy cũng kém xa đảo Huyền Ly.
Hiện tại đám người Khúc Hồng Nhan lần lượt đi lên chào hỏi.
Hạo Phong nhẹ gật đầu, khóe môi cong lên, không nói lời nào.
Lý Vân Tiêυ ở trước mắt bao người tuyên bố, Trác Thanh Phàm, Đoan Mộc thế gia tham gia khiến nhiều tiếng kinh thán, bàn tán dấy lên.
Diệp Nam Thiên cười nói: Lần này đi có ba nhiệm vụ lớn: phải một hơi tiêu diệt hết ma tu trong Hóa Thần hải, giết thủ phạm đầu sỏ Lỗ Thông Tử, phong ấn Cổ Ma Tỉnh.
Chuyện tiêu diệt ma tu thì Vân Tiêu minh chủ và ta có ý kiến khác nhau nên từ đảo Huyền Ly, Thánh vực làm.
Hai chuyện khác thì mọi người chung sức chung lòng.
Diệp Nam Thiên lại nói: Chấp Chính Ti của Thánh vực không có đây, tạm thời do Bí Đình Phong chủ trì đại cục.
Bí Đình Phong từng là Chấp Chính Ti, dẫn dắt các người không có gì không ổn.
Diệp Nam Thiên liếc mắt qua đám người này, Tử Minh Tịch, Thân Đồ Tiêu Dật đều có mặt nhưng biểu tình kỳ dị, không hề bất mãn.
Bọn họ hiểu rằng lúc này không thể theo ý mình được.
Mọi người bàn bạc xong chiến hạm biến thành luồng sáng theo gió vượt sóng đi hướng Hóa Thần hải.
Rất nhanh ở trên mặt biển thấy luồng sáng vàng mông lung kéo dài mấy chục dặm, kéo dài không ngừng như một kho báu lớn nằm trên biển.
Cường giả trên chiến hạm không chỉ một lần đến Hóa Thần hải nhưng cảm nhận lúc này hoàn toàn khách ẳn.
Mắt Diệp Nam Thiên hấp háy tia sáng, cảm thán rằng: Hải thị thận thành này rất giống mặt trời xuống núi rơi vào biển.
Lý Vân Tiêυ đồng cảm, mỉm cười nói: Ý đại nhân nói Hóa Thần hải như hoàng hôn mặt trời, như trời chiều ngã về tây?Diệp Nam Thiên bật cười: Còn Vân thiếu gia thì sao?Lý Vân Tiêυ chỉ cười.
Rất nhanh chiến hạm lao vào ánh sáng kéo dài đó, rất nhiều cái bóng bất dạ thành xuất hiện.
Chiến hạm ầm ầm tiến lên trước mãi khi gặp lực cản mới ngừng lại.
Là đại trân phòng ngự!Bí Đình Phong hỏi ý: Là trực tiếp xông vào hay cưỡng chế ra lệnh bọn họ mở thành?Phía trước chiến hạm tỏa sáng nhiều màu không ngừng tuôn ra từ hư không ngăn chiến hạm tiến tới.
Những ánh sáng nhiều màu biến ảo khó dò, do vô số hạt cát nhỏ ghép thành, tổng như cái lưới bao lấy chiến hạm.
Diệp Nam Thiên nói: Kêu cửa trước đi, nếu không mở thì trực tiếp xông vào.
Bí Đình Phong lĩnh lệnh, lắc người biến mất trên chiến hạm, đến trên cao đằng trước.
Bí Đình Phong cao giọng quát: Người phụ trách trong thành nghe đây, đảo Huyền Ly, Thánh vực, Thiên Vũ Minh cùng nhau đến.
Trong vòng nửa nén nhang nhanh chóng mở cửa thành ra, nếu không mở thì chúng ta sẽ trực tiếp vào!Bí Đình Phong liên tục kêu ba lần, thanh âm như mưa phùn lất phất, nhe gió nhẹ thổi vào thành.
Chờ một lúc không thấy hồi âm gì.
Bí Đình Phong nhíu mày xoay người bay về chiến hạm, đốt nửa nén nhang.
Rất nhanh nhang tàn, vẫn không được đáp lời.
Bí Đình Phong lập tức ra lệnh chiến hạm tiến vào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!trận pháp trên chiến hạm không ngừng lượn vòng, một tầng lôi quang màu xanh phủ lên thân hạm tiến tới trước.
trong ánh sáng sặc sỡ như lưới, vô số hạt nhỏ chạm vào lôi điện thì tan vỡ ra, tiếng rào rào dồn dập vang đầy trời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Vang tiếng nổ rầm đục, chiến hạm cưỡng éptiến lên đâm vào giữa địa trận hộ thành, xuyên thủng cái lỗ to.
Ánh sáng bảy sắc biến nhạt dần, lực lượng hộ thành từ từ biến mất.
chiến hạm một đường tiến lên, không chút áp lực.
Có chuyện gì?Người Lý Vân Tiêυ run rẩy hoảng sợ nhìn tòa thành bên dưới, con ngươi trái và phải biến thành hai màu huyết, ma, tràn đầy kinh sợ.
Sao vậy?Đám người Diệp Nam Thiên cũng phát hiện không bình thường nhưng không nhạy bén bằng Lý Vân Tiêυ có thể điều tra tình hình trong thành trước nhất, có thể thấy tận mắt.
Lý Vân Tiêυ đột nhiên lớn tiếng quát: Chiến hạm dừng lại, đừng đến gần thành trì nữa!Người trên chiến hạm sửng sốt, lộ vẻ khó hiểu.
Bí Đình Phong là tổng chỉ huy chiến hạm, tuy káh tôn trọng Lý Vân Tiêυ nhưng mọi chuyện nghe lệnh Diệp Nam Thiên.
Ánh mắt Bí Đình Phong ý hỏi nhìn hướng Diệp Nam Thiên.
Diệp Nam Thiên nhẹ gật đầu ra hiệu làm theo lời Lý Vân Tiêυ, Bí Đình Phong truyền lệnh khiến chiến hạm dừng lại.
Diệp Nam Thiên hỏi: Trong thành là cảnh tượng gì?Sắc mặt Lý Vân Tiêυ hơi khó xem lắc đầu nói: Ta cũng không nói rõ được.
Người trong thành cực kỳ quái lạ, truyền tống trận bên trong cũng bị phá hủy.
Trong mắt Lý Vân Tiêυ là Hỏa Thụ bất dạ thành vẫn cứ đèn đuốc sáng trưng, vĩnh viễn như ban ngày.
Nhưng hiện tại bị một tầng ma khí nhạt bao phủ, thần thức cũng bị ngăn cách, chỉ có thể thông qua Diệu Pháp Linh Mục nhìn ra chút manh mối.
Cực kỳ quái lạ?Giải thích đơn giản khiến đám người đảo Huyền Ly bất mãn.
Linh Mục Địch đột nhiên nói: Chẳng lẽ là ma hóa?Lý Vân Tiêυ vội hỏi: Ma hóa là có ý gì?Linh Mục Địch nói: Ma hóa chia làm người và vật.
Người ma hóa thì mọi người nhiều ít hiểu biết, vật thì cũng giống vậy, thông qua ma khí xâm nhiễm khiến vật thể dính ma tính.
Mấy cái này chưa nghiêm trọng, tệ nhất là thông qua nhiều ma khí tẩy rửa khiến không gian Thiên Vũ giới dính ma khí, ma hóa, chậm rãi biến Thiên Vũ giới thành nơi thích hợp cho ma tộc sinh tồn.
Mọi người giật mình kêu lên: A? Có chuyện như vậy?Lý Vân Tiêυ nghiêm túc, trầm giọng nói: Đại nhân nói vậy thì tám, chín phần mười đúng rồi.
Nguyên bất dạ thành đô bao phủ trong ma khí nhạt, người bên trong trở nên kỳ lạ vô cùng.
Cảm giác này khiến ta rất khó chịu, giờ nghĩ lại chắc là bất dạ thành bị ma hóa.
Diệp Nam Thiên hết sức giật mình, ngạc nhiên nhìn kỹ Linh Mục Địch hơn.
Diệp Nam Thiên cũng biết ma hóa, nhưng không nhiều người biết không gian ma hóa.
Diệp Nam Thiên hỏi: Bộ dạng của các hạ khá kỳ lạ, không biết tôn tính đại danh là gì?Linh Mục Địch mỉm cười nói: Bình thường vô danh, gọi ta là Vô Danh dược rồi.
Vô danh .
.
.
Ha ha, các hạ thật là người thú vị.
Diệp Nam Thiên thấy Linh Mục Địch không chịu nói cũng không cưỡng cầu, đến trình độ như bọn họ đều có thói quen, tật xấu riêng, không thích người khác xâm phạm.
Diệp Nam Thiên hỏi: Vậy các hạ có cách phá giải không gian ma hóa không?Linh Mục Địch nói: Chỉ cần cắt đứt nguồn ma khí thì ma khí trong thành sẽ chậm rãi tan biến bởi giới lực Thiên Vũ giới.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn khó làm được, ma hóa quy mô lớn thế này e rằng người trong thành không may mắn thoát khỏi.
Ực ực!Vang tiếng nuốt nước bọt khan, mỗi người biểu tình cực kỳ khó xem.
Bọn họ cảm thấy mình đã đánh giá thấp tai nạn của ma kiếp, không ngờ dễ dàng, chẳng chút dấu hiệu giải quyết mộ thành thị thế này.
Lý Vân Tiêυ hỏi: Vậy hiện tại phải làm gì? Ài.
Linh Mục Địch rũ mi mắt xuống, khẽ thở dài: Chỉ đành .
.
.
Đồ thành.
Mỗi người mặt tái nhợt, hít thở khó khăn.
Bọn họ không sợ giết người nhưng giết chóc quy mô lớn thế này tuy rằng hơn phân nửa cũng cũng từng gặp lại chưa bao giờ tự tay tàn sát, cảm giác căng thẳng, bất an.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười khổ nói: Thành Ly Quang vừa bị đồ hiện tại lại phải tự tay đồ bất dạ thành.
Phong Yếu Ly đi đâu? Nếu để cho hắn làm chuyện này thì không còn gì tốt hơn.
Lý Vân Tiêυ khẽ thở dài: Kẻ ác cũng có cái lợi của kẻ ác, ít ra khi giết người thì yên tâm thoải mái, không chịu gánh nặng tâm lý.
Diệp Nam Thiên nhìn sự việc thản nhiên hơn: Các vị đừng tự tráchn hiều, chúng ta dùng giết ngừng giết, giết vì cứu người, không có gì kỳ.
Diệp Nam Thiên lập tức ra lệnh kích hoạt tất cả trận pháp công kích trên chiến hạm, định hành động diện tích lớn đồ thành.
Khoan!Lý Vân Tiêυ đột nhiên ngăn cản, cười khổ nói: Ta vẫn không chịu được.
Chúng ta trước hết xác nhận người trong thành đã bị ma hóa chưa, chỉ dựa vào suy đoán thì quá vớ vẩn, nếu là phán đoán sai sẽ chết oan bao nhiêu người.
Diệp Nam Thiên nhìn Lý Vân Tiêυ: Lý Vân Tiêυ, từ lúc ban đầu ta đã rất tương thức ngươi.
Dù là thiên phú, tài trí, tính cách, nghị lực vân vân đều là hàng thượng thượng đẳng, nhưng ngươi có một khuyết điểm rất lớn là lòng dạ đàn bà.
Dù đối xử với vũ giả ma tu hay thái độ với bất dạ thành đều biểu tị mềm lòng.
Lý Vân Tiêυ nhíu mày nói: Ta chỉ không muốn ngộ sát, huống chi giết chóc quy mô lớn như vậy sao có thể không thận trọng?Diệp Nam Thiên cười khẩy nói: Hai giới xung đột, chiến đấu quy mô lớn thế này sao có thể không có ngộ sát? Rất nhiều lúc thà giết sai một ngàn cũng không thể bỏ qua một người! Tuy ngươi có khí độ quân lâm thiên hạ nhưng không có thiết huyết lãnh tụ thiên hạ!Không đợi Lý Vân Tiêυ trả lời, Diệp Nam Thiên truyền lệnh từng chữ: Đồ! Thành!Bí Đình Phong lĩnh mệnh: Tuân lệnh!Bí Đình Phong đi chấp hành ngay, lúc đi ánh mắt kỳ lạ liếc Lý Vân Tiêυ một cái, không biết trong lòng nghĩ gì.
Rất nhanh có mấy chiếc chiến hạm tách ra khỏi chủ hạm song song sắp hàng trên bầu trời, tổng cộng chín chiếc liên miên cùng một chỗ, che rợp trời.
Bóng ma bao phủ bất dạ thành.
Khúc Hồng Nhan tiến lên nói: Phi Dương, nếu tâm tình không tốt thì đừng xem, nghỉ ngơi một lúc đi.
Lý Vân Tiêυ đứng trước mũi chiến hạm nhìn xuống bất dạ thành, sắc mặt rất kém.
Lý Vân Tiêυ nhẹ lắc đầu nói: Ta phải xem, nhìn thật kỹ.
Đây là mở màn cuộc chiến hai giới, thậm chí không phải mở màn.
Nếu ta không nhìn thẳng được trùng kích thế này thì tương lai làm sao ứng đôi?Tim mọi người rớt cái bịch, nhiều người trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cảm thấy trực tiếp đồ thành là không tốt, nhưng nghe mấy lời này xong thì trở nên nghiêm nghị nhìn chằm chằm bên dưới, xem kỹ trận chiến này.
Lý Vân Tiêυ lên tiếng: Ra tay đi, dường như trong thành có phản ứng.
Động tác của những người này hơi chậm chạp, có lẽ vì mới ma hóa không lâu nhưng cũng cảm nhận được nguy hiểm, có lẽ muốn ra tay trước?Quả nhiên có mấy bóng đen lao ra khỏi thành, cách gần khiến mọi người thấy rõ ràng là vũ giả.
Khoảng hơn mười người, tu vi trên Vũ Đế.
Hơn mười người mặt dữ tợn, có khói đen ám mặt, bọn họ gầm rống: Các ngươi là ai? Muốn làm gì?Linh Mục Địch bình tĩnh nhìn: Quả nhiên bị ma hóa, người bị ma hóa thì thực lực sẽ tăng cao rất mạnh.
Trong quá trình ma hóa nếu ý chí không đủ kiên định rất có thể sẽ mất linh trí, hoàn toàn là cái xác biết đi.
Lý Vân Tiêυ gật đầu nhìn phía dưới, mặt không biểu tình nói: Trong thành đúng là có nhiều người thành cái xác biết đi, nhưng đa số là người bình thường.
Diệp Nam Thiên nhìn hơn mười người vọt lên, lạnh lùng nói: Ra tay, giét hết! Chín chiếc chiến hạm kết liên hoàn trận! Lạc Thành, ngươi dẫn theo mười hai người bảo vệ quanh chiến hạm, đừng để đám ma vật này tới gần phá hoại!Một nam nhân đứng sau lưng Diệp Nam Thiên tiến lên: Tuân lệnh!Nam nhân kêu tên mười hai người bên cạnh cùng nhau bay ra ngoài.
Mười hai người cùng ra tay, chớp mắt chém giết đám Vũ Đế ma hóa tấn công, bảo vệ bên dưới chiến hạm mấy trăm trợng, chia ra xung quanh.
Chín chiếc chiến hạm ở trên bầu trời bắt đầu biến ảo trận hình, nối thành một mảnh.
Ánh sáng kết giới trên chiến hạm từ từ dung hợp lại gần như thành nhất thể, diện tích sánh bằng thành trì cỡ nhỏ.
Sau đó tất cả trận pháp công kích trên chiến hạm đều mở, từng chùm sáng bắn ra từ thân hạm vào Hỏa Thụ bất dạ thành, khiến trong thảnh ánh sáng lấp lánh như ngọn đèn leo lét trong gió, chút ánh mặt trời trong hoàng hôn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm ầm ầm!Hàng trăm công kích đèu mở, các loại chùm sáng lớn nhỏ khác nhau ẩn chứa hầu hết công kích ngũ hành như sao băng, mưa rào phô thiên cái địa bắn vào thành, kinh thiên động địa.
Mọi người đứng trên cao mấy vạn trợng, cảm nhận chấn động cực mạnh, dao động nguyên lực.
Mỗi người biểu tình cực kỳ khó xem, mặt không biểu tình nhìn.
Từ trong thành thỉnh thoảng có vũ giả phóng lên cao, rống lớn giết hướng chiến hạm nhưng bị mười hai người bảo vệ dễ dàng giết chết, cơ thể nổ tung ra, nhiều ma khí dâng lên tan biến trên bầu trời.
Tàn sát hoàn toàn nghiêng về một bên.
Bất dạ thành không có bất cứ năng lực chống cự, ma khí bên dưới bị oanh kích ồ ạt dần xua tan, mọi kiến trúc hoàn toàn thành phế tích, gần như không một mái ngói nguyên vẹn.
Hiếm khi có vũ giả chạy ra khỏi thành trốn hướng biển cả bốn phía nhưng bị mười hai người bảo vệ dễ dàng đuổi theo chém giết.
Đủ rồi!Lý Vân Tiêυ lên tiếng: Có thể ngừng, người chết hết rồi.
Một câu đơn giản lại khiến lòng run sợ, nói ra không chút tình cảm chỉ có âm trầm.
A!Diệp Nam Thiên cười khẽ: Sau đó sẽ phải trải qua nhiều tình hình như hôm nay, nếu ai không thích ứng thì hãy nhanh chóng thích ứng đi.
Mặt Lý Vân Tiêυ tái xanh khó xem hơn người khác, vì hắn không chỉ thấy rõ ràng cuộc đồ sát trong thành, thần thức siêu mạnh cảm ứng hầu như mỗi người đều gào thét, kêu gào, tuyệt vọng, căm hờn.
Mặt Lý Vân Tiêυ xanh xao, cắn chặt răng, lạnh giọng nói: Lỗ Thông Tử, ngươi thật đáng chết!Diệp Nam Thiên liếc Lý Vân Tiêυ, võ vai an ủi: Xuống đi.
Chín chiếc chiến hạm ở trên cao tách ra, sau đó bị thu về.
Liên tục oanh kích hao phí nguyên thạch có thể nói là con số thiên văn, may mắn người đứng trên chiến hạm cơ bản là người có sức mạnh, quyền thế trong thiên hạ hiện nay nên chịu được gánh nặng tiêu hao này.
Trên chiến hạm có hai trăm người, khí thế hùng hồn từ trên trời giáng xuống.
Nguyên bất dạ thành đã tan biến, phế tích đầy đất, xác chết la liệt, vô cùng thê thảm.
Ma khí bao phủ thành thị đã bị đánh tan gần hết, không ngừng khuếch tán bốn phía.
Trong thành không một người sống.
Diệp Nam Thiên đột nhiên chỉ một cái, rạch ngang, một luồng chỉ quang cắt xéo ra ngoài.
Giữa hư không phát ra mấy tiếng hét thảm: A! A!!!Máu phun ra, một vài tay chân cụt rớt xuống.
Diệp Nam Thiên lạnh nhạt nói: Cá lọt lưới.
Diệp Nam Thiên liếc Lý Vân Tiêυ: Với thần thức của Vân thiếu gia chắc phát hiện được mấy người kia đúng không?Lý Vân Tiêυ hơi nhíu mày, dường như rất khó chịu loại không khí này, bịt mũi hỏi: Thế nào? Đại nhân trách ta sao?Diệp Nam Thiên lắc đầu nói: Không phải trách Vân thiếu gia mà hy vọng Vân thiếu gia đừng lòng dạ đàn bà, nếu không sẽ phải trả giá càn đắt, chưa biết chừng lần sau là người chúng ta chết.
Lý Vân Tiêυ thở dài một tiếng: Ta sẽ ghi nhớ.
Diệp Nam Thiên gật gù, không nói gì nữa.
Thần thức của mọi người rất nhanh phủ lên nguyên thành trì, không phát hiện có người sống nào mới tụ tập lại khu vực truyền tống bị hủy.
Có mấy người dựa vào ký ức tìm đến, vì khu truyền tống bị đánh nát bét đại điện đặc điểm gì để lần mò.
Lý Vân Tiêυ nói: Nơi này coi như biển ngoài Hóa Thần hải, biển nội ẩn trong mây sâu không biết, tra tìm quy mô lớn thì không kịp.
Từ truyền tống này mở một cái lỗ dọc theo con đường vốn có đi đi.
Diệp Nam Thiên nói: Để ta làm cho, ta có tọa độ Hóa Thần hải.
Hai tay Diệp Nam Thiên co thành hình vòng tròn, ánh sáng vàng từ từ bay ra từ lòng bàn tay hóa thành chiến hạm lung linh nhỏ xinh đón gió biến to cỡ mấy trăm trượng, khí thế trang nghiêm lơ lửng trước mắt mọi người.
Dù Lý Vân Tiêυ đã nhiều lần thấy thuyền Nặc Á nhưng bây giờ nhìn Diệp Nam Thiên thể hiện ra toàn cảnh thì vẫn giật nảy mình, bị cảnh tượng hùng vĩ làm hết hồn.
Mọi người lần lượt lên chiến hạm, dưới chân không phải chất liệu thực mà là một tầng sáng vàng mông lung, như đứng trong không khí.
Diệp Nam Thiên nhìn Lý Vân Tiêυ, cười hỏi: Có cảm giác khác biệt gì không?Biểu tình Lý Vân Tiêυ giật mình nói: Đây là hình dạng hoàn toàn của chiến hạm sao? So với Diệp Phàm thi triển thì đúng là khác nhau một trời một vực!Diệp Nam Thiên lắc đầu nói: Đây không phải hình dạng hoàn toàn, chỉ xuyên qua không gian không cần hình dạng hoàn chỉnh làm gì.
Nếu thánh khí có thể phát huy ra toàn bộ uy năng thì dời núi lấp biển cũng không khó gì.
Lý Vân Tiêυ ngây người hỏi: Chẳng lẽ đại nhân không làm được?Diệp Nam Thiên nói: Không phải không được mà cần tốn cái giá nhất định.
Huyền khí quý tinh không quý nhiều, ta thấy ngươi có vô số bảo bối nhưng tốt nhất chuyên tâm chọn một cái tu luyện mới tốt.
Lý Vân Tiêυ gật đầu nói: Xin nghe chỉ bảo.
Diệp Nam Thiên không nói nữa, đánh ra mấy ấn quyết.
Nguyên chiến hạm bừng lên ánh sáng vàng chói lòa bao phủ mọi người.
chiến hạm chợt lóe phá mở không gian xông vào một khúc đường hầm, cưỡng ép tiến lên.
Mọi người ở trên chiến hạm cảm thấy như giẫm trên đất bằng, không chút xóc nảy.
Lý Vân Tiêυ lặng im nhìn đằng trước, tim chợt đập nhanh, trực giác không may.
Cảm giác này không chút báo trước, dường như liên quan lực lượng ẩn giấu trong đầu Lý Vân Tiêυ, là Thái Sơ chân quyết mà Bách Luân Kết Y truyền cho.
Lực lượng trúc trắc khó hiểu, Lý Vân Tiêυ luôn không dám chạm vào nó.
Lúc ở thành Ly Quang, Phong Yếu Ly bắt huynh muội Đoan Mộc vì Thái Sơ chân quyết, Lý Vân Tiêυ thầm nghĩ: hay ta có được lực lượng Thái Sơ chân quyết cũng có khả năng biết trước một phạm vi nào đó?Lý Vân Tiêυ lắc đầu, ý tưởng này không tin được, nhưng cảm xúc vô cùng bất an trong lòng không thể xóa nhòa.
Lý Vân Tiêυ không biết có chuyện gì, đành mở miệng nói: Diệp Nam Thiên đại nhân, có lẽ đằng trước có nguy hiểm, hãy cẩn thận chút.
Diệp Nam Thiên kinh ngạc hỏi: A? Có chuyện gì vậy?Diệp Nam Thiên biết Lý Vân Tiêυ sẽ không bỗng dưng nói lời không đâu, chắc chắn có nguyên nhân gì đó.
Lý Vân Tiêυ cười khổ nói: Chỉ là cảm giác, khiến ta hơi bất an.
Diệp Nam Thiên nói: Thì ra là vậy, thế thì ta sẽ cẩn thận.
Bí Đình Phong bật cười nói: Vân Tiêu công tử lo lắng quá rồi.
Trên chiến hạm của đại nhân thì xuyên qua không bị ngăn trở, cộng thêm chúng ta có nhiều người, trừ phi cánh cửa ma giới hoàn toàn mở ra nếu không ta không nghĩ ra có nguy hiểm gì lớn.
Lý Vân Tiêυ nói: Ta chỉ có trực giác vậy thôi, không xác định, đề phòng nhiều chút còn hơn là bị động.
Bí Đình Phong khinh thường nói: Trực giác? Chúng ta đang tác chiến với ma tộc, không có tình báo chính xác thì bớt trực giác đi.
Bí Đình Phong không đồng ý với Lý Vân Tiêυ, tuy hắn là minh chủ Thiên Vũ Minh nhưng ở trong lòng đám người đảo Huyền Ly bọn họ thì không thể đánh đồng với Diệp Nam Thiên.
Lý Vân Tiêυ nhíu chặt mày, lười giải thích.
Khúc Hồng Nhan khó chịu, tức giận nạt: Phi Dương chỉ phát biểu cái nhìn của mình, chẳng lẽ không cho sao? Đây là ai? Thích nghe hay không thì tùy!Bí Đình Phong xụ mặt, đang định cãi lại thì bị Diệp Nam Thiên ngăn cản.
Diệp Nam Thiên thấy nổi lên mùi thuốc súng liền ra mặt ngăn lại: Đừng nói nữa! Không cần biết Vân thiếu gia nói có lý hay không thì cẩn thận một chút tốt hơn.
Khúc Hồng Nhan hừ mạnh biểu thị cực kỳ bất mãn: Hừ!Bí Đình Phong lạnh lùng liếc Khúc Hồng Nhan, không nói nữa.
Bí Đình Phong không dám làm trái mệnh lệnh của Diệp Nam Thiên.
Diệp Nam Thiên bỗng nhướng mày, trầm giọng nói: Ta cũng cảm ứng được, có gì đó không đúng.
Bí Đình Phong kinh ngạc hỏi: Có chuyện gì?Bí Đình Phong không dám bỏ qua lời Diệp Nam Thiên nói.
Lý Vân Tiêυ nhìn chằm chằm phía trước, nghiêm túc nói: Hình như đằng trước có thứ gì ghê gớm đến đây.
Thứ ghê gớm?Mọi người ngạc nhiên.
Giương mắt nhìn lên.
Con đường đen ngòm kéo dài không dứt vươn ra phương xa vô tận.
Mọi người chợt phát hiện có thứ đen ngòm từ đường hầm lăn tới.
Đường hầm rung rinh, cảm giác như giẫm trên đất bằng bỗng chốc biến mất, chiến hạm trở nên xóc nảy.
Đó là .
.
.
Mọi người ngây ra nhìn trước mặt, nhưng chỉ toàn đen thui, mơ hồ có vật khổng lồ lung lay.
Diệp Nam Thiên vội kêu lên: Vân thiếu gia có nhìn rõ là thứ gì không?Con ngươi Lý Vân Tiêυ co rút, hút không khí mấy lần, kinh hoàng lạc giọng: Bà mợ nó, đó .
.
.
Đó .
.
.
Là .
.
.
thiên thạch!Thứ từ đằng trước đường hầm lăn tới là thiên thạch dài rộng mấy ngàn trượng, có cái lớn mấy vạn trượng, không chỉ một cái.
Mưa sao sa!Mọi người ngây như phỗng.
Thiên thạch rơi nói thẳng ra là sao băng, chẳng lẽ đụng tới mưa sao sa?Thủy Tiên reo lên: Nhiều sao băng như thế phải nhanh chóng cầu nguyện, chắc chắn sẽ thành hiện thực!Hai tay Thủy Tiên chắp trước mặt, nhắm mắt cầu nguyện.
Trong đường hầm làm sao có mưa sao băng được? Chắc chắn là Lỗ Thông Tử giở trò quỷ!Lý Vân Tiêυ kinh kêu: Hơn phân nửa là thi triển đại na di thuật gì đó làm không gian biến ảo,, dời mưa sao băng rơi xuống.
Mọi người mau tìm cách đi, nếu không chúng ta sẽ bị đập trúng!Mặt Diệp Nam Thiên trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, bị hù ngây người.
Thiên thạch từ đường hầm rơi xuống đừng nói không biết số lượng bao nhiêu, chỉ có một, hai cái cũng đủ lấy mạng Diệp Nam Thiên.
Lý Vân Tiêυ hỏi: Đại nhân vừa nói là chưa hoàn toàn kích phát lực lượng thuyền Nặc Á, nếu kích phát hoàn toàn thì phải chăng có thể nổ nát những thiên thạch này?Hiếm khi Diệp Nam Thiên chửi tục: Nổ cái đầu ngươi!Diệp Nam Thiên trợn to mắt như chuông đồng, hoàn toàn mất bình tĩnh: Những cái này là thiên thạch, nói thẳng là ngôi sao! Ngôi sao rơi như mưa, cường giả giới vương cảnh cũng không dám cứng rắn đỡ!Lý Vân Tiêυ không biết nên nói cái gì: Vậy làm sao bây giờ?Bí Đình Phong run rẩy, khẽ thở dài: Thuộc hạ hiểu rồi.
Quyết định rồi thì lên đi.
Hạo Phong bước ra khỏi đám người, chậm rãi cầm Niết Nguyên đao từ ngực chuyển sang trong tay: Tất cả vũ giả dưới vũ giả lùi ra sau đi.
Rất nhiều vũ giả lùi ra sau ngay, chỉ còn trên thần cảnh là vững như núi Thái không nhúc nhích.
Lý Vân Tiêυ nói: Thanh Phàm huynh, kính nhờ.
Vẻ mặt Trác Thanh Phàm bớt phần nghiền ngẫm.
Cười khổ nói: Ta cố hết sức đi, nếu có tình huống gì thì ta sẽ trở về thông báo cho các người.
Có lẽ vì biết chuyện nghiêm trọng nên Trác Thanh Phàm không dám đùa cợt, hai ngón tay khép lại đặt trên trán, mộ luồng sát nhạt lóe lên từ đầu ngón tay và trán gã.
Trác Thanh Phàm biến mất trong ánh sáng.
Cái này .
.
.
Biến mất?Mọi người ngơ ngẩn, xoe tròn mắt khó tin.
Diệp Nam Thiên kinh ngạc hỏi: Người này là ai? Chẳng lẽ là đại hư không thuật?Lý Vân Tiêυ có chút giật mình hỏi: Đại nhân cũng biết thuật này? Vậy là tá đoán đúng rồi.
Mắt Diệp Nam Thiên lóe tia hồi tưởng: Không ngờ trên đời còn người biết thuật này.
Khoan nói chuyện, ứng đối thiên thạch quan trọng hơn.
Mọi người thế mới phản ứng lại, khi biết Trác Thanh Phàm có đại hư không thuật thì phấn khởi tinh thần, người người không còn vẻ suy sụp.
Hạo Phong chém đao trước nhất, ánh sáng trăng xoay một vòng trên lưỡi đao chém ra ngoài.
Quán Không Trảm!Đao quang màu trắng dọc theo đường hầm vọt lên, rất nhanh đánh trúng một thiên thạch cỡ trung đằng trước nhất phát ra tiếng nổ đinh tai chém thiên thạch thành hai khúc lăn sang hai bên đường, bị hư vô nuốt hết.
Diệp Nam Thiên đánh một ấn quyết vào chiến hạm, bắn ra ánh sáng vàng.
Trước mũi chiến hạm biến thành sóng vàng khuếch tán ra ngoài.
Sóng vàng xoay tròn hình loa diện tích lớn đánh vào mưa thiên thạch dấy lên tiếng nổ liên hồi, mảng lớn thiên thạch chấn động.
Những người khác lập tức hành động, các loại thần thông phát sáng bắn ra.
Một đống thiên thạch đằng trước bị nổ nát, hóa thành vô số mảnh vụn, hoặc bị hư vô nuốt hết, hoặc dọc theo đường hầm rơi xuống đã không tạo thành tổn thương đến cho chiến hạm được.
Diệp Nam Thiên ở một bên lẳng lặng công kích thiên thạch, một mặt chuẩn bị sẵn sàng đường lui.
Nếu mọi người không chống đỡ được thì Diệp Nam Thiên sẽ từ trong đường hầm phá không rời đi.
Dù sao trên thuyền Nặc Á tụ tập hơn một nửa cường giả đương thời, tuyệt đối không thể mất tại đây.
Nhưng phá không chạy trốn không biết khi nào mới quay lại Thiên Vũ giới được, chinh chiến Hóa Thần hải hoàn toàn thua, sẽ thành trò cười.
Nên không đến phút cuối thì Diệp Nam Thiên tuyệt đối không chạy trốn.
Trác Thanh Phàm biến mất trên chiến hạm chớp mắt xuất hiện trong Hóa Thần hải.
Trác Thanh Phàm đưa mắt nhìn, khu vực truyền tống quả nhiên giống như Lý Vân Tiêυ dự đoán, có hàng trăm thuật luyện sư xếp bằng lơ lửng cùng nhau thi thuật, dọn dùng uy năng vô thượng triệu hoán thiên thạch rơi vào đường hầm.
Trác Thanh Phàm xuất hiện dẫn đến cảnh giác, một ánh mắt sắc bén liếc qua, đáy mắt lạnh lùng lóe tia ngạc nhiên: Ai đó?Mới rồi người này cảm giác có người nhưng giờ trống rỗng không thấy bất cứ ai.
Một người nói: Đại nhân, có thể ai, có khi nào đại nhân đã nhìn lầm?Bạc Vũ Kình hừ lạnh, ánh mắt càng sắc bén hơn.
Bạc Vũ Kình quét mắt bốn phía, dừng lại trên trận đại na di.
Bạc Vũ Kình lạnh lùng nói: Mọi người lập tức cảnh giác cao độ, đã có người xâm nhập, tuyệt đối không thể để hắn quấy nhiễu trận pháp này!Cách đại na di trận không xa có mười vũ giả đứng lơ lửng nghe vậy lộ vẻ ngạc nhiên, không tin.
Một người nói: Đại nhân, có khi nào đã cảm ứng sai không? Đường hầm chưa mở thì sao có người xông vào được?Bạc Vũ Kình lạnh lùng nói: Trên đời không có gì là không thể.
Bạc Vũ Kình chỉ vào đầu: Chỉ có các ngươi không nghĩ ra.
Hơn ưmời người bực bội, cách nói này rất mơ hồ nhưng rồi không dám phản bác, đồng thanh kêu lên: Tuân lệnh!Cả đám tản ra, dựa theo bày bố lúc trước khi gặp tình huống khẩn cấp thì rải rác bốn phía bảo vệ đại na di trận.
Bạc Vũ Kình cầm Cổ Trần đại kiếm chậm rãi đi trong hư không, trầm giọng nói: Có thể không qua đường hầm liền đến biển, thần thức của ta không cảm ứng được, thiên hạ đương thời chỉ có một mình Trác Thanh Phàm hư không Vũ Đế!Hơn mười vũ giả giật mình kêu lên: Trác Thanh Phàm!Bọn họ không dám khinh thường nữa, khuếch tán thần thức đến mức lớn nhất, hợp sức kết trận, cẩn thận ứng đối.
A! Ta nhớ ngươi, lúc ở Đông hải từng gặp mặt một lần.
Trác Thanh Phàm chậm rãi ra khỏi hư vô, tay phải cầm Thương Hải Như Trần, cảm thán rằng: Sớm biết hôm nay thì lúc ở Đông hải ta đã tiện tay chém ngươi rồi.
Bạc Vũ Kình hừ lạnh một tiếng: Bây giờ chém có lẽ còn kịp.
Trác Thanh Phàm lắc đầu nói: Không nói đến có chém ngươi được không, dù thật sự có thể thì cũng rất tốn công.
Ta chỉ muốn phá đại na di trận, ngươi đừng ngăn cản ta được không?Bạc Vũ Kình nói: Ngươi thấy sao?Trác Thanh Phàm cười khổ nói: Như lời các hạ nói, trên đời không có gì là không thể.
Trác Thanh Phàm chỉ vào trán, nói: Chỉ có chúng ta không nghĩ ra.
Bạc Vũ Kình ôm kiếm đứng: Ngươi cứ nghĩ từ từ đi.
Ôi chao, thôi bỏ đi.
Trác Thanh Phàm giơ Thương Hải Như Trần trước mặt: Con người của ta bẩm sinh đầu óc ngu dốt, sợ trong lúc suy nghĩ thì nhóm Lý Vân Tiêυ đã chết rồi.
Bạc Vũ Kình mỉm cười nói: Yên tâm, mạng hắn cứng lắm, không chết dễ vậy.
Trác Thanh Phàm nói: Nhưng cũng không được, ta vừa tham gia Thiên Vũ Minh nên biểu hiện một chút, lập công lao mới tốt.
Trác Thanh Phàm nói xong lắc người vẽ ra một đống tàn ảnh đầy trời, nhiều cỡ mấy trăm bay đi bốn phương tám hướng.
Hơn mười vũ giả giật mình, hoa mắt.
Tàn ảnh của Trác Thanh Phàm hầu như mỗi cái giống y đúc, cực kỳ chân thật.
Tay chân bọn họ lạnh lẽo, vội vàng kết trận.
Một mảnh hư quang hiện ra trong lòng bàn tay các vũ giả biến to mấy mẫu chụp xuống.
Bạc Vũ Kình vẫn không nhúc nhích, đột nhiên hét to: Thu kết giới về!1Lý Vân Tiêυ người giật nảy mình, không hiểu ra sao nhưng vẫn nghe lời, thay đổi ấn quyết đánh tan trận thế mới vừa thi triển.
Trác Thanh Phàm ảo đầy trời lao xuống dưới.
Một người kinh kêu: Bạc Vũ Kình đại nhân .
.
.
!Bạc Vũ Kình lắc đầu nói: Cẩn thận chút, những tàn ảnh này toàn là giả! Cái gì?Đám người giật mình, nhìn các tàn ảnh rơi xuống, quả nhiên biến mất hết, lát sau không còn một cái.
Cái này .
.
.
Hơn mười vũ giả mặt trắng bệch, cảm giác miệng khô khốc, năng lực của mình không đủ để ứng đối loại tình huống này, có cố gắng cũng chỉ làm vật hy sinh.
Ai nấy thấy thật mệt tim.
Bạc Vũ Kình nói: Nếu vừa rồi các ngươi thêm kết giới, Trác Thanh Phàm xuất hiện trong kết giới thì ta cứu cũng không kịp.
Bạc Vũ Kình nhìn thấu tâm trạng mấy người: Các ngươi lùi xa chút, các ngươi không tham gia vào nơi này được.
Tuân lệnh!Mấy người mừng như điên vội đáp, chạy thật xa dứng xem.
Bạc Vũ Kình cầm kiếm đứng hẳng trên bầu trời trăm thuật luyện sư, thần thức bao phủ mỗi ngóc ngách.
Bạc Vũ Kình chậm rãi nói: Tuy đại hư không thuật vô cùng thần diệu nhưng vẫn có sơ hở.
Dù ta tạm thời không biết sơ hở ở đâu nhưng chắc chắn tồn tại, thiên hạ vạn pháp hễ có pháp môn là sẽ có thuật phá giải, không thì ngươi đã vô địch rồi!Bốn phía hoàn toàn im lặng không nghe chút thanh âm.
Hàng trăm thuật luyện sư cũng nhận ra hiện trạng, nhưng mỗi người đang cố gắng thi triển na di thuật, tất cả tinh thần lực tập trung vào trận pháp chính giữa, hiện ra ánh sáng rắng mông lung.
Có chút giống với thuật thần chi quang nhưng sáng hơn, bên trong ẩn chứa tinh vân lấp lánh trực tiếp nối liền với ngoài trời, đón thiên thạch đến, rơi vào đường hầm tối đen.
Mỗi thuật luyện sư hết sức tập trung, trán mỗi người nổi vầng sáng đen, tinh thần lực bị hao tổn thì ánh sáng đen càng đậm, mắt lóe tia tàn nhẫn.
Bạc Vũ Kình đột nhiên lắc người thuấn di xuống, Cổ Trần đại kiếm chém ra.
Rầm!Kiếm to chém vào Thương Hải Như Trần, Trác Thanh Phàm mới thò nửa người ra đã bị kiếm chém trở vào hư không, biến mất.
Hai huyền khí chấn động dư âm vừa khuếch tán một chút đã bị đại na di trận cuốn vào ánh sáng bạc chính giữa.
Các thuật luyện sư vẫn ngồi xếp bằng không nhúc nhích, phớt lờ tất cả.
Ha ha ha! Trong toàn đại trận một chút khác lạ đèu bị thần thức của ta cảm giác được, dù hư không khác lạ cũng không thoát khỏi ta mắt của ta.
Ngươi muốn đánh lén các đại sư thì tuyệt đối không thành công được!Bạc Vũ Kình đột nhiên cười như điên, nói: Hãy đứng ra đường đường chính chính đánh một trận với ta đi! Nếu thắng thì có thể phá vỡ đại na di trận, cho Lý Vân Tiêυ bình yên vô sự tiến vào nội hải.
Còn thua thì ngươi và bọn họ cùng nhau biến thành lịch sử!Trác Thanh Phàm chậm rãi hiện ra trên bầu trời trận pháp, mặt không biểu tình nhìn xuống dưới.
Trác Thanh Phàm luôn cười tủm tỉm, cười cợt nhả, bộ dáng lười biếng.
Lần đầu tiên Trác Thanh Phàm mặt không biểu tình, dường như phát hiện vấn đề hóc búa.
Trong đại na di trận tất cả lực lượng bắn ra đều bị cuốn vào giữa trận, hoàn toàn không thể tổn thương những thuật luyện sư, trừ phi một kích chặt đầu.
Nhưng tinh thần lực của Bạc Vũ Kình lại có thể quan sát tỉ mỉ, nháy mắt di động, mỗi lần đều trước Trác Thanh Phàm một bước, muốn đánh lén giết người rất là khó khăn.
Bạc Vũ Kình cười gian: Như thế nào? Hư không Vũ Đế trong truyền thuyết, cường giả thứ hai trong thiên hạ không có can đảm chiến đấu một trận với bổn tọa sao?Vẻ mặt Trác Thanh Phàm chân thành nói: Ngươi muốn chơi thi ta có thể chơi với ngươi, nhưng bây giờ không rảnh.
A? Không rảnh? Vậy thì ngươi có thể làm được gì?Bạc Vũ Kình xì cười: Ta thích bộ dáng gai mắt ta rồi lại không thể không chơi cùng ta của ngươi.
Trác Thanh Phàm giơ tay lên nâng Thương Hải Như Trần, ánh sáng sắc bén từ chiến kích chiếu rọi gã có vẻ lạnh lùng chói mắt.
Ánh sáng chiếu vào mắt Bạc Vũ Kình, con ngươi híp lại bắn ra tia sáng lạnh nắm chặt Cổ Trần kiếm hơn.
Trác Thanh Phàm nói: Không có nhiều thời gian nên ta chỉ ra một chiêu.
Con ngươi Bạc Vũ Kình co rút, mặt xanh mét, cảm nhận áp lực cường đại.
Cánh tay Bạc Vũ Kình rung nhẹ, Cổ Trần kiếm phát ra âm rung.
Một chiêu? Đang tìm cớ cho sự nhát gan, vô dụng của mình sao?Khí thế trên người Bạc Vũ Kình dần bùng nổ, trên người gã dâng lên ma nguyên, da dẻ nổi nhiều ma văn.
Cổ Trần kiếm bị màu đen bao phủ.
Một tay Trác Thanh Phàm bắt ấn, rũ mi mắt xuống lạnh lùng nhìn bên dưới.
Cơ thể Trác Thanh Phàm như hòa vào bầu trời, trở nên trong suốt, thứ thực chất duy nhất là Thương Hải Như Trần tỏa ánh sáng chói lòa.
Đột nhiên cả không gian co rút, thân hình Trác Thanh Phàm tựa lỗ đen kịch liệt cắn nuốt tất cả.
Bầu trời vạn dặm lấp vào thân thể Trác Thanh Phàm.
Trạng thái hư hóa trở nên sung túc, biến to gấp mấy lần, như thể bản thân Trác Thanh Phàm là bầu trời vô tận.
Cái gì?!Bạc Vũ Kình kinh kêu: Chuyện gì đây?Bạc Vũ Kình cảm giác không gian nơi mình đứng có thay đổi, đại na di trận bên dưới cũng bị quấy nhiễu.
Những thuật luyện sư lần lượt mở mắt ra, lộ vẻ kinh sợ.
Bạc Vũ Kình tức giận quát: Chết tiệt!Ma nguyên lại dâng lên trên người Bạc Vũ Kình như lửa cháy hừng hực trên kiếm to.
Bi Minh Kiếm Vũ Phong, Tà Khúc!Kiếm hất lên, ma viêm khủng bố hóa thành cột sáng đâm trời, muôn vàn kiếm ý cuồn cuộn trong ma khí ập đến.
Trác Thanh Phàm ngước mắt lên khẽ phun một câu: Hư Không Toái!Thương Hải Như Trần theo tay Trác Thanh Phàm giáng xuống, biến rồng, phát ra thủy quang mãnh liệt gầm rống lao đi.
Toàn bộ hư không vỡ nát theo nhát chém, cơ thể Trác Thanh Phàm vỡ tung, không gian vô tận nổ cái bùm.
Bạc Vũ Kình cảm giác ngực run lên, toàn thân bị hư không chấn động, nội tạng bị tổn hại, miệng mũi chảy máu, ngụm máu xen lẫn vụn nội tạng phun ra.
Không thể nào!Bạc Vũ Kình bị trọng thương ngay lập tức, khi miệng phun ra ba chữ đó thì ma khí đầy trời tán đi, dây thừng thủy long xé gió ập đến, biến rồng muốn trói gã lại.
Hơn mười người phía xa đều nổ chết ngay khi hư không rung động, chết không toàn thây.
Lực lượng dời núi lấp biển từ trên hư không chấn xuống, đại na di trận đột nhiên bị trùng kích phát ra tiếng động.
Lực lượng vô hình bị rút đi rót vào ánh sáng bạc chính giữa.
Dù trận pháp chưa loạn nhưng tất cả thuật luyện sư đều bị thương, hộc máu.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện trong trân, là Trác Thanh Phàm mặt không biểu tình, tay cầm thanh huyền đao bay múa chém đầu các thuật luyện sư.
Bạc Vũ Kình ở phía xa rống to: ơdừng tay!Bạc Vũ Kình dốc hết lực lượng đẩy dây thừng thủy long ra, mạch máu toàn thân nổi lên lớp da, mặt mày cực kỳ dữ tợn.
Nhưng Trác Thanh Phàm giơ tay đao rơi, thoáng chốc chém giết hơn mười người, na di trận nháy mắt tan vỡ.
Những huật luyện sư khác bị trận pháp phản phệ hộc bãi máu, thân hình bị đánh bay ra ngoài.
A!!!Bùm!Khóe mắt Bạc Vũ Kình muốn nứt ra, gầm rống điên cuồng, ma khí phun ra rốt cuộc đẩy lui dây thừng thủy long.
Thủy long ở trên không trung quẫy mấy cái biến trở về Thương Hải Như Trần bay vào tay Trác Thanh Phàm.
Ánh sáng trắng bao gồm tinh vân ngân hà dần tan biến, lực lượng na di trong khoảnh khắc biến mất, tất cả phục hồi lại bình thường.
Trác Thanh Phàm cầm chiến kích, mặt tái nhượt hơi trong suốt, hiển nhiên Hư Không Toái làm gã hao phí gần như tất cả lực lượng.
Bạc Vũ Kình nổi khùng: Đáng chết!Đôi mắt Bạc Vũ Kình dần đổi màu, mất lý trí, vết thương trên người bị ma khí cảm nhiễm khép lại.
Bạc Vũ Kình thuấn di một kiếm chém xuống đầu Trác Thanh Phàm.
Mặt Trác Thanh Phàm xanh mét nâng chiến kích nghênh đón.
Bùm!Kiếm to đánh vào chiến kích đập tan linh quang trên chiến kích.
Trác Thanh Phàm không đỡ nổi hộc ngụm máu, bị đánh bay.
Như thế nào? Ngươi không thể thi triển đại hư không thuật nữa sao?Bạc Vũ Kình nhìn thấu điều gì, mặt dữ tợn từng bước áp sát.
Bạc Vũ Kình lạnh lùng nói: Những gì ngươi làm hơn nay chết vạn lần cũng không hết!Cổ Trần đại kiếm lóe ánh sáng lạnh lại chém ra.
Trác Thanh Phàm vội một tay bắt ấn, người hiện ra màng mỏng như nước ngưng kết thành giáp trụ, giơ ngang đôi tay.
Hai tay Trác Thanh Phàm bắt ấn, giáp trụ tăng vọt biến thành hình người như cự linh, hòa cùng bắt ấn.
Một kết giới lằn nước mở ra.
Ầm!Lực lượng kiếm to đánh vào kết giới, lằn nước tan biến, cự linh vỡ nát theo.
Trác Thanh Phàm lại hộc máu, liên tục lùi mấy bước: Phụt!Mặt Trác Thanh Phàm tái nhợt như giấy nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, không chút biểu tình, như hờ hững với tất cả, bao gồm sự sống chết.
Keng!Chiến kích mất linh quang cắm xuống đất, Trác Thanh Phàm vịn chiến kích đứng thẳng không nói một lời, bình tĩnh nhìn phía rơcs.
Trong mắt Trác Thanh Phàm chỉ còn giác ngộ và thản nhiên.
Bạc Vũ Kình mắt lóe tia sáng lạnh, khóe môi cong lên nụ căời tàn nhân: Chậc chậc, số hai thiên hạ, hư không Vũ Đế từ đây trở thành lịch sử!Cổ Trần địa kiếm tỏa đao quang sáng rực chớp mắt đánh ra ngoài.
Xoẹt!Kiếm quang rạch phá không trung chém ra một khe nứt đen ngòm.
Đột nhiên khe nứt chém tới cách trước mặt Trác Thanh Phàm mấy tấc thì ngừng lại, thắng gấp.
Tận cùng khe nứt từ khi nào rực cháy lửa màu trắng, thiêu đốt tất cả.
Bạc Vũ Kình hoàn toàn biến sắc mặt, đôi mắt bị ma hóa tỉnh táo lại đôi chút.
Bạc Vũ Kình đột nhiên hóa thành độn quang bay mất.
Trác Thanh Phàm ngẩn ra, cười khổ, bọn họ nên vui hay mừng.
Trác Thanh Phàm thả bàn tay cầm chiến kích ra, để lại một dấu máu trên chiến kích.
Hai tay Trác Thanh Phàm bắt ấn trước mặt, ngồi xếp bằng điều tức trong hư không, từ từ nhắm mắt lại.
Ngọn lửa đằng trước chậm rãi hiện thân hình Lý Vân Tiêυ nhưng là nửa ỏng suốt, lập lòe mơ hồ.
Lý Vân Tiêυ lạnh lùng nói: Bây giờ muốn đi? Vũ Kình huynh đang đùa với ta sao?Lý Vân Tiêυ dứt lời chân thân đã thuấn di ngàn trượng xuất hiện phía trước Bạc Vũ Kình.
Lý Vân Tiêυ!Bạc Vũ Kình mặt mày xanh mét, miệng mũi còn đọng vết máu.
Cổ trần đại kiếm giơ ngang người, Bạc Vũ Kình lạnh lùng nói: Muốn giữ ta lại phải xem bản lĩnh của ngươi đã!Lý Vân Tiêυ vươn ngón trỏ ra lắc trước mặt, lắc đầu: Không phải xem bản lĩnh của ta mà là bản lĩnh của ‘chúng ta’.
Người Bạc Vũ Kình run rẩy, vụt ngoái đầu lại.
Trước chỗ na di đại trận khuếch tán ánh sáng vàng, thuyền Nặc Á hiện ra.
Mấy chục bóng người lao ra bao vây Bạc Vũ Kình lại.
Bạc Vũ Kình biểu tình cực kỳ khó xem nghiến răng nói: Lý Vân Tiêυ, có giỏi thì chúng ta công bằng đánh một trận.
Dù hiện tại bổn tọa bị thương nhứng tuyệt đối không sợ ngươi! Chiến đấu công bằng? Tại sao?Mắt Lý Vân Tiêυ lóe tia giễu cợt, lạnh lùng nói: Ngươi nghĩ mình là đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất? Còn chiến đấu công bằng với ngươi?Lý Vân Tiêυ vung tay quát to: Mọi người cùng nhau lên đi, đập dẹp hắn ra, đừng đánh chết là được!Mặt Bạc Vũ Kình đen như lọ nồi, mấy chục khí thế cường đại phóng lên cao, khá nhiều không kém hơn gã.
Phòng ngự trong lòng Bạc Vũ Kình sụp đổ, chẳng còn chút long chống cự.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Các loại công kích xé gió ập đến, Bạc Vũ Kình như lá trong giớ, toàn thân đau nhức, trước mắt tối sầm, ngất xỉu.
Tiểu tử này không giỏi chịu đòn, ta còn chưa ra tay đã tiêu rồi.
Ha ha ha! Ngươi có giỏi thì đến thử xem, dù là đảo chủ đại nhân trước loại công kích này cũng phải rụt đầu.
Đã rất mạnh, người này là thân thể dung thông cảnh đúng không? Hèn gì giỏi chịu đựng vậy.
Các tiếng cười đùa vang lên, cơ thể Bạc Vũ Kình bị đánh máu me nhầy nhụa.
Lý Vân Tiêυ luôn quan sát kỹ, sợ Bạc Vũ Kình không chịu nổi chết đi, tới lúc thấy đủ thì hắn vung tay lên.
Ánh sáng trắng cuốn Bạc Vũ Kình vào Giới Thần Bi.
Hàng trăm thuật luyện sư bị tổn hại nặng biểu tình kinh khủng nhìn nhóm người.
Ánh mắt Diệp Nam Thiên quét qua từng khuôn mặt của đám người, lạnh lùng nói: Trong cơ thể đám người này đều có lực lượng ma nguyên, hơn phân nửa mà bị ma khí quẫy nhiễu, dù không bị ma hóa cũng ảnh hưởng tâm tính.
Bí Đình Phong hỏi: Ý của đại nhân là?Lý Vân Tiêυ hét to: Không được!Bí Đình Phong sửng sốt, không lên tiếng.
Lúc này ánh mắt Bí Đình Phong nhìn Lý Vân Tiêυ chứa kính trọng, thừa nhận minh chủ Thiên Vũ Minh có thể ngang hàng với Diệp Nam Thiên.
Xem tiếp...Vạn cổ chí tôn
truyện tranh Vạn cổ chí tôn
truyện Vạn cổ chí tôn
Vạn cổ chí tôn truyện chữ
đọc truyện Vạn cổ chí tôn
Vạn cổ chí tôn chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License